Khế Ước Phò Mã
Chương 112
112. Ân oán
Lệ Quý Phi: "Bản cung hỏi ngươi, sao ngươi không trả lời? Ngươi coi thường bản cung ư?"
"Tội thần... Tội thần không phải có ý này. Quý phi nương nương, kho ngân bị trộm, tội thần xác thực... Xác thực hoàn toàn không biết gì cả." Đặng Khoan run rẩy nói.
Lệ Quý Phi hung ác nhìn Đặng Khoan. Nàng bây giờ tựa như rắn độc tùy thời khiến người ta trí mạng.
"Hừ, hay cho hoàn toàn không biết gì cả. Chuyện đã đến mức này, ngươi còn dám dùng những lời qua loa tắc trách bản cung. Đặng Khoan, bản cung xem chán sống rồi!" Lệ Quý Phi nhìn Hoàng đế thần sắc hư nhược nằm trên giường, lại nói, "Bệ hạ tức giận đến thổ huyết, bất tỉnh nhân sự, tội ngươi đáng chết vạn lần!"
"Người đâu, kéo Đặng Khoan xuống chém đầu cho ta!"
Đặng Khoan quỳ rạp, dập đầu cầu xin:
"Quý phi nương nương, kho ngân bị trộm tội thần khó thoát tội, cho dù bị chém cũng không oán giận. Nhưng tội thần không cam tâm! Hung thủ còn chưa bị bắt, tội thần không cam tâm cứ như vậy chết đi. Cầu Quý phi nương nương khai ân để tội thần phá án này. Đến lúc đó, nương nương giết thần, thần cũng sẽ không nhíu mày."
Lời thỉnh cầu chẳng những không có hiệu quả mà ngược lại càng thêm chọc giận Lệ Quý Phi - thị ghét nhất người khác bàn điều kiện với mình ; mặc dù Đặng Khoan nói không có vẻ gì là bàn điều kiện, nhưng thị nghe thì chỉ có thấy giống như vậy.
"Nho nhỏ Hộ Bộ Thượng Thư, cũng xứng nói lời như vậy cùng bản cung? Hôm nay nếu không giết ngươi, bản cung còn có uy nghiêm gì?"
Lệ Quý Phi quát lên, mấy thị vệ cấp tốc đi đến, cung kính hành lễ Lệ Quý Phi rồi lôi Đặng Khoan rời đi.
"Quý phi nương nương, tội thần không sợ chết, chỉ sợ chết không cam tâm..."
Đặng Khoan giãy dụa nhưng dù sao chỉ là quan văn, không địch lại bọn thị vệ võ nghệ cao cường, không giãy dụa được bao nhiều đã bị kéo đi.
Song vừa ra tới cửa, đụng Công chúa Phò mã đang cấp tốc chạy tới. Tiêu Mộ Tuyết đã biết chuyện, nhìn thoáng qua Đặng Khoan. Trên đường đến hoàng cung, Cố Vân Cảnh đã nói qua người này với nàng - Đặng Khoan xem như dòng nước trong trong số tham quan ô lại đông đảo, làm người ngay thẳng, có nhiều thương cảm đối bách tính. Trước kia, đi theo Tiêu Trạm chẩn tai, vì bách tính đã làm nhiều chuyện tốt. Quan tốt dĩ nhiên sẽ được Tiêu Mộ Tuyết đồng tình, nàng nói với các thị vệ:
"Các ngươi làm gì?"
Mấy thị vệ còn chưa trả lời, Lệ Quý Phi đã châm chọc:
"Hộ Bộ Thượng Thư Đặng Khoan quản lý bất lực, để kho ngân bị trộm. Bản cung giáng tội hắn, Công chúa điện hạ còn muốn quản?" Rồi thị lạnh lùng mệnh lệnh lấy thị vệ, "Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì, còn không mau kéo xuống!"
Bọn thị vệ vừa mới nhấc chân, Tiêu Mộ Tuyết nói:
"Chờ một chút, thả Đặng đại nhân."
Lệ Quý Phi nổi trận lôi đình, "Công chúa điện hạ có ý gì? Ngài ngang nhiên bao che Đặng Khoan, ngài có nghĩ tới bệ hạ suýt chút bị tức đến thổ huyết bỏ mình không? Ngài đi xem phụ hoàng ngươi thành bộ dáng gì kìa?"
"Kho ngân bị trộm là đại sự, nương nương còn không điều tra rõ ràng, vì sao bắt Đặng đại nhân hỏi tội? Về tình về lý đều không hợp. Nương nương vội vã giáng tội như vậy, thật sự vì kho ngân sao?"
Kho ngân bị mất chẳng can hệ gì đến Lệ Quý Phi. Mặc kệ đại sự gì, chỉ cần quốc gia không diệt, chỉ cần còn Tiêu Quan nắm quyền, thị vẫn là Quý phi nương nương cao cao tại thượng, là người duy nhất có thể thua đủ với Hoàng Hậu. Trước khi chiến hỏa, thị còn xa hoa lãng phí sinh sống, nay vì kho ngân lớn chuyện như vậy kéo theo đủ loại tù túng, cũng thật sự là khó cho thị. Thị gấp gáp định tội Đặng Khoan tự nhiên là có nguyên nhân. Đó là Đặng Khoan và Tiêu Trạm giao hảo, lúc trước bởi vì Tiêu Trạm dìu dắt mới thuận buồm xuôi gió ngồi chỗ Hộ Bộ Thượng Thư. Tiêu Trạm mặc dù bị biếm thành Quận Vương nhưng người âm thầm ủng hộ vẫn có, và Đặng Khoan là tiêu biểu. Thị muốn con trai mình - Tiêu Tông leo lên hoàng vị thì nhất định phải diệt trừ tất cả thế lực bên cạnh Tiêu Trạm.
Lệ Quý Phi không có hảo ý nhìn xem Tiêu Mộ Tuyết:
"Ta đương nhiên không phải là vì kho ngân, mà là vì bệ hạ. Bệ hạ bị tức đến thế này, chẳng lẽ bản cung phải ngồi yên không để ý?"
"Vì cái gì, trong lòng Quý phi nương nương biết rõ." Tiêu Mộ Tuyết nói, "Nay ta đã nói tới đây, Đặng đại nhân ta không cứu là không được."
Đặng Khoan thụ sủng nhược kinh nhìn Tiêu Mộ Tuyết. Công chúa điện hạ bình thường thanh lãnh, vương tôn công tử không ai bắt chuyện được với nàng. Vậy mà lại vì mình không tiếc đắc tội Lệ Quý Phi. Đặng Khoan vạn phần cảm kích.
Lệ Quý Phi: "Bệ hạ chiều chuộng Công chúa điện hạ đến hư hỏng rồi. Hoàng Hậu nương nương đứng đầu lục cung gặp bản cung còn phải nhỏ giọng thì thầm nói chuyện với ta ; tiểu bối ngươi đã gả đi cũng dám hô to gọi nhỏ với bản cung? Lễ nghi Hoàng gia sợ là bị ngươi bôi nhọ."
"Không nhọc Quý phi nương nương dạy bảo, lễ nghĩa cái gì Mộ Tuyết ta tự biết. Ta không muốn lãng phí thời gian, bây giờ bà thả Đặng đại nhân không?"
Lệ Quý Phi cười âm hiểm, thanh âm chanh chua vang: "Không! Bệ hạ hôn mê bất tỉnh, không ai cho ngươi chỗ dựa nữa nhé, Công chúa điện hạ muốn như thế nào?"
Cố Vân Cảnh từ sau Tiêu Mộ Tuyết đứng ra, đi đến trước mặt Lệ Quý Phi, châm chọc cười:
"Quý phi nương nương muốn thừa dịp bệ hạ hôn mê bất tỉnh, khi dễ Công chúa điện hạ?"
Thị và mẫu phi Tiêu Mộ Tuyết - Dung Phi không quá hữu hảo. Dung Phi lúc còn sống rất được lòng Tiêu Quan, có thể nói là ân sủng cực điểm. Thị khi đó so với Dung Phi thì chỉ là một tảng đá không đáng chú ý. Thị là người có tâm tư đố kị vô cùng mãnh liệt, không thích nhìn ai được tốt, luôn luôn bày mưu ác độc hại Dung Phi để Dung Phi thất sủng, hai bên hận nhau từ đó. Dung Phi sinh Tiêu Mộ Tuyết xong nhiễm phong hàn bất trị bỏ mình, thị cười đến không ngậm miệng được, tại trong tẩm cung đốt nhang thơm một tháng lễ tạ ơn thánh thần. Tuy Dung Phi chết nhưng con gái của nàng vẫn được Tiêu Quan vô tận ân sủng, nhìn xem gương mặt tương tự kẻ thù, thị cũng ghét Công chúa điện hạ. Về sau, Tiêu Mộ Tuyết dần lớn lên, thân cận mẹ con Hoàng Hậu hơn ; Hoàng Đế kiêng kỵ Tiêu Trạm uy vọng rất cao, nếu không phải Tiêu Mộ Tuyết một mực hoà giải, Tiêu Trạm tuyệt đối sẽ không sống tốt được như vậy. Đối với thị, Tiêu Mộ Tuyết là địch nhân đầy uy hiếp. Mặc dù hận nhưng bởi vì còn Tiêu Quan, xưa nay thị không dám biểu lộ. Nhưng lúc này không giống, Hoàng Đế hiện tại sinh tử chưa biết, thị không có để kiêng kị nữa.
Thị thẳng thắn nói: "Không sai, ngươi nói đúng. Bản cung muốn khi dễ nàng đấy, các ngươi có năng lực làm gì bản cung?"
Cố Vân Cảnh nhíu mày, cười: "Quý phi nương nương thật tự tin. Bà nói không sai, chúng ta thật đúng dám bắt bà đấy. Hay là, Quý phi nương nương thử xem?"
Lệ Quý Phi phất tay: "Ít hù dọa người. Con trai bản cung là hoàng tử tôn quý nhất, anh trai bản cung là tướng quân quyền thế nhất đô thành. Các ngươi có gì đối nghịch với bản cung?"
Cố Vân Cảnh híp mắt, khẽ cười: "Nghe sao có vẻ, Quý phi nương nương muốn tạo phản... Quý phi nương nương muốn nhân lúc này bức thoái vị thật à?"
"Bà đừng quên, Tần Nhiếp mặc dù là Phiêu Kỵ Tướng Quân, nhưng hắn không có binh quyền. Người duy nhất có thể điều quan ở Đô Thành chỉ có thống lĩnh Vũ Lâm Quân, Tưởng Sĩ Đường, mà hắn trung tâm cỡ nào, Quý phi nương nương cũng biết đi."
"Con trai bà mặc dù là Thân Vương, nhưng cũng chỉ có tiếng, không có thực quyền. Các ngươi nếu muốn tạo phản đơn giản chỉ là muốn chết."
Cố Vân Cảnh lại nói:
"Quý phi nương nương không ngại ngẫm lại thế lực của chúng ta xem. Cha ta là Binh Mã Đại Nguyên Soái, tay cầm trọng binh, binh mã đều thuộc ông hiệu triệu. Nếu ta bảo ông tình hình lúc này, ông chắc chắn phái binh trở về tương trợ."
"Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, đến lúc đó chỉ sợ các ngươi tạo phản còn không xong đã bỏ mình."
"Bệ hạ bệnh nặng, dựa theo tổ chế, Hoàng Hậu nương nương chưởng quản hết thảy, như thế nào đến Quý phi nương nương ở đây múa tay múa chân?"
"Công chúa điện hạ xưa nay thân mật với Hoàng Hậu, nàng muốn cứu Đặng đại nhân, Hoàng Hậu nương nương chắc chắn trợ giúp. Nương nương bà có mạnh thế nào, hiện tại thật sự cũng không phải đối thủ của Hoàng Hậu. Nói khó nghe hơn thì, hiện tại Hoàng Hậu nếu muốn phế Quý Phi cũng là chuyện không phải không thể."
Lệ Quý Phi trong nháy lạnh lẽo trong lòng. Thị mặc dù hận Hoàng Hậu nhưng không thể không thừa nhận Cố Vân Cảnh nói đúng. Chỉ trách, Tiêu Quan không nâng thị lên Hậu vị, để bây giờ để Hoàng Hậu Triệu thị làm mưa làm gió.
Lệ Quý Phi nuốt oán khí vào bụng, mặt không thay đổi:
"Người đâu, thả Đặng Khoan!"
Khế Ước Phò Mã
Lệ Quý Phi: "Bản cung hỏi ngươi, sao ngươi không trả lời? Ngươi coi thường bản cung ư?"
"Tội thần... Tội thần không phải có ý này. Quý phi nương nương, kho ngân bị trộm, tội thần xác thực... Xác thực hoàn toàn không biết gì cả." Đặng Khoan run rẩy nói.
Lệ Quý Phi hung ác nhìn Đặng Khoan. Nàng bây giờ tựa như rắn độc tùy thời khiến người ta trí mạng.
"Hừ, hay cho hoàn toàn không biết gì cả. Chuyện đã đến mức này, ngươi còn dám dùng những lời qua loa tắc trách bản cung. Đặng Khoan, bản cung xem chán sống rồi!" Lệ Quý Phi nhìn Hoàng đế thần sắc hư nhược nằm trên giường, lại nói, "Bệ hạ tức giận đến thổ huyết, bất tỉnh nhân sự, tội ngươi đáng chết vạn lần!"
"Người đâu, kéo Đặng Khoan xuống chém đầu cho ta!"
Đặng Khoan quỳ rạp, dập đầu cầu xin:
"Quý phi nương nương, kho ngân bị trộm tội thần khó thoát tội, cho dù bị chém cũng không oán giận. Nhưng tội thần không cam tâm! Hung thủ còn chưa bị bắt, tội thần không cam tâm cứ như vậy chết đi. Cầu Quý phi nương nương khai ân để tội thần phá án này. Đến lúc đó, nương nương giết thần, thần cũng sẽ không nhíu mày."
Lời thỉnh cầu chẳng những không có hiệu quả mà ngược lại càng thêm chọc giận Lệ Quý Phi - thị ghét nhất người khác bàn điều kiện với mình ; mặc dù Đặng Khoan nói không có vẻ gì là bàn điều kiện, nhưng thị nghe thì chỉ có thấy giống như vậy.
"Nho nhỏ Hộ Bộ Thượng Thư, cũng xứng nói lời như vậy cùng bản cung? Hôm nay nếu không giết ngươi, bản cung còn có uy nghiêm gì?"
Lệ Quý Phi quát lên, mấy thị vệ cấp tốc đi đến, cung kính hành lễ Lệ Quý Phi rồi lôi Đặng Khoan rời đi.
"Quý phi nương nương, tội thần không sợ chết, chỉ sợ chết không cam tâm..."
Đặng Khoan giãy dụa nhưng dù sao chỉ là quan văn, không địch lại bọn thị vệ võ nghệ cao cường, không giãy dụa được bao nhiều đã bị kéo đi.
Song vừa ra tới cửa, đụng Công chúa Phò mã đang cấp tốc chạy tới. Tiêu Mộ Tuyết đã biết chuyện, nhìn thoáng qua Đặng Khoan. Trên đường đến hoàng cung, Cố Vân Cảnh đã nói qua người này với nàng - Đặng Khoan xem như dòng nước trong trong số tham quan ô lại đông đảo, làm người ngay thẳng, có nhiều thương cảm đối bách tính. Trước kia, đi theo Tiêu Trạm chẩn tai, vì bách tính đã làm nhiều chuyện tốt. Quan tốt dĩ nhiên sẽ được Tiêu Mộ Tuyết đồng tình, nàng nói với các thị vệ:
"Các ngươi làm gì?"
Mấy thị vệ còn chưa trả lời, Lệ Quý Phi đã châm chọc:
"Hộ Bộ Thượng Thư Đặng Khoan quản lý bất lực, để kho ngân bị trộm. Bản cung giáng tội hắn, Công chúa điện hạ còn muốn quản?" Rồi thị lạnh lùng mệnh lệnh lấy thị vệ, "Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì, còn không mau kéo xuống!"
Bọn thị vệ vừa mới nhấc chân, Tiêu Mộ Tuyết nói:
"Chờ một chút, thả Đặng đại nhân."
Lệ Quý Phi nổi trận lôi đình, "Công chúa điện hạ có ý gì? Ngài ngang nhiên bao che Đặng Khoan, ngài có nghĩ tới bệ hạ suýt chút bị tức đến thổ huyết bỏ mình không? Ngài đi xem phụ hoàng ngươi thành bộ dáng gì kìa?"
"Kho ngân bị trộm là đại sự, nương nương còn không điều tra rõ ràng, vì sao bắt Đặng đại nhân hỏi tội? Về tình về lý đều không hợp. Nương nương vội vã giáng tội như vậy, thật sự vì kho ngân sao?"
Kho ngân bị mất chẳng can hệ gì đến Lệ Quý Phi. Mặc kệ đại sự gì, chỉ cần quốc gia không diệt, chỉ cần còn Tiêu Quan nắm quyền, thị vẫn là Quý phi nương nương cao cao tại thượng, là người duy nhất có thể thua đủ với Hoàng Hậu. Trước khi chiến hỏa, thị còn xa hoa lãng phí sinh sống, nay vì kho ngân lớn chuyện như vậy kéo theo đủ loại tù túng, cũng thật sự là khó cho thị. Thị gấp gáp định tội Đặng Khoan tự nhiên là có nguyên nhân. Đó là Đặng Khoan và Tiêu Trạm giao hảo, lúc trước bởi vì Tiêu Trạm dìu dắt mới thuận buồm xuôi gió ngồi chỗ Hộ Bộ Thượng Thư. Tiêu Trạm mặc dù bị biếm thành Quận Vương nhưng người âm thầm ủng hộ vẫn có, và Đặng Khoan là tiêu biểu. Thị muốn con trai mình - Tiêu Tông leo lên hoàng vị thì nhất định phải diệt trừ tất cả thế lực bên cạnh Tiêu Trạm.
Lệ Quý Phi không có hảo ý nhìn xem Tiêu Mộ Tuyết:
"Ta đương nhiên không phải là vì kho ngân, mà là vì bệ hạ. Bệ hạ bị tức đến thế này, chẳng lẽ bản cung phải ngồi yên không để ý?"
"Vì cái gì, trong lòng Quý phi nương nương biết rõ." Tiêu Mộ Tuyết nói, "Nay ta đã nói tới đây, Đặng đại nhân ta không cứu là không được."
Đặng Khoan thụ sủng nhược kinh nhìn Tiêu Mộ Tuyết. Công chúa điện hạ bình thường thanh lãnh, vương tôn công tử không ai bắt chuyện được với nàng. Vậy mà lại vì mình không tiếc đắc tội Lệ Quý Phi. Đặng Khoan vạn phần cảm kích.
Lệ Quý Phi: "Bệ hạ chiều chuộng Công chúa điện hạ đến hư hỏng rồi. Hoàng Hậu nương nương đứng đầu lục cung gặp bản cung còn phải nhỏ giọng thì thầm nói chuyện với ta ; tiểu bối ngươi đã gả đi cũng dám hô to gọi nhỏ với bản cung? Lễ nghi Hoàng gia sợ là bị ngươi bôi nhọ."
"Không nhọc Quý phi nương nương dạy bảo, lễ nghĩa cái gì Mộ Tuyết ta tự biết. Ta không muốn lãng phí thời gian, bây giờ bà thả Đặng đại nhân không?"
Lệ Quý Phi cười âm hiểm, thanh âm chanh chua vang: "Không! Bệ hạ hôn mê bất tỉnh, không ai cho ngươi chỗ dựa nữa nhé, Công chúa điện hạ muốn như thế nào?"
Cố Vân Cảnh từ sau Tiêu Mộ Tuyết đứng ra, đi đến trước mặt Lệ Quý Phi, châm chọc cười:
"Quý phi nương nương muốn thừa dịp bệ hạ hôn mê bất tỉnh, khi dễ Công chúa điện hạ?"
Thị và mẫu phi Tiêu Mộ Tuyết - Dung Phi không quá hữu hảo. Dung Phi lúc còn sống rất được lòng Tiêu Quan, có thể nói là ân sủng cực điểm. Thị khi đó so với Dung Phi thì chỉ là một tảng đá không đáng chú ý. Thị là người có tâm tư đố kị vô cùng mãnh liệt, không thích nhìn ai được tốt, luôn luôn bày mưu ác độc hại Dung Phi để Dung Phi thất sủng, hai bên hận nhau từ đó. Dung Phi sinh Tiêu Mộ Tuyết xong nhiễm phong hàn bất trị bỏ mình, thị cười đến không ngậm miệng được, tại trong tẩm cung đốt nhang thơm một tháng lễ tạ ơn thánh thần. Tuy Dung Phi chết nhưng con gái của nàng vẫn được Tiêu Quan vô tận ân sủng, nhìn xem gương mặt tương tự kẻ thù, thị cũng ghét Công chúa điện hạ. Về sau, Tiêu Mộ Tuyết dần lớn lên, thân cận mẹ con Hoàng Hậu hơn ; Hoàng Đế kiêng kỵ Tiêu Trạm uy vọng rất cao, nếu không phải Tiêu Mộ Tuyết một mực hoà giải, Tiêu Trạm tuyệt đối sẽ không sống tốt được như vậy. Đối với thị, Tiêu Mộ Tuyết là địch nhân đầy uy hiếp. Mặc dù hận nhưng bởi vì còn Tiêu Quan, xưa nay thị không dám biểu lộ. Nhưng lúc này không giống, Hoàng Đế hiện tại sinh tử chưa biết, thị không có để kiêng kị nữa.
Thị thẳng thắn nói: "Không sai, ngươi nói đúng. Bản cung muốn khi dễ nàng đấy, các ngươi có năng lực làm gì bản cung?"
Cố Vân Cảnh nhíu mày, cười: "Quý phi nương nương thật tự tin. Bà nói không sai, chúng ta thật đúng dám bắt bà đấy. Hay là, Quý phi nương nương thử xem?"
Lệ Quý Phi phất tay: "Ít hù dọa người. Con trai bản cung là hoàng tử tôn quý nhất, anh trai bản cung là tướng quân quyền thế nhất đô thành. Các ngươi có gì đối nghịch với bản cung?"
Cố Vân Cảnh híp mắt, khẽ cười: "Nghe sao có vẻ, Quý phi nương nương muốn tạo phản... Quý phi nương nương muốn nhân lúc này bức thoái vị thật à?"
"Bà đừng quên, Tần Nhiếp mặc dù là Phiêu Kỵ Tướng Quân, nhưng hắn không có binh quyền. Người duy nhất có thể điều quan ở Đô Thành chỉ có thống lĩnh Vũ Lâm Quân, Tưởng Sĩ Đường, mà hắn trung tâm cỡ nào, Quý phi nương nương cũng biết đi."
"Con trai bà mặc dù là Thân Vương, nhưng cũng chỉ có tiếng, không có thực quyền. Các ngươi nếu muốn tạo phản đơn giản chỉ là muốn chết."
Cố Vân Cảnh lại nói:
"Quý phi nương nương không ngại ngẫm lại thế lực của chúng ta xem. Cha ta là Binh Mã Đại Nguyên Soái, tay cầm trọng binh, binh mã đều thuộc ông hiệu triệu. Nếu ta bảo ông tình hình lúc này, ông chắc chắn phái binh trở về tương trợ."
"Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, đến lúc đó chỉ sợ các ngươi tạo phản còn không xong đã bỏ mình."
"Bệ hạ bệnh nặng, dựa theo tổ chế, Hoàng Hậu nương nương chưởng quản hết thảy, như thế nào đến Quý phi nương nương ở đây múa tay múa chân?"
"Công chúa điện hạ xưa nay thân mật với Hoàng Hậu, nàng muốn cứu Đặng đại nhân, Hoàng Hậu nương nương chắc chắn trợ giúp. Nương nương bà có mạnh thế nào, hiện tại thật sự cũng không phải đối thủ của Hoàng Hậu. Nói khó nghe hơn thì, hiện tại Hoàng Hậu nếu muốn phế Quý Phi cũng là chuyện không phải không thể."
Lệ Quý Phi trong nháy lạnh lẽo trong lòng. Thị mặc dù hận Hoàng Hậu nhưng không thể không thừa nhận Cố Vân Cảnh nói đúng. Chỉ trách, Tiêu Quan không nâng thị lên Hậu vị, để bây giờ để Hoàng Hậu Triệu thị làm mưa làm gió.
Lệ Quý Phi nuốt oán khí vào bụng, mặt không thay đổi:
"Người đâu, thả Đặng Khoan!"
Khế Ước Phò Mã
Đánh giá:
Truyện Khế Ước Phò Mã
Story
Chương 112
9.7/10 từ 27 lượt.