Kẹo Sữa Tiểu Bạch Thỏ
Chương 2
22@-
Cơ hội thực sự xuất hiện trong một chuyến đi hai tuần sau đó.
Vì phải tham gia một buổi thảo luận học thuật, Tiêu Bách Đồ đã không thể đi chơi ở Hoa Liên cùng các đàn em. Đợi đến khi anh rảnh rỗi, những người quen biết về cơ bản đều đã đi qua đó rồi, cuối cùng, anh lại hỏi đến La Hầu.
La Hầu trả lời cũng rất nhanh: “Được, tôi rảnh từ thứ tư đến thứ sáu.”
Các nghiên cứu sinh trao đổi phần lớn chỉ chọn một đến hai môn học, ngày thường và ngày nghỉ đối với họ không khác biệt nhiều, chỉ là phải tra cứu tài liệu, viết luận văn, đọc văn hiến ở đây nên mới cảm thấy không mấy nhàn rỗi. La Hầu lại càng không cần phải nói, thời gian làm việc của anh ấy đều do chính anh ấy quyết định.
Bọn họ khởi hành vào tối thứ ba, trước khi xuất phát La Hầu nhận được bản kế hoạch chi tiết do Tiêu Bách Đồ gửi, vừa đọc xong dòng đầu tiên, anh ấy đã đóng tài liệu lại.
“Không cần mua vé, lái xe đi.”
Tiêu Bách Đồ gửi đến một dấu hỏi. Chức năng gợi ý nhập liệu của ứng dụng mạng xã hội vô cùng mạnh mẽ, anh chỉ gõ một dấu hỏi, đã được tự động liên kết thành một biểu tượng cảm xúc hình chú thỏ tròn mềm mại dễ thương, gửi đến đầu bên kia của cuộc trò chuyện.
La Hầu: ...
Thôi vậy, nể tình con người, không chấp nhặt những hành động cố tình tỏ ra dễ thương này nữa.
Anh ấy trả lời ngắn gọn một câu: “Có người đến đón.”
Người lái xe đến đón cũng là bạn thân của La Hầu ở Đài Loan, phong cảnh Hoa Liên tươi đẹp, không khí cực kỳ trong lành, dân số thường trú còn không nhiều bằng khách du lịch. Ngoại trừ việc có hơi nhiều bão, tất cả các phương diện khác đều vô cùng thích hợp để sinh sống.
Bạn của La Hầu họ Lương, một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, đã định cư ở Hoa Liên được tám năm. Lần này La Hầu gọi ông ấy, Lão Lương dứt khoát lái xe thẳng đến Đài Bắc, đón hai người về tận nơi ở của mình tại Hoa Liên.
Lão Lương và La Hầu quen biết nhau hơn mười năm, biết rõ gốc gác của nhau, vừa nhìn thấy Tiêu Bách Đồ đã nhìn La Hầu một cách đầy ẩn ý. Nhân lúc Tiêu Bách Đồ ra cốp sau cất ba lô của mình và vali của La Hầu, ông ấy còn nhân cơ hội trêu chọc một câu: “Cậu này hơi cao nhỉ, trông không dễ ôm lắm đâu.”
La Hầu mặc cho bạn mình trêu chọc, cũng không nói nhiều, chỉ đáp lại một câu “Đây là sinh viên của Lạc Trạch”. Anh ấy quen thói phóng túng, nhưng không bao giờ gánh nợ tình, khẩu vị yêu thích luôn chỉ có một loại, sở thích xấu xa là bắt nạt những chàng trai ngoan ngoãn đáng yêu đến phát khóc trên giường cũng không giấu được bạn thân. Nhưng thân phận bây giờ của người này không giống, trước khi trở thành bạn giường, anh ấy không có thói quen d*m d*c với những thứ không thuộc về mình.
Sau khi La Hầu lên xe, Tiêu Bách Đồ đã cất đồ xong mới quay lại. Anh bị ánh mắt của Lão Lương nhìn đến có chút khó hiểu, rõ ràng không hề hay biết gì về cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người. Lão Lương cũng không nhiều lời, đưa tay vỗ vỗ vai anh, để lại một câu “Trẻ tuổi thật tốt”, rồi ngồi vào ghế trước lái xe đi.
Từ Đài Bắc đến Hoa Liên lái xe mất gần năm tiếng, cho dù bọn họ xuất phát không muộn, nhưng khi đến Hoa Liên cũng đã là đêm khuya. Lúc này tìm chỗ ở khác cũng không thực tế, sau khi xác định xong lịch trình ngày mai, bọn họ liền nghỉ ngơi tại nhà của Lão Lương.
Nhà Lão Lương có một cô con gái, mấy hôm nay cùng mẹ về nhà ngoại ở Đài Nam chơi, ngày mai mới trở về, cho nên trong nhà chỉ có một mình Lão Lương. Chỉ là tuy ít người, La Hầu và Tiêu Bách Đồ cũng không thể vào phòng ngủ chính và phòng con gái người ta để nghỉ ngơi được, hai người liền cùng nhau ở trong phòng khách chỉ có một chiếc giường đôi.
Lúc Tiêu Bách Đồ tắm xong đi ra, La Hầu đã lên giường rồi. Anh ấy bị cận thị nhẹ, ngày thường đeo một cặp kính gọng mảnh, càng khiến đôi mắt vốn đã lạnh lùng của anh ấy thêm phần xa cách.
Cảm giác ngăn cách của cặp kính rất mạnh, có lúc La Hầu l*m t*nh với người ta cũng sẽ đeo nó. Vừa tháo kính của mình xuống, kiên nhẫn dùng miếng vải lụa lau sạch gọng kính hơi dính mồ hôi.
Anh ấy sẽ không lau cho bạn giường, cho dù có lau cũng là để có thể tiếp tục lần sau, đối xử với cặp kính của mình còn dịu dàng hơn cả với những bạn giường ngoan ngoãn đáng thương.
Tên cặn bã khoác áo trí thức mạ vàng 24K đính kim cương.
La Hầu vẫn chưa tháo kính xuống, nên anh ấy nhìn rất rõ Tiêu Bách Đồ vừa mới tắm xong. Nhiệt độ ở Hoa Liên khoảng hai mươi lăm độ, Tiêu Bách Đồ mặc một chiếc áo phông màu xanh da trời, bên dưới là một chiếc quần đùi rộng rãi, dùng làm quần áo ngủ. Da anh trắng, mặc màu này cũng không hề có cảm giác lạc lõng, ngược lại còn tôn lên vẻ thuần lương của anh, giống như một cậu trai nhà bên chưa đến hai mươi tuổi.
Trong không khí mang theo sự ẩm ướt cố hữu, người vừa từ phòng tắm bước ra cũng mang theo hơi nước tràn trề. Trong thành phố ven biển này, La Hầu lại cảm thấy, cổ họng và lồng ngực của mình, đã bị cảm giác khô khát chiếm cứ hoàn toàn.
Kẹo Sữa Tiểu Bạch Thỏ
Cơ hội thực sự xuất hiện trong một chuyến đi hai tuần sau đó.
Vì phải tham gia một buổi thảo luận học thuật, Tiêu Bách Đồ đã không thể đi chơi ở Hoa Liên cùng các đàn em. Đợi đến khi anh rảnh rỗi, những người quen biết về cơ bản đều đã đi qua đó rồi, cuối cùng, anh lại hỏi đến La Hầu.
La Hầu trả lời cũng rất nhanh: “Được, tôi rảnh từ thứ tư đến thứ sáu.”
Các nghiên cứu sinh trao đổi phần lớn chỉ chọn một đến hai môn học, ngày thường và ngày nghỉ đối với họ không khác biệt nhiều, chỉ là phải tra cứu tài liệu, viết luận văn, đọc văn hiến ở đây nên mới cảm thấy không mấy nhàn rỗi. La Hầu lại càng không cần phải nói, thời gian làm việc của anh ấy đều do chính anh ấy quyết định.
Bọn họ khởi hành vào tối thứ ba, trước khi xuất phát La Hầu nhận được bản kế hoạch chi tiết do Tiêu Bách Đồ gửi, vừa đọc xong dòng đầu tiên, anh ấy đã đóng tài liệu lại.
“Không cần mua vé, lái xe đi.”
Tiêu Bách Đồ gửi đến một dấu hỏi. Chức năng gợi ý nhập liệu của ứng dụng mạng xã hội vô cùng mạnh mẽ, anh chỉ gõ một dấu hỏi, đã được tự động liên kết thành một biểu tượng cảm xúc hình chú thỏ tròn mềm mại dễ thương, gửi đến đầu bên kia của cuộc trò chuyện.
La Hầu: ...
Thôi vậy, nể tình con người, không chấp nhặt những hành động cố tình tỏ ra dễ thương này nữa.
Anh ấy trả lời ngắn gọn một câu: “Có người đến đón.”
Người lái xe đến đón cũng là bạn thân của La Hầu ở Đài Loan, phong cảnh Hoa Liên tươi đẹp, không khí cực kỳ trong lành, dân số thường trú còn không nhiều bằng khách du lịch. Ngoại trừ việc có hơi nhiều bão, tất cả các phương diện khác đều vô cùng thích hợp để sinh sống.
Bạn của La Hầu họ Lương, một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, đã định cư ở Hoa Liên được tám năm. Lần này La Hầu gọi ông ấy, Lão Lương dứt khoát lái xe thẳng đến Đài Bắc, đón hai người về tận nơi ở của mình tại Hoa Liên.
Lão Lương và La Hầu quen biết nhau hơn mười năm, biết rõ gốc gác của nhau, vừa nhìn thấy Tiêu Bách Đồ đã nhìn La Hầu một cách đầy ẩn ý. Nhân lúc Tiêu Bách Đồ ra cốp sau cất ba lô của mình và vali của La Hầu, ông ấy còn nhân cơ hội trêu chọc một câu: “Cậu này hơi cao nhỉ, trông không dễ ôm lắm đâu.”
La Hầu mặc cho bạn mình trêu chọc, cũng không nói nhiều, chỉ đáp lại một câu “Đây là sinh viên của Lạc Trạch”. Anh ấy quen thói phóng túng, nhưng không bao giờ gánh nợ tình, khẩu vị yêu thích luôn chỉ có một loại, sở thích xấu xa là bắt nạt những chàng trai ngoan ngoãn đáng yêu đến phát khóc trên giường cũng không giấu được bạn thân. Nhưng thân phận bây giờ của người này không giống, trước khi trở thành bạn giường, anh ấy không có thói quen d*m d*c với những thứ không thuộc về mình.
Sau khi La Hầu lên xe, Tiêu Bách Đồ đã cất đồ xong mới quay lại. Anh bị ánh mắt của Lão Lương nhìn đến có chút khó hiểu, rõ ràng không hề hay biết gì về cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người. Lão Lương cũng không nhiều lời, đưa tay vỗ vỗ vai anh, để lại một câu “Trẻ tuổi thật tốt”, rồi ngồi vào ghế trước lái xe đi.
Từ Đài Bắc đến Hoa Liên lái xe mất gần năm tiếng, cho dù bọn họ xuất phát không muộn, nhưng khi đến Hoa Liên cũng đã là đêm khuya. Lúc này tìm chỗ ở khác cũng không thực tế, sau khi xác định xong lịch trình ngày mai, bọn họ liền nghỉ ngơi tại nhà của Lão Lương.
Nhà Lão Lương có một cô con gái, mấy hôm nay cùng mẹ về nhà ngoại ở Đài Nam chơi, ngày mai mới trở về, cho nên trong nhà chỉ có một mình Lão Lương. Chỉ là tuy ít người, La Hầu và Tiêu Bách Đồ cũng không thể vào phòng ngủ chính và phòng con gái người ta để nghỉ ngơi được, hai người liền cùng nhau ở trong phòng khách chỉ có một chiếc giường đôi.
Lúc Tiêu Bách Đồ tắm xong đi ra, La Hầu đã lên giường rồi. Anh ấy bị cận thị nhẹ, ngày thường đeo một cặp kính gọng mảnh, càng khiến đôi mắt vốn đã lạnh lùng của anh ấy thêm phần xa cách.
Cảm giác ngăn cách của cặp kính rất mạnh, có lúc La Hầu l*m t*nh với người ta cũng sẽ đeo nó. Vừa tháo kính của mình xuống, kiên nhẫn dùng miếng vải lụa lau sạch gọng kính hơi dính mồ hôi.
Anh ấy sẽ không lau cho bạn giường, cho dù có lau cũng là để có thể tiếp tục lần sau, đối xử với cặp kính của mình còn dịu dàng hơn cả với những bạn giường ngoan ngoãn đáng thương.
Tên cặn bã khoác áo trí thức mạ vàng 24K đính kim cương.
La Hầu vẫn chưa tháo kính xuống, nên anh ấy nhìn rất rõ Tiêu Bách Đồ vừa mới tắm xong. Nhiệt độ ở Hoa Liên khoảng hai mươi lăm độ, Tiêu Bách Đồ mặc một chiếc áo phông màu xanh da trời, bên dưới là một chiếc quần đùi rộng rãi, dùng làm quần áo ngủ. Da anh trắng, mặc màu này cũng không hề có cảm giác lạc lõng, ngược lại còn tôn lên vẻ thuần lương của anh, giống như một cậu trai nhà bên chưa đến hai mươi tuổi.
Trong không khí mang theo sự ẩm ướt cố hữu, người vừa từ phòng tắm bước ra cũng mang theo hơi nước tràn trề. Trong thành phố ven biển này, La Hầu lại cảm thấy, cổ họng và lồng ngực của mình, đã bị cảm giác khô khát chiếm cứ hoàn toàn.
Kẹo Sữa Tiểu Bạch Thỏ
Đánh giá:
Truyện Kẹo Sữa Tiểu Bạch Thỏ
Story
Chương 2
10.0/10 từ 31 lượt.