Hỷ Xuân Lai
Chương 28
Những người dân quê chất phác, tay cầm cuốc, bồ cào, dù không biết võ công, chân tay run rẩy, nhưng không ai lùi bước, mỗi người đều anh dũng xông lên, lao vào bọn man tộc.
“Phùng đại phu là ân nhân của chúng ta, không thể để bà ấy c.h.ế.t được!”
“Xông lên, bà con! Chúng ta đều là con dân Đại Chu!”
“Mẹ kiếp, đập c.h.ế.t bọn man tộc bắt nạt chúng ta!”
Tiếng hô vang dội phá tan màn đêm trên đại mạc, như tiếng trống trận, như khúc khải hoàn, khơi dậy m.á.u nóng trong tim mỗi người Đại Chu.
Hắn bị thương nặng, gục một gối xuống đất, ngẩng đầu nhìn đám dân quê mà hắn từng khinh thường.
Ta bước đến, rắc t.h.u.ố.c cầm m.á.u lên vết thương, xé một mảnh áo băng bó lại cho hắn.
Tuy người dân đông, nhưng không được huấn luyện, đối mặt với đám man tộc thiện chiến, chỉ có thể dựa vào số đông mà cố gắng cầm cự.
Ta thấy đã có người ngã xuống, vội đỡ Dư Cảnh Thắng dậy:
“Ngài mau cưỡi lừa rời đi!”
“Còn tỷ thì sao?” – Hắn hỏi.
“Ta tất nhiên ở lại.” – Ta đáp nhẹ nhàng – “Chúng ta đều là con dân Đại Chu, chẳng ai quý hơn ai. Nếu sống sót sau trận này, ta còn có thể chữa trị cho những người bị thương.”
Hắn im lặng.
Ta nghĩ ngợi một chút, ngượng ngùng nói:
“À này, hoàng t.ử điện hạ tôn quý… ta cứu ngài một mạng, có thể… sau khi hồi kinh, nhờ ngài dùng quan hệ giúp ta xuất bản tập thảo d.ư.ợ.c kia được không?”
Hắn vẫn không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn về phía dân làng đang chiến đấu sau lưng.
Một lúc sau, hắn chợt bật cười khẽ:
“Ta nhớ tỷ từng nói… còn có một viên đan d.ư.ợ.c giữ mạng?”
“Ngài nói Hoàn Hồn Đan à?” – Ta lấy ra từ tay áo – “Nhưng t.h.u.ố.c này chỉ miễn cưỡng hồi sức, xong rồi mà không chữa kịp thì… c.h.ế.t càng nhanh.”
Hắn nhận lấy, nuốt luôn:
“C.h.ế.t thì c.h.ế.t. Ta phải trở lại g.i.ế.c man tộc. Dựa vào đám dân làng này, sợ là họ đều phải c.h.ế.t sạch.”
Nói rồi, t.h.u.ố.c phát tác.
Hắn tự chống người dậy, cầm lấy thanh đại đao bên cạnh:
“Tỷ cũng nói rồi… con dân Đại Chu, không ai cao quý hơn ai.”
Ta ngây ra, nhìn Dư Cảnh Thắng lau vết m.á.u bên miệng, bước chân kiên định tiến về phía man tộc.
Còn ta, khi đã hoàn hồn, cũng lập tức mang theo t.h.u.ố.c men, chạy về phía những người bị thương.
Dưới trời sao lấp lánh, từng vì sao nhỏ bé như vô danh.
Cũng như con dân Đại Chu vô danh khắp nơi.
Nhưng chính những con người nhỏ bé ấy, vào khoảnh khắc này…
Đang vì Đại Chu mà chiến đấu.
51
Khi quân đội của Xung Uyên ngày đêm không nghỉ kéo tới nơi, bọn Man tộc đã gần như bị tiêu diệt sạch.
Một số dân làng đã hy sinh, một số khác trọng thương.
Dư Cảnh Thắng cũng chỉ còn thoi thóp một hơi thở, toàn thân đầy vết thương như tổ ong m.á.u chảy, mãi đến khi trông thấy tỷ tỷ của mình đến, hắn mới an tâm mà ngất lịm.
Xung Uyên thu xếp ổn thỏa cho dân làng, ban cho gia quyến người hy sinh mỗi nhà một trăm lượng bạc làm tiền an ủi, đồng thời ghi danh họ vào sách trung liệt.
Ta mất ba ngày trời, mới có thể từ tay Diêm Vương lôi Dư Cảnh Thắng và những người dân còn thoi thóp trở về dương thế.
Sau đó, họ được đưa đến Lăng Châu, nơi an toàn hơn, để tiếp tục điều trị và tĩnh dưỡng.
Về phần con lừa quý của ta, nó được thưởng thức ăn hảo hạng – quả là xứng đáng.
Nhị thúc thấy ta toàn thân đầy m.á.u trở về, sắc mặt lập tức tái xanh. Đến khi biết phần lớn là m.á.u của người khác, ông mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Nữ t.ử như ngươi, sao không ở lại Trần gia cho yên thân? Chạy ra ngoài đ.á.n.h đánh g.i.ế.c g.i.ế.c, nguy hiểm quá chừng.” – Nhị thúc lại bắt đầu cái điệp khúc cũ kỹ.
“Nếu thật như lời Nhị thúc họ Phùng nói, vậy doanh trại của ta toàn là nữ nhân, chẳng lẽ đều nên bỏ chiến trận mà về nhà thêu hoa dệt gấm cả sao?”
Nhị thúc bị chặn họng, nhưng đối mặt với công chúa cũng không dám cãi, đành lặng lẽ lui ra ngoài.
Xung Uyên lần này đến là để đưa rượu.
“Tiểu đệ ta dặn, bằng mọi giá phải đem bình rượu này giao tận tay ngươi.” – Nàng nói.
Ta nhìn bình rượu mà đêm đó chưa kịp uống, không khỏi dở khóc dở cười.
Xung Uyên cũng tỏ vẻ bất lực trước trò trẻ con của đệ mình, nên sau khi đưa đến, liền ném luôn bình rượu sang một bên.
“Cảnh Thắng còn nhờ ta chuyển lời.” – Nàng ngồi xuống mép giường ta, giọng thản nhiên – “Hắn nói, ngươi là một người rất đặc biệt, không giống bất kỳ nữ t.ử nào hắn từng gặp.”
Nghe xong, ta không nhịn được bật cười.
Nhưng nhớ đến thân phận hoàng t.ử của hắn, ta vẫn giữ lễ mà đáp:
“Tạ ơn điện hạ đã quá lời. Chỉ là dân nữ nghĩ, đó chẳng qua là ảo giác nhất thời của điện hạ mà thôi.”
Xung Uyên nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú:
“Cớ sao lại nói vậy?”
Ta đáp:
“Trong thiên hạ, người với người đều khác biệt. Ai cũng đặc biệt theo cách riêng của mình. Hắn cảm thấy ta không giống người khác, là vì trùng hợp nhìn thấy điểm tốt của ta.”
“Nhưng trên đời này, nữ t.ử mỗi người một vẻ, đều có sở trường riêng. Người giỏi tề gia, người tinh thông chính sự. Có người đàn đàn tấu khúc, người múa một điệu khiến thành nghiêng nước đổ. Có người hiểu rõ ngũ cốc, gieo trồng nuôi sống bách tính. Có người chế tạo thủy xa, tìm ra cơ lý trong vận chuyển máy móc…”
“Thế gian nữ t.ử vốn dĩ phong phú, đa sắc. Còn ta, nào có gì đặc biệt hơn họ đâu?”
“Chỉ là điện hạ còn trẻ, trải nghiệm chưa nhiều. Vài năm nữa, từng trải rồi, tự nhiên sẽ thấy… ta chẳng có gì hiếm lạ cả.”
Xung Uyên lặng im lắng nghe, đem câu “phong phú, đa sắc” nhẩm đi nhẩm lại, sau cùng vỗ tay tán thưởng:
“Phùng đại phu, quả là ngôn từ như ngọc, ý tứ như châu.”
Nói rồi, nàng nhặt bình rượu bị ném lúc nãy, ngửa cổ uống cạn một hơi:
“Bản tướng là kẻ thô lỗ, chẳng biết nói lời hay. Bình rượu này uống cạn, coi như kính ngươi – một người bạn tri âm tri kỷ.”
Ta vội vàng đứng dậy, đáp lễ:
“Tướng quân quá lời.”
Xung Uyên bật cười sảng khoái, đập mạnh lên vai ta.
Hỷ Xuân Lai
