Kẻ Điên Độc Chiếm
6: Con Sẽ Không Rời Xa Mẹ Đâu
Sau khi băng bó lại vết thương giúp Yang Tae, đồng thời Oh Kang Mi cũng răng đe cậu.
“Từ nay về sau cậu không được sử dụng dao hay bất kể vật sắc nhọn nào.
Nếu như tôi phát hiện cậu không nghe lời thì tôi sẽ đá cậu ra khỏi nhà đấy.”
Yang Tae đột ngột chui vào lòng cô như đứa con trai đã lâu không gặp mẹ.
“Con sẽ không làm thế nữa, mẹ đừng đuổi con đi.”
Tình huống vừa ngượng vừa khó xử này làm Oh Kang Mi bối rối.
Cô đẩy cậu ra, vẻ mặt căng thẳng nói:
“Còn nữa, sau này không được gọi tôi là mẹ.
Tôi không đủ sức để sinh ra một đứa con như cậu đâu.
Từ nay về sau cậu hãy gọi tôi bằng chị như thế mới hợp lý.”
Một cô gái trẻ tuổi như cô không thể nào nhận nổi cái chức làm mẹ đó được.
Người ngoài nghe thấy được sẽ nghĩ gì về cô đây.
Những ánh mắt khinh bỉ, những lời nói ác cảm sẽ hướng về phía cô.
Cha mẹ cô mà biết được chuyện này thì có một trăm lời giải thích vẫn tạo một vết dơ không thể xóa bỏ trong não họ.
“Chị…mẹ.”
Yang Tae nói một cách khó khăn giống như đây là một từ rất nhạy cảm.
Nhìn biểu cảm của cậu, Oh Kang Mi ngồi bên cạnh chán trả muốn nói.
Cô không biết chuyện này sẽ còn kéo dài đến bao giờ nữa.
Chỉ mong sao người nhà của cậu sớm đến đây để đón cậu đi.
Nhắc đến người nhà Oh Kang Mi bỗng thay đổi biểu cảm hớn hở nhìn cậu.
“Yang Tae có một tin tốt cho cậu đây.
Tôi đã dán hết thông tin tìm kiếm người nhà cho cậu trên các con đường, ngõ phố.
Thông tin trên mạng cũng được chia sẻ đi rất nhiều.
Tôi tin rằng chỉ trong một thời gian ngắn cha mẹ cậu sẽ nhìn thấy và đến đây để đón cậu.”
“...”
Vẻ mặt rạng rỡ của Oh Kang Mi như muốn đuổi cậu ra khỏi cuộc sống của cô.
Yang Tae trùng mắt xuống kèm theo chút buồn bã trên gương mặt.
Nếu cậu nói không muốn rời khỏi đây thì Oh Kang Mi có để cậu ở lại không? Nhìn biểu hiện bây giờ của cô có vẻ như cậu cũng biết được đáp án.
Yang Tae lặng lẽ quay mặt đi chỗ khác, lẩm bẩm.
“Con sẽ không rời xa mẹ đâu.”
Tối đó, vì nhà cô chỉ có một phòng nên Oh Kang Mi ngủ trên giường còn Yang Tae thì nằm bên dưới sàn.
Cả hai đều chìm vào trong giấc ngủ rất nhanh cho đến nửa đêm.
Yang Tae mở mắt ra, trong ánh mắt có phần hoang dại.
Cậu ngồi dậy, lặng lẽ nhìn Oh Kang Mi đang say giấc.
Nhẹ nhàng kéo chăn lên giúp cô sau đó mặc chiếc áo khoác phủ kín đầu, ra khỏi phòng.
Vù vù, tiếng gió đêm thổi từng cơn qua các ngóc ngách trên đường.
Trong đêm khuya vắng vẻ xuất hiện một bóng người đang bước đi.
Âm thanh của đế giày va chạm vào mặt đường phát ra tiếng kêu lộp cộp lặp đi lặp lại.
Yang Tae dừng lại, hướng mắt nhìn tờ thông báo tìm người dán trên cột điện.
Hàm răng chạm vào nhau phát ra âm thanh ken két khó chịu.
Cậu giơ tay lên nắm tờ giấy xé toạc ra làm hai.
Gương mặt trở nên đáng sợ.
“Không còn thông tin về mình nữa thì mẹ sẽ không đuổi mình đi.
Mình sẽ mãi ở bên cạnh mẹ, ha…phải biến mất những thứ này thôi.”
Sáng hôm sau, Oh Kang Mi thức dậy, cảm thấy tinh thần thoải mái sau một giấc ngủ ngon.
Bước chân xuống giường, cô vô thức nhìn qua chỗ của Yang Tae.
Bỗng nhiên không thấy người đâu, Oh Kang Mi có chút ngơ ngác.
Cạch, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa làm cô tò mò.
Mới sáng sớm mà Yang Tae đã đi đâu nhỉ? Cậu ta biết đường ở đây để đi sao?
Lôi theo dòng suy nghĩ của mình, Oh Kang Mi mở cửa phòng bước ra vừa hay chạm mặt Yang Tae đang có ý định bước vào.
Hai ánh mắt va chạm vào nhau, Yang Tae nở nụ cười thân thiện bước đến ôm chầm lấy cô, nhếch môi.
“Chào buổi sáng, mẹ yêu của con.”
Mẹ?
Oh Kang Mi không thích cách xưng hô này, cô đẩy cậu ra, nhăn mặt nói:
“Hôm qua đã nói rồi cậu không được gọi tôi là mẹ nữa, phải gọi là chị biết chưa hả.”
“Vâng chị.”
Khác với thái độ hôm qua, Yang Tae bỗng trở nên ngoan ngoãn gọi cô một tiếng chị, cứ như trước đó cậu đã ăn một hủ đường mới nói ra được lời ngọt ngào.
Trong phút chốc Oh Kang Mi lại thấy lạ lẫm với cậu thanh niên này.
Còn cậu thì nở nụ cười rất tươi nhìn cô.
Sở dĩ cậu ngoan ngoãn là bởi vì Yang Tae nghĩ chỉ cần nghe lời cô nói thì cô sẽ không đuổi cậu đi nữa.
Oh Kang Mi thấy chuyện cần nói đã nói rồi, cô liền giả vờ ho khan một tiếng để chuyển sang chủ đề mới.
“Sau này hãy gọi tôi như thế nhé.”
“Bây giờ tôi sẽ đi làm đồ ăn sáng, sau đó chúng ta sẽ ra ngoài một chuyến.”
Nói rồi, Oh Kang Mi liền kéo cậu qua một bên để cô bước ra ngoài.
Nhìn thấy cô muốn vào nhà bếp, Yang Tae không đứng ở đó mà bước đi theo sau.
Dường như cô cũng cảm nhận được có người đang đi theo mình, quay đầu lại, nhíu mày nhìn cậu, mặt nghiêm túc hỏi:
“Cậu theo tôi làm gì?”
Yang Tae không do dự mà trả lời cô một cách thành thật.
“Em muốn giúp chị nấu ăn.”
“Cậu á?”
Oh kang Mi nhìn cậu một cách đăm chiêu, đánh giá tổng thể.
Yang Tae hiện tại chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành thì có thể nấu được món gì ra hồn.
Chỉ sợ cậu giúp là phụ còn phá là chính.
Cô không tin tưởng cậu thanh niên này liền giơ tay ra xua đuổi.
“Không cần đâu.
Mới sáng sớm tôi không muốn dọn chiến trường đâu ha.”
Từ chối Yang Tae xong, cô quay người bước tiếp vào nhà bếp để cậu đứng đó một mình.
Nhưng đi được vài bước trong đầu Oh Kang Mi lại có một suy nghĩ khác.
Nếu cô nhớ không lầm thì tầm tuổi này bọn thiếu niên có thể tự lập hết rồi.
Hẳn là việc nuôi sống bản thân hằng ngày không đến nổi tệ như cô nghĩ.
Với một người “làm siêng” như cô nên nhường phần công việc cao cả này lại cho lớp trẻ.
Oh Kang Mi mỉm cười quay người lại đi về phía Yang Tae.
Lúc này cậu nhìn thấy cô thay đổi biểu cảm trên gương mặt thì không khỏi nhíu mày, hoài nghi.
Cô bước đến, đặt tay lên vai cậu thở dài:
“Thật ra cậu giúp tôi cũng được đấy, nhưng mà tôi lại chợt nhớ ra còn một việc vẫn chưa làm vào mỗi buổi sáng.
Cho nên cậu thay tôi nấu bữa sáng luôn được không?”
“Vâng ạ.
Hãy để em làm nó giúp chị.”
Yang Tae vui vẻ nhận lời rồi đi ngay vào bếp.
Thấy cậu rời đi, Oh Kang Mi ở bên ngoài khẽ cười thích thú.
“Sự xuất hiện của cậu ta cũng không phải vô dụng.
Sau này mình sẽ có người sai vặt miễn phí mà không cần phải lao động nữa hi hi.”
Kẻ Điên Độc Chiếm