Khế Ước Phò Mã
Chương 114
114. Nhiều chuyện
Trương sư gia lúc nói chuyện, ánh mắt rất thản nhiên, không giống như là đang nói láo. Mà hắn trả lời cũng rất không có tác dụng gì, Cố Vân Cảnh không có được tin tức gì hữu dụng từ đó.
"Trương sư gia đi xuống trước đi." Nàng khua tay nói.
Trương Trường Thanh cáo lui. Cố Vân Cảnh nói với Đặng Khoan:
"Đặng đại nhân, chúng ta đi vào khố phòng nhìn xem. Những người còn lại thì canh giữ ở ngoài đi."
Tiếng mở khóa leng keng vang lên, Đặng Khoan và Cố Vân Cảnh chậm rãi đi vào trong khố phòng.
Bên ngoài khố phòng xây rất rộng và khí phách, nhưng nào có ai ngờ được rằng bên trong không có tiền... Nhiều rương lớn màu đen bị mở ra và rỗng tuếch, phải đi vào mới thấy tang thương, cô tịch. Hộ Bộ khố phòng là triều đình mệnh mạch, gánh vác trách nhiệm cấp phát chẩn tai cấp quốc gia, Cố Vân Cảnh vạn vạn không tưởng quốc khố trống không đến thế này. Tiêu Quốc thịnh thế bây giờ chỉ là bề ngoài. Nhìn qua những rương trống không, lòng nàng chua xót khôn kể.
Cố Vân Cảnh chỉ vào một rương rỗng: "Vì sao bị mở ra?"
Đặng Khoan thở dài: "Ngay khi phát hiện kho ngân bị mất, tội thần đã tự mình đến xem xét. Ta nghĩ có phải do kiểm toán tính sai hay không, bởi vậy đã mở tất cả các rương ra tỉ mỉ xem xét. Cũng đối sổ, sách hạch thật nhiều lần, mới phát hiện kho ngân bị mất thật. Sau đó ta hoả tốc tiến cung bẩm báo, nên còn chưa kịp đóng lại."
Cố Vân Cảnh nhíu mày: "Nghe nói những năm này thanh lâu nộp rất nhiều thuế, nhiều địa khu thuế má cũng dần dần tăng lên, vì sao quốc khố lại trống rỗng?"
"Phò mã có chỗ không biết." Trên mặt Đặng Khoan viết đầy chữ bất đắc dĩ, "Bệ hạ hàng năm từ quốc khố vận dụng đại bút tiền tài, mà số tiền này cũng không dùng ở chính đáng... Phần lớn là kiến tạo hành cung và phòng luyện đan, cũng như mỗi lần bệ hạ nam tuần đều là tiền của quốc khố. Bệ hạ tiêu xài như thế, quốc khố phong phú thế nào cũng sẽ bị hao tổn."
Những năm gần đây Tiêu Quan xây dựng rầm rộ thế nào, Cố Vân Cảnh cũng có nghe thấy. Tiền của Hộ Bộ vốn nên dùng ở bách tính và triều sự, chứ không phải để quân chủ lãng phí.
Cố Vân Cảnh nói:
"Cổ nhân nói, lấy dân làm đầu, xã tắc làm thứ, quân làm nhẹ. Đến triều ta thì là ngược lại."
Đặng Khoan mặc dù là trung thần nhưng hắn cũng không chịu cách làm của Hoàng Đế. Nhưng quân thần có khác, Hoàng Đế ý chỉ hắn một cái nho nhỏ Hộ Bộ Thượng Thư có thể ngăn cản? Nghe Phò mã nói như thế, Đặng Khoan cảm khái thở dài:
"Quân vương như thế, có cách nào?"
"Đặng đại nhân đừng cảm khái, tra án quan trọng hơn." Cố Vân Cảnh quan sát chút tro bụi dưới đất, lại nói: "Là rương nào bị mất?"
Hộ Bộ có phân chia ngân phiếu và ngân lượng, ngân lượng đặt ở cánh trái, ngân phiếu đặt ở cánh phải. Đặng Khoan chỉ tay, nói:
"Rương cuối cùng bên tay phải."
"Đạo tặc thật đúng là thận trọng, rương cuối cùng và rương đầu tiên có khoảng cách rất lớn. Người bình thường đều là lấy gần, mở từ rương đầu tiên xong cơ bản sẽ không lại đi mở rương khác. Đạo tặc lại đem mục tiêu ở rương cuối cùng như vậy có thể giảm bớt khả năng bị phát hiện."
Theo lẽ thường, Hộ Bộ tới kho ngân cũng đều tuân theo nguyên tắc lấy cái gần nhất, vậy sao Trương Trường Thanh lại bắt từ rương cuối cùng? Cố Vân Cảnh nghi hoặc hỏi:
"Trương sư gia làm sao không lấy ngân phiếu từ rương đầu, mà chọn từ rương cuối cùng?"
Trong cõi u minh tự có thiên ý, có lẽ là trùng hợp đi. Nếu không phải bởi vì nguyên nhân này thì chắc cũng sẽ không phát hiện kho ngân bị mất nhanh như vậy. Cố Vân Cảnh phân tích:
"Cửa hoàn hảo không tổn hại, khóa cũng hoàn hảo không tổn hại. Đặng đại nhân, ta hỏi ngươi, chìa khoá có khả năng bị động tay không?"
"Tuyệt đối không thể." Đặng Khoan kiên định nói, "Chìa khoá chỉ có một cái, cực kỳ trọng yếu, ta một mực tùy thân mang theo."
"Chưa từng rời đi một khắc?"
"Chưa từng."
Trong đôi mắt Cố Vân Cảnh lộ ra thật sâu mê mang, nàng tự nhủ: "Vậy kì quái lắm." Nàng không ngừng xoa mi tâm, nhẹ nhàng bóp huyệt Thái Dương mấy lần. Vụ án này quả thật có vẻ khó giải quyết.
"Đặng đại nhân, ta đã hiểu rõ bản án đại khái. Tiếp xuống ta cần phân tích lại, nếu ngươi có đầu mối gì mới thì đến Hầu Phủ cho ta hay." Cố Vân Cảnh nói.
Đặng Khoan cung kính nói: "Vâng, Phò mã. Ân tình của ngài, Đặng Khoan suốt đời khó quên."
......
Hoàng đế hôn mê bất tỉnh, trăm vạn kho ngân không cánh mà bay, Tiêu Quốc lúc này có thể nói là thời buổi rối loạn. Cùng lúc triều đình bên này có động tĩnh lớn, biên quan bên kia cũng động tĩnh không ngừng. Là trước đây không lâu, Cố Uy cho thủ hạ tại ngoài doanh trướng các nơi gióng trống khua chiêng đào cỏ dại ăn rễ cây. Chuyện tự nhiên bị Tây Lương phát giác được.
Tây Lương Vương ngồi trong doanh trướng dương dương đắc ý nghe thám tử hồi báo tin tức, sau khi nghe xong, ha ha cười nói:
"Cố Uy để tướng lĩnh cùng bên ta gọi chiến, rốt cục bản vương cũng minh bạch dụng ý của hắn, ha ha. Quân Tiêu Quốc đào vỏ cây cỏ dại như vậy, xem ra bọn hắn đã cạn lương. Cố Uy muốn buộc chúng ta xuất chiến, muốn tốc chiến tốc thắng với chúng ta đây mà."
Hoắc Kiêu trầm giọng nói:
"Si tâm vọng tưởng. Chúng ta tử thủ không ra, cứ như thế kéo dài thời gian bức chết chúng là đủ. Không quá một tháng, những cái nhóm thất phu kia từng đứa sẽ thành quỷ chết đói."
"Lời ấy sai rồi." Tây Lương Vương khoát tay nói, "Trước đó, bản vương cũng nghĩ giống như ngươi. Nhưng bây giờ bản vương không nghĩ như vậy."
Tây Lương Vương cười giả dối: "Chúng đang liều mạng tìm lương thảo, cho thấy chúng đã thiếu lương trầm trọng. Cho nên chúng ta không cần chờ thêm nữa, ba đến năm ngày sau khai chiến đi."
Hoắc Kiêu sững sờ, "Đại vương, ba đến năm ngày quá cấp bách. Chúng cũng không phải là bao cỏ hoàn toàn. Ngài đừng quên họ còn có một đám Cố Gia Quân thân kinh bách chiến."
Tây Lương Vương xem thường, "Cố Gia Quân cho dù cường hãn thế nào, nếu còn không có nhét đầy bao tử thì làm sao đánh chiến? Mỗi ngày ăn củ ăn cỏ như thế thể lực ở đâu ra? Bọn hắn hiện tại không có cách nào chống lại với Thiết Kỵ của chúng ta cả."
"Hơn một năm rồi, " Tây Lương Vương nhíu mày, nói ra lời trong lòng, "Chiến sự đối với bách tính đều không phải là chuyện tốt. Chúng đang thiếu lương thực, chúng ta cũng không nhiều hơn bao nhiêu."
"Quốc sư ngươi suy nghĩ đi, một khi Tiêu Quốc trợ lương đến, chúng ta muốn đối phó Cố Uy càng khó." Tây Lương Vương cảm thấy đề nghị của mình rất có khả năng thực hiện, "Cho nên chúng ta phải thừa dịp đối phương vừa mệt vừa đói khai chiến."
Hoắc Kiêu biết Tây Lương Vương nói không phải giả. Tây Lương bị cuộc chiến này liên lụy không ít, làm bách tính trôi dạt khắp nơi. Nếu không phải Quân Tây Lương sức chịu đựng tốt, có thể trực diện với gió tuyết bay đầy trời thì họ đã không phải là đối thủ của Quân Tiêu Quốc.
Vì cuộc chiến, quốc khố Tây Lương cũng đã trống không; vừa còn là tiểu quốc, vật tư và lương thảo có hạn, cái gọi là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, coi như Tiêu Quan tiêu xài quốc khố thế nào, Tiêu Quốc qua nhiều đời quân chủ chăm lo quản lý, nội tình xa xa thắng man di danh xưng Tây Lương đây. Đừng nói Cố Uy không kiên trì được bao lâu, Quân Tây Lương cũng không khá là bao. Chưa kể phía sau Quân Tiêu Quốc còn có triều đình ủng hộ, còn Quân Tây Lương đã dùng hết quốc lực từ lâu rồi, bọn họ không ai ủng hộ ở phía sau. Bởi vậy Hoắc Kiêu rất lý giải tâm tình Tây Lương Vương, chậm rãi nói:
"Đại vương nói có lý, nhưng hạ thần cảm thấy sự tình không đơn giản. Đại vương nghĩ xem, Cố Uy là hạng người gì? Hắn là chiến thần, tâm cơ, mưu lược cực sâu. Theo lý mà nói, quân lương là tình báo vô cùng trọng yếu, bình thường đều phải giữ bí mật xử lý. Bọn họ cho dù muốn đào cỏ đào rễ cây thì cũng nên lén lút mà làm, nhưng Cố Uy vậy mà lại để thủ hạ binh sĩ gióng trống khua chiêng vậy chẳng phải là bại lộ vấn đề lương thảo? Ở trong đó có phải có gì ẩn khuất không? Hạ thần rất lo lắng có bẫy."
Tây Lương Vương không để ý Hoắc Kiêu lo lắng, nói:
"Bản vương thấy quốc sư là lo lắng quá thôi. Quân Tiêu Quốc có khả năng thật sự thiếu hụt lương thảo trầm trọng, đó là vấn đề rất lớn mà, coi như muốn giấu cũng giấu không được, nhiều người há mồm chờ cơm như vậy, Cố Uy mới phải phái người đi tìm vỏ cây chống đói. Thám tử chúng ta khôn khéo, mọi cử động của địch không thể qua mắt được họ, Tiêu Quốc lao sư động chúng tìm lương thực như vậy không phát hiện mới là lạ?"
Hoắc Kiêu còn muốn tiếp tục biểu đạt quan điểm của mình, nhưng bị Tây Lương Vương ngắt lời:
"Quốc sư, bản vương quyết định năm ngày sau phái binh xuất chiến."
"Đại vương, hay là lại quan sát thêm?"
Kỳ thật lúc trước, Tây Lương Vương rất nghe lời Quốc sư Hoắc Kiêu, nói gì là nghe nấy. Nhưng lúc này, Tây Lương Vương cảm thấy mình đến cùng là thủ lĩnh, cũng có chút hư vinh. Cảm giác làm chủ đặc biệt vui vẻ.
"Không cần quan sát. Lại còn chờ, Tiêu Quốc cứu viện phải tới." Tây Lương Vương nói.
"Hành quân đánh trận không giống trò đùa, nhất định phải thận trọng. Đại vương không thể bị mặt ngoài làm cho mê hoặc." Hoắc Kiêu nói.
Tây Lương Vương cau mày: "Bản vương thật sự dở đến vậy? Khó lắm ta mới được làm chủ một lần a. Quốc sư hãy để bản vương cảm nhận được một chút cảm giác ra lệnh đi, được không?"
Tây Lương Vương thật đúng là không có tiền đồ, nói chuyện với quần thần không có sự kiên cường nào mà lại còn dùng giọng khẩn cầu.
Vậy mà đối mặt với Tây Lương Vương khẩn cầu, Hoắc Kiêu ngược lại không biết nên trả lời như thế nào. Đại khái là đối phương sống dưới sự chỉ đạo của mình bị đè nén quá. Hoắc Kiêu không có nói gì, chậm rãi đi ra doanh trướng.
Khế Ước Phò Mã
Trương sư gia lúc nói chuyện, ánh mắt rất thản nhiên, không giống như là đang nói láo. Mà hắn trả lời cũng rất không có tác dụng gì, Cố Vân Cảnh không có được tin tức gì hữu dụng từ đó.
"Trương sư gia đi xuống trước đi." Nàng khua tay nói.
Trương Trường Thanh cáo lui. Cố Vân Cảnh nói với Đặng Khoan:
"Đặng đại nhân, chúng ta đi vào khố phòng nhìn xem. Những người còn lại thì canh giữ ở ngoài đi."
Tiếng mở khóa leng keng vang lên, Đặng Khoan và Cố Vân Cảnh chậm rãi đi vào trong khố phòng.
Bên ngoài khố phòng xây rất rộng và khí phách, nhưng nào có ai ngờ được rằng bên trong không có tiền... Nhiều rương lớn màu đen bị mở ra và rỗng tuếch, phải đi vào mới thấy tang thương, cô tịch. Hộ Bộ khố phòng là triều đình mệnh mạch, gánh vác trách nhiệm cấp phát chẩn tai cấp quốc gia, Cố Vân Cảnh vạn vạn không tưởng quốc khố trống không đến thế này. Tiêu Quốc thịnh thế bây giờ chỉ là bề ngoài. Nhìn qua những rương trống không, lòng nàng chua xót khôn kể.
Cố Vân Cảnh chỉ vào một rương rỗng: "Vì sao bị mở ra?"
Đặng Khoan thở dài: "Ngay khi phát hiện kho ngân bị mất, tội thần đã tự mình đến xem xét. Ta nghĩ có phải do kiểm toán tính sai hay không, bởi vậy đã mở tất cả các rương ra tỉ mỉ xem xét. Cũng đối sổ, sách hạch thật nhiều lần, mới phát hiện kho ngân bị mất thật. Sau đó ta hoả tốc tiến cung bẩm báo, nên còn chưa kịp đóng lại."
Cố Vân Cảnh nhíu mày: "Nghe nói những năm này thanh lâu nộp rất nhiều thuế, nhiều địa khu thuế má cũng dần dần tăng lên, vì sao quốc khố lại trống rỗng?"
"Phò mã có chỗ không biết." Trên mặt Đặng Khoan viết đầy chữ bất đắc dĩ, "Bệ hạ hàng năm từ quốc khố vận dụng đại bút tiền tài, mà số tiền này cũng không dùng ở chính đáng... Phần lớn là kiến tạo hành cung và phòng luyện đan, cũng như mỗi lần bệ hạ nam tuần đều là tiền của quốc khố. Bệ hạ tiêu xài như thế, quốc khố phong phú thế nào cũng sẽ bị hao tổn."
Những năm gần đây Tiêu Quan xây dựng rầm rộ thế nào, Cố Vân Cảnh cũng có nghe thấy. Tiền của Hộ Bộ vốn nên dùng ở bách tính và triều sự, chứ không phải để quân chủ lãng phí.
Cố Vân Cảnh nói:
"Cổ nhân nói, lấy dân làm đầu, xã tắc làm thứ, quân làm nhẹ. Đến triều ta thì là ngược lại."
Đặng Khoan mặc dù là trung thần nhưng hắn cũng không chịu cách làm của Hoàng Đế. Nhưng quân thần có khác, Hoàng Đế ý chỉ hắn một cái nho nhỏ Hộ Bộ Thượng Thư có thể ngăn cản? Nghe Phò mã nói như thế, Đặng Khoan cảm khái thở dài:
"Quân vương như thế, có cách nào?"
"Đặng đại nhân đừng cảm khái, tra án quan trọng hơn." Cố Vân Cảnh quan sát chút tro bụi dưới đất, lại nói: "Là rương nào bị mất?"
Hộ Bộ có phân chia ngân phiếu và ngân lượng, ngân lượng đặt ở cánh trái, ngân phiếu đặt ở cánh phải. Đặng Khoan chỉ tay, nói:
"Rương cuối cùng bên tay phải."
"Đạo tặc thật đúng là thận trọng, rương cuối cùng và rương đầu tiên có khoảng cách rất lớn. Người bình thường đều là lấy gần, mở từ rương đầu tiên xong cơ bản sẽ không lại đi mở rương khác. Đạo tặc lại đem mục tiêu ở rương cuối cùng như vậy có thể giảm bớt khả năng bị phát hiện."
Theo lẽ thường, Hộ Bộ tới kho ngân cũng đều tuân theo nguyên tắc lấy cái gần nhất, vậy sao Trương Trường Thanh lại bắt từ rương cuối cùng? Cố Vân Cảnh nghi hoặc hỏi:
"Trương sư gia làm sao không lấy ngân phiếu từ rương đầu, mà chọn từ rương cuối cùng?"
Trong cõi u minh tự có thiên ý, có lẽ là trùng hợp đi. Nếu không phải bởi vì nguyên nhân này thì chắc cũng sẽ không phát hiện kho ngân bị mất nhanh như vậy. Cố Vân Cảnh phân tích:
"Cửa hoàn hảo không tổn hại, khóa cũng hoàn hảo không tổn hại. Đặng đại nhân, ta hỏi ngươi, chìa khoá có khả năng bị động tay không?"
"Tuyệt đối không thể." Đặng Khoan kiên định nói, "Chìa khoá chỉ có một cái, cực kỳ trọng yếu, ta một mực tùy thân mang theo."
"Chưa từng rời đi một khắc?"
"Chưa từng."
Trong đôi mắt Cố Vân Cảnh lộ ra thật sâu mê mang, nàng tự nhủ: "Vậy kì quái lắm." Nàng không ngừng xoa mi tâm, nhẹ nhàng bóp huyệt Thái Dương mấy lần. Vụ án này quả thật có vẻ khó giải quyết.
"Đặng đại nhân, ta đã hiểu rõ bản án đại khái. Tiếp xuống ta cần phân tích lại, nếu ngươi có đầu mối gì mới thì đến Hầu Phủ cho ta hay." Cố Vân Cảnh nói.
Đặng Khoan cung kính nói: "Vâng, Phò mã. Ân tình của ngài, Đặng Khoan suốt đời khó quên."
......
Hoàng đế hôn mê bất tỉnh, trăm vạn kho ngân không cánh mà bay, Tiêu Quốc lúc này có thể nói là thời buổi rối loạn. Cùng lúc triều đình bên này có động tĩnh lớn, biên quan bên kia cũng động tĩnh không ngừng. Là trước đây không lâu, Cố Uy cho thủ hạ tại ngoài doanh trướng các nơi gióng trống khua chiêng đào cỏ dại ăn rễ cây. Chuyện tự nhiên bị Tây Lương phát giác được.
Tây Lương Vương ngồi trong doanh trướng dương dương đắc ý nghe thám tử hồi báo tin tức, sau khi nghe xong, ha ha cười nói:
"Cố Uy để tướng lĩnh cùng bên ta gọi chiến, rốt cục bản vương cũng minh bạch dụng ý của hắn, ha ha. Quân Tiêu Quốc đào vỏ cây cỏ dại như vậy, xem ra bọn hắn đã cạn lương. Cố Uy muốn buộc chúng ta xuất chiến, muốn tốc chiến tốc thắng với chúng ta đây mà."
Hoắc Kiêu trầm giọng nói:
"Si tâm vọng tưởng. Chúng ta tử thủ không ra, cứ như thế kéo dài thời gian bức chết chúng là đủ. Không quá một tháng, những cái nhóm thất phu kia từng đứa sẽ thành quỷ chết đói."
"Lời ấy sai rồi." Tây Lương Vương khoát tay nói, "Trước đó, bản vương cũng nghĩ giống như ngươi. Nhưng bây giờ bản vương không nghĩ như vậy."
Tây Lương Vương cười giả dối: "Chúng đang liều mạng tìm lương thảo, cho thấy chúng đã thiếu lương trầm trọng. Cho nên chúng ta không cần chờ thêm nữa, ba đến năm ngày sau khai chiến đi."
Hoắc Kiêu sững sờ, "Đại vương, ba đến năm ngày quá cấp bách. Chúng cũng không phải là bao cỏ hoàn toàn. Ngài đừng quên họ còn có một đám Cố Gia Quân thân kinh bách chiến."
Tây Lương Vương xem thường, "Cố Gia Quân cho dù cường hãn thế nào, nếu còn không có nhét đầy bao tử thì làm sao đánh chiến? Mỗi ngày ăn củ ăn cỏ như thế thể lực ở đâu ra? Bọn hắn hiện tại không có cách nào chống lại với Thiết Kỵ của chúng ta cả."
"Hơn một năm rồi, " Tây Lương Vương nhíu mày, nói ra lời trong lòng, "Chiến sự đối với bách tính đều không phải là chuyện tốt. Chúng đang thiếu lương thực, chúng ta cũng không nhiều hơn bao nhiêu."
"Quốc sư ngươi suy nghĩ đi, một khi Tiêu Quốc trợ lương đến, chúng ta muốn đối phó Cố Uy càng khó." Tây Lương Vương cảm thấy đề nghị của mình rất có khả năng thực hiện, "Cho nên chúng ta phải thừa dịp đối phương vừa mệt vừa đói khai chiến."
Hoắc Kiêu biết Tây Lương Vương nói không phải giả. Tây Lương bị cuộc chiến này liên lụy không ít, làm bách tính trôi dạt khắp nơi. Nếu không phải Quân Tây Lương sức chịu đựng tốt, có thể trực diện với gió tuyết bay đầy trời thì họ đã không phải là đối thủ của Quân Tiêu Quốc.
Vì cuộc chiến, quốc khố Tây Lương cũng đã trống không; vừa còn là tiểu quốc, vật tư và lương thảo có hạn, cái gọi là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, coi như Tiêu Quan tiêu xài quốc khố thế nào, Tiêu Quốc qua nhiều đời quân chủ chăm lo quản lý, nội tình xa xa thắng man di danh xưng Tây Lương đây. Đừng nói Cố Uy không kiên trì được bao lâu, Quân Tây Lương cũng không khá là bao. Chưa kể phía sau Quân Tiêu Quốc còn có triều đình ủng hộ, còn Quân Tây Lương đã dùng hết quốc lực từ lâu rồi, bọn họ không ai ủng hộ ở phía sau. Bởi vậy Hoắc Kiêu rất lý giải tâm tình Tây Lương Vương, chậm rãi nói:
"Đại vương nói có lý, nhưng hạ thần cảm thấy sự tình không đơn giản. Đại vương nghĩ xem, Cố Uy là hạng người gì? Hắn là chiến thần, tâm cơ, mưu lược cực sâu. Theo lý mà nói, quân lương là tình báo vô cùng trọng yếu, bình thường đều phải giữ bí mật xử lý. Bọn họ cho dù muốn đào cỏ đào rễ cây thì cũng nên lén lút mà làm, nhưng Cố Uy vậy mà lại để thủ hạ binh sĩ gióng trống khua chiêng vậy chẳng phải là bại lộ vấn đề lương thảo? Ở trong đó có phải có gì ẩn khuất không? Hạ thần rất lo lắng có bẫy."
Tây Lương Vương không để ý Hoắc Kiêu lo lắng, nói:
"Bản vương thấy quốc sư là lo lắng quá thôi. Quân Tiêu Quốc có khả năng thật sự thiếu hụt lương thảo trầm trọng, đó là vấn đề rất lớn mà, coi như muốn giấu cũng giấu không được, nhiều người há mồm chờ cơm như vậy, Cố Uy mới phải phái người đi tìm vỏ cây chống đói. Thám tử chúng ta khôn khéo, mọi cử động của địch không thể qua mắt được họ, Tiêu Quốc lao sư động chúng tìm lương thực như vậy không phát hiện mới là lạ?"
Hoắc Kiêu còn muốn tiếp tục biểu đạt quan điểm của mình, nhưng bị Tây Lương Vương ngắt lời:
"Quốc sư, bản vương quyết định năm ngày sau phái binh xuất chiến."
"Đại vương, hay là lại quan sát thêm?"
Kỳ thật lúc trước, Tây Lương Vương rất nghe lời Quốc sư Hoắc Kiêu, nói gì là nghe nấy. Nhưng lúc này, Tây Lương Vương cảm thấy mình đến cùng là thủ lĩnh, cũng có chút hư vinh. Cảm giác làm chủ đặc biệt vui vẻ.
"Không cần quan sát. Lại còn chờ, Tiêu Quốc cứu viện phải tới." Tây Lương Vương nói.
"Hành quân đánh trận không giống trò đùa, nhất định phải thận trọng. Đại vương không thể bị mặt ngoài làm cho mê hoặc." Hoắc Kiêu nói.
Tây Lương Vương cau mày: "Bản vương thật sự dở đến vậy? Khó lắm ta mới được làm chủ một lần a. Quốc sư hãy để bản vương cảm nhận được một chút cảm giác ra lệnh đi, được không?"
Tây Lương Vương thật đúng là không có tiền đồ, nói chuyện với quần thần không có sự kiên cường nào mà lại còn dùng giọng khẩn cầu.
Vậy mà đối mặt với Tây Lương Vương khẩn cầu, Hoắc Kiêu ngược lại không biết nên trả lời như thế nào. Đại khái là đối phương sống dưới sự chỉ đạo của mình bị đè nén quá. Hoắc Kiêu không có nói gì, chậm rãi đi ra doanh trướng.
Khế Ước Phò Mã
Đánh giá:
Truyện Khế Ước Phò Mã
Story
Chương 114
9.7/10 từ 27 lượt.