Huyết Lệ Trần Gian
Chương 16: Hồi Ức Phi Thăng
Một trăm năm sau, bầu trời của năm đó mây đen, u ám, vô số tia sét dịch chuyển qua lại thông qua những đám mây, chúng hội tụ lại một nơi khiến các tu sĩ có phần tò mò và bất ngờ.
Bọn họ muốn biết ai muốn độ kiếp.
Một tia sét đầu tiên giáng thẳng xuống sườn núi Thanh Nguyệt.
Mọi người ở gần nhìn thấy khung cảnh như thế có phần giật mình với âm thanh mà tia sét đó tạo ra.
Tia sét thứ hai rồi lại đến thứ ba giáng xuống, những người trong trấn đều ngừng làm việc chăm chú nhìn về hướng sườn núi Thanh Nguyệt.
Tất cả bọn họ đều biết trên núi Thanh Nguyệt có người sống nhưng bọn họ lại không biết họ là người tu tiên.
Cho đến khi, tia sét thứ tám mươi mốt giáng xuống cùng lúc đó mặt đất bắt đầu rung chuyển, một cột ánh sáng vàng thẳng đứng xuyên qua tầng mây đen và một luồng gió vô cùng mạnh thổi ra.
Tất cả người trong trấn vừa ngạc nhiên vừa bị ngọn gió thổi lùi lại vài bước, luồng gió đó lan đi rất nhanh, ngọn gió đó chỉ thổi những người trong trấn lùi lại vài bước rồi ngừng lại, bọn họ tròn mắt nhìn cột ánh sáng thẳng đứng.
Sau một khắc, cột ánh sáng vàng dần dần mờ đi, cuối cùng là biến mất hẳng.
Sau khi cột ánh sáng đó biến mất thì bầu trời đen mịt nhanh chóng trở về bầu trời màu xanh thẫm.
Một giọng nói trẻ con giòn cất tiếng:"Phụ thân ơi, chuyện này là như thế nào vậy?"
Cô bé khoảng năm, sáu tuổi, giương mặt bé nhỏ dễ thương nhìn người cha đang đứng bên cạnh.
Nam nhân nhìn sang cô cười nói:"Chuyện này là do một vị tu sĩ đang muốn độ kiếp để thành tiên.", cô bé hồn nhiên tin lời nam nhân ấy, cô chỉ nói "à" một tiếng rồi nhìn núi Thanh Nguyệt.
Ở nơi khác.
Đôi mắt phượng xinh đẹp của y chậm rãi mở mắt ra, khung cảnh đầu tiên đập vào mắt y chính là hai nam nhân vô cùng quen thuộc cùng với đám người xa lạ ở phía sau hai nam nhân ấy.
Nam nhân tay cầm quạt, trên quạt có chữ "Phong" nhìn y, dung mạo của hắn cũng rất bình thường nhưng đổi lại trên người hắn tỏ ra một sự phong thái thanh nhã khiến người khác phải bái phục, hắn cất tiếng:"Chúc mừng ngươi đã phi thăng thành công, Thẩm Thần."
Thẩm Thần cất bước đi đến trước mặt nam nhân ấy cười nói:"Cảm ơn lời chúc của ngươi, Phong Mặc.", hắn vẫy tay ý bảo đừng khách sáo.
Thẩm Thần lại quay sang nhìn nam nhân bên cạnh Phong Mặc, nam nhân này có dung mạo khá giống với Phong Mặc nhưng lại anh tuấn hơn Phong Mặc một chút, phong thái đĩnh bạc của người này khiến người khác phải tin tưởng hắn tuyệt đối.
Thẩm Thần nhìn hắn từ trên xuống không thay đổi mới cất tiếng:"Dạo ngươi như thế nào, Phong Trần?", Phong Trần lắc đầu cười nhìn y, hắn chấp tay sau lưng nói:"Cũng bình thường, chúc mừng ngươi đã phi thăng thành công."
Thẩm Thần gật đầu nói lời "đa tạ", đám người phía sau thấy y có quen biết với huynh đệ Phong Trần liền ngay lập tức tản ra, ban đầu có thể lôi kéo y về điện mình nhưng lại không ngờ y lại là người quen của Thủy Thần và Phong thần, đúng thật thất vọng.
Huynh đệ Phong Trần dẫn y đi diện kiến Thiên Đế, Thẩm Thần cùng hai người họ đi theo đường mòn đến một cung điện.
Trên đường đi, y bị khung cảnh trên Thiên giới làm bất ngờ, vô số tòa điện ngói lưu ly xuất điện xung quanh lại thêm gió tiên với tiên khí khiến Thiên giới có một sự kỳ ảo.
Thẩm Thần đi qua từng tòa điện của các vị thần, y cảm thấy tiên khí ở mỗi tòa điện có sự khác biệt rất lớn.
Có tòa điện tiên khí dồi dào nhưng lại có tòa điện tiên khí cạn kiệt, điều này khiến Thẩm Thần y có chút tò mò về Thiên giới.
Huynh đệ Phong Trần dẫn y đến một tòa điện lớn nhất trong Thiên giới, ba người bước lên từng bậc thang.
Cho đến khi đi hết bậc thang cuối cùng thì ba người họ ngừng lại trước một cánh cửa, cánh cửa này cao cũng khoảng bốn trượng, rộng của nó khoảng năm trượng.
Trên cánh cửa chạm khắc hình chim phượng hoàng vô cùng đẹp mắt và rõ ràng, cánh cửa được bao phủ một lớp vàng óng nhìn qua cũng biết nó hoa mỹ như thế nào.
Lại thêm tấm bảng vàng khắc hai chữ "Thần Điện" khiến tòa điện mang một sắc thái riêng.
Phong Trần xoay người lại nhìn Thẩm Thần, khuôn mặt của hắn lúc này bỗng nhiên trở nên nghiêm túc nhìn y nói:"Huynh đệ bọn ta chỉ đưa ngươi đến đây, phần còn lại ngươi phải dựa vào bản thân."
Thẩm Thần gật đầu nhìn Phong Trần, y lặng lẽ cất bước đi đến cánh cửa trước mặt.
Y đang định gõ cửa đi vào thì cánh cửa ấy lại tự động mở ra.
Một luồng không khí lạnh từ trong điện thổi vào mặt y, Thẩm Thần không sợ ngược lại thêm kiên cường mà bước vào trong điện.
Cùng lúc đó cánh cửa cũng chậm rãi đóng lại, huynh đệ Phong Trần dõi theo bóng lưng của y trong đến khi cánh cửa đóng hẳng lại.
Thẩm Thần sau khi bước vào điện, y im lặng bước vào sâu vào trong.
Trong điện lúc này vô cùng im ấm, không có một tiếng động nào nhưng tiếng bước chân của y lại phá vỡ bầu không khí ấy.
Thẩm Thần đi đến giữa điện vàng, đột nhiện lúc này có giọng nói trầm nhưng lại vô cùng rõ ràng cất tiếng:"Ngươi là người mới phi thăng sao?"
Thẩm Thần ngay lập tức theo bản năng chấp tay cúi đầu xuống, y cất tiếng:"Chính là thần.", nam nhân đó lại nói thêm, mỗi từ trong câu nói của hắn đều có sự hứng thú, hắn nói:"Ta nghe nói, ngươi là người quen của Thủy Thần và Phong Thần.
Giữa ngươi và hai người họ có quan hệ gì?"
Thẩm Thần cư nhiên chả ngạc nhiên gì, y vẫn giữ nguyên tư thế đáp lại hắn câu hỏi đó:"Thần và hai vị Thủy Phong thần là bằng hữu.", nam nhân đó chỉ "ừm" một tiếng, trong giọng nói mang theo có chút bất ngờ.
Hắn nghĩ một lúc mới cất tiếng nói:"Ngươi ngẩng đầu lên."
Thẩm Thần ngẩng đầu lên, người ngồi trên cao được các vị thần gọi là "Thiên Đế" lại là một nam nhân có thọ hoa giáp chi thiên*, khuôn mặt già nua lại thêm vết nhăn rõ rệt lại thêm mái tóc đã bạc gần hết, nhìn sơ qua cũng đoán được tuổi.
Thiên Đế sau khi nhìn qua dung mạo của Thẩm Thần một lượt đánh giá, trong lòng ông có chút hơi bất ngờ với nhan sắc cùng có chút hứng thú với người này.
Thiên Đế nghiêm mặt nhìn Thẩm Thần nói:"Được rồi, bây giờ người lui xuống đi.
Thủy thần và Phong thần sẽ nói rõ một số điều luật cho ngươi biết."
Thẩm Thần hành lễ rồi quay người rời đi, Thiên Đế đứng dậy nhìn bóng lưng của y một lúc.
Trong đôi mắt mang vẻ đầy mệt mỏi lại xuất hiện tia hứng thú, xem ngươi thể hiện như thế nào đây!
---
hoa giáp chi thiên: tuổi ở 60
Huyết Lệ Trần Gian