Im Đi Tớ Không Nghe
7: Khăn Mặt
"Cậu đúng là đồ lưu manh."
Úc Lạc Thừa chưa trả lời câu hỏi thì may là tiếng chuông reo tan tiết đầu tiên đã cứu mạng cậu, không đến nỗi sẽ bị phạt đứng trước cái nhìn chằm chằm của công chúng.
Cô Hoá ôm sách giáo khoa rời đi, lớp bắt đầu mất trật tự ngay lập tức.
Úc Lạc Thừa ngồi tại chỗ lật sách, tìm ra phương trình hoá học khi nãy, nghiêm túc chép vào vở.
Bộ Phong Gia bỗng dưng ngẩng đầu hỏi: "Có giấy vệ sinh không?"
Úc Lạc Thừa bị hắn làm giật mình.
Dẫu sao đó giờ tên này ngủ suốt, tới giờ thì dậy, dậy xong thì đi, thậm chí chưa nói chuyện với cậu được một câu nào.
"Có." Cậu móc cuộn khăn giấy từ balo ra: "Nè."
"Cảm ơn." Bộ Phong Gia xé một đoạn dài, phi thẳng từ lớp ra nhà vệ sinh.
"........" Úc Lạc Thừa cầm cuộn giấy hơi buồn cười nhưng vẫn nhịn lại.
"Túc Lễ, sao tiết đầu tiên cậu không tới?" Giọng nói của Lâm Duệ oang oang trong tình cảnh ồn ào.
Úc Lạc Thừa vô thức nhìn về phía Túc Lễ.
Trong hoàn cảnh toàn là tạp âm như này, đặc biệt là tình huống Túc Lễ cách cậu khá xa thì cậu không nghe thấy được tiếng lòng của hắn.
Lúc Túc Lễ cười lên mang theo cảm giác ấm áp lẫn dễ gần: "Quần áo bị bẩn nên về ký túc xá tắm rửa thôi."
Vừa dứt lời, hắn nhìn Úc Lạc Thừa.
Tầm mắt hai người đột ngột va vào nhau.
Úc Lạc Thừa hoảng hốt né đi, cúi đầu xem bài viết trong vở nhưng chẳng lọt được chữ nào vào đầu.
"Vãi, ngựa thế." Lâm Duệ cười vỗ vai hắn, "Đúng rồi, lão Trịnh nói tuần kia sẽ đổi chỗ, bảo cậu qua giúp làm sơ đồ."
"Tuần kia?" Túc Lễ ngưng một chốc: "Được thôi."
Úc Lạc Thừa lại cảm giác ánh mắt rét lạnh kia lại rơi vào mình.
"Hê..." Bộ Phong Gia từ bên ngoài ôm bụng về lớp, uể oải nằm ườn ra bàn, mặt tái nhợt kinh hồn.
"Cậu không sao chứ?" Úc Lạc Thừa nhỏ giọng hỏi hắn.
"Viêm dạ dày cấp tính, bệnh cũ." Có lẽ Bộ Phong Gia ngủ không được nữa, trở mình đổi tư thế nằm sấp.
Úc Lạc Thừa cầm balo lên lục, đặt một hộp thuốc lên trên bàn hắn.
Bộ Phong Gia cầm thuốc lên nhìn: "Hiệu nghiệm không?"
"Trên hướng dẫn sử dụng nói có thể trị viêm dạ dày cấp tính." Úc Lạc Thừa chỉ vào tóm tắt hướng dẫn trên hộp thuốc: "Uống hai viên một lần với nước ấm."
Bộ Phong Gia móc một chai nước ra từ hộc bàn, sau khi uống một ngụm to, ngậm lại rồi ném hai viên thuốc vào trong miệng.
Úc Lạc Thừa nghiêng đầu nhìn hắn.
"Nhìn giề?" Bộ Phong Gia trả thuốc lại cho cậu.
Úc Lạc Thừa lắc đầu, sau đó không kiềm được nói: "Không phải là nên uống thuốc rồi mới uống nước à? Như này không bị sặc hả?"
Bộ Phong Gia đắc ý nói: "Tôi quen uống thế rồi, nuốt thẳng được hết.
Nhất là lúc uống thuốc cảm ấy, uống một ngụm nước rồi tuột xuống luôn, đỡ mất thì giờ rửa cốc."
Úc Lạc Thừa bội phục nhìn hắn: "Đỉnh vậy."
Bộ Phong Gia cười nhe răng với cậu: "Bỗng dưng tôi thấy con người cậu cũng khá tốt ấy nhể."
Úc Lạc Thừa cụp mắt, nắm chặt cây viết trong tay.
Bộ Phong Gia uống thuốc xong thì nằm ườn xuống bàn rã rượi, nhìn cậu viết vở: "Có phải cậu học cũng giỏi không? Chăm ghi chép thế."
"Không giỏi." Úc Lạc Thừa nhỏ giọng đáp, "Đầu óc tớ đần, học gì cũng chậm."
"Ít nhất cũng chăm mà." Bộ Phong Gia ngáp một hơi, "Mà mỗi lần giáo viên gọi cậu đứng dậy trả lời, cậu chẳng trả lời được hết đấy thây."
Úc Lạc Thừa khá ngạc nhiên: "Không phải cậu ngủ suốt à?"
"Nửa ngủ nửa tỉnh, có lúc thì ngủ được, có lúc thì không ngủ được." Bộ Phong Gia ngáp thêm phát nữa: "Tôi còn nghe thấy có bạn nữ đến tìm cậu xin ID QQ."
Úc Lạc Thừa không tự nhiên đáp: "Tớ không có ID."
"Đã là thời đại nào mà còn chưa có." Bộ Phong Gia nói: "Cỡ tuổi cậu thì ít nhất đã có bạn gái xếp hàng dài rồi đấy."
Úc Lạc Thừa chỉ cần căng thẳng hay kích động đều dễ đỏ mặt, cậu xấu hổ lắc đầu, đoạn lại cúi đầu tiếp tục viết vở.
*
"Ê, Túc Lễ, nhìn đi đâu vậy?" Lâm Duệ thụi cánh tay hắn, "Bước tiếp theo của câu này là gì?"
Túc Lễ liếc Bộ Phong Gia đang nằm sấp trên bàn cười với Úc Lạc Thừa, lại liếc sang Úc Lạc Thừa mặt đỏ chót.
Hắn nhướng mày, ngoái đầu nhìn câu hỏi trong đề của Lâm Duệ.
[Mặt đỏ cả lên, chậc.]
Một giọng nói bỗng vang bên tai Úc Lạc Thừa.
Cậu ngẩng đầu nhìn Túc Lễ thì phát hiện hắn đang giảng bài cho vài người, Âu Đồng Đồng tựa cằm cười khúc khích nhìn hắn.
Không biết Túc Lễ nói gì mà mặt nhóc đỏ lên ngay lập tức, giả vờ cáu giận đánh vào tay hắn.
Túc Lễ xoay xoay cây viết trong tay, cười nhìn nhóc.
Tụi Lâm Duệ hùa theo trêu ghẹo, ồn ào hết cả lên.
Bên cạnh Túc Lễ lúc nào cũng là một đám người rất dễ để tụ tập lại với nhau.
Lớp trưởng lớp 12 là người gặp người mến.
Nhưng thực tế là một cái đầu hết sức trên mây, lải nhải trốn tránh hiện thực.
***
Trong tiết thứ hai, xung quanh yên lặng chỉ có tiếng giáo viên giảng bài.
Úc Lạc Thừa thỉnh thoảng có thể tiếp nhận được hoạt động tâm lý của Túc Lễ.
[...Ba sơn Sở thuỷ thê lương địa, nhị thập tam niên khí trí thân...!Ba sơn Sở thuỷ thê lương địa, responsibility, hahahahaha...] [1]
[1] Nó là một kiểu joke chế thơ, trend mạng thui nên mình vẫn giữ nguyên nhé.
Úc Lạc Thừa đang chép chính tả thơ cổ đại:............
[Buồn ngủ quá, chán quá, muốn đánh game...!Tan học tan học, tan học mau lên...!Làm đề toán thôi dẹp đi...]
Sau đó Úc Lạc Thừa trông thấy Túc Lễ tự nhiên rủ tay xuống, rút đề toán từ trong ngăn bàn ra, đè vở luyện ngữ văn xuống, lén lút cắm cúi làm.
Một khi Túc Lễ đã làm đề toán thì sẽ hết sức tập trung, hoạt động tâm lý cũng bớt hẳn một nửa, chỉ có đôi lúc sẽ phun mấy câu công thức hoặc văng phụ khoa.
Trong nháy mắt, Úc Lạc Thừa được thanh tịnh chút đỉnh.
Giờ ra chơi, Bộ Phong Gia lại chạy đến nhà vệ sinh thêm chuyến nữa.
Sau khi quay lại thì cứ như người mất hồn: "Tôi không ổn rồi tôi sắp đi đời nhà ma rồi—--"
Úc Lạc Thừa kiến nghị: "Hay là cậu đến phòng y tế xem thử xem sao?"
"Phòng y tế xa quá." Bộ Phong Gia tả tơi nằm ườn ra bàn: "Hay là cho tôi tiêu chảy ngủm luôn đi."
Úc Lạc Thừa toan cúi đầu tiếp tục chỉnh sửa bài vở, đoạn lại nghe thấy tiếng rầm rì của Bộ Phong Gia bên cạnh.
Cậu có hơi áy náy: "Hay là...!Tớ dắt cậu đi?"
Bộ Phong Gia khổ sở ngẩng đầu: "Thật á?"
Úc Lạc Thừa gật đầu: "Mặc dù tiêu chảy không chết được nhưng sẽ mất nước, mất nước nhiều cũng có thể chết đấy."
Bộ Phong Gia giật giật khóe miệng: "Đi."
Bộ Phong Gia cao hơn cậu chút, tiện thể khoác tay lên cổ cậu, kéo đến độ Úc Lạc Thừa lắc lư.
"Đây là bị gì thế?" Giọng nói của Túc Lễ bỗng vang lên sau lưng bọn họ.
"Tiêu chảy đi phòng y tế." Mặt Bộ Phong Gia trắng bệch: "Úc Lạc Thừa, mau mau mau!"
Úc Lạc Thừa đỡ hắn định đi, bỗng bờ vai nhẹ nhõm lạ thường.
Túc Lễ túm Bộ Phong Gia, nói: "Tớ đi với cậu ấy cho, buổi sáng cậu vừa nôn rồi, nghỉ ngơi thêm chút đi."
[Đồ yếu ớt này khá nhiệt tình đấy, cũng không sợ bị té giữa đường.]
Chút cảm động kia của Úc Lạc Thừa mới đó đã tan thành mây khói.
Vóc dáng Túc Lễ cao ráo, sức lực lớn nên vác Bộ Phong Gia lên một cách nhẹ nhàng.
Hắn nhìn về phía Úc Lạc Thừa.
Úc Lạc Thừa giờ mới biết hắn đang đợi câu trả lời từ mình, chỉ có thể gật gật đầu.
Lúc không có người thì hung dữ, có người cái là giả vờ ta đây hiền dịu dễ gần, Túc Lễ chẳng phải là người tốt.
Úc Lạc Thừa bắt đầu lo lắng cho những ngày tiếp theo của mình.
***
Bữa trưa, cậu cuối cùng cũng lấy hết can đảm từ chối lời mời ăn cơm chung của Tạ Diêu, đối mặt với ánh mắt sâu xa của Túc Lễ, vội vã đi đến siêu thị.
Hôm nay lấy thuốc tốn rất nhiều tiền, bữa trưa cậu chỉ định gặm nửa cái lương khô, hơn nữa cậu cũng chẳng có tí khẩu vị nào.
Sau khi cậu gặm xong được nửa cái thì khom lưng trước bồn rửa tay để gội đầu.
Cửa ký túc xá bị người đẩy ra từ bên ngoài, cậu tưởng là Tạ Diêu, Túc Lễ và Lữ Văn Thuỵ sẽ về cùng nhau.
Cậu chẳng hé răng, tiếp tục chà bọt trên tóc, sau đó một giọng nói bất ngờ vang bên tai cậu: [Người đâu? Không ở ký túc xá à?]
Úc Lạc Thừa sững động tác tay, xác nhận chỉ có mỗi mình Túc Lễ là quay về, lập tức nín thở.
Đông người, Túc Lễ sẽ giả nai = an toàn.
Không người, Túc Lễ hiện nguyên hình = nguy hiểm.
Cậu chỉ cần cố gắng tránh việc gặp mặt riêng mỗi mình Túc Lễ, đã có thể né được công cuộc báo thù của hắn.
Bọt nước trên tóc đang dần tan mất.
Túc Lễ xoay một vòng trong ký túc xá thì đi rồi, cửa ký túc cũng được đóng lại, Úc Lạc Thừa dỏng tai lên nghe mới thở phào nhẹ nhõm, vặn vòi nước xả bọt trên tóc.
Cửa nhà vệ sinh bỗng bị người từ bên ngoài đẩy ra, Úc Lạc Thừa giật nảy mình.
Cậu ngẩng phắt đầu lên nhìn về cửa, ngay tức thì nước dính bọt rơi vào mắt cậu, đem đến cảm giác đau rát.
"Há, bắt được rồi nha." Túc Lễ nhếch môi.
Úc Lạc Thừa muốn chạy nhưng Túc Lễ lại chặn ngay cửa.
Hắn vươn tay chống vào khung cửa, chắn hết lối đi của cậu: "Trưa cậu ăn gì?"
Sau đó tiếng lòng bất mãn vang lên: [Tại sao không đi ăn trưa cùng bọn tôi hả? Ký túc xá nhà người ta toàn là anh em cây khế, có mình cậu chơi nổi, nhóc đần lại muốn tiến hoá thành nhóc lủi thủi à? Hay là mình dữ quá người ta sợ? Đồ nhát gan, gan bé còn thua hạt đậu nành nữa, đìu mé, sao mới hù thôi mà khóc nữa rồi?]
Túc Lễ nhìn cặp mắt đỏ bừng của cậu, nói giọng bất ổn: "Cậu khóc cái gì?"
[Nam tử hán đại trượng phu khóc quần què ấy! Con mợ nó tôi làm gì cậu!]
Dầu gội đầu vào mắt xót khủng khiếp nên Úc Lạc Thừa thoạt mở mắt không lên.
Cậu lần mò chiếc khăn lau được vắt trên cửa, sau đó túm được một tấm vải dày dặn.
Túc Lễ trông thấy cái tay ướt chèm nhẹp kia không kiêng nể gì tóm ngay ngực áo hoodie hắn.
Ngón tay mảnh khảnh trên nền áo đen trở nên trắng nõn vô cùng, trên những đốt ngón tay hơi trắng bệch còn có thể thấy được gân xanh nổi lên, chẳng an phận mà túm lấy.
[Đệt mợ! Tên đần này khóc rồi còn giở trò lưu manh! Đánh ngực à đúng không! Tuỳ tiện! Đồi truỵ! Cái tên Úc Lạc Thừa này háo sắc quá đi!]
Một tràng âm thanh kích động văng vẳng bên tai, Úc Lạc Thừa giật mình thu tay về, lắp bắp: "Không, không phải, tớ, tớ tớ tớ chỉ muốn lấy khăn mặt trên cửa thôi!"
Túc Lễ cười như không cười, nhìn cậu chòng chọc: "Hở? Tôi có nói gì đâu, cậu vội thanh minh thế làm gì? Chột dạ à?"
"Tôi không có!" Úc Lạc Thừa vừa phát bực vừa gấp rút.
Cậu lấy tay dụi mắt, trong giây lát càng xót hơn.
Mái tóc đẫm nước dính vào cổ, thấm ướt cổ áo đồng phục: "Tôi lấy khăn mặt!"
Túc Lễ giơ tay giấu khăn ra sau lưng, xấu xa nói: "Cậu nhìn lại cậu đi, xạo sự cũng không nháp trước nữa, rõ ràng trên cửa chẳng có gì."
Úc Lạc Thừa cáu giận dùng ống tay áo lau mắt, ngẩng đầu nhìn móc treo ngay cửa.
Phía trên trống huơ trống hoác.
"Sao vậy được, tôi, rõ ràng khi nãy tôi treo khăn ở đây mà."
Túc Lễ tựa vào cửa cười, đôi mắt xinh đẹp sau cặp kính kia toàn là ý cười nhạo: "Cậu là muốn giở trò lưu manh với tôi."
[Khóc đáng yêu thật, lấy khăn gì chớ.]
Úc Lạc Thừa bị sốc trước sự trơ trẽn này, cậu đỏ mắt nhìn chằm chằm hắn, tức giận nói: "Tôi không có khóc!"
Túc Lễ bỗng cúi người sáp lại gần cậu: "Mắt đỏ hết cả lên rồi."
[À— Càng giống thỏ hơn rồi, con thỏ lông ướt sũng.]
"Cậu mới là thỏ ấy!" Úc Lạc Thừa tức điên, cụng đầu mình vào mặt hắn.
Túc Lễ không kịp đề phòng bị cụng một cái lảo đảo.
Úc Lạc Thừa hoảng hốt chạy ra khỏi nhà vệ sinh, còn bất cẩn giẫm hắn một cái.
Túc Lễ vội tháo kính xuống, bịt cái mũi đau xót của mình, chân đau mũi cũng đau nốt, phút chốc chẳng thể nói thành lời.
[Á á á á đau quá—--- Ngón chân cũng đau—-- Con thỏ này làm bằng sắt có phải không? Đệt! Đau chết bố!]
Úc Lạc Thừa tuy đập đầu bị choáng nhưng chẳng đau gì mấy.
Cậu túm lấy cái khăn đầu giường chà mặt thật mạnh.
Tiếng gào khóc của Túc Lễ cứ ăng ẳng bên tai, cậu đột nhiên bắt đầu lo lắng.
Mà đã cụng hư người ta rồi, Túc Lễ sẽ nhân cơ hội ăn vạ cậu.
Cậu dè dặt bước đến cửa nhà vệ sinh, trông thấy Túc Lễ đang cầm trên tay cái khăn mặt trắng tuyết, trên khăn có một vệt máu, mà mũi Túc Lễ vẫn còn đang nhỏ từng giọt từng giọt lên trên đó.
Túc Lễ dòm Úc Lạc Thừa, lại cúi đầu dòm cái khăn Úc Lạc Thừa dính đầy máu mũi của mình: "................."
Úc Lạc Thừa: ".............."
—----
Anh chảy máu mũi vì em đúng nghĩa đen =)))))))))) Dừa m lắm thằng Lễ ạ =)))))))))).
Im Đi Tớ Không Nghe