Im Đi Tớ Không Nghe
20: Khiếp Sợ
"Không, không đâu"
Nghỉ trưa nên lầu ký túc xá bị khoá, Úc Lạc Thừa đành đi với Túc Lễ về lầu dạy học.
Vừa bước vào lớp, Túc Lễ đã ngáp một cái rõ to, vừa đến chỗ ngồi là nằm ườn ra bàn, giọng nói nồng nặc mùi buồn ngủ: [Má! Hôm nay ông đây đẹp trai bùng cháy luôn! Anh hùng cứu mỹ— Cứu thỏ! Úc Lạc Thừa thể nào cũng phải thưởng cho mình 2 quả cà rốt tươi ngon! Mình đúng là tia sáng của Úc Lạc Thừa! Haiz, buồn ngủ quá trời rồi, đi ngủ… 1 con thỏ, 1.5 con thỏ…]
Lần đầu tiên Úc Lạc Thừa thấy có người đếm thỏ mà còn đếm nửa con.
Cậu câm nín một hồi rồi lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình, lấy cuốn sách tuyển tập đề toán lần trước ra bắt đầu sửa câu sai.
Cậu cẩn thận làm không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Rất nhanh sau đó, tiếng lòng Túc Lễ biến đâu mất tiêu, chỉ còn tiếng hít thở chầm chậm đều đều.
Đề kiểm tra giáo viên vẫn chưa giảng, Úc Lạc Thừa sửa cả buổi vẫn tính ra đáp án ban đầu thành ra hơi nản.
Túc Lễ đang ngủ bên cạnh bỗng rầm rì, cậu cầm bút ngoái sang nhìn.
Túc Lễ ngủ tháo mắt kính nom càng đẹp trai, dịu dàng hơn.
Lông mi hắn rất dài, dưới ánh nắng rủ xuống một bóng nhỏ; đường cong mũi của hắn cũng rất xinh đẹp, cánh mũi bị kính ép hiện một vết hằn tinh tế; môi khép hờ.
Có lẽ do ánh nắng tốt quá, khiến hai má hắn trông hồng hào còn tươi tắn.
Hệt như con cừu thịt tươi mọng.
Úc Lạc Thừa nắm cây bút đỏ trong tay, lặng lẽ dời mắt sang đề đang làm.
Dẫu sao hôm nay Túc Lễ đã giúp cậu, còn bắt Phạm Tư Hạo xin lỗi mình, dù thế nào đi nữa cậu cũng phải cảm ơn hắn.
Lúc các bạn khác vào lớp, Túc Lễ bị ồn nên tỉnh.
Hắn khó chịu vùi đầu vào cánh tay, tóc mái trước trán bị đè nên vểnh cả lên, [Ui… ồn chết mất… Mình muốn ngủ… Buồn ngủ— Tại sao con người lại phải đi học? Tại sao chỉ cho thời gian nghỉ trưa có chút xíu xiu thôi vậy…]
Úc Lạc Thừa chần chừ một lát, thấy còn 5 phút nữa là vào tiết nên cả gan níu góc áo hắn.
Níu được hai lần, cậu nhỏ giọng bảo: “Lớp trưởng, hôm nay cảm ơn cậu.”
“Hở?” Túc Lễ ngẩng lên, diu díu mắt nhìn cậu, chầm chậm híp mắt.
Lúc ngủ, Túc Lễ không đeo kính nhìn ngoan lắm.
Nhưng sau khi thức dậy, đôi mắt vốn bị cận của hắn tăm tối, còn hơi hướng kiểu mắt tam bạch, lúc nhìn người khác đăm đăm… rất hung dữ.
Úc Lạc Thừa đẩy cục gôm mới toanh sang bàn hắn, lí nhí nói: “Cảm ơn cậu.”
Túc Lễ há miệng ngáp một cái rõ kêu, giơ tay mò mẫm mắt kính đeo lên.
Hắn ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp đến mức quá đáng của Úc Lạc Thừa, đứng hình hai giây.
Sau đó, trong lòng hắn xuất hiện tiếng huýt sáo vừa vang dội vừa ngả ngớn.
[Wow, búp bê thành tinh rồi! Đẹp!!!]
Úc Lạc Thừa sửng sốt nhìn hắn, ngón tay đang đẩy cục gôm Pikachu qua thoạt run rẩy.
Sau đó, trong cái nhìn vừa ngang nhiên vừa trắng trợn của Túc Lễ, cậu đỏ mặt phừng phừng: “Không…”
“Úc Lạc Thừa, cậu làm gì mà đỏ mặt?” Túc Lễ không hiểu mô tê gì, hắn giơ tay duỗi người, không kìm được ngáp cái nữa.
“Túc Lễ! Đi kêu giáo viên đi!” Lâm Duệ chạy đến, vỗ vào tay hắn.
“Tới liền.” Túc Lễ đè hai tay lên vai Úc Lạc Thừa, thoắt chốc đã chen qua lưng cậu bước ra, chạy khỏi phòng học với Lâm Duệ.
Úc Lạc Thừa thở phào nhẹ nhõm.
Độ nóng trên má vẫn chưa tản đi hết.
Cậu bối rối nhìn quà cảm ơn vẫn chưa tặng được, định bụng lấy về bỏ lại trong hộp bút.
“Wow, dễ thương quá à.” Bạn nữ bàn trước vừa bỏ cặp xuống đã thấy cục gôm trong tay cậu, “Cậu mua ở đâu á?”
“Siêu thị trường.” Úc Lạc Thừa hơi căng thẳng theo thói quen.
“Tớ xem tí được không?” Bạn gái kia cột tóc đuôi ngựa, cặp mắt tròn xoe, mũi cũng tròn, “Ờm, chắc là cậu không biết tớ.
Tớ tên Tiêu Viên, cậu kêu tớ Nguyên Tiêu cũng được, bọn họ đều kêu vậy hết á.”
Úc Lạc Thừa gật đầu.
Cậu thấy cô nhóc vẫn còn nhìn cục gôm đăm đăm nên tặng cho nhóc luôn.
“Tặng tớ á?” Tiêu Viên kinh ngạc nhìn cậu, “Cảm ơn nha!”
“.......Ừm.” Úc Lạc Thừa thấy nhóc vui như vậy, bị hiểu nhầm cũng ngại mở miệng nói không phải: “Không, không có gì.”
“Thịnh Hiểu Lạc, nhìn nè, cục gôm của Úc Lạc Thừa!” Tiêu Viên quay sang khoe với cô bạn cùng bàn tóc ngắn.
“Vãi, Pikachu?” Bạn nữ tên Thịnh Hiểu Lạc bật ngón cái cho Úc Lạc Thừa: “Hiếm khi có người trẻ trâu hệt Tiêu Viên.”
Tiêu Viên cười nhí nhố với cô nhóc, lại quay sang bảo Úc Lạc Thừa: “Đừng nghe nó nói bậy, bọn mình là sống với tuổi thơ.”
Bọn họ rất thân thiện, Úc Lạc Thừa cũng bật cười với hai người.
[Ê ê ê, làm gì mà cười tươi như hoa vậy?] Âm thanh vừa nhiều chuyện vừa châm chọc của Túc Lễ vang lên ngoài cửa.
Hắn với Lâm Duệ đang phát sách bài tập toán nộp hôm qua, liếc Úc Lạc Thừa cái lạnh tanh, [Hoá ra là cậy mình đẹp trai nên định dụ dỗ mấy đứa con gái, hứ, đồ đàn ông hư hỏng.]
“..........” Úc Lạc Thừa bị sặc, lặng lẽ cúi đầu xuống.
Túc Lễ, đồ điên.
Túc Lễ phát vở rất nhanh.
Nhìn mặt thì nghiêm túc lạnh lùng, nhưng trong bụng lại nói không ngừng nghỉ.
[Mình phát nhanh hơn Lâm Duệ! Siêu nhân đĩa bay! Trước khi kim giây đến số 12 phải về chỗ ngồi liền, không thì trận địa sẽ thất thủ! Thỏ con của mình sẽ bị người khác cướp mất! Đút bông cải xanh có độc nhiều ơi là nhiều! Nhanh nhanh nhanh nhanh---]
Lúc Úc Lạc Thừa nhận được tập, Túc Lễ cũng quay về chỗ ngồi.
Hắn cười với Úc Lạc Thừa: “Hồi nãy mới nói gì với Tiêu Viên thế? Vui quá nhỉ.”
“Lớp trưởng, nhìn nè! Này cục gôm Úc Lạc Thừa cho tớ, Pikachu đó!” Tiêu Viên vẫy vẫy cục gôm trong tay: “Tớ nhìn coi ai còn nói bạn mới không dễ gần, Úc Lạc Thừa người ta siêu cấp tốt đó được không?”
Tầm mắt của Túc Lễ nán lại cục gôm trong tay nhóc hai giây, mỉm cười nói: “Đúng vậy.
Thực chất Úc Lạc Thừa rất tốt tính, có điều hơi hướng nội thôi, thân quen với bạn học tí là được.”
[Thỏ con còn biết tặng quà cho bạn nữ, không ngờ nha.]
Giọng nói âm u khó chịu lại tiếp tục vang lên trong đầu Úc Lạc Thừa.
“Cậu nhìn đi, bạn nào cũng dễ chơi chung mà.” Túc Lễ vươn tay xoa tóc cậu, cười dịu dàng thân thiện.
Nhưng lại âm thầm kéo tóc cậu một cái.
[Con thỏ chết tiệt.]
Úc Lạc Thừa bịt tóc lườm hắn.
Túc Lễ nở nụ cười ấm áp dễ gần, hất cằm với Tiêu Viên và Thịnh Hiểu Lạc: “Thầy tới.”
Túc Lễ liếc sang hộp bút màu xám của Úc Lạc Thừa, giơ tay kéo nó qua, lấy ra cục gôm nho nhỏ đã xài còn bằng một móng tay, cười híp mắt nói: “Không phải vẫn còn à? Tôi còn tưởng cục gôm cậu bị người ta cướp mất rồi.”
“Không phải.” Úc Lạc Thừa cả gan lấy lại hộp bút về.
Trên bục giảng, thầy đã bắt đầu giảng bài, cậu đành phải hết sức chú ý nhìn bảng đen, câu 1 là câu mà cậu làm sai.
Toàn bộ tiếng lòng loạn cào cào của Túc Lễ đã biến thành âm thanh nền.
Túc Lễ không có câu nào sai.
Hắn lấy một tờ đề từ hộc bàn ra làm, vừa làm vừa ngáp, trong lòng lải nhải không thôi.
[Đề gì mà chán dữ vậy… Úc Lạc Thừa nghe giảng nghiêm túc quá… Để mình xem nào, chậc chậc chậc, tổng cộng 12 câu trắc nghiệm mà sai hết 4 câu, đề dễ vậy cũng sai, rốt cuộc cậu đi học nghe cái gì thế?]
Hắn nhìn đăm đăm lỗ tai của Úc Lạc Thừa, lông tơ nho nhỏ ở trên nhờ ánh mặt trời nên nhìn cực kỳ muốn nựng.
Bỗng dưng, hắn thấy Úc Lạc Thừa lẳng lặng quay sang nhìn hắn.
“?” Túc Lễ nghiêng đầu, tay cầm bút chống má của hắn đẩy mặt cậu về.
[Ời, vốn dĩ não đâu được dùng tốt, lên lớp mà cứ nghĩ đi đâu, đừng nhìn mình đừng nhìn mình, nhìn nữa là mình bứt rứt trong lòng đó.
Câu này mình làm bằng chân cũng không sai được, thỏ con đáng thương.]
Úc Lạc Thừa muốn ịn đề thi lên mặt hắn.
Vất vả lắm mới chịu đựng được hết tiết, Úc Lạc Thừa cúi xuống, tiếp tục sửa câu sai.
Câu đề quan trọng cuối cùng thầy tranh thủ thời gian nên giảng rất nhanh, cậu không kịp sửa, rõ ràng là nghe rất nghiêm túc nhưng vừa hết tiết não cũng văng theo giáo viên, chẳng nhớ nổi nên ghi bước tiếp theo như thế nào.
Túc Lễ ngáp dài trước cái đề mà hắn làm trong tiết, hồi lâu vẫn chưa động bút.
Sau đó, hắn dúi bừa tờ đề vào hộc bàn.
[Haiz, đúng hết, thật chẳng có chút tính khiêu chiến nào.]
“...........” Úc Lạc Thừa đành phải thừa nhận, những lúc người hơn người, có thể làm con người ta tức ói máu.
“Túc Lễ! Đi vệ sinh!” Tạ Diêu chạy sang, đè tay lên vai Úc Lạc Thừa, suýt nữa làm cậu bổ nhào xuống.
“Không đi.” Túc Lễ cười híp mắt nhìn cánh tay đang nắm vai Úc Lạc Thừa, hắn giơ tay hất văng móng vuốt của Tạ Diêu: “Cậu nhẹ tí đi, mém nữa đè chết người ta.”
Cằm của Úc Lạc Thừa dính vào tay Túc Lễ.
Cậu ngửi được hương thơm thoang thoảng của nước giặt đồ nên hơi né ra sau.
Ngặt nỗi tay của hắn như có mắt, lập tức bá cổ kéo cậu lại, thành ra Úc Lạc Thừa bất thình lình dựa vào người hắn, cả người căng cứng ngay tức khắc.
“Hahahaha, đồ nhỏ con Úc Lạc Thừa này.” Tạ Diêu dùng sức vò đầu cậu: “Úc Lạc Thừa, muốn chơi bóng rổ với tôi không?”
Úc Lạc Thừa nắm bàn ngồi thẳng dậy, ngượng đỏ mặt nói: “Không, không đâu, tớ cảm ơn.”
“Dễ đỏ mặt thật.” Tạ Diêu lầu bầu.
Đúng lúc Lâm Duệ đi ngang qua, bị Tạ Diêu quàng lấy cổ: “Lâm đẹp trai, đi đi đi, dắt tao đi vệ sinh.”
Lâm Duệ bị hắn kéo đi lên trước: “Má, tao bỏ đề xuống cái đã! Cái thằng to xác Tạ Diêu buông cái móng heo mày ra!”
Úc Lạc Thừa nhìn theo bọn họ đi xa, vừa nhịn không được thở phào thì giọng nói lạnh tanh của Túc Lễ vang lên bên tai: “Thừa Thừa, nó mới sờ tóc cậu.”
[Nếu mình không cản thì Tạ Diêu đã sờ rồi, vớ còn không thèm giặt mà đòi sờ lông thỏ của mình á? Đệt.]
Úc Lạc Thừa bị hắn quàng cổ hơi ngộp.
Cậu loay hoay nắm góc bàn ngồi thẳng lên, lại bị Túc Lễ đè giữ lại.
“Thừa Thừa, dắt tôi đi vệ sinh đi.” Túc Lễ dịu dàng nói.
Hắn như thể chỉ đang vô tình vân vê dái tai của cậu, không kìm được nhếch khóe miệng.
[Chậc, đi vệ sinh cởi sạch ra rồi sờ.]
Rầm! Rầm!
Tiếng bàn đổ ngã vang lên, hơn nửa bạn trong lớp nhịn không được nhìn qua đây.
Úc Lạc Thừa mặt tái mét, ngã nhào giữa đống bàn ghế, sợ hãi nhìn lom lom Túc Lễ.
Túc Lễ đâu ngờ bị cậu vùng ra, tay vẫn còn đờ ra giữa không trung.
Nhưng hắn phản ứng nhanh cực, nở nụ cười dịu dàng, đẩy gọng kính trên sóng mũi, đứng dậy bước đến trước mặt Úc Lạc Thừa rồi cúi người chìa tay ra cho cậu.
“Bạn Úc Lạc Thừa ơi, sao bất cẩn thế? Đứng dậy đi nào.”.
Im Đi Tớ Không Nghe