Khanh Khanh Của Tôi
Chương 62
Edit: Flanty
Buổi tối cùng ngày, bác sĩ Hà đặt chân đến Hải Thành, lập tức gọi điện thoại báo hành tung cho Hoắc Vân Thâm, sau đó vội vàng chạy về phòng khám tư nhân, không ngừng lắp đặt thiết bị hỗ trợ điều trị mới nhất mang về lần này.
Lúc Hoắc Vân Thâm nhận được tin tức, Ngôn Khanh đang đeo tạp dề nhỏ làm bánh kem trong phòng bếp. Từ đêm khuya tỉnh lại đến bây giờ cô vẫn luôn kiên trì không ngủ, tinh thần hơi rệu rã, khó có thể tập trung, mới bận bịu mấy phút đã muốn nghỉ ngơi một chút.
Ngôn Khanh nghiêng đầu liếc anh chồng, nhân lúc anh không chú ý, cô nhanh chóng lên mạng tìm kiếm, Baidu cho thấy biểu hiện bây giờ của cô là một trong những phản ứng ban đầu của việc mang thai.
Xong đời, cô bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi phỏng đoán của đám chị em, càng xem càng giống.
Nội tâm Ngôn Khanh ầm ầm dậy sóng, tuy trước mắt que thử vẫn không có gì thay đổi, nhưng không ngăn được cô hưng phấn, cái gì mà hai vạch đỏ tươi, phản ứng của chồng, phần sau chương trình phải tiếp tục ghi hình ra sao, chuyện giường chiếu trước đó có ảnh hưởng gì hay không, cô suy nghĩ đến tận mấy lần.
Có lẽ cô thật sự đang mang thai nhãi con của Thâm Thâm!
Mặc dù rõ ràng hiện tại không phải thời cơ tốt, chỉ là chuyện này… ngẫm lại khiến cho cô ngọt ngào không nén được cười.
Trong lúc cô đỏ bừng mặt che lại bụng nhỏ, Hoắc Vân Thâm buông di động, giọng căng thẳng lạ thường: “Không thoải mái?”
Nói muốn ôm cô đi nghỉ ngơi.
Ngôn Khanh vội lắc đầu, cố không để lộ tâm tư.
Nhưng mà… thái độ của chồng với cô từ sáng nay, quả thật quá căng thẳng, hơn nữa rất nhiều miệng vết thương của anh cũng không có đáp án, dù hỏi thế nào, anh vẫn giải thích như trước.
Hoắc Vân Thâm không đợi được nữa, đoạt túi đựng đồ ăn trong tay cô: “Khanh Khanh, dừng lại trước đã, chúng ta đi ra ngoài một chuyến.”
“Đi ra ngoài? Bánh kem mới làm một nửa.”
“Không vội.” Với anh, một ngày này từng phút từng giây như đứng trên vách núi, e sợ chỉ trong nháy mắt tiếp theo, người trong lòng lại một lần nữa lạnh lùng trừng mắt, nói với anh những lời nhẫn tâm, “Bác sĩ Hà vừa mới về nước, có thêm chút thiết bị mới, muốn nhanh chóng làm kiểm tra định kỳ cho em.”
Ngôn Khanh suy nghĩ, miễn cưỡng che cái bánh bán thành phẩm lại, rồi gật đầu đồng ý, dù sao hiện tại cô cũng đang gánh vác khả năng mang thai bé con, cô hy vọng trước tiên có thể xác nhận tình trạng tinh thần của mình.
8 giờ tối, Hoắc Vân Thâm tự lái xe, đưa Ngôn Khanh đến phòng khám của bác sĩ Hà. Có lẽ chỉ nửa giờ đi đường, cô có rất nhiều lời muốn nói với chồng, nhưng đầu óc không nghe theo sai khiến, cô cứ mơ mơ màng màng không rõ đâu với đâu.
Dưới ánh đèn đường, Ngôn Khanh quay đầu nhìn sườn mặt Hoắc Vân Thâm.
Đường cong khiến cô yêu bao đêm, tối nay có vẻ phá lệ lạnh lùng mà sắc bén, bị gợn sóng u ám rung chuyển, lại sinh ra sự yếu ớt khó hình dung.
Cô sờ mu bàn tay anh: “Thâm Thâm, em sẽ không có việc gì, anh đừng lo lắng.”
Hoắc Vân Thâm trở tay nắm lấy tay cô, khớp xương trắng bệch.
Bác sĩ Hà đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, vừa thấy ánh mắt mất tập trung của Ngôn Khanh liền nhíu mày, anh ta yên lặng đối diện với Hoắc Vân Thâm một lúc, trên mặt là nụ cười tươi thân thiết: “Phu nhân không cần để ý, chỉ là kiểm tra bình thường thôi, rất nhanh.”
Phòng khám bệnh tầng năm là một khu vực riêng biệt, trưng bày các loại thiết bị mới tinh, các tấm kim loại với nhiều hình dạng khác nhau và điện từ phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Trước khi Ngôn Khanh cảm thấy không khoẻ, Hoắc Vân Thâm đã quay người cô ôm vào lòng, môi đè bên tai cô dỗ dành: “Ngoan, nhắm mắt, đừng sợ, chồng ở đây.”
Anh bế cô lên, đặt trên giường điều trị, sau đó cúi người hôn xuống mi mắt cô, để cô tựa lên cánh tay mình. Lúc anh ngẩng đầu, giữa hai đầu lông mày không còn tí ti mềm mại nào nữa, mà ngưng tụ sự dữ dằn bức người.
Bác sĩ Hà sửng sốt, càng thêm trịnh trọng.
Nói thật, so với việc phu nhân bị thụt lùi ký ức, giờ phút này anh ta càng lo lắng cho tình trạng của Hoắc tổng.
Anh ta không thể quên được lần đầu tiên thấy Hoắc tổng cách đây hai năm. Người đàn ông nhốt mình trong căn phòng không có ánh sáng, thân hình cao lớn giấu trong một góc nhỏ hẹp, cả người đầy máu, một chút bị thương do ngã phải, một chút là do nôn ra, gần như không ra hình người, chỉ có đôi mắt đỏ sậm mang theo nước mắt có tính công kích cực mạnh, miễn cưỡng giống một người sống.
Hoắc tổng nổi danh bên ngoài, có địa vị hết sức quan trọng, không ai biết đêm khuya anh cuộn mình trong bóng tối, sống không bằng chết.
Khi đó trợ lý Mẫn nói: “Thâm ca không muốn chết, anh ấy còn có việc phải làm, anh làm ơn cứu anh ấy.”
Từ nhỏ Hoắc tổng đã có thương tích nghiêm trọng, khi thiếu niên lại chịu đựng sự dẫn dắt đen tối, tinh thần cực kỳ cực đoan và yếu ớt, trăm cay ngàn đắng mới có được loại thuốc có thể cứu mình, rồi lại mất đi.
Vì tìm cô mà anh chống đỡ hai năm, đến bây giờ gặp phải đả kích thêm lần nữa, bác sĩ Hà cũng không dám nói, một khi ký ức của phu nhân sụp đổ, Hoắc tổng có thể chịu được hay không.
Bác sĩ Hà tiêm thuốc cho Ngôn Khanh, để cô an ổn mở rộng nhận thức, bảo đảm dưới tình huống cô không nghe được, mới trầm giọng nói: “Hoắc tổng, nhất định có biện pháp, anh đừng quên, phu nhân yêu anh.”
Nếu không phải cô đủ yêu, căn bản không đến được ngày hôm nay.
Nửa giờ sau, trong bầu không khí căng thẳng đến đông cứng của Hoắc Vân Thâm, bác sĩ Hà cả đầu đầy mồ hôi lựa chọn tạm dừng, dựa vào lưng ghế thở hổn hển mấy hơi.
Phản ứng của Ngôn Khanh còn kịch liệt hơn những lần trước, khi anh ta thử thăm dò chạm đến sự tồn tại mang tên “Hoắc Lâm Xuyên”, cô biểu hiện sự chống cự quá khích, hoàn toàn phù hợp với dự đoán của anh ta.
Đón lấy tầm mắt chết người của người đàn ông, bác sĩ Hà không thể không ăn ngay nói thật.
“Hoắc tổng, tôi xin lỗi trước. Đối với kết luận lần trước, tôi cần phải bổ sung một chút, trên thực tế ký ức của phu nhân bị hạn chế hai tầng, tầng dưới cùng như tôi đã nói trước đây, muốn khôi phục hoàn toàn thì cần có một điều kiện riêng kích thích, nhưng trên nó, còn có một tầng khác —”
“Trước mắt xem ra chính là ‘Hoắc Lâm Xuyên’. Anh ta đã đoán trước rằng hai người sẽ gặp lại nhau, thận chí cũng nghĩ đến chuyện phu nhân sẽ một lần nữa yêu cậu, nhưng một khi tiến triển đến mức phu nhân nhớ tới cái tên ‘Hoắc Lâm Xuyên’, chẳng khác nào kích phát lên tầng cấm chế. Đây là điểm khởi đầu, theo tình cảm của cô ấy với cậu, cô ấy sẽ dần dần nhớ đến chuyện cũ, ký ức sẽ từng bước thoái hóa, lẫn lộn, cho đến lúc trở về thời điểm bắt đầu và xoá sạch mọi thứ cậu tìm lại.”
“Đương nhiên, nếu phu nhân hoàn toàn khỏe mạnh, Hoắc Lâm Xuyên rất khó thực hiện, sở dĩ anh ta có thể làm được điều này là do anh ta rất rõ ràng thần kinh của phu nhân đã bị đè nén dưới sự tra tấn của anh ta, dễ chịu ám chỉ, dễ bị phá hủy.”
Hoắc Vân Thâm cúi đầu, vẫn không lên tiếng, duy chỉ có âm thanh anh bóp chặt mép giường như muốn vỡ ra.
Bác sĩ Hà không có lá gan nhìn thẳng anh, thấp giọng tiếp tục nói: “Phu nhân thích ngủ, choáng váng đầu, là do tiềm thức cô ấy kháng cự việc lãng quên, nhưng trong giấc ngủ con người không thể đề phòng được, muốn ngăn cản cũng bất lực, cho nên ký ức cô ấy lẫn lộn thường phát sinh sau khi tỉnh lại.”
“Phu nhân đã cố gắng hết sức.” Anh ta đã chứng kiến đủ những trường hợp trời ơi đất hỡi, nhưng chưa bao giờ gặp một cô gái yếu đuối có thể tự gánh vác được đến trình độ này, “Nếu không phải cô ấy vững vàng, gần như không thể thay đổi được, sẽ không giống hiện tại, cô ấy còn có thể nhớ lại, rồi cho cậu an ủi.”
“Chỉ là với tiến độ này, kiểu gì cũng sẽ đến một ngày cô ấy hoàn toàn không nhớ nổi.”
Phòng khám bệnh to như vậy chỉ còn lại sự trống vắng, khắp nơi đều là cảm giác tĩnh mịch hít thở không thông.
Hoắc Vân Thâm nâng Ngôn Khanh lên khỏi giường điều trị, vén tóc cô ra sau tai, đôi môi lạnh như băng hôn lên vầng trán mướt mồ hôi của cô.
Sau một lúc lâu, anh gian nan mở miệng: “Ngoài quên, còn có hậu quả gì?”
Da đầu bác sĩ Hà tê dại, với hiểu biết của anh ta về loại bệnh này, từng cái đều có kết quả khiến người ta giật mình, anh ta không đành lòng nói hết toàn bộ, sợ Hoắc tổng đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương, chà đạp ý chí anh.
Huống chi phu nhân không thể tiến triển nhanh như vậy được, còn thời gian.
“… Khó mà nói, hiện tại cô ấy quên đi là việc cấp bách hàng đầu, cậu phải thời thời khắc khắc chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Bác sĩ Hà thở dài, “Hoắc tổng, tôi biết tâm trạng của cậu, nhưng đừng nói gì khi cô ấy tỉnh lại, cũng đừng cho cô ấy xem những đồ vật liên quan đến quá khứ, tránh kích thích nhanh hơn.”
“Có cách chữa khỏi không?”
“Có,” Bác sĩ Hà thẳng thắn thành khẩn, “chỉ có một, đó là cởi bỏ hạn chế của ký ức ở tầng dưới cùng, để cô ấy hoàn toàn khôi phục, nhưng mà…”
Hạn chế là gì, người biết đến, có lẽ chỉ có Hoắc Lâm Xuyên cùng với bản thân bác sĩ lúc ấy thực thi thôi miên.
Bác sĩ có thể đạt tới trình độ này, đứng trong vòng tròn nhỏ hẹp trên đỉnh quốc tế là không nhiều. Anh ta theo lệnh Hoắc tổng tìm kiếm, rốt cuộc cũng tra được dấu vết, một vị bác sĩ người Đức thường ru rú trong nhà đã mai danh ẩn tích ba năm, bởi vì cực kỳ ít xuất hiện công khai, y thuật bí ẩn, lại là người kín tiếng, nên gần đây người trong vòng mới nhớ tới.
Nhưng muốn tìm được, còn cần tốn một khoảng thời gian, cũng là khoảng thời gian anh ta hy vọng phu nhân có thể chờ đợi.
Hoắc Vân Thâm quấn Ngôn Khanh kỹ lưỡng, ôm lên đùi.
Quả thật Hoắc Lâm Xuyên hận anh thấu xương.
Từ nhỏ đã ghen ghét vì được đối xử khác biệt.
Đến lựa chọn sau này của Khanh Khanh, còn bị anh phế đi thân thể, mất vị trí người thừa kế, cho đến khi anh ta buộc phải chết trên vách đá.
Hoắc Vân Thâm nhếch khoé miệng khô khốc.
Nếu đều là thiết kế của Hoắc Lâm Xuyên.
Như vậy điều đầu tiên chính là muốn thông qua hợp đồng với Bạc Luân, làm anh mất đi Hoắc thị.
Lại tính chuẩn Khanh Khanh sẽ lãng quên, làm anh đau đớn muốn chết.
Cuối cùng, nếu muốn Khanh Khanh hoàn toàn khoẻ mạnh, anh ta sẽ làm gì anh?
Đáp án rõ ràng.
Bác sĩ Hà nhìn chằm chằm nụ cười âm trầm của Hoắc Vân Thâm, đột nhiên sởn tóc gáy: “Hoắc tổng, cậu —”
“Hạn chế tầng dưới cùng là gì, anh không đoán được sao?”
Bác sĩ Hà nín thở, nghe Hoắc Vân Thâm nói từng chữ như lưỡi dao sắc bén: “Anh ta muốn mạng tôi.”
Rõ ràng Ngôn Khanh không có ý thức, nhưng khi câu nói này vừa thốt ra, cả người cô run lên, vô thức hướng vào ngực Hoắc Vân Thâm.
Bác sĩ Hà kinh hoàng, đột nhiên đứng lên, không rảnh lo thân phận, đề cao âm lượng: “Đó chỉ là suy đoán của cậu! Tôi là bác sĩ điều trị chính cho phu nhân, tôi nghiêm túc yêu cầu cậu, không cho phép cậu tự tiện làm bất kỳ hành vi nào tổn thương bản thân! Tôi nhất định có thể tìm ra người trong cuộc ban đầu, có thể hỏi được đáp án chính xác! Chúng ta còn hời gian!”
Hoắc Vân Thâm ôm chặt người đang bất an trong ngực, ánh mắt tối đen chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.
“Anh sợ cái gì, tôi không muốn chết.”
Anh rũ mắt xuống, nhìn chóp mũi ửng đỏ của Ngôn Khanh, giọng rất nhẹ: “Tôi đã hứa hẹn cả đời với cô ấy, nếu tôi chết, cô ấy nhớ lại, anh nói về sau cô ấy phải làm sao.”
Dường như anh đang hỏi chính mình: “Khanh Khanh của tôi khóc, ai lau nước mắt cho cô ấy.”
Chỉ vẻn vẹn là hình ảnh phán đoán, tựa như có lưỡi dao nhọn điên cuồng cắn xé trái tim anh.
Hoắc Vân Thâm ôm Ngôn Khanh đứng lên, không biểu hiện cảm xúc dao động quá độ, bình tĩnh liếc bác sĩ Hà một cái: “Tôi sẽ phái thêm nhiều người đến cho anh, tiếp tục tìm, anh túc trực 24/24.”
Sau lưng bác sĩ Hà ướt sũng mồ hôi, liên tục đồng ý, song trong lòng lại không yên.
Kế tiếp phu nhân sẽ thường xuyên quên, những điều làm tổn thương Hoắc tổng không thể ít hơn. Anh ta suy nghĩ một chút đã lo lắng, không biết bản thân Hoắc tổng sẽ có cảm nhận gì.
Nhưng Hoắc tổng cố tình duy trì bình tĩnh, càng như vậy càng sợ, một khi bùng nổ càng mất khống chế.
***
Ngôn Khanh tỉnh lại sau hơn một giờ, Hoắc Vân Thâm ôm cô ngồi trên ghế sau xe, cửa khoá chặt.
Ánh mắt cô rung chuyển, tránh thoát theo bản năng. Hoắc Vân Thâm ôm chặt bằng hai cánh tay vừa lạnh vừa cứng ngắc. Vài phút sau, đôi mày đang nhíu lại của cô dần dần giãn ra, không hề có ấn tượng gì với sự lạ lẫm vừa rồi, mềm mại dán lên mặt anh: “Mấy giờ rồi?”
Cổ họng anh lăn lăn cát sỏi: “10 rưỡi.”
“Em biết rồi.” Ngôn Khanh cười khẽ, “Sinh nhật Thâm Thâm còn chưa qua đâu, em không thể ngủ, đến lúc trở về tiếp tục làm bánh kem.”
Vì sinh nhật anh, cô có thể chiến thắng bản năng.
Cô lại hỏi: “Bác sĩ Hà nói thế nào? Hẳn là em rất ổn định chứ?”
Hoắc Vân Thâm vỗ về sống lưng mỏng manh của cô.
Trước khi đi bác sĩ Hà dặn dò mấy trăm lần, đừng nói cho Khanh Khanh biết ký ức cô xảy ra vấn đề, chỉ càng tăng thêm gánh nặng tinh thần cho cô mà thôi, trừ phi cô chủ động phát hiện.
Anh thấp giọng nói: “Ổn định, Khanh Khanh lợi hại nhất.”
Ngôn Khanh nghịch ngợm chớp mắt: “Cũng chỉ là lợi hại sao?”
Hoắc Vân Thâm cười, lòng bàn tay miêu tả khuôn mặt tinh xảo của cô: “Đương nhiên không phải, còn đẹp nhất, đáng yêu nhất, làm anh thần hồn điên đảo nhất.”
Ngôn Khanh ngẩng mặt, hôn lên môi anh: “Khen thưởng.”
Cô vội vàng về nhà, làm nốt bánh kem, tắt đèn rồi hát cho anh bài ca sinh nhật, cùng anh thổi nến, vỗ tay yêu cầu: “Mau ước đi, bây giờ ước chắc chắn có thể thành hiện thực.”
Hoắc Vân Thâm nhìn ánh nến lay động, phía sau là người anh yêu đến điên cuồng.
Có phải anh quá tham lam hay không, khẩn cầu cô càng yêu anh hơn, để rồi bị trừng phạt.
Dù là thần hay quỷ, anh đều sẵn sàng nằm xuống bùn nhận lỗi, chỉ cần đừng cướp đi Khanh Khanh.
Ngày thứ năm sau sinh nhật, trailer chính thức của Hàng đêm sênh ca được tung ra, cắt nối biên tập chỉnh sửa tinh hoa, thậm chí hình ảnh Hoắc Vân Thâm ở bờ ruộng bế vợ mình lên cũng không bị xoá bỏ, lại thêm một đoạn điệp khúc ngắn Ngôn Khanh biểu diễn trên sân khấu vô cùng kinh diễm, không hề trì hoãn mà bùng nổ Weibo.
Ngay cả chủ blog “Hôm nay vợ chồng thâm tình ly hôn chưa”, cũng thêm tới hai mươi dấu chấm than sau tuyên bố mới nhất “Không ly hôn” để bày tỏ cảm giác muốn hộc máu vì nội thương.
Các bình luận phía dưới đều tức giận xù lông.
“Mẹ kiếp Hoắc tổng muốn đùa chết Ngôn Khanh hả! Mưu mô yêu chiều không có giới hạn như vậy, kết quả chỉ coi cô ấy là thế thân, quả thực không đành lòng nghĩ đến tình huống bi thảm khi Ngôn Khanh bị vứt bỏ!”
“Cho nên mới nói anh ta là tra nam cực phẩm đấy! Lên trời xuống đất cũng không tìm ra người thứ hai có thể sánh vai với anh ta!”
“Thật là ngược luyến tình thâm, gấp không chờ nổi muốn nhìn kết cục thê thảm!”
Đặc biệt là anti-fan, những người này không thể đợi kịp mà chế nhạo, nhưng cũng không lấn át được đôi chân trần trụi khi Ngôn Khanh nhổ củ cải và dáng vẻ tiên khí trên sân khấu của cô, ảnh chụp màn hình và video ngắn xông lên đứng đầu mấy bảng xếp hạng, số lượng fans hâm mộ tăng vọt.
Không ít cư dân mạng trước đây đăng tải nội dung diss Ngôn Khanh, đều quay đầu vả mặt thật thơm, thậm chí xem Hứa Mạt Hàm thành tấm gương. Nhìn người ta đi, chân trước đối chọi gay gắt với Ngôn Khanh, chân sau vừa gặp mặt cô ở chương trình đã biến ngay thành fan trung thành của Ngôn Khanh.
Trong khởi đầu tuyệt vời, tập hai Hàng đêm sênh ca bắt đầu đưa ra lịch trình ghi hình. Lâm Uyển gửi hành trình chi tiết cho Ngôn Khanh, ngày xuất phát vào hôm sau.
Buổi sáng ngày xuất phát, Ngôn Khanh mở mắt ra, ký ức quay về ngày hôm sau cô gặp lại Hoắc Vân Thâm.
Cô nhảy ra khỏi cửa số tầng ba nơi cô bị nhốt để chạy trốn, lấy cái chết uy hiếp, chạy đến chương trình Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ, lại bị anh cưỡng chế can thiệp, suýt nữa khiến chương trình dừng quay.
Tuy nhiên trong lúc hoảng hốt, cô liền nằm trên một chiếc giường xa lạ, tường đồng vách sắt giam cầm cô bên cạnh, chính là Hoắc Vân Thâm mà thật vất vả cô mới thoát khỏi.
Ngôn Khanh bất lực kêu ra tiếng, dùng hết sức lực hất cánh tay anh ra, những món đồ trang trí nhỏ trên móng tay hung hăng lướt qua da anh.
“Hoắc Vân Thâm anh đồng ý thả tôi đi! Kết quả lại lấy báo cáo DNA giả lừa tôi, lại đánh ngất tôi đưa đến đây!”
Hai mắt cô đỏ bừng, như đang trừng mắt nhìn con quỷ cực kỳ hung ác.
Hoắc Vân Thâm bắt lấy đôi tay lộn xộn của cô, mặc dù đã chuẩn bị, trái tim vẫn bị ánh mắt và biểu cảm đơn giản của cô siết chặt.
Lần thứ hai trong năm ngày.
Lần trước, cô quay trở lại đêm anh bị tạt axít, có thương tiếc anh, nhưng lúc này thì không, khi cô lui lại để tránh né anh, thì anh chính là tên biến thái cố chấp cưỡng ép cô.
Hoắc Vân Thâm ôm cô nói: “Em mất trí nhớ.”
Ngôn Khanh khẽ giật mình, sau đó càng chống cự kịch liệt hơn: “Anh tỉnh lại đi!”
Ngôn Khanh nhận định là anh làm xằng làm bậy, nhưng hoảng loạn khi thoáng nhìn người trong gương.
Cô nhớ rõ…
Tóc cô mới dài qua vai một chút, nhưng hiện tại… dài hơn rất nhiều, còn hơi xoăn.
Người được phản hiếu trong gương, cũng không phải là người thuần khiết trong trí nhớ của cô, mà thêm vào đó một chút quyến rũ khó giải thích, vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Ngôn Khanh vuốt mặt mình, hoảng hốt nhìn bốn phía, đồ dùng bày biện trong phòng tắm tất cả đều là đồ cô thường dùng, vừa ngẩng đầu nhìn màn hình hiển thị được gắn trên tường, thời gian để lại ấn tượng trong cô…
Đã từ đầu mùa đông năm trước, giờ tới cuối mùa xuân năm mới rồi.
Cô không thể tin nổi mà quay sang Hoắc Vân Thâm, sắc mặt trắng bệch: “… Đều là anh làm, anh muốn dùng biện pháp này khiến tôi nghe lời.”
Tư duy Ngôn Khanh chậm chạp, cô bất lực rơi lệ: “Hoắc Vân Thâm, anh không thể như vậy, tôi sợ.”
Hoắc Vân Thâm hôn nước mắt cô, bị cô lung tung đẩy ra.
Anh nhắm mắt, gọi điện thoại cho người đưa Âu Dương và An Lan đến đây.
Ở giai đoạn này, chỉ có hai người kia là quen thuộc với Khanh Khanh, có thể tiết lộ tình trạng hiện tại.
Không đến ba phút, Mẫn Kính gọi tới: “Thâm ca, An Lan bị ốm nằm viện, không thích hợp gặp phu nhân, Âu Dương sẽ lập tức tới ngay.”
Ngôn Khanh ôm cánh tay ngồi trong phòng ngủ, dù Hoắc Vân Thâm nói thế nào cô cũng không chịu cử động, dây thần kinh bị tổn thương còn lâu mới ổn định như lúc trước, không thể duy trì bình tĩnh, chỉ biết anh nguy hiểm, kẻ lừa đảo, không thể tin tưởng.
Lúc Âu Dương chạy tới, Ngôn Khanh đang ngây người.
Trong mấy tháng từ thực tập sinh nghèo túng đến thần tượng xuất đạo, cô thay đổi rất nhiều, tuyệt đối không thể thực hiện trong vài giờ.
Âu Dương biết ngọn nguồn, ở trên đường đã sắp xếp lại từ ngữ, dùng tốc độ nhanh nhất tóm tắt mấy tháng nay, kể cho Ngôn Khanh nghe trọng điểm.
Hai mắt cô đẫm lệ mơ hồ lướt qua bả vai Âu Dương, nhìn người đàn ông đang đứng thẳng phía cửa phòng tắm.
Anh giống như một ngọn núi lửa xám xịt mà lạnh lẽo, tưởng chừng như im lìm nhưng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Sao cô có thể… là Vân Khanh, sao có thể, yêu anh.
Bình thường Âu Dương như con trai, thấy cảnh này cũng không nhịn được khóc, ôm Ngôn Khanh nói: “Khanh Bảo, đừng tổn thương anh ấy, đả thương anh ấy, chờ cậu tỉnh táo lại sẽ đau lòng chết.”
Hành trình cùng ngày buộc phải trì hoãn, Ngôn Khanh lót cằm trên đầu gối, ngơ ngẩn nhìn tờ giấy kết hôn trong tay, hợp đồng cô từng ký, và cả mảnh giấy… cô đã in dấu môi, đích thân viết xuống.
“Khanh Khanh bảo đảm cả đời không rời khỏi Hoắc Vân Thâm, yêu anh đau anh, cả đời làm vợ anh.”
Cô giật giật cơ thể cứng đờ, nhẹ nhàng nói: “Hoắc Vân Thâm, tôi không nhớ rõ mấy chuyện này, anh có thể… đừng miễn cưỡng tôi không.”
Hoắc Vân Thâm ngồi trên mặt đất đối diện cô, khàn giọng cười: “Không thể.”
Ngôn Khanh cắn môi, vẫn nghĩ đến biện pháp như trước đây: “Tôi đi ghi hình chương trình, được không?”
Ít nhất có thể tạm thời tránh anh, cô không biết nên đối mặt thế nào.
Hoắc Vân Thâm theo cô như bóng với hình, đưa cô lên xe, phát hiện cô một mình dựa vào trong góc, rũ đầu hơi run rẩy.
Cô sợ anh.
Tim Hoắc Vân Thâm đã sớm chia năm xẻ bảy, bị dây thép gai quấn chặt, bóp nghẹt thành nhiều mảnh.
Tin nhắn của bác sĩ Hà nhảy ra: “Hoắc tổng, cố gắng tìm những người quen thuộc bên cạnh phu nhân, để giảm bớt sự khó chịu của cô ấy.”
Giữa hai đầu lông mày Hoắc Vân Thâm ẩn nhẫn gió lốc.
Mẫn Kính không thấy được tin nhắn của bác sĩ Hà, nhưng cũng nghĩ hệt thế, do dự nửa ngày, vẫn gọi điện nhắc nhở: “Anh, lúc này người phu nhân quen thuộc nhất… có lẽ là Hạ Minh Cẩn.”
Thành viên Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ cô chỉ mới quen, An Lan đang nằm viện, huống hồ cũng chỉ gặp mặt một lần. Chỉ có Hạ Minh Cẩn, anh ta là người nhiều lần tới thăm cô trong ba năm, là người tốt đối với cô.
Mẫn Kính lạnh cả người, thật sự sợ Thâm ca nổi trận lôi đình.
Nhưng đợi trong chốc lát, lại nghe thấy anh nói: “Gọi lên đi, để anh ta làm khách mời tạm thời.”
Tay Hoắc Vân Thâm vẫn luôn nắm chặt tay Ngôn Khanh, cảm giác được cô đổ mồ hôi lạnh, yết hầu anh lăn lăn vài cái, tận lực bình tĩnh hỏi: “Khanh Khanh, Hạ Minh Cẩn, em nhớ rõ không?”
Ngôn Khanh nghe thấy cái tên mình biết, như bắt được khúc gỗ, trong mắt lập tức có ánh sáng.
Ánh sáng này, giống như con dao đâm xuyên qua Hoắc Vân Thâm.
Ngôn Khanh hơi do dự, lấy hết can đảm gật gật đầu, ít nhất là người quen, vẫn tốt hơn đối mặt với Hoắc Vân Thâm.
Hoắc Vân Thâm nâng tay cô lên, run rẩy vuốt ve năm ngón tay trắng nõn: “Khanh Khanh gặp anh ta, cũng đừng sợ anh, có được không?”
Ngôn Khanh bị anh đụng chạm, trên sống lưng dâng lên cảm giác tê dại khó nói, nghĩ đến việc bản thân thật sự kết vợ chồng với anh, cả người càng run hơn, cô rụt tay về.
Cô cũng không muốn như vậy, nhưng lúc này giờ phút này, cô không thể vì lời người khác nói mà thay đổi tâm trạng, Hoắc Vân Thâm trong lòng cô, chính là hồng thủy mãnh thú vừa xa vừa gần.
Nửa tập hai Hàng đêm sênh ca quay ở vùng ngoại thành Hải Thành, không cần máy bay, lái xe cũng có thể tới. Khi đến, đoàn đội của Hạ Minh Cẩn đang tích cực đứng chờ ở đó, từ xa anh ta vừa thấy Ngôn Khanh, kiềm chế muốn lên chào đón, lại ngại sự tồn tại của Hoắc Vân Thâm, nên không dám làm càn.
Có nằm mơ anh ta cũng không ngờ mình còn có cơ hội có thể tiếp xúc với Ngôn Khanh, lại còn dưới tình huống cô mất ký ức, không nhớ rõ Hoắc Vân Thâm.
Ngôn Khanh không biết bí mật của anh ta, hiện tại trong mắt cô, anh ta vẫn là người đàn ông sạch sẽ trước kia theo đuổi cô.
Hạ Minh Cẩn nỗ lực che giấu nóng bỏng.
Ngôn Khanh gấp không chờ nổi muốn thoát khỏi khống chế của Hoắc Vân Thâm, không nhịn nổi muốn giãy tay bị anh nắm chặt, muốn đi qua chỗ Hạ Minh Cẩn.
Cô ngoái đầu nhìn lại, có chút e sợ nên mềm giọng yêu cầu: “Anh buông tôi ra đi.”
“Buông ra?”
Cô nhìn anh kỳ lạ: “Tôi phải ghi hình chương trình, anh không nên đi sao?”
Đáy mắt Hoắc Vân Thâm u ám mãnh liệt, cơ bắp kéo căng, cánh tay phồng lên gân xanh, giữ cô càng chặt hơn. Đạo diễn chương trình nơm nớp lo sợ đến chào hỏi, ý bảo ghi hình chuẩn bị bắt đầu rồi.
Ngôn Khanh lại dùng sức một chút, rốt cuộc cũng thoát khỏi anh, đi về phía Hạ Minh Cẩn. Sau khi bước vài bước, lại ma xui quỷ khiến xoay đầu, đụng phải đôi mắt nhuốm máu của Hoắc Vân Thâm, chọc đến trái tim cô chấn động.
Cô bước nhanh hơn, nhưng chờ tới khi thật sự đến trước mặt Hạ Minh Cẩn rồi, lại không biết nói gì cho tốt.
Hạ Minh Cẩn cúi đầu: “Ngôn Ngôn, em đừng hoảng hốt, anh bảo vệ em.”
Hoắc Vân Thâm không nói một lời lập, tai nghe kết nối với máy nghe trộm trên người Hạ Minh Cẩn.
Đám người xa dần, đám đông hỗn loạn che đậy bóng người anh yêu cùng với người đàn ông khác, người đàn ông kia đang nói anh bảo vệ em.
Thần kinh Hoắc Vân Thâm bị kéo đến cực hạn ầm ầm sụp đổ, mỗi một mảnh vỡ đều vô cùng sắc bén, rơi vào bụng, vặn vẹo lục phủ ngũ tạng.
Cách đó không xa Ngôn Khanh đang đi bên cạnh Hạ Minh Cẩn, cô cũng không tìm được cảm giác thân cận mà cô tưởng sẽ có, cô đá đá chân, nhỏ giọng hỏi: “Hoắc Vân Thâm có thể làm khó anh không…”
“Không sao cả.” Hạ Minh Cẩn không biết đang bị nghe lén, kích động khó nén, “Lúc em cần anh nhất định sẽ có mặt, anh ta thế nào cũng chẳng liên quan đến anh, vốn dĩ anh ta chính là kẻ điên.”
Lần theo ký ức của cô, anh ta vội vàng hỏi: “Ngôn Ngôn, anh rất nhớ em, em có từng nhớ anh không?”
Ngôn Khanh nhấp nhấp khóe miệng: “Tôi…”
Còn chưa kịp trả lời, cô đã nghe thấy tiếng bước chân nặng nề truyền đến từ phía sau.
Ngay sau đó, một đôi tay cứng rắn túm cô như nổi điên, ghim lên cổ tay những vệt đỏ.
Mẫn Kính nhanh chóng dẫn người thu dọn hiện trường. Hạ Minh Cẩn không chịu đi, lo lắng nhìn chằm chằm Ngôn Khanh. Ngôn Khanh cho rằng không thể làm người vô tội bị liên lụy, xoay người che anh ta ở phía sau.
Chỉ một động tác bảo vệ đơn giản, lại làm lý trí bấp bênh của Hoắc Vân Thâm sụp đổ trong nháy mắt.
Anh bế Ngôn Khanh lên, không màng cô chống cự, đẩy mạnh cô vào trong xe, cửa đóng “sầm” rồi khoá lại.
Trong không gian kín bưng, đôi mắt đen đang bùng cháy dữ dội của người đàn ông tràn đầy điên cuồng hỗn độn.
“Đây là nơi ghi hình! Hoắc Vân Thâm anh điên rồi —”
Hoắc Vân Thâm không nói một lời, đè cô xuống, giữ chặt hàm dưới của cô rồi nâng lên, thô bạo liếm cắn. Hốc mắt Ngôn Khanh phiếm nước, đẩy anh ra, đổi lại anh càng thâm nhập sâu hơn.
Khóe miệng cô hơi sưng còn có vết rách, đôi môi bỏng rát của anh dính vết máu nhàn nhạt.
“Anh hối hận, anh không thể cho phép anh ta tới gần em! Mỗi chữ anh ta nói, anh đều muốn giết người, nghiền xương anh ta thành tro.”
Giọng người đàn ông khàn đặc, đứt quãng tiến vào trong tai cô.
Ngôn Khanh nằm thẳng trên hàng ghế rộng phía sau, Hoắc Vân Thâm quỳ gối hai bên chân cô, anh chậm rãi nâng cơ thể lên, dưới ánh sáng yếu ớt trong xe, cách một khoảng bằng bàn tay, anh lẳng lặng nhìn cô.
Mãi cho đến khi một giọt nước nóng bỏng rơi xuống mặt cô.
Anh thì thầm.
“Khanh Khanh, anh đau không chịu nổi.”
“Có thể cầu xin em được không, hôn anh.”
Khanh Khanh Của Tôi
Buổi tối cùng ngày, bác sĩ Hà đặt chân đến Hải Thành, lập tức gọi điện thoại báo hành tung cho Hoắc Vân Thâm, sau đó vội vàng chạy về phòng khám tư nhân, không ngừng lắp đặt thiết bị hỗ trợ điều trị mới nhất mang về lần này.
Lúc Hoắc Vân Thâm nhận được tin tức, Ngôn Khanh đang đeo tạp dề nhỏ làm bánh kem trong phòng bếp. Từ đêm khuya tỉnh lại đến bây giờ cô vẫn luôn kiên trì không ngủ, tinh thần hơi rệu rã, khó có thể tập trung, mới bận bịu mấy phút đã muốn nghỉ ngơi một chút.
Ngôn Khanh nghiêng đầu liếc anh chồng, nhân lúc anh không chú ý, cô nhanh chóng lên mạng tìm kiếm, Baidu cho thấy biểu hiện bây giờ của cô là một trong những phản ứng ban đầu của việc mang thai.
Xong đời, cô bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi phỏng đoán của đám chị em, càng xem càng giống.
Nội tâm Ngôn Khanh ầm ầm dậy sóng, tuy trước mắt que thử vẫn không có gì thay đổi, nhưng không ngăn được cô hưng phấn, cái gì mà hai vạch đỏ tươi, phản ứng của chồng, phần sau chương trình phải tiếp tục ghi hình ra sao, chuyện giường chiếu trước đó có ảnh hưởng gì hay không, cô suy nghĩ đến tận mấy lần.
Có lẽ cô thật sự đang mang thai nhãi con của Thâm Thâm!
Mặc dù rõ ràng hiện tại không phải thời cơ tốt, chỉ là chuyện này… ngẫm lại khiến cho cô ngọt ngào không nén được cười.
Trong lúc cô đỏ bừng mặt che lại bụng nhỏ, Hoắc Vân Thâm buông di động, giọng căng thẳng lạ thường: “Không thoải mái?”
Nói muốn ôm cô đi nghỉ ngơi.
Ngôn Khanh vội lắc đầu, cố không để lộ tâm tư.
Nhưng mà… thái độ của chồng với cô từ sáng nay, quả thật quá căng thẳng, hơn nữa rất nhiều miệng vết thương của anh cũng không có đáp án, dù hỏi thế nào, anh vẫn giải thích như trước.
Hoắc Vân Thâm không đợi được nữa, đoạt túi đựng đồ ăn trong tay cô: “Khanh Khanh, dừng lại trước đã, chúng ta đi ra ngoài một chuyến.”
“Đi ra ngoài? Bánh kem mới làm một nửa.”
“Không vội.” Với anh, một ngày này từng phút từng giây như đứng trên vách núi, e sợ chỉ trong nháy mắt tiếp theo, người trong lòng lại một lần nữa lạnh lùng trừng mắt, nói với anh những lời nhẫn tâm, “Bác sĩ Hà vừa mới về nước, có thêm chút thiết bị mới, muốn nhanh chóng làm kiểm tra định kỳ cho em.”
Ngôn Khanh suy nghĩ, miễn cưỡng che cái bánh bán thành phẩm lại, rồi gật đầu đồng ý, dù sao hiện tại cô cũng đang gánh vác khả năng mang thai bé con, cô hy vọng trước tiên có thể xác nhận tình trạng tinh thần của mình.
8 giờ tối, Hoắc Vân Thâm tự lái xe, đưa Ngôn Khanh đến phòng khám của bác sĩ Hà. Có lẽ chỉ nửa giờ đi đường, cô có rất nhiều lời muốn nói với chồng, nhưng đầu óc không nghe theo sai khiến, cô cứ mơ mơ màng màng không rõ đâu với đâu.
Dưới ánh đèn đường, Ngôn Khanh quay đầu nhìn sườn mặt Hoắc Vân Thâm.
Đường cong khiến cô yêu bao đêm, tối nay có vẻ phá lệ lạnh lùng mà sắc bén, bị gợn sóng u ám rung chuyển, lại sinh ra sự yếu ớt khó hình dung.
Cô sờ mu bàn tay anh: “Thâm Thâm, em sẽ không có việc gì, anh đừng lo lắng.”
Hoắc Vân Thâm trở tay nắm lấy tay cô, khớp xương trắng bệch.
Bác sĩ Hà đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, vừa thấy ánh mắt mất tập trung của Ngôn Khanh liền nhíu mày, anh ta yên lặng đối diện với Hoắc Vân Thâm một lúc, trên mặt là nụ cười tươi thân thiết: “Phu nhân không cần để ý, chỉ là kiểm tra bình thường thôi, rất nhanh.”
Phòng khám bệnh tầng năm là một khu vực riêng biệt, trưng bày các loại thiết bị mới tinh, các tấm kim loại với nhiều hình dạng khác nhau và điện từ phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Trước khi Ngôn Khanh cảm thấy không khoẻ, Hoắc Vân Thâm đã quay người cô ôm vào lòng, môi đè bên tai cô dỗ dành: “Ngoan, nhắm mắt, đừng sợ, chồng ở đây.”
Anh bế cô lên, đặt trên giường điều trị, sau đó cúi người hôn xuống mi mắt cô, để cô tựa lên cánh tay mình. Lúc anh ngẩng đầu, giữa hai đầu lông mày không còn tí ti mềm mại nào nữa, mà ngưng tụ sự dữ dằn bức người.
Bác sĩ Hà sửng sốt, càng thêm trịnh trọng.
Nói thật, so với việc phu nhân bị thụt lùi ký ức, giờ phút này anh ta càng lo lắng cho tình trạng của Hoắc tổng.
Anh ta không thể quên được lần đầu tiên thấy Hoắc tổng cách đây hai năm. Người đàn ông nhốt mình trong căn phòng không có ánh sáng, thân hình cao lớn giấu trong một góc nhỏ hẹp, cả người đầy máu, một chút bị thương do ngã phải, một chút là do nôn ra, gần như không ra hình người, chỉ có đôi mắt đỏ sậm mang theo nước mắt có tính công kích cực mạnh, miễn cưỡng giống một người sống.
Hoắc tổng nổi danh bên ngoài, có địa vị hết sức quan trọng, không ai biết đêm khuya anh cuộn mình trong bóng tối, sống không bằng chết.
Khi đó trợ lý Mẫn nói: “Thâm ca không muốn chết, anh ấy còn có việc phải làm, anh làm ơn cứu anh ấy.”
Từ nhỏ Hoắc tổng đã có thương tích nghiêm trọng, khi thiếu niên lại chịu đựng sự dẫn dắt đen tối, tinh thần cực kỳ cực đoan và yếu ớt, trăm cay ngàn đắng mới có được loại thuốc có thể cứu mình, rồi lại mất đi.
Vì tìm cô mà anh chống đỡ hai năm, đến bây giờ gặp phải đả kích thêm lần nữa, bác sĩ Hà cũng không dám nói, một khi ký ức của phu nhân sụp đổ, Hoắc tổng có thể chịu được hay không.
Bác sĩ Hà tiêm thuốc cho Ngôn Khanh, để cô an ổn mở rộng nhận thức, bảo đảm dưới tình huống cô không nghe được, mới trầm giọng nói: “Hoắc tổng, nhất định có biện pháp, anh đừng quên, phu nhân yêu anh.”
Nếu không phải cô đủ yêu, căn bản không đến được ngày hôm nay.
Nửa giờ sau, trong bầu không khí căng thẳng đến đông cứng của Hoắc Vân Thâm, bác sĩ Hà cả đầu đầy mồ hôi lựa chọn tạm dừng, dựa vào lưng ghế thở hổn hển mấy hơi.
Phản ứng của Ngôn Khanh còn kịch liệt hơn những lần trước, khi anh ta thử thăm dò chạm đến sự tồn tại mang tên “Hoắc Lâm Xuyên”, cô biểu hiện sự chống cự quá khích, hoàn toàn phù hợp với dự đoán của anh ta.
Đón lấy tầm mắt chết người của người đàn ông, bác sĩ Hà không thể không ăn ngay nói thật.
“Hoắc tổng, tôi xin lỗi trước. Đối với kết luận lần trước, tôi cần phải bổ sung một chút, trên thực tế ký ức của phu nhân bị hạn chế hai tầng, tầng dưới cùng như tôi đã nói trước đây, muốn khôi phục hoàn toàn thì cần có một điều kiện riêng kích thích, nhưng trên nó, còn có một tầng khác —”
“Trước mắt xem ra chính là ‘Hoắc Lâm Xuyên’. Anh ta đã đoán trước rằng hai người sẽ gặp lại nhau, thận chí cũng nghĩ đến chuyện phu nhân sẽ một lần nữa yêu cậu, nhưng một khi tiến triển đến mức phu nhân nhớ tới cái tên ‘Hoắc Lâm Xuyên’, chẳng khác nào kích phát lên tầng cấm chế. Đây là điểm khởi đầu, theo tình cảm của cô ấy với cậu, cô ấy sẽ dần dần nhớ đến chuyện cũ, ký ức sẽ từng bước thoái hóa, lẫn lộn, cho đến lúc trở về thời điểm bắt đầu và xoá sạch mọi thứ cậu tìm lại.”
“Đương nhiên, nếu phu nhân hoàn toàn khỏe mạnh, Hoắc Lâm Xuyên rất khó thực hiện, sở dĩ anh ta có thể làm được điều này là do anh ta rất rõ ràng thần kinh của phu nhân đã bị đè nén dưới sự tra tấn của anh ta, dễ chịu ám chỉ, dễ bị phá hủy.”
Hoắc Vân Thâm cúi đầu, vẫn không lên tiếng, duy chỉ có âm thanh anh bóp chặt mép giường như muốn vỡ ra.
Bác sĩ Hà không có lá gan nhìn thẳng anh, thấp giọng tiếp tục nói: “Phu nhân thích ngủ, choáng váng đầu, là do tiềm thức cô ấy kháng cự việc lãng quên, nhưng trong giấc ngủ con người không thể đề phòng được, muốn ngăn cản cũng bất lực, cho nên ký ức cô ấy lẫn lộn thường phát sinh sau khi tỉnh lại.”
“Phu nhân đã cố gắng hết sức.” Anh ta đã chứng kiến đủ những trường hợp trời ơi đất hỡi, nhưng chưa bao giờ gặp một cô gái yếu đuối có thể tự gánh vác được đến trình độ này, “Nếu không phải cô ấy vững vàng, gần như không thể thay đổi được, sẽ không giống hiện tại, cô ấy còn có thể nhớ lại, rồi cho cậu an ủi.”
“Chỉ là với tiến độ này, kiểu gì cũng sẽ đến một ngày cô ấy hoàn toàn không nhớ nổi.”
Phòng khám bệnh to như vậy chỉ còn lại sự trống vắng, khắp nơi đều là cảm giác tĩnh mịch hít thở không thông.
Hoắc Vân Thâm nâng Ngôn Khanh lên khỏi giường điều trị, vén tóc cô ra sau tai, đôi môi lạnh như băng hôn lên vầng trán mướt mồ hôi của cô.
Sau một lúc lâu, anh gian nan mở miệng: “Ngoài quên, còn có hậu quả gì?”
Da đầu bác sĩ Hà tê dại, với hiểu biết của anh ta về loại bệnh này, từng cái đều có kết quả khiến người ta giật mình, anh ta không đành lòng nói hết toàn bộ, sợ Hoắc tổng đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương, chà đạp ý chí anh.
Huống chi phu nhân không thể tiến triển nhanh như vậy được, còn thời gian.
“… Khó mà nói, hiện tại cô ấy quên đi là việc cấp bách hàng đầu, cậu phải thời thời khắc khắc chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Bác sĩ Hà thở dài, “Hoắc tổng, tôi biết tâm trạng của cậu, nhưng đừng nói gì khi cô ấy tỉnh lại, cũng đừng cho cô ấy xem những đồ vật liên quan đến quá khứ, tránh kích thích nhanh hơn.”
“Có cách chữa khỏi không?”
“Có,” Bác sĩ Hà thẳng thắn thành khẩn, “chỉ có một, đó là cởi bỏ hạn chế của ký ức ở tầng dưới cùng, để cô ấy hoàn toàn khôi phục, nhưng mà…”
Hạn chế là gì, người biết đến, có lẽ chỉ có Hoắc Lâm Xuyên cùng với bản thân bác sĩ lúc ấy thực thi thôi miên.
Bác sĩ có thể đạt tới trình độ này, đứng trong vòng tròn nhỏ hẹp trên đỉnh quốc tế là không nhiều. Anh ta theo lệnh Hoắc tổng tìm kiếm, rốt cuộc cũng tra được dấu vết, một vị bác sĩ người Đức thường ru rú trong nhà đã mai danh ẩn tích ba năm, bởi vì cực kỳ ít xuất hiện công khai, y thuật bí ẩn, lại là người kín tiếng, nên gần đây người trong vòng mới nhớ tới.
Nhưng muốn tìm được, còn cần tốn một khoảng thời gian, cũng là khoảng thời gian anh ta hy vọng phu nhân có thể chờ đợi.
Hoắc Vân Thâm quấn Ngôn Khanh kỹ lưỡng, ôm lên đùi.
Quả thật Hoắc Lâm Xuyên hận anh thấu xương.
Từ nhỏ đã ghen ghét vì được đối xử khác biệt.
Đến lựa chọn sau này của Khanh Khanh, còn bị anh phế đi thân thể, mất vị trí người thừa kế, cho đến khi anh ta buộc phải chết trên vách đá.
Hoắc Vân Thâm nhếch khoé miệng khô khốc.
Nếu đều là thiết kế của Hoắc Lâm Xuyên.
Như vậy điều đầu tiên chính là muốn thông qua hợp đồng với Bạc Luân, làm anh mất đi Hoắc thị.
Lại tính chuẩn Khanh Khanh sẽ lãng quên, làm anh đau đớn muốn chết.
Cuối cùng, nếu muốn Khanh Khanh hoàn toàn khoẻ mạnh, anh ta sẽ làm gì anh?
Đáp án rõ ràng.
Bác sĩ Hà nhìn chằm chằm nụ cười âm trầm của Hoắc Vân Thâm, đột nhiên sởn tóc gáy: “Hoắc tổng, cậu —”
“Hạn chế tầng dưới cùng là gì, anh không đoán được sao?”
Bác sĩ Hà nín thở, nghe Hoắc Vân Thâm nói từng chữ như lưỡi dao sắc bén: “Anh ta muốn mạng tôi.”
Rõ ràng Ngôn Khanh không có ý thức, nhưng khi câu nói này vừa thốt ra, cả người cô run lên, vô thức hướng vào ngực Hoắc Vân Thâm.
Bác sĩ Hà kinh hoàng, đột nhiên đứng lên, không rảnh lo thân phận, đề cao âm lượng: “Đó chỉ là suy đoán của cậu! Tôi là bác sĩ điều trị chính cho phu nhân, tôi nghiêm túc yêu cầu cậu, không cho phép cậu tự tiện làm bất kỳ hành vi nào tổn thương bản thân! Tôi nhất định có thể tìm ra người trong cuộc ban đầu, có thể hỏi được đáp án chính xác! Chúng ta còn hời gian!”
Hoắc Vân Thâm ôm chặt người đang bất an trong ngực, ánh mắt tối đen chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.
“Anh sợ cái gì, tôi không muốn chết.”
Anh rũ mắt xuống, nhìn chóp mũi ửng đỏ của Ngôn Khanh, giọng rất nhẹ: “Tôi đã hứa hẹn cả đời với cô ấy, nếu tôi chết, cô ấy nhớ lại, anh nói về sau cô ấy phải làm sao.”
Dường như anh đang hỏi chính mình: “Khanh Khanh của tôi khóc, ai lau nước mắt cho cô ấy.”
Chỉ vẻn vẹn là hình ảnh phán đoán, tựa như có lưỡi dao nhọn điên cuồng cắn xé trái tim anh.
Hoắc Vân Thâm ôm Ngôn Khanh đứng lên, không biểu hiện cảm xúc dao động quá độ, bình tĩnh liếc bác sĩ Hà một cái: “Tôi sẽ phái thêm nhiều người đến cho anh, tiếp tục tìm, anh túc trực 24/24.”
Sau lưng bác sĩ Hà ướt sũng mồ hôi, liên tục đồng ý, song trong lòng lại không yên.
Kế tiếp phu nhân sẽ thường xuyên quên, những điều làm tổn thương Hoắc tổng không thể ít hơn. Anh ta suy nghĩ một chút đã lo lắng, không biết bản thân Hoắc tổng sẽ có cảm nhận gì.
Nhưng Hoắc tổng cố tình duy trì bình tĩnh, càng như vậy càng sợ, một khi bùng nổ càng mất khống chế.
***
Ngôn Khanh tỉnh lại sau hơn một giờ, Hoắc Vân Thâm ôm cô ngồi trên ghế sau xe, cửa khoá chặt.
Ánh mắt cô rung chuyển, tránh thoát theo bản năng. Hoắc Vân Thâm ôm chặt bằng hai cánh tay vừa lạnh vừa cứng ngắc. Vài phút sau, đôi mày đang nhíu lại của cô dần dần giãn ra, không hề có ấn tượng gì với sự lạ lẫm vừa rồi, mềm mại dán lên mặt anh: “Mấy giờ rồi?”
Cổ họng anh lăn lăn cát sỏi: “10 rưỡi.”
“Em biết rồi.” Ngôn Khanh cười khẽ, “Sinh nhật Thâm Thâm còn chưa qua đâu, em không thể ngủ, đến lúc trở về tiếp tục làm bánh kem.”
Vì sinh nhật anh, cô có thể chiến thắng bản năng.
Cô lại hỏi: “Bác sĩ Hà nói thế nào? Hẳn là em rất ổn định chứ?”
Hoắc Vân Thâm vỗ về sống lưng mỏng manh của cô.
Trước khi đi bác sĩ Hà dặn dò mấy trăm lần, đừng nói cho Khanh Khanh biết ký ức cô xảy ra vấn đề, chỉ càng tăng thêm gánh nặng tinh thần cho cô mà thôi, trừ phi cô chủ động phát hiện.
Anh thấp giọng nói: “Ổn định, Khanh Khanh lợi hại nhất.”
Ngôn Khanh nghịch ngợm chớp mắt: “Cũng chỉ là lợi hại sao?”
Hoắc Vân Thâm cười, lòng bàn tay miêu tả khuôn mặt tinh xảo của cô: “Đương nhiên không phải, còn đẹp nhất, đáng yêu nhất, làm anh thần hồn điên đảo nhất.”
Ngôn Khanh ngẩng mặt, hôn lên môi anh: “Khen thưởng.”
Cô vội vàng về nhà, làm nốt bánh kem, tắt đèn rồi hát cho anh bài ca sinh nhật, cùng anh thổi nến, vỗ tay yêu cầu: “Mau ước đi, bây giờ ước chắc chắn có thể thành hiện thực.”
Hoắc Vân Thâm nhìn ánh nến lay động, phía sau là người anh yêu đến điên cuồng.
Có phải anh quá tham lam hay không, khẩn cầu cô càng yêu anh hơn, để rồi bị trừng phạt.
Dù là thần hay quỷ, anh đều sẵn sàng nằm xuống bùn nhận lỗi, chỉ cần đừng cướp đi Khanh Khanh.
Ngày thứ năm sau sinh nhật, trailer chính thức của Hàng đêm sênh ca được tung ra, cắt nối biên tập chỉnh sửa tinh hoa, thậm chí hình ảnh Hoắc Vân Thâm ở bờ ruộng bế vợ mình lên cũng không bị xoá bỏ, lại thêm một đoạn điệp khúc ngắn Ngôn Khanh biểu diễn trên sân khấu vô cùng kinh diễm, không hề trì hoãn mà bùng nổ Weibo.
Ngay cả chủ blog “Hôm nay vợ chồng thâm tình ly hôn chưa”, cũng thêm tới hai mươi dấu chấm than sau tuyên bố mới nhất “Không ly hôn” để bày tỏ cảm giác muốn hộc máu vì nội thương.
Các bình luận phía dưới đều tức giận xù lông.
“Mẹ kiếp Hoắc tổng muốn đùa chết Ngôn Khanh hả! Mưu mô yêu chiều không có giới hạn như vậy, kết quả chỉ coi cô ấy là thế thân, quả thực không đành lòng nghĩ đến tình huống bi thảm khi Ngôn Khanh bị vứt bỏ!”
“Cho nên mới nói anh ta là tra nam cực phẩm đấy! Lên trời xuống đất cũng không tìm ra người thứ hai có thể sánh vai với anh ta!”
“Thật là ngược luyến tình thâm, gấp không chờ nổi muốn nhìn kết cục thê thảm!”
Đặc biệt là anti-fan, những người này không thể đợi kịp mà chế nhạo, nhưng cũng không lấn át được đôi chân trần trụi khi Ngôn Khanh nhổ củ cải và dáng vẻ tiên khí trên sân khấu của cô, ảnh chụp màn hình và video ngắn xông lên đứng đầu mấy bảng xếp hạng, số lượng fans hâm mộ tăng vọt.
Không ít cư dân mạng trước đây đăng tải nội dung diss Ngôn Khanh, đều quay đầu vả mặt thật thơm, thậm chí xem Hứa Mạt Hàm thành tấm gương. Nhìn người ta đi, chân trước đối chọi gay gắt với Ngôn Khanh, chân sau vừa gặp mặt cô ở chương trình đã biến ngay thành fan trung thành của Ngôn Khanh.
Trong khởi đầu tuyệt vời, tập hai Hàng đêm sênh ca bắt đầu đưa ra lịch trình ghi hình. Lâm Uyển gửi hành trình chi tiết cho Ngôn Khanh, ngày xuất phát vào hôm sau.
Buổi sáng ngày xuất phát, Ngôn Khanh mở mắt ra, ký ức quay về ngày hôm sau cô gặp lại Hoắc Vân Thâm.
Cô nhảy ra khỏi cửa số tầng ba nơi cô bị nhốt để chạy trốn, lấy cái chết uy hiếp, chạy đến chương trình Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ, lại bị anh cưỡng chế can thiệp, suýt nữa khiến chương trình dừng quay.
Tuy nhiên trong lúc hoảng hốt, cô liền nằm trên một chiếc giường xa lạ, tường đồng vách sắt giam cầm cô bên cạnh, chính là Hoắc Vân Thâm mà thật vất vả cô mới thoát khỏi.
Ngôn Khanh bất lực kêu ra tiếng, dùng hết sức lực hất cánh tay anh ra, những món đồ trang trí nhỏ trên móng tay hung hăng lướt qua da anh.
“Hoắc Vân Thâm anh đồng ý thả tôi đi! Kết quả lại lấy báo cáo DNA giả lừa tôi, lại đánh ngất tôi đưa đến đây!”
Hai mắt cô đỏ bừng, như đang trừng mắt nhìn con quỷ cực kỳ hung ác.
Hoắc Vân Thâm bắt lấy đôi tay lộn xộn của cô, mặc dù đã chuẩn bị, trái tim vẫn bị ánh mắt và biểu cảm đơn giản của cô siết chặt.
Lần thứ hai trong năm ngày.
Lần trước, cô quay trở lại đêm anh bị tạt axít, có thương tiếc anh, nhưng lúc này thì không, khi cô lui lại để tránh né anh, thì anh chính là tên biến thái cố chấp cưỡng ép cô.
Hoắc Vân Thâm ôm cô nói: “Em mất trí nhớ.”
Ngôn Khanh khẽ giật mình, sau đó càng chống cự kịch liệt hơn: “Anh tỉnh lại đi!”
Ngôn Khanh nhận định là anh làm xằng làm bậy, nhưng hoảng loạn khi thoáng nhìn người trong gương.
Cô nhớ rõ…
Tóc cô mới dài qua vai một chút, nhưng hiện tại… dài hơn rất nhiều, còn hơi xoăn.
Người được phản hiếu trong gương, cũng không phải là người thuần khiết trong trí nhớ của cô, mà thêm vào đó một chút quyến rũ khó giải thích, vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Ngôn Khanh vuốt mặt mình, hoảng hốt nhìn bốn phía, đồ dùng bày biện trong phòng tắm tất cả đều là đồ cô thường dùng, vừa ngẩng đầu nhìn màn hình hiển thị được gắn trên tường, thời gian để lại ấn tượng trong cô…
Đã từ đầu mùa đông năm trước, giờ tới cuối mùa xuân năm mới rồi.
Cô không thể tin nổi mà quay sang Hoắc Vân Thâm, sắc mặt trắng bệch: “… Đều là anh làm, anh muốn dùng biện pháp này khiến tôi nghe lời.”
Tư duy Ngôn Khanh chậm chạp, cô bất lực rơi lệ: “Hoắc Vân Thâm, anh không thể như vậy, tôi sợ.”
Hoắc Vân Thâm hôn nước mắt cô, bị cô lung tung đẩy ra.
Anh nhắm mắt, gọi điện thoại cho người đưa Âu Dương và An Lan đến đây.
Ở giai đoạn này, chỉ có hai người kia là quen thuộc với Khanh Khanh, có thể tiết lộ tình trạng hiện tại.
Không đến ba phút, Mẫn Kính gọi tới: “Thâm ca, An Lan bị ốm nằm viện, không thích hợp gặp phu nhân, Âu Dương sẽ lập tức tới ngay.”
Ngôn Khanh ôm cánh tay ngồi trong phòng ngủ, dù Hoắc Vân Thâm nói thế nào cô cũng không chịu cử động, dây thần kinh bị tổn thương còn lâu mới ổn định như lúc trước, không thể duy trì bình tĩnh, chỉ biết anh nguy hiểm, kẻ lừa đảo, không thể tin tưởng.
Lúc Âu Dương chạy tới, Ngôn Khanh đang ngây người.
Trong mấy tháng từ thực tập sinh nghèo túng đến thần tượng xuất đạo, cô thay đổi rất nhiều, tuyệt đối không thể thực hiện trong vài giờ.
Âu Dương biết ngọn nguồn, ở trên đường đã sắp xếp lại từ ngữ, dùng tốc độ nhanh nhất tóm tắt mấy tháng nay, kể cho Ngôn Khanh nghe trọng điểm.
Hai mắt cô đẫm lệ mơ hồ lướt qua bả vai Âu Dương, nhìn người đàn ông đang đứng thẳng phía cửa phòng tắm.
Anh giống như một ngọn núi lửa xám xịt mà lạnh lẽo, tưởng chừng như im lìm nhưng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Sao cô có thể… là Vân Khanh, sao có thể, yêu anh.
Bình thường Âu Dương như con trai, thấy cảnh này cũng không nhịn được khóc, ôm Ngôn Khanh nói: “Khanh Bảo, đừng tổn thương anh ấy, đả thương anh ấy, chờ cậu tỉnh táo lại sẽ đau lòng chết.”
Hành trình cùng ngày buộc phải trì hoãn, Ngôn Khanh lót cằm trên đầu gối, ngơ ngẩn nhìn tờ giấy kết hôn trong tay, hợp đồng cô từng ký, và cả mảnh giấy… cô đã in dấu môi, đích thân viết xuống.
“Khanh Khanh bảo đảm cả đời không rời khỏi Hoắc Vân Thâm, yêu anh đau anh, cả đời làm vợ anh.”
Cô giật giật cơ thể cứng đờ, nhẹ nhàng nói: “Hoắc Vân Thâm, tôi không nhớ rõ mấy chuyện này, anh có thể… đừng miễn cưỡng tôi không.”
Hoắc Vân Thâm ngồi trên mặt đất đối diện cô, khàn giọng cười: “Không thể.”
Ngôn Khanh cắn môi, vẫn nghĩ đến biện pháp như trước đây: “Tôi đi ghi hình chương trình, được không?”
Ít nhất có thể tạm thời tránh anh, cô không biết nên đối mặt thế nào.
Hoắc Vân Thâm theo cô như bóng với hình, đưa cô lên xe, phát hiện cô một mình dựa vào trong góc, rũ đầu hơi run rẩy.
Cô sợ anh.
Tim Hoắc Vân Thâm đã sớm chia năm xẻ bảy, bị dây thép gai quấn chặt, bóp nghẹt thành nhiều mảnh.
Tin nhắn của bác sĩ Hà nhảy ra: “Hoắc tổng, cố gắng tìm những người quen thuộc bên cạnh phu nhân, để giảm bớt sự khó chịu của cô ấy.”
Giữa hai đầu lông mày Hoắc Vân Thâm ẩn nhẫn gió lốc.
Mẫn Kính không thấy được tin nhắn của bác sĩ Hà, nhưng cũng nghĩ hệt thế, do dự nửa ngày, vẫn gọi điện nhắc nhở: “Anh, lúc này người phu nhân quen thuộc nhất… có lẽ là Hạ Minh Cẩn.”
Thành viên Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ cô chỉ mới quen, An Lan đang nằm viện, huống hồ cũng chỉ gặp mặt một lần. Chỉ có Hạ Minh Cẩn, anh ta là người nhiều lần tới thăm cô trong ba năm, là người tốt đối với cô.
Mẫn Kính lạnh cả người, thật sự sợ Thâm ca nổi trận lôi đình.
Nhưng đợi trong chốc lát, lại nghe thấy anh nói: “Gọi lên đi, để anh ta làm khách mời tạm thời.”
Tay Hoắc Vân Thâm vẫn luôn nắm chặt tay Ngôn Khanh, cảm giác được cô đổ mồ hôi lạnh, yết hầu anh lăn lăn vài cái, tận lực bình tĩnh hỏi: “Khanh Khanh, Hạ Minh Cẩn, em nhớ rõ không?”
Ngôn Khanh nghe thấy cái tên mình biết, như bắt được khúc gỗ, trong mắt lập tức có ánh sáng.
Ánh sáng này, giống như con dao đâm xuyên qua Hoắc Vân Thâm.
Ngôn Khanh hơi do dự, lấy hết can đảm gật gật đầu, ít nhất là người quen, vẫn tốt hơn đối mặt với Hoắc Vân Thâm.
Hoắc Vân Thâm nâng tay cô lên, run rẩy vuốt ve năm ngón tay trắng nõn: “Khanh Khanh gặp anh ta, cũng đừng sợ anh, có được không?”
Ngôn Khanh bị anh đụng chạm, trên sống lưng dâng lên cảm giác tê dại khó nói, nghĩ đến việc bản thân thật sự kết vợ chồng với anh, cả người càng run hơn, cô rụt tay về.
Cô cũng không muốn như vậy, nhưng lúc này giờ phút này, cô không thể vì lời người khác nói mà thay đổi tâm trạng, Hoắc Vân Thâm trong lòng cô, chính là hồng thủy mãnh thú vừa xa vừa gần.
Nửa tập hai Hàng đêm sênh ca quay ở vùng ngoại thành Hải Thành, không cần máy bay, lái xe cũng có thể tới. Khi đến, đoàn đội của Hạ Minh Cẩn đang tích cực đứng chờ ở đó, từ xa anh ta vừa thấy Ngôn Khanh, kiềm chế muốn lên chào đón, lại ngại sự tồn tại của Hoắc Vân Thâm, nên không dám làm càn.
Có nằm mơ anh ta cũng không ngờ mình còn có cơ hội có thể tiếp xúc với Ngôn Khanh, lại còn dưới tình huống cô mất ký ức, không nhớ rõ Hoắc Vân Thâm.
Ngôn Khanh không biết bí mật của anh ta, hiện tại trong mắt cô, anh ta vẫn là người đàn ông sạch sẽ trước kia theo đuổi cô.
Hạ Minh Cẩn nỗ lực che giấu nóng bỏng.
Ngôn Khanh gấp không chờ nổi muốn thoát khỏi khống chế của Hoắc Vân Thâm, không nhịn nổi muốn giãy tay bị anh nắm chặt, muốn đi qua chỗ Hạ Minh Cẩn.
Cô ngoái đầu nhìn lại, có chút e sợ nên mềm giọng yêu cầu: “Anh buông tôi ra đi.”
“Buông ra?”
Cô nhìn anh kỳ lạ: “Tôi phải ghi hình chương trình, anh không nên đi sao?”
Đáy mắt Hoắc Vân Thâm u ám mãnh liệt, cơ bắp kéo căng, cánh tay phồng lên gân xanh, giữ cô càng chặt hơn. Đạo diễn chương trình nơm nớp lo sợ đến chào hỏi, ý bảo ghi hình chuẩn bị bắt đầu rồi.
Ngôn Khanh lại dùng sức một chút, rốt cuộc cũng thoát khỏi anh, đi về phía Hạ Minh Cẩn. Sau khi bước vài bước, lại ma xui quỷ khiến xoay đầu, đụng phải đôi mắt nhuốm máu của Hoắc Vân Thâm, chọc đến trái tim cô chấn động.
Cô bước nhanh hơn, nhưng chờ tới khi thật sự đến trước mặt Hạ Minh Cẩn rồi, lại không biết nói gì cho tốt.
Hạ Minh Cẩn cúi đầu: “Ngôn Ngôn, em đừng hoảng hốt, anh bảo vệ em.”
Hoắc Vân Thâm không nói một lời lập, tai nghe kết nối với máy nghe trộm trên người Hạ Minh Cẩn.
Đám người xa dần, đám đông hỗn loạn che đậy bóng người anh yêu cùng với người đàn ông khác, người đàn ông kia đang nói anh bảo vệ em.
Thần kinh Hoắc Vân Thâm bị kéo đến cực hạn ầm ầm sụp đổ, mỗi một mảnh vỡ đều vô cùng sắc bén, rơi vào bụng, vặn vẹo lục phủ ngũ tạng.
Cách đó không xa Ngôn Khanh đang đi bên cạnh Hạ Minh Cẩn, cô cũng không tìm được cảm giác thân cận mà cô tưởng sẽ có, cô đá đá chân, nhỏ giọng hỏi: “Hoắc Vân Thâm có thể làm khó anh không…”
“Không sao cả.” Hạ Minh Cẩn không biết đang bị nghe lén, kích động khó nén, “Lúc em cần anh nhất định sẽ có mặt, anh ta thế nào cũng chẳng liên quan đến anh, vốn dĩ anh ta chính là kẻ điên.”
Lần theo ký ức của cô, anh ta vội vàng hỏi: “Ngôn Ngôn, anh rất nhớ em, em có từng nhớ anh không?”
Ngôn Khanh nhấp nhấp khóe miệng: “Tôi…”
Còn chưa kịp trả lời, cô đã nghe thấy tiếng bước chân nặng nề truyền đến từ phía sau.
Ngay sau đó, một đôi tay cứng rắn túm cô như nổi điên, ghim lên cổ tay những vệt đỏ.
Mẫn Kính nhanh chóng dẫn người thu dọn hiện trường. Hạ Minh Cẩn không chịu đi, lo lắng nhìn chằm chằm Ngôn Khanh. Ngôn Khanh cho rằng không thể làm người vô tội bị liên lụy, xoay người che anh ta ở phía sau.
Chỉ một động tác bảo vệ đơn giản, lại làm lý trí bấp bênh của Hoắc Vân Thâm sụp đổ trong nháy mắt.
Anh bế Ngôn Khanh lên, không màng cô chống cự, đẩy mạnh cô vào trong xe, cửa đóng “sầm” rồi khoá lại.
Trong không gian kín bưng, đôi mắt đen đang bùng cháy dữ dội của người đàn ông tràn đầy điên cuồng hỗn độn.
“Đây là nơi ghi hình! Hoắc Vân Thâm anh điên rồi —”
Hoắc Vân Thâm không nói một lời, đè cô xuống, giữ chặt hàm dưới của cô rồi nâng lên, thô bạo liếm cắn. Hốc mắt Ngôn Khanh phiếm nước, đẩy anh ra, đổi lại anh càng thâm nhập sâu hơn.
Khóe miệng cô hơi sưng còn có vết rách, đôi môi bỏng rát của anh dính vết máu nhàn nhạt.
“Anh hối hận, anh không thể cho phép anh ta tới gần em! Mỗi chữ anh ta nói, anh đều muốn giết người, nghiền xương anh ta thành tro.”
Giọng người đàn ông khàn đặc, đứt quãng tiến vào trong tai cô.
Ngôn Khanh nằm thẳng trên hàng ghế rộng phía sau, Hoắc Vân Thâm quỳ gối hai bên chân cô, anh chậm rãi nâng cơ thể lên, dưới ánh sáng yếu ớt trong xe, cách một khoảng bằng bàn tay, anh lẳng lặng nhìn cô.
Mãi cho đến khi một giọt nước nóng bỏng rơi xuống mặt cô.
Anh thì thầm.
“Khanh Khanh, anh đau không chịu nổi.”
“Có thể cầu xin em được không, hôn anh.”
Khanh Khanh Của Tôi
Đánh giá:
Truyện Khanh Khanh Của Tôi
Story
Chương 62
10.0/10 từ 50 lượt.