Im Đi Tớ Không Nghe
1: Chuyển Trường
"Đệt mợ, tao vừa thấy có học sinh mới chuyển đến lớp mình!" Lâm Duệ ôm xấp bài thi bước vào lớp, "Trắng trẻo gầy gầy, lông mi dài, đẹp vãi chưởng!"
"Gái xinh hở, phải gái xinh không?" Tạ Diêu vẫy que cay trong tay, vài vết dầu bắn lên tay áo bạn cùng bàn.
Âu Đồng Đồng túm cánh tay hắn rồi véo.
Tên này đau đớn la lên: "Bà cô ơi, con sai rồi con sai rồi!"
Âu Đồng Đồng lườm hắn: "Đầu óc toàn gái xinh, low ớn!"
Tạ Diêu mếu máo xoa cánh tay, túm Lâm Duệ không buông: "Anh Duệ, gái xinh phải hem?"
Lâm Duệ giật giật khoé miệng: "Con trai đấy."
"....Đậu mợ, phí cả cảm tình." Tạ Diêu hơi nản chí.
Âu Đồng Đồng lườm hắn một cái, giơ tay chọc chọc người ngồi trước: "Lớp trưởng, phí đoàn viên khi nào hết hạn ấy?"
Người ngồi trước mặt khá gầy, nghe thấy liền xoay người sang, mỉm cười dịu dàng nhã nhặn: "Tiết thứ ba buổi chiều nộp là được, nếu không tiện tớ có thể giữ chỗ cho cậu."
"Không cần không cần đâu, lát nữa đến tiết thể dục tớ vừa hay đến siêu thị đổi tiền lẻ." Tai Âu Đồng Đồng hơi đỏ lên, không dám đối mặt với hắn.
"Được." Túc Lễ gật đầu, xoay người đi tiếp tục làm bài.
"Không cần không cần đâu, tớ vừa hay đến siêu thị—" Tạ Diêu tằng hắng giọng, nhại theo cách nhóc nói chuyện.
Âu Đồng Đồng đỏ mặt tía tai, tức giận đạp hắn một cái.
Tạ Diêu la oai oái ngã ra sau, đập đúng vào thùng rác của hai học sinh trực nhật đang đi qua.
Lâm Duệ tằng hắng, phát bài thi Toán ra cho lớp: "Vu Hạo thi được 104! Trâu bò!"
Một đám tụ tập đánh bài đằng sau không biết lên dây cót gì mà tụm lại lật bài thi mình lên, chen đến nỗi Lâm Duệ phải dựa vào bạn nữ đang đi ngang lối bên cạnh.
Ngay tức khắc, xung quanh toàn tiếng la ó.
Úc Lạc Thừa vừa bước vào lớp đã thấy cảnh nhốn nháo rùm beng này.
"Đang làm gì vậy hả!" Thầy chủ nhiệm gõ bàn trên bục giảng.
Tiếng ồn ào trong phòng học im ắng ngay lập tức, 'rầm rầm' ai về chỗ nấy, 40 50 cặp mắt đồng loạt nhìn về phía Úc Lạc Thừa.
Úc Lạc Thừa vô thức cúi gằm mặt, căng thẳng nắm chặt balo, tim đập nhanh không khống chế được.
Thầy chủ nhiệm là một ông bác tầm 50 tuổi, họ Trịnh, để kiểu đầu Trung Hải, vóc dáng thấp bé nhưng nhanh nhẹn, giọng nói sang sảng: "Đây là bạn học mới đến lớp chúng ta, lại đây nào, chúng ta mời bạn mới giới thiệu bản thân chút nhé."
Phòng học vang lên tiếng vỗ tay bép bép.
Cảm giác nghẹt thở của Úc Lạc Thừa ngày càng mãnh liệt, cậu không dám ngẩng đầu, nói lí nhí đến mức không thể nghe thấy: "Chào mọi người, tớ tên là Úc Lạc Thừa."
Bên dưới có người phá lên cười, trong lớp cũng vang lên tiếng bàn tán ồn ào ầm ĩ, không cần đoán cũng biết đang đánh giá cậu đủ các kiểu.
Úc Lạc Thừa bỗng dưng càng căng thẳng hơn, gần như đỏ bừng từ mặt đến cổ.
"Nhìn bạn mới lẹ." Lâm Duệ ngồi bên cạnh khều cánh tay của Túc Lễ.
Túc Lễ đẩy kính, ngẩng đầu nhìn người căng thẳng đến mức nói không ra hơi trên bục giảng, dáng người không tính là thấp nhưng nhìn thì gầy nhom, mặc áo phao màu trắng quê mùa và quần bò giặt đến phai ra màu trắng, giày còn dính vết bùn, thiếu điều cúi gằm mặt vào ngực, lộ ra vẻ mất tự nhiên và căng thẳng có thể thấy bằng mắt thường.
Túc Lễ chẳng thấy hứng thú gì bèn thôi không nhìn nữa.
"Bên trái có một chỗ trống, sau này em ngồi ở đó nhé." Lão Trịnh chỉ cho cậu.
Úc Lạc Thừa vội ngẩng đầu lên, đoạn vẫn chưa thấy rõ chỗ thầy chỉ là chỗ nào, tất cả các bàn hàng sau toàn là sách giáo khoa chồng chất.
Cậu ngại hỏi lại, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
"Túc Lễ, em giúp bạn mới làm quen nhé." Lão Trịnh kêu Túc Lễ một tiếng, sau đó rời đi một cách vội vàng.
Úc Lạc Thừa bước từ xuống bục giảng, vác balo đứng ngay lối đi có hơi lúng ta lúng túng.
Cậu không biết chỗ ngồi mà lão Trịnh chỉ cho cậu là chỗ nào, cũng chẳng biết Túc Lễ là ai cả.
Ánh mắt phán xét của các bạn mới xung quanh khiến cậu cảm thấy cực kỳ túng quẫn.
Bởi vì cứ dùng sức nắm chặt quai balo nên khớp xương tay cậu trắng bệch hẳn đi, cậu vô thức vùi đầu càng thấp hơn.
"Úc Lạc Thừa đúng không?" Một giọng nói thanh thoát ấm áp vang lên trước mặt cậu.
Úc Lạc Thừa giật mình ngẩng phắt đầu lên liền chạm phải một đôi mắt dịu dàng trong veo.
Người ấy cao hơn cậu nửa cái đầu, đường nét khuôn mặt rất đẹp, không quá xuất sắc cũng không quá lạnh lùng, khuôn mặt ấm áp và khóe miệng cong như đang cười, mang kính gọng bạc, đồng phục được mặc tỉ mỉ, tóc cũng được chải gọn gàng sạch sẽ, trông người vừa hiền lành vừa lễ phép.
Thoạt nhìn có vẻ là một bạn rất dễ chơi chung.
"Tớ tên là Túc Lễ, lớp trưởng lớp 12." Túc Lễ giới thiệu vài câu đơn giản, dẫn cậu đến hàng phía sau, "Nếu có vấn đề gì có thể tìm tớ bất cứ lúc nào nhé."
Úc Lạc Thừa gật đầu, gật xong mới phát hiện đối phương đi trước mình thì mình sẽ không thấy.
Cậu hắng giọng nói: "Được."
"Đừng căng thẳng thế, mọi người ai cũng dễ mến cả." Túc Lễ ngoảnh đầu, cười với cậu, "Cậu ở ký túc xá hay trọ ngoài đó?"
"Ở ký túc xá." Tâm trạng của Úc Lạc Thừa trở nên nặng nề hẳn.
"Tớ cũng ở ký túc xá." Túc Lễ dừng một chốc, gõ gõ bàn, "Bộ Phong Gia, dời sách cậu đi đi."
Tên đang nằm ngủ trên bàn bực mình ngẩng đầu lên, mặt còn bị hằn vết nhăn trên áo.
Hắn chuyển hết đống sách giáo khoa lộn xộn trên bàn sang một bên với vẻ mặt khó chịu, sau đó gục đầu ngủ tiếp.
"Dọn nốt rác trong hộc bàn luôn đi nhé." Túc Lễ dứt lời, xoay người vỗ lên bả vai của Úc Lạc Thừa, cười nói: "Có việc gì thì tìm tớ."
"Cảm ơn." Hiếm khi Úc Lạc Thừa gặp được người thân thiện như thế.
Cậu ngẩng đầu, cười cảm kích với hắn.
Túc Lễ sững sờ.
Lâm Duệ nói không sai chút nào, bạn mới chuyển đến cực kỳ đẹp trai, làn da trắng nõn, đường nét sắc sảo, mắt lẫn chóp mũi đều ẩn hiện màu hồng nhạt giống như búp bê.
Úc Lạc Thừa bị hắn nhìn đăm đăm nên hơi ngượng nghịu, cậu cụp mắt xuống.
Túc Lễ dời mắt đi, lại vỗ lên vai cậu vài cái sau đó trở về chỗ ngồi của mình.
Bộ Phong Gia lấy mấy bọc khoai tây chiên với que kem ra cho có lệ, sau đó chẳng màng gì sất, tiếp tục gục đầu xuống bàn ngủ.
Úc Lạc Thừa cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt balo xuống rồi tự dọn dẹp.
Thực ra môi trường của THPT số 3 và THPT số 7 không khác nhau cho lắm, cũng có thể do đã là học kỳ 2 của lớp 11 nên đa số mọi người cũng chẳng có năng lượng để nghĩ đến chuyện khác.
Hơn nữa, trường số 3 cách rất xa trường số 7, cả buổi sáng hôm nay cậu chưa gặp được người nào quen, môi trường lạ lẫm lại khiến cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu chỉ muốn trải qua một năm rưỡi cuối cấp này một cách yên ổn, sau đó thi vào một trường đại học bình thường, đi xa khỏi Vu Thành, cả đời này không cần phải quay về nữa.
Thực tế như cậu đã dự đoán, đa phần mọi người chỉ là nhất thời tò mò về học sinh chuyển trường.
Đặc biệt là sau khi phát hiện cậu thiếu muối nhạt nhẽo thì chẳng còn người nào đến bắt chuyện với cậu cả.
Úc Lạc Thừa chăm chỉ làm bài tập, thỉnh thoảng quay sang liếc bạn cùng bàn mới của mình một cái.
Cậu bỗng nhớ đến bạn cùng bàn nhiệt tình, vui vẻ hồi xưa từng giúp đỡ cậu rất nhiều, là một trong số ít người ở THPT số 7 khiến cậu cảm nhận được sự ấm áp, cũng không biết Giang Tiêu bây giờ như thế nào rồi.
Thoạt nhìn Túc Lễ và Giang Tiêu có vẻ là cùng một kiểu người, nhiệt tình, cởi mở, học hành giỏi giang, được giáo viên thích và được bạn học ủng hộ...!Âm thanh giáo viên gõ vào bảng trên bục giảng cắt ngang giây phút lơ đễnh ngắn ngủi của cậu.
"Bạn mới đến." Cô nhìn về phía cậu, "Em tên gì vậy?"
"Thưa cô, cậu ấy tên Úc Lạc Thừa." Nhanh mồm nhanh miệng đáp.
"Úc Lạc Thừa, em lên bảng giải một câu nhé." Cô nhìn lướt qua các bạn trong lớp, "Em cũng lên đây Túc Lễ."
Úc Lạc Thừa căng thẳng đứng dậy nhìn bảng đen, thấy những con số trên bảng trông khá khoai.
Tuy là cô giáo vừa mới giảng lý thuyết nhưng còn có vài chỗ cậu vẫn chưa hiểu.
Túc Lễ đã bước lên bục giảng viết bài giải.
"Nhanh lên em, tranh thủ thời gian." Cô hối thúc.
Úc Lạc Thừa đành phải đi lên, cầm nửa viên phấn nhìn đề.
Âm thanh xì xào bàn tán sau lưng khiến cậu căng thẳng.
Chóp mũi cậu đổ mồ hôi ròng ròng, nội dung khi nãy cô giảng cậu cũng chẳng nhớ được khỉ gì.
"Ê." Túc Lễ đứng bên cạnh khẽ nghiêng đầu, nhỏ giọng gọi cậu.
Úc Lạc Thừa không dám nghiêng quá để cho cô tưởng mình đang bài của Túc Lễ, đành nhìn chằm chằm bảng rồi "ừ" một tiếng nghi hoặc.
"Đừng hồi hộp quá, chị Lý tốt tính lắm." Túc Lễ cười với cậu, "Nhìn bài tớ đi."
Úc Lạc Thừa mém chút đã không cầm nổi viên phấn trong tay.
Sau một hồi đấu tranh tâm lý mãnh liệt, cậu chầm chậm ngước qua, nhanh mắt lướt qua bước đầu tiên của Túc Lễ.
Lý thuyết khi nãy mà cô giảng khó chết mất thôi.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, cầm phấn viết từng bước giải bài lên bảng, dù sao cũng không đội quần ở ngay tiết đầu tiên.
Túc Lễ là một người tốt.
Từ lúc bước xuống bục giảng trở về sau, cậu càng chắc chắn hơn về điều này.
***
Vào buổi trưa, cậu theo sau một nhóm bạn học đến canteen, quẹt thẻ nhà ăn mua một cái bánh bao và một phần miến hầm thịt heo.
Cải trắng bị luộc nát nhừ, chẳng ngon gì cả.
Sau khi ăn trưa xong, cậu đi theo con đường mà chủ nhiệm dẫn cậu đi hồi trước đến ký túc xá.
THPT số 3 bắt buộc ở lại ký túc xá.
Trong một lớp, người có thể trọ ngoài cũng chỉ có hai người, bởi thế ký túc xá chiếm diện tích rất lớn.
Cậu nhớ thấp thoáng bên trong rừng cây xanh um là phòng 507, tầng 5, ký túc xá số 6.
Trên hành lang nồng nặc mùi mì gói, đồ ăn và còn có mùi dầu gội, lúc nào cũng có mấy đứa con trai cởi trần vụt qua từ phía sau lưng cậu.
Cậu đứng trước cửa 507, nghe được tiếng tiếng nói chuyện từ bên trong, những ký ức tồi tệ lúc còn ở trường số 7 bỗng dưng ùa về khiến bụng cậu đau đến quặn thắt.
Đã qua rồi, đã qua cả rồi.
Cậu liên tục thầm gửi tín hiệu cho bản thân, lấy hết dũng khí chầm rãi gõ cửa, đoạn tay chưa kịp chạm đến cửa, bỗng cánh cửa sắt của ký túc xá đã mở ra trước mặt cậu.
Úc Lạc Thừa ngơ ngác.
Gương mặt của Túc Lễ xuất hiện sau cửa, hẳn là hắn vừa mới gội đầu xong, tóc ướt đẫm dính vào trán hắn, khăn xanh được vắt trên cổ.
Có lẽ do hắn không đeo kính nên khi hắn nheo mắt nhìn sang, thoạt nhìn có hơi lạnh lùng.
Úc Lạc Thừa lùi về sau hai bước trong vô thức, "Lớp, lớp trưởng."
Úc Lạc Thừa vừa dứt lời, người trước mặt đã nở nụ cười ấm áp, như thể sự lầm tưởng lạnh lùng lẫn xa cách kia đã tan thành mây khói ngay lập tức: "Kêu tớ Túc Lễ là được, không cần khách sáo thế đâu."
—---
Về tên của em thụ 郁乐承/Yù Lè Chéng/ (Úc Lạc Thừa): Mình chưa thấy tác giả nói là yue hay le, tức là Nhạc hay Lạc.
Nhưng trong chương này có một chi tiết có người nghe tên em xong bật cười, nên mình nghĩ đây là Lạc - đồng âm với 娱乐 /yúlè/ (trò vui, giải trí), mình sẽ tạm để Lạc.
Trong quá trình đọc mình thấy có chi tiết tác giả nhắc về việc này thì mình sẽ sửa lại sau..
Im Đi Tớ Không Nghe