Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Chương 18
79@-
Sau khi từ Thiên An Môn quay về cầu Kế Môn, Tạ Lan Sinh gọi người của đoàn phim thu dọn đồ đạc đến thôn Lê Thụ. Bọn họ thuê một chiếc xe bánh mì “Đại phát”, một đường rầm rầm tiến đến, dù sao khoảng cách cũng có sự khác biệt nên thuận lợi hơn rất nhiều so với lúc ở thôn Hu Dị.
Trong một tuần kế tiếp, bọn họ quay mười bốn mười lăm cảnh, phần lớn nội dung đều tập trung tại phương diện xung đột của người trong nhà.
Nam chính Vương Phúc Sinh càng lúc càng tàn độc với vợ mình.
Một lần, hắn sau khi tát Thải Phượng xong lại kêu đau tay, phẫn nộ, chửi rủa, còn bắt Thải Phượng quỳ trên mặt đất bôi thuốc với băng bó cho hắn.
Tương tác giữa hai người Tân Dã cùng Âu Dương Niếp Niếp cực kỳ tốt, song lúc quay đặc tả bàn tay, Tạ Lan Sinh lại lên tiếng cắt ngang: “Cut. Đoạn lúc trước bỏ đi.”
“Hả?” Kỳ Dũng hoàn toàn không thể hiểu nổi: “Làm sao vậy? ? ? Tôi quay có vấn đề gì đâu? ? ? Bị lọt hậu trường* à?” Hắn biết, vì tiết kiệm kinh phí quay Tạ Lan Sinh cực hiếm khi kêu “cut”. Lần này khẳng định là không thể nhịn được, nhưng chính hắn cũng không cảm thấy có sai sót kỹ thuật gì.
*Nguyên văn: (xuyên bang): Trong điện ảnh, từ này dùng để chỉ việc sơ sót trong quá trinh hậu kỳ, để lọt những cảnh/ người/ vật…. thuộc về hậu trường vào bản phim chính thức (goof/goff) – wiki
“Không phải vấn đề quay đâu.” Tạ Lan Sinh cũng tiếc phim nhựa, song anh vẫn đi mấy bước đến trước mặt Ảnh đế Tân, cầm hai tay đối phương lên, nhìn nhìn, than thở: “Quả nhiên.”
Kỳ Dũng ồm ồm nói: “Tay Tân Dã rất ổn mà?” Cũng có mọc ra ngón thứ sáu đâu.
Tạ Lan Sinh thì hất cằm, âm thanh điềm đạm trước sau như một: “Quay phim Kỳ à, ngài nhìn lại xem. Tân Dã sống trong nhung lụa, bàn tay thật sự không giống người ở quê.” Ngón tay thon dài, làn da nhẵn nhụi, khớp xương trời sinh mang theo sự gợi cảm, quay đặc tả cực kỳ không hợp lý.
“A!” Được chỉ điểm, Kỳ Dũng chợt bừng tỉnh, có chút cảm khái sự tỉ mỉ chu đáo cùng yêu cầu cao của Tạ Lan Sinh, đề nghị nói, “Vậy. . . . . . Bôi thêm ít bùn nhé?”
Tạ Lan Sinh cũng có chút đau đầu, anh nhăn mày lại: “Vấn đề không phải là bôi hay không. . . . . . Tay nam chính không phải bẩn, mà là thô kệch. Lúc trước chẳng có bất kỳ đoạn nào tả Vương Phúc Sinh bẩn thỉu cả, biện pháp dùng bùn che giấu dám chắc là có phần đường đột.”
Kỳ Dũng cũng không có cách nào: “Vậy, bỏ đoạn này nhé? Bỏ đoạn này cũng không ảnh hưởng đến sự lý giải của khán giả đối với toàn thể nội dung phim mà.”
Tạ Lan Sinh: “. . . . . .”
Bỏ đi?
Bỏ đi sẽ suy giảm hiệu quả, Tạ Lan Sinh cũng không muốn thỏa hiệp.
Anh không trả lời, mím chặt môi, qua ước chừng hai ba mươi giây, đột nhiên nắm chặt hai bàn tay Ảnh đế Tân, nâng mắt, hỏi, “Tân Dã, có thể khiến tay tạm thời thô ráp chút được không?”
Tân Dã chỉ cảm thấy ngón tay nóng bỏng, như đang bám vào thứ gì đó, rũ mắt, giọng điệu lạnh giá, hỏi lại: “Làm sao để khiến tay tạm thời thô ráp vậy?”
“Còn chưa xác định là có được hay không.” Tạ Lan Sinh nói, “Cậu ở đây chờ một chút nhé?”
Tân Dã mỉm cười: “Được, anh cứ thử đi, cần người thì cứ gọi.”
“Cảm ơn, Tân Dã.” Tạ Lan Sinh nói xong, cũng không đối diện với Kỳ Dũng, quay người lại, vội vã đi ra ngoài.
Mà Kỳ Dũng bị tinh thần hy sinh “Chỉ vì quay một cảnh đặc tả, một người dám động thủ với người khác, một người thì bằng lòng để người khác ra tay” của hai người làm cho kinh hãi.
Rõ ràng căn bản không thể công chiếu, còn muốn tự hành hạ đến mức độ này sao? Giám khảo, khán giả còn cả công ty phát hành ngoại quốc căn bản còn chẳng để ý bàn tay trên màn ảnh là nhẵn nhụi hay là thô kệch nữa.
Kỳ Dũng nhận ra rằng, Tạ Lan Sinh quay điện ảnh không phải vì kiếm tiền cũng không phải để đoạt giải, anh vẫn luôn duy trì sự sùng kính tuyệt đối đối với từng chi tiết nhỏ nhặt, tựa như tín ngưỡng vậy.
Anh là đang bước trên đường hành hương.
Kỳ Dũng lại nghĩ tới khi bọn họ quay cảnh cháy nổ lúc trước, bởi vì không thể mua bánh tạo khói*, Tạ Lan Sinh để tái tạo hiệu quả “Khói nổ”, nhét một đống cát bụi vào ống giấy, nhắm chặt mắt rồi thổi mạnh ra. Cuối cùng, bụi than vẩn đục từng luồng tung lên, ngược lại rất giống thật, mà Tạ Lan Sinh bị sặc ho như ống bễ, cũng không biết đã hít phải bao nhiêu bụi bặm.
*Nguyên văn: (yên bính): Một loại đạo cụ dùng trong phim ảnh được làm với nguyên liệu chủ yếu là lưu huỳnh và mạt cưa, có thể sản sinh ra lượng khói lớn.
Không thể không nói, là người chung ngành sản xuất điện ảnh, Kỳ Dũng có chút bị lay động.
. . . . . . . . . . . .
Kỳ Dũng đã không còn ở đây, Tạ Lan Sinh kéo quần ngồi xổm trước mặt Tân Dã, để chén nước xuống mặt đất g*** h** ch*n mình. Xòe một bàn tay Tân Dã ra, gắt gao nắm, nâng mắt lên, có chút thương tiếc, hỏi: “Chúng ta dùng cát cọ lòng bàn tay, có được không? Để cảnh này qua tuần sau quay lại, quay những cảnh khác trước, một tuần mỗi ngày đều chà xát, hẳn là sẽ có chút hiệu quả.”
Tân Dã ngồi trên chiếc ghế, một bàn tay bị mở ra, một khuỷu tay chống gối, cũng chỉ muốn thay Tạ Lan Sinh quay bộ phim này đến tốt nhất. Thấy Tạ Lan Sinh áy náy trong lòng y ngược lại có chút không thoải mái, cánh tay đang gác trên đùi phải liền vươn đến, gãi gãi cằm Tạ Lan Sinh như trêu chọc mèo con, mỉm cười: “Có gì đâu, thô thì thôi, quay xong mấy ngày là hết ấy mà.”
“Ừm. . . . . . Tân Dã, cảm ơn.”
“Lần Gốc rễ tái khởi động trước kia anh còn bắt tôi phơi nắng cho đen còn gì, quên rồi à?” Lý do thì là “Da trắng thịt mềm”, không quá phù hợp với hình tượng nhân vật, Tân Dã buộc lòng phải gác chân dài ngồi trong sân đọc sách đọc báo. Tân Dã kỳ thật cũng không tính là trắng, nhưng Tạ Lan Sinh vẫn cho rằng Tân Dã cần phơi nắng thêm một chút.
Tạ Lan Sinh nói: “Không quên đâu. . . . . . thời điểm đó cũng chưa quá thân quen. . . . . .” Hiện tại thì biết thương người rồi. Lại nói, hai việc bị cháy nắng với bị cát xát tay cũng không quá giống nhau, cái trước thì chỉ bị đen một chút, cái sau thì là bắt người chịu đau.
“Không sao cả, xát đi.”
“Ừ.” Nhận được sự đồng ý, Tạ Lan Sinh liền nhẹ nhàng mở tay trái Tân Dã ra, dúm một chút cát mới nãy thu gom được bên ngoài, thả vào trong lòng bàn tay Tân Dã, dùng ba ngón tay của mình xoa thành vòng từ trong ra ngoài. Lực đạo của anh kỳ thật không nhỏ, nhưng lại dịu dàng, hơn nữa còn cẩn thận, tựa như nâng niu trân bảo, cảm giác trong lòng rất căng thẳng.
Tương lai bộ điện ảnh này còn chưa biết, nói là tính toán xin tham gia liên hoan phim Châu Âu, Bắc Mỹ, nhưng trên thực tế có được đề cử hay không căn bản vẫn là một ẩn số. Tân Dã dẫu là Ảnh đế Berlin nhưng vẫn phối hợp với anh, anh không có khả năng không xúc động.
Không, cẩn thận ngẫm lại, ngay từ thuở đầu đã vậy, song từ khi hai người bọn họ trở về từ chỗ La Đại Kinh, Tân Dã lập tức liền dốc hết toàn lực phối hợp.
Tân Dã. . . . . . Sao có thể chuyên nghiệp vậy chứ?
Người trong phòng đi qua đi lại, thi thoảng có người bất giác liếc mắt một cái về phía bọn họ, nhưng Tạ Lan Sinh không buồn để tâm, toàn tâm toàn ý với Tân Dã.
Xoa hết một lượt trong lòng bàn tay, Tạ Lan Sinh lại lấy cát xoa sang bên cạnh, một tấc cũng không buông tha, tỉ mỉ xát, không để lộ chỗ sơ hở. Tiếp theo, anh chuyển qua ngón tay, xát từng ngón một, từ bụng ngón tay đến khớp nối rồi ngược lại, từ trên xuống dưới đi tới đi lui, có thể cảm nhận được nhiệt độ làn da đến từ một người khác tại giờ phút này.
Tân Dã chỉ rũ mắt nhìn.
Y nhìn tay mình, cũng nhìn tay anh, tay hai người cách một lớp cát mịn mỏng manh, tựa như tiếp xúc lại tựa như không, như gần như xa, như hư mà như thật.
Mà Tân Dã rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Tạ Lan Sinh đi lấy cát mà tiêu tốn hết mười lăm phút. Cát trong chén rất mịn, hạt cát rất nhỏ, Tạ Lan Sinh khi lấy cát trước tiên lọc toàn bộ các viên lớn ra, sợ rằng thời điểm cọ xát hạt cát quá cứng quá sắc làm y đau hoặc bị thương, dù sao đối với việc làm thô ráp tay mà nói thì viên lớn là không có tác dụng gì.
Vài phút sau, Tạ Lan Sinh nâng hai tay người đối diện nhân lên xem, cảm thấy cũng tạm ổn rồi, thở phào một hơi, lại dùng lực nắm, nói: “Sắp xếp mới nhất hiện tại là đợi lát nữa quay thêm một đoạn, cảnh 175. Đợi khi da thô ráp một chút, thì quay lại cảnh đặc tả phần cú tát.”
“À?” Tân Dã cười, hỏi: “Hôm nay thế này là được rồi à?”
“Ừ, được rồi.” Tạ Lan Sinh lại sờ sờ.
Tân Dã nhìn, rồi vươn tay ra vỗ vỗ lên mặt Lan Sinh, nói: “Anh vừa nãy mới chạm vào cát, thế này sao cảm thấy gì được? Hẳn phải thử vào chỗ nào mềm mại hơn thì mới cảm thấy được sự khác biệt á.”
Tạ Lan Sinh cũng thấy có lý, nắm tay kia của Tân Dã, cọ cọ vào má mình, dụng tâm cảm thụ sự châm chích trên làn da, nói: “Có chút sần sùi. . . . . . Hẳn là được đấy.” Nói xong, anh đứng dậy, cảm thấy dưới chân có phần tê rần.
Tân Dã vẫn còn ngơ ngẩn hồi lâu, mới chậm rãi thu tay lại.
Trước khi rời đi, Tạ Lan Sinh nhìn Tân Dã, lần thứ hai hết sức chân thành nói: “Tân Dã, cảm ơn.”
“Có gì đáng cảm ơn đâu?”
Tạ Lan Sinh lắc đầu, nói: “Những điều cậu làm được là quá nhiều so với kỳ vọng ban đầu của tôi. Đồng ý phơi nắng, sẵn lòng làm ráp tay, tôi không biết nên nói như nào nữa. . . . . . Nhưng tôi không ngờ rằng, lần đầu tiên độc lập đạo diễn mà có thể gặp được người diễn viên giỏi trong giấc mộng của mình thế này, cảm thấy thật cảm động. . . . . . Hết thảy khốn khổ mệt mọc trong nháy mắt dường như đều đáng giá.”
Tân Dã sửng sốt, sau một lúc lâu mới ngưng mắt nói: “Làm đạo diễn, vĩnh viễn đừng bao giờ cho rằng bản thân yêu cầu quá cao, nếu người khác làm không được, thì tôi nhất định có thể được. Hãy ghi nhớ điều đó.” Giọng nói của y rất êm tai, trầm thấp, mạnh mẽ, mang theo từ tính động lòng người.
“Ừ.” Tạ Lan Sinh có chút ngượng nghịu, “Vậy tôi ra ngoài chuẩn bị một chút.”
Sau khi Tạ Lan Sinh đi rồi Tân Dã vẫn còn có chút ngẩn ngơ.
Y hơi khép tay phải lại, tựa như muốn giữ lại hương vị của một người khác trong lòng bàn tay. Y nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Tạ Lan Sinh m*n tr*n từng tấc trên đôi tay mình tại một phút đồng hồ trước, thật chân thật, lại thật hư ảo.
Trong lòng y có một loại dịu dàng ướt át mà đẹp đẽ, tựa như sóng triều, vô cùng mềm mại, nhưng lại mênh mông, cuộn trào mãnh liệt. Trong lòng y có rất nhiều thứ, xao động, bồng bột, sinh trưởng, làm cho y vừa bực bội lại dễ chịu. Tạ Lan Sinh, ba chữ nhẹ nhàng vấn vương trên đầu lưỡi ý, là mùi vị tuyệt vời y không nói rõ được. Cũng chẳng thể nói ra.
Tân Dã rốt cuộc mở mắt, nhìn cát rơi trên mặt đất.
Tân Dã rũ mắt nhìn một lúc lâu, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng ngón tay vẫn còn đẹp đẽ của mình nhẹ nhàng gom cát trên đất.
Y vun từng đống nhặt lên, một hạt cũng chẳng muốn bỏ, thả vào trong lòng tay trái, cuối cùng rốt cuộc hình thành một nắm nhỏ. Y nghe được tiếng huyết dịch sôi sục ồn ào trên thân mình, khiến kẻ khác kinh hãi.
Tân Dã nhìn quanh, lấy chai thuốc Âu Dương Niếp Niếp đã uống hết, cẩn thận bỏ cát cất vào trong, giấu vào nơi sâu nhất bí mật nhất trong valy, dùng mấy thứ khác đè lên, bảo đảm không bị người phát hiện.
Cảm thấy bản thân như đã điên rồi.
Đã tới mức độ này rồi ư?
Chỉ là cát đã từng xoa trong lòng bàn tay của Tạ Lan Sinh cùng y mà thôi. . . . . .
Trong lòng Tân Dã sóng to gió lớn mặt ngoài lại là bát phong bất động*. Tạ Lan Sinh lại tiến vào lần nữa, trong tay xách theo một cái chổi, nhìn đất, giật mình nói: “Cát mới nãy rơi xuống đất đâu rồi?”
*Nguyên văn: : Tám ngọn gió trong Phật giáo gồm: lợi – suy, hủy – dự, xưng – cơ, khổ – lạc. Nhà Phật dạy rằng nên tu tâm tĩnh để tâm không động khi gặp phải tám ngọn gió này. Cân nhắc đổi thành “Vững như bàn thạch”.
Tân Dã nói: “Tôi dọn rồi.”
Tạ Lan Sinh càng hết hồn, hỏi: “Cậu đổ đi đâu vậy?”
Tân Dã trả lời: “Còn đi đâu nữa. WC.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Giống như Artem Wing* vậy, Tân Dã cũng bị cưỡng ép chuyên nghiệp.
*Artem Wing (/ tả nhiên): Một trong các đối tượng chinh phục trong game otome mobile Tears of Themis
Trương Nghệ Mưu khi quay Hoàng Thổ Địa * cũng từng dùng hạt cát để xát tay.
*Hoàng thổ (Yellow Earth) là một bộ phim truyền hình dài tập năm 1984 của Trung Quốc, kể về câu chuyện của một thôn nữ trẻ dũng cảm chống lại những hủ tục cổ hủ và tìm kiếm tự do. Tác phẩm đầu tay của đạo diễn Trần Khải Ca. Chuyển thể điện ảnh của Trương Nghệ Mưu.
Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Chương 18: Gốc rễ (16)
Sau khi từ Thiên An Môn quay về cầu Kế Môn, Tạ Lan Sinh gọi người của đoàn phim thu dọn đồ đạc đến thôn Lê Thụ. Bọn họ thuê một chiếc xe bánh mì “Đại phát”, một đường rầm rầm tiến đến, dù sao khoảng cách cũng có sự khác biệt nên thuận lợi hơn rất nhiều so với lúc ở thôn Hu Dị.
Trong một tuần kế tiếp, bọn họ quay mười bốn mười lăm cảnh, phần lớn nội dung đều tập trung tại phương diện xung đột của người trong nhà.
Nam chính Vương Phúc Sinh càng lúc càng tàn độc với vợ mình.
Một lần, hắn sau khi tát Thải Phượng xong lại kêu đau tay, phẫn nộ, chửi rủa, còn bắt Thải Phượng quỳ trên mặt đất bôi thuốc với băng bó cho hắn.
Tương tác giữa hai người Tân Dã cùng Âu Dương Niếp Niếp cực kỳ tốt, song lúc quay đặc tả bàn tay, Tạ Lan Sinh lại lên tiếng cắt ngang: “Cut. Đoạn lúc trước bỏ đi.”
“Hả?” Kỳ Dũng hoàn toàn không thể hiểu nổi: “Làm sao vậy? ? ? Tôi quay có vấn đề gì đâu? ? ? Bị lọt hậu trường* à?” Hắn biết, vì tiết kiệm kinh phí quay Tạ Lan Sinh cực hiếm khi kêu “cut”. Lần này khẳng định là không thể nhịn được, nhưng chính hắn cũng không cảm thấy có sai sót kỹ thuật gì.
*Nguyên văn: (xuyên bang): Trong điện ảnh, từ này dùng để chỉ việc sơ sót trong quá trinh hậu kỳ, để lọt những cảnh/ người/ vật…. thuộc về hậu trường vào bản phim chính thức (goof/goff) – wiki
“Không phải vấn đề quay đâu.” Tạ Lan Sinh cũng tiếc phim nhựa, song anh vẫn đi mấy bước đến trước mặt Ảnh đế Tân, cầm hai tay đối phương lên, nhìn nhìn, than thở: “Quả nhiên.”
Kỳ Dũng ồm ồm nói: “Tay Tân Dã rất ổn mà?” Cũng có mọc ra ngón thứ sáu đâu.
Tạ Lan Sinh thì hất cằm, âm thanh điềm đạm trước sau như một: “Quay phim Kỳ à, ngài nhìn lại xem. Tân Dã sống trong nhung lụa, bàn tay thật sự không giống người ở quê.” Ngón tay thon dài, làn da nhẵn nhụi, khớp xương trời sinh mang theo sự gợi cảm, quay đặc tả cực kỳ không hợp lý.
“A!” Được chỉ điểm, Kỳ Dũng chợt bừng tỉnh, có chút cảm khái sự tỉ mỉ chu đáo cùng yêu cầu cao của Tạ Lan Sinh, đề nghị nói, “Vậy. . . . . . Bôi thêm ít bùn nhé?”
Tạ Lan Sinh cũng có chút đau đầu, anh nhăn mày lại: “Vấn đề không phải là bôi hay không. . . . . . Tay nam chính không phải bẩn, mà là thô kệch. Lúc trước chẳng có bất kỳ đoạn nào tả Vương Phúc Sinh bẩn thỉu cả, biện pháp dùng bùn che giấu dám chắc là có phần đường đột.”
Kỳ Dũng cũng không có cách nào: “Vậy, bỏ đoạn này nhé? Bỏ đoạn này cũng không ảnh hưởng đến sự lý giải của khán giả đối với toàn thể nội dung phim mà.”
Tạ Lan Sinh: “. . . . . .”
Bỏ đi?
Bỏ đi sẽ suy giảm hiệu quả, Tạ Lan Sinh cũng không muốn thỏa hiệp.
Anh không trả lời, mím chặt môi, qua ước chừng hai ba mươi giây, đột nhiên nắm chặt hai bàn tay Ảnh đế Tân, nâng mắt, hỏi, “Tân Dã, có thể khiến tay tạm thời thô ráp chút được không?”
Tân Dã chỉ cảm thấy ngón tay nóng bỏng, như đang bám vào thứ gì đó, rũ mắt, giọng điệu lạnh giá, hỏi lại: “Làm sao để khiến tay tạm thời thô ráp vậy?”
“Còn chưa xác định là có được hay không.” Tạ Lan Sinh nói, “Cậu ở đây chờ một chút nhé?”
Tân Dã mỉm cười: “Được, anh cứ thử đi, cần người thì cứ gọi.”
“Cảm ơn, Tân Dã.” Tạ Lan Sinh nói xong, cũng không đối diện với Kỳ Dũng, quay người lại, vội vã đi ra ngoài.
Mà Kỳ Dũng bị tinh thần hy sinh “Chỉ vì quay một cảnh đặc tả, một người dám động thủ với người khác, một người thì bằng lòng để người khác ra tay” của hai người làm cho kinh hãi.
Rõ ràng căn bản không thể công chiếu, còn muốn tự hành hạ đến mức độ này sao? Giám khảo, khán giả còn cả công ty phát hành ngoại quốc căn bản còn chẳng để ý bàn tay trên màn ảnh là nhẵn nhụi hay là thô kệch nữa.
Kỳ Dũng nhận ra rằng, Tạ Lan Sinh quay điện ảnh không phải vì kiếm tiền cũng không phải để đoạt giải, anh vẫn luôn duy trì sự sùng kính tuyệt đối đối với từng chi tiết nhỏ nhặt, tựa như tín ngưỡng vậy.
Anh là đang bước trên đường hành hương.
Kỳ Dũng lại nghĩ tới khi bọn họ quay cảnh cháy nổ lúc trước, bởi vì không thể mua bánh tạo khói*, Tạ Lan Sinh để tái tạo hiệu quả “Khói nổ”, nhét một đống cát bụi vào ống giấy, nhắm chặt mắt rồi thổi mạnh ra. Cuối cùng, bụi than vẩn đục từng luồng tung lên, ngược lại rất giống thật, mà Tạ Lan Sinh bị sặc ho như ống bễ, cũng không biết đã hít phải bao nhiêu bụi bặm.
*Nguyên văn: (yên bính): Một loại đạo cụ dùng trong phim ảnh được làm với nguyên liệu chủ yếu là lưu huỳnh và mạt cưa, có thể sản sinh ra lượng khói lớn.
Không thể không nói, là người chung ngành sản xuất điện ảnh, Kỳ Dũng có chút bị lay động.
. . . . . . . . . . . .
Kỳ Dũng đã không còn ở đây, Tạ Lan Sinh kéo quần ngồi xổm trước mặt Tân Dã, để chén nước xuống mặt đất g*** h** ch*n mình. Xòe một bàn tay Tân Dã ra, gắt gao nắm, nâng mắt lên, có chút thương tiếc, hỏi: “Chúng ta dùng cát cọ lòng bàn tay, có được không? Để cảnh này qua tuần sau quay lại, quay những cảnh khác trước, một tuần mỗi ngày đều chà xát, hẳn là sẽ có chút hiệu quả.”
Tân Dã ngồi trên chiếc ghế, một bàn tay bị mở ra, một khuỷu tay chống gối, cũng chỉ muốn thay Tạ Lan Sinh quay bộ phim này đến tốt nhất. Thấy Tạ Lan Sinh áy náy trong lòng y ngược lại có chút không thoải mái, cánh tay đang gác trên đùi phải liền vươn đến, gãi gãi cằm Tạ Lan Sinh như trêu chọc mèo con, mỉm cười: “Có gì đâu, thô thì thôi, quay xong mấy ngày là hết ấy mà.”
“Ừm. . . . . . Tân Dã, cảm ơn.”
“Lần Gốc rễ tái khởi động trước kia anh còn bắt tôi phơi nắng cho đen còn gì, quên rồi à?” Lý do thì là “Da trắng thịt mềm”, không quá phù hợp với hình tượng nhân vật, Tân Dã buộc lòng phải gác chân dài ngồi trong sân đọc sách đọc báo. Tân Dã kỳ thật cũng không tính là trắng, nhưng Tạ Lan Sinh vẫn cho rằng Tân Dã cần phơi nắng thêm một chút.
Tạ Lan Sinh nói: “Không quên đâu. . . . . . thời điểm đó cũng chưa quá thân quen. . . . . .” Hiện tại thì biết thương người rồi. Lại nói, hai việc bị cháy nắng với bị cát xát tay cũng không quá giống nhau, cái trước thì chỉ bị đen một chút, cái sau thì là bắt người chịu đau.
“Không sao cả, xát đi.”
“Ừ.” Nhận được sự đồng ý, Tạ Lan Sinh liền nhẹ nhàng mở tay trái Tân Dã ra, dúm một chút cát mới nãy thu gom được bên ngoài, thả vào trong lòng bàn tay Tân Dã, dùng ba ngón tay của mình xoa thành vòng từ trong ra ngoài. Lực đạo của anh kỳ thật không nhỏ, nhưng lại dịu dàng, hơn nữa còn cẩn thận, tựa như nâng niu trân bảo, cảm giác trong lòng rất căng thẳng.
Tương lai bộ điện ảnh này còn chưa biết, nói là tính toán xin tham gia liên hoan phim Châu Âu, Bắc Mỹ, nhưng trên thực tế có được đề cử hay không căn bản vẫn là một ẩn số. Tân Dã dẫu là Ảnh đế Berlin nhưng vẫn phối hợp với anh, anh không có khả năng không xúc động.
Không, cẩn thận ngẫm lại, ngay từ thuở đầu đã vậy, song từ khi hai người bọn họ trở về từ chỗ La Đại Kinh, Tân Dã lập tức liền dốc hết toàn lực phối hợp.
Tân Dã. . . . . . Sao có thể chuyên nghiệp vậy chứ?
Người trong phòng đi qua đi lại, thi thoảng có người bất giác liếc mắt một cái về phía bọn họ, nhưng Tạ Lan Sinh không buồn để tâm, toàn tâm toàn ý với Tân Dã.
Xoa hết một lượt trong lòng bàn tay, Tạ Lan Sinh lại lấy cát xoa sang bên cạnh, một tấc cũng không buông tha, tỉ mỉ xát, không để lộ chỗ sơ hở. Tiếp theo, anh chuyển qua ngón tay, xát từng ngón một, từ bụng ngón tay đến khớp nối rồi ngược lại, từ trên xuống dưới đi tới đi lui, có thể cảm nhận được nhiệt độ làn da đến từ một người khác tại giờ phút này.
Tân Dã chỉ rũ mắt nhìn.
Y nhìn tay mình, cũng nhìn tay anh, tay hai người cách một lớp cát mịn mỏng manh, tựa như tiếp xúc lại tựa như không, như gần như xa, như hư mà như thật.
Mà Tân Dã rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Tạ Lan Sinh đi lấy cát mà tiêu tốn hết mười lăm phút. Cát trong chén rất mịn, hạt cát rất nhỏ, Tạ Lan Sinh khi lấy cát trước tiên lọc toàn bộ các viên lớn ra, sợ rằng thời điểm cọ xát hạt cát quá cứng quá sắc làm y đau hoặc bị thương, dù sao đối với việc làm thô ráp tay mà nói thì viên lớn là không có tác dụng gì.
Vài phút sau, Tạ Lan Sinh nâng hai tay người đối diện nhân lên xem, cảm thấy cũng tạm ổn rồi, thở phào một hơi, lại dùng lực nắm, nói: “Sắp xếp mới nhất hiện tại là đợi lát nữa quay thêm một đoạn, cảnh 175. Đợi khi da thô ráp một chút, thì quay lại cảnh đặc tả phần cú tát.”
“À?” Tân Dã cười, hỏi: “Hôm nay thế này là được rồi à?”
“Ừ, được rồi.” Tạ Lan Sinh lại sờ sờ.
Tân Dã nhìn, rồi vươn tay ra vỗ vỗ lên mặt Lan Sinh, nói: “Anh vừa nãy mới chạm vào cát, thế này sao cảm thấy gì được? Hẳn phải thử vào chỗ nào mềm mại hơn thì mới cảm thấy được sự khác biệt á.”
Tạ Lan Sinh cũng thấy có lý, nắm tay kia của Tân Dã, cọ cọ vào má mình, dụng tâm cảm thụ sự châm chích trên làn da, nói: “Có chút sần sùi. . . . . . Hẳn là được đấy.” Nói xong, anh đứng dậy, cảm thấy dưới chân có phần tê rần.
Tân Dã vẫn còn ngơ ngẩn hồi lâu, mới chậm rãi thu tay lại.
Trước khi rời đi, Tạ Lan Sinh nhìn Tân Dã, lần thứ hai hết sức chân thành nói: “Tân Dã, cảm ơn.”
“Có gì đáng cảm ơn đâu?”
Tạ Lan Sinh lắc đầu, nói: “Những điều cậu làm được là quá nhiều so với kỳ vọng ban đầu của tôi. Đồng ý phơi nắng, sẵn lòng làm ráp tay, tôi không biết nên nói như nào nữa. . . . . . Nhưng tôi không ngờ rằng, lần đầu tiên độc lập đạo diễn mà có thể gặp được người diễn viên giỏi trong giấc mộng của mình thế này, cảm thấy thật cảm động. . . . . . Hết thảy khốn khổ mệt mọc trong nháy mắt dường như đều đáng giá.”
Tân Dã sửng sốt, sau một lúc lâu mới ngưng mắt nói: “Làm đạo diễn, vĩnh viễn đừng bao giờ cho rằng bản thân yêu cầu quá cao, nếu người khác làm không được, thì tôi nhất định có thể được. Hãy ghi nhớ điều đó.” Giọng nói của y rất êm tai, trầm thấp, mạnh mẽ, mang theo từ tính động lòng người.
“Ừ.” Tạ Lan Sinh có chút ngượng nghịu, “Vậy tôi ra ngoài chuẩn bị một chút.”
Sau khi Tạ Lan Sinh đi rồi Tân Dã vẫn còn có chút ngẩn ngơ.
Y hơi khép tay phải lại, tựa như muốn giữ lại hương vị của một người khác trong lòng bàn tay. Y nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Tạ Lan Sinh m*n tr*n từng tấc trên đôi tay mình tại một phút đồng hồ trước, thật chân thật, lại thật hư ảo.
Trong lòng y có một loại dịu dàng ướt át mà đẹp đẽ, tựa như sóng triều, vô cùng mềm mại, nhưng lại mênh mông, cuộn trào mãnh liệt. Trong lòng y có rất nhiều thứ, xao động, bồng bột, sinh trưởng, làm cho y vừa bực bội lại dễ chịu. Tạ Lan Sinh, ba chữ nhẹ nhàng vấn vương trên đầu lưỡi ý, là mùi vị tuyệt vời y không nói rõ được. Cũng chẳng thể nói ra.
Tân Dã rốt cuộc mở mắt, nhìn cát rơi trên mặt đất.
Tân Dã rũ mắt nhìn một lúc lâu, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng ngón tay vẫn còn đẹp đẽ của mình nhẹ nhàng gom cát trên đất.
Y vun từng đống nhặt lên, một hạt cũng chẳng muốn bỏ, thả vào trong lòng tay trái, cuối cùng rốt cuộc hình thành một nắm nhỏ. Y nghe được tiếng huyết dịch sôi sục ồn ào trên thân mình, khiến kẻ khác kinh hãi.
Tân Dã nhìn quanh, lấy chai thuốc Âu Dương Niếp Niếp đã uống hết, cẩn thận bỏ cát cất vào trong, giấu vào nơi sâu nhất bí mật nhất trong valy, dùng mấy thứ khác đè lên, bảo đảm không bị người phát hiện.
Cảm thấy bản thân như đã điên rồi.
Đã tới mức độ này rồi ư?
Chỉ là cát đã từng xoa trong lòng bàn tay của Tạ Lan Sinh cùng y mà thôi. . . . . .
Trong lòng Tân Dã sóng to gió lớn mặt ngoài lại là bát phong bất động*. Tạ Lan Sinh lại tiến vào lần nữa, trong tay xách theo một cái chổi, nhìn đất, giật mình nói: “Cát mới nãy rơi xuống đất đâu rồi?”
*Nguyên văn: : Tám ngọn gió trong Phật giáo gồm: lợi – suy, hủy – dự, xưng – cơ, khổ – lạc. Nhà Phật dạy rằng nên tu tâm tĩnh để tâm không động khi gặp phải tám ngọn gió này. Cân nhắc đổi thành “Vững như bàn thạch”.
Tân Dã nói: “Tôi dọn rồi.”
Tạ Lan Sinh càng hết hồn, hỏi: “Cậu đổ đi đâu vậy?”
Tân Dã trả lời: “Còn đi đâu nữa. WC.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Giống như Artem Wing* vậy, Tân Dã cũng bị cưỡng ép chuyên nghiệp.
*Artem Wing (/ tả nhiên): Một trong các đối tượng chinh phục trong game otome mobile Tears of Themis
Trương Nghệ Mưu khi quay Hoàng Thổ Địa * cũng từng dùng hạt cát để xát tay.
*Hoàng thổ (Yellow Earth) là một bộ phim truyền hình dài tập năm 1984 của Trung Quốc, kể về câu chuyện của một thôn nữ trẻ dũng cảm chống lại những hủ tục cổ hủ và tìm kiếm tự do. Tác phẩm đầu tay của đạo diễn Trần Khải Ca. Chuyển thể điện ảnh của Trương Nghệ Mưu.
Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Đánh giá:
Truyện Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Story
Chương 18
10.0/10 từ 49 lượt.