Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 840: Tấm bia đá xếp hạng (2)
129@-- Còn có người đứng thứ tám lại là thiếu gia Mộ Dung Vân Vũ. Thiên phú của Mộ Dung thiếu gia, quả nhiên kinh người.
La Thành thì thào tự nói.
Trước đây La gia chính là thuộc hạ của Mộ Dung gia. La Thành và Mộ Dung Vân Vũ tất nhiên cũng hết sức quen thuộc.
Trên thực tế, trước đây thiên tài khiến La Thành sùng bái nhất, chính là Mộ Dung Vân Vũ. Tuy rằng hiện tại La gia không còn là thuộc hạ Mộ Dung gia. Nhưng loại tâm tư sùng bái được nuôi dưỡng thành từ nhỏ, dù thế nào cũng không có cách nào phai mờ.
- Nhìn xem. Lại có ba học viên mới tới. Thật là ngạc nhiên.
- Mẹ nó, cũng bởi vì những học viên mới này, mới khiến cho hôm nay ta sát hạch, cần phải chờ lâu như vậy. Thực sự xui xẻo.
Một ít học viên cũ bởi vì xếp hàng chờ đợi lâu, vô cùng khó chịu nói.
- Hừ, người kia giống như là Huyền Diệp. Nhỏ giọng một chút đi.
Một học viên cũ tinh mắt nhìn thấy đám người Diệp Huyền, thần sắc nhất thời kinh sợ, liền vội vàng nói.
- Huyền Diệp? Huyền Diệp là cọng hành nào?
Học viên cũ này vừa nghe thấy được một cái tên xa lạ lúc này vô cùng khó chịu nói.
Nhưng đột nhiên, hắn dường như nghĩ tới điều gì, giọng nói thoáng ngừng. Trên mặt phút chốc, trên mặt hắn lộ ra một vẻ kinh hãi, nghi ngờ nói:
- Ngươi là nói Huyền Diệp người đạt được danh hiệu đứng đầu trong lần sát hạch nhập học này, lưu lại cái tên ở vị trí tám mươi tám thước trên bia lưu danh, đồng thời bị Huyền Cơ Tông truy sát kia sao?
- Nếu không ngươi nghĩ là ai chứ? Trước đây thời điểm học viên mới sát hạch, ta đã ở tại hiện trường. Chính là người thiếu niên tóc đen đứng ở trong ba người kia, người trẻ tuổi nhất kia.
Học viên cũ đứng ở bên cạnh, âm thầm chỉ điểm.
Trong nháy mắt, trên trán hắn xuất hiện mồ hôi lạnh. Khi nhìn thấy Diệp Huyền không chú ý tới nơi đây, hắn vội vàng ngượng ngùng lui sang một bên. Hắn chỉ lo Diệp Huyền chú ý tới hắn.
Mà những người đang ở gần Diệp Huyền nghe được hai người này nói chuyện với nhau, cũng vội vàng tránh ra, giống như trốn tránh rắn rết.
- Diệp thiếu chính là Diệp thiếu, khí phách không tầm thường. Ngay cả học viên cũ đều phải sợ chúng ta.
La Thành thở dài nói.
Trương Liệt ở một bên lau mồ hôi lạnh.
- La Thành, bọn họ không phải sợ chúng ta, mà là sợ gây phiền toái trên thân.
- Ách, là như vậy sao? Ha hả, như nhau, như nhau.
La Thành có chút lúng túng nói.
Diệp Huyền thật ra không có biểu tình gì. Hắn vẫn thích sự yên tĩnh.
Nhưng hắn thật sự không nghĩ tới Cuồng Chiến truy sát mình, sẽ khiến cho danh tiếng của mình trở nên lớn như vậy.
- Huyền Diệp, ngươi cũng tới so? Vừa lúc, chúng ta ở tháp thí luyện này, lại so tài một hồi. Ngươi thấy như thế nào?
Một âm thanh với ý chí chiến đấu dạt dào truyền đến. Diệp Huyền quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Hầu Phi, vẻ mặt đầy ý chí chiến đấu nhìn mình chằm chằm.
Diệp Huyền sờ sờ mũi. Lòng hiếu thắng của gia hỏa này, thế nào lại mãnh liệt như vậy?
- Không có hứng thú.
Diệp Huyền lắc đầu:
- Loại so tài này, có ý nghĩa gì chứ?
- Đối với ngươi mà nói, không có ý nghĩa. Nhưng đối với ta mà nói, vô cùng có ý nghĩa. Ban đầu, mục tiêu ta gia nhập học viện Lam Quang, là trở thành thiên tài kiệt xuất nhất ở đây. Nhưng bây giờ, mục tiêu của ta đã thay đổi. Biến thành... Đđánh bại ngươi trước.
Ánh mắt Hầu Phi lạnh lùng nói.
- Ngươi không cần trả lời. Ngươi cũng có thể không đáp ứng. Nhưng mục tiêu của ta, là trong sát hạch đệ tử nội viện tháng sau, hi vọng ở nơi đó, ta có thể nhìn thấy ngươi.
Hầu Phi nói xong, cũng không chờ Diệp Huyền nói gì, đã xoay người đi trở lại chỗ của mình lúc ban đầu. Hắn ngồi xuống xếp bằng, không coi ai ra gì.
- Gia hỏa này, thật điên cuồng.
- Sát hạch đệ tử nội viện tháng sau? Tiểu tử này là đang nói đùa sao? Một học viên vừa mới nhập học, thật đúng là dám nói.
- A, độ cao này thật kinh người. Cho dù là ở trong nội viện, cao hơn hắn, cũng lác đác không có mấy người đâu.
- Đáng tiếc. Mới tháng thứ nhất hắn đã muốn gia nhập nội viện, ý nghĩ cũng quá kỳ lạ. Nếu như nội viện thật sự đơn giản như vậy, đã không phải là nội viện nữa.
- Chúng ta sẽ chờ xem, một đám học viên mới không biết trời cao đất rộng sẽ thế nào.
Từng nhóm học viên cũ vừa nghe nói như thế, không khỏi bàn luận ầm ĩ.
- Gia hỏa rắm thối.
Trương Liệt cũng mím miệng một cái, nói.
- Muốn cùng Diệp thiếu so đấu sao? Trở lại tu luyện thêm mấy năm lại nói tiếp.
- Có ý tứ.
Diệp Huyền lại mỉm cười.
Ngay vào lúc này, một học viên mới sát hạch thất bại, từ trong đó lui đi ra.
Tên của hắn,lập tức xuất hiện ở vị trí tầng thứ nhất của tấm bia đá xếp hạng. Đồng thời ở trong rất nhiều học viên tầng thứ nhất, cũng thuộc về một trong mấy người cuối cùng.
- A, ở tầng thứ nhất của tháp thí luyện, chỉ kiên trì chưa tới mười lần hít thở. Mgười như vậy, lại có thể gia nhập vào học viện Lam Quang chúng ta?
Không ít học viên cũ cười giễu cợt một tiếng, vẻ mặt lộ vẻ khinh thường.
Người này tuy rằng thông qua sát hạch nhập học, nhưng hiển nhiên cũng không phải là một thiên tài.
Trên mặt của người học viên mới này đỏ bừng, trở lại trong đám bằng hữu.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Bằng hữu của hắn hỏi.
- Ta cũng không biết.
Sắc mặt của học viên mới này hết sức khó coi, xấu hổ nói:
- Ở bên ngoài, ta cũng khiêu chiến thiên tài vượt cấp. Nhưng ở trong tháp thí luyện, rõ ràng người đối diện kia có tu vi, thực lực giống của ta như đúc. Nhưng chiêu thức của hắn, quá tinh diệu. Ta mới đánh mấy hiệp, đã bị hắn chém giết.
Vẻ mặt hắn vẫn không thể tin được. Hắn không rõ tại sao mình thất bại nhanh thế nào.
Ở bên ngoài, hắn ngay cả cường giả cao hơn một cấp cũng có thể đánh bại.
- Ha hả, khiêu chiến vượt cấp, khiêu chiến vượt cấp đã cho rằng mình là thiên tài sao?
- Tháp thí luyện, sát hạch là thiên phú chiến đấu, không phải ở bên ngoài có thể chiến đấu vượt cấp, lại nhất định có thể đánh bại đối thủ.
Trên mặt không ít học viên cũ đầy vẻ trào phúng, khiến cho đầu của học viên mới này càng cúi xuống thấp hơn.
Huyền Thiên Tôn Đế
La Thành thì thào tự nói.
Trước đây La gia chính là thuộc hạ của Mộ Dung gia. La Thành và Mộ Dung Vân Vũ tất nhiên cũng hết sức quen thuộc.
Trên thực tế, trước đây thiên tài khiến La Thành sùng bái nhất, chính là Mộ Dung Vân Vũ. Tuy rằng hiện tại La gia không còn là thuộc hạ Mộ Dung gia. Nhưng loại tâm tư sùng bái được nuôi dưỡng thành từ nhỏ, dù thế nào cũng không có cách nào phai mờ.
- Nhìn xem. Lại có ba học viên mới tới. Thật là ngạc nhiên.
- Mẹ nó, cũng bởi vì những học viên mới này, mới khiến cho hôm nay ta sát hạch, cần phải chờ lâu như vậy. Thực sự xui xẻo.
Một ít học viên cũ bởi vì xếp hàng chờ đợi lâu, vô cùng khó chịu nói.
- Hừ, người kia giống như là Huyền Diệp. Nhỏ giọng một chút đi.
Một học viên cũ tinh mắt nhìn thấy đám người Diệp Huyền, thần sắc nhất thời kinh sợ, liền vội vàng nói.
- Huyền Diệp? Huyền Diệp là cọng hành nào?
Học viên cũ này vừa nghe thấy được một cái tên xa lạ lúc này vô cùng khó chịu nói.
Nhưng đột nhiên, hắn dường như nghĩ tới điều gì, giọng nói thoáng ngừng. Trên mặt phút chốc, trên mặt hắn lộ ra một vẻ kinh hãi, nghi ngờ nói:
- Ngươi là nói Huyền Diệp người đạt được danh hiệu đứng đầu trong lần sát hạch nhập học này, lưu lại cái tên ở vị trí tám mươi tám thước trên bia lưu danh, đồng thời bị Huyền Cơ Tông truy sát kia sao?
- Nếu không ngươi nghĩ là ai chứ? Trước đây thời điểm học viên mới sát hạch, ta đã ở tại hiện trường. Chính là người thiếu niên tóc đen đứng ở trong ba người kia, người trẻ tuổi nhất kia.
Học viên cũ đứng ở bên cạnh, âm thầm chỉ điểm.
Trong nháy mắt, trên trán hắn xuất hiện mồ hôi lạnh. Khi nhìn thấy Diệp Huyền không chú ý tới nơi đây, hắn vội vàng ngượng ngùng lui sang một bên. Hắn chỉ lo Diệp Huyền chú ý tới hắn.
Mà những người đang ở gần Diệp Huyền nghe được hai người này nói chuyện với nhau, cũng vội vàng tránh ra, giống như trốn tránh rắn rết.
- Diệp thiếu chính là Diệp thiếu, khí phách không tầm thường. Ngay cả học viên cũ đều phải sợ chúng ta.
La Thành thở dài nói.
Trương Liệt ở một bên lau mồ hôi lạnh.
- La Thành, bọn họ không phải sợ chúng ta, mà là sợ gây phiền toái trên thân.
- Ách, là như vậy sao? Ha hả, như nhau, như nhau.
La Thành có chút lúng túng nói.
Diệp Huyền thật ra không có biểu tình gì. Hắn vẫn thích sự yên tĩnh.
Nhưng hắn thật sự không nghĩ tới Cuồng Chiến truy sát mình, sẽ khiến cho danh tiếng của mình trở nên lớn như vậy.
- Huyền Diệp, ngươi cũng tới so? Vừa lúc, chúng ta ở tháp thí luyện này, lại so tài một hồi. Ngươi thấy như thế nào?
Một âm thanh với ý chí chiến đấu dạt dào truyền đến. Diệp Huyền quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Hầu Phi, vẻ mặt đầy ý chí chiến đấu nhìn mình chằm chằm.
Diệp Huyền sờ sờ mũi. Lòng hiếu thắng của gia hỏa này, thế nào lại mãnh liệt như vậy?
- Không có hứng thú.
Diệp Huyền lắc đầu:
- Loại so tài này, có ý nghĩa gì chứ?
- Đối với ngươi mà nói, không có ý nghĩa. Nhưng đối với ta mà nói, vô cùng có ý nghĩa. Ban đầu, mục tiêu ta gia nhập học viện Lam Quang, là trở thành thiên tài kiệt xuất nhất ở đây. Nhưng bây giờ, mục tiêu của ta đã thay đổi. Biến thành... Đđánh bại ngươi trước.
Ánh mắt Hầu Phi lạnh lùng nói.
- Ngươi không cần trả lời. Ngươi cũng có thể không đáp ứng. Nhưng mục tiêu của ta, là trong sát hạch đệ tử nội viện tháng sau, hi vọng ở nơi đó, ta có thể nhìn thấy ngươi.
Hầu Phi nói xong, cũng không chờ Diệp Huyền nói gì, đã xoay người đi trở lại chỗ của mình lúc ban đầu. Hắn ngồi xuống xếp bằng, không coi ai ra gì.
- Gia hỏa này, thật điên cuồng.
- Sát hạch đệ tử nội viện tháng sau? Tiểu tử này là đang nói đùa sao? Một học viên vừa mới nhập học, thật đúng là dám nói.
- A, độ cao này thật kinh người. Cho dù là ở trong nội viện, cao hơn hắn, cũng lác đác không có mấy người đâu.
- Đáng tiếc. Mới tháng thứ nhất hắn đã muốn gia nhập nội viện, ý nghĩ cũng quá kỳ lạ. Nếu như nội viện thật sự đơn giản như vậy, đã không phải là nội viện nữa.
- Chúng ta sẽ chờ xem, một đám học viên mới không biết trời cao đất rộng sẽ thế nào.
Từng nhóm học viên cũ vừa nghe nói như thế, không khỏi bàn luận ầm ĩ.
- Gia hỏa rắm thối.
Trương Liệt cũng mím miệng một cái, nói.
- Muốn cùng Diệp thiếu so đấu sao? Trở lại tu luyện thêm mấy năm lại nói tiếp.
- Có ý tứ.
Diệp Huyền lại mỉm cười.
Ngay vào lúc này, một học viên mới sát hạch thất bại, từ trong đó lui đi ra.
Tên của hắn,lập tức xuất hiện ở vị trí tầng thứ nhất của tấm bia đá xếp hạng. Đồng thời ở trong rất nhiều học viên tầng thứ nhất, cũng thuộc về một trong mấy người cuối cùng.
- A, ở tầng thứ nhất của tháp thí luyện, chỉ kiên trì chưa tới mười lần hít thở. Mgười như vậy, lại có thể gia nhập vào học viện Lam Quang chúng ta?
Không ít học viên cũ cười giễu cợt một tiếng, vẻ mặt lộ vẻ khinh thường.
Người này tuy rằng thông qua sát hạch nhập học, nhưng hiển nhiên cũng không phải là một thiên tài.
Trên mặt của người học viên mới này đỏ bừng, trở lại trong đám bằng hữu.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Bằng hữu của hắn hỏi.
- Ta cũng không biết.
Sắc mặt của học viên mới này hết sức khó coi, xấu hổ nói:
- Ở bên ngoài, ta cũng khiêu chiến thiên tài vượt cấp. Nhưng ở trong tháp thí luyện, rõ ràng người đối diện kia có tu vi, thực lực giống của ta như đúc. Nhưng chiêu thức của hắn, quá tinh diệu. Ta mới đánh mấy hiệp, đã bị hắn chém giết.
Vẻ mặt hắn vẫn không thể tin được. Hắn không rõ tại sao mình thất bại nhanh thế nào.
Ở bên ngoài, hắn ngay cả cường giả cao hơn một cấp cũng có thể đánh bại.
- Ha hả, khiêu chiến vượt cấp, khiêu chiến vượt cấp đã cho rằng mình là thiên tài sao?
- Tháp thí luyện, sát hạch là thiên phú chiến đấu, không phải ở bên ngoài có thể chiến đấu vượt cấp, lại nhất định có thể đánh bại đối thủ.
Trên mặt không ít học viên cũ đầy vẻ trào phúng, khiến cho đầu của học viên mới này càng cúi xuống thấp hơn.
Huyền Thiên Tôn Đế
Đánh giá:
Truyện Huyền Thiên Tôn Đế
Story
Chương 840: Tấm bia đá xếp hạng (2)
10.0/10 từ 50 lượt.