Huynh Trưởng Vạn Vạn Tuế
Chương 80: C80: Chương 80
Đối với các cặp vợ chồng mới cưới thì sự ngọt ngào sẽ vượt qua tình yêu nồng cháy.
Ôn Dư bám Tưởng Vũ Hách hơn so với lúc trước, mặc dù bình thường trước mặt cấp dưới cô ấy là chủ tịch Ôn lạnh lùng, nhưng chỉ cần cô ở một nơi không ai nhìn thấy, cô sẽ lập tức biến thành một người vợ nhỏ quyến rũ, có thể đạt đến tầm cao mới mỗi ngày.
Ví dụ như buổi sáng đi làm, Tưởng Vũ Hách thường sẽ đưa cô đến công ty trước.
Mà cảnh tượng dưới lầu công ty của Ôn Dư ngày nào cũng như thế này:
“Anh ơi em đi làm nhé.”
“Được.”
“Anh sẽ nhớ em mà đúng không?”
“Sẽ nhớ mà.”
“Nhớ bao nhiêu á?”
“...”
Mỗi ngày, Tưởng Vũ Hách đều phải đứng trước bản thân cô phát biểu tổng quan chi tiết không dưới hai trăm từ về việc anh nhớ Ôn Dư bao nhiêu khi anh đi làm.
Còn không được lặp lại.
Chú Hà làm tài xế lái xe, thường xuyên từ trong gương chiếu hậu nhìn ông chủ với ánh mắt đồng tình.
Ai mà có thể ngờ đến, một người không có gì là không làm được như cậu chủ từ trước đến nay lại bị cuốn đến mức bắt đầu lên mạng tìm kiếm những câu nói hay về cách làm cho vợ vui vẻ.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, xe đỗ ở dưới phòng làm việc của Ôn Dư, chú Hà kéo phanh tay, khi cuộc đối thoại quen thuộc bắt đầu, nội tâm chú ấy từ xấu hổ lúc đầu chuyển thành bình tĩnh như hiện tại.
Đều là bài tập cơ bản, dần dần sẽ quen thôi.
Sau những màn làm nũng ôm hôn theo thói quen, Ôn Dư vui vẻ bước ra khỏi xe.
Chú Hà lặng lẽ liếc nhìn Tưởng Vũ Hách.
Mặc dù người đàn ông vô thức làm động tác nới lỏng cà vạt nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười.
Chú Hà thật bái phục anh, không chỉ trả lời cùng một câu hỏi từ ngày này qua ngày khác mà còn phải đưa ra những câu trả lời khác nhau.
Nhưng mà Tưởng Vũ Hách vẫn có thể hoàn thành.
Hơn nữa… anh dường như cũng rất tận hưởng quá trình này.
Mỗi lần chú Hà nghĩ rằng sau khi Tưởng Vũ Hách kết hôn sẽ dịu dàng hơn một chút, hoặc là đối đãi với người khác ấm áp hơn một chút, thì không, người này đã nhanh chóng xua tan ảo tưởng của chú ấy.
Chẳng hạn như hiện tại…
Chú Hà đang nhìn lén thì ánh mắt của Tưởng Vũ Hách đột nhiên nhìn sang: “Chú đang nhìn gì?”
Không còn ý cười, ngữ khí hoàn toàn khác hẳn.
Biến thành ông chủ thờ ơ trong vài giây.
Chú Hà sửng sốt, lập tức ngồi thẳng dậy: “Không, không có nhìn gì.”
“Lái xe đi.”
“Vâng…”
Ở bên này, ngay khi Ôn Dư tạm biệt với Tưởng Vũ Hách, Ôn Dư nhanh chóng trở thành ông chủ tư bản sau khi bước chân vào công ty.
Bước vào cổng công ty…
“Chào buổi sáng Chủ tịch Ôn.”
“Chào buổi sáng Chủ tịch Ôn.”
Ôn Dư vừa đi vừa gật đầu, giày cao gót gõ trên mặt đất, nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu biểu cảm.
Khi công việc kinh doanh ngày càng lớn, số lượng người trong công ty cũng dần tăng lên, không biết có phải chịu ảnh hưởng của Tưởng Vũ Hách hay không mà những năm qua, Ôn Dư đã dần dần "Tưởng hoá" trong việc xử lý các công việc kinh doanh, chính thức từ một chị gái dịu dàng biến thành “chị Dư” nổi tiếng trong ngành giải trí.
“Chủ tịch Ôn, chủ tịch Lưu của hãng Truyền hình Cách Thuỵ đang đợi cô ở phòng họp.”
Ôn Dư bình tĩnh mà ừ một tiếng: “Đã biết.”
Đi vào văn phòng, Ôn Dư rất tự nhiên mà chuyển sang trạng thái của một nhà lãnh đạo, đối mặt với bất kỳ vấn đề nào đều thuận buồm xuôi gió, ung dung không vội.
Đây là kết quả của sự tôi luyện qua nhiều năm của cô, đồng thời cũng là biểu hiện của sự độc lập và trưởng thành trong cuộc sống.
Mặc dù hai vợ chồng đều làm trong ngành giải trí, nhưng tập đoàn Á Thịnh có phạm vi lĩnh vực rộng lớn hơn, mà công ty của Ôn Dư chủ yếu tập trung vào điện ảnh, gần đây dưới sự hướng dẫn của Tưởng Vũ Hách, thậm chí còn có ý tưởng chuyển hướng sang phim hoạt hình, trò chơi, điện ảnh, truyền hình và muốn nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường này.
Bốn giờ chiều, Ôn Dư kết thúc công việc hôm nay sớm hơn so với bình thường.
Nắng xuân kéo dài, tia nắng chiếu vào văn phòng, Ôn Dư ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ trước đây khi cô ở trong văn phòng của Tưởng Vũ Hách học hỏi từ anh các loại kiến thức đầu tư.
Hiện tại cô đã có năng lực đứng vững một mình, nhưng mà mỗi khi nghĩ đến đoạn ký ức đó, trong lòng cô vẫn cảm thấy ngọt ngào và trân quý.
Lúc này, Đường Hoài gõ cửa đi vào đưa cho cô một tập văn kiện: “Việc điều tra nghiên cứu thị trường phim hoạt hình, điện ảnh và truyền hình mà cô yêu cầu trước đó đã hoàn thành.”
Ôn Dư tỉnh lại từ trong ký ức, tùy ý liếc nhìn vài cái, nói: “Gọi tài xế lái xe qua đây, tôi đến Á Thịnh một chuyến.”
Đường Hoài: “Vâng.”
Tưởng Vũ Hách không thích phô trương, vì vậy sau khi hai người kết hôn, để tránh những rắc rối và phiền phức không cần thiết, Ôn Dư chưa bao giờ đến tòa công ty của Á Thịnh.
Vì vậy, khi cô đột nhiên xuất hiện ở sảnh lớn vào ngày hôm nay, tin tức đã nhanh chóng lan truyền từ tầng một đến văn phòng chủ tịch ở tầng ba mươi chín.
Trong nhóm công ty đã rất xúc động khi biết tin, tất cả bà tám đều nhảy ra thông báo cho nhau biết:
[Đặc biệt, tin nóng! Bà chủ đến rồi!]
[Thật hay giả vậy? Ở đâu? Tôi muốn nhìn thấy người thật! ]
[Vậy nên mới nói những người mới đến như mấy người chưa từng trải qua đấy. Chúng tôi đã từng gặp bà chủ vài năm trước rồi hahaha.]
[Nếu mà chưa gặp bao giờ thì nhanh chóng đi xem, bây giờ người đang ở cửa thang máy số 8 ở tầng một.]
[Đến muộn rồi, tôi không nhìn thấy huhuhu.]
Văn phòng chủ tịch ở tầng 39, cửa thang máy mở, Ôn Dư hơi ngẩng đầu lên bước ra ngoài.
Nhân viên của toàn bộ tầng lầu đều là cúi đầu, cho dù biết Ôn Dư tiến vào cũng không dám ngẩng đầu lên để đánh giá.
Không có nguyên nhân nào khác.
Đó là do khí chất của phu nhân chủ tịch quá mạnh mẽ.
Một thân váy vest đen vừa giỏi giang lại vừa quyến rũ xinh đẹp, mái tóc dài được buộc gọn gàng ở sau lưng, kèm theo từng bước từng bước của tiếng giày cao gót, toàn thân đều lộ ra khí thế của một nữ tổng tài.
Có người đã nhanh chân giúp cô mở cửa văn phòng của Tưởng Vũ Hách:
“Bà chủ cô đợi một chút, chủ tịch Tưởng đang bận họp.”
Ôn Dư liếc hắn một cái, sau đó lắc văn kiện trong tay: “Tôi tới tìm chủ tịch Tưởng để bàn công việc.”
“Vâng.” Người đó lập tức ý thức được mình nói sai lời, cúi đầu gật đầu: “Thật xin lỗi chủ tịch Ôn.”
Tưởng Vũ Hách đang họp, vậy nên Ôn Dư bước vào văn phòng của anh một cách thuận lợi.
Mặc dù Tưởng Vũ Hách không có ở đây nhưng Ôn Dư vẫn cảm nhận được một loại khí tức an toàn thuộc về anh, đồng thời cũng vì điều này mà yên tâm bỏ xuống phong thái tổng tài.
Lúc chỉ có hai người bọn họ thì cô cũng không phải là chủ tịch Ôn mà cô chỉ là bảo bối nhỏ của Tưởng Vũ Hách.
Ôn Dư ngồi xuống sô pha ngồi một lát, một lúc sau cô nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài truyền tới, đoán rằng Tưởng Vũ Hách đã trở lại, cô liền nhanh chóng đứng dậy đi về phía sau cánh cửa muốn cho anh một bất ngờ.
Quả nhiên hơn mười giây sau, cửa phòng làm việc liền bị mở ra.
Đợi khi dáng người quen thuộc kia bước vào, Ôn Dư từ phía sau che mắt anh lại, cố ý hạ thấp giọng nói: “Đoán xem em là ai?”
Tưởng Vũ Hách không hề bị dọa chút nào, cũng không động đậy bình tĩnh nói: “Toàn bộ công ty đều biết là em tới, còn đoán cái gì nữa?”
“…”
Ôn Dư tự nhiên buồn bực: “Anh chẳng thú vị gì cả, người ta âm thầm tới đây, không thể phối hợp diễn với em cho bất ngờ một chút hay sao?”
Tưởng Vũ Hách quay lại nhìn Ôn Dư một lúc, không biết đã nghĩ gì, rồi lại mở cửa bước ra ngoài.
Ôn Dư sửng sốt, vừa định hỏi anh muốn đi đâu đã thấy người đàn ông này lại đẩy cửa bước vào một lần nữa.
Tưởng Vũ Hách: “Sao em ở đây?”
Ôn Dư: “?”
Ngừng lại một lúc, Ôn Dư mới nhận ra rằng người đàn ông này đang phối hợp với cô diễn hành động bất ngờ.
Chỉ là diễn thực sự kém.
Ngưng hai giây, Ôn Dư nhịn không nổi liền bật cười: “Anh làm gì vậy!”
Tưởng Vũ Hách: “Bây giờ có thấy thú vị không?”
Mặc dù hành động này của Tưởng Vũ Hách rất lạnh lùng nhưng Ôn Dư vẫn là cười nghiêng ngả, lập tức ôm lấy eo của anh: “Được rồi, em tha thứ cho anh.’’
Thế là Tưởng Vũ Hách cứ như vậy cầm một đống tài liệu một bên tay, trên người giống như dính thêm một cái đuôi nhỏ đi về phía ghế ngồi xuống.
Anh ngồi xuống, cô cũng ngồi xuống.
Bất đồng chính là Tưởng Vũ Hách ngồi ở trên ghế còn cô thì ngồi trên đùi của Tưởng Vũ Hách.
Vẫn là kiểu ôm sát mặt vào cổ.
Tưởng Vũ Hách liếc mắt nhìn ngoài cửa: “Anh đang làm việc.”
Ôn Dư ôm anh không buông, giống như một con mèo con nhỏ chui vào trong lòng anh: “Anh làm việc của anh, em ôm của em.”
Với một cơ thể mềm mại như vậy dán sát lên người anh thì sao anh có thể làm việc được.
Tưởng Vũ Hách thở nhẹ một hơi rồi nói: “Dư Dư.”
Ôn Dư dường như biết kế tiếp anh muốn nói cái gì, lập tức ngẩng đầu lên, tủi thân nói:
“Buổi sáng lúc ở trên xe vẫn còn nói nhớ em, chính là nhớ như vậy à?”
“Có phải hết yêu em rồi không?”
“Cũng không cho em ngồi lên chân.”
“Có phải là anh nghĩ đến em gái nào rồi đúng không?”
Tưởng Vũ Hách: “...”
Tưởng Vũ Hách không có cách nào khác chỉ có thể điều chỉnh tư thế ngồi một chút, một tay đặt lên eo cô, giống như là ngầm đồng ý việc một bên ôm cô một bên làm việc.
Ôn Dư hài lòng nằm trong vòng tay của Tưởng Vũ Hách, nhưng cô không thành thật chút nào.
Một lúc lại dùng ngón trỏ chọc chọc vào mặt anh, không thì lại sờ một chút vào yết hầu của anh, thậm chí còn thò tay vào áo sơ mi để sờ mó cơ bụng anh.
Tưởng Vũ Hách hoàn toàn bị làm cho phân tâm.
Dừng lại nhìn cô: “Em có thể an phận một chút được không.”
Ôn Dư vốn dĩ là muốn mượn việc bàn công việc để đến gặp Tưởng Vũ Hách, lúc rảnh rồi đến mức như này thì cô phải trêu chọc anh một chút cho vui.
“Sao anh lại keo kiệt như vậy? Lúc em làm việc ở nhà, anh một lúc lại hôn em, một lúc lại ôm em, một lúc thì sờ em. Tại sao đổi ngược lại em lại không thể làm như vậy với anh?”
Tưởng Vũ Hách: “...”
Bỗng nhiên không nói nên lời.
Lúc này, thư ký Ninh ở bên ngoài gõ cửa: “Chủ tịch Tưởng, tài liệu mà anh yêu cầu đã được sắp xếp xong, bây giờ có thể cầm vào không?”
Tưởng Vũ Hách còn chưa kịp mở miệng thì Ôn Dư giống như một chiếc lò xo nhanh chóng rời khỏi người anh.
Sau đó ngồi đối diện anh, mở tài liệu ở trước mặt ra, bộ dạng nghiêm túc như thường.
Tưởng Vũ Hách: “...”
Còn rất tự giác.
Anh mím môi, nhẹ giọng nói: “Vào đi.”
Thư ký Ninh mở cửa bước vào, đưa tài liệu đến bàn của Tưởng Vũ Hách, đồng thời chào hỏi Ôn Dư: “Xin chào Chủ tịch Ôn, đã lâu không gặp.”
Ôn Dục từ tập tài ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười với cô ấy: “Chào thư ký Ninh.”
Sau đó cô đưa ánh mắt trở lại nhìn tài liệu, chỉ vào một hàng chữ trên đó và nói với Tưởng Vũ Hách: “Hiện tại sự phát triển của Quốc Mạn đã đạt đến thời kỳ bùng nổ, phí bản quyền của họ nói chung là thấp, nhưng độ gắn bó của người dùng lại cao. Em nghĩ chúng ta nên hành động vào thời điểm này, tỷ lệ ngành và tỷ lệ chuyển đổi sẽ cao hơn sau khi live-action, anh cảm thấy thế nào?”
Tưởng Vũ Hách: “...”
Vẻ mặt Ôn Dư nghiêm túc, người không biết còn tưởng rằng vừa rồi trong phòng làm việc hai người là thật sự nghiêm túc nghiên cứu việc chuyển thể IP truyện tranh thành phim truyền hình người đóng.
Sau vài giây, Tưởng Vũ Hách mới khẽ cười một tiếng nhìn Ôn Dư: “Ừm, Chủ tịch Ôn nói đúng lắm.”
Cách ông chủ và bà chủ nói chuyện công việc cũng quá ngọt ngào rồi.
Thư ký Ninh rất vui mừng cười: “Vậy tôi không làm phiền hai người nữa, tôi đi ra ngoài trước.”
Ôn Dư: “Được, tạm biệt.”
Cửa đã đóng lại rồi mà Ôn Dư vẫn nhìn tài liệu trên tay một cách nghiêm túc.
Tưởng Vũ Hách: “Còn diễn?”
Ôn Dư ngẩng đầu: “Em nào có diễn?”
Ngừng một chút: “Thiết lập nhân vật tổng giám đốc Ôn của em là không thể phá bỏ mà thôi.”
“Thật sao?” Tưởng Vũ Hách hơi ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế nhìn cô: “Vậy em khi ở chỗ anh là kiểu thiết lập nào?”
Huynh Trưởng Vạn Vạn Tuế