Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 100

137@-

Chương 100: Bắc Kinh (3)

Cảnh báo: Có H


Trong căn phòng tối tăm, Nhất kiến chung tình được chiếu lên màn hình lớn cao rộng.


Lan Sinh vốn đã bình tĩnh, nhưng, tại thời điểm nhìn thấy “Tổng đạo diễn: Tạ Lan Sinh” ở đoạn đầu điện ảnh, nước mắt anh lại trào ra, hơi nước nhòe nhoẹt. Hết thảy hình ảnh trước mặt thoáng chốc tựa như hoa trong gương, trăng trong nước, điểm bất đồng chính là, khi anh chớp mắt, chúng vẫn còn ở đó, vẫn luôn ở đó.


Tân Dã ngồi bên cạnh Lan Sinh, cảm giác được, thở dài một hơi, đưa tay vỗ lên gáy Lan Sinh. Vừa đẩy vừa xoay, để Tạ Lan Sinh đối mặt với y, sau đó lấy ra một chiếc khăn tay, lau nước mắt cho đối phương, nói: “Em biết ngay là sẽ như vậy mà. . . . . . Nên cố tình mang một cái khăn theo.”


Lan Sinh vẫn còn khụt khịt, không nói nên lời.


“Được rồi được rồi, ” ở trong phòng chiếu, Tân Dã đè thấp âm thanh của mình, “Dùng cái này lau đi nhé, được không?”


Tạ Lan Sinh gật gật đầu, tiếp nhận khăn tay, ngồi tại chỗ của đạo diễn, tiếp tục thưởng thức điện ảnh ra mắt.


Nhưng mà, suốt hai tiếng, mãi cho đến khi điện ảnh được chiếu hết, nước mắt Tạ Lan Sinh cũng chưa từng ngừng rơi. Anh cứ khóc, khóc mãi, lại cố gắng đè nén xuống.


Tim Tân Dã bị siết chặt. Dù cho người này tốt đến thế, là bảo vật của mình, người khác lại chẳng biết quý trọng. Lan Sinh chỉ muốn để những người yêu điện ảnh được quang minh chính đại xem phim, anh chỉ muốn đơn giản như thế, vậy mà những người thân cận nhất lại chẳng ủng hộ, nói anh “Ấu trĩ” “Không hiểu chuyện”. Hàng năm chính quyền gọi anh đến kiểm điểm, bắt anh thừa nhận “Lỗi lầm lớn”. Dư luận lại càng không thân thiện với anh, nói anh thích vạch áo cho người xem lưng, thích phê phán, thích quay mấy thứ như Gốc rễ , vì d*c v*ng bản thân mà bôi đen hình tượng người trong nước . . . . . . Nhưng mà rõ ràng Gốc rễ là do Lan Sinh quay dựa theo các tin tức.


Kỳ quái chính là, Lan Sinh lại không cảm thấy khổ.


Anh chẳng phải là tìm vui trong nỗi khổ, mà thật sự không cảm thấy khổ sở. Chỉ cần còn được chế tác điện ảnh anh có thể chịu đựng hết thảy. Anh có thể vì tiền vốn điện ảnh mà đóng vai Gorilla ở vườn bách thú, bị họ hàng bạn bè châm chọc giễu cợt, hoặc trong cơn tuyệt vọng mà All in ở sòng bạc, cũng có thể vì tiết kiệm tiền xe mà trèo xe than qua lại Hà Bắc. Anh có thể vì một bộ thiết bị mà đi kiếm đồ bỏ đi của người xung quanh, cũng có thể vì tìm trường quay mà uống với trưởng thôn đến xuất huyết dạ dày. Anh có thể vì một nhân viên sản xuất mà vắt óc tính mưu tìm kế, cũng có thể nâng cao dũng khí nói “Quay lại một lần nữa” vì cuộn phim bị hỏng, cũng vì kinh phí cạn kiệt mà dùng thuốc tráng Trì Trung Hạc bỏ đi. Anh có thể dùng tay chắn sáng hai tiếng liền trong quán cafe, còn ngã gãy chân, anh còn thẽ thọt khúm núm xin xỏ xưởng in đĩa lậu để ý liếc nhìn một cái. Anh có thể chịu đựng bị cấm đoán, bị kiểm điểm, bị hiểu lầm, bị chửi rủa, suốt 15 năm, không hề có cơ hội thanh minh, nhưng cũng vì một kết cục mà đấu tranh nửa năm với Cục điện ảnh, anh còn có thể. . . . . . Còn rất nhiều, không nói hết nổi.


Đủ loại khổ đau, gian khó, anh đều từng trải qua.


Cho dù như vậy, cho dù quãng thời gian thanh xuân đẹp đẽ nhất đã đi qua như vậy, anh vẫn nói rằng, mình rất vui vẻ.


Đây là đạo diễn Tạ, đạo diễn Tạ của y.


Mãi đến khi điện ảnh chiếu hết, Tạ Lan Sinh vẫn còn rơi lệ.


Tân Dã nhìn, thấy khăn tay đã ướt đẫm, không thể lau nữa, có chút đau lòng, cũng có chút bất đắc dĩ, xoay Tạ Lan Sinh về phía mình, dùng tay áo Âu phục gạt lệ cho anh.


Những khán giả tại hàng đầu thấy Tạ Lan Sinh lặng lẽ rơi lệ, liền dùng sức vỗ tay trầm trồ khen ngợi khi khúc nhạc kết thúc vang lên. Bầu không khí này dần dần cuốn hút tất cả khán giả trong phòng chiếu, bọn họ đều đứng dậy, bày tỏ sự kính trọng với tổng đạo diễn.


Tạ Lan Sinh cũng xoay người sang, vẫy tay, tỏ ý cảm tạ, rồi sau đó có chút ngượng ngùng, quay lưng ngồi xuống.


Đợi đến cuối cùng hoàn toàn bình tĩnh lại, Lan Sinh, Tân Dã mới chuẩn bị về nhà.


Vừa ra khỏi cổng trung tâm triển lãm, sếp Diệp ban quan hệ công chúng của Điện ảnh Thâm Lam chặn Tân Dã lại nói chuyện, Tạ Lan Sinh liền đi sang một bên chờ Tân Dã tán gẫu xong.


Vừa vặn nghe thấy hai nữ sinh đi ngang qua nói: “Oa trời ơi, người vừa rồi chính là Tân Dã đó. . . . . . Còn đẹp trai gấp mười lần so với trong phim! Lại mở công ty, còn là old money. . . . . . Làm phu nhân của sếp Tân không biết là cảm giác gì nhỉ. Giặt quần áo nấu cơm, bảo người ta làm gì cũng được hết á.”


Hai tay Lan Sinh đút túi, dựa vào vách tường, khẽ cười một tiếng.


Bảo người ta làm gì cũng được sao?


. . . . . . . . . . . .


Về đến nhà đã là 12 giờ.


Tân Dã nói: “Em đã chuẩn bị một cái bánh ngọt. Cùng chúc mừng điện ảnh ra mắt nhé?”


“Được, ” Tạ Lan Sinh cười, “Để anh nếm thử chút.”



“Ừm, ” Tân Dã nhìn anh say đắm, nói, “Đạo diễn Tạ, em lại xin nói câu ‘Chúc mừng’. Đã qua 15 năm, điện ảnh rốt cuộc đã được trình chiếu công khai, hết thảy sẽ càng lúc càng tốt đẹp.”


Lan Sinh biết người trước mắt từ đầu đến cuối đều ở bên mình, từ Gốc rễ đến Nhất kiến chung tình , y đã chứng kiến mọi điều của anh. Tại bốn năm ở giữa đó, dẫu hai người chưa bao giờ liên hệ, Tân Dã cũng vẫn ở bên, anh cũng không phải lẻ loi độc hành. Tạ Lan Sinh có một chút động lòng, đè Tân Dã lên cửa, lại dâng nụ hôn lên, quấn quýt triền miên.


Tạ Lan Sinh nghĩ, Tân Dã yêu mình 14 năm, mình thì yêu em ấy 10 năm tròn, hiện tại chênh lệch vẫn rất lớn. nhưng, chờ hai người già đi, Tân Dã yêu mình 84 năm, mình yêu Tân Dã 80 năm, nghe ra không còn chênh quá nhiều.


“Được rồi, ” Nụ hôn kết thúc, Tân Dã nói, “Đi ăn bánh ngọt thôi.”


“Được.”


Trên bàn cắm một đóa hoa hồng, trên bánh viết “Chúc mừng lễ ra mắt”.


Hai người vừa ăn bữa khuya, vừa thảo luận nghi lễ ra mắt của Nhất kiến chung tình vừa mới kết thúc, Tân Dã còn đi chọn một chai rượu nho TBA từ trong hầm,  là của Chateau d’Yquem sản xuất năm 1947.


Tạ Lan Sinh phát hiện Tân Dã không hề thích ngọt chút nào —— y gạt hết phần kem bơ trên miếng bánh của mình qua một bên, chỉ ăn chỗ còn lại!


“Này, ” Tạ Lan Sinh nói, “Chỗ bơ đó bỏ phí hết sao?”


“Em không thích ngọt lắm.”


“Vậy cũng đừng có vứt đi nhé. . . . . .”


“Hả?”


“Tân Dã, ” Hai tay Tạ Lan Sinh nắm lấy cạnh bàn gỗ, vươn cổ sang, nói, “Chiếc bánh ngọt tối nay đối với anh mà nói là cực kỳ quan trọng. . . . . . Anh muốn lưu lại làm kỷ niệm. Anh muốn cả chụp cả vẽ, để làm một trường đoạn không thể thiếu được trong cuộc đời điện ảnh của mình.”


“Hửm?”


Có thể do chất cồn kích động, Tạ Lan Sinh “Phụt” cười, nói: “Tân Dã, em đến nằm lên sofa đi, anh muốn chụp em. . . . . . Còn cả vẽ lên em nữa.” Tạ Lan Sinh l**m môi, lại tiếp tục nói, “Dùng này bánh ngọt để làm mờ, che mấy chỗ kia lại một chút. Ký tên, ghi ngày, em và bánh kem sẽ trở thành món quà lưu niệm cho cuộc đời này của anh.”


“Anh ——”


“Được rồi được rồi, ” Tạ Lan Sinh rất hưng phấn, hai tay đẩy Tân Dã, “Đi tắm rửa đi tắm rửa thôi.”


Tân Dã có chút bất đắc dĩ, đành phải buông nĩa đứng dậy.


Khi quay lại phòng khách tầng một, trên hông Tân Dã quấn một chiếc khăn tắm trắng tinh, y hỏi: “Em phải nằm tư thế gì đây?”


Tạ Lan Sinh nghĩ nghĩ, nói: “Tư thế kinh điển như trong Titanic đi. Là tư thế của Rose khi Jack vẽ đó.”


Tân Dã mỉm cười: “Được.”


Tạ Lan Sinh giúp Tân Dã thể hiện tư thế nằm nghiêng người như trong phim. Thật kỳ quái, rõ ràng Tân Dã là đàn ông, vào tư thế xong lại cực kỳ cường tráng, chẳng chút mềm mại đáng yêu, Tạ Lan Sinh lại quệt chỗ bơ mới nãy, tháo bỏ khăn tắm của Tân Dã, dùng bơ vẽ lên trên.


Tân Dã lắc đầu, dung túng.


Tạ Lan Sinh lại bố trí đèn đóm, tách tách chụp mấy tấm liên tiếp, tự cảm thấy rất vừa lòng, lại trèo lên tầng lôi giá vẽ ra, bắt đầu vẽ.


Anh là người học đạo diễn, cơ thể người căn bản là chuyện nhỏ, trong quá khứ anh cũng đã từng vẽ Tân Dã. Là vẽ có đủ quần áo.


Vẽ một lúc, mặt mũi Tạ Lan Sinh đều đỏ bừng.


Đường nét của Tân Dã, ngũ quan của Tân Dã, làn da của Tân Dã, còn cả. . . . . . Anh nhớ tới câu “Mặt anh đỏ rồi kìa” của Rose cười Jack trong phim.



Tân Dã hiển nhiên đã phát giác.


Khi vẽ đến một bộ phận, Lan Sinh ngẩng đầu, cắn răng nhìn, sau đó rũ mắt vẽ vài nét bút, rồi lại ngẩng đầu, giật mình kêu: “Tân Dã! Em. . . . . . Em. . . . . . !”


Tân Dã ngược lại thờ ơ như không, nói: “Có lẽ là do lâu quá không làm chăng?”


Lan Sinh cảm thấy như thế này quá kh*** g**, không có cách nào vẽ được nữa, nếu không thành tác phẩm khiêu d*m mất, “Bộp” một tiếng thả bút xuống bệ trước giá vẽ: “Bỏ đi bỏ đi, chỉ còn thiếu chút thôi, chờ hôm nào đó em kiệt sức rồi thì hai ta bổ sung sau.”


Tân Dã khẽ cười một tiếng từ trong cuống họng: “Em mà kiệt sức, thì anh còn có thể sung sức nổi sao?”


Tạ Lan Sinh: “. . . . . .”


“Được rồi Lan Sinh, ” Tân Dã xoay người ngồi lên sofa, gọi đối phương, “Lại đây.”


“. . . . . .” Lan Sinh cũng có một chút động lòng, anh bước chân trần qua, cắn từng miếng bánh ngọt, rồi dọn từng chút một thật sạch sẽ.


Cuối cùng Tân Dã khàn giọng, nói: “. . . . . . Đi tắm thôi.”


“. . . . . . Ừ.”


Chờ khi Tạ Lan Sinh quấn khăn tắm bước ra khỏi phòng vệ sinh, anh phát hiện, Tân Dã đang lấy một thứ ra khỏi một chiếc hộp.


Anh đi đến, hỏi: “Đang làm gì thế?”


Tân Dã cười, ngón trỏ móc món đồ lên cho Tạ Lan Sinh nhìn một cái: “Một món quà khác, để tặng anh đó.”


“Gì thế?”


Tân Dã nói xong không nói thêm gì nữa, để Tạ Lan Sinh ngồi xuống bên giường. Bản thân thì ngồi xổm xuống, hàng mi thật dài khẽ rũ, cài móc dây xích trên mắt cá chân vừa trắng lại nhỏ của Tạ Lan Sinh.


Tạ Lan Sinh nâng chân lên mình, lúc này mới nhận ra là một chiếc lắc chân. Sợi xích bạch kim mảnh, bên sườn ngoài mắt cá chân còn buông rủ một viên đá quý màu đỏ, tựa giọt máu, bên cạnh còn treo một chiếc chuông nhỏ có thể tháo xuống!


Chiều dài lắc quả nhiên vừa vặn, Tân Dã bế Tạ Lan Sinh lên, đặt lên giường ngay ngắn, sau đó từ từ đè thân lên, vừa hôn, vừa cởi khăn tắm của đối phương.


Hai cánh tay Tạ Lan Sinh vòng lên cổ đối phương.


Tân Dã nhìn đôi mắt của đối phương, đột nhiên như nhớ tới điều gì, hỏi: “Đúng rồi Lan Sinh, hôm đó gặp bạn học cấp hai. . . . . . Sao anh ta lại gọi anh là ‘Tạ thập tứ’ vậy?”


“. . . . . .”


“Hửm?”


Mặt Tạ Lan Sinh đỏ bừng, nói: “Hồi năm đầu cấp ba, có lần mấy đứa bọn anh tụ tập lại khai báo kích cỡ của từng đứa, anh là người đầu tiên, thành thật nói ‘14 cm’. Kết quả, không ngờ nha! Mấy đứa đó đều khoác lác! Nói mình 16! 17! 18! Nói hết một lượt thì anh là nhỏ nhất, bọn họ liền cười nhạo, luôn miệng gọi anh là ‘Tạ thập tứ’.” Năm ấy Lan Sinh đại khái 14 tuổi, mấy người bạn tầm 15 hoặc 16 tuổi*.


*Hồi này chắc là hệ 10 năm chứ không phải hệ 12 năm như mình bây giờ. Noted lại để sau này check lại xem sao.


Tân Dã cười rung cả lồng ngực. Đang được ôm, Tạ Lan Sinh có thể cảm nhận được.


Thật là. . . . . . Tạ Lan Sinh say khướt nghĩ: Hay là hôm nào đó rủ bọn họ đến nhà tắm công cộng, mặc dù của anh thì bình thường, nhưng chồng anh ấy à. . . . . . Không phải, là “Người bạn” đó của y, thì không bình thường đâu!


“Được rồi, đủ dùng rồi.” Tân Dã kéo hai tay Tạ Lan Sinh nhẹ nhàng ôm trọn hai bọn họ, hỏi, “Vậy em thì sao? Tân gì đây?”


“Ừm. . . . . .” Lan Sinh ngắm nghía, so sánh, nhờ chất cồn, lá gan liền lớn hơn ngày thường, không quá chắc chắn hỏi Tân Dã, “21? Dài hơn tầm. . . . . . 1.5 lần hả?”. Nóng bỏng, gân xanh bên trên còn đang giật nảy.



“Hả. . . . . .” Tạ Lan Sinh nói, “Lớn lắm mà.”


“Không phải đâu.” Tân Dã hôn hôn anh, một tay kéo ngăn tủ đầu giường, bôi trơn cho Tạ Lan Sinh, không bao lâu sau, y đẩy hông từng chút một, chậm rãi chậm rãi chôn vùi vào trong, đồng thời miệng nói lời thô bỉ: “Em ấy à, chỉ biết bản thân muốn chui vào đây thôi.”


“A. . . . . .”


“Nhìn đi này, cái của em, thứ mà thân thể anh thích nhất.”


Vừa mới tiến vào, da đầu Tân Dã liền tê dại. Bên trong tựa như có vô số cái miệng, vô số chiếc lưỡi, vừa ma sát lại l**m láp, là kh*** c*m ngập đầu.


“Ưm. . . . . .” Tạ Lan Sinh nhắm mắt lại. Toàn bộ đã vào trong, thật là sâu.


Sau khi đã mở cõi, Tân Dã ôm Tạ Lan Sinh, trước chầm chậm, nhẹ nhàng mà cọ xát, rồi sau đó, từng chút chạm đến điểm nhạy cảm, dần dần biến thành từng cú đâm mạnh, dồn sức cọ xát.


“A. . . . . . A.” Chiếc chuông trên chân vang lên leng keng, âm thanh tựa như có thể nhiếp hồn, lý trí của Tạ Lan Sinh mất sạch.


Mỗi lần Tân Dã đều đẩy đến lút cán, sau khi chạm đến điểm G của Tạ Lan Sinh liền hung hãn đâm vào, hoặc dữ dội cọ xát qua, mỗi lần đều đâm sâu vào động thịt, dầu bôi trơn cùng dịch ruột non không ngừng tiết ra tích tụ thành bọt, kết hợp với âm thanh lép nhép. Đôi túi căng đầy của đàn ông dập mạnh vào khe mông mềm mại, thịt mông trắng trẻo của Lan Sinh rung lên, thành từng đợt sóng, hoàn toàn có thể tưởng tượng được thứ đồ kia xông vào hung hãn đến mức nào.


Cửa động tựa như chiếc miệng nhỏ nhắn, cực gian nan phun ra nuốt vào cự vật, mà tràng ruột cũng từng chút biến thành hình dạng của đối phương.


Tạ Lan Sinh nhìn Tân Dã đắm đuối. Người đàn ông chín chắn, hùng mạnh này, không giống bất cứ ai, anh đã chứng kiến đối phương trưởng thành. Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên thấy Tân Dã đi khỏi lối ra sân bay, người thiếu niên mới vừa 20 trước mặt có chút ngông cuồng.


Qua một lúc, Tân Dã đỡ mông Lan Sinh, để anh vểnh cao lên, dọng từ trên xuống, như thể đóng cọc, muốn ghim người xuống giường.


“Đừng. . . . . . Đừng nhìn.” Lan Sinh lấy tay đẩy Tân Dã, lại bị Tân Dã khép hai tay lại nhẹ nhàng v**t v* thứ kia, tiếp tục động tác. Y hung hãn c*m v** rồi lại rút ra, da thịt rung động trong tiếng nước. Hai tay Tân Dã bấu chặt vào thịt mông trắng trẻo của Tạ Lan Sinh, mà thịt mông lại vô cùng tình sắc phồng lên giữa kẽ ngón tay y.


Bởi vì mỗi lần Tân Dã đều có thể đâm thẳng đến cuối trực tràng, lại còn theo phương từ trên xuống, Tạ Lan Sinh thật chịu không nổi, kêu lên: “Rút ra chút đi. . . . . . Quá sâu rồi. . . . . .” “Rách mất. . . . . . Chết mất thôi. . . . . .”


Anh chỉ cảm thấy, theo mỗi lần Tân Dã kéo ra, v*ch th*t dường như cũng bị lôi theo ra ngoài, anh lại kêu: “Nhẹ chút. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . .”


“Không nhẹ được.” Cảm thấy thịt ruột của đối phương càng lúc càng siết chặt, Tân Dã phá vỡ hết thảy trở ngại, tiếp tục c*m v**, tiếp tục đâm xuyên.


Hương hormone của hai người sớm đã trộn lẫn vào nhau, bọn họ hít ngửi hương vị của nhau, cảm nhận nhiệt độ cơ thể lẫn nhau. Chiếc chuông trên mắt cá chân Tạ Lan Sinh điên cuồng vang lên, rung lắc, quả thực như sắp bị hất văng ra ngoài.


Cuối cùng Lan Sinh kêu lên một tiếng, có thứ gì đó như bị rút ra, cơ thể cũng căng thẳng tới cực điểm, huyết dịch toàn thân nháy mắt hội tụ đến cùng một điểm, ngoại trừ nơi đó những nơi khác đều tê dại. Toàn thân dường như trôi nổi giữa không trung, thế giới tan biến tựa hư không, tâm trí cũng thoát ly xác phàm, không biết đã bay tới nơi đâu. Những trống rỗng hồi lâu rốt cuộc được điền khuyết, tất cả đều là cảm giác thoả mãn. Qua một hồi lâu, huyết dịch ấm áp mới dần dần chảy xuôi trở về tứ chi.


Tân Dã ôm anh, nói: “Muốn nuông chiều anh. . . . . . Vừa muốn sờ phía trước, vừa muốn đâm phía sau.”


Tạ Lan Sinh thì thở gấp gáp: “Câm miệng. . . . . .”


Hai giờ rưỡi, sau khi Lan Sinh bắn ba lượt, Tân Dã bắn một lần, hai bọn họ cùng đi tắm rửa.


Khi trở lại, vô cớ, hai người lại ngã lên giường cố ý vô tình tiếp tục khiêu khích lẫn nhau.


Không bao lâu sau, bọn họ hai người đều nằm nghiêng trên giường lớn của phòng ngủ chính, tạo thành tư thế 69 với nhau, cũng không khao khát hay cấp bách, tựa hồ không mang theo quá nhiều d*c v*ng. Chỉ nằm nghiêng, lúc thì người nọ, khi thì người kia, l**m láp d**ng v*t của nhau, như thể đó không chỉ là bộ phận sinh dục, mà là món ăn ngon nhất quý giá nhất trên thế gian này.


Lưỡi Tạ Lan Sinh khá dài, anh vươn đầu lưỡi, đánh từng vòng trên đầu rãnh của Tân Dã, thăm dò, nghiên cứu, cảm thấy mệt mỏi thì nghỉ chân một lúc, tán chuyện trên trời dưới biển cùng Tân Dã, qua một phút, lại tiếp tục.


Tân Dã cũng vậy.


Y tiếp tục nắm lấy mông Lan Sinh, m*t mát từng chút một. Chờ Tạ Lan Sinh lên đến đỉnh, lại buông ra, rồi tiếp tục lặp lại.


Rồi sau đó, cũng không biết tại sao, Tân Dã đứng dậy, cũng nâng Tạ Lan Sinh dậy theo, để anh quỳ trên giường, hai ngón tách động thịt ra, chôn vùi bản thân vào trong.



Tạ Lan Sinh hét lên một tiếng: “. . . . . . A!”


Lần này, đến lúc sau, mỗi lần Tân Dã đều kéo hông Lan Sinh đập vào mình, đồng thời liều mạng đâm chọc về phía trước. Lan Sinh bị kéo eo nhỏ nhấn chặt vào háng đối phương, da thịt phát ra âm thanh va chạm bì bạch. Dưới tốc độ và cả sức lực như thế, Lan Sinh rất nhanh không chịu nổi.


“Không được. . . . . . Không được. . . . . . !” Tạ Lan Sinh nói, “Quá nhanh . . . . . . Quá nhanh rồi, a.”


Khi sắp sửa lên đến đỉnh lần nữa, Tạ Lan Sinh đã không còn gì để mà b*n r*. Tân Dã tiếp tục hung hãn chơi anh, toàn bộ phần hông của Tạ Lan Sinh đã tê rần, cơ thịt trên mông hoàn toàn mất sự kiểm soát, chỉ biết nghênh đón, chỉ biết hưởng thụ.


Lại có thứ muốn ra rồi . . . . . .


Tạ Lan Sinh theo bản năng cảm thấy thân thể mình không quá thoải mái, anh vội vàng vươn tay đẩy Tân Dã ra, dùng âm thanh bị va chạm vỡ vụn nói: “Tân Dã, Tân Dã. . . . . .Ra đi, mau rút ra.”


“Hửm?”


“Anh, anh muốn đi tiểu. . . . . .”


“Gì cơ?”


“Không được. . . . . . Thật sự không được rồi.” Tạ Lan Sinh nói, “Anh không kiềm nổi, muốn ra . . . . . . Em. . . . . . Em. . . . . .”


Tân Dã dừng lại, nói: “Vậy cứ tiểu đi.”


“Không được, bẩn. . . . . .”


Tân Dã nghe xong, một tay lôi chiếc chăn lông Hermes vừa vặn xếp ở một bên giường. Chăn lông màu xám, hai bên có viền trắng, lúc này Bắc Kinh vẫn còn chút lạnh, Tạ Lan Sinh dùng nó để đặt chân.


Tân Dã đẩy nó xuống dưới, nói: “Bắn vào đây đi. Cái chăn cũ này không dùng nữa rồi, được không?” Nói xong, y lại không nhịn nổi nữa, hung hăng va chạm, vẫn là, vừa mạnh mẽ đẩy hông, vừa kéo mông Lan Sinh.


“Không. . . . . .”


Có lẽ bởi vì biết mình sẽ không làm bẩn cả giường đệm, có chút thả lỏng, hoặc cũng có thể do mất khống chế, mông Tạ Lan Sinh run lên, thật sự. . . . . .


Bởi vì cương, cổng niệu đạo hẹp, dòng nước cực nhỏ. Anh muốn khống chế bản thân, song Tân Dã vẫn đang đâm chọc, h* th*n vùi trong chiếc chăn xám của Tạ Lan Sinh vẫn bị cọ xát, quá trình này kéo dài đằng đẵng suốt một phút đồng hồ, thậm chí còn lâu lơn.


“Ưm. . . . . .” Lan Sinh không nhịn nổi nghĩ, mình già rồi sao? Ngay cả cơ thể cũng không kiểm soát được.


Tân Dã vẫn đẩy, mà anh thì vẫn bắn.


Anh nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn. . . . . . Khó coi. . . . . .”


Tân Dã nở nụ cười: “Khó coi gì chứ. Sướng quá mất kiểm soát mà thôi.”


Một tay Tân Dã tóm lấy chăn lông quăng xuống dưới giường, chôn vùi vào trong chốn sâu nhất trong thân thể tuyệt đẹp của Lan Sinh, không còn hành động dồn dập nữa, mà vừa nỗ lực tiến về phía trước, hy vọng thăm dò đến nơi còn sâu hơn, cho dù là thêm một phân cũng được, vừa vươn lưỡi l**m hình xăm hoa lan sau gáy của Lan Sinh.


Tạ Lan Sinh không chống đỡ nổi nữa, ngã bổ nhào xuống.


Tân Dã lật anh lại, phát hiện đuôi mắt đối phương đỏ hồng, thế mà đã lại khóc rồi, có điều, lần này là nước mắt sảng khoái.


Y lại tách hai bên đùi xụi lơ của Tạ Lan Sinh ra, ép đầu gối xuống, nói: “Ngoan, chịu đựng một chút, em sắp xong rồi đây.”


Hai phút sau, Tân Dã rốt cuộc lại xuất ra. Trước lúc phóng thích, thứ kia liền giật giật, hệt như trái tim, có tiết tấu, có sinh mệnh, rất sôi nổi, mỗi khi đến lúc này Tạ Lan Sinh đều sản sinh cảm giác thỏa mãn cực lớn, thậm chí còn thỏa mãn hơn cả khi anh l*n đ*nh.


Từng luồng tinh đậm đặc bắn lên thành ruột của Lan Sinh, Tân Dã vươn tay siết chặt bả vai nhỏ gầy của Tạ Lan Sinh, điên cuồng hôn lên trán anh, vừa thở gấp gáp vừa nói: “Lan Sinh. . . . . . Lan Sinh của em. . . . . .”


Y nghĩ, vậy mà, trong thấm thoát, em đã có được anh gần mười năm rồi.


Đọc H thì vui chứ edit thì dở mún chớt :))))

Cái chương này chắc phải edit mất 1 tuần =)))


Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập Truyện Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập Story Chương 100
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...