Khánh Dư Niên

Quyển 3 - Chương 25: Mái tóc đen lướt qua tay

Vẫn rảo bước trong Hoàng cung, Phạm Nhàn lại gặp thêm mấy nương nương, nói những lời nhàm chán, được ban cho, lại nhàm chán. Nhưng mặt hắn không dám thể hiện ra một tí gì, vì đây là trong Hoàng cung! Ai biết được hai tên tiểu thái giám đứng hai bên kia là thủ hạ của ai! Tiểu cung nữ đi bên cạnh là tâm phúc của ai! Phiền nhất là bị bọn họ nhìn trúng, rồi về thầm thì với chủ tử của mình, mà chủ tử của bọn họ chính là hương phong ngọt ngào bên gối Hoàng thượng, hắn có thể sống khá giả được không? Cho dù là mình có giao tình từng uống trà với hoàng thượng, cũng không còn cách nào biện minh được.

Nhưng nghĩ đến chuyện còn phải đi gặp thêm mấy chủ nhân nữa, Phạm Nhàn bình tĩnh trở lại, thâm chí còn hơi lạnh lùng, chỉ nhìn cung điện với ánh mắt đầy ý cười, dường như vô cùng chờ mong. Đi tới Dao Hoa cung lớn hơn các cung khác rất nhiều, cũng thể hiện được thân phận của người bên trong – Mẫu nghi thiên hạ Hoàng hậu Khánh quốc.

Phạm Nhàn thật không ngờ, Hoàng hậu triệu kiến vậy mà nhanh kết thúc như thế.

Hoàng hậu cười hiền từ, nói chuyện khiến tươi như hoa với Phạm Nhàn. Nhìn khuôn mặt rạng ngời mà uy nghiêm của bà, Phạm Nhàn kính kính cẩn cẩn đáp từng lời, trong lòng dâng lên một cảm giác rất nghi ngờ. Một quý phu nhân nhất cử nhất động đều khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu như vậy, có thể là người bốn năm trước muốn mưu sát mình?

Quỳ xuống khấu đầu hai lần, hắn thấp thỏm không yên rời khỏi Dao Hoa cung, lần đầu gặp Hoàng hậu có thể đơn giản như thế, coi như qua loa đã xong. Xem đối phương có thể che giấu bộ mặt thật một cách xuất sắc như vậy, không có một chút gì đáng ngờ, chỉ có thể nói, Hoàng hậu nhìn Phạm Nhàn cũng chẳng cảm thấy một chút bất an. Phạm Nhàn mỉm cười, khóe môi hơi nhếch, nhưng trong lòng lại lạnh lùng. Hay có thể nói, đối với những người phụ nữ xinh đẹp trong cung này, việc làm của bốn năm trước chỉ là một việc rất nhỏ.



Đi tới trước cửa Quảng Tín cung, một đường theo tiểu thái giám cẩn cẩn thận thận bước từng bước tới phía sau, không dám thở mạnh một tiếng, một cung nữ dễ nhìn nói với Phạm Nhàn:

-Phạm công tử, mời vào.

Phạm Nhàn hơi nhướn mày, thầm nghĩ còn không truyền mình, cứ tự nhiên đi vào, có vẻ không hợp quy củ cho lắm. Vạn nhất bị Trưởng Công chúa nhạc mẫu điện hạ chém cho một kiếm, mình biết tìm ai giải thích đây? Lâm Xung năm đó không phải là gặp phải chuyện này sao. Nhưng hắn biết hôm nay gặp phải chuyện này cũng chỉ là do đám thái giám cung nữ sợ hãi Trưởng công chúa mà thôi.

Trưởng công chúa Lý Vân Duệ, cái tên đã mang vài phần nam tính, lại là một người cực kỳ hiền lành nhu nhược – đương nhiên, đó chỉ là cái mặt nạ mà thôi, thân phận nàng thực sự rất cao – là bà chủ của nội khố, có tình nhân là Tể tướng đương triều, có Hoàng thượng tối cao đứng sau lưng, trong Hậu cung cứ tự do tự tại mà sống, lại là con gái cưng nhất của Thái hậu.

Mà đối với Phạm Nhàn mà nói, bà chỉ có hai thân phận: thứ nhất, là cừu nhân đã từng muốn giết mình; thứ hai, là mẹ vợ tương lai của mình.

Quảng Tín Cung chìm trong vẻ âm hàn, giữa ban ngày cửa cung không đóng, đứng ngoài cửa có thể thấy bên trong ngoại trừ những cành mai mùa đông đang ngủ, những đóa u lan mùa hạ, thanh trúc nhiều năm, trong cung có thể thấy rất nhiều tấm màn lụa mỏng nhẹ nhàng phơ phất tất cả đem lại một cảm giác đây dường như là một thế giới thần thoại và non trẻ. Phạm Nhàn cảm thấy thật trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như đã bị khí tức của tòa cung điện này ảnh hưởng.


Một cung nữ chừng khoảng hơn hai mươi tuổi xuất hiện tại cửa cung thi lễ với Phạm Nhàn. Người cung nữ này có hàng mi thật dài, ánh mắt hơi lạnh, nhưng giọng nói và hành động đều rất có lễ tiết, rất cung kính đưa hắn vào trong.

Lụa, tất cả đều là lụa, Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên vén tấm lụa trắng trước mặt mà bước tới, màn lụa trong Quảng Tín cung còn nhiều nhiều nhiều hơn hậu hoa viên Tĩnh Vương phủ. Bài trí xung quanh cũng hơi kỳ lạ, thật không hợp với bầu không khí trang nghiêm trong hoàng cung, có vẻ khá giống tiểu lầu của một khuê nữ.

Tận cùng bên trong màn lụa he hé ra một cái giường thấp, trên đó là một nữ tử xiêm y hồng nhạt, bắt hai tay, thắt lưng nho nhỏ của nàng gợi lên một sự phong lưu, mặt đẹp như tranh, thần thái cũng rất nhẹ nhàng nhút nhát khiến người ta muốn thương mến.

Đây là lần đầu tiên Phạm Nhàn được gặp bà mẹ vợ Trưởng công chúa, ngay giây đầu tiên nhìn thấy Trưởng công chúa Lý Vân Duệ, hắn nghẹn họng trân trân nhìn, không biết người phụ nữ trước mặt là thật hay giả, hay là một tiên tử trong tranh.

Trưởng công chúa nay đã ngoài 30 tuổi, nhưng lại rất giống một tiểu cô nương 16 tuổi ngây thơ. Khuôn mặt này, mái tóc đen dài mềm mại thả bên vai, cũng đủ khiến cho mọi đàn ông nhìn thấy đều muốn sở hữu. Phạm Nhàn kinh ngạc thần mặt ra, thật hiếm khi, mười sáu năm ở Đạm Châu hắn đã tự tập cho mình một sự bình tĩnh bất kể hoàn cảnh, nhưng vẫn phải thừa nhận, nhạc mẫu tương lai, tuy cũng mang vẻ dịu dàng như Uyển Nhi nhưng còn đẹp hơn mỹ lệ hơn nhiều.

Tuy vẫn còn có thể duy trì sự bình tĩnh nhưng hắn cũng không muốn gọi người trước mặt là nhạc mẫu, gọi như vậy thực sự không tương xứng với một vẻ đẹp trời sinh thế kia. Trưởng công chúa liếc mắt qua Phạm Nhàn, cái liếc mắt này ẩn chứa bao nhiêu ẩn ý, nhẹ nhàng trìu mến hé môi:

-Ngươi kiếm một cái ghế mà ngồi đi. Ta hơi đau đầu.

Phạm Nhàn hơi bất an nhìn quanh, nhận ra bà vừa nói một câu vô ích, trong cả Quảng Tín cung lớn như thế mà một cái ghế cũng không có. Đang buồn bực, lại nghe nhạc mẫu nói:

-Phạm khanh gia, nghe nói ngươi tinh thông y thuật. Uyển Nhi mấy hôm nay rất khỏe, đều là nhờ ngươi.

Hắn vội khom người:

-Trưởng công chúa khen nhầm người rồi, tất cả đều là nhờ các vị Ngự y cẩn thận lo lắng, thần chỉ có một vài phương thuốc dân gian mà thôi.


-Thế à? ~ Trưởng công chúa tinh tế chĩa ra một đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương, theo đầu ngón tay nàng chuyển động, thái dương của nàng cũng nhẹ nhàng hồng lên.

-Có thể có thuốc dân gian chữa bệnh đau nửa đầu không. Mấy ngày nay ta rất đau.

Trưởng công chúa có bệnh đau đầu thật, điều này Phạm Nhàn đã nghe Uyển Nhi nói qua, lần trước ở sơn trang mùa hè chính Thái tử cũng có nói tới. Nhưng điều Phạm Nhàn chú ý lúc này là cách xưng hô của bà, sau mấy câu, bà xưng ngươi xưng ta, có vẻ phá lệ thân thiết, mỉm cười:

-Đau đầu có rất nhiều loại. Năm đó lão sư cũng có nói qua về bệnh đau đầu.

Lời này tuy đơn giản, nhưng với người đang đau đầu thì thật rất mừng, Trưởng công chúa nhợt nhạt cười, bỗng nhiên trở nên dịu dàng. Mối quan hệ của Phạm Nhàn và Phí Giới ở kinh đô đã không còn là bí mật, càng không thể giấu được Trưởng công chúa, chi bằng cứ thật thà nói hết.

-Thật không có cách gì sao?

Trưởng công chúa hôm nay còn không hỏi lại câu đó, thực sự rất đau đầu, mặt mày u sầu, yếu đuối vô lực:

-Nhiều ngày nay ta thực đau muốn chết.

Phạm Nhàn hơi hạ mi mắt, bình tĩnh:

-Thực ra thần có học được một bài xoa bóp, tuy chỉ có thể trị phần ngọn mà không thể trị tận gốc, nhưng luôn luôn có chút tác dụng.

Ánh nhìn của nhạc mẫu sáng lên, ôn nhu nói:

-Vậy nhanh lại thử xem.


Phạm Nhàn cười khổ nói:

-Nhưng… có hơi bất tiện…

Bà che miệng cười:

-Thật không ngờ Phạm đại tài tử danh chấn kinh đô lại là một tiểu toan sinh cân nhắc lễ nghĩa, không nói đến chuyện bệnh cấp tòng quyền vội, mấy ngày nữa ngươi cũng sẽ trở thành con ta. Còn sợ cái gì?

Nhìn thái độ của thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, lại liên tưởng tới tuổi của nhạc mẫu, ban đầu vốn hắn rất ác cảm với bà, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp yếu ớt của bà, hàng mày lá liễu thanh tú, thật rất khó mà nảy sinh ác cảm cho được. Nhưng nghe tới hai tiếng “con ta”, tâm hắn vẫn cười nhạt, ngoài mặt vẫn bình tĩnh:

-Lệnh của trưởng bối, sao dám không nghe.



Thái giám bưng lên một chậu nước trong, Phạm Nhàn cẩn thận rửa sạch hai tay, sau đó chậm chậm đi tới bên Trưởng công chúa, hít thật sâu mấy hơi lấy lại tinh thần, cố hết sức giữ không cho ánh mắt mình lạc vào vùng tuyệt mỹ nõn nà trắng muốt dưới mái tóc đen kia, bình tĩnh rồi vươn hai tay đặt trên đầu bà.

Ngón tay lướt qua mái tóc đen óng của bà, mấy sợi tóc thổi qua buồn buồn.

Phạm Nhàn thật thà nhắm hai mắt lại, tưởng tượng người này là Ngũ Trúc thúc, mặt che một miếng vải đen, ngón tay tìm đến chân tóc của bà, chậm rãi tiến về phía trước, hai ngón tay cái ấn vào huyệt thái dương, hai ngón trỏ đặt trên lông mày xác định mi tâm.

Nhất khấu.


Dường như Trưởng công chúa chưa kịp chuẩn bị, khẽ hừ một tiếng, nhưng đã nhận ra sự đau đớn đã rời đi. Phạm Nhàn bình tâm tĩnh khí, dựa vào kiến thức về các huyệt đạo trên cơ thể của mình mà thong thả xoa bóp đầu bà, mỗi lần ngón tay tiếp xúc với da thịt Lý Vân Duệ cũng rất quyết đoán.

-Ừm!~ Trưởng công chúa nhíu nhíu mày, thầm nghĩ có phải ta đang quá liều lĩnh không? Thực sự không ngờ thủ pháp của tiểu tử này lại tốt như thế, mỗi đầu ngón tay dường như mang theo dừng tia chân khí rất nhỏ, nhẹ nhàng át đi cái đau, mỗi một lần lại càng dễ chịu hơn rất nhiều, tinh thần hoàn toàn thả lỏng, dường như cơn buồn ngủ đang chậm chậm kéo đến.

-Đây cũng là thủ pháp của Phí Giới sao?

Nhắm khe khẽ hai mắt, bà tà tà dựa trên giường, môi đào hé mở thuận miệng hỏi vu vơ.

-Đúng là Phí tiên sinh đã dạy cách nhận thức huyệt đạo.

Năm ngón tay của Phạm Nhàn vẫn nhẹ nhàng trượt trên da đầu Trưởng Công chúa, giọng nói cũng không chút run rẩy

- Cách xoa bóp này là tự mình học lấy.

Cái này gọi là bệnh lâu thành thầy thuốc, kiếp trước hắn nằm chết dí trên giường bệnh, lúc đầu còn ôm hy vọng có thể đứng lên đi lại một lần nữa, nên cô y tá khả ái cũng thường giúp hắn xoa bóp chân tay và cơ thể, nhưng sau cùng cũng lại cùng nhau thất vọng. Nhưng với thủ pháp xoa bóp hắn cũng đã nhớ như in.

-Rất tốt!~Trưởng công chúa khen một câu, lại chậm rãi nhắm hai con mắt, thả lỏng hưởng thụ mấy đầu ngón tay của tiểu tử kia.

Quảng Tín cung chìm trong tĩnh lặng, Trưởng công chúa vẫn lim dim hai mắt, hàng mi dài thật dài nổi bật trên da mặt trắng nõn khẽ run lên. Bỗng nhiên bà nói:

-Ngươi muốn kết hôn với Uyển Nhi nhất định phải quên hết chuyện của bốn năm trước.

Ngón tay Phạm Nhàn dừng lại, vừa vặn trên một vị trí trên đầu Trưởng công chúa, nơi này nhìn thì tầm thường, nhưng cũng là một tử huyệt.

Khánh Dư Niên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Khánh Dư Niên Truyện Khánh Dư Niên Story Quyển 3 - Chương 25: Mái tóc đen lướt qua tay
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...