Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 446: Lai lịch bất minh (1)

71@-
Lão bản này cũng âm thầm trách bản thân mình làm việc thừa thải, vì năm vạn huyền tệ mà gây ra chuyện như vậy, bất quá chuyện tới nước này lại, gã lại không thể không nương theo, mở miệng nói:

- Các vị nói đúng lắm, ta đã trả huyền phiếu của hắn lại cho hắn rồi.

- Vậy ta có nhận lại à?

Diệp Huyền cười lạnh:

- Lúc trước ta và ngươi đã sớm nói giá xong xuôi, huyền phiếu ngươi cũng đã cầm rồi thì xem như giao dịch đã hoàn thành, bây giờ lại muốn trả huyền phiếu đòi đồ của ta lại, ở đâu ra chuyện tốt như vậy chứ?

Diệp Huyền nói ra như vậy, tất cả mọi người đứng vây xem xung quanh rốt cuộc cũng hiểu rõ tiền căn hậu quả của chuyện này, cả đám ồ lên bàn tán, rõ ràng mọi người đều cảm thấy lão bản kia buôn bán gian tham, đồ đã bán đi rồi, sao có thể vì có người trả giá cao hơn mà đi đòi lại để bán tiếp như vậy được chứ.

- Tiểu tử, xem ra ngươi không muốn giao ra chứ gì? Ngươi có tin là hôm nay bọn ta sẽ không để cho ngươi đi ra khỏi cửa hàng này hay không.


Một tên thanh niên mũi ưng hừ lạnh một tiếng, đôi mắt sắc bén như chim ưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Huyền, hàn ý bức người.

Sắc mặt của Diệp Huyền cũng trở nên lạnh lẽo, đối phương cư nhiên còn dám uy hiếp mình, không khỏi sinh lửa giận, lạnh lùng nói:

- Hóa ra trị an trong Mai Lý Thành loạn tới như vậy, Diệp Huyền ta lần đầu tiên nghe thấy chuyện thế này, mau cút ngay cho ta, nếu như không cút đi thì ta lại muốn hỏi cao tầng của Mai Lý Thành này thử xem, lẽ nào trật tự của cái gọi là đệ nhất cường quốc Thiên Kim Quốc trong liên minh thập tam quốc, chẳng lẽ lại thối nát tới vậy, lão bản cửa hàng bán đồ xong có thể trắng trợn đổi ý, mua đồ cư nhiên lại bị uy hiếp, chậc chậc, ta quả thực đã được mở rộng tầm mắt rồi.

Lão bản kia nghe xong lời Diệp Huyền nói thì run rẩy một cái, Mai Lý Thành là nơi tập hợp của luyện hồn sư các nước tham gia Phù Quang Đại Hội, vì để lại ấn tượng tốt cho các đại vương quốc, trị an tuyệt đối vô cùng nghiêm khắc, đặc biệt là ở một số phòng đấu giá và cửa hàng, bị chỉ đích danh ra lệnh, yêu cầu không được lừa lọc gài bẫy luyện hồn sư của các vương quốc còn lại, đương nhiên đây cũng chỉ là nói miệng mà thôi, bất quá tất cả cửa hàng đều biết, dù cho có gài bẫy thì ít nhất cũng phải làm âm thầm, không thể trắng trợn.

Nếu như khiến chấp pháp đội tới đây, biết được chuyện này thì sợ là gã cũng phải vất vả một phen.

- Hảo tiểu tử, ngươi quả thật là ngông cuồng.

Tên thanh niên mũi ưng kia cười lạnh một tiếng, bước lên trước muốn ra tay với Diệp Huyền, trong mắt lộ ra vẻ cao ngạo và âm lãnh.


Chỉ là không đợi gã kịp làm gì thì lại bị tên thanh niên cầm đầu mặc áo trắng đứng kế bên ngăn lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, sau đó lại nhìn những người vây xem xung quanh càng lúc càng nhiều, nhíu mày:

- Vị tiểu huynh đệ này, vừa rồi là bằng hữu của ta không đúng, như vầy đi, chúng ta ra mười vạn huyền tệ mua lại mấy khối Âm Phong Thạch trong tay ngươi, ngươi thấy vậy có được không?

- Không bán!

Diệp Huyền trực tiếp trả lời.

Tên thanh niên áo trắng nhướng mày:

- Vậy hai mươi vạn huyền tệ thì sao, có mấy khối Âm Phong Thạch mà thôi, chúng ta cũng vì cần gấp cho nên mới mua lại từ ngươi, nếu đồng ý thì xem như lần này ngươi ở không cũng lời được mười lăm vạn huyền tệ rồi.

- Có bao nhiêu tiền cũng không bán.


Diệp Huyền cười lạnh, cự tuyệt không chút do dự.

Trong lòng hắn thập phần nghi hoặc, Âm Phong Thạch cũng không phải thứ gì quý giá, trong tiệm này không có thì tìm thêm vài tiệm nhất định sẽ có thể tìm dược, giá cả cũng không lệch bao nhiêu so với mình, vì sao đối phương lại một mực muốn mua cho bằng được mấy khối Âm Phong Thạch trong tay mình, thậm chí không tiếc dùng giá cao hơn gấp mấy lần, như thế quả thật nằm ngoài dự đoán của Diệp Huyền.

Chẳng lẽ đối phương cũng biết được đó là Huyền Minh Thạch chứ không phải Âm Phong Thạch?

Diệp Huyền không khỏi lắc đầu, cách phân biệt Huyền Minh Thạch và Âm Phong Thạch, mặc dù cũng không phức tạp, nhưng đối với tạo nghệ luyện hồn học ở liên minh thập tam quốc mà nói thì không phải chuyện dễ dàng gì, nếu không thì bản thân vị lão bản kia cũng là luyện hồn sư, nhất định sẽ không bán giá rẻ như cho không kiểu này được.

Chỉ là từ biểu hiện của mấy tên thanh niên này mà xem thì rõ ràng bọn họ cũng biết được giá trị của Huyền Minh Thạch, điều này không khỏi khiến cho Diệp Huyền có chút tò mò đối với bọn họ.

Vừa cẩn thận đánh giá một phen, thì Diệp Huyền rốt cuộc phát hiện có điểm lạ.

Lúc đầu hắn không cẩn thận quan sát, vừa xem xét một phen thì lại phát hiện mấy tên thanh niên này đều vô cùng bất phàm.


Đối phương tổng cộng có bốn người, người cầm đầu chính là thanh niên mặc áo bào trắng kia, giống như một pho tượng thạch điêu, vẻ mặt châu tròn ngọc sáng, như đao tước ra, trầm tĩnh tỉnh táo, mang tới một loại cảm giác cực kỳ thâm thúy ổn trọng cho người khác.

Tiếp theo chính là tên thanh niên mũi ưng kia, ánh mắt sắc bén, hành vi ngông cuồng, trên mặt toát ra vẻ cao cao tại thượng giống như không ai bì nổi, có một cỗ khí thế trên trời dưới đất duy ngã độc tôn.

Hai gã thanh niên khác thì cũng dung mạo phi phàm, tuy rằng đã che dấu vô cùng tốt, nhưng cũng giống với tên thanh niên mũi ưng kia, từ trong khung đều toát ra vẻ khinh khỉnh, loại khinh khỉnh và xem thường này cũng không giống như nhằm vào một người nào đó, mà là nhằm vào một khu vực nào đó, chính là loại cảm giác giống như người cao đẳng gặp phải người hạ đẳng vậy.

Trong lòng Diệp Huyền chợt động, khí chất của bốn người này đều có cảm giác như khác hẳn người thường.

Loại thiên tài cao cao tại thượng, mắt cao tay ngắn, coi trời bằng vung này, Diệp Huyền không phải là chưa từng gặp qua, Hà Từ Đình chính là loại người đó, tự xưng là đệ nhất thiên tài của Lưu Vân Quốc, chỉ nhìn người bằng lỗ mũi.

Những người này lại khác với Hà Từ Đình, đều là loại cảm giác cao cao tại thượng, nhưng khí chất trên người bọn họ, so với Hà Từ Đình thì mạnh hơn rất nhiều, lại có loại cảm giác như vượt xa liên minh thập tam quốc, loại cảm giác vượt trội này là từ đâu mà tới?

Đều là thành viên của liên minh thập tam quốc, giữa các thiên tài đỉnh cấp, dù có chút chênh lệch, nhưng cũng không kém nhau là mấy.

Nhưng mấy người kia lại khiến cho Diệp Huyền cảm thấy, thiên tài của liên minh thập tam quốc ở trong mắt bọn họ lại giống như một con kiến hôi mà thôi, có một loại miệt thị phát ra từ trong xương tủy.
Huyền Thiên Tôn Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Huyền Thiên Tôn Đế Truyện Huyền Thiên Tôn Đế Story Chương 446: Lai lịch bất minh (1)
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...