Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Chương 118
65@-
Tạ Lan Sinh siết điện thoại, chỉ cảm thấy bản thân đang diễn một vở kịch hoang đường: “Tôi không cần ekip Vạn Vạn, cũng không cần biên kịch hợp tác. Thế này đi, ngài cùng sếp Văn sếp Nguyễn tìm chút thời gian, chúng ta gặp mặt một lần, mặt đối mặt nêu ý kiến. Tôi hy vọng hội nghị lần này sếp Văn sếp Nguyễn đều tham gia, mọi người định thời gian cụ thể rồi nhắn tin cho tôi là được rồi.”
“Được rồi. . . . . .”
Buông điện thoại, Tạ Lan Sinh lại nghĩ tới chuyện một bộ phim của Phượng Mao từng trải qua. Đó là Phượng Mao lần đầu thử nghiệm điện ảnh thương mại, bị người khinh rẻ, có điều cuối cùng một công ty vẫn quyết định làm bên phát hành. Lúc đó Phượng Mao vô vàn cảm kích, song sau khi bộ phim sản xuất xong, sếp lớn kia đột nhiên yêu cầu người tình biên kịch kí tên. Bởi vì đã làm đến bước này, bản quyền điện ảnh đã là của người ra, tính cách con người Tôn Phượng Mao lại không giống Tạ Lan Sinh, vì thế cắn răng gật đầu chấp thuận, để tình nhân kia làm đồng biên kịch. Tôn Phượng Mao cơ hồ cũng giống toàn bộ sáu đạo diễn lớn, các bộ phim sau năm 2003 đều được sản xuất, phát hành bởi các xưởng phim cũ, như Thượng Ảnh, đến khi chuyển sang thử điện ảnh thương mại liền thành một hồi “Khom lưng vì tiền” . Lúc ấy Tôn Phượng Mao nói với Tạ Lan Sinh: “Bọn họ không chỉ có nhét diễn viên, mà còn cả đội ngũ sản xuất!”
Tạ Lan Sinh lại thở dài.
Độ dài điện ảnh đã phải sửa, nội dung cũng đã bị cắt xén, hiện tại ngay cả đại cương cũng phải sửa sao?
Thật sự là không thể chấp nhận.
. . . . . . . . . . . .
Cuối cùng, cuộc gặp của Tạ Lan Sinh cùng Tân Vị được bố trí vào thứ tư.
Tạ Lan Sinh lại dẫn theo nhà sản xuất Lam Thiên đến thảo luận diễn viên.
Tạ Lan Sinh rất thích Lam Thiên. Lam Thiên là bạn học cùng khoa của anh, trong trận “Tranh tài” hồi năm hai, để thắng được kinh phí hai bọn họ đã lựa chọn quay phim dễ dãi, các giảng viên cũng vô cùng ủng hộ. Cuối cùng quả nhiên anh được chọn, nhưng sau khi suy ngẫm quyết định từ bỏ, bởi vì đột nhiên cảm thấy bản thân “Đã đánh mất sơ tâm” “Đi sai đường” rồi. Lúc đó Lam Thiên cảm thấy những đạo diễn giỏi cực kỳ cần người hỗ trợ, vì thế sau này đã đi New York, học kinh nghiệm làm sản xuất. Bởi vậy, năng lực của Lam Thiên rất mạnh, vô cùng quan tâm đến đạo diễn.
Hắn đến với Tới Nhạc Dương chung quy cũng là để ủng hộ Lan Sinh, song nhà sản xuất cũng không quan trọng như ở Hollywood, Video Tân Vị lại cực kỳ cố chấp, Lam Thiên cũng bất lực. Video Tân Vị cũng không tin tưởng đánh giá chuyên nghiệp của nhà sản xuất, chỉ tin vào bản thân, cũng không ngại đắc tội nhà sản xuất lớn giống như Mỹ, chỉ vì trong tay người kia có kịch bản hay đạo diễn giỏi. Tân Vị cho rằng trước mắt tư bản của ngành mới là trung tâm nhất.
Lúc này, phòng họp lại đổi sang một gian khác, vẫn ở trên đỉnh, Văn Viễn, Nguyễn Thành, Ngô Cửu Nhất toàn bộ đến đông đủ.
“Giám đốc Văn, Giám đốc Nguyễn, ” Tạ Lan Sinh nói, “Thêm nhân vật thật sự không phù hợp. Hiện tại, nhân vật chính yếu của Tới Nhạc Dương trong ngoài đã có sáu. Phim chỉ dài hai tiếng, nhưng nhân vật cần lớp lang, sống động, quá nhiều sẽ phân tán cảm xúc của người xem điện ảnh, cũng sẽ không thể cùng khóc cùng cười được. Hơn nữa, Tới Nhạc Dương là muốn chiếu trên ‘Rạp chiếu phim internet’ của chúng ta, sự chú ý của khán giả nhất định bị phân tán vô cùng, lúc thì tán gẫu, khi thì nhắn tin, tăng thêm nhân vật sẽ càng khiến mọi người không phân rõ ai là ai. Hiện tại sáu nhân vật chính đã là giới hạn năng lực của tôi rồi, để phân chia mọi mặt của sáu người tôi đã vắt hết trí óc, hao tổn tâm tư, giờ lại thêm một sẽ liền mờ nhạt, không chút dấu ấn. Sự tồn tại của cậu ta sẽ làm giảm thời gian xuất hiện, trì hoãn phát triển của người khác. Tôi không giảm được những tình tiết dùng để mô tả những người khác. Bộ phim 120 phút, chia đều đến từng nhân vật là 20 phút, giả dụ nhân vật mới tổng cộng chỉ lên hình mười phút —— không thể ít hơn nữa, thời gian phát triển những người khác cũng chỉ còn lại 18 phút, thoáng chốc đã giảm một phần mười!”
Ngừng một chút, Tạ Lan Sinh lại nói: “Hơn nữa, phương thức hài hước hiện tại phù hợp với truyền dẫn điện ảnh hơn, điều này đã được chứng thực qua nhiều bộ điện ảnh. Nếu cưỡng ép hài kịch, pha trò, sẽ làm suy giảm hiệu quả, thiếu hòa hợp. Mặt khác cũng hỏng tính thống nhất.”
Tính chỉnh thể, là sự thử thách nhất với năng lực chuyên nghiệp của đạo diễn điện ảnh. Một bộ điện ảnh cần quay mấy tháng thậm chí mấy năm, đảm bảo không khí, diễn xuất, ánh đèn, cảnh quay của một cảnh phải hoàn hảo thống nhất không lộ kẽ hở là rất khó. Tạ Lan Sinh rất không muốn để diễn viên tấu hài phá hỏng không khí —— cảnh có bọn họ, với cảnh không có, chỉ e cảm giác sẽ khác biệt.
Sản xuất Lam Thiên cũng ở một bên phát huy kỹ năng, cố gắng thuyết phục.
Bên Văn Viễn nghiêm túc nghe xong, tiếp theo, Văn Viễn đan mười ngón, khẽ thở dài, bày ra bộ dạng bất đắc dĩ, nói: “Đạo diễn Tạ, giám chế Lam, ý của hai người tôi cũng hiểu. Nhưng mà, bên chúng yêu cầu như vậy tất nhiên là cũng có lý do. Quần thể quan tâm điện ảnh nghệ thuật chủ yếu chính là fan của ngôi sao, thậm chí so với phim thương mại lại càng cần nhiều ngôi sao tham gia. Mà phương thức diễn hài của nam ba cũng là điện ảnh, vẫn là tấu hài thôi, người xem sẽ không thực sự để tâm, cũng sẽ không hiểu đâu. Ngài là người trong ngành, nên mới có thể nghĩ nhiều vậy. Bọn họ không hiểu đâu. Còn về tính thống nhất. . . . . .”
Tạ Lan Sinh: “. . . . . .”
Văn Viễn tiếp tục nói: “Đạo diễn Tạ, ngài xem tổng phòng vé của điện ảnh nghệ thuật có ngôi sao và không có đi. Có thể nhìn ra, là cách một trời một vực.”
“Đúng vậy, ” Một cái cô ả sắm vai ác nói, “Đạo diễn Tạ, tôi xin nói thật lòng, không quá xuôi tai, mọi người đừng để tâm. Phòng vé của phim không giành giải của đạo diễn Tạ cũng có phòng vé mấy ngàn vạn! Năm trước công chiếu Ngày tháng tư cuối cùng phòng bán vé là 30 triệu, Mùa xuân năm nay vào năm 2010 thì là 15 triệu, Bạch mã năm 2017 thì chỉ có 3 triệu! Phá vỡ kỷ lục phòng vé điện ảnh nghệ thuật là ba bộ phim có tính đặc thù. Năm 2006 Đất trời mênh mông là giành được Sư tử vàng, tác phẩm trở lại năm 2008 năm là giành được đạo diễn xuất sắc tại Venice, bộ phim năm 2013 kia là bộ duy nhất của đạo diễn Tạ phá tỷ, cũng được trao giải, không đủ sức thuyết phục. Chúng tôi thật sự không quá muốn bộ phim này chìm nghỉm không tiếng gió.”
Ả còn chưa nói hết, Văn Viễn đã khoát tay, ý bảo ả quá đường đột, nói tiếp mấy lời cặn bã: “Chúng tôi hy vọng Tới Nhạc Dương có thể nâng đỡ ‘Rạp chiếu phim nghệ thuật online’, hiệu ứng ngôi sao phải nói là điều tất yếu, không thể bỏ qua. Chúng tôi cũng có nỗi khổ.”
Ngẫm lại, tiếp lời: “Bên chúng tôi đã thảo luận qua. Thêm một nhân vật, thêm chút đất diễn, hẳn cũng vẫn hoàn hảo.”
Tạ Lan Sinh gằn từng chữ một: “Nhưng Vạn Vạn thực sự không phù hợp.”
Văn Viễn cười: “Đạo diễn Tạ, nhờ ngài nghĩ biện pháp bằng mọi giá. Ngài từng nói, thủ pháp quay của Tới Nhạc Dương có phần thích hợp chiếu trên internet, không tham gia liên hoan phim —— chúng tôi biết mấy thứ đó thật ra cũng có phần mơ hồ. Thế nên, rất nhiều thứ, người xem sẽ không thực sự để tâm, cũng quả thật không hiểu đâu.”
Tạ Lan Sinh: “. . . . . .”
Lan Sinh, Tân Vị không thể thống nhất về vấn đề Vạn Vạn, đề tài chuyển tới Trương Hữu Hữu, tranh luận vẫn không thể giải quyết như cũ.
Văn Viễn dường như cũng cảm thấy Tạ Lan Sinh là cục xương khó nhằn, có chút đau đầu: “Đạo diễn Tạ, lợi ích của chúng ta là thống nhất. Tân Vị hy vọng lượng truy cập của bộ điện ảnh này nâng cao một chút, phòng vé cũng tăng cao một chút, chúng tôi tin rằng ngài cũng vậy. Chỗ chúng tôi đã đầu tư hơn trăm bộ điện ảnh, mấy ngôi sao tuyệt đối có thể huy động được khán giả trên diện rộng.”
Lúc này, cô ả lúc trước sắm vai kẻ xấu lại mở miệng lần thứ hai: “Đạo diễn Tạ, Tân Vị chúng tôi cũng không muốn làm hỏng một bộ điện ảnh vì thiếu ngôi sao, hơn nữa, lại còn là một bộ điện ảnh u ám, kể về ‘Giấc mộng vỡ nát’ không có ngôi sao. Người xem phải thích, phải thỏa mãn, không muốn động não lại càng không muốn suy ngẫm. Tóm lại ngài phải có một điểm có thể khiến họ thích thú. Ngôi sao có thể chính là điểm đó.”
“Lý Tiêu!” Văn Viễn lại quát ngừng, một lần nữa quay đầu nói với Lan Sinh, “Đạo diễn Tạ, chúng tôi đảm bảo, sẽ không can thiệp vào những phương diện khác. Bên chúng tôi cũng chỉ hy vọng điện ảnh có thể có hai ngôi sao, chống đỡ bên ngoài, đảm bảo mức sàn. Những cái khác hoàn toàn không tham gia. Thậm chí nói, tôi có thể tăng thêm ngân sách điện ảnh, ngài không cần phải vội vàng hoàn thành, muốn quay thế nào thì quay, muốn quay mấy lượt cũng được. Tôi biết, thêm Trương Hữu Hữu còn cả Vạn Vạn khiến ngài cảm thấy có phần khó giải quyết, vậy, ngài cứ từ từ nghĩ biện pháp, thử nghiệm cân nhắc nhiều hơn, không cần lo lắng về ngân sách, có thể quay đến vừa lòng mới thôi.”
Đã nói đến mức này đạo diễn nhất định sẽ thỏa hiệp.
Nhưng Tạ Lan Sinh không dự định lùi bước.
Anh không nhịn được bi ai nghĩ: anh là một đạo diễn lớn, đối phương đã khách sáo lắm rồi. Vậy, 99% đạo diễn điện ảnh khác có phải càng không có tiếng nói hay không?
Có phải, trước thì chặt chân, sau đến chặt tay, cuối cùng chỉ còn một sợi tóc phất phơ bay trong gió hay không?
Anh có thể thấu hiểu đầu tư điện ảnh cực kỳ cần lợi nhuận, cũng biết nhờ những tư bản này thúc đẩy mà ngành nghề phồn vinh, nhưng Tạ Lan Sinh luôn cảm thấy, đầu tư không thể giết gà cướp trứng. Đầu tư, là phải khiến nghệ thuật gia cùng người ủng hộ song song lấy được lợi ích, chứ không phải chỉ có một bên thu hoạch được ích lợi lớn nhất. Mọi người cần chung tay suy nghĩ cho hệ thống sinh thái toàn ngành, phải đảm bảo một hình thức có thể tiếp tục vận hành dài lâu.
Tạ Lan Sinh cảm thấy, trước mắt, lĩnh vực nghệ thuật thật sự rất cần dòng tiền dồi dào liên tục không ngừng.
Mặt khác, anh cũng cho rằng, chỉ đơn thuần dựa vào tư bản là có vấn đề, còn là vấn đề cực lớn, bởi vì tư bản tất nhiên đeo thêm gông xiềng cho đạo diễn điện ảnh.
Trung Quốc có vài quỹ điện ảnh, như của Lan Sinh, song những quỹ đó chỉ có thể xem như muối bỏ biển, các quốc gia Âu Mỹ về phương diện này ngược lại có phần quy củ, hoàn thiện. Như là, Pháp có quỹ hỗ trợ điện ảnh truyền hình chuyên nghiệp, do Trung tâm Điện ảnh Quốc gia trực thuộc Bộ Văn hóa phụ trách quản lý và phân phối thống nhất, ngân sách thu nhập đến từ các hạng mục như thuế phụ thu vé xem phim, thuế tiêu thụ băng đĩa DVD, thuế doanh thu của doanh nghiệp truyền hình video. Mà số tiền đó, một phần trả lại cho người làm điện ảnh, chuyển vào tài khoản hỗ trợ, những đạo diễn này quay bộ phim tiếp theo có thể sử dụng khoản quỹ này. Một phần khác tương tự như khoản vay, chủ yếu hướng đến đạo diễn mới, mà cuối cùng, cũng có một vài phương thức đặc thù dùng để đảm bảo điện ảnh được công chiếu.
Trung Quốc cũng có loại quỹ này, 5% của mỗi tấm vé được trích vào “Quỹ điện ảnh chuyên nghiệp”. Hiện tại quy mô phòng vé toàn quốc đã đạt đến 30 tỷ, nói cách khác, “Quỹ điện ảnh chuyên nghiệp” hàng năm có thể tăng được đến 1.5 tỷ. Nhưng thần kỳ chính là, bộ ngành liên quan chưa bao giờ công bố cụ thể chi tiết khoản tiền này, trong giới cũng không có người nào tận mắt nhìn thấy thứ này. Thậm chí, bộ ngành liên quan cũng chưa từng nói về điều kiện, hạn mức hỗ trợ, chỉ để lại mô tả mang tính khái quát mơ hồ, như là “Cải tạo hạ tầng rạp chiếu phim””Hỗ trợ phim nhựa xuất sắc có nhiệm vụ phối hợp tuyên truyền quốc gia” “Hỗ trợ và tài trợ phim nhựa xuất sắc về các chủ đề khác cần được khuyến khích đặc biệt”, mà có thể tra được toàn bộ mấy bộ phim đó đều là thể loại chính kịch. Hiện tại, tiếng gọi yêu cầu chính phủ trợ giúp phim nghệ thuật ngày một lớn, nghe nói “Video nghệ thuật sáng tạo” cũng muốn được liệt vào phạm vi hỗ trợ, song trên tổng thể, đạo diễn điện ảnh rất khó ôm kỳ vọng gì với quỹ này.
Tạ Lan Sinh hít một hơi thật sâu, cố gắng một lần cuối cùng: “Giám đốc Văn, giám đốc Nguyễn, đối với một bộ điện ảnh, chẳng lẽ sự ủng hộ đạo diễn, sự nhiệt huyết của đạo diễn lại không phải quan trọng nhất sao?”
Tân Vị tựa hồ xem thường, chỉ lịch sự phụ họa nói: “Đương nhiên quan trọng. Song nhà đầu tư một mực đồng ý với phương pháp của đạo diễn cũng không được. Thứ này cũng giống những ngành hàng khác, chẳng có gì khác biệt. Học sinh hăng hái học tập, công nhân hăng say công tác rất quan trọng, nhưng, thảo luận các khía cạnh khác cũng tuyệt đối không thể thiếu được.”
“Được, tôi đã hiểu.” Tạ Lan Sinh nới lỏng cổ áo, để lộ khí chất vô lại, anh nói, “Nếu song phương không thể đạt đến nhất trí, vậy vụ hợp tác này xin được tuyên bố đã tan vỡ.”
Lời Tạ Lan Sinh vừa thốt ra, rõ ràng đã khiến mấy người đối diện sửng sốt.
Bọn họ vẫn cho rằng Tân Vị đã trao cho rất nhiều —— Tạ Lan Sinh ước chừng có thể kiếm được 40 triệu, thậm chí còn nhiều hơn từ bộ điện ảnh này.
40 triệu! Không ai có thể cho được con số này!
Tạ Lan Sinh đóng kẹp tài liệu trong tay “Phịch” một tiếng, nửa thật nửa giả nói: “Bản quyền Tới Nhạc Dương tôi đã chuyển cho Tân Vị Video. Năm năm. Trong vòng năm năm nếu không khởi quay tôi sẽ thu hồi kịch bản. Tôi xem như bán một bản quyền quay phim. Mọi người tìm người khác quay đi, đúng rồi, tôi không cần ghi danh làm biên kịch, đừng thêm tôi vào đội ngũ sản xuất.”
Dừng một chút, lại nói: “Còn về hợp đồng đạo diễn kia, tôi sẽ đưa luật sư đến làm hủy bỏ. Tới Nhạc Dương còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, tôi cũng không phải trả xu nào.”
Trên hợp đồng có viết, nếu đạo diễn rút khỏi ekip thì phải bồi hoàn thù lao Tân Vị đã chi trả, còn phải bồi thường số chi phí Tân Vị đã bỏ ra. Hiện tại điện ảnh còn chưa khởi quay bởi vậy chi phí cơ hồ bằng không.
Kỳ thật, Tạ Lan Sinh cũng không phải không có chuẩn bị cho tình huống này, chỉ là, anh vẫn muốn tranh thủ cơ hội, muốn mở rộng điện ảnh nghệ thuật, không định dễ dàng từ bỏ.
Nhưng nếu đã phá vỡ giới hạn của anh, nếu bắt anh từ bỏ ước nguyện ban đầu —— ước nguyện tự do quay những bộ phim yêu thích, anh sẽ bỏ đi.
Mở rộng điện ảnh vô cùng quan trọng, không làm biến chất bản thân lại càng quan trọng hơn.
Anh tin rằng, chỉ cần bị khuất phục một lần trong sáng tạo, tất cả tác phẩm sau này của anh sẽ đều mang theo hương vị đó —— hương vị khuất phục, anh sẽ tự hủy hoại bản thân.
Thật ra Tạ Lan Sinh cho rằng, “Độc lập” là nằm trên mặt tinh thần, không cần quá câu nệ hình thức. Sau 2003, từng bộ điện ảnh của anh được đưa đi thẩm định, nhưng, giả như ý kiến sửa đổi thái quá Tạ Lan Sinh sẽ lựa chọn từ bỏ, bất kể là trước khi khởi quay, hay sau khi đã quay xong, may sao, cái thứ hai cho đến hiện tại vẫn chưa phát sinh. Ở phương diện tư bản, điện ảnh của anh cơ bản đều là đích thân hoặc là Tân Dã phát hành, lần này là vì muốn mở rộng điện ảnh mà lựa chọn hợp tác cùng Tân Vị, là lần duy nhất. Nhưng tinh thần anh độc lập, là tự do, anh vẫn đấu tranh cho đến tận cùng.
Có điều, mặc dù Tạ Lan Sinh nói như vậy, anh cũng biết sâu trong nội tâm anh vẫn hy vọng đạt được đồng thuận.
Dùng “Từ bỏ” để uy h**p đối phương có thể nói là chiêu cuối cùng, anh đã lấy ra diễn xuất “Mạnh mẽ hơn bất cứ ai” mà Tân Dã từng nói.
Đương nhiên, nếu không tác dụng, có lẽ thật sự là phải chia tay.
Ngẫm nghĩ, Tạ Lan Sinh lại nở nụ cười, hai tay cầm kẹp tài liệu, nói: “Giám đốc Văn, Giám đốc Nguyễn, hai vị hẳn cũng biết, tôi từng bước ra từ đường cùng rồi.”
Văn Viễn, Nguyễn Thành: “. . . . . . ?”
“Hồi năm 91, bởi vì không muốn xếp hàng quay phim, cũng bởi vì không muốn bị thẩm định, tôi lựa chọn tự mình làm, bị Cục điện ảnh cấm hết lần này đến lần khác. Bộ phim đầu tiên của tôi tên Gốc rễ , Universal muốn bản quyền Bắc Mỹ nhưng lại mong muốn thay đổi kết thúc, tôi đã từ chối không chút do dự. Sau khi quay Nhất kiến chung tình xong, phim của tôi cơ bản đều để công ty của mình phát hành. Để vượt thẩm định, tôi có thể trao đổi qua lại từng chi tiết một với Cục điện ảnh hết nửa năm, mãi đến khi thuyết phục hoặc gần như thuyết phục được bọn họ mới thôi. Thời điểm năm 12, có một ý kiến của Cục điện ảnh tôi thật sự không thể chấp nhận, vì thế, tôi xin được rút về, không quay nữa, nửa năm trước đó coi như mất trắng.”
Văn Viễn, Nguyễn Thành: “. . . . . . . . . . . .”
Tạ Lan Sinh đứng dậy, hai tay gõ kẹp tài liệu, từ trên cao nhìn xuống phía đối diện, nói: “Tôi cũng chẳng phải khoe khoang gì, tôi chỉ muốn nói, tôi quay phim hai mươi lăm năm, không ai có thể chỉ tay năm ngón đòi thêm hay xóa gì điện ảnh của tôi cả.”
“. . . . . .”
Ánh mắt Tạ Lan Sinh sắc bén: “Không ai có thể bắt tôi phải quay cái gì.”
Nói xong, một tay Tạ Lan Sinh cầm tài liệu, sải chân dài, bước vế phía cửa phòng họp. thời điểm đi ngang qua Lam Thiên, Tạ Lan Sinh đẩy khẽ vào gãy hắn, nói: “Lam Thiên, đi thôi.”
Sau đó, anh đút tay vào túi, thật sự rời đi không hề quay đầu lại.
Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Chương 118. Tới Nhạc Dương (9)
Tạ Lan Sinh siết điện thoại, chỉ cảm thấy bản thân đang diễn một vở kịch hoang đường: “Tôi không cần ekip Vạn Vạn, cũng không cần biên kịch hợp tác. Thế này đi, ngài cùng sếp Văn sếp Nguyễn tìm chút thời gian, chúng ta gặp mặt một lần, mặt đối mặt nêu ý kiến. Tôi hy vọng hội nghị lần này sếp Văn sếp Nguyễn đều tham gia, mọi người định thời gian cụ thể rồi nhắn tin cho tôi là được rồi.”
“Được rồi. . . . . .”
Buông điện thoại, Tạ Lan Sinh lại nghĩ tới chuyện một bộ phim của Phượng Mao từng trải qua. Đó là Phượng Mao lần đầu thử nghiệm điện ảnh thương mại, bị người khinh rẻ, có điều cuối cùng một công ty vẫn quyết định làm bên phát hành. Lúc đó Phượng Mao vô vàn cảm kích, song sau khi bộ phim sản xuất xong, sếp lớn kia đột nhiên yêu cầu người tình biên kịch kí tên. Bởi vì đã làm đến bước này, bản quyền điện ảnh đã là của người ra, tính cách con người Tôn Phượng Mao lại không giống Tạ Lan Sinh, vì thế cắn răng gật đầu chấp thuận, để tình nhân kia làm đồng biên kịch. Tôn Phượng Mao cơ hồ cũng giống toàn bộ sáu đạo diễn lớn, các bộ phim sau năm 2003 đều được sản xuất, phát hành bởi các xưởng phim cũ, như Thượng Ảnh, đến khi chuyển sang thử điện ảnh thương mại liền thành một hồi “Khom lưng vì tiền” . Lúc ấy Tôn Phượng Mao nói với Tạ Lan Sinh: “Bọn họ không chỉ có nhét diễn viên, mà còn cả đội ngũ sản xuất!”
Tạ Lan Sinh lại thở dài.
Độ dài điện ảnh đã phải sửa, nội dung cũng đã bị cắt xén, hiện tại ngay cả đại cương cũng phải sửa sao?
Thật sự là không thể chấp nhận.
. . . . . . . . . . . .
Cuối cùng, cuộc gặp của Tạ Lan Sinh cùng Tân Vị được bố trí vào thứ tư.
Tạ Lan Sinh lại dẫn theo nhà sản xuất Lam Thiên đến thảo luận diễn viên.
Tạ Lan Sinh rất thích Lam Thiên. Lam Thiên là bạn học cùng khoa của anh, trong trận “Tranh tài” hồi năm hai, để thắng được kinh phí hai bọn họ đã lựa chọn quay phim dễ dãi, các giảng viên cũng vô cùng ủng hộ. Cuối cùng quả nhiên anh được chọn, nhưng sau khi suy ngẫm quyết định từ bỏ, bởi vì đột nhiên cảm thấy bản thân “Đã đánh mất sơ tâm” “Đi sai đường” rồi. Lúc đó Lam Thiên cảm thấy những đạo diễn giỏi cực kỳ cần người hỗ trợ, vì thế sau này đã đi New York, học kinh nghiệm làm sản xuất. Bởi vậy, năng lực của Lam Thiên rất mạnh, vô cùng quan tâm đến đạo diễn.
Hắn đến với Tới Nhạc Dương chung quy cũng là để ủng hộ Lan Sinh, song nhà sản xuất cũng không quan trọng như ở Hollywood, Video Tân Vị lại cực kỳ cố chấp, Lam Thiên cũng bất lực. Video Tân Vị cũng không tin tưởng đánh giá chuyên nghiệp của nhà sản xuất, chỉ tin vào bản thân, cũng không ngại đắc tội nhà sản xuất lớn giống như Mỹ, chỉ vì trong tay người kia có kịch bản hay đạo diễn giỏi. Tân Vị cho rằng trước mắt tư bản của ngành mới là trung tâm nhất.
Lúc này, phòng họp lại đổi sang một gian khác, vẫn ở trên đỉnh, Văn Viễn, Nguyễn Thành, Ngô Cửu Nhất toàn bộ đến đông đủ.
“Giám đốc Văn, Giám đốc Nguyễn, ” Tạ Lan Sinh nói, “Thêm nhân vật thật sự không phù hợp. Hiện tại, nhân vật chính yếu của Tới Nhạc Dương trong ngoài đã có sáu. Phim chỉ dài hai tiếng, nhưng nhân vật cần lớp lang, sống động, quá nhiều sẽ phân tán cảm xúc của người xem điện ảnh, cũng sẽ không thể cùng khóc cùng cười được. Hơn nữa, Tới Nhạc Dương là muốn chiếu trên ‘Rạp chiếu phim internet’ của chúng ta, sự chú ý của khán giả nhất định bị phân tán vô cùng, lúc thì tán gẫu, khi thì nhắn tin, tăng thêm nhân vật sẽ càng khiến mọi người không phân rõ ai là ai. Hiện tại sáu nhân vật chính đã là giới hạn năng lực của tôi rồi, để phân chia mọi mặt của sáu người tôi đã vắt hết trí óc, hao tổn tâm tư, giờ lại thêm một sẽ liền mờ nhạt, không chút dấu ấn. Sự tồn tại của cậu ta sẽ làm giảm thời gian xuất hiện, trì hoãn phát triển của người khác. Tôi không giảm được những tình tiết dùng để mô tả những người khác. Bộ phim 120 phút, chia đều đến từng nhân vật là 20 phút, giả dụ nhân vật mới tổng cộng chỉ lên hình mười phút —— không thể ít hơn nữa, thời gian phát triển những người khác cũng chỉ còn lại 18 phút, thoáng chốc đã giảm một phần mười!”
Ngừng một chút, Tạ Lan Sinh lại nói: “Hơn nữa, phương thức hài hước hiện tại phù hợp với truyền dẫn điện ảnh hơn, điều này đã được chứng thực qua nhiều bộ điện ảnh. Nếu cưỡng ép hài kịch, pha trò, sẽ làm suy giảm hiệu quả, thiếu hòa hợp. Mặt khác cũng hỏng tính thống nhất.”
Tính chỉnh thể, là sự thử thách nhất với năng lực chuyên nghiệp của đạo diễn điện ảnh. Một bộ điện ảnh cần quay mấy tháng thậm chí mấy năm, đảm bảo không khí, diễn xuất, ánh đèn, cảnh quay của một cảnh phải hoàn hảo thống nhất không lộ kẽ hở là rất khó. Tạ Lan Sinh rất không muốn để diễn viên tấu hài phá hỏng không khí —— cảnh có bọn họ, với cảnh không có, chỉ e cảm giác sẽ khác biệt.
Sản xuất Lam Thiên cũng ở một bên phát huy kỹ năng, cố gắng thuyết phục.
Bên Văn Viễn nghiêm túc nghe xong, tiếp theo, Văn Viễn đan mười ngón, khẽ thở dài, bày ra bộ dạng bất đắc dĩ, nói: “Đạo diễn Tạ, giám chế Lam, ý của hai người tôi cũng hiểu. Nhưng mà, bên chúng yêu cầu như vậy tất nhiên là cũng có lý do. Quần thể quan tâm điện ảnh nghệ thuật chủ yếu chính là fan của ngôi sao, thậm chí so với phim thương mại lại càng cần nhiều ngôi sao tham gia. Mà phương thức diễn hài của nam ba cũng là điện ảnh, vẫn là tấu hài thôi, người xem sẽ không thực sự để tâm, cũng sẽ không hiểu đâu. Ngài là người trong ngành, nên mới có thể nghĩ nhiều vậy. Bọn họ không hiểu đâu. Còn về tính thống nhất. . . . . .”
Tạ Lan Sinh: “. . . . . .”
Văn Viễn tiếp tục nói: “Đạo diễn Tạ, ngài xem tổng phòng vé của điện ảnh nghệ thuật có ngôi sao và không có đi. Có thể nhìn ra, là cách một trời một vực.”
“Đúng vậy, ” Một cái cô ả sắm vai ác nói, “Đạo diễn Tạ, tôi xin nói thật lòng, không quá xuôi tai, mọi người đừng để tâm. Phòng vé của phim không giành giải của đạo diễn Tạ cũng có phòng vé mấy ngàn vạn! Năm trước công chiếu Ngày tháng tư cuối cùng phòng bán vé là 30 triệu, Mùa xuân năm nay vào năm 2010 thì là 15 triệu, Bạch mã năm 2017 thì chỉ có 3 triệu! Phá vỡ kỷ lục phòng vé điện ảnh nghệ thuật là ba bộ phim có tính đặc thù. Năm 2006 Đất trời mênh mông là giành được Sư tử vàng, tác phẩm trở lại năm 2008 năm là giành được đạo diễn xuất sắc tại Venice, bộ phim năm 2013 kia là bộ duy nhất của đạo diễn Tạ phá tỷ, cũng được trao giải, không đủ sức thuyết phục. Chúng tôi thật sự không quá muốn bộ phim này chìm nghỉm không tiếng gió.”
Ả còn chưa nói hết, Văn Viễn đã khoát tay, ý bảo ả quá đường đột, nói tiếp mấy lời cặn bã: “Chúng tôi hy vọng Tới Nhạc Dương có thể nâng đỡ ‘Rạp chiếu phim nghệ thuật online’, hiệu ứng ngôi sao phải nói là điều tất yếu, không thể bỏ qua. Chúng tôi cũng có nỗi khổ.”
Ngẫm lại, tiếp lời: “Bên chúng tôi đã thảo luận qua. Thêm một nhân vật, thêm chút đất diễn, hẳn cũng vẫn hoàn hảo.”
Tạ Lan Sinh gằn từng chữ một: “Nhưng Vạn Vạn thực sự không phù hợp.”
Văn Viễn cười: “Đạo diễn Tạ, nhờ ngài nghĩ biện pháp bằng mọi giá. Ngài từng nói, thủ pháp quay của Tới Nhạc Dương có phần thích hợp chiếu trên internet, không tham gia liên hoan phim —— chúng tôi biết mấy thứ đó thật ra cũng có phần mơ hồ. Thế nên, rất nhiều thứ, người xem sẽ không thực sự để tâm, cũng quả thật không hiểu đâu.”
Tạ Lan Sinh: “. . . . . .”
Lan Sinh, Tân Vị không thể thống nhất về vấn đề Vạn Vạn, đề tài chuyển tới Trương Hữu Hữu, tranh luận vẫn không thể giải quyết như cũ.
Văn Viễn dường như cũng cảm thấy Tạ Lan Sinh là cục xương khó nhằn, có chút đau đầu: “Đạo diễn Tạ, lợi ích của chúng ta là thống nhất. Tân Vị hy vọng lượng truy cập của bộ điện ảnh này nâng cao một chút, phòng vé cũng tăng cao một chút, chúng tôi tin rằng ngài cũng vậy. Chỗ chúng tôi đã đầu tư hơn trăm bộ điện ảnh, mấy ngôi sao tuyệt đối có thể huy động được khán giả trên diện rộng.”
Lúc này, cô ả lúc trước sắm vai kẻ xấu lại mở miệng lần thứ hai: “Đạo diễn Tạ, Tân Vị chúng tôi cũng không muốn làm hỏng một bộ điện ảnh vì thiếu ngôi sao, hơn nữa, lại còn là một bộ điện ảnh u ám, kể về ‘Giấc mộng vỡ nát’ không có ngôi sao. Người xem phải thích, phải thỏa mãn, không muốn động não lại càng không muốn suy ngẫm. Tóm lại ngài phải có một điểm có thể khiến họ thích thú. Ngôi sao có thể chính là điểm đó.”
“Lý Tiêu!” Văn Viễn lại quát ngừng, một lần nữa quay đầu nói với Lan Sinh, “Đạo diễn Tạ, chúng tôi đảm bảo, sẽ không can thiệp vào những phương diện khác. Bên chúng tôi cũng chỉ hy vọng điện ảnh có thể có hai ngôi sao, chống đỡ bên ngoài, đảm bảo mức sàn. Những cái khác hoàn toàn không tham gia. Thậm chí nói, tôi có thể tăng thêm ngân sách điện ảnh, ngài không cần phải vội vàng hoàn thành, muốn quay thế nào thì quay, muốn quay mấy lượt cũng được. Tôi biết, thêm Trương Hữu Hữu còn cả Vạn Vạn khiến ngài cảm thấy có phần khó giải quyết, vậy, ngài cứ từ từ nghĩ biện pháp, thử nghiệm cân nhắc nhiều hơn, không cần lo lắng về ngân sách, có thể quay đến vừa lòng mới thôi.”
Đã nói đến mức này đạo diễn nhất định sẽ thỏa hiệp.
Nhưng Tạ Lan Sinh không dự định lùi bước.
Anh không nhịn được bi ai nghĩ: anh là một đạo diễn lớn, đối phương đã khách sáo lắm rồi. Vậy, 99% đạo diễn điện ảnh khác có phải càng không có tiếng nói hay không?
Có phải, trước thì chặt chân, sau đến chặt tay, cuối cùng chỉ còn một sợi tóc phất phơ bay trong gió hay không?
Anh có thể thấu hiểu đầu tư điện ảnh cực kỳ cần lợi nhuận, cũng biết nhờ những tư bản này thúc đẩy mà ngành nghề phồn vinh, nhưng Tạ Lan Sinh luôn cảm thấy, đầu tư không thể giết gà cướp trứng. Đầu tư, là phải khiến nghệ thuật gia cùng người ủng hộ song song lấy được lợi ích, chứ không phải chỉ có một bên thu hoạch được ích lợi lớn nhất. Mọi người cần chung tay suy nghĩ cho hệ thống sinh thái toàn ngành, phải đảm bảo một hình thức có thể tiếp tục vận hành dài lâu.
Tạ Lan Sinh cảm thấy, trước mắt, lĩnh vực nghệ thuật thật sự rất cần dòng tiền dồi dào liên tục không ngừng.
Mặt khác, anh cũng cho rằng, chỉ đơn thuần dựa vào tư bản là có vấn đề, còn là vấn đề cực lớn, bởi vì tư bản tất nhiên đeo thêm gông xiềng cho đạo diễn điện ảnh.
Trung Quốc có vài quỹ điện ảnh, như của Lan Sinh, song những quỹ đó chỉ có thể xem như muối bỏ biển, các quốc gia Âu Mỹ về phương diện này ngược lại có phần quy củ, hoàn thiện. Như là, Pháp có quỹ hỗ trợ điện ảnh truyền hình chuyên nghiệp, do Trung tâm Điện ảnh Quốc gia trực thuộc Bộ Văn hóa phụ trách quản lý và phân phối thống nhất, ngân sách thu nhập đến từ các hạng mục như thuế phụ thu vé xem phim, thuế tiêu thụ băng đĩa DVD, thuế doanh thu của doanh nghiệp truyền hình video. Mà số tiền đó, một phần trả lại cho người làm điện ảnh, chuyển vào tài khoản hỗ trợ, những đạo diễn này quay bộ phim tiếp theo có thể sử dụng khoản quỹ này. Một phần khác tương tự như khoản vay, chủ yếu hướng đến đạo diễn mới, mà cuối cùng, cũng có một vài phương thức đặc thù dùng để đảm bảo điện ảnh được công chiếu.
Trung Quốc cũng có loại quỹ này, 5% của mỗi tấm vé được trích vào “Quỹ điện ảnh chuyên nghiệp”. Hiện tại quy mô phòng vé toàn quốc đã đạt đến 30 tỷ, nói cách khác, “Quỹ điện ảnh chuyên nghiệp” hàng năm có thể tăng được đến 1.5 tỷ. Nhưng thần kỳ chính là, bộ ngành liên quan chưa bao giờ công bố cụ thể chi tiết khoản tiền này, trong giới cũng không có người nào tận mắt nhìn thấy thứ này. Thậm chí, bộ ngành liên quan cũng chưa từng nói về điều kiện, hạn mức hỗ trợ, chỉ để lại mô tả mang tính khái quát mơ hồ, như là “Cải tạo hạ tầng rạp chiếu phim””Hỗ trợ phim nhựa xuất sắc có nhiệm vụ phối hợp tuyên truyền quốc gia” “Hỗ trợ và tài trợ phim nhựa xuất sắc về các chủ đề khác cần được khuyến khích đặc biệt”, mà có thể tra được toàn bộ mấy bộ phim đó đều là thể loại chính kịch. Hiện tại, tiếng gọi yêu cầu chính phủ trợ giúp phim nghệ thuật ngày một lớn, nghe nói “Video nghệ thuật sáng tạo” cũng muốn được liệt vào phạm vi hỗ trợ, song trên tổng thể, đạo diễn điện ảnh rất khó ôm kỳ vọng gì với quỹ này.
Tạ Lan Sinh hít một hơi thật sâu, cố gắng một lần cuối cùng: “Giám đốc Văn, giám đốc Nguyễn, đối với một bộ điện ảnh, chẳng lẽ sự ủng hộ đạo diễn, sự nhiệt huyết của đạo diễn lại không phải quan trọng nhất sao?”
Tân Vị tựa hồ xem thường, chỉ lịch sự phụ họa nói: “Đương nhiên quan trọng. Song nhà đầu tư một mực đồng ý với phương pháp của đạo diễn cũng không được. Thứ này cũng giống những ngành hàng khác, chẳng có gì khác biệt. Học sinh hăng hái học tập, công nhân hăng say công tác rất quan trọng, nhưng, thảo luận các khía cạnh khác cũng tuyệt đối không thể thiếu được.”
“Được, tôi đã hiểu.” Tạ Lan Sinh nới lỏng cổ áo, để lộ khí chất vô lại, anh nói, “Nếu song phương không thể đạt đến nhất trí, vậy vụ hợp tác này xin được tuyên bố đã tan vỡ.”
Lời Tạ Lan Sinh vừa thốt ra, rõ ràng đã khiến mấy người đối diện sửng sốt.
Bọn họ vẫn cho rằng Tân Vị đã trao cho rất nhiều —— Tạ Lan Sinh ước chừng có thể kiếm được 40 triệu, thậm chí còn nhiều hơn từ bộ điện ảnh này.
40 triệu! Không ai có thể cho được con số này!
Tạ Lan Sinh đóng kẹp tài liệu trong tay “Phịch” một tiếng, nửa thật nửa giả nói: “Bản quyền Tới Nhạc Dương tôi đã chuyển cho Tân Vị Video. Năm năm. Trong vòng năm năm nếu không khởi quay tôi sẽ thu hồi kịch bản. Tôi xem như bán một bản quyền quay phim. Mọi người tìm người khác quay đi, đúng rồi, tôi không cần ghi danh làm biên kịch, đừng thêm tôi vào đội ngũ sản xuất.”
Dừng một chút, lại nói: “Còn về hợp đồng đạo diễn kia, tôi sẽ đưa luật sư đến làm hủy bỏ. Tới Nhạc Dương còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, tôi cũng không phải trả xu nào.”
Trên hợp đồng có viết, nếu đạo diễn rút khỏi ekip thì phải bồi hoàn thù lao Tân Vị đã chi trả, còn phải bồi thường số chi phí Tân Vị đã bỏ ra. Hiện tại điện ảnh còn chưa khởi quay bởi vậy chi phí cơ hồ bằng không.
Kỳ thật, Tạ Lan Sinh cũng không phải không có chuẩn bị cho tình huống này, chỉ là, anh vẫn muốn tranh thủ cơ hội, muốn mở rộng điện ảnh nghệ thuật, không định dễ dàng từ bỏ.
Nhưng nếu đã phá vỡ giới hạn của anh, nếu bắt anh từ bỏ ước nguyện ban đầu —— ước nguyện tự do quay những bộ phim yêu thích, anh sẽ bỏ đi.
Mở rộng điện ảnh vô cùng quan trọng, không làm biến chất bản thân lại càng quan trọng hơn.
Anh tin rằng, chỉ cần bị khuất phục một lần trong sáng tạo, tất cả tác phẩm sau này của anh sẽ đều mang theo hương vị đó —— hương vị khuất phục, anh sẽ tự hủy hoại bản thân.
Thật ra Tạ Lan Sinh cho rằng, “Độc lập” là nằm trên mặt tinh thần, không cần quá câu nệ hình thức. Sau 2003, từng bộ điện ảnh của anh được đưa đi thẩm định, nhưng, giả như ý kiến sửa đổi thái quá Tạ Lan Sinh sẽ lựa chọn từ bỏ, bất kể là trước khi khởi quay, hay sau khi đã quay xong, may sao, cái thứ hai cho đến hiện tại vẫn chưa phát sinh. Ở phương diện tư bản, điện ảnh của anh cơ bản đều là đích thân hoặc là Tân Dã phát hành, lần này là vì muốn mở rộng điện ảnh mà lựa chọn hợp tác cùng Tân Vị, là lần duy nhất. Nhưng tinh thần anh độc lập, là tự do, anh vẫn đấu tranh cho đến tận cùng.
Có điều, mặc dù Tạ Lan Sinh nói như vậy, anh cũng biết sâu trong nội tâm anh vẫn hy vọng đạt được đồng thuận.
Dùng “Từ bỏ” để uy h**p đối phương có thể nói là chiêu cuối cùng, anh đã lấy ra diễn xuất “Mạnh mẽ hơn bất cứ ai” mà Tân Dã từng nói.
Đương nhiên, nếu không tác dụng, có lẽ thật sự là phải chia tay.
Ngẫm nghĩ, Tạ Lan Sinh lại nở nụ cười, hai tay cầm kẹp tài liệu, nói: “Giám đốc Văn, Giám đốc Nguyễn, hai vị hẳn cũng biết, tôi từng bước ra từ đường cùng rồi.”
Văn Viễn, Nguyễn Thành: “. . . . . . ?”
“Hồi năm 91, bởi vì không muốn xếp hàng quay phim, cũng bởi vì không muốn bị thẩm định, tôi lựa chọn tự mình làm, bị Cục điện ảnh cấm hết lần này đến lần khác. Bộ phim đầu tiên của tôi tên Gốc rễ , Universal muốn bản quyền Bắc Mỹ nhưng lại mong muốn thay đổi kết thúc, tôi đã từ chối không chút do dự. Sau khi quay Nhất kiến chung tình xong, phim của tôi cơ bản đều để công ty của mình phát hành. Để vượt thẩm định, tôi có thể trao đổi qua lại từng chi tiết một với Cục điện ảnh hết nửa năm, mãi đến khi thuyết phục hoặc gần như thuyết phục được bọn họ mới thôi. Thời điểm năm 12, có một ý kiến của Cục điện ảnh tôi thật sự không thể chấp nhận, vì thế, tôi xin được rút về, không quay nữa, nửa năm trước đó coi như mất trắng.”
Văn Viễn, Nguyễn Thành: “. . . . . . . . . . . .”
Tạ Lan Sinh đứng dậy, hai tay gõ kẹp tài liệu, từ trên cao nhìn xuống phía đối diện, nói: “Tôi cũng chẳng phải khoe khoang gì, tôi chỉ muốn nói, tôi quay phim hai mươi lăm năm, không ai có thể chỉ tay năm ngón đòi thêm hay xóa gì điện ảnh của tôi cả.”
“. . . . . .”
Ánh mắt Tạ Lan Sinh sắc bén: “Không ai có thể bắt tôi phải quay cái gì.”
Nói xong, một tay Tạ Lan Sinh cầm tài liệu, sải chân dài, bước vế phía cửa phòng họp. thời điểm đi ngang qua Lam Thiên, Tạ Lan Sinh đẩy khẽ vào gãy hắn, nói: “Lam Thiên, đi thôi.”
Sau đó, anh đút tay vào túi, thật sự rời đi không hề quay đầu lại.
Truyện từ năm 19 mà đến năm 25 vẫn còn nguyên tính thời sự =))))
À thì đúng là tui cũng hay xem ba cái tổng tài tiểu kiều thê mất não thật, nhưng vì xem nó zui, như món giải trí qua đường =))). Chứ điện ảnh mà thồn cho ba cái nhảm shit, vừa tốn tiền vừa mua bực thì tui cũng chửi cho xói đầu nhá =)))). Hàn lâm quá có thể không hiểu hết, chứ có phải là bị ngu đâu :))))
Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Đánh giá:
Truyện Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Story
Chương 118
10.0/10 từ 49 lượt.