Khế Ước Phò Mã

Chương 167

167. Thổ lộ tâm tình

Mặt mày Tiêu Mộ Tuyết giãn ra. Vốn còn tính làm sao dỗ dành Thượng Quan Hề Nhược, song lại hiểu thêm bản tính tiểu sư muội mấy phần sau khi nghe đối phương nói chuyện. Thượng Quan Hề Nhược thế này không cần nàng trấn an/khuyên giải. Với ý cười trong mắt, Tiêu Mộ Tuyết nói chuyện phiếm thật lâu cùng Thượng Quan Hề Nhược, hai người tựa như chị em ruột thổ lộ tâm tình.

Sau đó không lâu, Ngọc Dao bưng cháo táo đỏ tới. Táo đỏ nổi lơ lửng trên mặt cháo trắng óng ánh long lanh, với một chút hành thái, mùi thơm và hơi cháo trắng tỏa ra làm người ta muốn ăn. Số là Ngọc Dao không có thiện cảm với Thượng Quan Hề Nhược, luôn cảm thấy người ta là chướng ngại vật giữa Công chúa và Phò mã, vốn không tình nguyện đưa cháo tới nhưng không thể vi phạm Cố Vân Cảnh mệnh lệnh.

Tiêu Mộ Tuyết tiếp nhận bát cháo từ tay Ngọc Dao, chạm đến đáy chén nóng, lại để cho Ngọc Dao bưng cháo xuống đặt lên bàn, đợi nguội bớt rồi lại bưng lên.

Ngọc Dao thấy Công chúa quan tâm Thượng Quan Hề Nhược đầy đủ, trong lòng phiền muộn vạn phần.

Nay là mùa thu, dần lạnh, trong nháy mắt cháo cũng nguội đi. Tiêu Mộ Tuyết lại để cho Ngọc Dao bưng cháo tới, cầm thìa, khuấy một chút, chuẩn bị tự mình đút cho Thượng Quan Hề Nhược.

"Tuyết tỷ tỷ, để ta tự ăn đi." Mặc dù thân nhau nhưng Thượng Quan Hề Nhược không quen Công chúa tự mình đút cháo cho mình lắm, nói xong vươn tay ra muốn tiếp nhận bát cháo.

Tiêu Mộ Tuyết nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra, "Hề Nhược muội muội bây giờ là bệnh nhân, thân thể suy yếu, lẽ ra phải có người chăm sóc. Vả lại muội cũng gọi ta là tỷ tỷ, giữa tỷ muội thì đây là việc bình thường mà."

Thượng Quan Hề Nhược từ chối không được, chỉ có thể thuận theo mà hé miệng, một khắc trong lòng đầy cảm động lúc cháo táo đỏ thơm ngọt tràn vào miệng. Bởi vì cháo quá dễ ăn, dễ ăn đến người nàng sinh ấm, cơn buồn ngủ nhất thời ập tới. Tiêu Mộ Tuyết dặn dò Thượng Quan Hề Nhược nghỉ ngơi thật tốt vân vân xong, bưng bát rời đi cùng Ngọc Dao.

Đi ra ngoài cửa, Tiêu Mộ Tuyết hỏi: "Ngọc Dao, dường như ngươi rất có ý kiến với Thượng Quan cô nương?"

Ngọc Dao nhỏ giọng đáp: "Công chúa điện hạ... Thượng Quan cô nương rất thích Phò mã, ngài không sợ...?"

"Sợ cái gì?" Tiêu Mộ Tuyết khẽ cười, "Sợ nàng cướp đi Phò mã sao? Nếu Phò mã là người có thể tuỳ tiện bị cướp đi, vậy cũng không phải là Vân Cảnh ta thích."

Ngọc Dao biết bản tính Phò mã, nhưng vẫn không nhịn được lo âu: "Công chúa điện hạ nói cũng đúng, nhưng Thượng Quan cô nương không phải người bình thường nha. Hai người thanh mai trúc mã hiện tại mỗi ngày xuất hiện trong Hầu phủ thường xuyên gặp mặt, nếu nàng ta giở thủ đoạn, khó đảm bảo sẽ không xuất hiện vấn đề. Giống như các phi tần hậu cung tranh sủng vậy đó."

Kỳ thật Ngọc Dao nghĩ vậy cũng không sai, nàng không giống Tiêu Mộ Tuyết là người thế kỷ hai mươi mốt mới xuyên tới có nửa năm, mà trong nửa năm này đa phần lại sống chung với Cố Vân Cảnh, không có tận mắt chứng kiến các người nữ trong hậu cung vì thượng vị mà không từ thủ đoạn. Ngọc Dao từ nhỏ lớn lên ở trong cung đình, những việc này đều xem quen rồi, bởi vậy cũng để mắt nhiều hơn Tiêu Mộ Tuyết.

Tiêu Mộ Tuyết gõ trán Ngọc Dao, "Ngày ngày trong đầu ngươi suy nghĩ cái gì vậy? Sao có thể đánh đồng Thượng Quan cô nương tâm tính đơn thuần thiện lương với nhóm phi tần tranh sủng?"

"Nàng xác thực yêu Vân Cảnh, nhưng cách nàng yêu là vô tư hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều." Tiêu Mộ Tuyết hồi tưởng lại tình cảnh Thượng Quan Hề Nhược vì cứu Cố Vân Cảnh mà không chừa sức lực, nhẹ nhàng cảm thán nói, "Cách nàng yêu là kính dâng chứ không phải đòi lấy lẫn giữ lấy. Nàng cũng chưa từng nghĩ chia rẽ chúng ta mà ngược lại là thành toàn và chúc phúc. Thượng Quan cô nương là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, tiến thối có độ. Ngọc Dao, về sau không cho ngươi có ý xa lánh nàng, mà phải tôn trọng nàng. Nếu để cho ta biết ngươi lại gây chuyện với nàng, ta sẽ không tha đâu."

Ngọc Dao nghe xong chợt cảm thấy mình lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, nàng xấu hổ cúi đầu, cung kính: "Vâng, Công chúa điện hạ."

"Phò mã đâu? Ta để nàng đi gọi ngươi chuẩn bị cháo táo đỏ bưng tới, hiện tại làm sao không thấy bóng dáng?"

"Hình như Phò mã đi về hướng tiểu vân tiên gác lâu đó Công chúa." Ngọc Dao nói.

"Uh, ta đã biết, ngươi đi xuống đi."

Trong Hầu phủ có một cái biệt viện, trong biệt viện có một cái gác lâu cao vút trong mây, như nối thẳng tới trời cao cho nên đặt tên là tiểu vân thiên. Tiêu Mộ Tuyết nhớ mỗi khi Cố Vân Cảnh tâm tình phiền muộn là đi đến đó hóng gió cho yên tĩnh. Công chúa nhíu mày, thầm nghĩ: Ngày thu trời lạnh, trên gác lâu gió lớn, ngốc Phò mã hư nhược không sợ bị cảm lạnh, còn chạy tới đó hóng gió? Tiêu Mộ Tuyết trở lại phòng cầm kiện áo khoác, đi tới gác lâu.


Nó tổng cộng có sáu tầng, Cố Vân Cảnh biểu lộ nghiêm túc, như có điều suy nghĩ đứng ở tầng cao nhất. Trời chiều bắn bóng lưng dài ra trên mặt đất, có vẻ hơi lạnh lẽo cùng tịch liêu. Gió thu nổi lên, Cố Vân Cảnh ăn mặc đơn bạc không chịu rét mà ho khan. Tiêu Mộ Tuyết từng bước đi lên, nhanh đi tới, vội vàng khoác áo choàng trong tay lên vai Cố Vân Cảnh.

Cố Vân Cảnh phát giác sau lưng có người tới, nàng quay đầu, nhìn thấy Công chúa điện hạ, khuôn mặt nguyên bản nghiêm túc nổi lên ý cười. Đợi tiếng ho khan tan đi, hỏi: "Tuyết Nhi sao lại tới đây?"

Tiêu Mộ Tuyết khẽ quát: "Nếu ta không đến, làm sao biết được người nào đó là kẻ nói dối?"

Cố Vân Cảnh nghi hoặc cười: "Ta làm sao lại thành kẻ nói dối? Công chúa điện hạ chớ oan uổng người ta nha."

Tiêu Mộ Tuyết khẽ cáu: "Ta nhớ mấy ngày trước chính ngươi là người thề thốt nói ở trước mặt sư nương và Hề Nhược muội muội sẽ yêu quý bản thân thật tốt. Gác lâu gió lớn, ngươi chạy tới đây hóng gió là biểu hiện cho yêu quý bản thân? Hành vi như thế còn không phải là nói dối?"

Miệng mồm như hoa sen Phò mã bị Công chúa nói nghẹn họng, muốn giải thích lại phát hiện người ta nói có lý. Qua một lúc lâu, Cố Vân Cảnh nhỏ giọng lầm bầm: "Cũng không có nghiêm trọng vậy đi, chỉ là hóng gió, giải sầu một chút."

Tiêu Mộ Tuyết che phủ áo khoác chặt hơn: "Phò mã đã quên vừa rồi làm sao ho? Nếu ngươi còn không thương tiếc thân mình, ta sẽ không để ý tới ngươi nữa."

Cố Vân Cảnh bĩu môi, chậm rãi cúi đầu lắng nghe Công chúa dạy bảo. Nàng lúc này ngay cả dũng khí lầm bầm cũng không có.

Tiêu Mộ Tuyết nâng mặt Cố Vân Cảnh lên, nhìn xem Phò mã như trẻ con bị bắt nạt, nói: "Không có oan ức nha, về sau nhớ kỹ đừng có làm chuyện dại dột là được."

Cố Vân Cảnh thuận theo gật đầu.

"Tâm tình ngột ngạt là bởi vì Hề Nhược muội muội?"

"Ừm." Cố Vân Cảnh có chút khó nói, "Mặc dù đối với tiểu sư muội ta không có ý thích, nhưng mà có thân tình. Thấy tiểu muội bởi vì mình mà tức giận đến sinh bệnh, trong lòng ta quả thực không dễ chịu. Ta thật sự hi vọng tiểu sư muội có thể mau chóng bước đi tới, sau đó tìm một người tốt mà thuộc về. Như vậy trong lòng ta có thể dễ chịu một chút."

Tiêu Mộ Tuyết nói: "Thật ra tiểu sư muội bị bệnh cũng không phải là bởi vì ngươi, mà chỉ là quá mệt nhọc thôi. Vừa rồi nói chuyện với tiểu muội ở trong phòng, ta phát hiện nàng suy nghĩ thoáng đạt hơn chúng ta rất nhiều. Có nhiều đạo lý tiểu muội cũng hiểu được thấu triệt hơn chúng ta nữa. Muội ấy là một người lạc quan rộng rãi, rất có tầm nhìn, quả quyết sẽ không trói buộc mình trong tình trường. Cho nên Vân Cảnh không cần lo lắng, không cần cảm thấy mình thua thiệt nàng, thẹn với nàng cái gì."

Cố Vân Cảnh còn tưởng rằng Thượng Quan Hề Nhược sẽ mỗi ngày bi thương ưu sầu trong chuyện tình cảm, bây giờ nghe Tiêu Mộ Tuyết nói xong, vẻ mừng rỡ lộ ra trong mắt, tâm tình cũng tốt lên.

Tầm nhìn trên gác lâu rất rộng, có thể thấy được mọi cảnh sắc trong hoàng thành. Tiêu Mộ Tuyết thở dài nói: "Hoàng đô xác thực hùng vĩ, chỉ tiếc nơi này sắp biến thiên, đến lúc đó nhất định là cảnh tượng máu chảy thành sông."

Cố Vân Cảnh chậm rãi nói: "Giang sơn đổi chủ, hoàng quyền thay đổi là một quá trình kiến huyết. Xưa nay đều không thay đổi. Chúng ta chỉ có thể làm là giảm thương vong đến thấp nhất."

"Ngươi cảm thấy An Vương ca ca thuận lợi đăng cơ sao? Hoàng thúc kiên quyết ủng hộ phụ hoàng như vậy."

"Đừng lo." Cố Vân Cảnh ôm chầm lấy Tiêu Mộ Tuyết, ánh mắt kiên định, "Có ta ở đây, An Vương điện hạ làm sao không thể đăng cơ? Mặc dù hơi khó nhưng cũng chưa hẳn là không thể thuyết phục được Ích vương."

Tiêu Mộ Tuyết hỏi: "Mẫu hậu nói An Vương ca ca từng tự đi dịch quán gặp ông ấy, nói đến miệng đắng lưỡi khô nhưng vẫn bị đuổi đi. Tình cảm giữa bọn họ cũng thâm hậu, ngay cả hắn còn không thể thuyết phục, ngươi có nắm chắc không?"

"An Vương điện hạ có khả năng là không đủ sức thuyết phục đi." Cố Vân Cảnh cười nói, "Nàng đã quên ta từng thuyết phục qua bao nhiêu người thành công rồi ư? Lần này đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ."



Cố Vân Cảnh đắc ý, lấy ngón tay Tiêu Mộ Tuyết ra, khóe miệng giơ lên một độ cong đẹp mắt, "Tuyết Nhi muốn biết sao? Vậy ta sẽ nói cho nàng."

Dứt lời, nàng nghiêng về phía trước, môi chậm rãi bao trùm môi Tiêu Mộ Tuyết, Công chúa điện hạ rất tự giác đáp lại.

Lưỡi nhọn vương vấn quấn quanh, khẩu sinh hương tân là hương vị tình yêu đẹp nhất.

......

Ngày hôm sau, Cố Vân Cảnh để hạ nhân đi dịch quán mời Tiêu Miễn qua phủ gặp mặt. Ích vương vốn muốn thăm viếng Cố Vân Cảnh, lúc này nghe được hạ nhân Hầu phủ truyền lời, lập tức cưỡi cỗ kiệu, đi tới Hầu phủ.

Đến trước cửa Hầu phủ, Ích vương xuống kiệu, được nghênh đón đi vào trong phủ và được các tùy tùng tại Hầu phủ dẫn đầu đi vào một cái đình đài. Bên cạnh đình đài trồng đầy cây ngô đồng, gió thổi qua là màu vàng rơi đầy dưới đất. Trong đình, có một người mặt mày tuấn tú đang ngồi. Tiêu Miễn chỉ là ở phía xa dò xét, không có ở gần quan sát đến Cố Vân Cảnh. Mặc dù có chút khoảng cách nhưng Ích vương vẫn bị hấp dẫn bởi tác phong của thiếu niên này. Đó là một khí chất lịch sự tao nhã yên tĩnh, siêu phàm thoát tục. Tựa như thiếu niên này không phải vương tôn công tử xuất thân từ hầu môn thế gia, mà là người ở cõi tiên không nhiễm thế tục. 

Đến khi đi vào trong đình, Ích vương cảm thấy Cố Vân Cảnh còn có thêm một khí chất khác nữa, đó là sự tự tin, hăng hái tràn đầy của tuổi trẻ. Có lẽ cũng chỉ có vị Phò mã thiếu niên này mới có thể dung hợp được trong người hai loại tác phong hoàn toàn mâu thuẫn mà không bị xung đột.

Phò mã bác học cơ trí, tướng mạo cực kỳ xuất chúng, thanh danh không chỉ truyền khắp hoàng đô, mà xa ở Ích Châu cũng nghe được mỹ danh Cố Vân Cảnh. Lần đầu tiên nghe đến, Ích vương cảm thấy chấn kinh đồng thời không thể tin, một thiếu niên hai mươi tuổi có thật thần kỳ như trong truyền thuyết? Về sau truyền nhiều hơn, Tiêu Miễn nghe riết cũng quen. Biết Cố Vân Cảnh xác thực rất có năng lực nên cũng có lòng muốn gặp, chỉ tiếc Ích Châu xa xôi, mà Tiêu Miễn mọi việc quấn thân, không có cách nào rời đi, bởi vậy vô duyên nhận biết vị thiếu niên Phò mã vang danh khắp thiên hạ này. Lần này gặp mặt, Ích vương cảm thấy những truyền thuyết kia cũng không có nói ngoa.

Cố Vân Cảnh thấy Ích vương đến, đứng dậy, cung kính hành lễ: "Bái kiến Ích hoàng thúc."

Tiêu Miễn gật đầu, đưa tay: "Không cần đa lễ. Ta nghe nói ngươi bị thương rất nghiêm trọng, không ngờ bình phục nhanh như vậy, thật đáng mừng."

Cố Vân Cảnh cười nhạt: "Có thể là mạng lớn."

Nàng cũng không có ngồi vào ngay mà là chờ Tiêu Miễn ngồi rồi mình mới trở lại ngồi trên băng ghế đá, tự mình rót một chén trà cho Ích vương, nho nhã lễ độ nói: "Đây là vũ tiêm sơn vụ mới ra, ta vừa pha xong, mời hoàng thúc thử một chút."

Lá trà vàng lơ lửng trong chén xanh biếc. Tiêu Miễn tiếp nhận chén, nhẹ nhàng lay động, gặp lá trà trên dưới bốc lên, uống vài ngụm, mím môi nói: "Mùi vị không tệ. Bản vương cũng từng uống qua vũ tiêm sơn vụ, nhưng hương vị không tốt bằng. Ngươi kích phát được toàn bộ mùi thơm ngát ẩn chứa bên trong lá trà ra hết, rất có trình độ pha trà đấy."

Mười sáu người con của Tiên đế, người tài năng nhất là Hoàng tử thứ mười ba Tiêu Hoắc, tiếp theo là Hoàng tử thứ mười sáu Tiêu Miễn. Về mặt trà đạo mặc dù Tiêu Miễn không bằng Tiêu Hoắc, nhưng cũng coi là tinh thông.

Cố Vân Cảnh khiêm tốn cười: "Hoàng thúc quá khen, đối với trà đạo, ta chỉ là hiểu sơ sơ bên ngoài mà thôi, ngài mới là người hiểu trà."

Lông mày hơi trầm xuống, Tiêu Miễn chậm rãi phun ra một câu: "Đã rất lâu ta không còn nghiên cứu kiến thức phương diện này."

Cố Vân Cảnh nghe được ẩn ý trong lời Ích vương nói, sắc mặt nàng có vẻ nặng nề, biết không thể lại tiếp tục đàm luận những gì có liên quan trà đạo, cấp tốc nhảy đến chủ đề khác. Nàng thành khẩn nói: "Ta nghe nói hoàng thúc am hiểu kỳ đạo, vừa vặn đối với phương diện này ta cũng có chút thích, muốn đánh cùng hoàng thúc một phen, không biết ý ngài như thế nào?"

Tiêu Miễn trầm ngâm một lát sau đáp: "Có thể."

Cố Vân Cảnh cho người lấy bàn cờ. Ích vương cầm cờ trắng, nàng cầm cờ đen, hai người bắt đầu đánh cờ.

Đều là cao thủ, hạ cờ rất lâu, trắng đen giết nhau đến thiên hôn địa ám. Nhưng hoàng hôn lặn về tây, lúc khói xanh đốt hết cuối cùng phân được thắng bại.



Tiêu Miễn nhìn xem những quân cờ trắng không cách nào thoát thân, cuối cùng thở dài: " Giang sơn đời nào cũng có người tài, ngươi thắng."

Cố Vân Cảnh thả quân cờ đen cuối cùng trong tay, nói: "May mắn mà thôi."

Tiêu Miễn như có điều suy nghĩ yên lặng nhìn xem quân cờ trắng vây nhốt trên bàn cờ, chân mày nhíu sâu hơn.

"Phò mã tìm ta đánh cờ không phải chỉ đơn giản là vì luận bàn kỳ nghệ đi."

Cố Vân Cảnh sắc mặt điềm tĩnh: "Đã hoàng thúc nói như vậy, ta cũng không úp úp mở mở. Nghe nói hoàng thúc rất phản đối An Vương điện hạ kế ngôi?"

Nghe Cố Vân Cảnh nói đến chủ đề mẫn cảm, sắc mặt Tiêu Miễn lập tức xụ xuống, ngữ khí hơi có bất thiện: "Ta không chỉ là phản đối Tiêu Trạm, mà ta phản đối tất cả hoàng tử những ai có tham vọng đó!"

"Hoàng thúc không cần nổi giận. Ta biết ngài và bệ hạ huynh đệ tình thâm, thề sống chết ủng hộ bệ hạ. Nhưng lẽ nào hoàng thúc không cảm thấy cách làm của ngài rất không công bằng sao?"

Cố Vân Cảnh vốn muốn nói là cách làm hoàn toàn sai lầm nhưng vẫn là biểu đạt uyển chuyển.

Tiêu Miễn lạnh lùng nói: "Ngươi muốn nói cái gì? Nói thẳng."

"Hành vi của bệ hạ những năm qua thế nào, hẳn là hoàng thúc rõ ràng hơn ta. Thân tiểu nhân xa hiền thần. Triều đình bây giờ cũng là chướng khí mù mịt. Không những như thế, bệ hạ còn cho xây dựng rầm rộ đến mức thâm hụt quốc khố rất nhiều."

"Tình hình bây giờ còn khó khăn hơn trước. Biên quan chưa định, triều cục bất ổn, bệ hạ lại hôn mê bất tỉnh, các hoàng tử, đám đại thần đều mang tâm tư. Một cái triều đình hỗn loạn, nghèo nàn, đầy tệ hại lâu năm như vậy thật sự rất cần một người có quyết đoán, có đảm lược quản lý nó." Cố Vân Cảnh hỏi Tiêu Miễn, "Ngài cảm thấy bệ hạ tỉnh lại có thể thống trị tốt giang sơn này sao? Hay lại càng để nó thêm hỏng bét?"

"Cố gia ta một môn trung liệt, cha ta Cố Uy lòng son dạ sắt, vì bảo vệ biên cương ra sống vào chết không một lời oán giận, đao thương trên người vô số kể!"

Ngữ khí Cố Vân Cảnh càng mạnh mẽ vì bất bình cho cha mình, "Một người không tiếc xương máu vì triều đình như vậy bệ hạ còn kiêng kị, nghĩ hết biện pháp diệt trừ hắn! Hoàng thúc, nếu ngài đổi chỗ với cha ta, ngài không cảm thấy trái tim băng giá sao?"

"Biên cương không loạn, bệ hạ đưa ra thánh chỉ giành lại quan tước, thu lại binh quyền của ổng ấy." Cố Vân Cảnh cười lạnh, ánh mắt tràn ngập khinh thường, "Bây giờ biên cương tứ bề bất ổn, Tây Lương muốn đánh vào thạch môn quan, bệ hạ mới nhớ tới cha ta. Lại là đưa ra thánh chỉ để cho cha ta trọng thương chưa lành viễn chinh vạn dặm kháng trận giết địch!"

"Biên cương nghèo nàn, đôi khi còn bị gió tuyết tập kích, cha ta một mực dùng sinh mệnh đau khổ mà chống đỡ lấy, chỉ hi vọng có một ngày loại bỏ người Tây Lương, trả cho biên cương sự an bình."

"Quân Tây Lương trang bị thế nào? Quân Tiêu Quốc trang bị thế nào? Cha ta có thể chống đỡ hai năm đã là rất hiếm có. Trong quân vật chất thiếu thốn, các binh sĩ chết đói, chết cóng vô số kể, cha cho người đưa mật tín tới, thỉnh cầu triều đình phái binh tăng lương trợ tiền tuyến. Nhưng, dưới tình huống sinh tử tồn vong đó bệ hạ còn không muốn phái binh tiếp viện mà trái lại mỗi ngày nghi kỵ, lo lắng cha ta làm thế lực lớn, mưu phản?"

Cố Vân Cảnh vuốt vuốt hốc mắt có chút khó chịu, sau khi thổ lộ oán hận trong lòng ra ngoài, thần sắc dần dần khôi phục lại bình tĩnh.

"Hoàng thúc, Ích vương gia, ngài trấn thủ Ích Châu, cũng từng mang binh đánh trận, biết rõ một người tướng lãnh, chức trách của một thống soái như thế nào, ta tin ngài có thể cảm nhận rõ được cảm thụ của cha ta hơn so với đám văn thần bình thường."

Lúc tuổi còn trẻ, Tiêu Miễn và Cố Uy giao tình rất tốt, cũng từng cùng nhau xông pha chiến trường, ra vào sống chết. Lúc ấy Tiên đế Tiêu Chấn còn nói với Tiêu Miễn là: "Tài năng của con chỉ xứng với vị tướng, mà Cố Uy mới có thể xứng với vị soái!"

Lời Tiên đế nói không sai, Tiêu Miễn xác thực bội phục Cố Uy.



"Thật không ngờ bệ hạ vậy mà lại đối xử với trọng thần nòng cốt như thế!"

"Hoàng thúc ở Ích Châu, rất nhiều tin tức ngài cũng không rõ ràng. Bệ hạ còn làm rất nhiều rất nhiều chuyện quá phận khác, không phải chỉ có vậy. Những việc khác ta không muốn nói nhiều, ta chỉ nói cái nghiêm trọng nhất, cái sẽ làm cho ngài thất vọng đau khổ nhất."

Tiêu Miễn còn tưởng rằng Tiêu Quan chỉ có làm chuyện hồ đồ một lần, lại không ngờ còn có rất nhiều, nhiệt huyết trong lòng hắn đã có vẻ nguội đi. Biểu cảm cực kỳ nặng nề, chỉ nghe Cố Vân Cảnh nói tiếp.

"Hoàng thúc có biết tại sao Tam hoàng tử bị phế thân phận Thái tử không?"

Thái tử bị phế, triều chính chấn kinh, đây coi như là đại sự từng phát sinh trong Tiêu Quốc, mặc dù xa ở Ích Châu hơn ngàn dặm Tiêu Miễn cũng nghe được chuyện này.

"Bản vương nghe nói Tam hoàng tử dùng cổ thuật mưu hại bệ hạ. Bệ hạ thịnh nộ muốn giết hắn, nhưng cuối cùng bởi vì tình cha con, không đành lòng động thủ. Chỉ nhốt Tiêu Trạm ở thiên lao để tự ngẫm lỗi lầm, cho đến khi hắn ăn năn mới thả ra, rồi phong tước vị An Vương cho hắn." Ích vương nói.

Cố Vân Cảnh híp mắt: "Hoàng thúc sẽ nói như vậy thật ra cũng bình thường. Bởi vì trong mắt tất cả mọi người, chuyện này từ đầu đến cuối diễn ra chính là như thế."

"Chân tướng chẳng lẽ không phải như vậy?"

"Chân tướng rất tàn khốc. Hoàng thúc nghe xong có thể sẽ cảm thấy hoang đường cực kỳ không thể tưởng tượng nổi, ngài xác định thật sự muốn nghe?"

Tiêu Miễn trịnh trọng gật đầu: "Muốn."

"Nửa năm trước, bệ hạ muốn đi Thái Sơn phong thiền (thời xưa chỉ vua chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất) mà không suy xét đây là sự kiện hao người tốn của. Tam hoàng tử thay mặt cho một phần nhỏ trung thần đứng dậy, nói cho bệ hạ hành động này không ổn, nhưng bệ hạ cảm thấy Tam hoàng tử đây là ngỗ nghịch phụ quân, giận tím mặt, muốn giết hắn. Lúc đó, Tam hoàng tử còn thịnh, mặc dù phần lớn trong triều là thế lực Chiêu vương Tiêu Tông, nhưng dù sao cũng còn vài đại thần ủng hộ Tam hoàng tử. Mà trong số mấy đại thần đó, có một vài người có phân lượng rất nặng, là trọng thần, bệ hạ nếu muốn giết Tam hoàng tử, không thể không nhìn mặt bọn họ. Thế là bệ hạ đặt bẫy hãm hại Tam hoàng tử dùng cổ thuật mưu hại quân thượng! Tam hoàng tử đáng thương cứ như vậy không minh bạch gánh tội."

Tiêu Miễn nghe xong sắc mặt trắng bệch, cảm thấy nhức đầu không thôi. Đến tâm hồn hắn còn run. Môi rõ ràng run rẩy. Hắn nâng trán, miễn cưỡng để cho mình trấn định lại, khó khăn tiêu hóa tin tức kinh người này.

Sau khi bình phục tâm tình, Tiêu Miễn rốt cục có chút thanh tỉnh, hỏi: "Nếu bệ hạ đã muốn giết Tiêu Trạm, vì sao lại thả hắn, còn phong làm An Vương?"

Tiêu Miễn sở dĩ sẽ như vậy hỏi là bởi vì tin tức này thật sự quá chấn động, đến nỗi khiến hắn hoài nghi tính chân thực.

Cố Vân Cảnh chậm rãi nói: "Đó là bởi vì ta và Công chúa điện hạ dốc hết toàn lực hòa giải, nếu không Tam hoàng tử đã hàm oan mà chết, thành một cô hồn. Công chúa ra mặt cầu xin vì bệ hạ rất sủng ái nàng, bệ hạ nể tình mới thả Tam hoàng tử, phong hắn làm một vương gia trên danh nghĩa."

Tiêu Miễn đau lòng nhức óc nói: "Bệ hạ vậy mà lại bởi vì Tiêu Trạm đứng ra chỉ trích lỗi lầm liền hạ sát thủ đối với hắn. Hành vi ngu ngốc đến cỡ nào!!!"

Cố Vân Cảnh lắc đầu nói: "Cũng không phải hoàn toàn bởi vì nguyên nhân này, đây chỉ là ngòi nổ thôi. Nguyên nhân chân chính là Tam hoàng tử quá ưu tú, ưu tú đến mức bệ hạ ghen ghét đố kị đứa con trai này. Bởi vì đứa con trai này càng ưu tú, sẽ càng làm nổi bật lên hắn ngu ngốc vô năng. Hoàng thúc cảm thấy đối với người hảo đại hỉ công như bệ hạ có thể chịu được không? Đã chịu không được, thì nhất định phải ra tay độc ác trừ bỏ! Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, bệ hạ thế mà còn ngoan độc hơn cả hổ."

Tiêu Miễn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói nghe sởn cả tóc gáy, không thể tin được những năm qua bệ hạ trải qua cái gì đến mức tính tình thay đổi lớn như vậy?"

"Ai biết được?" Cố Vân Cảnh nói, "Nhưng có lẽ không thiếu liên quan đến thổi gió bên gối, dù sao cũng có câu nói gọi là hồng nhan họa thủy."

"Lệ phi?" Tiêu Miễn kinh ngạc nói, "Là bà ta giật dây biến bệ hạ thành dạng này? Người biến minh quân thành hôn quân, gây hỗn loạn triều cương, hủy giang sơn xã tắc còn giữ làm gì?"

Cố Vân Cảnh nói: "Xác thực không nên giữ lại, nhưng thế lực sau lưng bà ta quá mức cường đại. Lúc bệ hạ thanh tỉnh, bà ta là sủng phi, ai dám động đến? Bây giờ cho dù là bệ hạ hôn mê, nhưng phía sau bà ta vẫn còn có một vị anh trai tướng quân quỷ kế đa đoan, quyền nghiêng triều chính, ai lại có thể động được?"

Khế Ước Phò Mã
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Khế Ước Phò Mã Truyện Khế Ước Phò Mã Story Chương 167
9.7/10 từ 27 lượt.
loading...