Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 782: Đối chiến Tần Phong (2)
131@-- Ta nghĩ có lẽ là La gia Huyền Diệp ah?
- Rất có thể.
Chuyện của Diệp Huyền và Tần gia đã truyền khắp cả đế đô, không người không biết, không người không hiểu, bởi vậy mọi người nhanh chóng nghĩ tới Diệp Huyền.
Cả đám thổn thức không thôi.
Ba người Lục Ly đại sư biết rõ tin tức Diệp Huyền sau đó điên cuồng bay đi ngàn dặm, nhưng như cũ không có thể tìm được Diệp Huyền và Tần Phong bóng dáng.
- Rốt cuộc hai người đi nơi nào?
Trên mặt ba người tràn ngâp lo lắng.
Bọn họ đều biết rõ thực lực của Diệp Huyền, hắn chỉ là Vũ Tông ngũ giai, trước mặt Tần Phong không có lực hoàn thủ.
Khả năng Diệp Huyền vẫn lạc cực kỳ to lớn.
Hiện tại dấu vết huyền khí trên không trung đã biến mất không thấy gì nữa, ba người giống như con ruồi bay loạn căn bản không biết nên đi đâu tìm.
- Tiếp tục như vậy không được, ba người chúng ta tách nhau ra tìm.
Lúc này ba người định ra lộ tuyến và đi tìm.
Đây là biện pháp duy nhất, bọn họ chỉ có thể chờ mong Diệp Huyền vận khí tốt có thể đào thoát khỏi Tần Phong đuổi giết, hoặc là bọn họ có thể đuổi kịp.
Nếu không...
Nghĩ đến kết quả trong lòng ba người vô cùng âm trầm và nặng nề.
Bên ngoài đế đô, tại một sơn mạch hoang vu.
Một bóng người trong lôi quang đang nhanh chóng bay về phía trước.
Sau lưng hắn có hào quang màu đỏ theo đuôi phía sau, theo sát không bỏ.
- Gia hỏa này có linh bảo phi hành cấp bậc gì, tại sao đuổi theo nửa canh giờ mà không kịp, thật sự là đáng giận.
Tần Phong một đường truy đuổi Diệp Huyền, vốn cho rằng có thể vượt qua nhanh chóng nhưng làm hắn không ngờ là tốc độ phi hành của Diệp Huyền quả thực nhanh kinh người, cho dù hắn toàn lực phi hành cũng chỉ có thể theo đuôi mà không cách nào đuổi theo Diệp Huyền.
Hai người một đường truy đuổi lẫn nhau đã sớm rời khỏi phạm vi đế đô, lúc này đi và sơn mạch cực kỳ to lớn bên ngoài đế đô.
- Ta cũng không tin đã phi hành nửa canh giờ, huyền lực trong người tiểu tử kia còn có thể kiên trì bao nhiêu thời gian.
Tần Phong cắn răng, ánh mắt hung ác.
Lúc này hắn chuẩn bị theo sau, chỉ thấy Diệp Huyền phia trước thay đổi phương hướng và hạ xuống phiến núi rừng hoang vu.
Muốn dựa vào rừng cây rậm rạp chạy trốn sao?
Tần Phong xùy cười một tiếng, nhanh chóng hạ xuống.
Làm hắn giật mình là Huyền Diệp lẳng lặng đứng dưới rừng cây lạnh lùng nhìn hắn, hoàn toàn không tiêp tục chạy trốn.
- Tiểu tử, tại sao ngươi không chạy? Là huyền lực trong người tiêu hao không còn sao?
Tần Phong đáp xuống trước mặt Diệp Huyền và cười nói lạnh lùng:
- Ngươi một Vũ Tông ngũ giai có thể trốn lâu khi bị Vũ Vương thất giai đuổi theo như vậy, linh bảo phi hành không tồi ah tuy ngươi yên tâm, linh bảo phi hành này sắp là của ta.
Trong nội tâm Tần Phong đã sớm nhận định Diệp Huyền là người chết..
Gương mặt âm trầm cay độc.
Nếu như không vì Diệp Huyền, Tần gia bọn họ hiện tại vẫn là một trong bốn đại hào phú Hạo Thiên đế quốc, nhưng bây giờ cũng bởi vì tiểu tử này nên Tần gia loạn trong giặc ngoài, đã rơi xuống ngàn trượng tại đế đô.
Mỗi lần nghĩ tới đây Tần Phong lại có xúc động ăn tươi nuốt sống Diệp Huyền.
Hiện tại hắn rất muốn nhìn thấy trên mặt Diệp Huyền có thần thái sợ hãi và hối hận không nguôi.
Đáng tiếc kết quả làm cho hắn thất vọng rồi.
Lúc này vẻ mặt Diệp Huyềnbình tĩnh, khẽ cười nói:
- Tần Phong gia chủ, kỳ thật ân oán giữa ta và ngươi là ngoài ý muốn, cần gì phải chém chém giết giết chứ? Không bằng chúng ta hôm nay ở chỗ này nâng cốc ngôn hoan, biến chiến tranh thành tơ lụa, ngươi cảm thấy như thế nào?
Diệp Huyền nói chuyện bình thản như không làm nội tâm Tần Phong cực kỳ khó chịu.
Phòng đấu giá, phường thị, Diệp Huyền lúc ấy nói chuyện bình tĩnh làm nội tâm của hắn tức giận và phẫn uất không nơi phát tiết.
Tần Phong hung ác nói ra:
- Thời điểm này còn muốn biến chiến tranh thành tơ lụa? Nằm mơ, mặc kệ ngươi có lai lịch gì, có hậu trường gì, hôm nay khu vực núi rừng hoang vu nơi đây chính là nơi chôn thây ngươi.
Diệp Huyền lắc đầu, thở dài một tiếng:
- Xem ra hai chúng ta không thể nói chuyện với nhau rồi.
- Ha ha ha.
Tần Phong không nhịn được cười to, trong ánh mắt hắn bắn ra hào quang ngoan độc.
- Nói chuyện? Ngươi là một tiểu tử miệng còn hôi sữa có tư cách gì nói chuyện với ta? Đừng cầu xin tha thứ, ngươi lại cầu xin tha thứ cũng vô dụng, hôm nay ta chẳng những muốn giết ngươi, càng muốn bầm thây ngươi thành vạn đoạn, cắt huyết nhục của ngươi thành khối nhỏ ném thi thể của ngươi cho yêu thú ăn mới có thể giải mối hận trong lòng của ta.
Tần Phong chẳng muốn nói nhảm cái gì, hắn lập tức nâng chưởng đánh thẳng vào đỉnh đầu Diệp Huyền.
Oanh!
Huyền nguyên thất giai hỏa hệ bộc phát đáng sợ, hóa thành một bức màn màu đỏ tươi, trong bức màn có hình thành bàn tay đỏ rực như lửa nghiền áp xuống.
- Ha ha, chết đi! Vốn ngươi có cơ hội còn sống, chỉ tiếc ngươi tự đẩy mình vào tuyệt lộ.
Tần Phong cười to dữ tợn.
Trong lòng của hắn cảm thấy buồn cười vì Diệp Huyền ngu xuẩn, nếu như ngay từ đầu Diệp Huyền trực tiếp bay vút ngược trở về đế đô có lẽ còn có được hi vọng sống sót, hết lần này tới lần khác hắn chạy về hướng sơn mạch hoang vu không người, trực tiếp đoạn tuyệt hi vọng sống sót của bản thân, cũng đẩy bản thân vào tuyệt lộ.
Oanh!
Bàn tay hỏa diễm từ trên trời giáng xuống, hỏa diễm nóng rực nung đỏ gương mặt Diệp Huyền.
Hỏa diễm chi lực cực kỳ khủng bố.
Trong nội tâm Diệp Huyền âm thầm kinh hãi, hắn vận chuyển huyền lực trong người.
Vào lúc cự chưởng màu đỏ giáng xuống, sau lưng Diệp Huyền xuất hiện cánh chim màu tím vỗ nhẹ và né sang một bên.
Muốn đi?
Huyền thức của Tần Phong thời khắc chú ý Diệp Huyền, nhìn thấy hắn tránh né liền cười dữ tợn, thúc dục chưởng lực và đuổi theo.
Oanh phanh!
Tiếng nổ to lớn vang lên, địa vực trong phạm vi mười trượng tất cả đều hóa thành biển lửa đỏ rực, lực lượng tuyệt cường bộc phát, cây cối nham thạch chung quanh lập tức biến thành dung nham,.
Trong lưc trùng kích có bóng người màu tím phóng lên trời, bộ dạng vô cùng chật vật.
- Huyền nguyên chi lực cực kỳ khủng bố, cuồng bạo cương mãnh uy lực vô cùng.
Toàn thân Diệp Huyền tỏa ra điện quang màu tím ngăn cản huyền nguyên chi lực hỏa hệ xâm lấn, gương mặt của hắn ngưng trọng.
Lúc trước khi vừa rới Hạo Thiên đế quốc, Diệp Huyền có thể dùng thực lực ngũ giai nhất trọng nhẹ nhõm diệt Đồ Nhân Tôn Âm Thứu lục giai nhị trọng, hôm nay hắn đột phá đến ngũ giai nhị trọng nhưng đối mặt với Tần Phong đã bị đánh suýt trọng thương.
Huyền Thiên Tôn Đế
- Rất có thể.
Chuyện của Diệp Huyền và Tần gia đã truyền khắp cả đế đô, không người không biết, không người không hiểu, bởi vậy mọi người nhanh chóng nghĩ tới Diệp Huyền.
Cả đám thổn thức không thôi.
Ba người Lục Ly đại sư biết rõ tin tức Diệp Huyền sau đó điên cuồng bay đi ngàn dặm, nhưng như cũ không có thể tìm được Diệp Huyền và Tần Phong bóng dáng.
- Rốt cuộc hai người đi nơi nào?
Trên mặt ba người tràn ngâp lo lắng.
Bọn họ đều biết rõ thực lực của Diệp Huyền, hắn chỉ là Vũ Tông ngũ giai, trước mặt Tần Phong không có lực hoàn thủ.
Khả năng Diệp Huyền vẫn lạc cực kỳ to lớn.
Hiện tại dấu vết huyền khí trên không trung đã biến mất không thấy gì nữa, ba người giống như con ruồi bay loạn căn bản không biết nên đi đâu tìm.
- Tiếp tục như vậy không được, ba người chúng ta tách nhau ra tìm.
Lúc này ba người định ra lộ tuyến và đi tìm.
Đây là biện pháp duy nhất, bọn họ chỉ có thể chờ mong Diệp Huyền vận khí tốt có thể đào thoát khỏi Tần Phong đuổi giết, hoặc là bọn họ có thể đuổi kịp.
Nếu không...
Nghĩ đến kết quả trong lòng ba người vô cùng âm trầm và nặng nề.
Bên ngoài đế đô, tại một sơn mạch hoang vu.
Một bóng người trong lôi quang đang nhanh chóng bay về phía trước.
Sau lưng hắn có hào quang màu đỏ theo đuôi phía sau, theo sát không bỏ.
- Gia hỏa này có linh bảo phi hành cấp bậc gì, tại sao đuổi theo nửa canh giờ mà không kịp, thật sự là đáng giận.
Tần Phong một đường truy đuổi Diệp Huyền, vốn cho rằng có thể vượt qua nhanh chóng nhưng làm hắn không ngờ là tốc độ phi hành của Diệp Huyền quả thực nhanh kinh người, cho dù hắn toàn lực phi hành cũng chỉ có thể theo đuôi mà không cách nào đuổi theo Diệp Huyền.
Hai người một đường truy đuổi lẫn nhau đã sớm rời khỏi phạm vi đế đô, lúc này đi và sơn mạch cực kỳ to lớn bên ngoài đế đô.
- Ta cũng không tin đã phi hành nửa canh giờ, huyền lực trong người tiểu tử kia còn có thể kiên trì bao nhiêu thời gian.
Tần Phong cắn răng, ánh mắt hung ác.
Lúc này hắn chuẩn bị theo sau, chỉ thấy Diệp Huyền phia trước thay đổi phương hướng và hạ xuống phiến núi rừng hoang vu.
Muốn dựa vào rừng cây rậm rạp chạy trốn sao?
Tần Phong xùy cười một tiếng, nhanh chóng hạ xuống.
Làm hắn giật mình là Huyền Diệp lẳng lặng đứng dưới rừng cây lạnh lùng nhìn hắn, hoàn toàn không tiêp tục chạy trốn.
- Tiểu tử, tại sao ngươi không chạy? Là huyền lực trong người tiêu hao không còn sao?
Tần Phong đáp xuống trước mặt Diệp Huyền và cười nói lạnh lùng:
- Ngươi một Vũ Tông ngũ giai có thể trốn lâu khi bị Vũ Vương thất giai đuổi theo như vậy, linh bảo phi hành không tồi ah tuy ngươi yên tâm, linh bảo phi hành này sắp là của ta.
Trong nội tâm Tần Phong đã sớm nhận định Diệp Huyền là người chết..
Gương mặt âm trầm cay độc.
Nếu như không vì Diệp Huyền, Tần gia bọn họ hiện tại vẫn là một trong bốn đại hào phú Hạo Thiên đế quốc, nhưng bây giờ cũng bởi vì tiểu tử này nên Tần gia loạn trong giặc ngoài, đã rơi xuống ngàn trượng tại đế đô.
Mỗi lần nghĩ tới đây Tần Phong lại có xúc động ăn tươi nuốt sống Diệp Huyền.
Hiện tại hắn rất muốn nhìn thấy trên mặt Diệp Huyền có thần thái sợ hãi và hối hận không nguôi.
Đáng tiếc kết quả làm cho hắn thất vọng rồi.
Lúc này vẻ mặt Diệp Huyềnbình tĩnh, khẽ cười nói:
- Tần Phong gia chủ, kỳ thật ân oán giữa ta và ngươi là ngoài ý muốn, cần gì phải chém chém giết giết chứ? Không bằng chúng ta hôm nay ở chỗ này nâng cốc ngôn hoan, biến chiến tranh thành tơ lụa, ngươi cảm thấy như thế nào?
Diệp Huyền nói chuyện bình thản như không làm nội tâm Tần Phong cực kỳ khó chịu.
Phòng đấu giá, phường thị, Diệp Huyền lúc ấy nói chuyện bình tĩnh làm nội tâm của hắn tức giận và phẫn uất không nơi phát tiết.
Tần Phong hung ác nói ra:
- Thời điểm này còn muốn biến chiến tranh thành tơ lụa? Nằm mơ, mặc kệ ngươi có lai lịch gì, có hậu trường gì, hôm nay khu vực núi rừng hoang vu nơi đây chính là nơi chôn thây ngươi.
Diệp Huyền lắc đầu, thở dài một tiếng:
- Xem ra hai chúng ta không thể nói chuyện với nhau rồi.
- Ha ha ha.
Tần Phong không nhịn được cười to, trong ánh mắt hắn bắn ra hào quang ngoan độc.
- Nói chuyện? Ngươi là một tiểu tử miệng còn hôi sữa có tư cách gì nói chuyện với ta? Đừng cầu xin tha thứ, ngươi lại cầu xin tha thứ cũng vô dụng, hôm nay ta chẳng những muốn giết ngươi, càng muốn bầm thây ngươi thành vạn đoạn, cắt huyết nhục của ngươi thành khối nhỏ ném thi thể của ngươi cho yêu thú ăn mới có thể giải mối hận trong lòng của ta.
Tần Phong chẳng muốn nói nhảm cái gì, hắn lập tức nâng chưởng đánh thẳng vào đỉnh đầu Diệp Huyền.
Oanh!
Huyền nguyên thất giai hỏa hệ bộc phát đáng sợ, hóa thành một bức màn màu đỏ tươi, trong bức màn có hình thành bàn tay đỏ rực như lửa nghiền áp xuống.
- Ha ha, chết đi! Vốn ngươi có cơ hội còn sống, chỉ tiếc ngươi tự đẩy mình vào tuyệt lộ.
Tần Phong cười to dữ tợn.
Trong lòng của hắn cảm thấy buồn cười vì Diệp Huyền ngu xuẩn, nếu như ngay từ đầu Diệp Huyền trực tiếp bay vút ngược trở về đế đô có lẽ còn có được hi vọng sống sót, hết lần này tới lần khác hắn chạy về hướng sơn mạch hoang vu không người, trực tiếp đoạn tuyệt hi vọng sống sót của bản thân, cũng đẩy bản thân vào tuyệt lộ.
Oanh!
Bàn tay hỏa diễm từ trên trời giáng xuống, hỏa diễm nóng rực nung đỏ gương mặt Diệp Huyền.
Hỏa diễm chi lực cực kỳ khủng bố.
Trong nội tâm Diệp Huyền âm thầm kinh hãi, hắn vận chuyển huyền lực trong người.
Vào lúc cự chưởng màu đỏ giáng xuống, sau lưng Diệp Huyền xuất hiện cánh chim màu tím vỗ nhẹ và né sang một bên.
Muốn đi?
Huyền thức của Tần Phong thời khắc chú ý Diệp Huyền, nhìn thấy hắn tránh né liền cười dữ tợn, thúc dục chưởng lực và đuổi theo.
Oanh phanh!
Tiếng nổ to lớn vang lên, địa vực trong phạm vi mười trượng tất cả đều hóa thành biển lửa đỏ rực, lực lượng tuyệt cường bộc phát, cây cối nham thạch chung quanh lập tức biến thành dung nham,.
Trong lưc trùng kích có bóng người màu tím phóng lên trời, bộ dạng vô cùng chật vật.
- Huyền nguyên chi lực cực kỳ khủng bố, cuồng bạo cương mãnh uy lực vô cùng.
Toàn thân Diệp Huyền tỏa ra điện quang màu tím ngăn cản huyền nguyên chi lực hỏa hệ xâm lấn, gương mặt của hắn ngưng trọng.
Lúc trước khi vừa rới Hạo Thiên đế quốc, Diệp Huyền có thể dùng thực lực ngũ giai nhất trọng nhẹ nhõm diệt Đồ Nhân Tôn Âm Thứu lục giai nhị trọng, hôm nay hắn đột phá đến ngũ giai nhị trọng nhưng đối mặt với Tần Phong đã bị đánh suýt trọng thương.
Huyền Thiên Tôn Đế
Đánh giá:
Truyện Huyền Thiên Tôn Đế
Story
Chương 782: Đối chiến Tần Phong (2)
10.0/10 từ 50 lượt.