Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Chương 24
156@-
Một tuần sau, đám Niếp Niếp lục tục đến nơi, Tạ Lan Sinh nói lời xin lỗi, cảm ơn, tổ chức lễ tái khởi quay, lần này hết thảy đều rất thuận lợi. Thậm chí, bởi vì quay lại 40 cảnh mà hiệu quả chung cuộc còn tốt hơn hẳn, Tạ Lan Sinh lại càng thêm phấn chấn. Anh vẫn luôn cho rằng, cảm hứng giống như đại dương mênh mông, lấy không hết dùng không cạn, suy xét càng nhiều thu hoạch càng lớn, thứ gọi là “Thực hiện lần đầu chính là đỉnh cao” vốn không tồn tại. Trong thời gian quay, Tạ Lan Sinh giao khoảng 20 vạn đồng cho một đoàn phim Hongkong vừa đến đại lục, cậy nhờ bọn họ đổi sang đô Australia theo tỷ giá Hongkong. Chính phủ quản lý trao đổi ngoại tệ nghiêm ngặt, có cầu ắt có cung, anh cũng chỉ có thể trao đổi ngầm. Đoàn phim Hongkong này là Tân Dã nhờ người nghe ngóng được từ mấy tháng, dù sao, đạo diễn bộ phim thần bài y đóng chính là người Hongkong.
Quay xong xuôi, bởi vì đã lỡ dở một lần, Tạ Lan Sinh cũng không dám gửi hàng nữa, trải qua mấy lần nhờ cậy cuối cùng cũng nhờ được người mang đến Australia, bên trên cũng viết “Không thể phơi sáng, không thể chiếu x quang”. ABC LAB nhận được đúng hạn, còn gọi điện thoại nói, trong bốn tuần trước bọn họ đã cơ bản hoàn thành cắt nối với phần còn sót lại.
Tạ Lan Sinh lại đợi một tuần, Nathan tuyên bố hoàn thành dựng phim, người của ABC LAB điện thoại bàn bạc phối sáng cùng Tạ Lan Sinh.
Chuyên viên phối sáng tên là Hunter Hunt, đọc lên có chút kỳ cục, nhưng cũng là chuyên gia phối sáng cực kỳ nổi danh tại Australia, xuất thân thế gia, kinh nghiệm ba mươi năm trong ngành. Công ty tại Australia vô cùng chuyên nghiệp, chẳng hề nhìn người đặt cỗ*, không vì chuyện Tạ Lan Sinh là đạo diễn tuyến 18 mà phân cho anh nhân viên biên tập hay phối sáng mới.
*Nguyên văn (khán nhân hạ thái): chỉ sự phân biệt đối xử.
Bình thường mà nói, in tráng điện ảnh cần trải qua năm bước: tráng âm bản, biên tập, phối sáng, in phim, tráng dương bản. Xưởng in dùng máy tráng phim để hiện hình âm bản, rồi mới cắt nối biên tập, kế đó phối sáng, tiếp theo căn cứ theo yêu cầu của chuyên viên phối sáng mà in dương bản.
Bởi vậy, phối sáng cũng là công tác quan trọng hàng đầu trong hậu kỳ điện ảnh, chuyên viên phối sáng tiếng Anh gọi là”Timer”. Trong quá trình quay Điện ảnh, tráng phim luôn gặp phải một vài nhân tố không xác định, như là bị lóa sáng hay thiếu sáng một chút, hoặc là thuốc tráng nhiều một chút thiếu một chút, mà mấy vấn đề này hậu kỳ đều phải dùng hết khả năng chỉnh sửa bù đắp. Cho dù đạo diễn cực kỳ may mắn, quay tráng cũng không có vấn đề gì, cũng chẳng thể dễ dàng đảm bảo thống nhất màu sắc toàn bộ phim. Bởi vì, dẫu cho hai cuộn phim nhựa cùng loại khác lô sản xuất chung một xưởng, điều kiện lưu trữ bất đồng cũng sẽ có hiệu quả thể hiện hình ảnh khác nhau, có độ lệch màu. Giả như đạo diễn tại cùng cảnh quay đổi phim nhựa, khán giả sẽ phát hiện ra, mặc dù có chung bối cảnh diễn viên, nhưng màu sắc phim nhựa “xoẹt” một cái liền thay đổi!
Xuất phát từ nguyên nhân này, nhóm Timer sẽ chồng từng cảnh phim màu hoặc cảnh phim bị tối trên hộp đèn phân bố ánh sáng để điều chỉnh từng cảnh một. Sau khi đạt được mục đích thì ghi lại từng số liệu ánh sáng, lập quy tắc điều kiện in, điều kiện tráng cho mỗi tấm. Như vậy, khi dùng máy in lật dương bản, nhân viên hậu kỳ có thể căn cứ theo sự chỉ dẫn của Timer điều chỉnh quang phổ, khiến màu sắc phim nhựa đồng nhất. Mặt khác, đạo diễn một bộ điện ảnh chắc chắn cũng có ý đồ sáng tạo, nhóm phối sáng sẽ căn cứ theo yêu cầu của đạo diễn để khuếch đại bầu không khí.
Vấn đề của Tạ Lan Sinh vẫn vậy, không có tiền.
“Alo, Hunter, ” Tạ Lan Sinh gọi điện thoại cùng Hunter Hunt, cảm giác da mặt mình sớm đã dày như mo* rồi, “Cái này, ngài có thể cũng đã nghe nói qua, bên chúng tôi không có kinh phí . . . . . . Cho nên, xin trực tiếp phối sáng trên âm bản, động tác cần phải cẩn thận một chút, làm phiền rồi ạ . . . . . .”
*Nguyên văn (đao thương bất nhập): lì lợm; cứng đầu cứng cổ; nói ngọt nói nhạt đều không nghe; dao chẻ súng bắn cũng không vô đầu được. Cái câu này rất dễ hiểu nhưng để nói về da mặt thì tui không nghĩ được câu thay thế nào ;___;
“Phim âm bản luôn? ! Bình thường đều là dùng bản copy đó!” Hunter bên kia cũng hết hồn, “Tư liệu gốc quá quan trọng, nhóm phối sáng không tiện phối đi phối lại. Sẽ hư hỏng mất.”
“Vậy nên không cần phối đi phối lại đâu ạ, ” Tạ Lan Sinh năn nỉ nói, “Căn cứ kinh nghiệm định sẵn kế hoạch, sau đó thực hiện một lần thành công luôn.” Anh không có kinh phí làm bản copy, quá đắt, mấy vạn luôn. Anh không có khả năng vay Tân Dã, anh không trả nổi, cũng chưa chắc trông mong gì vào việc bán được bản quyền tại liên hoan phim.
Hunter Hunt: “. . . . . . . . . . . .”
“Chúng tôi biết ý tứ của ngài. Phim gốc ngộ nhỡ xuất hiện vết xước bên chúng tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, nhưng khẩn cầu ngài cẩn thận một chút.”
Hunter khẽ thở dài: “Được rồi.”
“Còn nữa, ” Tạ Lan Sinh lại quăng cho Hunter cả tấn bom, “Dự toán bên này của chúng tôi ấy, cũng chỉ đủ làm phối sáng một lần thôi. . . . . .”
Đến lúc này, đối diện cực phẩm, Hunter cũng đã không nổi nóng nổi nữa: “Đạo diễn Tạ, bình thường chí ít cũng phải ba lần, tôi phụ trách cũng phải năm sáu lần.” Hiệu quả phối sáng nhất định phải tráng xong mới nhìn ra được, bởi vậy một bộ điện ảnh thường thường phải tiến hành mấy lần phối sáng. Chuyên viên phối sáng trước phối một lần, xong kiểm tra hiệu quả, rồi thảo luận phương hướng chỉnh sửa tương lai với đội ngũ sản xuất phim, qua mấy lượt điều chỉnh mới có được phối màu lý tưởng.
“Thật sự chỉ có thể làm một lần.” Tạ Lan Sinh nói, “Một lần phối sáng một lần tráng thêm cần hai vạn AUD, 8 vạn nhân dân tệ. Ngài không biết hai vạn AUD đối với một người Trung Quốc bình thường thông mà nói là ý nghĩa gì đâu.”
Hunter không cất lời.
“Ngài, ngài xem ảnh chiếu phim âm bản, căn cứ kinh nghiệm để phối sáng, được không ạ? Thống nhất màu sắc phim nhựa, khuếch đại không khí, thành phẩm thế nào thì liền thế nấy. Nếu ngài còn thời gian thì tôi xin phép giải thích nội dung cùng với phong cách màu sắc độ sáng cảnh kết thúc mà tôi muốn.”
Tạ Lan Sinh muốn tốt nhất chỉ dùng một lần phối sáng là có thể thành công. Đương nhiên, nếu sau khi nhận phim âm bản lại phát hiện hiệu quả thật sự không ổn, anh cũng chỉ có thể đi gom tiền, gom mấy năm, sau đó lại mời Hunter Hunt làm lại phối sáng cho. Giả như cần lần phối sáng thứ hai, anh cũng không dám lại dùng phim âm bản, còn phải phục chế, lại tốn một khoản. Anh đã hỏi thăm qua, chỉ làm phối sáng một lần cũng không đến nỗi làm mòn phim nhựa.
Hunter thở dài: “Đạo diễn Tạ, ngài nói đi, tôi sẽ gắng hết sức.”
“Cảm ơn, ” Tạ Lan Sinh rất chân thành nói, “Sau này nếu có tài chính, tôi nhất định sẽ giao tất cả phim của mình cho ABC LAB làm hậu kỳ.”
Hunter từ chối cho ý kiến, cảm thấy có phần quá xa xôi rồi, nói: “Được, tôi đã chuẩn bị xong, hiện tại bắt đầu thảo luận màu phim đi.”
“Vâng.”
Bọn họ nói hết hai tiếng, Tạ Lan Sinh kỹ càng nói hết tất cả những gì có thể nghĩ đến với Hunter, chủ yếu chiếu theo bản thảo của Tân Dã. Cuối cùng Hunter lặp lại một lần, thống nhất yêu cầu của Tạ Lan Sinh.
Giờ đây Tạ Lan Sinh chỉ có thể chờ đợi.
. . . . . . . . . . . .
Lại qua ba tuần, Tạ Lan Sinh nhận được bản gốc thành phẩm ABC LAB in ra, anh mang phim âm bản đưa cho nhân viên in tráng xưởng Bắc Ảnh, nhân viên này sau khi tan ca liền giúp Tạ Lan Sinh tráng phim. Tạ Lan Sinh dặn dò đối phương đừng nhắc đến mình với người khác, đặc biệt là Trì Trung Hạc.
Tiếp theo, anh vác phim âm bản Gốc rễ trong bao, trở lại Bắc Điện, xin Vương Tiên Tiến dùng máy chiếu phim phát điện ảnh, để ông xem thử.
Khi phim chiếu lên, thần kinh của Tạ Lan Sinh căng thẳng, đặc biệt lo lắng giây tiếp theo sẽ chứng kiến hình ảnh hỏng hóc gì, như là cắt nối biên tập xuất hiện sai lầm, hay là màu sắc thể hiện không đồng nhất. Anh thật sự quá lo âu, thậm chí không thể ngồi yên, vừa xem, vừa đi tới đi lui.
Vậy mà lại không có vấn đề gì.
Tạ Lan Sinh xem đến ngây người.
Thật tốt quá.
Nathan chỉ biên tập một lần, Hunter cũng chỉ phối sáng một lần, thế mà hiệu quả lại thật hoàn mỹ.
Đương nhiên, giả như Hunter có thể xử lý thêm mấy lần hình ảnh điện ảnh sẽ càng đẹp đẽ, song đã đạt đến mức độ này thì không thể nào đòi hỏi thêm nữa. Bởi dùng thuốc tráng còn thừa của Trì Trung Hạc, sắc thái tổng thể có chút tối tăm, nhưng ngược lại cũng càng có chút phong cách.
Hình ảnh, âm thanh của toàn thể bộ điện ảnh cũng duy trì tính đồng nhất trăm phần trăm.
Điều này cũng chẳng hề dễ dàng, ABC LAB quả thật cực kỳ đáng tin cậy. Hình ảnh, âm thanh trong điện ảnh là in thẳng lên phim thô. Bản gốc hình ảnh, bản gốc âm thanh cần phải thông qua máy in phim để đồng bộ, tạo thành bản ghi hình ghi âm, sau khi tráng chế tác thành phim gốc thành phẩm gồm đủ hình đủ tiếng. Vì khoảng cách phát âm của máy chiếu phim 35 mm bị chậm hơn so với cổng phát hành 20 hình, khi in ấn, tất cả bản âm thanh gốc cần đẩy lên trước 20 hình, để bảo đảm đồng bộ hình âm. Khi chiếu phim, thông qua máy móc, hình ảnh sẽ bị được chiếu lên màn ảnh, mà âm thanh thì dùng trang bị đối âm của máy chiếu phim để phát ra.
Xem phim, mũi Tạ Lan Sinh cay xè. Anh nghĩ tới bản thân, Tân Dã, nghĩ Niếp Niếp, nghĩ tới Kỳ Dũng, Sầm Thần, cũng nghĩ tới tâm huyết cùng với kỳ vọng của tất cả mọi người đối với nó.
Nathan, Hunter đều là quý nhân của anh.
Sau khi cảnh “Cảnh sát xét xử” cuối cùng được chiếu lên màn hình, giáo sư chủ nhiệm khoa Vương Tiên Tiến của Tạ Lan Sinh cũng trầm lặng, sau một lúc lâu mới nói: “Lan Sinh, có lẽ em không đi nhầm đường đâu, em rất phù hợp với chế tác độc lập. Đề tài này không ổn, nhưng thầy xem xong. . . . . . Vô cùng cảm động.”
“Giáo sư. . . . . .” Tạ Lan Sinh có chút muốn khóc, “Cảm ơn thầy.”
Anh đã giành được một lần thừa nhận.
Mà lại còn là sự thừa nhận từ chuyên gia quyền uy nhất tại lĩnh vực này.
Lại nói tiếp, anh vốn cũng cũng không biết bản thân được gọi là “Nhà làm phim độc lập”, là Vương Tiên Tiến truyền thụ danh từ này cho anh. Vương Tiên Tiến nói, tại thế kỷ này ở Mỹ, tám công ty lớn lũng đoạn Hollywood cũng hình thành khuôn phép nghiêm ngặt, tất cả đều nhắm vào thị trường đại chúng, để đạt được lợi nhuận lớn nhất. Vì thế một đám yêu điện ảnh liền tự chủ tài chính tự mình làm phim, thoát khỏi sự khống chế của “Big 8”, quay rất nhiều bộ điện ảnh hoàn toàn bất đồng với phim thương mại, được gọi là “Nhà làm phim độc lập”. Mà “Nhà làm phim độc lập” Trung Quốc như Tạ Lan Sinh đây lại càng có thêm nhiều ý tứ.
Tạ Lan Sinh cũng không biết lịch sử điện ảnh trăm năm sau sẽ viết về anh —— Nhà làm phim độc lập đầu tiên như thế nào.
Là nhiệt huyết? Hay liều lĩnh? Là tích cực, hay là phản đối?
Kỳ thật từ sớm, Tạ Lan Sinh chỉ là muốn quay nội dung mình thích mà thôi, giống như viết tiểu thuyết vậy. Xưởng sản xuất muốn phân biệt đối xử, nhóm đàn anh “Phá cửa mà vào” với nhóm đạo diễn nguyên lão kỳ cựu cùng nhau lũng đoạn giấy phép quay phim, lại thêm kiểm duyệt vô cùng nghiêm khắc, anh chờ không nổi. Nhưng mà, cẩn thận ngẫm lại, không lấy giấy phép, vượt khỏi giới hạn, là những việc luôn có người muốn làm. Thách thức tiêu chuẩn hiện tại, đẩy mạnh cải cách hiện trạng, cuối cùng đạt tới một sự cân bằng.
Nhìn chung trên thế giới, các quốc gia đều trải qua một thời kì đặc thù như vậy, tức là, chế độ kiểm duyệt cùng người trong nghề vừa đối địch lại vừa thỏa hiệp với nhau. Mỗi lần cải cách chế độ đều cần thiên thời địa lợi nhân hoà, Tạ Lan Sinh từng xem một quyển sách lấy Hollywood làm ví dụ tham thảo về kiểm duyệt điện ảnh. Kể rằng, Sự ra đời của một quốc gia năm 1915 khiến tư bản nhìn thấy lợi nhuận cực đại, không thể thỏa mãn chỉ chiếu phim ở mấy bang rộng lớn, vì thế yêu cầu sửa đổi triệt để chế độ tra xét. Mà Hiệp hội điện ảnh như ” Hays Offices” thì bắt đầu gánh vác công tác “Tự thân thẩm tra” “Tự thân quản lý”, đồng thời cũng đảm đương công việc giải thích liên hệ với từng chính quyền, lời nói càng lúc có trọng lượng.
Kế tiếp, tới năm 1948, phán quyết Paramount phá vỡ độc quyền, Hollywood cũ sụp đổ, trung tâm thể chế mới không còn là sản xuất, mà là phát hành. Dần dần, bởi vì công ty phát hành có thể phát hành đủ loại nội dung khác nhau, có công chiếu, có phát sóng, có sản xuất đĩa, chính phủ trở nên không còn kiểm soát nghiêm ngặt với khâu sản xuất nữa. Vì vậy, cuối cùng, năm 1968, phân loại điện ảnh chính thức thay thế được chế độ kiểm duyệt điện ảnh, do giám đốc ban chấp hành thực thi. Đương nhiên, Kỳ tích thắng kiện năm 1953 cũng là một sự kiện quan trọng, dù rằng khi đó đạo diễn thưa kiện chỉ là để thu hồi phí tổn.
Tạ Lan Sinh một mực cho rằng tiêu chuẩn hiện hữu rồi sẽ được nới rộng, song không biết là khi nào, bởi bất cứ điều gì, có lẽ không phải chỉ thay đổi một lần, mà sẽ cần rất nhiều lần.
Kỳ thật, bình tĩnh mà xem xét, Tạ Lan Sinh cũng không phải người phản đối chế độ xét duyệt, ngược lại, anh luôn cho rằng, mặt ngoài chính trị vô cùng phức tạp, Cục Điện ảnh cũng không đáng chê trách. Các bên đều có lập trường riêng, có người cho rằng “Công dân không cần chỉ đạo” là dựa vào phân chia tuổi tác, chỉ cần có quyền lợi chính trị thì cần tự chủ lựa chọn trách nhiệm bản thân, chứ không phải “Có người cả đời là thầy, có người cả đời chỉ là trò”. Mà một bộ phận thì lại cho rằng, “18 tuổi” chỉ là con số, công dân chính là cần chỉ đạo, thậm chí là chỉ đạo cả đời. Hai quan điểm này đều rất bình thường, mà ai đúng ai sai hay điểm cân bằng rốt cuộc nằm ở đâu, có lẽ chỉ có lịch sử mới có thể cho đáp án. Cũng là xuất phát từ nguyên nhân này, anh không ghét Cục Điện ảnh, cũng không giận xưởng sản xuất. Anh thậm chí có thể thấu hiểu những đạo diễn kỳ cựu “Chiếm đoạt giấy phép”, còn cả những đàn anh đàn chị chèn ép đàn em —— đều vì tư lợi mà thôi.
Song có thể khẳng định hiện tại đúng là có chút quá khắc nghiệt, cơ hồ không thể chân chính chạm đến vấn đề tồn tại trước mắt. Không gian sáng tạo rộng lớn, nhưng cần phải có người đứng ra, tiến đánh, đánh cược, từng chút đi về phía trước, xem kết quả, thăm dò ranh giới. Hoặc là nói, có vài thứ ở giai đoạn hiện tại có khổ tâm hoặc bất đắc dĩ, nhưng tự do sáng tạo là “Đúng đắn”, không thể phản bác. Bởi vậy cần phải có người thực hiện, để đạt tới một cân bằng, dẫu cho, có lẽ phải mất mấy chục năm, thậm chí còn lâu hơn, cho đến khi thế cục hoàn toàn thay đổi.
Đối với văn nghệ mà nói, phê phán vĩnh viễn là sức mạnh lớn nhất, hơn hẳn tán dương, ca ngợi. Nó giúp nhân loại thay đổi, tiến về phía trước, chứ không phải bằng lòng với hiện trạng. Một ngày nào đó, mọi người sẽ chứng kiến loại phim nhựa này trên màn ảnh lớn, cũng nhất định sẽ tán thưởng những đạo diễn trước ánh huỳnh quang đó. Nhưng Tạ Lan Sinh cũng thật sự hy vọng, đến lúc đó, mọi người có thể nhìn thấy bóng dáng mỏng manh của anh, của Tôn Phượng Mao, của một thế hệ làm phim độc lập bọn họ có lẽ sớm đã đi xa rồi.
. . . . . . . . . . . .
Tạ Lan Sinh ngay tối nhận được bản gốc đã chạy đến bưu cục, gửi đến Uỷ ban tuyển chọn LHP Torino. Anh không quen ai muốn đi Italy, cũng không xin được visa đi Italy.
Trên thực tế, công tác báo danh hết hạn trước một tháng so với ngày 29 tháng 11 khai mạc LHP Torino. Tạ Lan Sinh đã báo danh, nhưng chưa kịp gửi phim gốc qua bưu điện, có dạo đã định rút lui, song đạo diễn một bộ điện ảnh có Kỳ Dũng tham gia vừa vặn là thành viên của Uỷ ban xét duyệt, liền gia hạn cho Tạ Lan Sinh, cho anh dời ngày gửi đồ.
Ý tứ của nhóm Kỳ Dũng là, mục đích của LHP Torino chính là để nâng đỡ thanh niên, khích lệ người mới, Tạ Lan Sinh đi có phần phù hợp. Liên hoan phim này chỉ tiếp nhận ba tác phẩm tốt nhất của một đạo diễn điện ảnh, mà tại rất nhiều năm trong quá khứ, có rất nhiều người làm điện ảnh tiếng tăm đã cất bước từ đây. Nếu Lan Sinh bỏ qua Torino, thì liên hoan phim có phần thân thiện với người mới mà anh miễn cưỡng có thể tham gia chỉ còn có Rotterdam của Hà Lan, San Sebastián của Tây Ban Nha. Đối với nguyên nhân bọn họ đưa ra Tạ Lan Sinh cũng cảm thấy có lý, liền kính nhờ người kéo dài thời hạn cho.
Bởi vì chỉ có một phần phim gốc, Tạ Lan Sinh lại hồi hộp ngày đêm bất an trằn trọc, sợ lại xuất hiện vấn đề phải in tráng lần nữa. Mãi đến mùng 8 tháng 11, anh nhận được điện thoại đến từ Ban tổ chức LHP Torino.
“Đạo diễn Tạ, ” Một người đàn ông bên đầu điện thoại kia dùng tiếng Anh kém cỏi nói, “Tôi là chủ tịch Matteo De Sciglio của LHP Torino.”
“Chào ngài, tôi là Tạ Lan Sinh.” Tạ Lan Sinh không dám động đậy, chuyên tâm lắng nghe. Anh từng tưởng tượng nhận được cuộc điện thoại này song toàn thân vẫn cứng ngắc.
“Good, Good.” Đối phương tiếp tục nói, “Đạo diễn Tạ, chúng tôi hy vọng mời bộ phim Gốc rễ của ngài đến Torino tham gia tranh giải, ngài có sẵn lòng không?”
“Sẵn lòng sẵn lòng, đương nhiên sẵn lòng ạ!” Tạ Lan Sinh liên tiếp nói ba câu “Sẵn lòng”. Dẫu rằng trong lúc không có ai anh vẫn trộm nghĩ đến khả năng này, nhưng khi biến thành sự thật anh lại cảm thấy khó lòng tin nổi.
Anh vốn tưởng rằng mình phải tham gia bảy tám chín liên hoan phim mới có thể sở hữu một cơ hội đối diện với người mua thế này.
“Vâng.” Đại khái đã gặp nhiều đạo diễn trẻ mới toe như Tạ Lan Sinh, giọng điệu của Matteo De Sciglio ôn hòa, “Chúng tôi sẽ gửi thư mời chính thức, xin hãy nhớ mang theo. Ngoài ra, trước khi công bố danh sách đề cử xin giữ bí mật nội dung cuộc điện thoại.”
“Vâng, tôi nhất định sẽ giữ bí mật nghiêm ngặt. Cảm ơn, vất vả cho ngài rồi. Hiện tại mang thư mời đi xin thị thực liệu kịp không ạ?”
“Hẳn là có thể xin làm gấp.”
“Vâng vâng.” Tạ Lan Sinh lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, vội vàng ngăn đối phương tựa hồ sắp ngắt điện thoại, “Có điều này, ngại quá, thật sự có chút khó có thể mở miệng, chính là. . . . . . Tôi còn muốn hỏi, đối với vé máy bay, chỗ nghỉ của đạo diễn, Ban tổ chức có chi trả không ạ?” Nếu Torino không chi trả thì anh lại phải lo lắng chuyện tiền nong.
Matteo De Sciglio nở nụ cười, tựa hồ cảm thấy chuyện đạo diễn này quan tâm rất thú vị, “Đối với đạo diễn, chúng tôi sẽ thanh toán vé máy bay khứ hồi cùng chi phí nghỉ ngơi ba ngày, người khác phải tự chi trả.”
“Đã rõ ạ . . . . . .” Tạ Lan Sinh nghĩ, vậy chỉ có thể là một mình đi rồi. Anh không có tiền dẫn theo người khác, tuy rằng rất muốn để Niếp Niếp xuất ngoại một lần ngắm thế giới. Cô gái hoạt bát kia nhất định sẽ rất vui vẻ.
“Cuối cùng, còn có một chuyện quan trọng.” Matteo De Sciglio tiếp lời, “Tất cả phim điện ảnh tham gia tranh giải chính đều phải có phụ đề song ngữ tiếng Anh cùng tiếng Italy. Gốc rễ đã có phụ đề tiếng Anh, bây giờ còn thiếu tiếng Italy. Mong cậu trước khi chính thức khai mạc làm thêm phụ đề cho phim gốc.”
“. . . . . .” Nghe được yêu cầu cứng rắn như vậy, Tạ Lan Sinh choáng váng, anh hỏi, “Hoàn toàn không thể linh động sao ạ?”
Matteo De Sciglio cười: “Đây là quy định. Phải để khán giả xem hiểu mới được.”
“. . . . . . Vâng, cảm ơn.”
“Vậy hẹn gặp lại tại liên hoan phim.”
“Vâng, hẹn gặp lại tại liên hoan phim.”
Buông điện thoại, Tạ Lan Sinh lại lo lắng.
Con mẹ nó anh lấy tiền đâu mà thêm phụ đề Italy chứ?
Vốn tưởng rằng 25 vạn là đủ rồi, ai ngờ chi tiêu ngoài dự kiến lại ùn ùn không ngừng mà xuất hiện.
Đối với phim nhựa điện ảnh mà nói phụ đề in ấn cực kỳ phức tạp. Nhân viên hậu kỳ phải chép tay phụ đề trên mặt kính, mỗi tấm một cảnh, rồi sau đó in đảo ngược chữ trắng nền đen. Như vậy, khi nhân viên hậu kỳ dùng máy in lật phim dương bản có thể chồng hình ảnh với phụ đề lên, để máy in cuốn lại, cuối cùng nhận được phim gốc có phụ đề. Nghe nói hiện tại có vài công ty đang thủ nghiệm phụ đề laser, cũng chính là ghi phụ đề trực tiếp vào mặt trên phim âm bản, nhưng vẫn chưa hoàn thiện, lại vô cùng đắt đỏ.
Toàn bộ phụ đề tiếng Anh của Gốc rễ trên cơ bản là Tân Dã phiên dịch. Làm sinh viên hàng top của Havard tiếng Anh của y đủ tiêu chuẩn, ABC LAB chỉ phụ trách viết tay phụ đề hậu kỳ, căn phụ đề, nhưng cho dù như vậy cũng rất đắt, lên đến tiền vạn. Phụ đề, phối sáng đồng thời tiến hành, cũng tiêu tốn hai tuần.
Giả như làm thêm một bản phim tiếng Italy. . . . . . Vậy không chỉ cần tiền làm phim, còn phải tiêu tiền dịch thuật, tiền phụ đề, khả năng cần đến N vạn.
Ai ya.
Tạ Lan Sinh biết Tân Dã không biết tiếng Italy. Tân Dã có thể nói tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Tây Ban Nha, nhưng trớ trêu lại dốt đặc tiếng Italy.
Tạ Lan Sinh lại chẳng muốn từ bỏ, anh cầm ống nghe màu cam, ngồi bên điện thoại suốt một đêm, hỏi hết một lượt hai mươi công ty làm phụ đề mình biết. Có vài chỗ là Vương Tiên Tiến giới thiệu, có nơi là ABC LAB giới thiệu, hay Trương Phú Quý giới thiệu, từ Trung Quốc, đến Australia, rồi cả Italy, cả Mỹ, cả Anh.
Rẻ nhất trong đó chính là một công ty nhỏ tại Anh, nguyên bộ báo giá 6000 bảng Anh, 45000 nhân dân tệ.
Tạ Lan Sinh cũng giới thiệu với đối phương, nói bộ phim nhựa này đã vào vòng loại tranh hạng mục chính của LHP Torino. Sales representative* của công ty phụ đề cân nhắc một lát, cuối cùng báo giá 4000 bảng Anh, tương đương 36000 nhân dân tệ.
*Sales representative: Đại diện thương mại/ kinh doanh.
Nhưng 36000 vẫn là quá nhiều. Tạ Lan Sinh nhờ dùng thuốc tráng còn thừa của Trì Trung Hạc, tiết kiệm được hai vạn, còn dư hai vạn. Nói cách khác, nếu nghĩ muốn thêm tiếng Italy, anh ước chừng còn thiếu một vạn sáu.
Một tháng cho dù có thể kiếm 2000 đồng thì cũng phải mất 8 tháng.
Sao cái gì cũng cần tiền thế!
Hay là. . . . . . Không đi nữa? Đại não của Tạ Lan Sinh chợt lóe một ý tưởng: chờ sau này tham gia LHP Anh Mỹ thì sao?
Nhưng cơ hội lần này quá tốt. . . . . . Dù sao LHP Torino là để nâng đỡ thanh niên, nổi danh quốc tế, đạo diễn Kỳ Dũng quen biết có thể trực tiếp giới thiệu phim đến uỷ ban. Càng quan trọng hơn là Gốc rễ đã vào vòng đề cử tranh giải chính, phải biết rằng, đánh giá nghệ thuật vô cùng chủ quan, anh nói hay hắn kêu dở là cực kỳ bình thường. Lần này có thể tham gia Torino cũng chẳng nói lên được gì nhiều, tương lai có lẽ lại bị trù dập.
Thế nào cũng phải đánh cược. Hoặc là tham gia LHP Torino, có thể bán được một ít bản quyền, hoặc là không tham gia, đánh cược vào khả năng tranh giải khác.
Chọn một cái đi. . . . . .
Tạ Lan Sinh nghiêng về hướng đi. Bởi vì, nếu như chẳng thể lọt vào vòng đề cử lần nữa thì anh sẽ hối hận cả đời.
Nhưng mà thời gian cấp bách đến thế, đã không còn lựa chọn nào khác, anh chỉ có thể đi vay Tân Dã, rồi lại làm việc quần quật để nhanh chóng hoàn trả. Tạ Lan Sinh nhận ra rằng, có lẽ bởi vì có Tân Dã ở đây, anh mới chẳng hề hoàn toàn tuyệt vọng. Ở sâu trong nội tâm kỳ thật anh biết mình cũng chưa cùng đường bí lối. Song không có Tân Dã, anh cũng chỉ có thể quỳ cầu cha mẹ lấy hết tiền tiết kiệm ra, mà anh thật sự không muốn như vậy.
Đương nhiên, trước khi lập kế hoạch, Tạ Lan Sinh cần phải hỏi Tân Dã xem có thể vay một vạn sáu không, đây dù sao cũng là một con số lớn.
Tân Dã đại khái vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói trong điện thoại biếng nhác: “Được.”
“Tôi không biết khi nào mới trả được. . . . . .”
Tân Dã mỉm cười: “Vậy lấy thân trả đi.”
“Lấy, lấy thân trả kiểu gì? Làm trâu làm ngựa à?”
“Không cần làm trâu ngựa.”
Tạ Lan Sinh hỏi: “Vậy thì làm cái gì?”
Tân Dã rõ ràng dừng một chút, nói: “Làm cái gì. . . . . . Đến lúc đó nói sau.”
“Được rồi.” Tạ Lan Sinh không cho rằng bản thân không trả nổi một vạn sáu ngàn, cùng lắm kéo dài hơi lâu, cũng nhìn ra là Tân Dã không thèm để ý.
“Với lại, ” Trước khi cúp điện thoại Tân Dã lại nói, “Đưa cho tôi số điện thoại của công ty phụ đề bên Anh đi. Có lẽ sẽ giảm được một ít, không đến 4000 đâu.”
“Tôi có hỏi qua, ” Tạ Lan Sinh rất nghiêm túc nói, “Đây là đã có chiết khấu rồi, vốn phải hết 5000 bảng Anh cơ.”
“Đọc đi.” Tân Dã không kiên nhẫn.
Tạ Lan Sinh nghĩ Tân Dã dù sao cũng học kinh tế ở Havard, công ty phụ đề không chừng có thể giảm giá chút, vì thế nói: “Được, nghe kỹ này, mã khu vực là 44, phía sau là ——”
Tân Dã gật đầu: “Được, biết rồi.”
Ngắt điện thoại, Tạ Lan Sinh cũng không quá trông cậy vào chuyện công ty phụ đề có thể ưu đãi thêm nữa. Chẳng ngờ rằng, vẻn vẹn mười phút sau, Sales Representative kia lại điện thoại đến! Còn nói có thể chiết khấu về giá gốc!
Sales nói: “Là thế này, các ngài không cần phải chọn công ty ở Mỹ kia, chúng tôi có thể để giá 2500 bảng Anh, nhưng các ngài cần phải hỗ trợ tuyên truyền tại LHP Torino. Nghe nói các ngài muốn dùng toàn bộ dự toán để mua vị trí quảng cáo, đến lúc đó mong hãy đề tên công ty chúng tôi bên trên.”
Trong lòng Tạ Lan Sinh mừng rỡ, cuống quýt ưng thuận đối phương, lại hẹn thời gian giao phim, nghĩ thầm rằng Tân Dã thật không hổ là sinh viên tốt nghiệp khoa kinh tế Harvard, cao tay lắm!
Thoáng chốc chỉ còn thiếu 2500, hẳn là rất nhanh có thể trả lại!
Tạ Lan Sinh không biết, công ty phụ đề căn bản chẳng hề ưu đãi giảm giá cho Gốc rễ , đối phương đột nhiên gọi điện thoại đến chính là bởi vì Tân Dã vừa mới trả cho bọn họ 1500 bảng Anh.
Cái gọi là “Giảm giá” này là lời nói dối. Trực tiếp giảm tới mức không cần vay tiền thoạt nhìn có phần đáng ngờ, Tân Dã cho rằng như thế này là ổn.
. . . . . . . . . . . .
Tiếp đó, Tạ Lan Sinh lại đến “Khách sạn Bắc Kinh” Grand Hotel, tìm Tân Dã vay hai ngàn năm kia.
Khách sạn Grand Hotel Bắc Kinh là hạng năm sao HongKong Trung Quốc góp vốn, cực kỳ sang trọng. Tạ Lan Sinh đi đôi giày thủng lỗ lệt xệt qua đại sảnh, tiến vào quán bar nhỏ ở một bên.
Trong quán bar, Tân Dã đang dựa vào cửa sổ uống rượu một mình, trên bàn còn bày mấy món ăn nhẹ, đại đa số là quả khô.
Tạ Lan Sinh ngồi xuống đối diện: “Tân Dã.” Phát hiện Tân Dã cũng rót cho mình một ly vang đỏ.
Tân Dã hỏi: “Đến rồi à?”
“Ừm.”
“Cần 2500 hả?”
“Là vay 2500.” Tạ Lan Sinh nghiêm túc sửa đúng nói, “Xong hết sẽ lập tức hoàn trả.”
“Được, ” Tân Dã mỉm cười, “Vay 2500.”
Tân Dã nâng tay, dùng mấy ngón tay thon dài lấy một chiếc thẻ bên trái đẩy qua, nói, “Đây là thẻ visa tại Mỹ của tôi, có thể chi trả quốc tế.”
“Cảm ơn. . . . . .” Ngón tay hai người bọn họ phân biệt chạm vào hai đầu thẻ, vài giây sau Tân Dã buông tay, Tạ Lan Sinh lấy thẻ về, ngắm nghía kỹ càng.
Anh chưa từng tận mắt thấy thứ gọi là “Thẻ ngân hàng” này. Năm trước ngân hàng Trung Quốc mới phát hành thẻ Great Wall, sau đến ngân hàng Công thương phát hành thẻ Peony, nhưng Tạ Lan Sinh cũng không đi làm, vẫn sử dụng sổ tiết kiệm ngân hàng.
Tân Dã tiếp tục nói: “Công ty phụ đề khẳng định sẽ hỏi tên người dùng, số thẻ, ngày hết hạn thẻ. Anh cần trả lời. . . . . . Tên tôi dùng trên thẻ này là Tân Dã, họ Tân, tên Dã.”
“Hả?” Tai Tạ Lan Sinh liền động, “Không phải Yves à?”
“Không, lúc quyết định quốc tịch đã đổi tên rồi.”
“À à. . . . . .”
“Còn có, ” Tân Dã lại đẩy một chiếc thẻ sang, “Trong chiếc này là nhân dân tệ, có thể thanh toán vé máy bay khứ hồi.”
“À, đúng.” Tạ Lan Sinh thiếu chút nữa quên mất, anh còn phải trả tiền mua vé máy bay. Ban tổ chức LHP Torino chỉ thanh toán chứ không mua vé cho.
Tân Dã hỏi: “Hay là anh cần chi phiếu?”
Tạ Lan Sinh vội nói: “Không cần không cần!” Chi phiếu quá cao cấp, chỉ từng thấy qua ở phim Hongkong, bỏng tay mất.
Chờ Tạ Lan Sinh cất thẻ xong xuôi, Tân Dã chỉ vào ly rượu đối diện: “Uống xong hẵng đi, đến chỗ này rồi mà không nếm thử thì có phần lạc lõng quá.”
“Được rồi.” Tạ Lan Sinh cũng đang thèm rượu, nói “Cảm ơn”, học bộ dáng phim Hongkong, luồn chân ly dài mảnh vào giữa ngón giữa cùng với ngón áp út, trượt lên trên, bàn tay đỡ ly: “Thế này à?”
“Không phải, buông ra.”
“. . . . . .”
Tân Dã vươn tay, trực tiếp kéo ngón trỏ ngón giữa của Tạ Lan Sinh ra, nhẹ nhàng đặt vào giữa chân ly, lại đưa ngón cái của anh đặt vào một bên khác, để Tạ Lan Sinh dùng ba ngón tay nâng chân ly, nói: “Bình thường dùng loại ly này, không nên chạm vào thân nó, bằng không nhiệt độ thân người sẽ ảnh hưởng đến hương vị rượu.”
“Ừ.”
“Lắc một chút là dùng được rồi.”
“Ừ.” Anh cẩn thận nhấp một ngụm, lại nhấp một ngụm, cảm thấy được hương vị quả nhiên đậm đà, một miếng quả khô một ngụm vang đỏ, bất giác uống hết toàn bộ.
Tân Dã vẫn thong thả, dựa vào lưng ghế, mười phần thoải mái, nhàn nhạt cười, nhìn Tạ Lan Sinh.
Đến cuối cùng, Tạ Lan Sinh bất chợt lại nhớ đến một vấn đề vô cùng quan trọng, vội vàng hỏi: “Đúng rồi Tân Dã, dùng thẻ ngân hàng rút tiền mặt có phải cũng cần mật khẩu hay không? Tài khoản tiết kiệm cần mật khẩu, thẻ hẳn là cũng cần mật khẩu chứ?”
“Đương nhiên. Tôi chỉ dùng một tấm thẻ này ở Trung Quốc, sao có khả năng không có mật khẩu được.”
“Một, một tấm thôi á? Duy nhất một á? Không còn thẻ khác sao? Vậy tôi rút xong lập tức sẽ trả lại.” Nghe nói Tân Dã chỉ có một tấm thẻ, Tạ Lan Sinh choáng váng, “Thế, mật khẩu là gì vậy?”
Tân Dã lại không lập tức trả lời. Y uống hết một ngụm cuối cùng, buông ly thủy tinh xuống bàn. Y gác chân dài, một tay đặt lên tay vịn sofa, một tay cầm chân ly thủy tinh, rũ mắt nhìn một lát rồi mới nâng mi, nhìn Tạ Lan Sinh đối diện, có chút uể oải cười, nói: “Sinh nhật của anh.”
Sinh nhật của anh, đối với anh là ngày quan trọng nhất. Đối với tôi cũng vậy.
Dài dữ dội luôn ;____;
Nói chung là Tân Dã vẫn còn lịch thiệp lắm, chứ như ba cái truyện máu chó theo gu của tui thì đoạn này lấy thân báo đáp thật rồi =)))
Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Chương 24: Torino (1)
Một tuần sau, đám Niếp Niếp lục tục đến nơi, Tạ Lan Sinh nói lời xin lỗi, cảm ơn, tổ chức lễ tái khởi quay, lần này hết thảy đều rất thuận lợi. Thậm chí, bởi vì quay lại 40 cảnh mà hiệu quả chung cuộc còn tốt hơn hẳn, Tạ Lan Sinh lại càng thêm phấn chấn. Anh vẫn luôn cho rằng, cảm hứng giống như đại dương mênh mông, lấy không hết dùng không cạn, suy xét càng nhiều thu hoạch càng lớn, thứ gọi là “Thực hiện lần đầu chính là đỉnh cao” vốn không tồn tại. Trong thời gian quay, Tạ Lan Sinh giao khoảng 20 vạn đồng cho một đoàn phim Hongkong vừa đến đại lục, cậy nhờ bọn họ đổi sang đô Australia theo tỷ giá Hongkong. Chính phủ quản lý trao đổi ngoại tệ nghiêm ngặt, có cầu ắt có cung, anh cũng chỉ có thể trao đổi ngầm. Đoàn phim Hongkong này là Tân Dã nhờ người nghe ngóng được từ mấy tháng, dù sao, đạo diễn bộ phim thần bài y đóng chính là người Hongkong.
Quay xong xuôi, bởi vì đã lỡ dở một lần, Tạ Lan Sinh cũng không dám gửi hàng nữa, trải qua mấy lần nhờ cậy cuối cùng cũng nhờ được người mang đến Australia, bên trên cũng viết “Không thể phơi sáng, không thể chiếu x quang”. ABC LAB nhận được đúng hạn, còn gọi điện thoại nói, trong bốn tuần trước bọn họ đã cơ bản hoàn thành cắt nối với phần còn sót lại.
Tạ Lan Sinh lại đợi một tuần, Nathan tuyên bố hoàn thành dựng phim, người của ABC LAB điện thoại bàn bạc phối sáng cùng Tạ Lan Sinh.
Chuyên viên phối sáng tên là Hunter Hunt, đọc lên có chút kỳ cục, nhưng cũng là chuyên gia phối sáng cực kỳ nổi danh tại Australia, xuất thân thế gia, kinh nghiệm ba mươi năm trong ngành. Công ty tại Australia vô cùng chuyên nghiệp, chẳng hề nhìn người đặt cỗ*, không vì chuyện Tạ Lan Sinh là đạo diễn tuyến 18 mà phân cho anh nhân viên biên tập hay phối sáng mới.
*Nguyên văn (khán nhân hạ thái): chỉ sự phân biệt đối xử.
Bình thường mà nói, in tráng điện ảnh cần trải qua năm bước: tráng âm bản, biên tập, phối sáng, in phim, tráng dương bản. Xưởng in dùng máy tráng phim để hiện hình âm bản, rồi mới cắt nối biên tập, kế đó phối sáng, tiếp theo căn cứ theo yêu cầu của chuyên viên phối sáng mà in dương bản.
Bởi vậy, phối sáng cũng là công tác quan trọng hàng đầu trong hậu kỳ điện ảnh, chuyên viên phối sáng tiếng Anh gọi là”Timer”. Trong quá trình quay Điện ảnh, tráng phim luôn gặp phải một vài nhân tố không xác định, như là bị lóa sáng hay thiếu sáng một chút, hoặc là thuốc tráng nhiều một chút thiếu một chút, mà mấy vấn đề này hậu kỳ đều phải dùng hết khả năng chỉnh sửa bù đắp. Cho dù đạo diễn cực kỳ may mắn, quay tráng cũng không có vấn đề gì, cũng chẳng thể dễ dàng đảm bảo thống nhất màu sắc toàn bộ phim. Bởi vì, dẫu cho hai cuộn phim nhựa cùng loại khác lô sản xuất chung một xưởng, điều kiện lưu trữ bất đồng cũng sẽ có hiệu quả thể hiện hình ảnh khác nhau, có độ lệch màu. Giả như đạo diễn tại cùng cảnh quay đổi phim nhựa, khán giả sẽ phát hiện ra, mặc dù có chung bối cảnh diễn viên, nhưng màu sắc phim nhựa “xoẹt” một cái liền thay đổi!
Xuất phát từ nguyên nhân này, nhóm Timer sẽ chồng từng cảnh phim màu hoặc cảnh phim bị tối trên hộp đèn phân bố ánh sáng để điều chỉnh từng cảnh một. Sau khi đạt được mục đích thì ghi lại từng số liệu ánh sáng, lập quy tắc điều kiện in, điều kiện tráng cho mỗi tấm. Như vậy, khi dùng máy in lật dương bản, nhân viên hậu kỳ có thể căn cứ theo sự chỉ dẫn của Timer điều chỉnh quang phổ, khiến màu sắc phim nhựa đồng nhất. Mặt khác, đạo diễn một bộ điện ảnh chắc chắn cũng có ý đồ sáng tạo, nhóm phối sáng sẽ căn cứ theo yêu cầu của đạo diễn để khuếch đại bầu không khí.
Vấn đề của Tạ Lan Sinh vẫn vậy, không có tiền.
“Alo, Hunter, ” Tạ Lan Sinh gọi điện thoại cùng Hunter Hunt, cảm giác da mặt mình sớm đã dày như mo* rồi, “Cái này, ngài có thể cũng đã nghe nói qua, bên chúng tôi không có kinh phí . . . . . . Cho nên, xin trực tiếp phối sáng trên âm bản, động tác cần phải cẩn thận một chút, làm phiền rồi ạ . . . . . .”
*Nguyên văn (đao thương bất nhập): lì lợm; cứng đầu cứng cổ; nói ngọt nói nhạt đều không nghe; dao chẻ súng bắn cũng không vô đầu được. Cái câu này rất dễ hiểu nhưng để nói về da mặt thì tui không nghĩ được câu thay thế nào ;___;
“Phim âm bản luôn? ! Bình thường đều là dùng bản copy đó!” Hunter bên kia cũng hết hồn, “Tư liệu gốc quá quan trọng, nhóm phối sáng không tiện phối đi phối lại. Sẽ hư hỏng mất.”
“Vậy nên không cần phối đi phối lại đâu ạ, ” Tạ Lan Sinh năn nỉ nói, “Căn cứ kinh nghiệm định sẵn kế hoạch, sau đó thực hiện một lần thành công luôn.” Anh không có kinh phí làm bản copy, quá đắt, mấy vạn luôn. Anh không có khả năng vay Tân Dã, anh không trả nổi, cũng chưa chắc trông mong gì vào việc bán được bản quyền tại liên hoan phim.
Hunter Hunt: “. . . . . . . . . . . .”
“Chúng tôi biết ý tứ của ngài. Phim gốc ngộ nhỡ xuất hiện vết xước bên chúng tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, nhưng khẩn cầu ngài cẩn thận một chút.”
Hunter khẽ thở dài: “Được rồi.”
“Còn nữa, ” Tạ Lan Sinh lại quăng cho Hunter cả tấn bom, “Dự toán bên này của chúng tôi ấy, cũng chỉ đủ làm phối sáng một lần thôi. . . . . .”
Đến lúc này, đối diện cực phẩm, Hunter cũng đã không nổi nóng nổi nữa: “Đạo diễn Tạ, bình thường chí ít cũng phải ba lần, tôi phụ trách cũng phải năm sáu lần.” Hiệu quả phối sáng nhất định phải tráng xong mới nhìn ra được, bởi vậy một bộ điện ảnh thường thường phải tiến hành mấy lần phối sáng. Chuyên viên phối sáng trước phối một lần, xong kiểm tra hiệu quả, rồi thảo luận phương hướng chỉnh sửa tương lai với đội ngũ sản xuất phim, qua mấy lượt điều chỉnh mới có được phối màu lý tưởng.
“Thật sự chỉ có thể làm một lần.” Tạ Lan Sinh nói, “Một lần phối sáng một lần tráng thêm cần hai vạn AUD, 8 vạn nhân dân tệ. Ngài không biết hai vạn AUD đối với một người Trung Quốc bình thường thông mà nói là ý nghĩa gì đâu.”
Hunter không cất lời.
“Ngài, ngài xem ảnh chiếu phim âm bản, căn cứ kinh nghiệm để phối sáng, được không ạ? Thống nhất màu sắc phim nhựa, khuếch đại không khí, thành phẩm thế nào thì liền thế nấy. Nếu ngài còn thời gian thì tôi xin phép giải thích nội dung cùng với phong cách màu sắc độ sáng cảnh kết thúc mà tôi muốn.”
Tạ Lan Sinh muốn tốt nhất chỉ dùng một lần phối sáng là có thể thành công. Đương nhiên, nếu sau khi nhận phim âm bản lại phát hiện hiệu quả thật sự không ổn, anh cũng chỉ có thể đi gom tiền, gom mấy năm, sau đó lại mời Hunter Hunt làm lại phối sáng cho. Giả như cần lần phối sáng thứ hai, anh cũng không dám lại dùng phim âm bản, còn phải phục chế, lại tốn một khoản. Anh đã hỏi thăm qua, chỉ làm phối sáng một lần cũng không đến nỗi làm mòn phim nhựa.
Hunter thở dài: “Đạo diễn Tạ, ngài nói đi, tôi sẽ gắng hết sức.”
“Cảm ơn, ” Tạ Lan Sinh rất chân thành nói, “Sau này nếu có tài chính, tôi nhất định sẽ giao tất cả phim của mình cho ABC LAB làm hậu kỳ.”
Hunter từ chối cho ý kiến, cảm thấy có phần quá xa xôi rồi, nói: “Được, tôi đã chuẩn bị xong, hiện tại bắt đầu thảo luận màu phim đi.”
“Vâng.”
Bọn họ nói hết hai tiếng, Tạ Lan Sinh kỹ càng nói hết tất cả những gì có thể nghĩ đến với Hunter, chủ yếu chiếu theo bản thảo của Tân Dã. Cuối cùng Hunter lặp lại một lần, thống nhất yêu cầu của Tạ Lan Sinh.
Giờ đây Tạ Lan Sinh chỉ có thể chờ đợi.
. . . . . . . . . . . .
Lại qua ba tuần, Tạ Lan Sinh nhận được bản gốc thành phẩm ABC LAB in ra, anh mang phim âm bản đưa cho nhân viên in tráng xưởng Bắc Ảnh, nhân viên này sau khi tan ca liền giúp Tạ Lan Sinh tráng phim. Tạ Lan Sinh dặn dò đối phương đừng nhắc đến mình với người khác, đặc biệt là Trì Trung Hạc.
Tiếp theo, anh vác phim âm bản Gốc rễ trong bao, trở lại Bắc Điện, xin Vương Tiên Tiến dùng máy chiếu phim phát điện ảnh, để ông xem thử.
Khi phim chiếu lên, thần kinh của Tạ Lan Sinh căng thẳng, đặc biệt lo lắng giây tiếp theo sẽ chứng kiến hình ảnh hỏng hóc gì, như là cắt nối biên tập xuất hiện sai lầm, hay là màu sắc thể hiện không đồng nhất. Anh thật sự quá lo âu, thậm chí không thể ngồi yên, vừa xem, vừa đi tới đi lui.
Vậy mà lại không có vấn đề gì.
Tạ Lan Sinh xem đến ngây người.
Thật tốt quá.
Nathan chỉ biên tập một lần, Hunter cũng chỉ phối sáng một lần, thế mà hiệu quả lại thật hoàn mỹ.
Đương nhiên, giả như Hunter có thể xử lý thêm mấy lần hình ảnh điện ảnh sẽ càng đẹp đẽ, song đã đạt đến mức độ này thì không thể nào đòi hỏi thêm nữa. Bởi dùng thuốc tráng còn thừa của Trì Trung Hạc, sắc thái tổng thể có chút tối tăm, nhưng ngược lại cũng càng có chút phong cách.
Hình ảnh, âm thanh của toàn thể bộ điện ảnh cũng duy trì tính đồng nhất trăm phần trăm.
Điều này cũng chẳng hề dễ dàng, ABC LAB quả thật cực kỳ đáng tin cậy. Hình ảnh, âm thanh trong điện ảnh là in thẳng lên phim thô. Bản gốc hình ảnh, bản gốc âm thanh cần phải thông qua máy in phim để đồng bộ, tạo thành bản ghi hình ghi âm, sau khi tráng chế tác thành phim gốc thành phẩm gồm đủ hình đủ tiếng. Vì khoảng cách phát âm của máy chiếu phim 35 mm bị chậm hơn so với cổng phát hành 20 hình, khi in ấn, tất cả bản âm thanh gốc cần đẩy lên trước 20 hình, để bảo đảm đồng bộ hình âm. Khi chiếu phim, thông qua máy móc, hình ảnh sẽ bị được chiếu lên màn ảnh, mà âm thanh thì dùng trang bị đối âm của máy chiếu phim để phát ra.
Xem phim, mũi Tạ Lan Sinh cay xè. Anh nghĩ tới bản thân, Tân Dã, nghĩ Niếp Niếp, nghĩ tới Kỳ Dũng, Sầm Thần, cũng nghĩ tới tâm huyết cùng với kỳ vọng của tất cả mọi người đối với nó.
Nathan, Hunter đều là quý nhân của anh.
Sau khi cảnh “Cảnh sát xét xử” cuối cùng được chiếu lên màn hình, giáo sư chủ nhiệm khoa Vương Tiên Tiến của Tạ Lan Sinh cũng trầm lặng, sau một lúc lâu mới nói: “Lan Sinh, có lẽ em không đi nhầm đường đâu, em rất phù hợp với chế tác độc lập. Đề tài này không ổn, nhưng thầy xem xong. . . . . . Vô cùng cảm động.”
“Giáo sư. . . . . .” Tạ Lan Sinh có chút muốn khóc, “Cảm ơn thầy.”
Anh đã giành được một lần thừa nhận.
Mà lại còn là sự thừa nhận từ chuyên gia quyền uy nhất tại lĩnh vực này.
Lại nói tiếp, anh vốn cũng cũng không biết bản thân được gọi là “Nhà làm phim độc lập”, là Vương Tiên Tiến truyền thụ danh từ này cho anh. Vương Tiên Tiến nói, tại thế kỷ này ở Mỹ, tám công ty lớn lũng đoạn Hollywood cũng hình thành khuôn phép nghiêm ngặt, tất cả đều nhắm vào thị trường đại chúng, để đạt được lợi nhuận lớn nhất. Vì thế một đám yêu điện ảnh liền tự chủ tài chính tự mình làm phim, thoát khỏi sự khống chế của “Big 8”, quay rất nhiều bộ điện ảnh hoàn toàn bất đồng với phim thương mại, được gọi là “Nhà làm phim độc lập”. Mà “Nhà làm phim độc lập” Trung Quốc như Tạ Lan Sinh đây lại càng có thêm nhiều ý tứ.
Tạ Lan Sinh cũng không biết lịch sử điện ảnh trăm năm sau sẽ viết về anh —— Nhà làm phim độc lập đầu tiên như thế nào.
Là nhiệt huyết? Hay liều lĩnh? Là tích cực, hay là phản đối?
Kỳ thật từ sớm, Tạ Lan Sinh chỉ là muốn quay nội dung mình thích mà thôi, giống như viết tiểu thuyết vậy. Xưởng sản xuất muốn phân biệt đối xử, nhóm đàn anh “Phá cửa mà vào” với nhóm đạo diễn nguyên lão kỳ cựu cùng nhau lũng đoạn giấy phép quay phim, lại thêm kiểm duyệt vô cùng nghiêm khắc, anh chờ không nổi. Nhưng mà, cẩn thận ngẫm lại, không lấy giấy phép, vượt khỏi giới hạn, là những việc luôn có người muốn làm. Thách thức tiêu chuẩn hiện tại, đẩy mạnh cải cách hiện trạng, cuối cùng đạt tới một sự cân bằng.
Nhìn chung trên thế giới, các quốc gia đều trải qua một thời kì đặc thù như vậy, tức là, chế độ kiểm duyệt cùng người trong nghề vừa đối địch lại vừa thỏa hiệp với nhau. Mỗi lần cải cách chế độ đều cần thiên thời địa lợi nhân hoà, Tạ Lan Sinh từng xem một quyển sách lấy Hollywood làm ví dụ tham thảo về kiểm duyệt điện ảnh. Kể rằng, Sự ra đời của một quốc gia năm 1915 khiến tư bản nhìn thấy lợi nhuận cực đại, không thể thỏa mãn chỉ chiếu phim ở mấy bang rộng lớn, vì thế yêu cầu sửa đổi triệt để chế độ tra xét. Mà Hiệp hội điện ảnh như ” Hays Offices” thì bắt đầu gánh vác công tác “Tự thân thẩm tra” “Tự thân quản lý”, đồng thời cũng đảm đương công việc giải thích liên hệ với từng chính quyền, lời nói càng lúc có trọng lượng.
Kế tiếp, tới năm 1948, phán quyết Paramount phá vỡ độc quyền, Hollywood cũ sụp đổ, trung tâm thể chế mới không còn là sản xuất, mà là phát hành. Dần dần, bởi vì công ty phát hành có thể phát hành đủ loại nội dung khác nhau, có công chiếu, có phát sóng, có sản xuất đĩa, chính phủ trở nên không còn kiểm soát nghiêm ngặt với khâu sản xuất nữa. Vì vậy, cuối cùng, năm 1968, phân loại điện ảnh chính thức thay thế được chế độ kiểm duyệt điện ảnh, do giám đốc ban chấp hành thực thi. Đương nhiên, Kỳ tích thắng kiện năm 1953 cũng là một sự kiện quan trọng, dù rằng khi đó đạo diễn thưa kiện chỉ là để thu hồi phí tổn.
Tạ Lan Sinh một mực cho rằng tiêu chuẩn hiện hữu rồi sẽ được nới rộng, song không biết là khi nào, bởi bất cứ điều gì, có lẽ không phải chỉ thay đổi một lần, mà sẽ cần rất nhiều lần.
Kỳ thật, bình tĩnh mà xem xét, Tạ Lan Sinh cũng không phải người phản đối chế độ xét duyệt, ngược lại, anh luôn cho rằng, mặt ngoài chính trị vô cùng phức tạp, Cục Điện ảnh cũng không đáng chê trách. Các bên đều có lập trường riêng, có người cho rằng “Công dân không cần chỉ đạo” là dựa vào phân chia tuổi tác, chỉ cần có quyền lợi chính trị thì cần tự chủ lựa chọn trách nhiệm bản thân, chứ không phải “Có người cả đời là thầy, có người cả đời chỉ là trò”. Mà một bộ phận thì lại cho rằng, “18 tuổi” chỉ là con số, công dân chính là cần chỉ đạo, thậm chí là chỉ đạo cả đời. Hai quan điểm này đều rất bình thường, mà ai đúng ai sai hay điểm cân bằng rốt cuộc nằm ở đâu, có lẽ chỉ có lịch sử mới có thể cho đáp án. Cũng là xuất phát từ nguyên nhân này, anh không ghét Cục Điện ảnh, cũng không giận xưởng sản xuất. Anh thậm chí có thể thấu hiểu những đạo diễn kỳ cựu “Chiếm đoạt giấy phép”, còn cả những đàn anh đàn chị chèn ép đàn em —— đều vì tư lợi mà thôi.
Song có thể khẳng định hiện tại đúng là có chút quá khắc nghiệt, cơ hồ không thể chân chính chạm đến vấn đề tồn tại trước mắt. Không gian sáng tạo rộng lớn, nhưng cần phải có người đứng ra, tiến đánh, đánh cược, từng chút đi về phía trước, xem kết quả, thăm dò ranh giới. Hoặc là nói, có vài thứ ở giai đoạn hiện tại có khổ tâm hoặc bất đắc dĩ, nhưng tự do sáng tạo là “Đúng đắn”, không thể phản bác. Bởi vậy cần phải có người thực hiện, để đạt tới một cân bằng, dẫu cho, có lẽ phải mất mấy chục năm, thậm chí còn lâu hơn, cho đến khi thế cục hoàn toàn thay đổi.
Đối với văn nghệ mà nói, phê phán vĩnh viễn là sức mạnh lớn nhất, hơn hẳn tán dương, ca ngợi. Nó giúp nhân loại thay đổi, tiến về phía trước, chứ không phải bằng lòng với hiện trạng. Một ngày nào đó, mọi người sẽ chứng kiến loại phim nhựa này trên màn ảnh lớn, cũng nhất định sẽ tán thưởng những đạo diễn trước ánh huỳnh quang đó. Nhưng Tạ Lan Sinh cũng thật sự hy vọng, đến lúc đó, mọi người có thể nhìn thấy bóng dáng mỏng manh của anh, của Tôn Phượng Mao, của một thế hệ làm phim độc lập bọn họ có lẽ sớm đã đi xa rồi.
. . . . . . . . . . . .
Tạ Lan Sinh ngay tối nhận được bản gốc đã chạy đến bưu cục, gửi đến Uỷ ban tuyển chọn LHP Torino. Anh không quen ai muốn đi Italy, cũng không xin được visa đi Italy.
Trên thực tế, công tác báo danh hết hạn trước một tháng so với ngày 29 tháng 11 khai mạc LHP Torino. Tạ Lan Sinh đã báo danh, nhưng chưa kịp gửi phim gốc qua bưu điện, có dạo đã định rút lui, song đạo diễn một bộ điện ảnh có Kỳ Dũng tham gia vừa vặn là thành viên của Uỷ ban xét duyệt, liền gia hạn cho Tạ Lan Sinh, cho anh dời ngày gửi đồ.
Ý tứ của nhóm Kỳ Dũng là, mục đích của LHP Torino chính là để nâng đỡ thanh niên, khích lệ người mới, Tạ Lan Sinh đi có phần phù hợp. Liên hoan phim này chỉ tiếp nhận ba tác phẩm tốt nhất của một đạo diễn điện ảnh, mà tại rất nhiều năm trong quá khứ, có rất nhiều người làm điện ảnh tiếng tăm đã cất bước từ đây. Nếu Lan Sinh bỏ qua Torino, thì liên hoan phim có phần thân thiện với người mới mà anh miễn cưỡng có thể tham gia chỉ còn có Rotterdam của Hà Lan, San Sebastián của Tây Ban Nha. Đối với nguyên nhân bọn họ đưa ra Tạ Lan Sinh cũng cảm thấy có lý, liền kính nhờ người kéo dài thời hạn cho.
Bởi vì chỉ có một phần phim gốc, Tạ Lan Sinh lại hồi hộp ngày đêm bất an trằn trọc, sợ lại xuất hiện vấn đề phải in tráng lần nữa. Mãi đến mùng 8 tháng 11, anh nhận được điện thoại đến từ Ban tổ chức LHP Torino.
“Đạo diễn Tạ, ” Một người đàn ông bên đầu điện thoại kia dùng tiếng Anh kém cỏi nói, “Tôi là chủ tịch Matteo De Sciglio của LHP Torino.”
“Chào ngài, tôi là Tạ Lan Sinh.” Tạ Lan Sinh không dám động đậy, chuyên tâm lắng nghe. Anh từng tưởng tượng nhận được cuộc điện thoại này song toàn thân vẫn cứng ngắc.
“Good, Good.” Đối phương tiếp tục nói, “Đạo diễn Tạ, chúng tôi hy vọng mời bộ phim Gốc rễ của ngài đến Torino tham gia tranh giải, ngài có sẵn lòng không?”
“Sẵn lòng sẵn lòng, đương nhiên sẵn lòng ạ!” Tạ Lan Sinh liên tiếp nói ba câu “Sẵn lòng”. Dẫu rằng trong lúc không có ai anh vẫn trộm nghĩ đến khả năng này, nhưng khi biến thành sự thật anh lại cảm thấy khó lòng tin nổi.
Anh vốn tưởng rằng mình phải tham gia bảy tám chín liên hoan phim mới có thể sở hữu một cơ hội đối diện với người mua thế này.
“Vâng.” Đại khái đã gặp nhiều đạo diễn trẻ mới toe như Tạ Lan Sinh, giọng điệu của Matteo De Sciglio ôn hòa, “Chúng tôi sẽ gửi thư mời chính thức, xin hãy nhớ mang theo. Ngoài ra, trước khi công bố danh sách đề cử xin giữ bí mật nội dung cuộc điện thoại.”
“Vâng, tôi nhất định sẽ giữ bí mật nghiêm ngặt. Cảm ơn, vất vả cho ngài rồi. Hiện tại mang thư mời đi xin thị thực liệu kịp không ạ?”
“Hẳn là có thể xin làm gấp.”
“Vâng vâng.” Tạ Lan Sinh lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, vội vàng ngăn đối phương tựa hồ sắp ngắt điện thoại, “Có điều này, ngại quá, thật sự có chút khó có thể mở miệng, chính là. . . . . . Tôi còn muốn hỏi, đối với vé máy bay, chỗ nghỉ của đạo diễn, Ban tổ chức có chi trả không ạ?” Nếu Torino không chi trả thì anh lại phải lo lắng chuyện tiền nong.
Matteo De Sciglio nở nụ cười, tựa hồ cảm thấy chuyện đạo diễn này quan tâm rất thú vị, “Đối với đạo diễn, chúng tôi sẽ thanh toán vé máy bay khứ hồi cùng chi phí nghỉ ngơi ba ngày, người khác phải tự chi trả.”
“Đã rõ ạ . . . . . .” Tạ Lan Sinh nghĩ, vậy chỉ có thể là một mình đi rồi. Anh không có tiền dẫn theo người khác, tuy rằng rất muốn để Niếp Niếp xuất ngoại một lần ngắm thế giới. Cô gái hoạt bát kia nhất định sẽ rất vui vẻ.
“Cuối cùng, còn có một chuyện quan trọng.” Matteo De Sciglio tiếp lời, “Tất cả phim điện ảnh tham gia tranh giải chính đều phải có phụ đề song ngữ tiếng Anh cùng tiếng Italy. Gốc rễ đã có phụ đề tiếng Anh, bây giờ còn thiếu tiếng Italy. Mong cậu trước khi chính thức khai mạc làm thêm phụ đề cho phim gốc.”
“. . . . . .” Nghe được yêu cầu cứng rắn như vậy, Tạ Lan Sinh choáng váng, anh hỏi, “Hoàn toàn không thể linh động sao ạ?”
Matteo De Sciglio cười: “Đây là quy định. Phải để khán giả xem hiểu mới được.”
“. . . . . . Vâng, cảm ơn.”
“Vậy hẹn gặp lại tại liên hoan phim.”
“Vâng, hẹn gặp lại tại liên hoan phim.”
Buông điện thoại, Tạ Lan Sinh lại lo lắng.
Con mẹ nó anh lấy tiền đâu mà thêm phụ đề Italy chứ?
Vốn tưởng rằng 25 vạn là đủ rồi, ai ngờ chi tiêu ngoài dự kiến lại ùn ùn không ngừng mà xuất hiện.
Đối với phim nhựa điện ảnh mà nói phụ đề in ấn cực kỳ phức tạp. Nhân viên hậu kỳ phải chép tay phụ đề trên mặt kính, mỗi tấm một cảnh, rồi sau đó in đảo ngược chữ trắng nền đen. Như vậy, khi nhân viên hậu kỳ dùng máy in lật phim dương bản có thể chồng hình ảnh với phụ đề lên, để máy in cuốn lại, cuối cùng nhận được phim gốc có phụ đề. Nghe nói hiện tại có vài công ty đang thủ nghiệm phụ đề laser, cũng chính là ghi phụ đề trực tiếp vào mặt trên phim âm bản, nhưng vẫn chưa hoàn thiện, lại vô cùng đắt đỏ.
Toàn bộ phụ đề tiếng Anh của Gốc rễ trên cơ bản là Tân Dã phiên dịch. Làm sinh viên hàng top của Havard tiếng Anh của y đủ tiêu chuẩn, ABC LAB chỉ phụ trách viết tay phụ đề hậu kỳ, căn phụ đề, nhưng cho dù như vậy cũng rất đắt, lên đến tiền vạn. Phụ đề, phối sáng đồng thời tiến hành, cũng tiêu tốn hai tuần.
Giả như làm thêm một bản phim tiếng Italy. . . . . . Vậy không chỉ cần tiền làm phim, còn phải tiêu tiền dịch thuật, tiền phụ đề, khả năng cần đến N vạn.
Ai ya.
Tạ Lan Sinh biết Tân Dã không biết tiếng Italy. Tân Dã có thể nói tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Tây Ban Nha, nhưng trớ trêu lại dốt đặc tiếng Italy.
Tạ Lan Sinh lại chẳng muốn từ bỏ, anh cầm ống nghe màu cam, ngồi bên điện thoại suốt một đêm, hỏi hết một lượt hai mươi công ty làm phụ đề mình biết. Có vài chỗ là Vương Tiên Tiến giới thiệu, có nơi là ABC LAB giới thiệu, hay Trương Phú Quý giới thiệu, từ Trung Quốc, đến Australia, rồi cả Italy, cả Mỹ, cả Anh.
Rẻ nhất trong đó chính là một công ty nhỏ tại Anh, nguyên bộ báo giá 6000 bảng Anh, 45000 nhân dân tệ.
Tạ Lan Sinh cũng giới thiệu với đối phương, nói bộ phim nhựa này đã vào vòng loại tranh hạng mục chính của LHP Torino. Sales representative* của công ty phụ đề cân nhắc một lát, cuối cùng báo giá 4000 bảng Anh, tương đương 36000 nhân dân tệ.
*Sales representative: Đại diện thương mại/ kinh doanh.
Nhưng 36000 vẫn là quá nhiều. Tạ Lan Sinh nhờ dùng thuốc tráng còn thừa của Trì Trung Hạc, tiết kiệm được hai vạn, còn dư hai vạn. Nói cách khác, nếu nghĩ muốn thêm tiếng Italy, anh ước chừng còn thiếu một vạn sáu.
Một tháng cho dù có thể kiếm 2000 đồng thì cũng phải mất 8 tháng.
Sao cái gì cũng cần tiền thế!
Hay là. . . . . . Không đi nữa? Đại não của Tạ Lan Sinh chợt lóe một ý tưởng: chờ sau này tham gia LHP Anh Mỹ thì sao?
Nhưng cơ hội lần này quá tốt. . . . . . Dù sao LHP Torino là để nâng đỡ thanh niên, nổi danh quốc tế, đạo diễn Kỳ Dũng quen biết có thể trực tiếp giới thiệu phim đến uỷ ban. Càng quan trọng hơn là Gốc rễ đã vào vòng đề cử tranh giải chính, phải biết rằng, đánh giá nghệ thuật vô cùng chủ quan, anh nói hay hắn kêu dở là cực kỳ bình thường. Lần này có thể tham gia Torino cũng chẳng nói lên được gì nhiều, tương lai có lẽ lại bị trù dập.
Thế nào cũng phải đánh cược. Hoặc là tham gia LHP Torino, có thể bán được một ít bản quyền, hoặc là không tham gia, đánh cược vào khả năng tranh giải khác.
Chọn một cái đi. . . . . .
Tạ Lan Sinh nghiêng về hướng đi. Bởi vì, nếu như chẳng thể lọt vào vòng đề cử lần nữa thì anh sẽ hối hận cả đời.
Nhưng mà thời gian cấp bách đến thế, đã không còn lựa chọn nào khác, anh chỉ có thể đi vay Tân Dã, rồi lại làm việc quần quật để nhanh chóng hoàn trả. Tạ Lan Sinh nhận ra rằng, có lẽ bởi vì có Tân Dã ở đây, anh mới chẳng hề hoàn toàn tuyệt vọng. Ở sâu trong nội tâm kỳ thật anh biết mình cũng chưa cùng đường bí lối. Song không có Tân Dã, anh cũng chỉ có thể quỳ cầu cha mẹ lấy hết tiền tiết kiệm ra, mà anh thật sự không muốn như vậy.
Đương nhiên, trước khi lập kế hoạch, Tạ Lan Sinh cần phải hỏi Tân Dã xem có thể vay một vạn sáu không, đây dù sao cũng là một con số lớn.
Tân Dã đại khái vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói trong điện thoại biếng nhác: “Được.”
“Tôi không biết khi nào mới trả được. . . . . .”
Tân Dã mỉm cười: “Vậy lấy thân trả đi.”
“Lấy, lấy thân trả kiểu gì? Làm trâu làm ngựa à?”
“Không cần làm trâu ngựa.”
Tạ Lan Sinh hỏi: “Vậy thì làm cái gì?”
Tân Dã rõ ràng dừng một chút, nói: “Làm cái gì. . . . . . Đến lúc đó nói sau.”
“Được rồi.” Tạ Lan Sinh không cho rằng bản thân không trả nổi một vạn sáu ngàn, cùng lắm kéo dài hơi lâu, cũng nhìn ra là Tân Dã không thèm để ý.
“Với lại, ” Trước khi cúp điện thoại Tân Dã lại nói, “Đưa cho tôi số điện thoại của công ty phụ đề bên Anh đi. Có lẽ sẽ giảm được một ít, không đến 4000 đâu.”
“Tôi có hỏi qua, ” Tạ Lan Sinh rất nghiêm túc nói, “Đây là đã có chiết khấu rồi, vốn phải hết 5000 bảng Anh cơ.”
“Đọc đi.” Tân Dã không kiên nhẫn.
Tạ Lan Sinh nghĩ Tân Dã dù sao cũng học kinh tế ở Havard, công ty phụ đề không chừng có thể giảm giá chút, vì thế nói: “Được, nghe kỹ này, mã khu vực là 44, phía sau là ——”
Tân Dã gật đầu: “Được, biết rồi.”
Ngắt điện thoại, Tạ Lan Sinh cũng không quá trông cậy vào chuyện công ty phụ đề có thể ưu đãi thêm nữa. Chẳng ngờ rằng, vẻn vẹn mười phút sau, Sales Representative kia lại điện thoại đến! Còn nói có thể chiết khấu về giá gốc!
Sales nói: “Là thế này, các ngài không cần phải chọn công ty ở Mỹ kia, chúng tôi có thể để giá 2500 bảng Anh, nhưng các ngài cần phải hỗ trợ tuyên truyền tại LHP Torino. Nghe nói các ngài muốn dùng toàn bộ dự toán để mua vị trí quảng cáo, đến lúc đó mong hãy đề tên công ty chúng tôi bên trên.”
Trong lòng Tạ Lan Sinh mừng rỡ, cuống quýt ưng thuận đối phương, lại hẹn thời gian giao phim, nghĩ thầm rằng Tân Dã thật không hổ là sinh viên tốt nghiệp khoa kinh tế Harvard, cao tay lắm!
Thoáng chốc chỉ còn thiếu 2500, hẳn là rất nhanh có thể trả lại!
Tạ Lan Sinh không biết, công ty phụ đề căn bản chẳng hề ưu đãi giảm giá cho Gốc rễ , đối phương đột nhiên gọi điện thoại đến chính là bởi vì Tân Dã vừa mới trả cho bọn họ 1500 bảng Anh.
Cái gọi là “Giảm giá” này là lời nói dối. Trực tiếp giảm tới mức không cần vay tiền thoạt nhìn có phần đáng ngờ, Tân Dã cho rằng như thế này là ổn.
. . . . . . . . . . . .
Tiếp đó, Tạ Lan Sinh lại đến “Khách sạn Bắc Kinh” Grand Hotel, tìm Tân Dã vay hai ngàn năm kia.
Khách sạn Grand Hotel Bắc Kinh là hạng năm sao HongKong Trung Quốc góp vốn, cực kỳ sang trọng. Tạ Lan Sinh đi đôi giày thủng lỗ lệt xệt qua đại sảnh, tiến vào quán bar nhỏ ở một bên.
Trong quán bar, Tân Dã đang dựa vào cửa sổ uống rượu một mình, trên bàn còn bày mấy món ăn nhẹ, đại đa số là quả khô.
Tạ Lan Sinh ngồi xuống đối diện: “Tân Dã.” Phát hiện Tân Dã cũng rót cho mình một ly vang đỏ.
Tân Dã hỏi: “Đến rồi à?”
“Ừm.”
“Cần 2500 hả?”
“Là vay 2500.” Tạ Lan Sinh nghiêm túc sửa đúng nói, “Xong hết sẽ lập tức hoàn trả.”
“Được, ” Tân Dã mỉm cười, “Vay 2500.”
Tân Dã nâng tay, dùng mấy ngón tay thon dài lấy một chiếc thẻ bên trái đẩy qua, nói, “Đây là thẻ visa tại Mỹ của tôi, có thể chi trả quốc tế.”
“Cảm ơn. . . . . .” Ngón tay hai người bọn họ phân biệt chạm vào hai đầu thẻ, vài giây sau Tân Dã buông tay, Tạ Lan Sinh lấy thẻ về, ngắm nghía kỹ càng.
Anh chưa từng tận mắt thấy thứ gọi là “Thẻ ngân hàng” này. Năm trước ngân hàng Trung Quốc mới phát hành thẻ Great Wall, sau đến ngân hàng Công thương phát hành thẻ Peony, nhưng Tạ Lan Sinh cũng không đi làm, vẫn sử dụng sổ tiết kiệm ngân hàng.
Tân Dã tiếp tục nói: “Công ty phụ đề khẳng định sẽ hỏi tên người dùng, số thẻ, ngày hết hạn thẻ. Anh cần trả lời. . . . . . Tên tôi dùng trên thẻ này là Tân Dã, họ Tân, tên Dã.”
“Hả?” Tai Tạ Lan Sinh liền động, “Không phải Yves à?”
“Không, lúc quyết định quốc tịch đã đổi tên rồi.”
“À à. . . . . .”
“Còn có, ” Tân Dã lại đẩy một chiếc thẻ sang, “Trong chiếc này là nhân dân tệ, có thể thanh toán vé máy bay khứ hồi.”
“À, đúng.” Tạ Lan Sinh thiếu chút nữa quên mất, anh còn phải trả tiền mua vé máy bay. Ban tổ chức LHP Torino chỉ thanh toán chứ không mua vé cho.
Tân Dã hỏi: “Hay là anh cần chi phiếu?”
Tạ Lan Sinh vội nói: “Không cần không cần!” Chi phiếu quá cao cấp, chỉ từng thấy qua ở phim Hongkong, bỏng tay mất.
Chờ Tạ Lan Sinh cất thẻ xong xuôi, Tân Dã chỉ vào ly rượu đối diện: “Uống xong hẵng đi, đến chỗ này rồi mà không nếm thử thì có phần lạc lõng quá.”
“Được rồi.” Tạ Lan Sinh cũng đang thèm rượu, nói “Cảm ơn”, học bộ dáng phim Hongkong, luồn chân ly dài mảnh vào giữa ngón giữa cùng với ngón áp út, trượt lên trên, bàn tay đỡ ly: “Thế này à?”
“Không phải, buông ra.”
“. . . . . .”
Tân Dã vươn tay, trực tiếp kéo ngón trỏ ngón giữa của Tạ Lan Sinh ra, nhẹ nhàng đặt vào giữa chân ly, lại đưa ngón cái của anh đặt vào một bên khác, để Tạ Lan Sinh dùng ba ngón tay nâng chân ly, nói: “Bình thường dùng loại ly này, không nên chạm vào thân nó, bằng không nhiệt độ thân người sẽ ảnh hưởng đến hương vị rượu.”
“Ừ.”
“Lắc một chút là dùng được rồi.”
“Ừ.” Anh cẩn thận nhấp một ngụm, lại nhấp một ngụm, cảm thấy được hương vị quả nhiên đậm đà, một miếng quả khô một ngụm vang đỏ, bất giác uống hết toàn bộ.
Tân Dã vẫn thong thả, dựa vào lưng ghế, mười phần thoải mái, nhàn nhạt cười, nhìn Tạ Lan Sinh.
Đến cuối cùng, Tạ Lan Sinh bất chợt lại nhớ đến một vấn đề vô cùng quan trọng, vội vàng hỏi: “Đúng rồi Tân Dã, dùng thẻ ngân hàng rút tiền mặt có phải cũng cần mật khẩu hay không? Tài khoản tiết kiệm cần mật khẩu, thẻ hẳn là cũng cần mật khẩu chứ?”
“Đương nhiên. Tôi chỉ dùng một tấm thẻ này ở Trung Quốc, sao có khả năng không có mật khẩu được.”
“Một, một tấm thôi á? Duy nhất một á? Không còn thẻ khác sao? Vậy tôi rút xong lập tức sẽ trả lại.” Nghe nói Tân Dã chỉ có một tấm thẻ, Tạ Lan Sinh choáng váng, “Thế, mật khẩu là gì vậy?”
Tân Dã lại không lập tức trả lời. Y uống hết một ngụm cuối cùng, buông ly thủy tinh xuống bàn. Y gác chân dài, một tay đặt lên tay vịn sofa, một tay cầm chân ly thủy tinh, rũ mắt nhìn một lát rồi mới nâng mi, nhìn Tạ Lan Sinh đối diện, có chút uể oải cười, nói: “Sinh nhật của anh.”
Sinh nhật của anh, đối với anh là ngày quan trọng nhất. Đối với tôi cũng vậy.
Dài dữ dội luôn ;____;
Nói chung là Tân Dã vẫn còn lịch thiệp lắm, chứ như ba cái truyện máu chó theo gu của tui thì đoạn này lấy thân báo đáp thật rồi =)))
Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Đánh giá:
Truyện Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Story
Chương 24
10.0/10 từ 49 lượt.