Khánh Dư Niên
Quyển 4 - Chương 8: Giám khảo thực ra cũng là nghề hay
Bên ngoài viện thoáng chốc trở nên yên tĩnh, vô số ánh mắt mang chút khiếp sợ nhìn tiểu Phạm đại nhân, không biết người sĩ tử kia có chuyện gì. Phạm Nhàn nhìn sĩ tử khiêng một đoàn chăn đệm, đột nhiên hỏi:
-Đã kiểm tra chưa?
Viên quan Lễ bộ và Giám Sát Viện đều báo:
-Đã tra qua, không có gì lạ.
Người học sinh kia ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn vị Phạm đại nhân còn trẻ tuổi này, mặt vẫn bình tĩnh, không một tia hoảng loạn. Phạm Nhàn khẽ nhíu mày hỏi lại:
-Cởi y phục ra kiểm tra?
-Vâng, đại nhân.
Vị quan viên bên người hắn thấy người tập trung trước cửa ngày càng đông, cũng đâm ra sốt ruột, nửa canh giờ sau, Ngự lệnh trong cung sẽ tới, nếu cứ với tốc độ này, các sĩ tử rất khó vào trong được tất cả.
Chính lúc này, Phạm Nhàn bỗng rời ghế thái sư đứng dậy, đi tới bên cạnh vị sĩ tử có vẻ mặt bình tĩnh kia, nhìn thẳng vào hai mắt gã, nói vào tai gã:
-Y phục của ngươi có vấn đề.
Tiếng nói của hắn cực nhỏ, nên chỉ có sĩ tử đó nghe được, giữa tháng hai lạnh như thế mà trên trán gã lẫm tấm mồ hôi. Người này họ Dương tên Vạn Lý, hoàn toàn không biết làm sao mà vị tiểu Phạm đại nhân thi tài vang danh thiên hạ này lại phát hiện ra bí mật của mình. Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Phạm Nhàn, gã có vẻ muốn ngã lăn ra đất.
Phạm Nhàn bỗng mỉm cười:
-Ngươi vào đi thôi, nếu lúc này nói trắng ra thì mười năm công phu của ngươi coi như bỏ hết. Nhưng nhớ kỹ, trong hai ngày thi, ngươi đừng để cho ta phát hiện ngươi dùng y phục của ngươi.
Dương Vạn Lý kinh hỉ vỡ òa, cầu xin nói:
-Tạ ơn đại nhân thành toàn.
Rất sợ vị Cư Trung Lang có hai con mắt như diều hâu này đổi ý, vội vàng khuân chăn khuân đệm lên vai, che mặt chạy ào vào sân, trong đầu cũng thầm định trong hai ngày này sẽ không thể cởi y phục ra. Bô y phục này có hai lớp.
Ngay sau đó, Phạm Nhàn cảnh cáo mấy người đệ tử nghèo mưu toan đem theo tài liệu vào trường thi. Dần dần, các thành viên canh cửa bên cạnh hắn cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Tuy rất kinh ngạc với nhãn lực và phán đoán của tiểu Phạm đại nhân, nhưng cũng hơi sốt ruột, sợ rằng sẽ không kịp thời gian.
Phạm Nhàn lại có vẻ như lần đầu thử cảm giác làm quan, mỉm cười – xem kỹ các sĩ tử nhập viện, rất tỉ mỉ một người cũng không tha, bắt tuột không biết hàng bao nhiêu đôi giày, bao nhiêu mũ mão, hàng bao nhiêu giấy bút giấu sau lưng chất thành đống ở trước cửa trường thi. Đến lúc này thì mọi người mới biết vị Cư Trung Lang năm nay là một ông thần sát khí mười phần lợi hại, không như mọi người tưởng tượng về vị thi tiên nước miếng văng tung tóe, sẽ không để cho ai làm rối kỷ cương. Vì vậy đều nhanh nhanh lui ra ngoài, xem trên người có gì bí mật đem theo đều vội lôi hết ra ném xuống cồng ngầm sau trường thi.
Đầu lĩnh Giám Sát Viện hôm nay là người quen với Phạm Nhàn, vị này tạm thay thế một vài chức ti Mộc Thiết Mộc đại nhân. Hắn nghe thủ hạ báo cáo lại, vội chạy sang bên này, thấy Phạm Nhàn không nói hai lời đi tới, có vẻ khó xử:
-Đại nhân, thời gian không còn nhiều, phải nhanh hơn.
Hai vị Lễ bộ bên cạnh và Giám Sát viên trong sân thấy hắn kính cẩn với Phạm Nhàn như thế, cũng hoảng, thầm nghĩ người của Giám Sát Viện sao lại khách khí với một văn thần như thế. Lại nghĩ tới bối cảnh sau lưng Phạm Nhàn, một vị Tể tướng, một vị Thượng thư, một vị quận chúa, cũng không đủ dũng cảm nói nhiều, cứ lẳng lặng nghe Phạm Nhàn đáp lời.
Lấy ra chiếc đồng hồ bạc xem một chút, Phạm Nhàn nhận ra thời gian thực sự không còn sớm, mới lắc đầu dừng trò chơi thú vị này lại, đứng sang bên cạnh, cao giọng nói với một hàng dài mấy trăm sĩ tử ngoài cửa viện:
-Bản quan Phạm Nhàn, chắc chư vị cũng có nghe qua. Trước mặt mọi người, để tránh phải đình chỉ hội thi, hôm nay sẽ không cởi y phục soát người.
Ai nấy đại hỉ.
Phạm Nhàn mỉm cười nhìn một lượt bốn phía:
Chúng thành viên sợ hãi, thế mới biết trong nụ cười dịu dàng của thi tiên tiểu Phạm đại nhân lại ẩn chứa sát khí nhường này. Vì vậy mọi người đều thành thật xếp hàng nhau mà vào. Còn chuyện có thí sinh nào muốn mạo hiểm thì đó là chuyện của ngày sau.
Cho một hàng này đi qua, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, chỉ chốc lát sau, trước cửa trường thi đã khôi phục sự yên tĩnh, chỉ để lại một núi giày, vô số giấy phao, nhìn qua thực thê lương. Lễ bộ đại nhân vội cho người đến quét dọn, cũng phải chuẩn bị hương án pháo sáng để nghênh chỉ trong cung. Nhất thời mọi chuyện trở nên rối rắm ồn ào.
Mọi người vừa bận rộn lo việc, vừa nghĩ vị tiểu Phạm đại nhân này hành sự quả thực không giống các quan viên Khánh quốc. Có không để ý tới những thứ bí mật giấu theo cũng không sao, nào có ngờ hôm nay lại điều tra ra loại này, mà vẫn cho sĩ tử đi vào trường thi? Chuyện này nếu bày ra trước các giám khảo khác, chỉ sợ Ngự Sử bên kia sẽ làm ra một trận thật hay ho. Nhưng ai cũng biết, Phạm Nhàn nếu dám làm như thế, đương nhiên sẽ không sợ điều này.
Ngồi trên ghế thái sư, Phạm Nhàn tủm tỉm cười nhìn mọi người bận rộn vừa nói chuyện với Mộc Thiết bên người. Hôm nay Mộc Thiết giữ chức Tảo Khởi Lai, vẫn muốn cám ơn Phạm Nhàn ban tặng, nên mới phá lệ nói với Phạm Nhàn:
-Phạm đại nhân cực khổ rồi, chờ ý chỉ một chút, pháo nổ vang khai mạc, mời đại nhân quay về trong viện nghỉ ngơi, tất cả các việc khám phòng, xin cứ giao cho hạ quan xử lý.
Phạm Nhàn nhìn gã, cười:
-Với ti chức bây giờ, chờ một lát rồi còn muốn ở trong trường thi đi loanh quanh, đâu có bản lĩnh nhàn hạ.
-Đại nhân lần đầu lĩnh chức này nên không biết, thực ra vào tới trong trường thi sẽ không cần phải quá quan tâm.
Mộc Thiết cho rằng vị quý tộc trẻ tuổi này chưa rõ lắm quy củ của hội thi, vừa cười vừa nói.
Phạm Nhàn bỗng thấp giọng hỏi ngược lại:
-Lần này đi sứ Bắc Tề, Mộc đại nhân có đi không?
Một Thiết sửng sốt, chưa kịp chuẩn bị gì với chủ đề mới của hắn, vô ý thức đáp lời:
Gã bỗng nhiên chớp mắt, nghĩ vị tiểu Phạm đại nhân này dù cho có thể làm thơ cũng không thích làm thơ mà lại thích làm ăn. Cho rằng mình đã đoán ra được điều gì đó, vừa cười vừa nói:
-Có phải Phạm đại nhân chuẩn bị muốn bán cái gì ở Bắc Tề? Việc đó ta có thể giúp đỡ một chút.
Phạm Nhàn ha ha cười:
-Không có việc gì không có việc gì. Chỉ là thuận miệng hỏi một chút.
Thuộc hạ hai bên bưng trà lên, Phạm Nhàn mời Mộc Thiết, gã hiếu kỳ hỏi:
-Phạm đại nhân, xem ra tâm tính của ngài hôm nay không tốt.
Phạm Nhàn khẽ nhếch khóe môi, trong ánh mắt ẩn vài tia khó hiểu, tự cười khẽ, không biết nhớ tới chuyện gì, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói:
-Thực ra… Ta luôn cho rằng, đọc sách mà không cần thi thố là lạc thú lớn nhất của nhân sinh. Từ khi nhập kinh, ta sợ nhất là thi hội. Không ngờ một năm sau, ta vậy mà lại trở thành Cư Trung lang, có thể đọc sách mà không cần phải thi cử gì. Lại có thể ung dung nhìn các đồng môn khổ cực đọc sách, khổ cực thi cử. Thì ra đây mới là lạc thú lớn nhất của nhân sinh.
Thánh chỉ tới, pháo sáng lòa, khói hương bay, cửa trường đóng, mỗi năm một lần, kỳ thi xuân của Khánh quốc lại diễn ra. Phạm Nhàn nghe tiếng cửa gỗ trường thi phía sau chậm chậm khép lại, lòng bỗng bừng tỉnh, kiếp trước, khi thi vào cao đẳng mình cũng không tham gia, lúc đó tưởng là khuyết điểm lớn nhất ở đời người. Kiếp này, cũng lại không cách tham gia thi hội, tuy nói là nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối.
-Bái kiến đại nhân!
Vào tới đại đường, gió đầu xuân theo cửa lớn thổi khá mạnh, Phạm Nhàn thi lễ với Lễ bộ Thượng thư Quách Du Chi ngồi chính giữa:
-Cổng trường đã đóng, không có lệnh của đại nhân không ai được mở. Lúc này trong trường các sĩ tử đã nhận đề bài và đang làm bài thi. Người lo việc đồ ăn nước uống sẽ đi qua đường cửa ngách, do Giám Sát Viện Mộc đại nhân và các đại nhân Lễ bộ cùng canh giữ trông nom. Hẳn là không có chuyện gì.
-Tiểu Phạm đại nhân cực khổ rồi.
Lại quay sang nói với hai vị tọa sư bên cạnh.
-Cứ theo quy củ năm ngoái, mỗi người canh một canh giờ. Các ngươi ra ngoài đi tuần xem sao.
Kỳ thi mùa xuân năm ngoái, hai vị tọa sư này, một vị là Thái Học chính, một vị là Đồng Văn Các đại học sĩ, đều là Bệ hạ khâm điểm, nghe Quách Thượng thư lên tiếng, gật đầu đáp:
-Xin nghe đại nhân an bài.
Lão lại quay sang Phạm Nhàn:
-Tiểu Phạm đại nhân, chức vị của ngươi là phải duy trì trật tự, hiệp trợ hai vị chỉ huy điều hành, không có vấn đề gì thì tuần tràng, còn phải chú ý động tĩnh phía cửa ngách, tùy thời chuẩn bị tiếp chỉ.
Vị Lễ bộ Thượng thư này thở dài, nhìn trời ôm quyền thi lễ:
-Kỳ thi mùa xuân, là vì nước tranh tài, phải thật cẩn thận, chư vị đại nhân đều dụng tâm lo lắng rất nhiều.
Theo lời Quách Thượng thư, các quan viên trong viện đều theo chức vụ của mình đi làm việc, một bầu không khí khẩn trường và nghiêm túc trong tĩnh lặng vô tức tràn ngập trường thi vào tận cả trong góc phòng. Tất cả mọi người đều biết, hiện nay Bệ hạ sau mấy lần Bắc phạt, đã muốn chuyển dần hướng trị quốc sang nghiêng về giáo dục văn hóa, cho nên đối với cuộc thi mỗi năm một lần này vô cùng coi trọng, thậm chí nhiều năm trước còn có cải cách rất nhiều tiền lệ, nên ai cũng không dám làm qua quýt.
Hơn nữa, kỳ thi mùa xuân này đối với các sĩ tử đang vất vả ngoài đèn sách ngoài kia càng có ý nghĩa sống còn hơn, nếu có thể thuận lợi qua được, thì coi như cá chép vượt long môn, nếu không được, chỉ có thể buồn bã hồi hương, chuẩn bị cho kỳ thi hương năm sau, lại bắt đầu lại từ đầu, chẳng biết đã hao tổn thanh xuân của biết bao nhiêu người; lại có những người quá cao ngạo, một ngày thi rớt lại triền miên ở lại Kinh đô không chịu về quê hương, có người đồi bại, có người lang thang, dần biến mất không còn tăm hơi.
Đây là quốc chi đại điển, là cuộc chiến sinh tử của các sĩ tử.
Đứng trên thềm đá, Phạm Nhàn nhắm mắt nghe tiếng soàn soạt của giấy vang lên khắp nơi, nhớ tới tờ giấy của Thái tử và mọi người, khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
Khánh Dư Niên
-Đã kiểm tra chưa?
Viên quan Lễ bộ và Giám Sát Viện đều báo:
-Đã tra qua, không có gì lạ.
Người học sinh kia ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn vị Phạm đại nhân còn trẻ tuổi này, mặt vẫn bình tĩnh, không một tia hoảng loạn. Phạm Nhàn khẽ nhíu mày hỏi lại:
-Cởi y phục ra kiểm tra?
-Vâng, đại nhân.
Vị quan viên bên người hắn thấy người tập trung trước cửa ngày càng đông, cũng đâm ra sốt ruột, nửa canh giờ sau, Ngự lệnh trong cung sẽ tới, nếu cứ với tốc độ này, các sĩ tử rất khó vào trong được tất cả.
Chính lúc này, Phạm Nhàn bỗng rời ghế thái sư đứng dậy, đi tới bên cạnh vị sĩ tử có vẻ mặt bình tĩnh kia, nhìn thẳng vào hai mắt gã, nói vào tai gã:
-Y phục của ngươi có vấn đề.
Tiếng nói của hắn cực nhỏ, nên chỉ có sĩ tử đó nghe được, giữa tháng hai lạnh như thế mà trên trán gã lẫm tấm mồ hôi. Người này họ Dương tên Vạn Lý, hoàn toàn không biết làm sao mà vị tiểu Phạm đại nhân thi tài vang danh thiên hạ này lại phát hiện ra bí mật của mình. Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Phạm Nhàn, gã có vẻ muốn ngã lăn ra đất.
Phạm Nhàn bỗng mỉm cười:
-Ngươi vào đi thôi, nếu lúc này nói trắng ra thì mười năm công phu của ngươi coi như bỏ hết. Nhưng nhớ kỹ, trong hai ngày thi, ngươi đừng để cho ta phát hiện ngươi dùng y phục của ngươi.
Dương Vạn Lý kinh hỉ vỡ òa, cầu xin nói:
-Tạ ơn đại nhân thành toàn.
Rất sợ vị Cư Trung Lang có hai con mắt như diều hâu này đổi ý, vội vàng khuân chăn khuân đệm lên vai, che mặt chạy ào vào sân, trong đầu cũng thầm định trong hai ngày này sẽ không thể cởi y phục ra. Bô y phục này có hai lớp.
Ngay sau đó, Phạm Nhàn cảnh cáo mấy người đệ tử nghèo mưu toan đem theo tài liệu vào trường thi. Dần dần, các thành viên canh cửa bên cạnh hắn cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Tuy rất kinh ngạc với nhãn lực và phán đoán của tiểu Phạm đại nhân, nhưng cũng hơi sốt ruột, sợ rằng sẽ không kịp thời gian.
Phạm Nhàn lại có vẻ như lần đầu thử cảm giác làm quan, mỉm cười – xem kỹ các sĩ tử nhập viện, rất tỉ mỉ một người cũng không tha, bắt tuột không biết hàng bao nhiêu đôi giày, bao nhiêu mũ mão, hàng bao nhiêu giấy bút giấu sau lưng chất thành đống ở trước cửa trường thi. Đến lúc này thì mọi người mới biết vị Cư Trung Lang năm nay là một ông thần sát khí mười phần lợi hại, không như mọi người tưởng tượng về vị thi tiên nước miếng văng tung tóe, sẽ không để cho ai làm rối kỷ cương. Vì vậy đều nhanh nhanh lui ra ngoài, xem trên người có gì bí mật đem theo đều vội lôi hết ra ném xuống cồng ngầm sau trường thi.
Đầu lĩnh Giám Sát Viện hôm nay là người quen với Phạm Nhàn, vị này tạm thay thế một vài chức ti Mộc Thiết Mộc đại nhân. Hắn nghe thủ hạ báo cáo lại, vội chạy sang bên này, thấy Phạm Nhàn không nói hai lời đi tới, có vẻ khó xử:
-Đại nhân, thời gian không còn nhiều, phải nhanh hơn.
Hai vị Lễ bộ bên cạnh và Giám Sát viên trong sân thấy hắn kính cẩn với Phạm Nhàn như thế, cũng hoảng, thầm nghĩ người của Giám Sát Viện sao lại khách khí với một văn thần như thế. Lại nghĩ tới bối cảnh sau lưng Phạm Nhàn, một vị Tể tướng, một vị Thượng thư, một vị quận chúa, cũng không đủ dũng cảm nói nhiều, cứ lẳng lặng nghe Phạm Nhàn đáp lời.
Lấy ra chiếc đồng hồ bạc xem một chút, Phạm Nhàn nhận ra thời gian thực sự không còn sớm, mới lắc đầu dừng trò chơi thú vị này lại, đứng sang bên cạnh, cao giọng nói với một hàng dài mấy trăm sĩ tử ngoài cửa viện:
-Bản quan Phạm Nhàn, chắc chư vị cũng có nghe qua. Trước mặt mọi người, để tránh phải đình chỉ hội thi, hôm nay sẽ không cởi y phục soát người.
Ai nấy đại hỉ.
Phạm Nhàn mỉm cười nhìn một lượt bốn phía:
Chúng thành viên sợ hãi, thế mới biết trong nụ cười dịu dàng của thi tiên tiểu Phạm đại nhân lại ẩn chứa sát khí nhường này. Vì vậy mọi người đều thành thật xếp hàng nhau mà vào. Còn chuyện có thí sinh nào muốn mạo hiểm thì đó là chuyện của ngày sau.
Cho một hàng này đi qua, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, chỉ chốc lát sau, trước cửa trường thi đã khôi phục sự yên tĩnh, chỉ để lại một núi giày, vô số giấy phao, nhìn qua thực thê lương. Lễ bộ đại nhân vội cho người đến quét dọn, cũng phải chuẩn bị hương án pháo sáng để nghênh chỉ trong cung. Nhất thời mọi chuyện trở nên rối rắm ồn ào.
Mọi người vừa bận rộn lo việc, vừa nghĩ vị tiểu Phạm đại nhân này hành sự quả thực không giống các quan viên Khánh quốc. Có không để ý tới những thứ bí mật giấu theo cũng không sao, nào có ngờ hôm nay lại điều tra ra loại này, mà vẫn cho sĩ tử đi vào trường thi? Chuyện này nếu bày ra trước các giám khảo khác, chỉ sợ Ngự Sử bên kia sẽ làm ra một trận thật hay ho. Nhưng ai cũng biết, Phạm Nhàn nếu dám làm như thế, đương nhiên sẽ không sợ điều này.
Ngồi trên ghế thái sư, Phạm Nhàn tủm tỉm cười nhìn mọi người bận rộn vừa nói chuyện với Mộc Thiết bên người. Hôm nay Mộc Thiết giữ chức Tảo Khởi Lai, vẫn muốn cám ơn Phạm Nhàn ban tặng, nên mới phá lệ nói với Phạm Nhàn:
-Phạm đại nhân cực khổ rồi, chờ ý chỉ một chút, pháo nổ vang khai mạc, mời đại nhân quay về trong viện nghỉ ngơi, tất cả các việc khám phòng, xin cứ giao cho hạ quan xử lý.
Phạm Nhàn nhìn gã, cười:
-Với ti chức bây giờ, chờ một lát rồi còn muốn ở trong trường thi đi loanh quanh, đâu có bản lĩnh nhàn hạ.
-Đại nhân lần đầu lĩnh chức này nên không biết, thực ra vào tới trong trường thi sẽ không cần phải quá quan tâm.
Mộc Thiết cho rằng vị quý tộc trẻ tuổi này chưa rõ lắm quy củ của hội thi, vừa cười vừa nói.
Phạm Nhàn bỗng thấp giọng hỏi ngược lại:
-Lần này đi sứ Bắc Tề, Mộc đại nhân có đi không?
Một Thiết sửng sốt, chưa kịp chuẩn bị gì với chủ đề mới của hắn, vô ý thức đáp lời:
Gã bỗng nhiên chớp mắt, nghĩ vị tiểu Phạm đại nhân này dù cho có thể làm thơ cũng không thích làm thơ mà lại thích làm ăn. Cho rằng mình đã đoán ra được điều gì đó, vừa cười vừa nói:
-Có phải Phạm đại nhân chuẩn bị muốn bán cái gì ở Bắc Tề? Việc đó ta có thể giúp đỡ một chút.
Phạm Nhàn ha ha cười:
-Không có việc gì không có việc gì. Chỉ là thuận miệng hỏi một chút.
Thuộc hạ hai bên bưng trà lên, Phạm Nhàn mời Mộc Thiết, gã hiếu kỳ hỏi:
-Phạm đại nhân, xem ra tâm tính của ngài hôm nay không tốt.
Phạm Nhàn khẽ nhếch khóe môi, trong ánh mắt ẩn vài tia khó hiểu, tự cười khẽ, không biết nhớ tới chuyện gì, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói:
-Thực ra… Ta luôn cho rằng, đọc sách mà không cần thi thố là lạc thú lớn nhất của nhân sinh. Từ khi nhập kinh, ta sợ nhất là thi hội. Không ngờ một năm sau, ta vậy mà lại trở thành Cư Trung lang, có thể đọc sách mà không cần phải thi cử gì. Lại có thể ung dung nhìn các đồng môn khổ cực đọc sách, khổ cực thi cử. Thì ra đây mới là lạc thú lớn nhất của nhân sinh.
Thánh chỉ tới, pháo sáng lòa, khói hương bay, cửa trường đóng, mỗi năm một lần, kỳ thi xuân của Khánh quốc lại diễn ra. Phạm Nhàn nghe tiếng cửa gỗ trường thi phía sau chậm chậm khép lại, lòng bỗng bừng tỉnh, kiếp trước, khi thi vào cao đẳng mình cũng không tham gia, lúc đó tưởng là khuyết điểm lớn nhất ở đời người. Kiếp này, cũng lại không cách tham gia thi hội, tuy nói là nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối.
-Bái kiến đại nhân!
Vào tới đại đường, gió đầu xuân theo cửa lớn thổi khá mạnh, Phạm Nhàn thi lễ với Lễ bộ Thượng thư Quách Du Chi ngồi chính giữa:
-Cổng trường đã đóng, không có lệnh của đại nhân không ai được mở. Lúc này trong trường các sĩ tử đã nhận đề bài và đang làm bài thi. Người lo việc đồ ăn nước uống sẽ đi qua đường cửa ngách, do Giám Sát Viện Mộc đại nhân và các đại nhân Lễ bộ cùng canh giữ trông nom. Hẳn là không có chuyện gì.
-Tiểu Phạm đại nhân cực khổ rồi.
Lại quay sang nói với hai vị tọa sư bên cạnh.
-Cứ theo quy củ năm ngoái, mỗi người canh một canh giờ. Các ngươi ra ngoài đi tuần xem sao.
Kỳ thi mùa xuân năm ngoái, hai vị tọa sư này, một vị là Thái Học chính, một vị là Đồng Văn Các đại học sĩ, đều là Bệ hạ khâm điểm, nghe Quách Thượng thư lên tiếng, gật đầu đáp:
-Xin nghe đại nhân an bài.
Lão lại quay sang Phạm Nhàn:
-Tiểu Phạm đại nhân, chức vị của ngươi là phải duy trì trật tự, hiệp trợ hai vị chỉ huy điều hành, không có vấn đề gì thì tuần tràng, còn phải chú ý động tĩnh phía cửa ngách, tùy thời chuẩn bị tiếp chỉ.
Vị Lễ bộ Thượng thư này thở dài, nhìn trời ôm quyền thi lễ:
-Kỳ thi mùa xuân, là vì nước tranh tài, phải thật cẩn thận, chư vị đại nhân đều dụng tâm lo lắng rất nhiều.
Theo lời Quách Thượng thư, các quan viên trong viện đều theo chức vụ của mình đi làm việc, một bầu không khí khẩn trường và nghiêm túc trong tĩnh lặng vô tức tràn ngập trường thi vào tận cả trong góc phòng. Tất cả mọi người đều biết, hiện nay Bệ hạ sau mấy lần Bắc phạt, đã muốn chuyển dần hướng trị quốc sang nghiêng về giáo dục văn hóa, cho nên đối với cuộc thi mỗi năm một lần này vô cùng coi trọng, thậm chí nhiều năm trước còn có cải cách rất nhiều tiền lệ, nên ai cũng không dám làm qua quýt.
Hơn nữa, kỳ thi mùa xuân này đối với các sĩ tử đang vất vả ngoài đèn sách ngoài kia càng có ý nghĩa sống còn hơn, nếu có thể thuận lợi qua được, thì coi như cá chép vượt long môn, nếu không được, chỉ có thể buồn bã hồi hương, chuẩn bị cho kỳ thi hương năm sau, lại bắt đầu lại từ đầu, chẳng biết đã hao tổn thanh xuân của biết bao nhiêu người; lại có những người quá cao ngạo, một ngày thi rớt lại triền miên ở lại Kinh đô không chịu về quê hương, có người đồi bại, có người lang thang, dần biến mất không còn tăm hơi.
Đây là quốc chi đại điển, là cuộc chiến sinh tử của các sĩ tử.
Đứng trên thềm đá, Phạm Nhàn nhắm mắt nghe tiếng soàn soạt của giấy vang lên khắp nơi, nhớ tới tờ giấy của Thái tử và mọi người, khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
Khánh Dư Niên
Đánh giá:
Truyện Khánh Dư Niên
Story
Quyển 4 - Chương 8: Giám khảo thực ra cũng là nghề hay
10.0/10 từ 28 lượt.