Hỷ Xung Hỷ Với Quỷ Tân Nương
Chương 7
72@-
Lão phu nhân liên tục gật đầu đáp ứng, rồi nghiêm giọng quát khắp xung quanh:
“Đều nghe rõ lời Tiêu thiên sư chưa? Những ngày này, từng đứa phải căng da giữ mạng. Nếu bị ta phát hiện kẻ nào dám không quy củ, làm hại con ta, ta nhất định lột da nó, ném vào ướp muối, cho nó chết trên giường đàn ông!”
Dứt lời, lão phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn ta.
Ta thức thời, vội vàng lên tiếng:
“Mẫu thân, phu quân cần tĩnh dưỡng, con không tiện quấy nhiễu, xin tự lui về tiểu viện ở tạm.”
Lão phu nhân cười gượng, quay sang bảo:
“Con ngoan của tahiểu đại cuộc, mẫu thân đều ghi nhớ. Đợi khi phu quân ngươi bình an, tất sẽ bảo hắn đối đãi ngươi tử tế.”
Ai cần chứ?
Trong lòng ta khinh thường, ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn:
“Tạ ơn mẫu thân.”
Lê Hương dìu ta rời đi.
Tiêu thiên sư bỗng gọi giật lại:
“Khoan đã.”
Ta nghi hoặc quay đầu, hắn đưa cho ta một bó liễu to bằng cánh tay trẻ nhỏ:
“Nữ tử vốn thể âm, nay phu nhân lại vừa tổn thương nguyên khí, e khó an giấc.
Treo bó liễu này trên đầu giường, có thể giữ tâm an tĩnh, thân yên ổn, không bị quấy nhiễu.”
Ta nhận lấy, tạ ơn rồi mang đi.
Trên đường về viện, ta hỏi bà mối Vương:
“Việc hôm nay của Tiêu thiên sư, có điều gì bất ổn không?”
Bà mối Vương ngẫm nghĩ, đáp:
“Phu nhân, cành liễu thường dùng để đánh quỷ, còn chuyện tĩnh tâm trợ ngủ thì chưa nghe qua.
Có lẽ do ta học nghệ không tinh nên không rõ. Nhưng theo ta thấy, việc hôm nay của Tiêu thiên sư, không có gì đáng ngờ.”
Đã vậy, chi bằng đợi tối xem thử, liệu đêm nay Triệu lão gia còn đến quấy nhiễu không.
Quả nhiên, nửa đêm, Triệu lão gia không thấy bóng dáng, nhưng ngoài phòng ta, bách quỷ tụ tập.
Chúng ầm ầm gõ cửa, gào muốn cùng ta thành thân.
Toàn thân ta lạnh buốt, chỉ cảm thấy cả gian phòng đã bị lũ cô hồn dã quỷ từ đâu kéo đến bao vây kín mít.
Có vài kẻ tà ác không giữ quy củ, định chui vào từ khe cửa sổ, vừa ló đầu liền bị nhánh liễu treo đầu giường quật cho một trận, đánh đến mức chúng ôm đầu tháo chạy, quả thật phát huy được uy lực trấn nhiếp.
“Không đúng…” Ta càng nghĩ càng thấy hở bẫy, “Âm duyên đã bị chặt đứt, cớ sao nhiều tà quỷ lại tìm tới đòi cưới?”
Lê Hương cũng lấy làm lạ:
“Trước đây chỉ có lão gia họ Triệu, nay lại giống như cả đám đều tới.”
Bà mối Vương đứng bên an ủi:
“Phu nhân chớ sợ. Đám cô hồn dã quỷ này, ta còn đối phó nổi, quyết chẳng để chúng có cơ hội đắc thủ.”
Nghe vậy, ta mới hơi yên lòng.
Một đêm căng thẳng, mãi tới khi trời hửng sáng, bọn tà quỷ mới lưu luyến tản đi.
Đêm thứ hai, tình cảnh lại y như cũ.
Trong lòng ta bất an cực độ, khó nhọc đợi đến hừng đông, thì tiểu tư tiền viện tới báo: phụ thân ta đích thân tới thăm.
Vô sự không lên Tam Bảo điện, phụ thân lần này đến, tất có việc trọng yếu.
Ta mừng rỡ, vội tự ra nghênh tiếp.
Phụ thân mang theo hậu lễ, nhìn vào sính lễ phong hậu ấy, lão phu nhân cùng phụ thân khách sáo chào hỏi vài câu, rồi viện cớ thân thể mệt mỏi, để ta chiêu đãi phụ thân, còn mình thì lui vào nghỉ.
Ta cùng phụ thân tất cầu còn chẳng kịp, đương nhiên vui mừng tiễn bà đi.
Một khi lão phu nhân rời khỏi, ta dẫn phụ thân về viện mình.
“Tin tức đã dò được, thật khiến người kinh hãi!”
Thì ra mấy năm nay, Vũ Lăng Triệu gia quan vận hanh thông, toàn bộ đều do Triệu lão gia kia.
“Họ cải táng mộ địa Triệu lão gia, cưỡng ép lưu hồn phách hắn lại nhân gian, dùng để đổi vận cho con cháu. Triệu lão gia chẳng thể đầu thai, oán khí khó bình, nên Triệu gia hầu hạ chu tất, lại theo sở thích hắn, cách vài hôm liền cho hắn kết âm hôn, tạo không ít nghiệp.”
“Con gái, thử đoán xem, kẻ thay Triệu gia làm những việc tà quái này, là ai?”
Tim ta chùng xuống:
“Vũ Lăng kỳ nhân, Tiêu thiên sư.”
Phụ thân đập đùi:
“Chính hắn! Tên họ Tiêu kia đã mất đạo tâm, chỉ sợ chẳng phải kẻ tốt lành.”
“Hiện giờ hắn đang ở trong phủ ta, e rằng ta đã trúng kế.”
Phụ thân nghe xong, mắt lóe hàn quang:
“Con gái, quỷ khó đối phó, người lại càng khó đối phó ư?
Lần này cha đến, đã mang theo không ít nhân thủ, bố trí sẵn ở khắp ngõ ngách quanh phủ. Chỉ cần con hạ lệnh, những người ấy quyết chẳng tiếc thân mạng vì con.”
“Còn cái tên Tiêu thiên sư kia, chỗ dựa chỉ có Vũ Lăng Triệu gia. Con yên tâm, cha sẽ tìm cơ hội, đem bí mật Triệu gia phơi bày, quan trường nào có dễ như thương trường?
Sau lưng Triệu gia, biết bao ánh mắt đang chằm chằm nhìn vào, đến lúc ấy, tự sẽ có người ra tay thu thập hắn.”
Ta hiểu tính phụ thân.
Ông đã dám nói lời này, tất đã tìm được đồng minh.
Có phụ thân làm chỗ dựa, ta dẫu trời đất cũng không sợ.
“Cha cứ an tâm, nữ nhi là do chính tay cha dạy dỗ, lẽ nào lại không đối phó nổi một tên Tiêu thiên sư nhỏ bé?
Cha cứ yên lòng làm đại sự, nơi đây nữ nhi ắt sẽ lo liệu chu toàn.”
10
Có được tin tức cha mang tới, ta gần như có thể khẳng định, lần này đạo sĩ họ Tiêu đến Phương phủ, tuyệt chẳng mang hảo tâm.
Tụ Linh trận đã được bày ngay trong viện của Phương Tri Hứa, vì tụ linh, đã hai ngày hắn không lộ diện.
Ta giả lấy cớ thăm phu quân mà đi dò xét.
Vừa mới bước vào sân, bà mối Vương liền nhắc khẽ: “Phu nhân, cẩn thận.”
Được bà nhắc, ta mới phát hiện trong viện giăng đầy tơ chỉ, trên ấy treo kín linh lung chuông bạc.
Chẳng may ta lỡ quệt phải, kéo dây động toàn cục, khắp sân chuông ngân rộn rã, hành tung ta lập tức bại lộ.
Tiêu thiên sư nghe động vội bước ra, hỏi ta tới đây là vì cớ gì.
“Đã nhiều ngày chưa gặp phu quân, ta đặc biệt đến thăm.” Ta đáp.
Tiêu thiên sưlấy cớ phu quân cần tĩnh dưỡng, dứt khoát cự tuyệt thỉnh cầu của ta.
Hỷ Xung Hỷ Với Quỷ Tân Nương
Lão phu nhân liên tục gật đầu đáp ứng, rồi nghiêm giọng quát khắp xung quanh:
“Đều nghe rõ lời Tiêu thiên sư chưa? Những ngày này, từng đứa phải căng da giữ mạng. Nếu bị ta phát hiện kẻ nào dám không quy củ, làm hại con ta, ta nhất định lột da nó, ném vào ướp muối, cho nó chết trên giường đàn ông!”
Dứt lời, lão phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn ta.
Ta thức thời, vội vàng lên tiếng:
“Mẫu thân, phu quân cần tĩnh dưỡng, con không tiện quấy nhiễu, xin tự lui về tiểu viện ở tạm.”
Lão phu nhân cười gượng, quay sang bảo:
“Con ngoan của tahiểu đại cuộc, mẫu thân đều ghi nhớ. Đợi khi phu quân ngươi bình an, tất sẽ bảo hắn đối đãi ngươi tử tế.”
Ai cần chứ?
Trong lòng ta khinh thường, ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn:
“Tạ ơn mẫu thân.”
Lê Hương dìu ta rời đi.
Tiêu thiên sư bỗng gọi giật lại:
“Khoan đã.”
Ta nghi hoặc quay đầu, hắn đưa cho ta một bó liễu to bằng cánh tay trẻ nhỏ:
“Nữ tử vốn thể âm, nay phu nhân lại vừa tổn thương nguyên khí, e khó an giấc.
Treo bó liễu này trên đầu giường, có thể giữ tâm an tĩnh, thân yên ổn, không bị quấy nhiễu.”
Ta nhận lấy, tạ ơn rồi mang đi.
Trên đường về viện, ta hỏi bà mối Vương:
“Việc hôm nay của Tiêu thiên sư, có điều gì bất ổn không?”
Bà mối Vương ngẫm nghĩ, đáp:
“Phu nhân, cành liễu thường dùng để đánh quỷ, còn chuyện tĩnh tâm trợ ngủ thì chưa nghe qua.
Có lẽ do ta học nghệ không tinh nên không rõ. Nhưng theo ta thấy, việc hôm nay của Tiêu thiên sư, không có gì đáng ngờ.”
Đã vậy, chi bằng đợi tối xem thử, liệu đêm nay Triệu lão gia còn đến quấy nhiễu không.
Quả nhiên, nửa đêm, Triệu lão gia không thấy bóng dáng, nhưng ngoài phòng ta, bách quỷ tụ tập.
Chúng ầm ầm gõ cửa, gào muốn cùng ta thành thân.
Toàn thân ta lạnh buốt, chỉ cảm thấy cả gian phòng đã bị lũ cô hồn dã quỷ từ đâu kéo đến bao vây kín mít.
Có vài kẻ tà ác không giữ quy củ, định chui vào từ khe cửa sổ, vừa ló đầu liền bị nhánh liễu treo đầu giường quật cho một trận, đánh đến mức chúng ôm đầu tháo chạy, quả thật phát huy được uy lực trấn nhiếp.
“Không đúng…” Ta càng nghĩ càng thấy hở bẫy, “Âm duyên đã bị chặt đứt, cớ sao nhiều tà quỷ lại tìm tới đòi cưới?”
Lê Hương cũng lấy làm lạ:
“Trước đây chỉ có lão gia họ Triệu, nay lại giống như cả đám đều tới.”
Bà mối Vương đứng bên an ủi:
“Phu nhân chớ sợ. Đám cô hồn dã quỷ này, ta còn đối phó nổi, quyết chẳng để chúng có cơ hội đắc thủ.”
Nghe vậy, ta mới hơi yên lòng.
Một đêm căng thẳng, mãi tới khi trời hửng sáng, bọn tà quỷ mới lưu luyến tản đi.
Đêm thứ hai, tình cảnh lại y như cũ.
Trong lòng ta bất an cực độ, khó nhọc đợi đến hừng đông, thì tiểu tư tiền viện tới báo: phụ thân ta đích thân tới thăm.
Vô sự không lên Tam Bảo điện, phụ thân lần này đến, tất có việc trọng yếu.
Ta mừng rỡ, vội tự ra nghênh tiếp.
Phụ thân mang theo hậu lễ, nhìn vào sính lễ phong hậu ấy, lão phu nhân cùng phụ thân khách sáo chào hỏi vài câu, rồi viện cớ thân thể mệt mỏi, để ta chiêu đãi phụ thân, còn mình thì lui vào nghỉ.
Ta cùng phụ thân tất cầu còn chẳng kịp, đương nhiên vui mừng tiễn bà đi.
Một khi lão phu nhân rời khỏi, ta dẫn phụ thân về viện mình.
“Tin tức đã dò được, thật khiến người kinh hãi!”
Thì ra mấy năm nay, Vũ Lăng Triệu gia quan vận hanh thông, toàn bộ đều do Triệu lão gia kia.
“Họ cải táng mộ địa Triệu lão gia, cưỡng ép lưu hồn phách hắn lại nhân gian, dùng để đổi vận cho con cháu. Triệu lão gia chẳng thể đầu thai, oán khí khó bình, nên Triệu gia hầu hạ chu tất, lại theo sở thích hắn, cách vài hôm liền cho hắn kết âm hôn, tạo không ít nghiệp.”
“Con gái, thử đoán xem, kẻ thay Triệu gia làm những việc tà quái này, là ai?”
Tim ta chùng xuống:
“Vũ Lăng kỳ nhân, Tiêu thiên sư.”
Phụ thân đập đùi:
“Chính hắn! Tên họ Tiêu kia đã mất đạo tâm, chỉ sợ chẳng phải kẻ tốt lành.”
“Hiện giờ hắn đang ở trong phủ ta, e rằng ta đã trúng kế.”
Phụ thân nghe xong, mắt lóe hàn quang:
“Con gái, quỷ khó đối phó, người lại càng khó đối phó ư?
Lần này cha đến, đã mang theo không ít nhân thủ, bố trí sẵn ở khắp ngõ ngách quanh phủ. Chỉ cần con hạ lệnh, những người ấy quyết chẳng tiếc thân mạng vì con.”
“Còn cái tên Tiêu thiên sư kia, chỗ dựa chỉ có Vũ Lăng Triệu gia. Con yên tâm, cha sẽ tìm cơ hội, đem bí mật Triệu gia phơi bày, quan trường nào có dễ như thương trường?
Sau lưng Triệu gia, biết bao ánh mắt đang chằm chằm nhìn vào, đến lúc ấy, tự sẽ có người ra tay thu thập hắn.”
Ta hiểu tính phụ thân.
Ông đã dám nói lời này, tất đã tìm được đồng minh.
Có phụ thân làm chỗ dựa, ta dẫu trời đất cũng không sợ.
“Cha cứ an tâm, nữ nhi là do chính tay cha dạy dỗ, lẽ nào lại không đối phó nổi một tên Tiêu thiên sư nhỏ bé?
Cha cứ yên lòng làm đại sự, nơi đây nữ nhi ắt sẽ lo liệu chu toàn.”
10
Có được tin tức cha mang tới, ta gần như có thể khẳng định, lần này đạo sĩ họ Tiêu đến Phương phủ, tuyệt chẳng mang hảo tâm.
Tụ Linh trận đã được bày ngay trong viện của Phương Tri Hứa, vì tụ linh, đã hai ngày hắn không lộ diện.
Ta giả lấy cớ thăm phu quân mà đi dò xét.
Vừa mới bước vào sân, bà mối Vương liền nhắc khẽ: “Phu nhân, cẩn thận.”
Được bà nhắc, ta mới phát hiện trong viện giăng đầy tơ chỉ, trên ấy treo kín linh lung chuông bạc.
Chẳng may ta lỡ quệt phải, kéo dây động toàn cục, khắp sân chuông ngân rộn rã, hành tung ta lập tức bại lộ.
Tiêu thiên sư nghe động vội bước ra, hỏi ta tới đây là vì cớ gì.
“Đã nhiều ngày chưa gặp phu quân, ta đặc biệt đến thăm.” Ta đáp.
Tiêu thiên sưlấy cớ phu quân cần tĩnh dưỡng, dứt khoát cự tuyệt thỉnh cầu của ta.
Hỷ Xung Hỷ Với Quỷ Tân Nương
Đánh giá:
Truyện Hỷ Xung Hỷ Với Quỷ Tân Nương
Story
Chương 7
10.0/10 từ 19 lượt.