Huyết Ngục Ma Đế
C12: Cùng lúc đó
Nghe thấy giọng nói của Diệp Đông, thấy hắn đứng lên, dường như toàn bộ trấn Thu Diệp đều rơi vào trong yên tĩnh vô tận.
Những người khác đều cảm thấy nghi ngờ, chẳng lẽ lời đồn bọn họ nghe thấy là giả, thiên tài của Diệp gia này không chết? Nhưng nếu không chết thì vì sao lại không cho hắn lên phòng thủ võ đài?
Nhưng lúc này người của Diệp gia còn cảm thấy nghi ngờ hơn người khác, hôm đó ông cụ bế Diệp Đông bị thương nặng đến hôn mê trở về Diệp gia, tất cả mọi người đều chính mắt nhìn thấy. Tuy sau đó nghe nói Diệp Đông đã khoẻ hơn, nhưng đan điền bị thương nặng, đây vốn dĩ là sự thật, hơn nữa cả ngày Diệp Đông cũng chỉ đi lang thang trong gia tộc, hoàn toàn không thấy tu luyện gì.
Sao lúc này một tên vô dụng lại dám ra mặt chứ?
Chẳng lẽ hắn thật sự không chịu được trước sự khinh thường của Lâm Nhất Phàm với Diệp gia, nên bất chấp tất cả ra mặt ư?
Diệp Đông không quan tâm đến ánh mắt và suy nghĩ trong lòng mọi người, hắn chậm rãi đi ra từ hàng cuối của Diệp gia, cơ thể thẳng tắp như một ngọn giáo, từng bước đi lên lôi đài, đứng đối diện Lâm Nhất Phàm!
“Đông Nhi, đừng làm bừa!”
Diệp Nguyên Quân lấy lại tinh thần sau nỗi khiếp sợ, vội vàng lên tiếng ngăn cản Diệp Đông.
Giọng nói của Diệp Nguyên Quân cũng giúp những người khác hoàn hồn, đặc biệt là người của Diệp gia. Khi đối mặt với nguy cơ gia tộc, dù Diệp Long vẫn luôn bất hoà với Diệp Đông cũng không khỏi cất lời: “Nhị ca, huynh xuống đi, để đệ đánh với hắn ta!”
Vào lúc này mới thật sự thấy rõ một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Nghe thấy lời của gia gia và Diệp Long, Diệp Đông cười tươi, dù việc ra tay có thể mang lại chút phiền phức cho hắn, nhưng vì để gia tộc được hợp nhất, giúp Diệp gia giữ vững vị thế thì những điều này đều đáng giá.
“Yên tâm, cháu có chừng mực!”
Thấy dáng vẻ đã có tính toán của Diệp Đông, trong mắt Diệp Nguyên Quân loé lên ánh sáng kích động, ông chợt nhớ ngày đó khi cha con Phương Dịch đến Diệp gia và việc Diệp Đông nửa đêm mới trở về, chẳng lẽ tiểu tử này che giấu điều gì?
Nghĩ vậy, Diệp Nguyên Quân nháy mắt với hai nhi tử của mình, hai người hiểu ý an ủi người của Diệp gia.
Cùng lúc đó, Đông Phương Bạch và ông lão sau lưng bình tĩnh trao đổi mắt với nhau, hai người tập trung toàn bộ sự chú ý vào Diệp Đông.
Lâm Nhất Phàm nhìn Diệp Đông mỉm cười đứng trước mặt mình, dù trong lòng cũng thầm nói thật sự không thể tin lời đồn, nhưng nghĩ đến thực lực linh ấn thất trọng của mình, dù Diệp Đông vẫn là thiên tài thì cũng chỉ mới có linh ấn lục trọng, chắc chắn không phải đối thủ của hắn ta.
Vì thế Lâm Nhất Phàm lấy lại tự tin, khinh thường nói với Diệp Đông: “Sao nào, cuối cùng không muốn làm con rùa rụt cổ nữa à! Thua thì chịu thua, chẳng phải là chuyện bình thường sao!”
Diệp Đông vừa trải qua biến cố lớn, đã không còn là một thiếu niên ngây thơ nữa, không hề bị kích động bởi lời nói khích tướng của Lâm Nhất Phàm, vẫn giữ trạng thái ung dung cất lời: “Lâm huynh, ai thắng ai thua, đánh xong mới biết được!”
“Ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bắt đầu nhanh thôi, đánh nhanh thắng nhanh!” Lâm Nhất Phàm khịt mũi, là người mất bình tĩnh trước.
Mấy người đang xem vốn cho rằng sự xuất hiện của Lâm Nhất Phàm sẽ kết thúc cuộc thi của ba gia tộc hôm nay, nhưng lúc này mới là kết thúc thật sự!
Lâm Nhất Phàm cũng là hy vọng tương lai của Lâm gia, hơn nữa còn tu luyện lên hai tầng linh ấn trong vòng ba năm một cách khó hiểu, dường như chỉ so tốc độ tu luyện đã vượt qua Diệp Đông rồi!
Trận tỷ thí của hai người này khiến tất cả mọi người đều trở nên kích động lạ thường, đặc biệt là Lâm gia, phố Thu Diệp vốn đã sắp rơi vào tay họ, nhưng không ngờ lại xuất hiện thay đổi không tưởng như thế!
“Đại ca, dạy dỗ hắn ta một trận đi, cho hắn biết ai mới là thiếu niên thiên tài của trấn Thu Diệp!”
“Phải đó, giải quyết hắn ta bằng một chiêu, cho hắn ta nếm chút mùi vị đau khổ!”
Nghe thấy những tiếng ồn ào và mắng chửi của người Lâm gia, dù ngoài mặt Diệp Đông vẫn tươi cười, nhưng trong nụ cười lại chứa đựng sát ý nồng đậm.
Cuối cùng, Lâm Nhất Phàm cũng không kiên nhẫn chờ đợi thêm, hắn ta ra tay trước, vẫn là chiêu mà hắn ta dùng để đối phó La Văn Tuấn khi nãy, linh khí trong tay ngưng tụ thành một chùm tia sáng như sao chổi rồi lao thẳng về phía Diệp Đông.
Đối diện với đòn tấn công đánh bay La Văn Tuấn linh ấn lục trọng, Diệp Đông chỉ nâng tay phải, duỗi thẳng ngón trỏ của mình ra.
Tất cả mọi người đều thấy khó hiểu trước hành động của Diệp Đông, không hiểu hắn có ý gì.
Khi ánh sáng mang theo khí thế vô biên chỉ còn cách Diệp Đông khoảng nửa mét, lúc này Diệp Đông mới dùng ngón tay của mình chỉ vào giữa chùm sáng trước mặt một cách vô cùng hờ hững!
Ánh sáng linh khí đang lao nhanh như bị chặn lại, không thể nào tiến về phía trước, cứ thế lẳng lặng dừng lại trong không trung.
Mà giây tiếp theo, một tiếng oanh thật lớn bỗng vang lên, ánh sáng kéo dài như sao chổi này ầm ầm nổ tung từ vị trí ngón trỏ của Diệp Đông chỉ vào!
Linh khí hỗn loạn bay lên trời, tiêu tán trong không khí xung quanh!
Thiên địa vô cùng tĩnh lặng!
Tất cả mọi người dưới lôi đài trợn mắt há mồm, nhìn chằm chằm mọi chuyện đang diễn ra với vẻ khó tin.
Lâm Nhất Phàm trên lôi đài như bị điện giật, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm Diệp Đông.
Đòn tấn công bằng hết sức lực của hắn ta lại bị Diệp Đông đánh tan bằng một đầu ngón tay, hơn nữa còn đánh tan sạch sẽ, khiến hắn ta không thể nào chấp nhận được!
Đây là thực lực như thế nào?
Trong lúc tất cả mọi người sửng sốt, Diệp Đông như bóng ma giẫm nhẹ mũi chân, linh khí thiên địa khổng lồ ngưng tụ ở hai chân hắn, giúp hắn chỉ bước một bước đã tới trước mặt Lâm Nhất Phàm.
Lần này hắn vẫn sử dụng ngón trỏ đó nhưng không còn chỉ thẳng mà cong lại, im hơi lặng tiếng búng nhẹ một cái lên ngực Lâm Nhất Phàm!
Lâm Nhất Phàm lập tức bị động tác này của Diệp Đông làm bay lên không trung, bắn khỏi võ đài chẳng khác nào La Văn Tuấn khi nãy.
Nhưng sau động tác này, sắc mặt Lâm Phong bỗng thay đổi, hai chân cong xuống, lực lượng đè ép, phải đứng tấn mới có thể kéo Lâm Nhất Phàm lại.
Từ đó có thể thấy lực lượng động tác búng nhẹ trông như hờ hững này của Diệp Đông cực kỳ mạnh mẽ.
Thật ra Diệp Đông vẫn chưa dùng hết sức lực, khi nãy hắn còn có thể bắn linh khí từ ngón trỏ của mình để xuyên qua chùm sáng linh khí của Lâm Nhất Phàm, đồng thời đánh trúng người đối phương, nhưng chưa đến thời khắc bất đắc dĩ, hắn không định thể hiện ra năng lực khác thường của ngón tay mình.
Diệp Đông cũng đánh bại Lâm Nhất Phàm bằng một chiêu.
Diệp Đông xoay người nhìn con cháu hai thế gia khác dưới võ đài, chậm rãi lên tiếng: “Còn ai khiêu chiến nữa không?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không chỉ là con cháu đời thứ ba của hai gia tộc, thậm chí con cháu đời thứ hai cũng thầm thấy sợ hãi.
Diệp Đông đứng cười mỉm trên lôi đài, dáng vẻ sâu không lường được!
Lâm Phong trừng mắt nhìn Diệp Đông một lúc lâu, sau đó chán nản nói: “Lâm gia chúng ta nhận thua cuộc thi lần này!”
La gia và Lâm gia lần lượt chịu thua, vậy đương nhiên phần thắng cuộc thi này thuộc về Diệp gia!
Lúc này khuôn mặt già nua của Diệp Nguyên Quân đã hồng hào trở lại, ông hoàn toàn không ngờ tới, Diệp gia vốn đã đến bước đường cùng nhưng bây giờ vẫn có thể trở mình, không những thoát khỏi đường cùng mà còn đứng trên đỉnh cao một lần nữa.
Huyết Ngục Ma Đế