Khế Ước Phò Mã
Chương 110
110. Tỉnh ngộ
Đào Sách cũng không trả lời, hỏi ngược lại:
"Vân Cảnh, ngươi cảm thấy người sống trên đời điều gì quan trọng nhất?"
Vấn đề này đối với người bình thường đáp án đơn giản là công danh lợi lộc, vinh hoa phú quý vân vân, nhưng những thứ ấy, người khác cả đời đau khổ theo đuổi, đối với Cố Vân Cảnh lại như mây khói. Cố Vân Cảnh nghĩ nghĩ, hồi đáp:
"Là bản tâm."
"Đúng, là bản tâm!" Hiếm khi thấy Đào Sách nghiêm túc, "Đại trượng phu sống một đời ngay cả nguyên tắc và kiên định còn không có vậy thà chết còn hơn. Ta cũng giống như ngươi là độc đinh, gánh vác nhiệm vụ nối dõi tông đường, kế tục tước vị, kết hôn sinh con, xác thực cũng là lựa chọn tốt."
Ánh mắt Đào Sách kiên định:
"Nhưng nay biên quan tứ bề bất ổn, quốc còn không an bình, làm thần tử không nên chỉ cầu an phận hưởng thụ sinh hoạt. Lúc này chính là lúc chúng ta ra sức vì nước. Ta biết vì sao cha muốn ta thành thân, ta hiểu tâm tình của ông." Đào Sách cười nhạt, "Nhưng một khi thành thân, tất sẽ mệt mỏi vì tình trường, nào còn tâm tư ra trận giết địch? Nói khó nghe hơn, đao kiếm không có mắt, vạn nhất ta chết, cô gái ấy chẳng phải thủ tiết? Cho nên vẫn là không cưới cho thỏa đáng."
Trước kia, Cố Vân Cảnh cho là Đào Sách không muốn thành thân là vì còn chưa chơi đủ. Giờ phút này thì nàng đã hiểu lý do của Đào Sách đáng kính như vậy. Cố Vân Cảnh nhìn Đào Sách, như thấy được một vị Tướng quân dũng mãnh thiện chiến tương lai.
"Ta bình thường không thích đọc sách, nhưng ta nhớ một câu thơ. Nam nhi đáo tử tâm như thiết, khán thí thủ, bổ thiên liệt!""
Đào Sách tính tình tùy ý, không câu nệ tiểu tiết, nhưng với đại cục thì là người có nguyên tắc, hắn xưa nay không thích mập mờ. Cố Vân Cảnh đứng ở một bên lẳng lặng nghe Đào Sách nói. Gió mát thổi dụ dỗ rất nhiều người - Tiêu Quốc hiện thịnh hành xa hoa lãng phí an nhàn chi phong. Triều thần từ to đến nhỏ hoặc say mê quyền lực hoặc say mê hưởng thụ. Chiến hỏa biên quan chỉ cần không lan tới đô thành, ai sẽ nhớ chiến sự trước mắt, ai sẽ quan tâm những binh sĩ dục huyết phấn chiến? Con em quý tộc như Đào Sách lại nguyện ý lao ra chiến trường thật sự là ít càng thêm ít. Đào Sách tuy là Thế tử nhưng trước khi chưa kế thừa Tước vị Hầu thì cũng không có chức quan nào, trong mắt nhiều người chính là một công tử cà lơ phất phơ. Nhưng những lời hắn nói lại khiến người nghe đinh tai nhức óc, nhiệt huyết sôi trào! Đào Sách tốt hơn rất nhiều người ngồi không ăn bám kia.
Cố Vân Cảnh khâm phục nói:
"Ta tin tưởng ngày sau ngươi nhất định sẽ trở thành Tướng quân hô mưa gọi gió."
"He he, thật sao? Ta cũng cảm thấy như vậy."
"Đào bá bá sốt ruột bức ngươi thành thân vậy, có nghĩa là ngươi chưa nói chuyện với ông đi?" Cố Vân Cảnh thở dài, "Cố bá bá là người đại nghĩa, nếu ngươi biếtc cách nói, chưa hẳn ông sẽ không đồng ý."
"Bình thường ta không thế nào tâm sự với ông được, luôn cảm thấy tư tưởng không giống nhau ấy, cho nên nói không có kết quả gì cả." Đào Sách nói, "Ta đã nghĩ đến đi không từ mà biệt, nhưng mà làm vậy ta cảm thấy quá tuyệt tình. Vân Cảnh, ngươi nói có lý, xem ra lần này ta phải nói chuyện thật tốt rồi."
......
Song song đó, tại một nơi khác, sư đồ Hoàng Phủ Vân sầu lo không thôi ngay khi Lữ Trọng bị định tội. Dựa theo kế hoạch là tìm kẻ chết thay cho Lữ Trọng, như vậy tất cả sẽ khôi phục lại. Nhưng ai ngờ nửa đường lại xuất hiện cái gì sổ sách sát nhân? Lữ Trọng bị định tội chết, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của sư đồ Hoàng Phủ Vân.
Hoàng Phủ Vân: "Lữ Trọng gặp chuyện như vậy không nằm trong dự kiến. Lữ Lâm không có uy hiếp, hẳn là sẽ không hợp tác với chúng ta."
Khúc Phi Khanh do dự một lát, làm tư thế cắt cổ, "Vậy ý sư phụ là, tiễn Lữ Lâm lên đường?"
"Không. Đường đường một Quốc công gia bị mưu sát, triều đình tất sẽ điều tra. Chúng ta vừa mới dọn sạch nhà mình, không nên lại bởi vậy mà làm người ta để mắt tới Vạn Xuân Lâu."
"Vậy vạn nhất Lữ Lâm khai ra..."
Hoàng Phủ Vân khoát tay, quỷ quyệt cười:
"Là Dư Lương. Mặc dù không tiếp xúc nhiều nhưng từ trong ánh mắt của hắn có thể thấy là một có người dã tâm."
"Nhân tài vô dục vô cầu mới đáng sợ nhất. Còn người có dã tâm, cho thấy hắn cũng dễ bị lợi dụng. Ngươi tự mình đi, tranh thủ lôi kéo Dư Lương đến đội chúng ta. Đến lúc đó hãy bảo Dư Lương nghĩ cách để Lữ Lâm không mở miệng được."
......
Ninh Quốc Công Phủ.
Lữ Trọng mang đến đả kích thật lớn khiến Lữ Lâm đóng cửa không ra, thần sắc tiều tụy. Con trai độc nhất bị hỏi trảm, Lữ Lâm như thấy bầu trời sụp đổ. Và tâm tình khổ sở không chỉ riêng Lữ Lâm mà còn có Lữ phu nhân, khi nghe tin Lữ Trọng sẽ bị chém đầu đã tăng xông, suýt đi gặp Diêm Vương. May mà cứu được kịp thời, Lữ phu nhân mới không bị tức chết. Mặc dù thể xác và tinh thần đều mệt mỏi nhưng Lữ Lâm vẫn ngày đêm làm bạn bên cạnh phu nhân.
Lữ phu nhân tỉnh lại chuyện đầu tiên hỏi là Lữ Trọng, bà muốn biết khi mình mê man có kỳ tích phát sinh không.
Tóc Lữ Lâm vốn đã bạc nhiều, trải qua hai chuyện này xong tóc hắn trắng luôn.
Lữ phu nhân lau nước mắt, khẩn cầu:
"Lão gia ông nghĩ cách cứu Trọng nhi đi, chúng ta chỉ có một mình nó, lớn tuổi rồi không dễ dàng có con a."
Lữ Lâm rũ mắt nói, "Chậm rồi. Nghiệt chướng dám mưu sát Công chúa, dù là Đại La thần tiên hạ phàm cũng không cứu được hắn. Ta làm sao cứu?"
Lữ phu nhân vén chăn, giãy dụa muốn đứng lên, "Ta đi cầu bệ hạ, chỉ cần có thể thả Trọng nhi, ta làm trâu làm ngựa cũng nguyện ý!"
Lữ phu nhân càng khóc, đấm ngực dậm chân, "Ta mặc kệ, ta nhất định phải cứu con ta! Cho dù là mất mạng, cho dù là cướp ngục!"
Lữ Lâm vội vàng bụm miệng vợ, đợi phu nhân ổn định cảm xúc mới buông tay. Lữ Lâm van nài:
"Phu nhân đừng phí công. Lữ Trọng tội chết là bệ hạ khâm định, ai cũng dừng mong cầu xin. Chỉ trách chúng ta không biết dạy con, không trách được ai."
Lữ Lâm kéo tay vợ, cảm khái nói:
"Nghiệt chướng chuyện thương thiên hại lí gí cũng làm, còn sống cũng là dư thừa, chúng ta coi như không có đứa con này đi."
Lữ phu nhân rút tay, khẩu khí băng lãnh:
"Lữ Lâm ông có ý gì? Con là thịt trên người của ta rơi xuống, ông không thèm nhưng ta thèm."
Lữ Lâm cười khổ không thôi, hắn chỗ nào không thương nó? Nếu thật không thương vậy trước đó hắn tội gì giao tiếp với Khúc Phi Khanh?
Từ khi Lữ Trọng ám sát Công chúa bị bại lộ, Lữ Lâm mới hoàn toàn tỉnh ngộ tên nghiệp chướng kia đã không cứu nổi nữa. Hắn rốt cuộc minh bạch cách mình giáo dục con thất bại cỡ nào. Cũng bởi vì già mới có con, hắn rất yêu thương Lữ Trọng, cho dù Lữ Trọng làm nhiều chuyện chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn, nhưng chỉ cần Lữ Trọng không quá mức, Lữ Lâm cũng bỏ mặc. Chính là vì quá phận yêu chiều đã vùi chôn Lữ Trọng. Lữ Lâm vạn phần hối hận nhưng cũng đã muộn.
Lữ Lâm trầm tư một lát, ngữ trọng tâm trường nói:
"Phu nhân e có chỗ không biết. Nghiệt chướng này còn làm một việc thiên lý khó dung, cũng vì bảo toàn hắn mà ta mới không bẩm bệ hạ."
Lữ phu nhân: "Trọng nhi lại làm chuyện gì khác người rồi?"
Rõ ràng là táng tận thiên lương mà Lữ phu nhân chỉ dùng hai chữ khác người thuyết minh.
"Hắn với Dư Lương trộm chìa khoá khố phòng Hình Bộ, lấy đi một trăm vạn lượng ngân phiếu. Tội này còn nặng hơn ám sát Công chúa đi. Lữ gia ta đời đời thụ hoàng ân, bệ hạ đối đãi chúng ta rất hậu đãi mà- súc sinh ấy lại hành động bất trung bất nghĩa, muốn đẩy toàn gia vào chỗ chết!"
Lữ phu nhân cũng xuất thân từ nhà quan, bà hiểu một trăm vạn lượng đó là cho dù có bán cả Ninh Quốc Công Phủ cũng không ra lấy được nhiều tiền như vậy.
"Trọng nhi cầm nhiều tiền vậy làm gì?"
Ánh mắt Lữ Lâm phức tạp, có cam chịu, có phẫn hận, có hối hận, có đau lòng...
"Nghiệt chướng đem kho ngân giao cho người không rõ lai lịch. Mà đối phương lại là người độc ác. Ta suy đoán ả dùng số tiền đó không hợp pháp." Trên mặt Lữ Lâm biểu lộ ra hung tợn, "Một trăm vạn lượng không phải nhỏ, chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Ta phải tiến cung chi tiết bẩm bệ hạ mới được."
"Lữ Trọng cũng đã bị định tội, ta cũng không cần sợ bị áp chế." Lữ Lâm nói.
Lữ phu nhân: "Tự mình vận dụng kho ngân là đại tội chém đầu cả nhà, chẳng lẽ lão gia không vì gia tộc suy nghĩ một chút?"
"Ta đã làm dự tính xấu nhất. Mặc dù sẽ liên luỵ đến toàn tộc nhưng ta nhất định phải tiến cung." Lữ Lâm kiên trì, "Lão phu cả đời quang minh lỗi lạc, tự nhận cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với trời đất. Lúc trước vì nghiệt chướng mà ta đã phá hủy nguyên tắc làm người. Bỏ lỡ một lần là đủ rồi, ta không muốn lại sai thêm một lần."
Lữ Lâm trước đó bị thằng con làm phiền não không thôi, không để ý được gì, hiện tại Lữ Trọng đã bị định tội, nội tâm và hai mắt Ninh quốc công như bị quét sạch sẽ.
Và khi hai vợ chồng nói chuyện, Dư Lương ở ngoài cửa nghe được nhất thanh nhị sở. Dư Lương thầm nói không tốt. Nếu Lữ Lâm đi vào cung, vậy hắn nhất định phải chết. Hoàng đế khả năng bỏ qua cho Lữ Lâm, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!
Khế Ước Phò Mã
Đào Sách cũng không trả lời, hỏi ngược lại:
"Vân Cảnh, ngươi cảm thấy người sống trên đời điều gì quan trọng nhất?"
Vấn đề này đối với người bình thường đáp án đơn giản là công danh lợi lộc, vinh hoa phú quý vân vân, nhưng những thứ ấy, người khác cả đời đau khổ theo đuổi, đối với Cố Vân Cảnh lại như mây khói. Cố Vân Cảnh nghĩ nghĩ, hồi đáp:
"Là bản tâm."
"Đúng, là bản tâm!" Hiếm khi thấy Đào Sách nghiêm túc, "Đại trượng phu sống một đời ngay cả nguyên tắc và kiên định còn không có vậy thà chết còn hơn. Ta cũng giống như ngươi là độc đinh, gánh vác nhiệm vụ nối dõi tông đường, kế tục tước vị, kết hôn sinh con, xác thực cũng là lựa chọn tốt."
Ánh mắt Đào Sách kiên định:
"Nhưng nay biên quan tứ bề bất ổn, quốc còn không an bình, làm thần tử không nên chỉ cầu an phận hưởng thụ sinh hoạt. Lúc này chính là lúc chúng ta ra sức vì nước. Ta biết vì sao cha muốn ta thành thân, ta hiểu tâm tình của ông." Đào Sách cười nhạt, "Nhưng một khi thành thân, tất sẽ mệt mỏi vì tình trường, nào còn tâm tư ra trận giết địch? Nói khó nghe hơn, đao kiếm không có mắt, vạn nhất ta chết, cô gái ấy chẳng phải thủ tiết? Cho nên vẫn là không cưới cho thỏa đáng."
Trước kia, Cố Vân Cảnh cho là Đào Sách không muốn thành thân là vì còn chưa chơi đủ. Giờ phút này thì nàng đã hiểu lý do của Đào Sách đáng kính như vậy. Cố Vân Cảnh nhìn Đào Sách, như thấy được một vị Tướng quân dũng mãnh thiện chiến tương lai.
"Ta bình thường không thích đọc sách, nhưng ta nhớ một câu thơ. Nam nhi đáo tử tâm như thiết, khán thí thủ, bổ thiên liệt!""
Đào Sách tính tình tùy ý, không câu nệ tiểu tiết, nhưng với đại cục thì là người có nguyên tắc, hắn xưa nay không thích mập mờ. Cố Vân Cảnh đứng ở một bên lẳng lặng nghe Đào Sách nói. Gió mát thổi dụ dỗ rất nhiều người - Tiêu Quốc hiện thịnh hành xa hoa lãng phí an nhàn chi phong. Triều thần từ to đến nhỏ hoặc say mê quyền lực hoặc say mê hưởng thụ. Chiến hỏa biên quan chỉ cần không lan tới đô thành, ai sẽ nhớ chiến sự trước mắt, ai sẽ quan tâm những binh sĩ dục huyết phấn chiến? Con em quý tộc như Đào Sách lại nguyện ý lao ra chiến trường thật sự là ít càng thêm ít. Đào Sách tuy là Thế tử nhưng trước khi chưa kế thừa Tước vị Hầu thì cũng không có chức quan nào, trong mắt nhiều người chính là một công tử cà lơ phất phơ. Nhưng những lời hắn nói lại khiến người nghe đinh tai nhức óc, nhiệt huyết sôi trào! Đào Sách tốt hơn rất nhiều người ngồi không ăn bám kia.
Cố Vân Cảnh khâm phục nói:
"Ta tin tưởng ngày sau ngươi nhất định sẽ trở thành Tướng quân hô mưa gọi gió."
"He he, thật sao? Ta cũng cảm thấy như vậy."
"Đào bá bá sốt ruột bức ngươi thành thân vậy, có nghĩa là ngươi chưa nói chuyện với ông đi?" Cố Vân Cảnh thở dài, "Cố bá bá là người đại nghĩa, nếu ngươi biếtc cách nói, chưa hẳn ông sẽ không đồng ý."
"Bình thường ta không thế nào tâm sự với ông được, luôn cảm thấy tư tưởng không giống nhau ấy, cho nên nói không có kết quả gì cả." Đào Sách nói, "Ta đã nghĩ đến đi không từ mà biệt, nhưng mà làm vậy ta cảm thấy quá tuyệt tình. Vân Cảnh, ngươi nói có lý, xem ra lần này ta phải nói chuyện thật tốt rồi."
......
Song song đó, tại một nơi khác, sư đồ Hoàng Phủ Vân sầu lo không thôi ngay khi Lữ Trọng bị định tội. Dựa theo kế hoạch là tìm kẻ chết thay cho Lữ Trọng, như vậy tất cả sẽ khôi phục lại. Nhưng ai ngờ nửa đường lại xuất hiện cái gì sổ sách sát nhân? Lữ Trọng bị định tội chết, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của sư đồ Hoàng Phủ Vân.
Hoàng Phủ Vân: "Lữ Trọng gặp chuyện như vậy không nằm trong dự kiến. Lữ Lâm không có uy hiếp, hẳn là sẽ không hợp tác với chúng ta."
Khúc Phi Khanh do dự một lát, làm tư thế cắt cổ, "Vậy ý sư phụ là, tiễn Lữ Lâm lên đường?"
"Không. Đường đường một Quốc công gia bị mưu sát, triều đình tất sẽ điều tra. Chúng ta vừa mới dọn sạch nhà mình, không nên lại bởi vậy mà làm người ta để mắt tới Vạn Xuân Lâu."
"Vậy vạn nhất Lữ Lâm khai ra..."
Hoàng Phủ Vân khoát tay, quỷ quyệt cười:
"Là Dư Lương. Mặc dù không tiếp xúc nhiều nhưng từ trong ánh mắt của hắn có thể thấy là một có người dã tâm."
"Nhân tài vô dục vô cầu mới đáng sợ nhất. Còn người có dã tâm, cho thấy hắn cũng dễ bị lợi dụng. Ngươi tự mình đi, tranh thủ lôi kéo Dư Lương đến đội chúng ta. Đến lúc đó hãy bảo Dư Lương nghĩ cách để Lữ Lâm không mở miệng được."
......
Ninh Quốc Công Phủ.
Lữ Trọng mang đến đả kích thật lớn khiến Lữ Lâm đóng cửa không ra, thần sắc tiều tụy. Con trai độc nhất bị hỏi trảm, Lữ Lâm như thấy bầu trời sụp đổ. Và tâm tình khổ sở không chỉ riêng Lữ Lâm mà còn có Lữ phu nhân, khi nghe tin Lữ Trọng sẽ bị chém đầu đã tăng xông, suýt đi gặp Diêm Vương. May mà cứu được kịp thời, Lữ phu nhân mới không bị tức chết. Mặc dù thể xác và tinh thần đều mệt mỏi nhưng Lữ Lâm vẫn ngày đêm làm bạn bên cạnh phu nhân.
Lữ phu nhân tỉnh lại chuyện đầu tiên hỏi là Lữ Trọng, bà muốn biết khi mình mê man có kỳ tích phát sinh không.
Tóc Lữ Lâm vốn đã bạc nhiều, trải qua hai chuyện này xong tóc hắn trắng luôn.
Lữ phu nhân lau nước mắt, khẩn cầu:
"Lão gia ông nghĩ cách cứu Trọng nhi đi, chúng ta chỉ có một mình nó, lớn tuổi rồi không dễ dàng có con a."
Lữ Lâm rũ mắt nói, "Chậm rồi. Nghiệt chướng dám mưu sát Công chúa, dù là Đại La thần tiên hạ phàm cũng không cứu được hắn. Ta làm sao cứu?"
Lữ phu nhân vén chăn, giãy dụa muốn đứng lên, "Ta đi cầu bệ hạ, chỉ cần có thể thả Trọng nhi, ta làm trâu làm ngựa cũng nguyện ý!"
Lữ phu nhân càng khóc, đấm ngực dậm chân, "Ta mặc kệ, ta nhất định phải cứu con ta! Cho dù là mất mạng, cho dù là cướp ngục!"
Lữ Lâm vội vàng bụm miệng vợ, đợi phu nhân ổn định cảm xúc mới buông tay. Lữ Lâm van nài:
"Phu nhân đừng phí công. Lữ Trọng tội chết là bệ hạ khâm định, ai cũng dừng mong cầu xin. Chỉ trách chúng ta không biết dạy con, không trách được ai."
Lữ Lâm kéo tay vợ, cảm khái nói:
"Nghiệt chướng chuyện thương thiên hại lí gí cũng làm, còn sống cũng là dư thừa, chúng ta coi như không có đứa con này đi."
Lữ phu nhân rút tay, khẩu khí băng lãnh:
"Lữ Lâm ông có ý gì? Con là thịt trên người của ta rơi xuống, ông không thèm nhưng ta thèm."
Lữ Lâm cười khổ không thôi, hắn chỗ nào không thương nó? Nếu thật không thương vậy trước đó hắn tội gì giao tiếp với Khúc Phi Khanh?
Từ khi Lữ Trọng ám sát Công chúa bị bại lộ, Lữ Lâm mới hoàn toàn tỉnh ngộ tên nghiệp chướng kia đã không cứu nổi nữa. Hắn rốt cuộc minh bạch cách mình giáo dục con thất bại cỡ nào. Cũng bởi vì già mới có con, hắn rất yêu thương Lữ Trọng, cho dù Lữ Trọng làm nhiều chuyện chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn, nhưng chỉ cần Lữ Trọng không quá mức, Lữ Lâm cũng bỏ mặc. Chính là vì quá phận yêu chiều đã vùi chôn Lữ Trọng. Lữ Lâm vạn phần hối hận nhưng cũng đã muộn.
Lữ Lâm trầm tư một lát, ngữ trọng tâm trường nói:
"Phu nhân e có chỗ không biết. Nghiệt chướng này còn làm một việc thiên lý khó dung, cũng vì bảo toàn hắn mà ta mới không bẩm bệ hạ."
Lữ phu nhân: "Trọng nhi lại làm chuyện gì khác người rồi?"
Rõ ràng là táng tận thiên lương mà Lữ phu nhân chỉ dùng hai chữ khác người thuyết minh.
"Hắn với Dư Lương trộm chìa khoá khố phòng Hình Bộ, lấy đi một trăm vạn lượng ngân phiếu. Tội này còn nặng hơn ám sát Công chúa đi. Lữ gia ta đời đời thụ hoàng ân, bệ hạ đối đãi chúng ta rất hậu đãi mà- súc sinh ấy lại hành động bất trung bất nghĩa, muốn đẩy toàn gia vào chỗ chết!"
Lữ phu nhân cũng xuất thân từ nhà quan, bà hiểu một trăm vạn lượng đó là cho dù có bán cả Ninh Quốc Công Phủ cũng không ra lấy được nhiều tiền như vậy.
"Trọng nhi cầm nhiều tiền vậy làm gì?"
Ánh mắt Lữ Lâm phức tạp, có cam chịu, có phẫn hận, có hối hận, có đau lòng...
"Nghiệt chướng đem kho ngân giao cho người không rõ lai lịch. Mà đối phương lại là người độc ác. Ta suy đoán ả dùng số tiền đó không hợp pháp." Trên mặt Lữ Lâm biểu lộ ra hung tợn, "Một trăm vạn lượng không phải nhỏ, chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Ta phải tiến cung chi tiết bẩm bệ hạ mới được."
"Lữ Trọng cũng đã bị định tội, ta cũng không cần sợ bị áp chế." Lữ Lâm nói.
Lữ phu nhân: "Tự mình vận dụng kho ngân là đại tội chém đầu cả nhà, chẳng lẽ lão gia không vì gia tộc suy nghĩ một chút?"
"Ta đã làm dự tính xấu nhất. Mặc dù sẽ liên luỵ đến toàn tộc nhưng ta nhất định phải tiến cung." Lữ Lâm kiên trì, "Lão phu cả đời quang minh lỗi lạc, tự nhận cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với trời đất. Lúc trước vì nghiệt chướng mà ta đã phá hủy nguyên tắc làm người. Bỏ lỡ một lần là đủ rồi, ta không muốn lại sai thêm một lần."
Lữ Lâm trước đó bị thằng con làm phiền não không thôi, không để ý được gì, hiện tại Lữ Trọng đã bị định tội, nội tâm và hai mắt Ninh quốc công như bị quét sạch sẽ.
Và khi hai vợ chồng nói chuyện, Dư Lương ở ngoài cửa nghe được nhất thanh nhị sở. Dư Lương thầm nói không tốt. Nếu Lữ Lâm đi vào cung, vậy hắn nhất định phải chết. Hoàng đế khả năng bỏ qua cho Lữ Lâm, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!
Khế Ước Phò Mã
Đánh giá:
Truyện Khế Ước Phò Mã
Story
Chương 110
9.7/10 từ 27 lượt.