Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y
Chương 20: 20: 20 Giây Để Tiêu Diệt Đối Thủ
Chiếc váy đen dài buông xuống sàn khiến dáng người cô càng thêm xinh đẹp.
Niếp Duy An quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói phía sau lưng, nụ cười rạng rỡ, mái tóc dài mềm mại khẽ tung bay, tràn đầy nét quyến rũ…
Nguyên Soái bỗng nhiên nhớ câu thơ “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sanh” [1].
Ngũ quan Niếp Duy An kỳ thật rất có khí thế, đôi mắt sáng ngời động lòng người, cộng với nụ cười tự tin, nét sắc sảo của cô chuyển hóa thành một vẻ đẹp đầy sức hút, giống như một nữ vương khí chất mạnh mẽ, khiến người ta không thể không quy phục ngay giây phút đầu tiên.
“Vừa về nhà đã thấy nhiều mỹ nữ như vậy…” Lâm tiên sinh là người phản ứng đầu tiên, khen ngợi nói, “Hôm nay tôi thật đúng là gặp may mắn!”
“Ba ba!” Lâm Hữu Ninh chạy tới, trong tay cầm váy xoay người một vòng, cười tủm tỉm hỏi, “Con xinh không?”
“Con gái của ba dĩ nhiên xinh đẹp!” Lâm tiên sinh sờ sờ đầu con gái, “Bộ này rất hợp với con!”
“Chị bác sĩ chọn giúp con đấy!” Lâm Hữu Ninh vui vẻ cười lên tiếng, khóe mắt liếc qua vẻ mặt bình tĩnh của Nguyên Soái, đảo mắt một cái, tươi cười hỏi: “Anh, em xinh đẹp không?”
Nguyên Soái cũng không thèm nhìn cô bé, dán mắt vào Niếp Duy An, nghe vậy gật đầu cho có lệ, hờ hững “Ừm” một tiếng.
Lâm Hữu Ninh cười ranh mãnh: “Vậy… Em và chị bác sĩ ai đẹp hơn?”
Nguyên Soái cuối cùng cũng quay lại nhìn cô gái nhỏ đang nở nụ cười ngọt ngào, trong mắt lại lộ ra một tia nghịch ngợm.
Cả căn phòng bỗng im lặng, mọi người thích thú nhìn anh chờ đợi câu trả lời.
Nguyên Soái nheo mắt lại, chậm rãi nói: “Tôi thích chiếc màu xanh đậm mà Lâm phu nhân mặc hơn.”
Rõ ràng là đang nói chuyện ai xinh đẹp hơn, Nguyên Soái lại chơi trò đánh lạc hướng, còn nhân tiện khen tặng nữ chủ nhân…
Niếp Duy An bất giác nhíu mày, trình độ bẻ lái Nguyên Soái… Hoàn toàn có thể đi làm chính trị gia a!
Lâm Hữu Ninh mất hứng hừ hừ, còn muốn nói cái gì nữa, chợt Lâm tiên sinh thản nhiên nói: “Được rồi Hữu Ninh… Ba ba hôm nay bận rộn mang một ngày, hiện tại rất đói bụng, chúng ta chuẩn bị ăn bữa tối nhé?”
Lâm Hữu Ninh ngoan ngoãn gật đầu: “Ba ba nghỉ ngơi một lát đi!”
Niếp Duy An nhấc làn váy lên lầu: “Thật xin lỗi, tôi đi thay quần áo một chút.”
Nguyên Soái gật đầu chào mọi người rồi cũng đi theo lên lầu.
Niếp Duy An nghiêng người nhìn anh một cái, cười nói: “Anh không chuẩn bị lễ phục sao? Mặc như vậy tôi nghĩ bọn họ sẽ không cho anh đi vào yến tiệc đâu đấy.”
Nguyên Soái lắc đầu: “Mặc tây trang không dễ giấu vũ khí.”
Niếp Duy An thì lại không lo lắng về việc này, cô thì có thể giấu súng vào túi xách.
Cô nhíu mày hỏi: “Vậy anh chuẩn bị mặc cái gì để đi vào?”
Nguyên Soái kỳ quái liếc nhìn cô một cái: “Đây là nhiệm vụ bảo vệ, cũng không phải nhiệm vụ ngụy trang… Quang minh chính đại xuất hiện, kẻ địch sợ hãi không dám động thủ, mọi người không phải đều thoải mái sao?”
Niếp Duy An cứng lại, cảm thấy vừa rồi mình thực sự ngu ngốc.
Đi tới cửa, Niếp Duy An đang định nói lời tạm biệt và bước vào phòng, chợt nghe Nguyên Soái ‘khụ’ một tiếng, anh lúng túng nói: “Hôm nay trông cô rất đẹp…”
Niếp Duy An ngoài cười nhưng trong không cười quay lại: “Ha ha!”
Chẳng lẽ trước đây cô rất xấu?
Niếp Duy An lén lút trợn tròn mắt, sau khi vào phòng thì dùng sức đóng cửa lại.
Nguyên Soái vẻ mặt ngơ ngác không hiểu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt trước mặt, lúc này mới bắt đầu suy tư thật lâu!
Còn có… “Ha ha” Rốt cuộc là cô có ý tứ gì ?
Rất nhanh đã đến ngày bữa tiệc diễn ra.
Nhà tạo mẫu đích thân mang dụng cụ tới cửa, ba người phụ nữ mất cả buổi chiều mới chỉnh tề trang phục đi ra ngoài.
Lâm Hữu Ninh ôm cánh tay của mẹ, cô bé đỏ mặt vì hưng phấn, kìm nén sự kích động trong lòng, cố gắng hết sức để trông giống như một quý cô trang nghiêm và thanh lịch.
Xe đi xuyên qua nửa thành thị náo nhiệt, lúc này đang lúc cao điểm, ước chừng hai giờ sau mới đến nơi.
Lâm tiên sinh đang đợi họ ở cửa, vươn tay với vợ và con gái một cách lịch thiệp, gia đình ba người trông rất hòa thuận và ấm áp, họ đi đến sảnh dưới sự hướng dẫn của người phục vụ.
Nguyên Soái và Niếp Duy An đi theo song song ở phía sau.
Nghĩ nghĩ, Nguyên Soái hơi nâng lên cánh tay, ý bảo cô khoác vào tay anh, giống như vô tình hỏi: “Có cần không?”
Niếp Duy An ghét bỏ nhìn anh: “Tôi đi dự tiệc không có bạn đồng hành cũng không sao.
“…”
Nguyên Soái cô đơn buông cánh tay, bỗng nhiên cảm thấy… biết vậy lúc đầu nghe theo cô mặc tây trang cho rồi!
Nhạc du dương, đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, từng nhóm ba năm người tụ tập cùng nhau cười nói có vẻ náo nhiệt.
Niếp Duy An không có tâm tư để ý những thứ khác, quét mắt tìm mục tiêu, sau đó xuyên qua đám người, đi theo hai mẹ con nhà họ Lâm không xa cũng không gần.
Lâm phu nhân không ngừng giới thiệu con gái với mọi người, ai cũng tự nhiên khen tặng cô bé vài câu.
Lâm tiên sinh là một quan chức cấp cao, ông ấy đang ở giữa chiến dịch tranh cử gần đây nên hiểu việc đi xây dựng mối quan hệ là điều đương nhiên.
Đáng tiếc là Lâm Hữu Ninh trông không được khỏe lắm, lúc mới đầu khuôn mặt còn tươi cười, mặc dù trong nụ cười có chút ngại ngùng khi lần đầu tiên tham dự một sự kiện, nhưng cũng xem như ứng đối khéo… Không lâu sau, Niếp Duy An phát hiện ra rằng khuôn mặt cô bé bắt đầu tái nhợt, hơi thở có chút dồn dập.
Niếp Duy An nghĩ nghĩ, thuận tay nhận lấy một ly rượu từ người phục vụ đi ngang qua, mỉm cười đi vào trong đám người: “Lâm tiểu thư trông rất xinh đẹp, không biết có thể cùng tôi đi ăn chút gì đó và tán gẫu không?”
Lâm phu nhân tự nhiên nhìn ra trạng thái con gái không tốt, nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ tay con gái cười nói: “Đương nhiên không ngại!”
Lâm Hữu Ninh áy náy cười với bọn họ, sau đó đi theo Niếp Duy An vào một góc.
Niếp Duy An giúp cô bé lấy đồ ăn, xin người phục vụ một ly nước ấm, sau đó lấy từ trong túi xách ra một lọ thuốc nhỏ, đưa cho cô bé hỏi: “Chịu đựng được không?”
Lâm Hữu Ninh vừa rời khỏi đám đông, sắc mặt trầm xuống, ngón tay tái nhợt nắm chặt lọ thuốc.
Vẫn là một đứa trẻ a…
Niếp Duy An khẽ thở dài, lấy lọ thuốc trong tay cô bé, mở nắp lấy hai viên thuốc, sau đó đưa cốc nước cho cô, nhẹ giọng thuyết phục: “Đừng nghĩ nhiều… Lát nữa sẽ có tiết mục khiêu vũ.
Em luyện tập lâu như vậy, lát nữa mà không ra nhảy là thiệt thòi đấy!”
Lâm Hữu Ninh lúc này mới nhận hai viên thuốc, uống một ngụm nước, ủ rũ nói: “Trong mắt bọn họ chỉ muốn làm thân với ba mẹ em thôi!”
Niếp Duy An cười cười: “Điều đó thì có gì quan trọng? Chị đến bây giờ vẫn chịu ảnh hưởng của lão ba chị đấy thôi!”
Lâm Hữu Ninh thở dài: “Nếu em không phải là con gái của ba mẹ, hoặc là nếu ba ba chỉ là một người bình thường… Có lẽ em đã sớm không còn sống trên đời rồi!”
Niếp Duy An vừa định nói gì đó để khai sáng cho con nhóc này thì một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đi tới, nho nhã lễ độ vươn tay ra cười hỏi: “Lâm tiểu thư, không biết tôi có không có vinh hạnh mời em khiêu vũ không?”
Lâm Hữu Ninh kinh ngạc ngước mắt lên, vẻ mặt có chút không xác định, nhìn Niếp Duy An cầu cứu.
Lâm Hữu Ninh ngượng ngùng cười, hào phóng đưa tay mình cho thiếu niên.
Các thanh thiếu niên đang nhảy múa dưới ánh đèn rực rỡ, cho dù xung quanh có rất nhiều người lớn mang tâm tư riêng, nhưng cũng không thể lấn át được hơi thở thanh xuân trong sáng của tuổi trẻ bọn họ.
“Bác sĩ Niếp…” Lâm tiên sinh không biết khi nào thì đi tới chỗ Niếp Duy An, mỉm cười hỏi, “Có thể tán gẫu vài câu sao?”
Niếp Duy An kinh ngạc xoay người, gật đầu nói: “Dĩ nhiên là được ạ.”
Lâm tiên sinh nhìn cô con gái rượu đang tươi cười trong đám đông, trong mắt hiện lên sự chiều chuộng khó tả, thở dài: “Con gái tôi thực ra rất ngoan, sức khỏe không tốt, nhưng dù đau đớn đến đâu, con bé cũng sẽ chịu đựng không để chúng tôi lo lắng.
Có đôi khi nó rất khó chịu nhưng còn cười an ủi ngược lại chúng tôi.”
Niếp Duy An nhấp một ngụm rượu và im lặng lắng nghe những gì ông nói.
“Tôi nói ra điều này chỉ mong bác sĩ Niếp không phiền lòng… Tôi chỉ là một đứa con gái này.
Để con bé được sống hạnh phúc như một người bình thường, tôi sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì.
Tôi thừa nhận mình đã dùng rất nhiều quyền lực vì căn bệnh của con bé, nhưng những điều này không liên quan gì đến Hữu Ninh…”
Niếp Duy An hơi cúi mặt xuống: “Ông điều tra tôi!”
Lâm tiên sinh trầm mặc một lát, không phủ nhận: “Tôi hiểu rất rõ rằng gia đình đối với tôi là quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác! Nếu việc đó mạo phạm cô thì tôi rất xin lỗi.”
Niếp Duy An không khỏi trào phúng cười rộ lên: “Ông đã điều tra qua tôi hẳn cũng đã biết những chuyện tôi đã làm… Nếu ông đã lo lắng như vậy, vì sao còn muốn tìm tôi?”
Lâm tiên sinh cười lắc đầu: “Bác sĩ Niếp, sao cô lại nghĩ như vậy? Nếu tôi nghi ngờ nhân phẩm của cô, tôi sẽ không giao con gái của tôi cho cô!”
Niếp Duy An nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Vậy ý Lâm tiên sinh là…”
Lâm tiên sinh cười rộ lên, nho nhã lại thân thiết: “Chính vì tôi đã đọc hồ sơ của cô nên tôi tin tưởng cô… Có thể cô đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp khi làm giả bệnh án, nhưng tôi biết rằng cô rất quan tâm đến bệnh nhân của mình.
Có thể trong mắt những bác sĩ khác cô không có tư cách, nhưng trong lòng bệnh nhân và người nhà của họ, cô nhất định là một bác sĩ giỏi hiếm có!”
Khuôn mặt của Niếp Duy An hơi xúc động, những sai lầm mà cô đã mắc phải trong quá khứ khiến cô cảm thấy xấu hổ với chiếc áo trắng thiên thần mà mình đang mặc… Giờ đây, những lời nói của Lâm tiên sinh cuối cùng đã cho cô một chút cứu rỗi từ nỗi đau trong quá khứ.
Niếp Duy An kiềm chế những suy nghĩ hỗn độn của mình và cố gắng hết sức tập trung vào nhiệm vụ hiện tại.
Sau khi xác nhận rằng Lâm phu nhân và con gái đều nằm trong vòng bảo vệ của mình, cô liền im lặng đứng bên cạnh, không tự chủ được hồi tưởng lại quá khứ.
“Tiểu thư, tôi có thể mời cô khiêu vũ không?”
Niếp Duy An không ngờ rằng sẽ có người mời mình khiêu vũ nên quay lại nhìn đối phương, người đàn ông có nụ cười rạng rỡ rất đẹp trai, mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, trông rất phong độ.
Niếp Duy An không biết rằng cô có vóc người cao gầy, phong thái như một nữ vương quyền lực, từ lúc bước vào luôn đi theo bên người Lâm gia, mà bọn họ đối với cô cũng rất thân thiết, ngay cả Lâm tiên sinh cũng đến trò chuyện cùng cô một lúc… Mặc dù tất cả mọi người thấy cô lạ mặt, nhưng đôi khi càng không quen biết lại làm cho người ta thận trọng kính sợ hơn.
Có rất nhiều người đang lặng lẽ hỏi lai lịch của cô, tự nhiên có một số nam nhân không nhịn được tiến lên mời cô khiêu vũ.
Niếp Duy An đang làm nhiệm vụ, vì vậy cô phải luôn cảnh giác, làm sao cô có thể phân tâm đi khiêu vũ với người khác? Cô vừa mở miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh, đã có người phía sau lạnh giọng cự tuyệt.
“Cô ấy không rảnh!”
Niếp Duy An cười xin lỗi với người đàn ông đối diện, quay đầu bất đắc dĩ nhìn Nguyên Soái xuất quỷ nhập thần, tức giận hỏi: “Anh không phải đi theo Lâm tiên sinh sao?”
Nguyên Soái sắc mặt lạnh lùng, trong mắt tràn đầy sát khí, trừng mắt nhìn người đàn ông kia, lạnh lùng nói: “Lâm tiên sinh kêu tôi tới nói với cô rằng ông ấy có việc phải rời đi sớm.”
Niếp Duy An gật đầu tỏ vẻ đã biết, lịch sự đuổi khách: “Ừm, anh đi với Lâm tiên sinh đi, tôi sẽ canh chừng bên cạnh Lâm phu nhân.”
Nguyên Soái làm như không nghe lệnh đuổi khách của cô, thô lỗ ngồi xuống bên cạnh cô: “Tôi đói bụng, ăn no trước đã!”
— Hết chương 20 —
Chú thích:
[1] 回眸一笑百媚生 : ‘Hồi mâu nhất tiếu bách mị sanh’ – một câu thơ trong bài thơ ‘Trường Hận Ca’ của Bạch Cư Dị, có nghĩa là ‘quay lại liếc mắt cười hiện ra trăm vẻ đẹp’.
------oOo------
Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y