Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 787: Kim Lân ra tay (1)
107@-Diệp Huyền toàn lực chống đỡ.
Ầm ầm ầm.
Những tiếng động lớn vang lên.
Trong nháy mắt, áo giáp nham thạch phía ngoài thân thể hắn chợt nát bấy. Bản thân hắn giống như chiếc diều đứt giây bay đi. Một lực lượng Vũ Hồn khủng khiếp, điên cuồng tràn vào bên trong thân thể hắn, mang theo tất cả cuốn về phía đầu của hắn.
Ầm một tiếng.
Diệp Huyền lại một lần nữa phun ra một búng máu. Đồng thời trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.
Ban đầu, hắn vốn cho rằng, dựa vào thực lực của mình, cho dù không thể giết chết được Tần Phong, cũng có thể cùng hắn chiến đấu một trận không phân thắng bại. Nhưng hiện tại xem ra, lại là suy nghĩ của một mình hắn.
Hắn mới là ngũ giai nhị trọng. Mặc dù có rất nhiều thủ đoạn và bảo vật, nhưng hắn vẫn không có cách nào phát huy ra uy lực của những bảo vật này.
Không nói gì khác, nếu như hiện tại hắn đã là Vũ Tôn lục giai, Tần Phong lại căn bản không có cách nào dễ dàng đánh bay Trấn Nguyên Thạch của hắn. Thậm chí Tần Phong không có cách nào từ trong con mắt Huyễn Cấm của hắn thoát ra được dễ dàng như vậy được.
- Tu vi, vẫn tu vi không đủ.
Trong lòng Diệp Huyền âm thầm thề, chờ sau khi giải quyết xong chuyện bên này, hắn nhất định phải mau chóng nâng cao tu vi của mình.
Loại cảm giác khắp nơi đều bị bó tay bó chân như vậy, thật sự làm cho hắn rất khó chịu.
- Ừ? Tiểu tử ngươi lại còn không chết?
Cách đó không xa, Tần Phong lau đi vết máu tươi bên khóe miệng, chậm rãi đi về phía trước. Hắn giật mình nhìn Diệp Huyền trọng thương nằm ở nơi đó.
Một đòn vừa rồi, hắn căn bản không có nương tay. Lực lượng Vũ Hồn và áo nghĩa hỏa diễm kết hợp, uy lực lớn kinh người.
Bình thường những võ giả mới vào Vũ Vương thất giai bị đánh trúng, bản thân cũng sẽ bị trọng thương. Diệp Huyền không ngờ không có chết đi. Điều này khiến cho hắn kinh ngạc vạn phần.
Gia hỏa này, đơn giản là thân bất tử.
- Chỉ có điều tuy rằng ngươi không chết, nhưng so với chết cũng không khác biệt cho lắm.
Ngay sau đó, Tần Phong lại là thốt ra một tiếng âm u lạnh lẽo giễu cợt. Lúc trước một đòn kia, ẩn chứa uy lực Vũ Hồn lục tinh của hắn. Đồng thời bên trong còn có chứa áo nghĩa hỏa diễm cường đại. Hiện tại lực lượng Vũ Hồn và hỏa độc kết hợp với nhau, cho dù Diệp Huyền không chết, cũng đã là một phế nhân.
- Ngươi có phải cảm thấy, bây giờ ngươi đã nắm chắc phần thắng hay không?
Diệp Huyền đột nhiên cười lạnh nói.
Bước chân của Tần Phong, thoáng dừng lại. Ánh mắt hắn thâm trầm lạnh lẽo, quan sát từ Diệp Huyền trên xuống dưới. Không biết tại sao, trong lòng hắn có một loại cảm giác vô cùng không thoải mái.
Bởi vì cho dù đến bây giờ, hắn từ trên mặt Diệp Huyền, không ngờ vẫn không nhìn thấy được một chút sợ hãi nào.
Trong lòng hắn cảm thấy có chút khó có thể nào tin nổi. Lẽ nào Diệp Huyền này căn bản không sợ chết hay sao? Nhưng cho dù hắn không có sợ chết, ở dưới tình huống như vậy, cũng không đến nổi ngay cả một chút sợ hãi cũng không có chứ?
Thần sắc của Diệp Huyền kia, thản nhiên, tự tin, dường như tất cả đều vô cùng tự tin, căn bản không có loại biểu hiện tuyệt vọng của người sắp chết này.
Trong lòng Tần Phong chợt đập mạnh. Lẽ nào Lục Ly bọn họ, đã sớm mai phục ở bốn phía xung quanh đây rồi hay sao? Bằng không tiểu tử này làm sao có thể thản nhiên tự đắc như vậy? Hoàn toàn không có một chút vẻ sợ hãi nào. Hơn nữa hắn còn có thể nói ra những lời như vậy?
Nghĩ tới đây, Tần Phong vội vàng phóng huyền thức ra ngoài, tìm kiếm ở khắp nơi trong núi rừng. Chỉ có điều, mặc cho hắn tìm kiếm như thế nào, căn bản lại không có phát hiện có cường giả nào mai phục tại bốn phía xung quanh.
- Tiểu tử, đã chết đến nơi rồi, ngươi lại còn giả thần giả quỷ. Chờ tới thời điểm, ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không thể, ta xem ngươi còn có thể dương dương tự đắc như vậy nữa hay không?
Sau khi phát hiện không có ai, trong lòng Tần Phong lúc này mới trấn tĩnh lại. Đồng thời hắn quát lạnh một tiếng, một quyền tập kích ra, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh về phía đan điền của Diệp Huyền. Chỉ một thoáng, một Huyền Nguyên khủng khiếp giống như dòng nước lũ trùng kích tới, điên cuồng cuốn về phía Diệp Huyền.
Hiển nhiên, trong miệng hắn nói đặc biệt không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn khiếp sợ có người nào đó đột nhiên xuất hiện, cứu Diệp Huyền.
Thật ra biểu tình của Diệp Huyền, quá mức bình tĩnh lạnh lùng. So với tình cảnh của hắn hiện tại, tuyệt nhiên không thích hợp.
Khắp bầu trời là hỏa diễm màu đỏ, trong nháy mắt cắn nuốt lấy Diệp Huyền.
Thời khắc mấu chốt, Diệp Huyền nhẹ nhàng mở ra túi linh hoàn của mình, đồng thời thản nhiên nói.
- Kim Lân, ra đi.
Vừa dứt lời, một cái bóng màu vàng, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền.
Ầm ầm!
Tần Phong chỉ cảm thấy hai nắm đấm của mình giống như là đánh lên một khối thép đen cứng rắn. Cánh tay hắn bị chấn động tới mức tê dại.
Cái gì vậy?
Toàn thân Tần Phong không tự chủ được lui về phía sau. Sau đó hắn ngẩng đầu giật mình nhìn về phía cái bóng màu vàng vừa đột nhiên xuất hiện này.
Hắn chỉ nhìn thấy có một người thanh niên tóc màu vàng, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền, ngăn chặn một quyền kia của mình, đôi con ngươi màu vàng, yêu dị nhìn mình.
Người thanh niên từ đâu tới?
Trong lòng Tần Phong không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bởi vì hắn căn bản không có nhìn thấy được quá trình đối phương xuất hiện. Thật giống như hắn đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Huyền Diệp vậy.
- Các hạ là ai? Vì sao lại muốn nhúng tay vào trong ân oán của tại hạ và người này!
Gương mặt Tần Phong thâm trầm nói. Từ trên người của người thanh niên tóc vàng, hắn cảm nhận được một loại khí tức vô cùng yêu dị.
Hơn nữa, thực lực của đối phương vô cùng mạnh mẽ. Người trẻ tuổi như vậy, lại chính là cường giả Vũ Vương thất giai.
Chỉ là Kim Lân căn bản hoàn toàn không có để ý đến hắn, mà lại nhìn về phía Diệp Huyền.
- Điện hạ, có phải là lại muốn ta ra tay hay không? Hắc hắc, gia hỏa lần này, thực lực hình như không tệ lắm. Đã lâu rồi ta không có hoạt động một chút, thực sự hưng phấn.
Kim Lân vươn người một cái. Sau đó hắn toét miệng cười. Trong con ngươi màu vàng lộ ra vẻ hưng phấn.
Trong con ngươi Diệp Huyền lộ ra một tia sát cơ. Hắn thản nhiên nói:
- Kim Lân, gia hỏa này lại giao cho ngươi. Nhớ đừng để cho hắn chạy thoát.
- Vâng, điện hạ.
Kim Lân cười một chút. Hai con mắt yêu dị màu vàng của hắn nhìn về phía Tần Phong.
Điện hạ?
Trong lòng Tần Phong hoàn toàn bối rối. Hắn có chút nghi hoặc nhìn về phía Diệp Huyền.
Huyền Thiên Tôn Đế
Ầm ầm ầm.
Những tiếng động lớn vang lên.
Trong nháy mắt, áo giáp nham thạch phía ngoài thân thể hắn chợt nát bấy. Bản thân hắn giống như chiếc diều đứt giây bay đi. Một lực lượng Vũ Hồn khủng khiếp, điên cuồng tràn vào bên trong thân thể hắn, mang theo tất cả cuốn về phía đầu của hắn.
Ầm một tiếng.
Diệp Huyền lại một lần nữa phun ra một búng máu. Đồng thời trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.
Ban đầu, hắn vốn cho rằng, dựa vào thực lực của mình, cho dù không thể giết chết được Tần Phong, cũng có thể cùng hắn chiến đấu một trận không phân thắng bại. Nhưng hiện tại xem ra, lại là suy nghĩ của một mình hắn.
Hắn mới là ngũ giai nhị trọng. Mặc dù có rất nhiều thủ đoạn và bảo vật, nhưng hắn vẫn không có cách nào phát huy ra uy lực của những bảo vật này.
Không nói gì khác, nếu như hiện tại hắn đã là Vũ Tôn lục giai, Tần Phong lại căn bản không có cách nào dễ dàng đánh bay Trấn Nguyên Thạch của hắn. Thậm chí Tần Phong không có cách nào từ trong con mắt Huyễn Cấm của hắn thoát ra được dễ dàng như vậy được.
- Tu vi, vẫn tu vi không đủ.
Trong lòng Diệp Huyền âm thầm thề, chờ sau khi giải quyết xong chuyện bên này, hắn nhất định phải mau chóng nâng cao tu vi của mình.
Loại cảm giác khắp nơi đều bị bó tay bó chân như vậy, thật sự làm cho hắn rất khó chịu.
- Ừ? Tiểu tử ngươi lại còn không chết?
Cách đó không xa, Tần Phong lau đi vết máu tươi bên khóe miệng, chậm rãi đi về phía trước. Hắn giật mình nhìn Diệp Huyền trọng thương nằm ở nơi đó.
Một đòn vừa rồi, hắn căn bản không có nương tay. Lực lượng Vũ Hồn và áo nghĩa hỏa diễm kết hợp, uy lực lớn kinh người.
Bình thường những võ giả mới vào Vũ Vương thất giai bị đánh trúng, bản thân cũng sẽ bị trọng thương. Diệp Huyền không ngờ không có chết đi. Điều này khiến cho hắn kinh ngạc vạn phần.
Gia hỏa này, đơn giản là thân bất tử.
- Chỉ có điều tuy rằng ngươi không chết, nhưng so với chết cũng không khác biệt cho lắm.
Ngay sau đó, Tần Phong lại là thốt ra một tiếng âm u lạnh lẽo giễu cợt. Lúc trước một đòn kia, ẩn chứa uy lực Vũ Hồn lục tinh của hắn. Đồng thời bên trong còn có chứa áo nghĩa hỏa diễm cường đại. Hiện tại lực lượng Vũ Hồn và hỏa độc kết hợp với nhau, cho dù Diệp Huyền không chết, cũng đã là một phế nhân.
- Ngươi có phải cảm thấy, bây giờ ngươi đã nắm chắc phần thắng hay không?
Diệp Huyền đột nhiên cười lạnh nói.
Bước chân của Tần Phong, thoáng dừng lại. Ánh mắt hắn thâm trầm lạnh lẽo, quan sát từ Diệp Huyền trên xuống dưới. Không biết tại sao, trong lòng hắn có một loại cảm giác vô cùng không thoải mái.
Bởi vì cho dù đến bây giờ, hắn từ trên mặt Diệp Huyền, không ngờ vẫn không nhìn thấy được một chút sợ hãi nào.
Trong lòng hắn cảm thấy có chút khó có thể nào tin nổi. Lẽ nào Diệp Huyền này căn bản không sợ chết hay sao? Nhưng cho dù hắn không có sợ chết, ở dưới tình huống như vậy, cũng không đến nổi ngay cả một chút sợ hãi cũng không có chứ?
Thần sắc của Diệp Huyền kia, thản nhiên, tự tin, dường như tất cả đều vô cùng tự tin, căn bản không có loại biểu hiện tuyệt vọng của người sắp chết này.
Trong lòng Tần Phong chợt đập mạnh. Lẽ nào Lục Ly bọn họ, đã sớm mai phục ở bốn phía xung quanh đây rồi hay sao? Bằng không tiểu tử này làm sao có thể thản nhiên tự đắc như vậy? Hoàn toàn không có một chút vẻ sợ hãi nào. Hơn nữa hắn còn có thể nói ra những lời như vậy?
Nghĩ tới đây, Tần Phong vội vàng phóng huyền thức ra ngoài, tìm kiếm ở khắp nơi trong núi rừng. Chỉ có điều, mặc cho hắn tìm kiếm như thế nào, căn bản lại không có phát hiện có cường giả nào mai phục tại bốn phía xung quanh.
- Tiểu tử, đã chết đến nơi rồi, ngươi lại còn giả thần giả quỷ. Chờ tới thời điểm, ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không thể, ta xem ngươi còn có thể dương dương tự đắc như vậy nữa hay không?
Sau khi phát hiện không có ai, trong lòng Tần Phong lúc này mới trấn tĩnh lại. Đồng thời hắn quát lạnh một tiếng, một quyền tập kích ra, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh về phía đan điền của Diệp Huyền. Chỉ một thoáng, một Huyền Nguyên khủng khiếp giống như dòng nước lũ trùng kích tới, điên cuồng cuốn về phía Diệp Huyền.
Hiển nhiên, trong miệng hắn nói đặc biệt không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn khiếp sợ có người nào đó đột nhiên xuất hiện, cứu Diệp Huyền.
Thật ra biểu tình của Diệp Huyền, quá mức bình tĩnh lạnh lùng. So với tình cảnh của hắn hiện tại, tuyệt nhiên không thích hợp.
Khắp bầu trời là hỏa diễm màu đỏ, trong nháy mắt cắn nuốt lấy Diệp Huyền.
Thời khắc mấu chốt, Diệp Huyền nhẹ nhàng mở ra túi linh hoàn của mình, đồng thời thản nhiên nói.
- Kim Lân, ra đi.
Vừa dứt lời, một cái bóng màu vàng, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền.
Ầm ầm!
Tần Phong chỉ cảm thấy hai nắm đấm của mình giống như là đánh lên một khối thép đen cứng rắn. Cánh tay hắn bị chấn động tới mức tê dại.
Cái gì vậy?
Toàn thân Tần Phong không tự chủ được lui về phía sau. Sau đó hắn ngẩng đầu giật mình nhìn về phía cái bóng màu vàng vừa đột nhiên xuất hiện này.
Hắn chỉ nhìn thấy có một người thanh niên tóc màu vàng, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền, ngăn chặn một quyền kia của mình, đôi con ngươi màu vàng, yêu dị nhìn mình.
Người thanh niên từ đâu tới?
Trong lòng Tần Phong không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bởi vì hắn căn bản không có nhìn thấy được quá trình đối phương xuất hiện. Thật giống như hắn đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Huyền Diệp vậy.
- Các hạ là ai? Vì sao lại muốn nhúng tay vào trong ân oán của tại hạ và người này!
Gương mặt Tần Phong thâm trầm nói. Từ trên người của người thanh niên tóc vàng, hắn cảm nhận được một loại khí tức vô cùng yêu dị.
Hơn nữa, thực lực của đối phương vô cùng mạnh mẽ. Người trẻ tuổi như vậy, lại chính là cường giả Vũ Vương thất giai.
Chỉ là Kim Lân căn bản hoàn toàn không có để ý đến hắn, mà lại nhìn về phía Diệp Huyền.
- Điện hạ, có phải là lại muốn ta ra tay hay không? Hắc hắc, gia hỏa lần này, thực lực hình như không tệ lắm. Đã lâu rồi ta không có hoạt động một chút, thực sự hưng phấn.
Kim Lân vươn người một cái. Sau đó hắn toét miệng cười. Trong con ngươi màu vàng lộ ra vẻ hưng phấn.
Trong con ngươi Diệp Huyền lộ ra một tia sát cơ. Hắn thản nhiên nói:
- Kim Lân, gia hỏa này lại giao cho ngươi. Nhớ đừng để cho hắn chạy thoát.
- Vâng, điện hạ.
Kim Lân cười một chút. Hai con mắt yêu dị màu vàng của hắn nhìn về phía Tần Phong.
Điện hạ?
Trong lòng Tần Phong hoàn toàn bối rối. Hắn có chút nghi hoặc nhìn về phía Diệp Huyền.
Huyền Thiên Tôn Đế
Đánh giá:
Truyện Huyền Thiên Tôn Đế
Story
Chương 787: Kim Lân ra tay (1)
10.0/10 từ 50 lượt.