Huynh Sủng
Chương 171: Phiên Ngoại Một
Cho tới bây giờ Diệp Trăn Trăn vẫn còn không rõ sao nàng lại thành Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.
Lúc ấy vừa mới biết thân thế thật sự của Hứa Du Ninh là nhi tử của Khánh Nhân đế tiền triều, nàng và Diệp Tế Muội đều kinh hãi.
Thực ra ngay từ đầu hai người đã biết thân thế của Hứa Du Ninh chắc chắn không tầm thường.
Một đứa bé nho nhỏ, vậy mà trên người lại dùng dạ minh châu làm phụ kiện cho y phục và mũ ấm, thậm chí còn có người truy sát.
Người nọ ở bên cạnh hắn còn gọi hắn là tiểu chủ nhân.
Diệp Trăn Trăn cũng âm thầm suy đoán Hứa Du Ninh nói không chừng chính là thiếu gia nhà Đại tướng hay gia đình được phong tước gì đó, phụ mẫu trưởng bối bị kẻ gian hãm hại, trong lúc vội vã gia nhân hộ tống Hứa Du Ninh chạy thoát.
Nhưng vạn vạn không nghĩ tới hắn lại là một hoàng tử.
Diệp Tế Muội còn quay sang nàng và Hứa Du Ninh cảm khái: "Hai người các ngươi một người là nữ nhi Trường Hưng hầu, một người là hoàng tử tiền triều, các ngươi nói ta và cha các ngươi đây thật là...!"
Quá biết nhặt trẻ con rồi.
Hai người tùy tiện nhặt một đứa thì đều nhặt được người có thân thế quý giá như vậy, sau đó hai người bọn họ còn thành thân, hai đứa trẻ trưởng thành cũng thành thân, đây cũng coi như là đã được định sẵn trong cõi u minh chăng?
Biết được Hứa Du Ninh muốn khởi sự, Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn nhìn nhau không nói.
Hai người đều biết đây là một chuyện đại sự không khả thi, rất khó, từ xưa đến nay không có mấy người thành công.
Diệp Trăn Trăn còn tốt, tư tưởng không có nhiều trói buộc như vậy, thế nên ủng hộ Hứa Du Ninh.
Chủ yếu là bởi vì nàng biết, chuyện này bọn họ đã không có lựa chọn nào khác.
Nguyễn Hồng Đạt muốn bọn họ chết, trong thiên hạ đều là đất của vua, nếu bọn họ không phản kháng, về sau cũng chỉ có một con đường chết.
Nếu như thế chẳng bằng khởi sự đi, nếu bại, cùng lắm thì chết cùng nhau, nhưng nếu thành công, tất cả bọn họ đều có thể sống tốt.
Diệp Tế Muội lại giật nảy mình, gương mặt trắng bệch.
Chẳng qua bà suy nghĩ một ngày sau đó vẫn là ủng hộ quyết định này của Hứa Du Ninh: "Xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, chuyện nhà chúng ta vốn dĩ là do con định đoạt, ta đều nghe theo con.
Với lại, thật sự mà nói hoàng vị này vốn chính là của con, bây giờ con muốn lấy lại cũng không có gì không ổn, không coi là người xấu trong hí văn hay hát."
Được hai mẹ con nàng ủng hộ, Hứa Du Ninh không còn phải lo lắng chuyện trong nhà nữa.
Từ đó liền theo Ngụy Diễn vào trong quân doanh ở, một mặt học tập cách điều binh khiển tướng, mặt khác khổ luyện võ nghệ.
Hắn cũng không bởi vì thân phận hoàng tử tiền triều của mình mà núp ở hậu phương, mà là luôn đi theo các vị binh sĩ xông pha chiến đấu.
Trận đánh này liền đánh mất năm năm.
Từ Vân Nam và Kinh Châu không ngừng tiến về phía Kinh Thành, trong khoảng thời gian đó cũng có lúc đại bại, nhưng mũi tên đã phóng ra không thể quay đầu lại, tất cả mọi người đã không còn đường sống, chỉ có thể bảo dưỡng sức lực một phen sau đó tiếp tục tiến lên.
Hành quân chẳng những gian khổ mà còn rất nguy hiểm, Hứa Du Ninh không đành lòng để Diệp Trăn Trăn, Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu đi theo quân đội với hắn, cho nên ba người bọn họ vẫn luôn ở lại Trường Hưng hầu phủ Vân Nam.
Đương nhiên trong những năm này Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Nhưng hễ Hứa Du Ninh rãnh rỗi thì sẽ viết thư cho Diệp Trăn Trăn, Diệp Trăn Trăn cũng sẽ hồi âm, bày tỏ nỗi nhớ nhung về nhau.
Trong lòng cũng đều ngóng trông tất cả những thứ này nhanh chóng kết thúc, hai người có thể gặp mặt.
Năm năm, 1,825 ngày, hoa sơn trà trước sân nở rồi lại rơi, rơi xuống lại nở, cuối cùng Diệp Trăn Trăn cũng đợi được tin tức từ Kinh Thành truyền đến, nói Kinh Thành đã bị đánh bại, Nguyễn Hồng Đạt bỏ mình, Hứa Du Ninh thay đổi niên hiệu đăng cơ.
Cùng đến còn có nhân mã Hứa Du Ninh phái tới đón nàng, Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu.
Mà trên đường đi mọi chuyện đều có người chuẩn bị, lúc gặp nàng, Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu đều dùng tôn xưng*.
*Tôn xưng: cách gọi kính trọng
Hứa Du Ninh được Hứa Hưng Xương một tay nuôi lớn, ban đầu sau khi hắn lên ngôi muốn truy phong ông là vì Dụ Hoàng đế, nhưng một đám Ngự Sử Đài lại nhao nhao nói Hứa Hưng Xương mặc dù đối với Hứa Du Ninh có ơn dưỡng dục, nhưng Hứa Du Ninh có cha đẻ của mình, còn là Khánh Nhân đế tiên triều, sao có thể truy phong Hứa Hưng Xương là Dụ Hoàng đế? Việc này tiền cổ không nghe thấy, trăm triệu lần không ổn.
Hứa Du Ninh cân nhắc nhiều lần, liền truy phong Hứa Hưng Xương là Dụ Vương, thế tập võng thế*.
Bởi vì Hứa Hưng Xương đã không tại, cái này dụ vương liền do Nguyên Tiêu kế thừa.
Diệp Tế Muội dĩ nhiên chính là dụ Vương phi.
*Thế tập võng thế: tước vị đó được truyền đời mà không bị giáng tước.
Ngụy Diễn thì là Tĩnh Vương, Ngụy Lãng làm Thế tử.
Lại bởi vì trong năm năm này Ngụy Lãng lập được chiến công hiển hách, ngoài ra lại phong cho y một xưng hào Phiêu Kỵ tướng quân.
Thế là đoàn người này liền tập hợp Hoàng Hậu, Dụ Vương, Tĩnh Vương và Thế tử Tĩnh Vương, đều là người thân phận rất cao quý.
Ngay cả ven đường châu huyện quan viên nghe được, người nào không muốn đi qua cung kính mời bọn họ ngủ lại nhà mình, dụng tâm hầu hạ?
Cuối cùng làm Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn cảm thấy phiền, dứt khoát gọi Ngụy Lãng phân phó những binh sĩ kia không mặc áo giáp nữa, chỉ ăn mặc như người bình thường, đối với người ngoài cũng chỉ nói ba mẹ con bọn họ là lên Kinh thăm họ hàng.
Còn có người hiếu kì hỏi vì sao sau lưng các ngươi còn có nhiều người đi theo như vậy? Diệp Tế Muội bèn nói, à, những người kia là Tiêu đội, chúng ta đi cùng bọn họ, chính là để trên đường có thể an toàn hơn chút.
Thế là Thế tử Tĩnh Vương liền bị người khác coi là áp tiêu.
Thậm chí có một lần ở trong một gian lữ đi3m, con gái lữ đi3m kia vậy mà nhìn trúng Ngụy Lãng, chạy tới bắt chuyện với y, hỏi y hiện tại đã thành thân chưa.
Ngụy Lãng hiện tại đã hai mươi tuổi, đã sớm có thể thành thân.
Chỉ vì năm năm nay sống trong quân đội, mỗi ngày đều đối mặt với một đám đại lão gia, y đi nơi nào tìm cô nương mình thích đây? Nhưng bây giờ đã ổn định rồi, chờ bọn họ trở lại trong Kinh nhất định phải bắt đầu chọn người thích hợp làm thê tử cho Ngụy Lãng.
Đương nhiên, chuyện này Ngụy Diễn đã giao cho Ninh phu nhân.
Vừa vào Kinh giúp đỡ Hứa Du Ninh đăng cơ làm đế, Ngụy Diễn và Ngụy Lãng lập tức mang binh đi nhà Hộ bộ Tả thị lang tìm Ninh phu nhân.
Hai mươi năm trước lúc hai người bị ép buộc chia lìa vẫn còn là độ tuổi tươi đẹp nhất đời người, nhưng lúc này gặp lại sớm đã là người trung niên.
Đặc biệt là Ngụy Diễn, mấy năm nay ác chiến liên miên, trên thân chằng chịt vết thương lớn vết thương nhỏ, đã sớm không còn tướng mạo anh tuấn năm đó.
Hai người ôm đầu khóc nức nở.
Ngụy Lãng ở bên quỳ xuống trước mặt Ninh phu nhân, miệng gọi mẫu thân.
Mặc dù đây là nhi tử Ninh phu nhân thiên tân vạn khổ sinh ra, nhưng lúc y còn trong tã lót hai mẹ con đã tách ra.
Những năm nay mặc dù Ngụy Diễn cũng sẽ thỉnh thoảng gửi thư cho biết tình hình gần đây của Ngụy Lãng, nhưng mẹ con hai người dù sao vẫn chưa gặp mặt nhau một lần nào.
Hiện tại nhìn thấy, trong lòng Ninh phu nhân vừa vui mừng vừa khổ sở.
Vui mừng vì không nghĩ tới đời này hai mẹ con bọn họ lại còn có một ngày gặp lại, khổ sở đó là, trong hai mươi năm này Ngụy Lãng lớn lên lại không có sự hiện diện của bà.
Không biết lần đầu tiên y biết lật là khi nào, không biết lần đầu tiên y biết ngồi là khi nào, không biết y lảo đảo bước những bước đi đầu tiên trong đời là khi nào, cũng không biết y bi bô tập nói là khi nào, nói cái chữ đầu tiên là gì? Trong những năm này lúc nhìn thấy những đứa trẻ khác đều có nương y có nghĩ tới vì sao nương của mình không ở bên cạnh mình hay không?
Nghĩ đến đã cảm thấy tim như bị đao cắt, âm thanh nghẹn ngào, hai tay run rẩy ôm thật chặt Ngụy Lãng ở trong ngực của mình.
Ngụy Diễn cũng đỏ cả vành mắt.
Nhìn mẹ con hai người một chút, quay người đi ra cửa tìm Hộ bộ Tả thị lang, phu quân hiện tại của Ninh phu nhân.
Là ỷ thế hiếp người cũng tốt, là hiểu chi dĩ tình, động chi dĩ lý* cũng tốt, dù sao cuối cùng Ngụy Diễn đã thành công cầm trong tay một phong hưu thư do chính trượng phu hiện tại của Ninh phu nhân viết.
*Hiểu chi dĩ tình, động chi dĩ lý: dùng đạo lý làm cho người ta hiểu, dùng cách thức đầy tình cảm làm người ta cảm động
Sau đó Ngụy Diễn cũng không đưa Ninh phu nhân đưa về nhà mẹ của bà, mà là trực tiếp đưa bà vào phủ mình ở lại.
Năm đó nếu không phải do phụ mẫu của Ninh phu nhân, cả nhà Ngụy Diễn cũng sẽ không tách ra nhiều năm như vậy, cho nên trong lòng Ngụy Diễn rất có địch ý với phụ mẫu Ninh phu nhân.
Không ngờ phụ mẫu Ninh phu nhân cũng đã biết chuyện này, nghĩ đến hiện tại Ngụy Diễn thế nhưng là Tĩnh Vương, còn là quốc trượng, nào dám đắc tội? Với lại, nếu có thể dựa thế Ngụy Diễn thì tương đương với dựa thế Hoàng hậu và Hoàng Thượng, gia đình nhà bọn họ đã trở thành hoàng thân quốc thích, đây là vinh quang cỡ nào?
Thế là lại ưỡn ngực nghiêm mặt tới cửa muốn gặp Ninh phu nhân.
Cuối cùng ra gặp bọn họ không phải Ninh phu nhân, mà là Ngụy Diễn và Ngụy Lãng.
Ban đầu, lúc phụ mẫu Ninh phu nhân nhìn thấy Ngụy Lãng còn gọi y là ngoại tôn, ở trước mặt y tự xưng ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, liền bị Ngụy Lãng cười nhạo: "Ta còn có ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu? Năm đó hai người các ngươi không phải sai người tới truy sát ta và Trăn nhi sao? Nếu ta và Trăn nhi không phải mệnh đủ lớn, lúc này hai lão già các ngươi còn đến trước mặt ai tự xưng ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu đây?"
Phụ mẫu Ninh phu nhân bị hắn trách móc, trên mặt đều là vẻ ngượng ngùng.
Ngụy Diễn cũng rất thẳng thắng dứt khoát nói với hai hai người bọn họ: "Hai mươi năm trước hai người chia lìa một nhà bọn ta, Lãng nhi và Trăn nhi còn suýt chút nữa mất mạng, về sau hai người các ngươi lại ép buộc Tú Tĩnh tái giá với người khá, những mối thù này ta vẫn luôn ghi ở trong lòng.
Vốn muốn tìm các ngươi thanh toán tất cả các khoản đó, nhưng ta không muốn Tú Tĩnh bị kẹp ở giữa mà khó xử, ngẫm lại cũng không sao.
Nhưng một nhà các ngươi không thể tiếp tục ở lại Kinh Thành nữa.
Ngày mai, trước khi trời tối ta muốn nhìn thấy cả nhà các ngươi đều phải rời khỏi Kinh Thành, nếu không, đừng trách ta không nể mặt."
Nói xong, kêu hai tên thị vệ tiến đến đuổi hai người bọn họ ra ngoài.
Mặt khác lại phân phó một đội người tới cổng chính nhà họ Ninh trông chừng, rất rõ ràng câu nói vừa rồi của ông cũng không phải là thuận miệng nói một chút.
Phụ mẫu Ninh phu nhân cũng không nghĩ tới ông lại vô tình như vậy, mà Ninh phu nhân vậy mà cũng không ra mặt cầu tình giúp bọn họ, một mặt trong miệng mắng to Ninh phu nhân, nói là uổng công sinh dưỡng đứa con gái này, căn bản chính là đồ vong ơn bội nghĩa, một mặt nhìn một đám thị vệ hung thần ác sát vây quanh ở cửa nhà bọn họ, đành phải gọi người nhà thu thập vàng bạc châu báu.
Dự định bán luôn tòa nhà, nhưng thứ nhất thời gian gấp như vậy, thứ hai ai dám mua? Cuối cùng cũng đành phải không cam lòng dẫn theo cả nhà già trẻ rời khỏi Kinh Thành về lại quê.
Huynh Sủng