Khế Ước Phò Mã
Chương 24
24. hợp tấu
Lệ Quý Phi hung tợn nhìn Cố Vân Cảnh, vừa tức vừa hận, địch ý còn nặng hơn - so với vợ chồng Tiêu Trạm. Cố Vân Cảnh vẫn như cũ, gợn sóng không sợ hãi, tử y thanh thường trấn định tự nhiên mà đứng một cách ngọc thụ lâm phong. Lệ Phi ngoan lệ không mang đến cảm xúc gì cho nàng.
Tiêu Tông từ Thái Y Viện trở về, đơn giản bẩm báo nói Chiêu Vương Phi không đáng lo ngại, thai nhi xem như bảo vệ. Và lấy cớ bồi Vương Phi, Tiêu Tông bẩm xong lại vội chạy về Thái Y Viện.
Lệ Phi thấy kế hoạch thất bại, phiền muộn đến cực điểm, dăm ba câu cùng Tiêu Quan cáo lui, chán nản trở lại Dưỡng Tâm Cung.
"Đứng lên đi." Tiêu Quan đối An Vương Phi còn quỳ nói, "Chiêu Vương Phi nếu không việc gì, trẫm cũng không truy cứu trách nhiệm."
"Tạ ơn phụ hoàng." Vợ chồng Tiêu Trạm dập đầu tạ ơn.
Tiêu Quan xoay người đối Tiêu Mộ Tuyết nói:
"Tuyết Nhi, trước mắt giờ lành đã qua, phụ hoàng sẽ sai Khâm Thiên Giám chọn lại ngày lành khác." Hắn xoa mi tâm: "Trẫm mệt mỏi, các ngươi đều lui ra đi."
Mệt là giả, đi Dưỡng Tâm Cung an ủi Lệ Phi mới là thật. Vừa rồi Lệ Phi lúc gần đi mặt đầy mây đen, Tiêu Quan biết nếu không an ủi, Lệ Phi sẽ bắt đầu náo loạn.
Tiêu Mộ Tuyết đám người hành lễ, rời khỏi Ngự Thư Phòng.
"Phò mã, vừa rồi đa tạ ngươi vì chuyết kinh giải vây." Tiêu Trạm chắp tay nói.
"Điện hạ khách khí." Cố Vân Cảnh chắp tay hoàn lễ, quay đầu nhìn Tiêu Mộ Tuyết, ánh mắt chân thành, "Điện hạ cùng Công chúa là người một nhà, như vậy coi như cùng Vân Cảnh là người một nhà."
Cố Vân Cảnh muốn nói cho Tiêu Mộ Tuyết rằng, chỉ cần là người nàng để ý, ta nhất định đem hết toàn lực trợ giúp. Kỳ thật, dựa theo tính tình Cố Vân Cảnh trước kia, nàng chưa bao giờ để ý người ngoài nghĩ gì, mà chẳng biết tại sao đâu đó bên trong lại đặc biệt để ý Tiêu Mộ Tuyết nghĩ thế nào; dù chỉ là một câu cảm tạ của Công chúa, Cố Vân Cảnh đều có thể vui sướng tự đáy lòng cả nửa ngày.
Trong mắt Tiêu Mộ Tuyết có rất nhỏ động dung.
An Vương Phi kéo tay Tiêu Mộ Tuyết, nói:
"Phò mã gia tài trí xuất chúng, tính tình ôn nhã, Tuyết Nhi thật là có phúc khí. Hôn phu như ý như vậy chông đèn cũng khó tìm."
Lúc trước, khi Tiêu Mộ Tuyết chọn Cố Vân Cảnh, An Vương Phi rất là tò mò: Trấn Viễn Hầu thế tử gầy yếu như thế, Công chúa sao lại gả cho? Hiện giờ xem như hiểu được cô muội muội có ánh mắt rất độc đáo. Phò mã tuy gầy yếu nhưng tài trí hơn người; Tiêu Mộ Tuyết phỏng chừng đã phát hiện Cố Vân Cảnh ưu điểm.
Thanh âm rất nhẹ nhưng Cố Vân Cảnh vẫn nghe được. Và sau khi nghe xong, Cố Vân Cảnh cứ cười mỉm mỉm. Giờ khắc này có thể được Công chúa khẳng định, đại khái là chuyện nàng vui sướng nhất đi. Gió thổi nhẹ, tâm thiếu niên nhộn nhạo.
Tiêu Trạm từ khi bị phế đã dọn ra khỏi Đông Cung. Hắn hiện tại là An Vương; An Vương không phải là thân vương tước vị. Hoàng gia có quy định: không phải thân vương không thể tùy ý tiến cung; mỗi tháng có quy định tiến cung thăm hỏi mà thôi, bởi vậy hắn xem lần này tiến cung rất là trọng yếu.
Vợ chồng An Vương còn phải đi Chính Dương Cung thỉnh an Hoàng Hậu, nói thêm vài câu rồi tạm biệt hai người Tiêu Mộ Tuyết. Bọn họ đi rồi, Tiêu Mộ Tuyết cùng Cố Vân Cảnh hướng tử hồ đình đi đến. Tử hồ đình đặt ở giữa núi giả, bên cạnh hồ nước, bốn phía phong cảnh tuyệt đẹp, thanh u điềm đạm. Gió thổi tới, hồ nước gợn sóng, cò trắng chơi đùa ở trong hồ. Bốn bề vắng lặng, hai người an vị ở ghế đá. Nghĩ tới Cố Vân Cảnh cam đoan trước mặt Lệ Quý Phi, Tiêu Mộ Tuyết sườn mâu hỏi hướng Cố Vân Cảnh:
"Phò mã, ngươi thật am hiểu y thuật?"
"Am hiểu chưa tới, hiểu sơ thôi." Cố Vân Cảnh nói. "Vừa rồi là khoác lác để thử Chiêu Vương Phi mang thai là thật hay giả. Hiện tại xem ra đúng là ngụy trang."
Tiêu Mộ Tuyết buồn bực, vì sao Cố Vân Cảnh không chọc thủng âm mưu ngay lúc đó? Nàng hỏi:
"Phò mã nếu đã biết Chiêu Vương Phi khi quân, vì sao không làm rõ ngay lúc đó?"
Cố Vân Cảnh cầm chén trà trên bàn đá, uống một ngụm, hoãn giọng nói:
"Phò mã có ý gì?"
Cố Vân Cảnh lay động chén trà, vuốt ve miệng chén, cười nói:
"Thiên cơ bất khả lộ, Công chúa điện hạ đến lúc đó thì biết."
Nàng nhìn cảnh sắc xung quanh, linh cơ vừa động nói:
"Cảnh trí đẹp thế này, nếu không thổi tiêu ca một khúc, thật đúng là cô phụ nó. Hôm nay chúng ta hãy phong nhã một hồi, Vân Cảnh thổi tiêu, cả gan mời điện hạ đánh đàn hợp tấu một khúc, có được không?"
Cố Vân Cảnh chân thành tha thiết nói với ánh mắt khẩn cầu. Ở chung với nhau cho tới nay, vẫn là lần đầu tiên Tiêu Mộ Tuyết thấy thanh phong lãng nguyệt thiếu niên khẩn cầu, nàng không đành lòng cự tuyệt.
"Điện hạ, có thể sao?" Cố Vân Cảnh lại ôn nhu nói.
"Thôi được." Tiêu Mộ Tuyết gật đầu.
Cố Vân Cảnh sai cung nhân lấy cầm đến, đoan chính đặt trên bàn đá, còn mình thì từ trong áo lấy cây tiêu ra - đoản tiêu xanh biếc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tản mát ra ánh xanh xanh biếc biếc biếc, rất đẹp.
Tiêu Mộ Tuyết ngồi ngay ngắn, bàn tay nõn nà nhẹ nhàng gảy cầm, "ting ting ting" âm thanh trong trẻo dễ nghe. Điều chỉnh tốt âm thanh, nàng hỏi Cố Vân Cảnh:
"Phò mã muốn khảy khúc gì?"
"Phượng cầu hoàng." Cố Vân Cảnh theo bản năng nói, gần như không suy nghĩ.
Tiêu Mộ Tuyết vốn tưởng rằng, theo như Cố Vân Cảnh tính tình sẽ nói Quảng lăng tán, danh khúc cao sơn lưu thủy, không ngờ đối phương lại chọn phượng cầu hoàng. Nàng như có điều suy nghĩ mà hỏi lại:
"Phượng cầu hoàng?"
"Không sai, ta thích phượng cầu hoàng. Phượng hề phượng hề quy cố hương, ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng. Hữu nhất mỹ nhân hề, kiến chi bất vong." Cố Vân Cảnh diễn cảm đọc, mặt mày vẻ thâm tình.
"Thủ khúc này biểu đạt tình cảm đi." Tiêu Mộ Tuyết trầm ngâm nói.
"Đúng vậy. Mỗi lần nghe ta đều cảm động vì tình cảm của nhân vật chính." Cố Vân Cảnh khát khao, "Đại khái loại tình yêu này chỉ có ở trong khúc mới có thể cảm thụ được đi."
Khế Ước Phò Mã
Lệ Quý Phi hung tợn nhìn Cố Vân Cảnh, vừa tức vừa hận, địch ý còn nặng hơn - so với vợ chồng Tiêu Trạm. Cố Vân Cảnh vẫn như cũ, gợn sóng không sợ hãi, tử y thanh thường trấn định tự nhiên mà đứng một cách ngọc thụ lâm phong. Lệ Phi ngoan lệ không mang đến cảm xúc gì cho nàng.
Tiêu Tông từ Thái Y Viện trở về, đơn giản bẩm báo nói Chiêu Vương Phi không đáng lo ngại, thai nhi xem như bảo vệ. Và lấy cớ bồi Vương Phi, Tiêu Tông bẩm xong lại vội chạy về Thái Y Viện.
Lệ Phi thấy kế hoạch thất bại, phiền muộn đến cực điểm, dăm ba câu cùng Tiêu Quan cáo lui, chán nản trở lại Dưỡng Tâm Cung.
"Đứng lên đi." Tiêu Quan đối An Vương Phi còn quỳ nói, "Chiêu Vương Phi nếu không việc gì, trẫm cũng không truy cứu trách nhiệm."
"Tạ ơn phụ hoàng." Vợ chồng Tiêu Trạm dập đầu tạ ơn.
Tiêu Quan xoay người đối Tiêu Mộ Tuyết nói:
"Tuyết Nhi, trước mắt giờ lành đã qua, phụ hoàng sẽ sai Khâm Thiên Giám chọn lại ngày lành khác." Hắn xoa mi tâm: "Trẫm mệt mỏi, các ngươi đều lui ra đi."
Mệt là giả, đi Dưỡng Tâm Cung an ủi Lệ Phi mới là thật. Vừa rồi Lệ Phi lúc gần đi mặt đầy mây đen, Tiêu Quan biết nếu không an ủi, Lệ Phi sẽ bắt đầu náo loạn.
Tiêu Mộ Tuyết đám người hành lễ, rời khỏi Ngự Thư Phòng.
"Phò mã, vừa rồi đa tạ ngươi vì chuyết kinh giải vây." Tiêu Trạm chắp tay nói.
"Điện hạ khách khí." Cố Vân Cảnh chắp tay hoàn lễ, quay đầu nhìn Tiêu Mộ Tuyết, ánh mắt chân thành, "Điện hạ cùng Công chúa là người một nhà, như vậy coi như cùng Vân Cảnh là người một nhà."
Cố Vân Cảnh muốn nói cho Tiêu Mộ Tuyết rằng, chỉ cần là người nàng để ý, ta nhất định đem hết toàn lực trợ giúp. Kỳ thật, dựa theo tính tình Cố Vân Cảnh trước kia, nàng chưa bao giờ để ý người ngoài nghĩ gì, mà chẳng biết tại sao đâu đó bên trong lại đặc biệt để ý Tiêu Mộ Tuyết nghĩ thế nào; dù chỉ là một câu cảm tạ của Công chúa, Cố Vân Cảnh đều có thể vui sướng tự đáy lòng cả nửa ngày.
Trong mắt Tiêu Mộ Tuyết có rất nhỏ động dung.
An Vương Phi kéo tay Tiêu Mộ Tuyết, nói:
"Phò mã gia tài trí xuất chúng, tính tình ôn nhã, Tuyết Nhi thật là có phúc khí. Hôn phu như ý như vậy chông đèn cũng khó tìm."
Lúc trước, khi Tiêu Mộ Tuyết chọn Cố Vân Cảnh, An Vương Phi rất là tò mò: Trấn Viễn Hầu thế tử gầy yếu như thế, Công chúa sao lại gả cho? Hiện giờ xem như hiểu được cô muội muội có ánh mắt rất độc đáo. Phò mã tuy gầy yếu nhưng tài trí hơn người; Tiêu Mộ Tuyết phỏng chừng đã phát hiện Cố Vân Cảnh ưu điểm.
Thanh âm rất nhẹ nhưng Cố Vân Cảnh vẫn nghe được. Và sau khi nghe xong, Cố Vân Cảnh cứ cười mỉm mỉm. Giờ khắc này có thể được Công chúa khẳng định, đại khái là chuyện nàng vui sướng nhất đi. Gió thổi nhẹ, tâm thiếu niên nhộn nhạo.
Tiêu Trạm từ khi bị phế đã dọn ra khỏi Đông Cung. Hắn hiện tại là An Vương; An Vương không phải là thân vương tước vị. Hoàng gia có quy định: không phải thân vương không thể tùy ý tiến cung; mỗi tháng có quy định tiến cung thăm hỏi mà thôi, bởi vậy hắn xem lần này tiến cung rất là trọng yếu.
Vợ chồng An Vương còn phải đi Chính Dương Cung thỉnh an Hoàng Hậu, nói thêm vài câu rồi tạm biệt hai người Tiêu Mộ Tuyết. Bọn họ đi rồi, Tiêu Mộ Tuyết cùng Cố Vân Cảnh hướng tử hồ đình đi đến. Tử hồ đình đặt ở giữa núi giả, bên cạnh hồ nước, bốn phía phong cảnh tuyệt đẹp, thanh u điềm đạm. Gió thổi tới, hồ nước gợn sóng, cò trắng chơi đùa ở trong hồ. Bốn bề vắng lặng, hai người an vị ở ghế đá. Nghĩ tới Cố Vân Cảnh cam đoan trước mặt Lệ Quý Phi, Tiêu Mộ Tuyết sườn mâu hỏi hướng Cố Vân Cảnh:
"Phò mã, ngươi thật am hiểu y thuật?"
"Am hiểu chưa tới, hiểu sơ thôi." Cố Vân Cảnh nói. "Vừa rồi là khoác lác để thử Chiêu Vương Phi mang thai là thật hay giả. Hiện tại xem ra đúng là ngụy trang."
Tiêu Mộ Tuyết buồn bực, vì sao Cố Vân Cảnh không chọc thủng âm mưu ngay lúc đó? Nàng hỏi:
"Phò mã nếu đã biết Chiêu Vương Phi khi quân, vì sao không làm rõ ngay lúc đó?"
Cố Vân Cảnh cầm chén trà trên bàn đá, uống một ngụm, hoãn giọng nói:
"Phò mã có ý gì?"
Cố Vân Cảnh lay động chén trà, vuốt ve miệng chén, cười nói:
"Thiên cơ bất khả lộ, Công chúa điện hạ đến lúc đó thì biết."
Nàng nhìn cảnh sắc xung quanh, linh cơ vừa động nói:
"Cảnh trí đẹp thế này, nếu không thổi tiêu ca một khúc, thật đúng là cô phụ nó. Hôm nay chúng ta hãy phong nhã một hồi, Vân Cảnh thổi tiêu, cả gan mời điện hạ đánh đàn hợp tấu một khúc, có được không?"
Cố Vân Cảnh chân thành tha thiết nói với ánh mắt khẩn cầu. Ở chung với nhau cho tới nay, vẫn là lần đầu tiên Tiêu Mộ Tuyết thấy thanh phong lãng nguyệt thiếu niên khẩn cầu, nàng không đành lòng cự tuyệt.
"Điện hạ, có thể sao?" Cố Vân Cảnh lại ôn nhu nói.
"Thôi được." Tiêu Mộ Tuyết gật đầu.
Cố Vân Cảnh sai cung nhân lấy cầm đến, đoan chính đặt trên bàn đá, còn mình thì từ trong áo lấy cây tiêu ra - đoản tiêu xanh biếc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tản mát ra ánh xanh xanh biếc biếc biếc, rất đẹp.
Tiêu Mộ Tuyết ngồi ngay ngắn, bàn tay nõn nà nhẹ nhàng gảy cầm, "ting ting ting" âm thanh trong trẻo dễ nghe. Điều chỉnh tốt âm thanh, nàng hỏi Cố Vân Cảnh:
"Phò mã muốn khảy khúc gì?"
"Phượng cầu hoàng." Cố Vân Cảnh theo bản năng nói, gần như không suy nghĩ.
Tiêu Mộ Tuyết vốn tưởng rằng, theo như Cố Vân Cảnh tính tình sẽ nói Quảng lăng tán, danh khúc cao sơn lưu thủy, không ngờ đối phương lại chọn phượng cầu hoàng. Nàng như có điều suy nghĩ mà hỏi lại:
"Phượng cầu hoàng?"
"Không sai, ta thích phượng cầu hoàng. Phượng hề phượng hề quy cố hương, ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng. Hữu nhất mỹ nhân hề, kiến chi bất vong." Cố Vân Cảnh diễn cảm đọc, mặt mày vẻ thâm tình.
"Thủ khúc này biểu đạt tình cảm đi." Tiêu Mộ Tuyết trầm ngâm nói.
"Đúng vậy. Mỗi lần nghe ta đều cảm động vì tình cảm của nhân vật chính." Cố Vân Cảnh khát khao, "Đại khái loại tình yêu này chỉ có ở trong khúc mới có thể cảm thụ được đi."
Khế Ước Phò Mã
Đánh giá:
Truyện Khế Ước Phò Mã
Story
Chương 24
9.7/10 từ 27 lượt.