Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y

Chương 47: 47: Hết Đường Chối Cãi

122@-


Mỗi nhóm sẽ có hai bộ đội đặc chủng phụ trách.

Thiệu Chính sắc mặt âm trầm nhìn Tống Đình Ngọc đang thu mình ở một bên, trong mắt tràn đầy phiền muộn.
Niếp Duy An vỗ vỗ vai của Thiệu Chính, ôn tồn an ủi nói: “Nương nương, cậu tém tém cái nết lại chút nhé, nhất định phải đoàn kết tương thân tương ái, hiểu chưa?”
Thiệu Chính sốt ruột hất tay cô ra, chạy đến trước mặt huấn luyện viên vẫy đuôi năn nỉ: “Tôi muốn cùng đội với Đà Đà!”
Nguyên Soái nhìn danh sách trong tay, không ngẩng đầu lên, giễu cợt nói: “Đà Đà là vạn tuế gia của cậu à, lúc nào cũng muốn ở bên cạnh hầu hạ cậu ta?”
Mọi người không khách khí cười rộ lên, khiến Thiệu Chính càng thêm tức giận.
Hung hăng liếc mắt một cái vào kẻ “đầu sỏ”, Thiệu Chính vươn tay tóm lấy cổ áo của Tống Đình Ngọc cảnh cáo nói: “Thành thật đi theo cho tôi! Nếu có chuyện gì, tôi sẽ ném anh vào rừng cho sói ăn!”
Chu Tường cười đến chảy cả nước mắt, khoác vai cậu nói: “Ái phi, đừng hung dữ như vậy, nếu không sẽ thất sủng!”
Thiệu Chính đáp lễ bằng một cước.
Chuẩn bị đầy đủ, sáng sớm bọn họ cơm nước xong xuôi, khi Nguyên Soái hạ lệnh, bọn họ liền dẫn đội viên của mình từng người một hướng lên núi.
Không có sự truy đuổi từ phía sau, không có cạm bẫy nguy hiểm phía trước, cuộc huấn luyện sinh tồn trong rừng rậm này gần giống như trải nghiệm dã ngoại trong rừng rậm, khỏi phải nói nó nhàn nhã như thế nào.
Ngay khi mọi người rời đi, ngôi làng lập tức trở nên vắng vẻ.
Nguyên Soái lén lút mượn cần câu, giả bộ lãnh đạm lững thững đi tới trước cửa phòng Niếp Duy An, thản nhiên nói: “Câu cá, em đi không?”
Niếp Duy An xua tay: “Lâu lắm rồi tôi mới đến đây.

Phong cảnh rất đẹp và kiến trúc ở đây cũng khá đặc biệt.

Lát nữa tôi sẽ đi dạo trong thị trấn.”
Nguyên Soái lập ném cần câu đi, quay xe khét lẹt nói: “Vừa đúng lúc, cùng đi đi.”
Niếp Duy An cười như không cười liếc xéo anh một cái, vừa đúng lúc em gái nhà anh! Ai muốn cùng đi với anh!
Bất quá Niếp Duy An cũng không từ chối.



Để không gây sư chú ý, cô đã cố tình mượn một chiếc máy kéo trong làng thay vì lái xe.

Tuy nhiên, Niếp Duy An thực sự không biết lái phương tiện giao thông thô sơ này, vì vậy cô đã nghiên cứu nó trong một thời gian dài với chiếc cờ lê trong tay.
Nguyên Soái híp mắt nhìn một lát, tiếp nhận cờ lê nói: “Để anh thử xem.”
Không hổ danh là bộ đội đặc chủng, lên được trời, xuống được nước… Vốn không có gì có thể làm khó họ.
Một lát sau, máy kéo bắt đầu khởi động.
Nguyên Soái nhảy lên ghế lái phía trước, mặt không chút biểu tình, tiêu sái giơ tay phải lên: “Lên xe!”
Niếp Duy An một tay chống vào bệ phía sau máy kéo, leo lên gọn gàng, sau khi ngồi vững vàng, chiếc xe chạy một mạch đến thị trấn.
Con đường trong thị trấn đã được xây mới hai năm trước nên cũng khá bằng phẳng, Niếp Duy An cảm thấy may mắn vì đã không bị sùi bọt mép khi đến thị trấn, cô cảm thấy chân mình tê rần, cơ thể run rẩy với tần suất cao khi bước xuống mặt đất.
Niếp Duy An thở phào nhẹ nhõm, cảm thán nói: “Chiếc xe này… Nên được lắp đặt thiết bị giảm xóc.”
Nguyên Soái chậm rãi nhấm nuốt lời cô, kỳ quái nhìn cô một cái, chậm rãi lặp lại: “…Thiết bị giảm xóc?”
Niếp Duy An: “…”
Niếp Duy An nhịn không được đấm anh một quyền: “Nghĩ cái quái gì thế! Dụng cụ y học thực nghiệm, không phải giảm chấn động cái kia!”
Nguyên Soái trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng: “Ừm, anh đương nhiên biết đây là dụng cụ y học thực nghiệm! Không nghĩ gì khác!”
Rốt cuộc là ai có ý nghĩ không trong sáng đây!
Niếp Duy An đảo mắt và đi về phía trước, lười tranh cãi với anh.
Thị trấn sôi động hơn so với ngôi làng, nhưng sự náo nhiệt cũng không nhiều… Bất quá nhiều quầy hàng bán đồ dùng ven đường cũng rất thú vị.

Niếp Duy An chọn ra một số món đồ mà Ngụy Tuyết có thể thích, mua về tặng cô gái nhỏ để khỏi bị cô nhóc cằn nhằn rằng mọi người quên mất mình.
Ở đây có khá nhiều người dân tộc thiểu số, trên đường có thể thường xuyên bắt gặp người mặc trang phục dân tộ, những cô gái trẻ xinh đẹp đeo đầy trang sức leng keng, tràn đầy sức sống hoạt bát thanh xuân.
Niếp Duy An và Nguyên Soái lang thang không mục đích cả buổi sáng, gần như đi khắp thị trấn, mua rất nhiều đặc sản và quà lưu niệm.

Cả hai đều không có sở thích dạo phố, Niếp Duy An cũng bắt đầu thấy nhàm chán sau khi sự mới lạ của buổi sáng qua đi.

“Trưa rồi, chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm trước khi về nhé?”
Nguyên Soái đương nhiên không phản đối, chọn một nhà hàng vô cùng độc đáo đi vào.
Mới ăn được nửa bữa, thời tiết vốn dĩ tốt đẹp đột nhiên thay đổi, trời nhiều mây gió giật mạnh.
Niếp Duy An nhíu mày: “Thời tiết sao lạ thế?”
Nguyên Soái trong ánh mắt toát ra một chút lo lắng: “Hình như trời sắp mưa.”
Niếp Duy An lập tức lấp đầy bụng, lau miệng đứng dậy nói: “Mau trở về thôi, nếu không trời mưa đường khó đi!”
Nguyên Soái thanh toán hóa đơn, hai người nhanh chóng sải bước về phía bãi đậu xe.
Nguyên Soái một bên cầm cờ lê một bên dùng sức khởi động xe, có chút đăm chiêu hỏi: “Em xem chúng ta như vậy… trông giống một cặp vợ chồng trong thôn không?”
Thỉnh thoảng vào thị trấn đi chợ mua đồ, chồng lái máy kéo, vợ ngồi phía sau, nếu có ba hai đứa nhỏ vây quanh…
Niếp Duy An cảm thấy ớn lạnh, lắc đầu nguầy nguậy, cắt ngang hình ảnh đang hiện lên trong đầu mình, mặt tối sầm bĩu môi, tức giận lên xe.
Nguyên Soái mỉm cười, nhảy lên ghế lái, lái máy kéo hết tốc lực lao về thôn.
Quả nhiên đi được nửa đường trời bắt đầu đổ mưa, hai người đều ướt sũng, may là gần đến mùa hè, mặc dù có gió thổi nhưng cũng không cảm thấy quá lạnh, huống chi hai người vốn là quân nhân đã quen với huấn luyện gian khổ, mưa này không có vấn đề gì cả.
Trở lại trong thôn, Nguyên Soái đi trả xe trước, Niếp Duy An xách đồ trở lại trạm y tế.
Cô đun nước nóng đi tắm, vừa thay quần áo sạch sẽ liền nhìn thấy Nguyên Soái đứng ngoài trời, cả người ướt sũng, sắc mặt ngưng trọng nhìn phương xa.
Niếp Duy An vừa lau tóc vừa bước lên hỏi: “Làm sao vậy? Còn không mau đi tắm nước ấm thay quần áo, cho dù sức khỏe tốt cũng không nên như vậy, sau này cảm lạnh thì tôi không chữa cho anh đâu!”
Nguyên Soái thở dài, nhíu mày nói: “Anh lo lắng bọn họ…”
Niếp Duy An nháy mắt hiểu được sự lo lắng của anh, vỗ vai anh và nói: “Đừng lo lắng, họ đều là bộ đội đặc chủng được đào tạo chuyên nghiệp, họ chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho mọi người! Với lại, không việc gì phải vội… Họ sẽ tìm chỗ trú mưa thôi.”
Niếp Duy An ghét bỏ hất nước khỏi tay: “Mau vào nhà thay quần áo đi!”
Nguyên Soái chau mày khó hiểu, giận dữ nói: “Anh không phải lo lắng cái đó… Nghe người trong thôn nói, trước khi chúng ta đến đây huấn luyện quân sự thì trời đã mưa to rất lâu.


Năm nay mưa nhiều hơn mọi năm, hơn nữa một tháng huấn luyện vừa rồi cứ ba ngày trời lại mưa… Anh lo nhiều nước như vậy trên núi sẽ dễ xảy ra tai nạn.”
Niếp Duy An ngẩn người, không xác định nói: “Không thể nào… Lộ trình đều đã an bài, không quá khó khăn, hẳn là sẽ không có long trời lở đất như vậy…”
Niếp Duy An trong lòng cũng bắt đầu lo lắng, nhìn ngoài hiên mưa không dứt, không khỏi cảm thấy bối rối.


Tuy nói rằng trước sức mạnh của thiên nhiên thì sức lực của con người không là gì cả, nhưng bọn họ được huấn luyện bài bản, có thể khiến người khác yên tâm.
Nhưng những nhân viên y tế của bệnh viện đến huấn luyện quân sự thì khác.

Mặc dù một số người trong số họ là sinh viên tốt nghiệp quân y, nhưng căn bản không qua huấn luyện chính quy, lỡ gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì nhất định không bình tĩnh được như bộ đội đặc chủng.
Niếp Duy An ngay lập tức quay vào trong, lấy thiết bị định vị ra và bắt đầu điều chỉnh.
Nguyên Soái tiến vào theo: “Đừng làm rộn, bộ đàm liên lạc vẫn bình thường, nếu có chuyện gì, bọn họ sẽ phát tín hiệu cầu cứu trở về.”
Niếp Duy An có phần yên tâm, nhưng trước tiên xác định vị trí của mọi người và lưu giữ trên thiết bị định vị, để không bỏ lỡ trường hợp xảy ra sự cố, điều này sẽ làm chậm thời gian cứu hộ.
Nguyên Soái đóng cửa lại và bắt đầu cởi nút áo mà không nói một lời.
Niếp Duy An trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, lắp bắp hỏi: “Anh, anh làm gì…”
Nguyên Soái khó hiểu nhìn cô: “Không phải em kêu anh đi tắm thay quần áo sao?”
Niếp Duy An nhìn anh da mặt dày mà cạn lời, tức giận nói: “Vậy anh trở về phòng của mình đi, anh ở trong phòng tôi làm cái gì?”
Nguyên Soái vô tội đến cực điểm: “Nhưng máy nước nóng trong phòng anh hỏng rồi!”
Niếp Duy An dĩ nhiên không tin một từ nào, trừng mắt nhìn anh: “Ha ha, trùng hợp như vậy? Vậy mấy hôm trước anh dùng thế nào?”
Nguyên Soái bĩu môi: “Mấy ngày hôm trước anh đều tắm nước lạnh tắm.”
Niếp Duy An vẻ mặt ủ rũ nói: “Mấy ngày hôm trước có thể tắm nước lạnh, vậy hôm nay cũng có thể tắm! Hiện tại, đi ra ngoài ngay cho tôi!”
Nguyên Soái thân trên để trần, cơ bắp săn chắc khẽ run lên, giọt nước bám cơ bụng sau đó trượt xuống đường nhân ngư dụ hoặc và biến mất ở lưng quần, Niếp Duy An nhìn muốn mù con mắt.
Nguyên Soái thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên: “Trời mưa nhiệt độ giảm mạnh, em không sợ anh dầm mưa rồi tắm nước lạnh… Nếu bị cảm lạnh thì chẳng phải phiền đến em sao?”
Niếp Duy An buộc mình phải quay đầu đi để không nhìn anh, đè nén cảm xúc đang quay cuồng trong lòng, lớn tiếng nói: “Không sợ, dù sao anh cũng nổi tiếng là da dày thịt béo! Bây giờ ngay lập tức trở về phòng của anh đi!”
Dụ dỗ không được, Nguyên Soái tiếc nuối thở dài, ánh mắt khẽ chuyển, cầm trên tay bộ quần áo ướt sũng, vừa mở cửa ra thì đụng phải hai người bên ngoài đang định gõ cửa.
Người phụ trách bệnh viện và bác gái chủ tịch công đoàn vẻ mặt kinh ngạc đứng tại chỗ, ánh mắt hai người đảo qua đảo lại, nhất thời không nói nên được câu nào.


Nguyên Soái sắc mặt bình tĩnh gật đầu với bọn họ một cái, mắt không chớp lấy một cái, bình tĩnh bước ra ngoài, quẹo phải trở về phòng của mình.


Niếp Duy An kìm nén kích động muốn đuổi theo cho anh một dao!
Nguyên Soái không mặc áo bước ra từ phòng cô, bộ dáng như vừa tắm rửa xong, quần áo không chỉnh tề… Dù là ai cũng đều hoài nghi hai người bọn họ vừa mới làm xong chuyện cấm con nít.
Mọe kiếp, oan ức này có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!
Niếp Duy An sắc mặt cứng ngắc cười ha ha, cố gắng tự giải thích: “Tôi vừa mới đi dạo trên thị trấn và bị mắc mưa, tôi vừa tắm rửa thay quần áo xong thì … Thiếu tá Nguyên đến tìm tôi có chút chuyện…”
Chết tiệt! Như thế nào lại giống như giấu đầu hở đuôi?
Càng tô càng đen là đây…
Niếp Duy An khóc không ra nước mắt, nhìn thấy hai người đang bày ra bộ mặt ‘chúng tôi hiểu ái muội của hai người’, cô cam chịu ngậm miệng lại.
Bác gái Chu dù sao cũng không biết rõ bọn họ, không thể tùy tiện đùa giỡn vài câu, vội vàng nói chuyện chính: “Mưa to như vậy, tôi lo lắng bọn họ chịu không nổi, hay là… huấn luyện sinh tồn dã ngoại kết thúc sớm?”
Bầu không khí xấu hổ nhất thời tiêu tán không ít, Niếp Duy An nhẹ nhàng thở ra, lắc đầu nói: “Nào có dễ dàng như vậy ạ? Hiện tại bọn họ đều vào rừng, vị trí của mỗi nhóm đều rất xa, gọi tất cả bọn họ trở về rất khó! Hơn nữa trên đường về còn không biết bao nhiêu mạo hiểm và phiền toái.

Chẳng thà cứ để bọn họ tiếp tục, bộ đội của chúng tôi được huấn luyện tốt và sẽ cố gắng đảm bảo an toàn cho bọn họ.

Bây giờ chắc họ đã tìm nơi trú mưa, bỗng nhiên gọi bọn họ về, ngược lại càng làm nhiễu loạn sắp xếp của bọn họ.”
Hai người nghe xong liền gật gật đầu, bác gái Chu cười nói: “Chúng ta nhất định phải tin tưởng các đồng chí Quân giải phóng nhân dân! Chỉ đến để hỏi tình hình thôi, nếu đã có an bài thì không nói nhiều nữa! Bác sĩ Niếp, cô… ‘đi dạo phố’ cũng… Khụ, vất vả rồi, chúng ta sẽ không quấy rầy cô nghỉ ngơi!”
Niếp Duy An: “…”
Cái quái gì? Vì sao “đi dạo phố” lại nhấn mạnh như có hàm ý khác vậy!
Niếp Duy An rơi lệ đầy mặt.
— Hết chương 47 —
 
 
------oOo------



Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y Truyện Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y Story Chương 47: 47: Hết Đường Chối Cãi
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...