Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 115

64@-

Chương 115. Tới Nhạc Dương (6)


Ngày hôm sau, Tạ Lan Sinh gửi kịch bản phân cảnh Tới Nhạc Dương cho “Tân Vị” , rồi sau đó lẳng lặng chờ đợi nhóm Văn Viễn phản hồi.


Bởi vì vừa vặn là thứ bảy, Tân Dã không đến Điện ảnh Thâm Lam. Y gọi Lan Sinh vào phòng chứa quần áo cạnh phòng ngủ chính tầng ba, kéo một ngăn tủ trong dãy có họa tiết Manolo Blahnik ra, ấn vân tay, nhập mật mã, mở ngăn kéo, lấy đồ ra, nói: “Lan Sinh, em có lập một quỹ ủy thác hải ngoại.” Vách ngăn của chiếc tủ này làm bằng kim loại cực kỳ cứng chắc, chia thành mấy tầng, tương đương với một chiếc két sắt.


“. . . . . . Quỹ ủy thác hải ngoại sao?”


“Vâng, ở Singapore.” Tân Dã nói, “Người thụ hưởng là ‘Tạ Lan Sinh’, người ủy thác là em, người quản lý cũng là em, bên nhận uỷ thác là một công ty.”


Tạ Lan Sinh không hiểu: “? ? ?”


Tân Dã lại nói: “Trước năm nay, Ủy ban quản lý chứng khoán yêu cầu các công ty cổ phần loại A phải có “Cơ cấu vốn chủ sở hữu rõ ràng”, không một đại cổ đông nào có thể lập quỹ tín thác, có điều hiện tại chính sách đã thay đổi, chỉ có cổ đông đứng đầu là không được. Vậy nên, công ty cổ phần Thâm Lam này của em không thể cho vào đó được, nhưng động sản cùng bất động sản còn cả cổ phần của những công ty khác, thì đều nằm trong đó. Vì em là người quản lý nên có thể kiểm soát được tài sản ủy thác.”


Tạ Lan Sinh hỏi: “Sao phải phiền phức như thế?”


Tân Dã giải thích  một chút: “Cái này tương đương với tường lửa. Người bình thường là vì tránh cho ly hôn ảnh hưởng công ty mà thành lập —— thông qua quỹ ủy thác, tài sản của người đó hoàn toàn tách rời với hôn nhân, bởi vì tài sản là công ty, mọi người chỉ là ‘Người thụ hưởng’ mà thôi. Mặt khác, cái này cũng có thể miễn thuế thừa kế. Em mở quỹ còn là vì. . . . . . Mở công ty có rủi ro quá lớn, ngộ nhỡ phá sản, sụp đổ, không chuẩn bị cẩn thận sẽ mất sạch, phần tiền này không tính là tài sản, anh vẫn còn đường lui để đi.”


“. . . . . .” Tạ Lan Sinh nói, “Để em làm người thụ hưởng không được sao?”


Tân Dã lật xấp đồ kia: “Em nghĩ, nhỡ ngày nào đó em xảy ra chuyện thì sao? Ví dụ như, kẻ thù tới cửa, bị ‘mất tích’.” Y nói xong nhìn sang Tạ Lan Sinh, cười, “Đương nhiên, em biết khuôn phép, cũng sẽ cẩn thận, khả năng em vừa nói là rất nhỏ, cơ hồ không có, ước chừng bằng không. Chỉ là, chuyện của anh em luôn lo lắng nhiều, bao nhiêu cũng vẫn chưa đủ. Như vậy, ngộ nhỡ phát sinh tình huống cực đoan, anh vẫn có tiền để tự quay phim, không cần phải khúm núm, cũng không sẽ không bị người ta bắt nạt.”


“Tân Dã. . . . . .”



“Được rồi, ” Tân Dã định đóng ngăn kéo lại, “Đã nói xong chuyện cần thiết rồi.”


“Ừm. . . . . .” Tạ Lan Sinh ghi tạc trong lòng.


Trước lúc Tân Dã đóng cửa két lại, vì tinh mắt, Tạ Lan Sinh đột nhiên phát hiện bên trong đó còn một chiếc hộp kim loại, vì thế thuận miệng hỏi: “Đó là gì thế? Cái hộp kia á.” Két kim loại, hộp kim loại, nhà có cháy cũng không thiêu được.


Tân Dã nhìn theo ánh mắt của Tạ Lan Sinh, không trả lời.


“? ? ?” Thế mà Tân Dã lại không lên tiếng, lúc này Lan Sinh rất hiếu kỳ, có điều, ngẫm nghĩ, anh vẫn nói, “Cơ mật công ty sao? Vậy anh không hỏi nữa.”


“Không, không phải.” Tân Dã lấy hộp kim loại ra, ánh mắt tựa hồ có chút hoài niệm, “Nếu anh muốn xem. . . . . .Em đương nhiên sẽ không từ chối.”


“? ? ?”


Tân Dã mở hộp trong tay ra, Tạ Lan Sinh nghển cổ lên,sững sờ. Anh hoàn toàn không hiểu, chỉ cảm thấy đồ bên trong cái nào cũng đều lạ lùng.


Như là, bên trong có một đầu mẩu thuốc lá, bị người hút còn thừa.


Còn có một ống thủy tinh nhỏ, bên trong là một ít cát đá.


Còn có một cái túi trong suốt, bên trong là một sợi tóc đen. Nó được cuộn lại, còn được buộc dây cẩn thận.


Bởi vì quá mức lạ lùng, Tạ Lan Sinh ngược lại nhìn rất chăm chú.



Một cái là thỏi son chất lượng kém năm đó anh dùng để quay Gốc rễ , một cái là thư mời thời điểm ở Torino anh tặng Tân Dã.


Trong lòng Tạ Lan Sinh cuộn sóng tung trời, anh quá mức rung động, trong lúc nhất thời lại không cất nổi thành lời.


“Đúng thế, toàn bộ đều có chút liên quan đến anh.” Tân Dã xác nhận phỏng đoán của Tạ Lan Sinh, tay phải nhặt ống cát đá lên, “Đây là cát hồi năm 91 quay Gốc rễ anh dùng để cọ tay em. Trong phim có cảnh đặc tả tay, lúc đó anh nói tay em quá mịn màng, vì thế, dùng cát cọ xát ngón với lòng bàn tay em. Lần đầu tiên chạm vào tay anh, em đã giữ lại ‘Chất trung gian’.”


“Tân Dã. . . . . .”


“Cái này, ” Tân Dã lại nhặt sợi tóc đen, “Trên máy bay đến Torino anh dựa vào bả vai em ngủ, có rơi một sợi tóc, sau đó em đã giữ lại.”


Tạ Lan Sinh: “. . . . . .”


“Còn cái này, thư mời, lần đầu tiên anh viết tên em, viết ‘TO: Tân Dã’. Đúng rồi, cái bình đào vàng nằm ngay tại ngăn tủ phía dưới, thứ đầu tiên anh tặng em cũng giữ gìn đến ngày hôm nay.”


Tạ Lan Sinh l**m l**m môi, nhặt son môi lên, giúp đối phương nhớ lại: “Lúc đó anh dùng thỏi soi này để tạo cho em rất nhiều dấu môi, đúng không?”


“Vâng. Tuy rằng là vì bộ phim, nhưng dù sao em cũng đã được chạm đến môi anh.”


“Vậy, ” Tạ Lan Sinh lại duỗi ngón tay chỉ, “Mẩu thuốc ở góc kia thì sao? Anh nhớ ——”


Không được, vô luận như thế nào cũng nghĩ không ra.


Tân Dã khẽ khàng cười một tiếng: “Ngày đó, bởi vì phải dùng thuốc thừa của Trì Trung Hạc để tráng phim, anh cảm thấy có chút tủi thân, hút một điều thuốc trên đường. Anh vừa hút xong thì xe buýt tới, anh nhờ em vứt hộ đó.”



“Ừm.” Tân Dã nâng mắt, ánh mắt rất sâu, liếc Tạ Lan Sinh qua khóe mắt, “Không nhịn được. Không nhịn nổi.”


“. . . . . . . . . . . .” Lần đầu tiên hôn môi gián tiếp sao?


Tạ Lan Sinh không cảm thấy b**n th**, anh chỉ cảm thấy đau lòng. Anh trịnh trọng đứng trước ngăn tủ, nhìn về quá khứ, cuối cùng phát hiện, thói quen này của Tân Dã mãi cho đến tháng 2 năm 1996 khi bọn họ bên nhau mới ngưng hẳn. Từ đó về sau, những thứ quan trọng của anh và Tân Dã đều được lưu trữ quang minh chính đại, Tân Dã không cần phải lén lút, cũng không cần lo lắng bị anh nhìn thấy.


Tạ Lan Sinh xoay người lại, dâng làn môi lên.


Ban đầu, là một chút chạm nhẹ nhàng, có điều rất nhanh, liền biến thành nụ hôn ướt át.


Hai bọn họ vừa hôn, vừa v**t v*, qua một lúc, đuôi mắt Tạ Lan Sinh đỏ hồng, hỏi Tân Dã: “Đi tắm nhé?”


Tân Dã cong môi: “Vâng.”


Một phút sau, Tạ Lan Sinh quấn khăn tắm quay về phòng chứa quần áo cạnh phòng ngủ chính, thấy Tân Dã đang đóng hộp, đẩy ngăn kéo vào, khóa cửa két lại.


Thấy người đến, Tân Dã lại đè Tạ Lan Sinh lên trên tủ, khóa chặt eo, trao cho nụ hôn nồng nhiệt.


Tạ Lan Sinh lại động tâm.


Nụ hôn kết thúc, Tân Dã tựa lên trán Lan Sinh, giọng nói trầm khàn: “Lan Sinh, hôm nay. . . . . . Tự làm. . . . . . Cho em xem, được không?”


“. . . . . .” Lúc này Tạ Lan Sinh đang tựa vào tủ, trong lòng ấm áp, anh nhìn ánh mắt mơ hồ của đối phương, trong cổ họng không nhịn được đáp: “. . . . . . Ừm.”



“. . . . . .”


Tạ Lan Sinh vén khăn tắm lên.


Hôm nay ánh mặt trời rất rực rỡ. Ánh vàng xuyên qua cửa sổ sạch sẽ chiếu thẳng lên mặt bàn, mà Lan Sinh thì ngồi trên tấm đệm trắng ngà, tựa như một món ngon quý giá được thưởng thức.


Anh nghĩ một lúc, liền bất chấp, nhắm mắt lại, một ngón giữa. . . . . . Rồi sau đó thêm đến ba ngón tay, tay kia thì. . . . . . Ngón tay anh nhỏ dài trắng trẻo.


Hô hấp của Tân Dã có chút dồn dập, y chống vào mép bàn, nhìn không rời mắt.


Qua một lúc, dường như không muốn cục cưng của mình cảm thấy cảm thấy xấu hổ, lúng túng, Tân Dã lùi một bước, khom lưng, hôn lên ngón chân Tạ Lan Sinh đang đặt trên bàn.


Tính cách y vốn mạnh mẽ, song ở trước mặt Tạ Lan Sinh, y lại sẵn lòng hạ thấp bản thân.


Ngón chân Lan Sinh chợt cong lên, người cũng có chút không chịu nổi, chỉ cảm thấy thân thể trống rỗng, vô cùng hoài niệm cảm giác nào đó. Mắt ướt át, sờ xuống đầu gối, quay đầu đi, hỏi: “Đủ. . . . . . Đủ chưa hả?”


Tân Dã cười thấp một tiếng, đè lên người anh, khe khẽ chọc, dụ dỗ nói: “Nói đi, anh hứng rồi, nói anh muốn em.”


“. . . . . .” Tạ Lan Sinh không nhịn được rụt người lại, anh quay đầu lại, hai tay như mèo con, hơi hơi nắm lại, quàng lên cổ Tân Dã, nhìn y, nói, “Anh yêu em.”


Anh không nói “Anh muốn em”, chính là Tân Dã trong nháy mắt nghe được liền trở nên điên cuồng.


Đến cuối cùng, Tạ Lan Sinh không trụ nổi nữa, một lần nữa bị cạn kiệt tinh lực, ngay cả một ngón tay cũng không muốn động, nghĩ một đằng nói một nẻo oán giận: “Cầm thú.”


“Được rồi.” Tân Dã cũng không phủ nhận bản thân vừa rồi cũng có chút ác liệt, y hôn trán đối phương, nói: “Cầm thú thích anh. Cầm thú thích anh 24 năm. Cho mãi đến kiếp sau.”


Dù anh có b**n th**, anh vẫn là sếp Tân b**n th** yêu dấu của đạo diễn Tạ nha :”>


Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập Truyện Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập Story Chương 115
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...