Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 421: Thẳng tới phủ thành chủ (2)
73@-- Tỉnh đốc đại nhân, quả thật là vậy, ta nhìn thấy lệnh bài trong tay đầu lĩnh của đám người kia, quả thật chính là lệnh bài của thống lĩnh cấm vệ quân không sai vào đâu được, hơn nữa thực lực của người này rất đáng sợ, không hề thua kém ta chút nào, nếu không phải tới từ vương thành thì căn bản không nơi nào có nhân vật cỡ này được.
Bản thân của Phương Thiên Hồng bị thương rất nặng, sắc mặt có chút tái nhợt, mở miệng nói.
- Đáng chết, lúc đám người này tới cư nhiên không có chút phong thanh nào lộ ra hết, bệ hạ cũng thật là, cư nhiên giao Thiên Húc hành tỉnh cho một gia tộc nhỏ như Diệp gia, đúng là càng già càng hồ đồ mà.
Ánh mắt của Ngụy Hoành vô cùng âm độc, trong mắt gã bắn ra một tia hàn quang, nhìn về phía một lão giả kế bên, ngữ khí vô cùng cung kích:
- Lữ Hạo đại sư, không biết ngươi có nắm chắc là giết chết được toàn bộ bọn họ không!
Lữ Hạo đại sư kia mặc một bộ hồn sư bào năm màu, toàn thân gầy đét như một khúc cây, gương mặt ẩn bên dưới lớp áo choàng không thể nhìn thấy rõ, chỉ có một đôi mắt hẹp dài tản mát ra quang mang màu xanh thẫm:
- Ngụy Hoành tỉnh đốc à, ngươi cứ yên tâm đi, chỉ là một tên võ tông ngũ giai mà thôi, lấy thủ đoạn của lão phu, xử lý bọn chúng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, bất quá tới lúc đó, ngươi cũng đừng có quên chuyện ngươi đã hứa với lão phu.
Thanh âm của người này khàn khàn rất khó nghe, giống như tiếng rên khóc, khiến cho người ta sởn tóc gáy.
Ngụy Hoành cắn răng một cái nói:
- Đại sư cứ yên tâm đi, chuyện ta đã hứa với ngươi đương nhiên sẽ giữ lời rồi.
- Được.
Lão giả cười khặc khặc, âm thanh như tiếng thét gào giữa đêm:
- Tỉnh đốc đại nhân ngươi cứ nhìn cho thật kỹ, xem lão phu đùa bỡn bọn chúng trong lòng bàn tay như thế nào, đại trận viễn cổ ở bốn phía trong phủ thành chủ của ngươi vô cùng đáng sợ, đừng nói là võ tông, cho dù là võ tôn tới đây cũng chỉ có một con đường chết mà thôi, khặc khặc, bọn chúng đi vào đại trận rồi.
Mấy người Diệp Huyền vừa bước vào trong phủ thành chủ thì trước mắt lập tức thiên biến vạn hóa, đình viện có trồng hoa cỏ khi nãy đột nhiên biến mất, chỉ còn một mảnh sương mù trắng xóa, che kín trước mặt mỗi người, mà những đồng đội vốn đang đứng ở đó nháy mắt cũng đột nhiên biến mất, giống như tiến vào một không gian cô lập vậy.
- Ta đang ở đâu đây?
Không ít cấm vệ quân lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, trong lòng lập tức hoảng hốt, nhưng nhớ tới lời Diệp Huyền nói lúc trước, cả đám liền cố gắng để cho bản thân mình trấn định lại, vận chuyển áo nghĩa của Bách Liên Đại Trận, căn cứ vào liên hệ giữa đại trận, cẩn thận dò tìm chiến hữu.
Vừa tìm thử một cái liền khiến cho bọn họ an lòng hơn một chút, bởi vì ở bên trong cảm giác của bọn họ, tuy rằng xung quanh vẫn là một mảnh trắng xóa, căn bản không nhìn thấy gì hết, nhưng bọn họ vẫn loáng thoáng cảm giác được bản thân mình dường như vẫn còn đang ở trong Bách Liên Đại Trận, còn chiến hữu của mình thì đang đứng trên từng điểm của Bách Liên Đại Trận, chỉ là tạm thời mình không nhìn thấy và không cảm giác được sự tồn tại của đối phương mà thôi.
Diệp Huyền cũng là vừa mới bước chân vào thì lập tức rơi vào trong hoàn cảnh giống hệt như vậy, bất quá trong lòng của hắn lại không hề có chút kinh hoảng nào, chỉ thấy hai mắt của hắn ngưng lại, trong nháy mắt, hồn thức tam phẩm đỉnh phong trong não hải của hắn điên cuồng tuôn ra từ trong cơ thể, bắn ra bốn phía.
Tuy rằng hồn thức của hắn chỉ có tam phẩm đỉnh phong, nhưng thủ pháp vận dụng lại cường đại hơn nhiều so với luyện hồn sư tam phẩm bình thường, rất nhanh liền trùng kích vào các nơi ở bốn phía, chỉ là mới đi được tới hơn mười mét thì lập tức bị một đạo lực lượng kỳ dị ngăn cản lại, không cách nào xâm nhập được thêm nữa.
Sắc mặt của Diệp Huyền lập tức biến đổi.
Tuy rằng hồn thức của hắn chỉ có tam trọng đỉnh phong, nhưng thủ pháp điều khiển lại hết sức tinh diệu, bình thường mà nói, đủ để phá vỡ trận pháp tứ cấp bình thường chỉ trong nháy mắt, cho dù là trận pháp ngũ cấp đi nữa, cũng có thể giải khai một phần của mê trận này.
Nhưng bây giờ, hồn lực tam phẩm đỉnh phong của hắn còn chưa kịp phân tích phá vỡ trận pháp này thì đã bị một cỗ lực lượng kì dị ngăn cản lại, có thể thấy được trình độ của trận pháp này, so với hắn tưởng tượng lúc trước còn đáng sợ hơn nữa.
Lực lượng của loại cấm chế này giống như không phải trận pháp hiện đại có khả năng phóng xuất ra được, bình thường chỉ có trận pháp viễn cổ mới có được lực lượng cỡ này.
- Xem ra đây là một trận pháp viễn cổ nào đó, hơn nữa trình độ của trận pháp này vô cùng cao, phủ thành chủ của Thiên Húc hành tỉnh này từ khi nào thì cư nhiên có thể bố trí được trận pháp cỡ này chứ?
Tuy rằng Diệp Huyền có chút giật mình, nhưng cũng không hề bối rối chút nào, hắn không hề dùng hồn lực cưỡng chế bài trừ đại trận vây khốn bọn họ nữa, mà là nhích qua bên hông một bước, sau đó lại bước tới hai bước, lại nhích về bên phải một bước, không ngừng đi đi lại lại, hai chân giống như đang đạp nên một loại tiết tấu phù văn thần bí nào đó.
Ong!
Một cỗ ba động thần bí rất đặc biệt, lấy hai chân của hắn làm trung tâm, tản ra bốn phía.
Màn sương mù xung quanh lập tức tản đi một phần, lộ ra thân ảnh mê mang của Âu Dương Tiêu Sơn.
- Huyền thiếu.
Âu Dương Tiêu Sơn đầu óc đang choáng váng ở phía xa nhìn thấy Diệp Huyền thì lập tức kinh hỉ kêu lớn.
- Âu Dương Tiêu Sơn, di chuyển theo mệnh lệnh của ta.
Diệp Huyền thản nhiên mở miệng, liên tục truyền âm hạ chỉ lệnh cho Âu Dương Tiêu Sơn, Âu Dương Tiêu Sơn khẽ giật mình một cái, sau đó hai chân lập tức di chuyển.
Cỗ ba động thần bí kia lại lấy chân của hai người làm trung tâm lan tiếp ra, dần dần, lại có thêm vài cấm vệ quân xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
- Các ngươi di chuyển theo lệnh của ta….
Diệp Huyền không ngừng chỉ huy những cấm vệ quân này di chuyển, thứ hắn điều khiển là một phương phức vận chuyển vô cùng cao thâm của Bách Liên Đại Trận, dần dần, tất cả tám mươi mấy cấm vệ quân từng tu luyện Bách Liên Đại Trận đều xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người, đều đứng ở những điểm trong đại trận.
Còn người của Diệp gia cùng với mười mấy cấm vệ quân không học qua Bách Liên Đại Trận thì lại không thấy tung tích.
Huyền Thiên Tôn Đế
Bản thân của Phương Thiên Hồng bị thương rất nặng, sắc mặt có chút tái nhợt, mở miệng nói.
- Đáng chết, lúc đám người này tới cư nhiên không có chút phong thanh nào lộ ra hết, bệ hạ cũng thật là, cư nhiên giao Thiên Húc hành tỉnh cho một gia tộc nhỏ như Diệp gia, đúng là càng già càng hồ đồ mà.
Ánh mắt của Ngụy Hoành vô cùng âm độc, trong mắt gã bắn ra một tia hàn quang, nhìn về phía một lão giả kế bên, ngữ khí vô cùng cung kích:
- Lữ Hạo đại sư, không biết ngươi có nắm chắc là giết chết được toàn bộ bọn họ không!
Lữ Hạo đại sư kia mặc một bộ hồn sư bào năm màu, toàn thân gầy đét như một khúc cây, gương mặt ẩn bên dưới lớp áo choàng không thể nhìn thấy rõ, chỉ có một đôi mắt hẹp dài tản mát ra quang mang màu xanh thẫm:
- Ngụy Hoành tỉnh đốc à, ngươi cứ yên tâm đi, chỉ là một tên võ tông ngũ giai mà thôi, lấy thủ đoạn của lão phu, xử lý bọn chúng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, bất quá tới lúc đó, ngươi cũng đừng có quên chuyện ngươi đã hứa với lão phu.
Thanh âm của người này khàn khàn rất khó nghe, giống như tiếng rên khóc, khiến cho người ta sởn tóc gáy.
Ngụy Hoành cắn răng một cái nói:
- Đại sư cứ yên tâm đi, chuyện ta đã hứa với ngươi đương nhiên sẽ giữ lời rồi.
- Được.
Lão giả cười khặc khặc, âm thanh như tiếng thét gào giữa đêm:
- Tỉnh đốc đại nhân ngươi cứ nhìn cho thật kỹ, xem lão phu đùa bỡn bọn chúng trong lòng bàn tay như thế nào, đại trận viễn cổ ở bốn phía trong phủ thành chủ của ngươi vô cùng đáng sợ, đừng nói là võ tông, cho dù là võ tôn tới đây cũng chỉ có một con đường chết mà thôi, khặc khặc, bọn chúng đi vào đại trận rồi.
Mấy người Diệp Huyền vừa bước vào trong phủ thành chủ thì trước mắt lập tức thiên biến vạn hóa, đình viện có trồng hoa cỏ khi nãy đột nhiên biến mất, chỉ còn một mảnh sương mù trắng xóa, che kín trước mặt mỗi người, mà những đồng đội vốn đang đứng ở đó nháy mắt cũng đột nhiên biến mất, giống như tiến vào một không gian cô lập vậy.
- Ta đang ở đâu đây?
Không ít cấm vệ quân lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, trong lòng lập tức hoảng hốt, nhưng nhớ tới lời Diệp Huyền nói lúc trước, cả đám liền cố gắng để cho bản thân mình trấn định lại, vận chuyển áo nghĩa của Bách Liên Đại Trận, căn cứ vào liên hệ giữa đại trận, cẩn thận dò tìm chiến hữu.
Vừa tìm thử một cái liền khiến cho bọn họ an lòng hơn một chút, bởi vì ở bên trong cảm giác của bọn họ, tuy rằng xung quanh vẫn là một mảnh trắng xóa, căn bản không nhìn thấy gì hết, nhưng bọn họ vẫn loáng thoáng cảm giác được bản thân mình dường như vẫn còn đang ở trong Bách Liên Đại Trận, còn chiến hữu của mình thì đang đứng trên từng điểm của Bách Liên Đại Trận, chỉ là tạm thời mình không nhìn thấy và không cảm giác được sự tồn tại của đối phương mà thôi.
Diệp Huyền cũng là vừa mới bước chân vào thì lập tức rơi vào trong hoàn cảnh giống hệt như vậy, bất quá trong lòng của hắn lại không hề có chút kinh hoảng nào, chỉ thấy hai mắt của hắn ngưng lại, trong nháy mắt, hồn thức tam phẩm đỉnh phong trong não hải của hắn điên cuồng tuôn ra từ trong cơ thể, bắn ra bốn phía.
Tuy rằng hồn thức của hắn chỉ có tam phẩm đỉnh phong, nhưng thủ pháp vận dụng lại cường đại hơn nhiều so với luyện hồn sư tam phẩm bình thường, rất nhanh liền trùng kích vào các nơi ở bốn phía, chỉ là mới đi được tới hơn mười mét thì lập tức bị một đạo lực lượng kỳ dị ngăn cản lại, không cách nào xâm nhập được thêm nữa.
Sắc mặt của Diệp Huyền lập tức biến đổi.
Tuy rằng hồn thức của hắn chỉ có tam trọng đỉnh phong, nhưng thủ pháp điều khiển lại hết sức tinh diệu, bình thường mà nói, đủ để phá vỡ trận pháp tứ cấp bình thường chỉ trong nháy mắt, cho dù là trận pháp ngũ cấp đi nữa, cũng có thể giải khai một phần của mê trận này.
Nhưng bây giờ, hồn lực tam phẩm đỉnh phong của hắn còn chưa kịp phân tích phá vỡ trận pháp này thì đã bị một cỗ lực lượng kì dị ngăn cản lại, có thể thấy được trình độ của trận pháp này, so với hắn tưởng tượng lúc trước còn đáng sợ hơn nữa.
Lực lượng của loại cấm chế này giống như không phải trận pháp hiện đại có khả năng phóng xuất ra được, bình thường chỉ có trận pháp viễn cổ mới có được lực lượng cỡ này.
- Xem ra đây là một trận pháp viễn cổ nào đó, hơn nữa trình độ của trận pháp này vô cùng cao, phủ thành chủ của Thiên Húc hành tỉnh này từ khi nào thì cư nhiên có thể bố trí được trận pháp cỡ này chứ?
Tuy rằng Diệp Huyền có chút giật mình, nhưng cũng không hề bối rối chút nào, hắn không hề dùng hồn lực cưỡng chế bài trừ đại trận vây khốn bọn họ nữa, mà là nhích qua bên hông một bước, sau đó lại bước tới hai bước, lại nhích về bên phải một bước, không ngừng đi đi lại lại, hai chân giống như đang đạp nên một loại tiết tấu phù văn thần bí nào đó.
Ong!
Một cỗ ba động thần bí rất đặc biệt, lấy hai chân của hắn làm trung tâm, tản ra bốn phía.
Màn sương mù xung quanh lập tức tản đi một phần, lộ ra thân ảnh mê mang của Âu Dương Tiêu Sơn.
- Huyền thiếu.
Âu Dương Tiêu Sơn đầu óc đang choáng váng ở phía xa nhìn thấy Diệp Huyền thì lập tức kinh hỉ kêu lớn.
- Âu Dương Tiêu Sơn, di chuyển theo mệnh lệnh của ta.
Diệp Huyền thản nhiên mở miệng, liên tục truyền âm hạ chỉ lệnh cho Âu Dương Tiêu Sơn, Âu Dương Tiêu Sơn khẽ giật mình một cái, sau đó hai chân lập tức di chuyển.
Cỗ ba động thần bí kia lại lấy chân của hai người làm trung tâm lan tiếp ra, dần dần, lại có thêm vài cấm vệ quân xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
- Các ngươi di chuyển theo lệnh của ta….
Diệp Huyền không ngừng chỉ huy những cấm vệ quân này di chuyển, thứ hắn điều khiển là một phương phức vận chuyển vô cùng cao thâm của Bách Liên Đại Trận, dần dần, tất cả tám mươi mấy cấm vệ quân từng tu luyện Bách Liên Đại Trận đều xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người, đều đứng ở những điểm trong đại trận.
Còn người của Diệp gia cùng với mười mấy cấm vệ quân không học qua Bách Liên Đại Trận thì lại không thấy tung tích.
Huyền Thiên Tôn Đế
Đánh giá:
Truyện Huyền Thiên Tôn Đế
Story
Chương 421: Thẳng tới phủ thành chủ (2)
10.0/10 từ 50 lượt.