Khánh Dư Niên

Quyển 4 - Chương 27: Khinh nhờn

Thái tử hơi nghiêng đầu, tránh được cái bạt tai của bà ta, trở tay bắt lấy cổ tay lạnh lẽo của mẫu thân, chằm chằm nhìn bà.

Hoàng hậu không ngờ Thái tử luôn nhát gan trong mắt mình hôm nay lại lợi hại như thế, vô ý thức thân thể khẽ run lên, rút bàn tay khỏi tay con trai, chậm rãi hỏi:

-Lẽ nào ngươi cho rằng mẫu thân đã làm sai?

Thái tử nhíu nhíu mày, đè thấp giọng nói:

-Hài nhi không dám!

Hoàng hậu bỗng nhiên cao giọng:

-Lẽ nào ngươi không biết Phạm Nhàn đã tới hoa thuyền gặp mặt lão nhị?

Thái tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hai mắt bà ta lạnh lẽo đáp:

-Việc này, mẫu thân có thể để yên cho hài nhi xử lý hay không? Phạm Nhàn thân là một đời thi gia, có gặp nhị ca cũng là chuyện bình thường.

Hoàng hậu vừa ngượng vừa tức, lại không biết phải làm sao với đứa con thường ngày thì nhát gan hôm nay lại ương ngạnh này.

Thái tử nhìn bà, nhẹ nhàng:

-Mẫu hậu, con thường hay nghĩ, người có thể không cần mẫn cảm đến thế có được không? Người cứ như thế thì chỉ khiến những thần tử có thể trợ lực cho con bỏ chạy tới chỗ các huynh đệ khác.

Hoàng hậu cắn răng:

-Bổn cung là nhất quốc chi mẫu, chỉ ra tay trừng trị một tiểu thần tử, lẽ nào hắn dám ghi hận!

Thái tử nhàn nhạt châm chọc:

-Mẫu thân, hôm ấy người không nên sai Hàn Thượng thư động thủ, người không có khả năng đánh chết Phạm Nhàn, hà tất phải đắc tội với Phạm gia và Tể tướng? Con nghĩ mấy ngày nay, Hàn Thượng thư ở trong triều đã không được hoan nghênh lắm. Những đại thần có thực quyền trong triều nguyện ý theo Đông cung đã không nhiều lắm, xin người đừng hết lần này đến lần khác tự chặt ngón tay của mình, thật không biết người nghĩ thế nào!

Hoàng hậu nhíu mày:


-Dù sao Hàn Chí Duy cũng là Thượng thư đương triều, lúc đầu là phụng chỉ y luật thẩm án, lẽ nào Tể tướng và Phạm đại nhân có thể làm gì? Sau đó Đông cung cũng chỉ bảo hắn vì nghĩ đến Bệ hạ và Thái tử ngươi mà nể mặt mũi ta.

-Chớ quên, Phạm Nhàn là Đề ti Giám Sát Viện, hơn nữa phụ hoàng luôn sủng ái hắn.

Thái tử thở hắt ra một hơi, lại thở dài lần nữa nói.

-Lần này Hàn Chí Duy đã đắc tội với quá nhiều nhân vật lợi hại, người nên biết rằng sửa trị khoa trường kỳ thi xuân là ý của phụ hoàng, bổn cung căn bản không thể đứng ra bảo hắn.

Hoàng hậu hừ lạnh:

-Không nên quên Phạm Nhàn cũng đã đắc tội không ít kinh quan. Huống chi lần này còn có Đô Sát Viện lên lụy vào, cô của ngươi tuy là ở tận Tín Dương, nhưng thế lực của nàng trong triều có lẽ cũng sẽ không đứng bàng quan.

-Không nên phiền đến cô.

Hình như Thái tử cũng không ưa Trưởng công chúa.

-Hai năm nay cô quá kỳ quái, cư nhiên cấu kết với Bắc Tề, lá gan quả thực quá lớn! Cô đã vứt mặt mũi Khánh quốc tận đâu? Còn về Quách Ngự sử Đô Sát viện, chỉ là năm đó có đùa bỡn tán tỉnh cô một chút, đã bị Giám Sát Viện ám sát, lão ta hẳn cũng không dám không mở một con mắt ra!

Thái tử dù sao cũng là thái tử của một nước, tuy mấy năm nay Trưởng công chúa luôn quản quá phận với Đông cung, nhưng khi Phạm Nhàn ngôn chỉ như hoa tuyết bay tới kinh đô, Thái tử cũng đã có kiêng kỵ với Trưởng công chúa, đương nhiên bên cạnh còn có nguyên nhân khác.

Hoàng hậu đau lòng:

-Chúng ta không có trợ lực nào khác, chỉ biết dựa vào Trưởng công chúa.

-Bổn cung có thể dựa vào phụ hoàng.

Thái tử vẫn bình tĩnh, trong khoảng khắc, vị Thái tử luôn luôn mang vẻ nho nhược rốt cuộc cũng đã thể hiện ra phong thái và ánh mắt trời sinh của một đệ tử hoàng thất.

Hoàng hậu chậm rãi lim dim hai mắt:

-Nói chung ta không thích Phạm Nhàn, muốn tìm cách giết hắn.

Thái tử nổi giận vỗ bàn:


-Chết? Lẽ nào người quên Phạm Nhàn là tướng công của Thần nhi! Người không nên chuyện gì cũng nghe theo cô, bà ta là một mụ điên! Một người điên, người có biết không? Lẽ nào người cũng muốn biến thành người điên, bị đuổi ra khỏi cung?

Hoàng hậu tức giận đến run rẩy cả người, chỉ vào mũi Thái tử, cao giọng mắng:

-Ngươi biết cái gì? Ngươi biết cái gì? Ngươi biết cái gì? Ngươi biết cái gì? Ngươi… ngươi thì biết cái gì?

Có lẽ lời Thái tử nói khiến bà ta quá mức xúc động đến mức chỉ biết lặp lại một câu “Ngươi biết cái gì?”



Bọn thái giám cũng biết điều mà tránh xa xa, trong Đông cung chỉ còn lại hai mẹ con họ. Một lúc trầm mặc thật sâu, Hoàng hậu đứng dậy, loạng choạng run rẩy đầy mệt mỏi, Thái tử vội chạy lại đỡ, thỉnh tội với mẹ mặc dù không cam lòng.

Hoàng hậu nhìn đứa con trai, đau lòng như cắt, đôi măt phượng mỹ lệ và cao sang kia đã có vài nếp nhăn nơi khóe mắt, yếu ớt:

-Các đời lịch đại, Thái tử luôn là một vị trí khó ngồi nhất. Ngươi cần phải đề phòng người trước, đề phòng người sau, trong nhà mẫu hậu không có ai, câu chuyện mười hai năm trước, ngươi đại khái không nhớ được gì nhiều, nhưng mẫu thân nhớ rất rõ. Nếu ngươi không chịu tranh đoạt, thì những gì vốn thuộc về ngươi sẽ bị người khác cướp đi.

Tiếng nói của Thái tử trở nên nhẹ nhàng hơn:

-Hài nhi hiểu, mẫu hậu về cung nghỉ trước.

Hoàng hậu lắc đầu:

-Ngươi không rõ, ngươi không rõ…Mấy ngày nay, ta luôn có một dự cảm bất thường, cảm giác này rất mãnh liệt… giống như cảm giác của rất nhiều năm trước, khi nữ nhân kia vào kinh.

-Nữ nhân nào?

Thái tử hiếu kỳ.

Vừa lúc này, cánh cửa gỗ nặng nề của Đông cung được đẩy ra.

-Ai?!!!

Thái tử nhíu mày nổi giận.


Một lão thái giám ẻo ẻo đi tới, cực kỳ cung kính:

-Lão nô Hồng Tứ Dương, phụng lệnh Thái hậu, mời Hoàng hậu tới Hợp Quang điện.

Một vẻ kinh khủng thoáng lướt qua Thái hậu, rất nhanh bà ta đổi lấy một nụ cười, đầy đoan trang đưa tay cho cung nữ nâng hạ, theo lão Hồng lão thái giám đi tới nơi ở của nữ chủ nhân chân chính của hậu cung.

Thái tử khẽ nhíu mày, tuy cực kỳ không ưa lão cẩu vô lễ này, nhưng biết lão là hoạn quan thân cận nhất của lão tổ mẫu cũng không muốn đắc tội, tốt nhất là không nên làm gì.

Ánh nến trong cung tối dần, Thái tử Lý Thừa Càn nghĩ tới trò khôi hài trên Hình bộ hôm ấy lại càng phiền muộn, thật sự là không rõ, vì sao mẫu hậu lại nghe lời Trưởng công chúa đến thế. Vừa nghĩ đến bà cô trẻ kia, lòng Thái tử cũng nóng lên, mặt sa sầm, có cả sự sợ hãi, nhưng hai mắt rực cháy như hai ngọn lửa.

Phất tay áo bước vào sau điện, một lát sau có tiếng rên rỉ xuân ái vang lên, một cung nữ nằm dưới tấm thân trần của hắn uốn ẽo cầu hoan. Thái tử bắt nàng phải che từ cổ trở lên, chỉ bày ra bộ ngực nõn nà trắng trong đầy ắp, vừa cố sức xâm phạt, vừa thở dốc, vừa nghĩ thầm nữ tử mềm mại đáng yêu, hôm nay sao không thành thật nằm ngoan trên giường lại khoe khoang thủ đoạn phòng the ngu xuẩn này ra?

---

Mùa xuân tới, hoa nở, chim hót, bốn bị tân tấn quan viên Dương Vạn Lý lại tới Phạm phủ, mong có thể gặp tiểu Phạm đại nhân, không ngờ hôm nay tiểu Phạm đại nhân cũng không có ở trong phủ, mà càng khiến cho Hầu Quý Thường đau đầu là cái tin tiểu Phạm đại nhân đang chuẩn bị chấp hành nhiệm vụ, ngày mai sẽ đi sứ Bắc Tề.

Nhị giáp tiến sĩ không vào Hàn Lâm, theo quy củ năm trước được phái tới địa phương làm quan, mắt thấy Lại bộ đã bắt đầu, thì ngoại trừ Sử Xiển Lập, cả ba người còn lại đều phải tới hỏi ý kiến của Phạm Nhàn một chút, dù sao kỳ thi xuân lần này, cả ba người đều là dựa vào thực lực, tài năng của Phạm Nhàn mà đi lên được, bọn họ đương nhiên cho rằng, khẳng định rằng Phạm Nhàn cần họ làm cái gì đó.

Đâu ngờ Phạm Nhàn đúng là không muốn gặp họ, chỉ để lại cho họ hai phong thư, một phong gửi cho ba vị tân quan sẽ sớm rời kinh, một phong thư chuẩn bị cho Sử Xiển Lập sắp hồi hương năm sau thi lại.

Bốn người ngồi trong thư phòng của Phạm phủ, chẳng có tâm trạng gì, nhấp một ngụm trà, cũng chẳng tị hiềm mở luôn phong thư môn sư để lại cho mình.

Bức thư gửi cho ba người Hầu Quý Thường chỉ là một tờ giấy trắng, trên đó chỉ viết hai câu:

-Làm người cho tốt. Làm quan cho tốt.

Sau cùng còn có một câu đặc biệt lưu lại cho Hầu Quý Thường:

-Quý Thường đừng quá mức sợ vợ.

Chỉ có Phạm Nhàn mới hiểu được câu nói mỉa này, ba bị cử nhân tất nhiên không rõ ý, chỉ tận lực chú ý tới hai câu ở trên: Làm người cho tốt, làm quan cho tốt. Ba người thông minh tất nhiên hiểu được đạo lý đơn giản ẩn trong câu nói này, muốn làm học làm tròn chức vị thì thì trước hết phải học đối đãi cho tốt.

Những lời này còn có một tầng ý tứ khác, không biết bọn họ có hiểu không, làm người tốt, không phải chỉ có nghĩa đơn giản là làm người tốt, làm quan tốt, cũng không hẳn chỉ đơn giản là làm quan tốt.




Còn phong thư thứ hai, Dương Vạn Lý không hiểu sao lại thấy rất hứng thú với bức thư trong tay Sử Xiển Lập, không biết tiểu Phạm đại nhân đặc biệt viết gì để lại cho Sử Xiển Lập, dù sao trong bốn người cũng chỉ có tiền đồ của Sử Xiển Lập là hơi ảm đạm.

Sử Xiển Lập hơi lo sợ bất an, dưới ánh mắt của bạn bè, cẩn thận mở ra phong thư, nhìn cũng chỉ thấy mấy câu ngắn ngủn, nhưng suýt nữa cười ra tiếng.

-Tới già mới biết sự bất nguyện. Ba phần tại người bảy tại thiên. Dưới ô giờ đây nào tri kỷ. Hãy cứ vui đi chỉ chờ nhàn.

Ba chữ “chỉ chờ nhàn” sau cùng, tất nhiên có ý cứ chờ Phạm Nhàn về.

---

Lúc này Phạm Nhàn đang ngồi trong căn nhà của mình, khẽ nhíu mày. Tay hắn mơn man đai lưng sáng bóng, mò lấy mấy viên thuốc bé bé Phí Giới đưa cho, lúc đó sư phụ có nói, nếu như chân khí bá đạo trong cơ thể có vấn đề gì thì phải nhờ vào viên dược này để bảo mệnh, chỉ là sau khi vào kinh, chân khí bá đạo trong cơ thể cũng vẫn rất biết nghe lời, đâm ra hắn quên mất chuyện này, ngày hôm nay khi chỉnh lý trang bị lại nghĩ tới. Chỉ là nhiều năm như thế, nên cũng quên, cũng không biết thuốc này của Phí Giới có bị mất hiệu lực không nữa.

Vương Khải Niên ngồi đối diện hắn, kính cẩn trả lời:

-Người đã tìm được rồi.

Hắn hơi do dự ngẩng đầu lên.

-Giống thì cũng có giống, Đề ti đại nhân tinh thông thuật hóa trang, cẩn thận chỉnh đốn một chút, người bình thường đứng xa xa sẽ không nhận ra đâu, bất quá có chỗ không ổn.

-Cái gì không ổn?

Phạm Nhàn nao nao.

-Không phải ngươi nói là giống sao? Chăm sóc một tháng, màu da cũng gần giống.

Vương Khải Niên khẽ nói:

-Trong số cả đống nam nhân ở đây, tìm được một người đàn ông có phong thái anh hùng lãng tử như đại nhân thực là khó, thì là giống nhau, nhưng muốn thể hiện ra cái khí chất phong thái trời sinh của Đề ti đại nhân, thư hương thi họa, thật sự là chuyện vô cùng khó.

Phạm Nhàn ngẩn người, lập tức hiểu được, cười mắng:

-Ngươi ấy, hôm nay lại giở trò vuốt mông ngựa, vừa bất kham, vừa không kiềm chế được, vừa tuyệt vời.

Khánh Dư Niên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Khánh Dư Niên Truyện Khánh Dư Niên Story Quyển 4 - Chương 27: Khinh nhờn
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...