Im Đi Tớ Không Nghe
15: Nhức Đầu
Ánh mắt của Túc Lễ thoạt trở nên nguy hiểm.
Úc Lạc Thừa cực kỳ áp lực, lắp bắp nói: "Coi, coi như tớ chưa nói gì, tớ...!đùa với cậu thôi."
Túc Lễ cười, dùng sức vò đầu cậu: "Tất nhiên là tôi biết cậu đang đùa mà."
Sức lực của hắn khiến Úc Lạc Thừa mém chút đã bị đẩy lên bàn, tiếng lòng bên tai trở nên hỗn loạn mơ hồ, không có cách nghe rõ hắn nghĩ gì.
Những âm thanh đó tuy không lớn, đoạn lại rất nhanh, giọng nói âm u mà ồn ào khiến đầu cậu ong ong.
Lần trước cũng như thế này, tiếng lòng của Túc Lễ nhiều lại ầm ĩ, giọng thì chói cả tai, vốn chẳng thể nghe ra nội dung cụ thể, song sau khi nghe lại khiến đầu cậu đau đáu hẳn hai ngày trời.
Úc Lạc Thừa chẳng muốn nghe, nhấc tay dùng sức bịt tai mình lại.
Túc Lễ nhìn cậu chẳng hiểu mô tê gì, trượt cái tay đang trên đầu cậu xuống, xoa xoa sau gáy cậu, làm bộ lo lắng hỏi: "Úc Lạc Thừa, cậu sao vậy? Cơ thể không thoải mái à?"
Giọng nói u ám vẫn còn lũ lượt đó, Úc Lạc Thừa hơi sợ hãi nhìn hắn.
Cậu hất cánh tay hắn ra, chạy ra khỏi phòng học.
"Túc Lễ, Úc Lạc Thừa bị gì vậy?" Lúc Tạ Diêu đi qua xém chút bị đụng.
Túc Lễ lắc đầu, ngờ vực đáp: "Không biết, tôi đi xem thử."
"Ê-" Tạ Diêu gọi hắn, nhưng Túc Lễ đã chẳng buồn quay đầu đuổi theo rồi.
Úc Lạc Thừa cứ chạy miết đến đống đá cuội sau sân trường mới thả lỏng được đầu óc đôi chút, thở hổn hển ngồi xuống.
Từ trong túi áo, cậu lần ra cái điện thoại cũ kỹ của mình, bàn tay run cầm cập mở nguồn.
Tiếng nhạc bật nguồn vốn luôn điếc tai điếc óc kia lúc bấy giờ lại trở nên dễ nghe hơn hẳn.
Không thể để việc này tái diễn nữa, phải đi bệnh viện khám thử.
Cậu cắn môi nhìn cái tên trên danh bạ, cứ thế lướt xuống nhìn: Ba, cô, dượng, chị, anh Lý, mẹ, ông nội...!Tổng cộng có mười mấy người.
Cậu phân vân giữa ba và mẹ hồi lâu, cuối cùng vẫn ấn tắt điện thoại.
"Úc Lạc Thừa." Tiếng Túc Lễ bỗng nhiên vang lên.
[Đệt thỏ con chạy cũng nhanh đó.]
Úc Lạc Thừa sửng sốt ngẩng đầu nhìn hắn.
Túc Lễ trông thấy vẻ mặt trắng bệch, lo sợ lúng túng của cậu thì ngẩn một chốc: "Cậu chạy ra đây làm gì?"
[Sao mắt đỏ vậy? Khóc à? Đệt tôi chỉ mới xoa đầu cậu thì có đến mức đó không? Sao mặt trắng thế? Không phải chứ, tôi làm gì mà nhìn tôi như vậy! Bị khùng hả con thỏ chết tiệt này!]
Giọng nói trong lòng hắn gắt dữ, Úc Lạc Thừa bị hắn rống nên hơi hoảng.
"Nói chuyện." Ở đây không có người, Túc Lễ cũng làm biếng giả bộ với cậu, mất kiên nhẫn nhìn cậu đăm đăm.
[Má nó rốt cuộc chọc trúng cậu ta ở đâu vậy? Lúc nào cũng câm như hến phiền chết mẹ!]
Úc Lạc Thừa cắn môi, cúi đầu lí nhí đáp: "Tớ không sao."
"Cổ họng cậu bị ai chọc tiết hả?" Túc Lễ sải bước sang ngồi xổm bên cạnh cậu, giơ tay nắm cằm bắt cậu ngước lên: "Cậu khóc cái gì?"
Úc Lạc Thừa mấp máy môi, giọng nói vẫn nhỏ như cũ: "Tớ không khóc."
Túc Lễ chà khoé mắt cậu một cách thô bạo, bực mình nói: "Vậy cái này là mưa trên trời rơi xuống à?"
[Con thỏ chết tiệt còn cứng miệng...!tên ngốc này...!Đệt mẹ ông ơi ông có thể đừng khóc nữa không, giống như con làm gì ông vậy ấy, mình có thể đừng ngồi đây diễn tuồng phim thần tượng không! Dập đầu lạy ông có được không hả!]
Úc Lạc Thừa khịt mũi: "Túc Lễ, tớ đau đầu."
"Hở?" Túc Lễ ngơ ngác liếc đầu cậu một cái: "Cậu đập trúng đầu à?"
[Đầu bị lừa đá hay bị kẹp cửa! Cái đầu này cũng tròn vo mà.
Đù đừng nói trong đây mọc lên cái gì đó nha? Khối u não? Đệt, ông đây nói mà, đẹp trai quá thể nào cũng yểu mệnh! Chắc chắn là do đó giờ không chịu ăn thịt không ăn bông cải xanh! Mà ngày nào cũng gặm lương khô ấy!]
Úc Lạc Thừa bị doạ nói không nên lời, có thể nghe được tiếng lòng của Túc Lễ đã làm cậu khiếp hồn.
Túc Lễ vừa nói vậy, cậu tức thì càng sợ hơn.
"Cậu đau đầu thì đi bệnh viện." Túc Lễ rút ra kết luận, "Cậu khóc cũng vô dụng, nói không chừng càng khóc càng nghiêm trọng."
Úc Lạc Thừa bị dọa mà mắt ngấn nước, lúng ta lúng túng nhìn hắn, nhỏ giọng đáp: "Tớ không dám."
[Vãi cậu đừng có nhìn ông như thế! Ông đây không phải ba cậu!] Túc Lễ cáu kỉnh gầm rú trong lòng.
Úc Lạc Thừa cụp mắt, nắm chặt ống tay áo dùng sức lau mắt: "Tớ xin lỗi, không phải tớ muốn nói cậu tâm lý biến thái, mà là đầu óc tớ bị bệnh.
Tớ, tớ...!xin lỗi mà, lớp trưởng."
Những tưởng toàn bộ đều là do cậu tưởng tượng.
Ánh mắt Túc Lễ phức tạp nhìn cậu: "Không sao, tôi cũng không ghim trong lòng, không cần xin lỗi."
[Aaaaaaaa cứu với! Sao thỏ con xin lỗi thôi mà cũng đáng thương quá vậy! Má ơi đáng thương quá, nếu phát bệnh thì càng đáng thương hơn.
Cậu ốm như này chắc không cầm cự được bao lâu đã về chầu rồi, thượng lộ bình an nhé...!Ơ không phải, xin nén bi thương...!Cậu chết rồi chắc tôi phải đến dự lễ truy điệu cậu nhỉ.
Thế tôi làm lớp trưởng có cần phải khóc phát không? Dẹp đi, rặn hai giọt nước mắt có lòng là được...!Sau này đi tảo mộ thì mang cho cậu lương khô vị dâu tây đã là có tình có nghĩa của tôi rồi!]
"................." Úc Lạc Thừa ngây ra nhìn hắn.
Vừa nghe xong lời tưởng niệm giả trân sau khi mình chết, cậu tự dưng cảm thấy mình nói vấn đề này cho hắn hơi bị ngu ngu.
Túc Lễ thằng ngu này.
Hình như mình vừa nói bậy nhỉ? Úc Lạc Thừa ngẫm nghĩ rồi dứt khoát bỏ cuộc, mặc kệ ai nghe thấy mình 'ngỏm củ tỏi' cũng không vui nổi.
Cậu khịt khịt mũi, từ mặt đất đứng dậy.
Đi bệnh viện một mình cũng chẳng sao cả.
Túc Lễ trông thấy ánh mắt cậu bỗng quyết tâm, ngồi trên đất mà mặt ngơ ngác không hiểu gì.
[Vãi, này là Culumon [1] tiến hoá hở? Hình như Culumon đâu tiến hoá được đâu ta?]
Úc Lạc Thừa chả biết Culumon là cái khỉ gì, nhưng chắc cũng chả phải thứ gì hay ho.
Cậu nhìn thời gian, còn năm phút là đến tiết.
Cậu sải bước lên phía trước, đi được hai bước phát hiện Túc Lễ không đi theo, quay đầu ngờ vực hỏi: "Cậu không về để lên lớp à?"
"Tôi ngồi đây chút nữa." Vẻ mặt Túc Lễ điềm tĩnh nhìn cậu.
[Cứu với ông đây bị chuột rút rồi! Tại sao con thỏ này lướt nhanh như bay vậy! Aaa cặp giò dài của ông!]
Úc Lạc Thừa chần chừ hai giây, bước đến bên cạnh hắn duỗi một bàn tay ra.
Vẻ ngoài của Úc Lạc Thừa sắc sảo đẹp đẽ, đứng ngược chiều sáng làm cả người trông càng thêm lạnh lùng và kiêu ngạo.
Túc Lễ ngồi trên đất, nghiêng đầu nhìn cậu, híp mắt, vươn tay bắt lấy cái tay trắng nõn mảnh khảnh kia.
[Mẹ ơi! Không ngờ Culumon có thể tiến hoá thành Angemon [2]! Là thiên sứ thỏ!]
Úc Lạc Thừa giật giật khoé miệng, dồn lực tay kéo hắn đứng dậy từ mặt đất.
[Áu- Chân tê quá! Y chang TV mất sóng xong nổi đom đóm ấy!] Túc Lễ ngoài mặt trầm tĩnh bên trong gào rú.
Hắn trưng cái mặt lạnh tanh: "Đi thôi, về lớp đã."
"Ừm." Úc Lạc Thừa rụt tay về tay áo.
"Đau đầu có thể là do ngủ không đủ.
Đến bệnh viện bắt số chụp CT hoặc là chụp MRI..." Giọng nói của Túc Lễ khựng lại, "Thôi vậy, thứ bảy tuần này ngay lúc tôi rảnh, dắt cậu đi bệnh viện khám thử."
Úc Lạc Thừa từ chối hắn theo thói quen: "Không cần, tớ tự-"
"Chậc, có phải cậu quên là cậu phải nghe lời tôi không?" Ngữ khí Túc Lễ chẳng tốt lành mấy: "Cứ như vậy đi."
[Tên ngốc này tại sao lúc nào cũng từ chối người ta? Còn toàn là từ chối tôi? Mắc mớ gì từ chối tôi? Con người tôi tốt thế này, tôi còn chưa đập cậu ấy, tôi chỉ dọa cậu mấy lần thôi mà.
Quá đáng quá đi! Úc Lạc Thừa thật quá đáng!]
Úc Lạc Thừa chầm chậm chớp mắt, nghiêm túc nói: "Túc Lễ, cậu đúng là người tốt."
Túc Lễ ngoảnh đầu mờ mịt nhìn cậu khó hiểu.
Vài giây sau, hắn bừng tỉnh to giọng: "Chế nhạo tôi á?"
Úc Lạc Thừa lắc đầu: "Không phải."
Túc Lễ vươn tay bóp má cậu: "Tốt nhất là cậu không phải."
[Mềm quá.]
Úc Lạc Thừa đẩy tay hắn ra, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu đã đồng ý đưa tớ đi bệnh viện."
Túc Lễ nhướng mày, cười sao mà u ám: "Ai kêu tôi là lớp trưởng của cậu, giúp đỡ bạn học là chuyện thường tình."
[Sao mà Úc Lạc Thừa có thể ngoan vậy nhỉ, muốn bưng về nhà quá...]
Úc Lạc Thừa mặt đỏ bừng, hơi xấu hổ.
[Ngâm xác trong Formalin đặt dưới tầng hầm để ngày nào cũng ngắm, ơ, chắc đẹp lắm...!Khi nào cậu ta chết ấy nhỉ?]
Mặt Úc Lạc Thừa từ đỏ chuyển trắng ngay lập tức, sợ hãi tròn xoe mắt.
Túc Lễ giơ tay đẩy gọng kính.
Trước cửa lớp, hắn nở nụ cười dịu dàng ấm áp: "Sao vậy, bạn Úc Lạc Thừa ơi?".
Im Đi Tớ Không Nghe