Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 85: Lửa giận ngút trời (2)
109@-- Ha ha ha.
Hai người uống mỹ tửu, sau đó cùng cười ha hả.
Bàn bên dưới, vài tên thanh niên khí vũ hiên ngang nhìn thấy Cổ Phương và Cẩu quản gia nói cười vui vẻ như vậy cũng cảm thấy khó chịu, rượu thịt trước mắt căn bản không hề động tới.
Qua ba tuần rượu, đột nhiên có một thanh niên đứng dậy, chắp tay nói:
- Cổ phó thống lĩnh, hiện tại là giữa trưa, là thời điểm quan trọng để phòng thành, tại hạ còn có việc, xin được cáo từ trước.
Mấy người khác cũng đều đứng lên:
- Cổ phó thống lĩnh, chúng ta còn phải tuần tra, không thể uống quá nhiều rượu, cho nên xin cáo lui.
Đại sảnh đang ồn ào náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lại.
Trên bàn chính, sắc mặt Cổ Phương chậm rãi sa sầm xuống, nhắm mắt lại.
Đối diện có thuộc hạ thấy thế thì lập tức vỗ bàn, phẫn nộ quát lớn:
- Đại Đảm, Kỷ Linh, Vương Vân, hôm nay Cẩu quản gia phủ thành chủ tới đây thị sát, Cổ thống lĩnh thiết yến khoản đãi, mấy người các ngươi bỏ đi giữa chừng như vậy thì còn ra thể thống gì, có biết cái gì gọi là tôn ti, chừng mực hay không?
- Đúng vậy, ban ngày ban mặt, Lam Nguyệt thành ta quốc thái dân an, ai ai cũng biết, cần gì các ngươi đi tuần tra như vậy, có phải trong lòng các ngươi ôm tâm bất chính hay không?
- Hắc hắc, nghe nói mấy người bọn họ mấy ngày nay một mực ở trong nhà của Lâm phó thống lĩnh, hôm nay Lâm phó thống lĩnh không biết đang ở đâu, trong nhà hắn chỉ còn có kiểu thê và con nhỏ, mấy tên đại nam nhân ở đó không biết làm cái gì đây.
- Ha ha ha.
Một đám thủ hạ dưới trướng của Cổ Phương đều phá lên cười ha hả, trong tiếng cười tràn đầy ác ý.
Đám người Kỷ Linh tức giận tới mức sắc mặt đỏ bừng, mắt trừng muốn nứt ra, một chưởng đập nát cái bàn, chén rượu văng đầy đất, tức giận hét lên:
- Vương Hạc ngươi nói cái gì?
Vương Hạc cười lạnh, trong mắt lộ ra vẻ âm độc:
- Sao hả, dám làm mà không dám nhận, chẳng lẽ các ngươi dám nói mấy ngày nay các ngươi không ở trong nhà của Lâm phó thống lĩnh? Nghe nói võ hồn của Lâm phó thống lĩnh đã bị huỷ, tu vi mất hết, hôm nay còn đắc tội với hồn sư tháp, sống chết không rõ, có phải mấy người các ngươi mang lòng cầm thú, ra tay với thê tử của Lâm phó thống lĩnh hay không, quả là không bằng súc sinh.
- Vương Hạc, ngươi đừng có nói năng xằng bậy.
Đám người Kỷ Linh tức giận gầm lên, người bọn họ kính trọng nhất chính là Lâm phó thống lĩnh, sao có thể nhịn được mấy lời vu oan của Vương Hạc, toàn thân mấy người tán mát ra khí thế khiến cho người ta sợ hãi.
Vương Hạc hét lớn một tiếng, rút chiến đao bên hông ra, xoẹt một tiếng liền chém ra.
Keng một tiếng, đám người Kỷ Linh liền rút đao ra đỡ, chặn đao mang lại.
- Hay lắm, quả nhiên đã rút vũ khí ra, mấy người các ngươi muốn tạo phản đúng không.
Vương Hạc âm lãnh quát, gã vừa dứt lời thì có không ít quan quân đều rút vũ khí bên hông ra chỉ về phía đám người Kỷ Linh.
- Vương Hạc, ngươi ngậm máu phun người.
Đám người Kỷ Linh biến sắc, lúc này cũng cảm giác được có điểm bất thường.
- Làm càn.
Cổ thống lĩnh luôn im lặng không nói gì lúc này rốt cuộc cũng mở miệng, gã vỗ xuống bàn, đột nhiên đứng bật dậy, trong mắt loé lên vẻ giận dữ, sát khí dâng lên, ánh mắt sắc bén quét qua đám người Kỷ Linh, quát lên:
- Kỷ Linh, hôm nay Cẩu quản gia của phủ thành chủ đích thân tới đây, các ngươi tự tiện rời đi, là xem thường Cẩu quản gia sao? Còn rút vũ khí ra như vầy là chuẩn bị tạo phản sao?
- Cổ thống lĩnh, đội trưởng của phủ thành chủ các ngươi đúng là có uy phong thật đấy.
- Lão phu là quản gia của đại công tử, tuy rằng địa vị không cao, nhưng cũng từng tham gia không ít yến hội, nhưng là lần đầu tiên thấy có người dám động đao động thương ở yến hội như đội trưởng thành vệ quân của ngươi đó.
Cổ Phương âm trầm nói:
- Cẩu quản gia, khiến cho ngài sợ hãi rồi, mấy người kia vẫn luôn do Lâm phó thống lĩnh chưởng quản, bình thường căn bản không xem tại hạ ra gì, quấy rầy Cẩu quản gia, mong ngài tha thứ.
- Đủ rồi, đừng nói nữa.
Cổ Phương khoát tay, quát lên:
- Đám người Kỷ Linh làm trái quân kỷ, trong mắt không có pháp kỷ, lại công nhiên tạo phản, người đâu, mau bắt bọn họ lại lôi ra chém cho ta.
Cổ Phương vừa dứt lời thì nghe rầm rầm một tiếng, hơn mười tên quan quân thủ vệ cầm vũ khí nháy mắt đã bao vây xung quanh mấy người Kỷ Linh.
Mọi người đều kinh hãi đứng bật dậy, vẻ mặt không rõ tại sao, nhưng cũng có không ít quan quân ánh mắt loé lên, rõ ràng Lâm Hùng phó thống lĩnh mất tích không rõ tin tức gần nửa tháng, Cổ Phương thống lĩnh liền muốn ra tay với những thủ hạ thân tín của Lâm Hùng phó thống lĩnh, một khi nhân mạch của Lâm Hùng phó thống lĩnh mất hết, chính thống lĩnh Hắc Trác lại bỏ mặc không quản thành vệ quân, tới lúc đó cả thành vệ quân sẽ trở thành thiên hạ của Cổ Phương thống lĩnh.
Trong hơn trăm quan quân ở đây, kỳ thật cũng có không ít người thân thiết với Lâm Hùng thống lĩnh, nhưng trong tình hình thế này, bọn họ căn bản không dám xuất đầu, nếu như xuất đầu thì căn bản chính là cầm chắc cái chết.
Trong đại sảnh, sát khí ngập tràn nồng đậm, hơn mười tên quan quân cấp bậc võ sư nhị giai đang vây kín đám người Kỷ Linh, không khí ngưng trọng tới mức khiến cho người khác không thở nổi.
Cổ Phương cao cao tại thượng, trong mắt lộ ra vẻ ngoan độc, vung tay lên, quát lớn:
- Động thủ, giết hết bọn phản tặc này cho ta.
- Vâng!
Hơn mười tên quan quân hét lớn một tiếng, vũ khí loé lên, lập tức chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này——
- Ha, ta lại muốn xem kẻ nào dám động thủ?
Đột nhiên một tiếng gầm lớn như lôi đình vang lên, chấn cho đại sảnh ầm ầm nổ vang, tiếng hét phẫn nộ vừa dứt thì một nam tử thân hình khôi ngô bước vào, ánh mắt của gã như điện, long hành hổ bộ, bước đi uy vũ sinh phong, khoé miệng mang theo nụ cười lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Cổ Phương, gương mặt cương nghị không giận mà tự uy.
Đám người trong đại sảnh lập tức xôn xao.
Người tới chính là Lâm Hùng.
Ánh mắt của Cổ Phương khựng lại, chợt cười lạnh đứng dậy:
- Ha ha ha, ta còn tưởng là ai, hoá ra là Lâm phó thống lĩnh, sao hả, gần đây không gặp, thân thể của Lâm phó thống lĩnh đã không sao rồi chứ?
Huyền Thiên Tôn Đế
Hai người uống mỹ tửu, sau đó cùng cười ha hả.
Bàn bên dưới, vài tên thanh niên khí vũ hiên ngang nhìn thấy Cổ Phương và Cẩu quản gia nói cười vui vẻ như vậy cũng cảm thấy khó chịu, rượu thịt trước mắt căn bản không hề động tới.
Qua ba tuần rượu, đột nhiên có một thanh niên đứng dậy, chắp tay nói:
- Cổ phó thống lĩnh, hiện tại là giữa trưa, là thời điểm quan trọng để phòng thành, tại hạ còn có việc, xin được cáo từ trước.
Mấy người khác cũng đều đứng lên:
- Cổ phó thống lĩnh, chúng ta còn phải tuần tra, không thể uống quá nhiều rượu, cho nên xin cáo lui.
Đại sảnh đang ồn ào náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lại.
Trên bàn chính, sắc mặt Cổ Phương chậm rãi sa sầm xuống, nhắm mắt lại.
Đối diện có thuộc hạ thấy thế thì lập tức vỗ bàn, phẫn nộ quát lớn:
- Đại Đảm, Kỷ Linh, Vương Vân, hôm nay Cẩu quản gia phủ thành chủ tới đây thị sát, Cổ thống lĩnh thiết yến khoản đãi, mấy người các ngươi bỏ đi giữa chừng như vậy thì còn ra thể thống gì, có biết cái gì gọi là tôn ti, chừng mực hay không?
- Đúng vậy, ban ngày ban mặt, Lam Nguyệt thành ta quốc thái dân an, ai ai cũng biết, cần gì các ngươi đi tuần tra như vậy, có phải trong lòng các ngươi ôm tâm bất chính hay không?
- Hắc hắc, nghe nói mấy người bọn họ mấy ngày nay một mực ở trong nhà của Lâm phó thống lĩnh, hôm nay Lâm phó thống lĩnh không biết đang ở đâu, trong nhà hắn chỉ còn có kiểu thê và con nhỏ, mấy tên đại nam nhân ở đó không biết làm cái gì đây.
- Ha ha ha.
Một đám thủ hạ dưới trướng của Cổ Phương đều phá lên cười ha hả, trong tiếng cười tràn đầy ác ý.
Đám người Kỷ Linh tức giận tới mức sắc mặt đỏ bừng, mắt trừng muốn nứt ra, một chưởng đập nát cái bàn, chén rượu văng đầy đất, tức giận hét lên:
- Vương Hạc ngươi nói cái gì?
Vương Hạc cười lạnh, trong mắt lộ ra vẻ âm độc:
- Sao hả, dám làm mà không dám nhận, chẳng lẽ các ngươi dám nói mấy ngày nay các ngươi không ở trong nhà của Lâm phó thống lĩnh? Nghe nói võ hồn của Lâm phó thống lĩnh đã bị huỷ, tu vi mất hết, hôm nay còn đắc tội với hồn sư tháp, sống chết không rõ, có phải mấy người các ngươi mang lòng cầm thú, ra tay với thê tử của Lâm phó thống lĩnh hay không, quả là không bằng súc sinh.
- Vương Hạc, ngươi đừng có nói năng xằng bậy.
Đám người Kỷ Linh tức giận gầm lên, người bọn họ kính trọng nhất chính là Lâm phó thống lĩnh, sao có thể nhịn được mấy lời vu oan của Vương Hạc, toàn thân mấy người tán mát ra khí thế khiến cho người ta sợ hãi.
Vương Hạc hét lớn một tiếng, rút chiến đao bên hông ra, xoẹt một tiếng liền chém ra.
Keng một tiếng, đám người Kỷ Linh liền rút đao ra đỡ, chặn đao mang lại.
- Hay lắm, quả nhiên đã rút vũ khí ra, mấy người các ngươi muốn tạo phản đúng không.
Vương Hạc âm lãnh quát, gã vừa dứt lời thì có không ít quan quân đều rút vũ khí bên hông ra chỉ về phía đám người Kỷ Linh.
- Vương Hạc, ngươi ngậm máu phun người.
Đám người Kỷ Linh biến sắc, lúc này cũng cảm giác được có điểm bất thường.
- Làm càn.
Cổ thống lĩnh luôn im lặng không nói gì lúc này rốt cuộc cũng mở miệng, gã vỗ xuống bàn, đột nhiên đứng bật dậy, trong mắt loé lên vẻ giận dữ, sát khí dâng lên, ánh mắt sắc bén quét qua đám người Kỷ Linh, quát lên:
- Kỷ Linh, hôm nay Cẩu quản gia của phủ thành chủ đích thân tới đây, các ngươi tự tiện rời đi, là xem thường Cẩu quản gia sao? Còn rút vũ khí ra như vầy là chuẩn bị tạo phản sao?
- Cổ thống lĩnh, đội trưởng của phủ thành chủ các ngươi đúng là có uy phong thật đấy.
- Lão phu là quản gia của đại công tử, tuy rằng địa vị không cao, nhưng cũng từng tham gia không ít yến hội, nhưng là lần đầu tiên thấy có người dám động đao động thương ở yến hội như đội trưởng thành vệ quân của ngươi đó.
Cổ Phương âm trầm nói:
- Cẩu quản gia, khiến cho ngài sợ hãi rồi, mấy người kia vẫn luôn do Lâm phó thống lĩnh chưởng quản, bình thường căn bản không xem tại hạ ra gì, quấy rầy Cẩu quản gia, mong ngài tha thứ.
- Đủ rồi, đừng nói nữa.
Cổ Phương khoát tay, quát lên:
- Đám người Kỷ Linh làm trái quân kỷ, trong mắt không có pháp kỷ, lại công nhiên tạo phản, người đâu, mau bắt bọn họ lại lôi ra chém cho ta.
Cổ Phương vừa dứt lời thì nghe rầm rầm một tiếng, hơn mười tên quan quân thủ vệ cầm vũ khí nháy mắt đã bao vây xung quanh mấy người Kỷ Linh.
Mọi người đều kinh hãi đứng bật dậy, vẻ mặt không rõ tại sao, nhưng cũng có không ít quan quân ánh mắt loé lên, rõ ràng Lâm Hùng phó thống lĩnh mất tích không rõ tin tức gần nửa tháng, Cổ Phương thống lĩnh liền muốn ra tay với những thủ hạ thân tín của Lâm Hùng phó thống lĩnh, một khi nhân mạch của Lâm Hùng phó thống lĩnh mất hết, chính thống lĩnh Hắc Trác lại bỏ mặc không quản thành vệ quân, tới lúc đó cả thành vệ quân sẽ trở thành thiên hạ của Cổ Phương thống lĩnh.
Trong hơn trăm quan quân ở đây, kỳ thật cũng có không ít người thân thiết với Lâm Hùng thống lĩnh, nhưng trong tình hình thế này, bọn họ căn bản không dám xuất đầu, nếu như xuất đầu thì căn bản chính là cầm chắc cái chết.
Trong đại sảnh, sát khí ngập tràn nồng đậm, hơn mười tên quan quân cấp bậc võ sư nhị giai đang vây kín đám người Kỷ Linh, không khí ngưng trọng tới mức khiến cho người khác không thở nổi.
Cổ Phương cao cao tại thượng, trong mắt lộ ra vẻ ngoan độc, vung tay lên, quát lớn:
- Động thủ, giết hết bọn phản tặc này cho ta.
- Vâng!
Hơn mười tên quan quân hét lớn một tiếng, vũ khí loé lên, lập tức chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này——
- Ha, ta lại muốn xem kẻ nào dám động thủ?
Đột nhiên một tiếng gầm lớn như lôi đình vang lên, chấn cho đại sảnh ầm ầm nổ vang, tiếng hét phẫn nộ vừa dứt thì một nam tử thân hình khôi ngô bước vào, ánh mắt của gã như điện, long hành hổ bộ, bước đi uy vũ sinh phong, khoé miệng mang theo nụ cười lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Cổ Phương, gương mặt cương nghị không giận mà tự uy.
Đám người trong đại sảnh lập tức xôn xao.
Người tới chính là Lâm Hùng.
Ánh mắt của Cổ Phương khựng lại, chợt cười lạnh đứng dậy:
- Ha ha ha, ta còn tưởng là ai, hoá ra là Lâm phó thống lĩnh, sao hả, gần đây không gặp, thân thể của Lâm phó thống lĩnh đã không sao rồi chứ?
Huyền Thiên Tôn Đế
Đánh giá:
Truyện Huyền Thiên Tôn Đế
Story
Chương 85: Lửa giận ngút trời (2)
10.0/10 từ 50 lượt.