Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 336: Long cốt tráng dương thảo (2)
103@-Nói giỡn gì vậy? Người này bị điên hay sao, giá khởi đầu chit mới có mười vạn huyền tệ, gã kêu giá đầu tiên liền hét lên tới năm mươi vạn, để người khác còn ra giá kiểu gì nữa.
Tên mập mạp chết tiệt này, rốt cuộc là bất lực tới cỡ nào chứ, cho dù là tình thế bắt buộc đi nữa thì cũng phải từ từ thêm giá mới đúng chứ.
Cái tên này thuần túy là người điên!
Nếu như là thứ bình thường thì rất nhiều người đều sẽ quen thói trực tiếp bỏ quyền rồi, không cần phải ra giá với một kẻ điên.
Chỉ là giá trị của long cốt tráng dương thảo này quá lớn rồi, đối với rất nhiều nam nhân mà nói, đây tuyệt đối còn trân quý hơn hết thảy các loại bảo vật khác, hơn nữa người có tiền ở vương thành này thật sự là quá nhiều.
Sau khi im lặng một phen, rất nhanh liền có người tiếp tục ra giá.
- Năm mươi mốt vạn huyền tệ!
- Năm mươi hai vạn!
Một đám thanh âm vang lên, tất cả những vị lão gia nhà giàu sáu bảy chục tuổi, tuổi già sức yếu kia, mỗi người đều sắp tới độ tuổi cổ lai hi tới nơi rồi, còn muốn trọng chấn hùng phong nữa chứ.
- Bản thiếu gia ra một trăm vạn!
Tiếng la chói lói kia lại trực tiếp vang vọng khắp phòng đấu giá.
Cái gì, một trăm vạn á?
Những người đang tham gia cạnh tranh kia đều tức giận sắp phát điên tới nơi rồi.
Tên này điên khùng như vậy, ai còn dám chơi với gã nữa chứ.
Long cốt tráng dương thảo có đáng giá hơn nữa thì bất quá cũng chỉ là linh thảo tứ giai mà thôi, giá chừng một hai mươi vạn gì đó là cùng, cho dù có công hiệu đặc thù đi nữa, cũng chỉ chừng bốn mươi năm mươi vạn mà thôi.
Còn một trăm vạn, đủ để mua được linh dược ngũ giai luôn rồi, mua linh dược tứ giai làm gì chứ, đây đúng thật là không có đầu óc mà.
Hơn nữa, ai mà biết được một trăm vạn này có phải là giá cuối cùng hay không, với mức độ điên khùng của tên mập này, chỉ sợ một trăm vạn này tuyệt đối không phải giá cuối cùng.
Nghĩ tới đây, trong lúc nhất thời, trong phòng đấu giá nhất thời không còn ai ra giá nữa.
Còn người tức giận nhất phải kể tới lục vương tử Triệu Cương ở bao sương số sáu, gương mặt trực tiếp biến thành màu xanh mét.
Từ sau khi công năng của chỗ đó có vấn đề tới nay, trong mấy tháng này gã luôn cẩn thận hết sức, lén lút xem qua biết bao nhiêu luyện dược sư, cũng đã dùng không biết bao nhiêu linh đan diệu dược, nhưng vẫn luôn không thể chữa khỏi cho vấn đề của mình.
Đương nhiên, vì đề phòng bệnh kín của mình bị người khác biết được, lục vương tử hy vọng nhất chính là có thể thần không biết quỷ không hay đấu giá thắng được long cốt tráng dương thảo này.
Kỳ thật lấy thân phận lục vương tử của gã, chỉ cần sớm đưa ra một cái giá cao, thì người ở đây cũng sẽ không có bao nhiêu người dám tranh với gã, dù sao thì thân phận lục vương tử của gã vẫn còn ở đó, những thương nhân kia đều phải nghĩ cho thật kỹ, vì một cây dược vật tráng dương mà đắc tội một vị vương tử rốt cuộc có đáng giá hay không.
Lại không thể ngờ, trong lúc mấu chốt thế này lại lòi ra một tên mập đáng chết như vậy, cố tình tên kia lại là người của Diệp Huyền, là người mà gã một lòng muốn trừng trị, khiến cho kế hoạch điệu thấp của gã triệt để ngâm nước.
Chỉ là gã lúc này có trọng sỉ diễn tới mức nào đi nữa, vì hạnh phúc của nửa người dưới, lại không thể không kiên trì ra giá.
- Ta ra một trăm hai mươi vạn!
Một thanh âm lạnh lẽo trực tiếp vang lên từ bao sương số sáu.
- Tên bệnh liệt dương bắn sớm nào dám đoạt bảo vật với bản thiếu gia?
Trần Tinh xách cổ họng la lớn lên, thanh âm kinh thiên động địa, vang vọng vào tai của từng người.
- A, người báo giá không phải là lục vương tử sao?
Mọi người cũng nhìn theo, sau khi nhìn thấy đó chính là bao sương số sáu thì lập tức ồn ào bàn tán, ánh mắt sáng trưng, khiến cho lục vương tử thiếu chút nữa là tự đào một cái hố chui xuống luôn rồi.
Tên mập chết bằm kia, ông nội mi.
Nếu như có thể, lục vương tử hận không thể trực tiếp chửi ầm lên!
Gã tính điệu thấp một chút, nhưng bởi vì có Trần Tinh nhảy ra, nháy mắt liền thất bại.
- Hừ, thứ mà các ngươi muốn, bản vương sẽ không để cho các ngươi được như ý.
Thanh âm âm lãnh của lục vương tử vang lên trong phòng đấu giá.
Mọi người đều giật mình hiểu ra, hóa ra lục vương tử này là cố ý muốn đối nghịch với tên mập kia.
Nhớ tới hành vi của lục vương tử lúc trước, mọi người không khỏi rối rít bàn tán.
Thần sắc của lục vương tử lúc này mới thoáng trở nên dễ nhìn một chút, không khỏi cảm thấy dễ chịu vì hành động của mình lúc nãy.
Tuy rằng lúc trước tranh giành với Trần Tinh thua lỗ không ít tiền, nhưng hiện tại lập tức liền có hồi báo rồi, người khác đều cho rằng chính mình hôm nay đấu giá như vậy chỉ vì không để cho đối phương dễ chịu mà thôi, chứ không phải có vấn đề về chỗ đó đó nên mới muốn mua long cốt tráng dương thảo.
- Ha ha, liệt dương chính là liệt dương, nói nhiều như vậy làm gì chứ.
Trần Tinh khinh thường cười.
Tên mập chết bầm!
Lục vương tử siết chặt nắm đấm, trong mắt lóe lên sát khí, hận không thể bằm thây Trần Tinh thành ngàn vạn đoạn, tiện nhân này đúng là vô pháp vô thiên.
Chỉ là hận ý trong lòng của gã còn chưa xả được chút nào, Trần Tinh lại cao giọng la lên lần nữa:
- Nếu như ngươi đã không muốn để cho lão tử được như ý thì lão tử cũng xuất huyết một lần, hai trăm vạn huyền tệ!
Trần Tinh báo giá phải nói là vui vẻ lâm li, dù sao Huyền thiếu bảo mình ra giá, còn kêu mình hung hăng đẩy giá lên, đừng sợ giá cao, với tính cách của gã, đương nhiên là không kiêng nể gì cả.
Lục vương tử ở trong bao sương gần như sắp phun máu!
Gã chỉ là nói cho oai vậy thôi, nhưng vẫn thật lòng muốn mua long cốt tráng dương thảo này nha, bị Trần Tinh nói như vậy, long cốt tráng dương thảo vốn chỉ giá trị vài chục vạn huyền tệ trực tiếp tăng lên gấp mấy lần, khiến cho trong lòng gã nhỏ máu.
Thiếu chút nữa nghẹn một hơi không thở ra nổi.
Nhìn thấy lục vương tử không nói gì, trong lòng Trần Tinh không khỏi nổi lên nghi hoặc, âm thầm truyền âm nói:
- Huyền thiếu, ngươi xác định tên lục vương tử này thật sự một lòng muốn mua long cốt tráng dương thảo này cho bằng được sao? Hai trăm vạn huyền tệ, hắn sẽ không coi tiền như rác như vậy chứ? Cho dù bản thân hắn thật sự bị yếu sinh lý bắn sớm gì đó, thì vẫn có rất nhiều loại dược vật trị được, cũng không cần phải bỏ nhiều tiền như vậy để mua long cốt tráng dương thảo này nha.
Huyền Thiên Tôn Đế
Tên mập mạp chết tiệt này, rốt cuộc là bất lực tới cỡ nào chứ, cho dù là tình thế bắt buộc đi nữa thì cũng phải từ từ thêm giá mới đúng chứ.
Cái tên này thuần túy là người điên!
Nếu như là thứ bình thường thì rất nhiều người đều sẽ quen thói trực tiếp bỏ quyền rồi, không cần phải ra giá với một kẻ điên.
Chỉ là giá trị của long cốt tráng dương thảo này quá lớn rồi, đối với rất nhiều nam nhân mà nói, đây tuyệt đối còn trân quý hơn hết thảy các loại bảo vật khác, hơn nữa người có tiền ở vương thành này thật sự là quá nhiều.
Sau khi im lặng một phen, rất nhanh liền có người tiếp tục ra giá.
- Năm mươi mốt vạn huyền tệ!
- Năm mươi hai vạn!
Một đám thanh âm vang lên, tất cả những vị lão gia nhà giàu sáu bảy chục tuổi, tuổi già sức yếu kia, mỗi người đều sắp tới độ tuổi cổ lai hi tới nơi rồi, còn muốn trọng chấn hùng phong nữa chứ.
- Bản thiếu gia ra một trăm vạn!
Tiếng la chói lói kia lại trực tiếp vang vọng khắp phòng đấu giá.
Cái gì, một trăm vạn á?
Những người đang tham gia cạnh tranh kia đều tức giận sắp phát điên tới nơi rồi.
Tên này điên khùng như vậy, ai còn dám chơi với gã nữa chứ.
Long cốt tráng dương thảo có đáng giá hơn nữa thì bất quá cũng chỉ là linh thảo tứ giai mà thôi, giá chừng một hai mươi vạn gì đó là cùng, cho dù có công hiệu đặc thù đi nữa, cũng chỉ chừng bốn mươi năm mươi vạn mà thôi.
Còn một trăm vạn, đủ để mua được linh dược ngũ giai luôn rồi, mua linh dược tứ giai làm gì chứ, đây đúng thật là không có đầu óc mà.
Hơn nữa, ai mà biết được một trăm vạn này có phải là giá cuối cùng hay không, với mức độ điên khùng của tên mập này, chỉ sợ một trăm vạn này tuyệt đối không phải giá cuối cùng.
Nghĩ tới đây, trong lúc nhất thời, trong phòng đấu giá nhất thời không còn ai ra giá nữa.
Còn người tức giận nhất phải kể tới lục vương tử Triệu Cương ở bao sương số sáu, gương mặt trực tiếp biến thành màu xanh mét.
Từ sau khi công năng của chỗ đó có vấn đề tới nay, trong mấy tháng này gã luôn cẩn thận hết sức, lén lút xem qua biết bao nhiêu luyện dược sư, cũng đã dùng không biết bao nhiêu linh đan diệu dược, nhưng vẫn luôn không thể chữa khỏi cho vấn đề của mình.
Đương nhiên, vì đề phòng bệnh kín của mình bị người khác biết được, lục vương tử hy vọng nhất chính là có thể thần không biết quỷ không hay đấu giá thắng được long cốt tráng dương thảo này.
Kỳ thật lấy thân phận lục vương tử của gã, chỉ cần sớm đưa ra một cái giá cao, thì người ở đây cũng sẽ không có bao nhiêu người dám tranh với gã, dù sao thì thân phận lục vương tử của gã vẫn còn ở đó, những thương nhân kia đều phải nghĩ cho thật kỹ, vì một cây dược vật tráng dương mà đắc tội một vị vương tử rốt cuộc có đáng giá hay không.
Lại không thể ngờ, trong lúc mấu chốt thế này lại lòi ra một tên mập đáng chết như vậy, cố tình tên kia lại là người của Diệp Huyền, là người mà gã một lòng muốn trừng trị, khiến cho kế hoạch điệu thấp của gã triệt để ngâm nước.
Chỉ là gã lúc này có trọng sỉ diễn tới mức nào đi nữa, vì hạnh phúc của nửa người dưới, lại không thể không kiên trì ra giá.
- Ta ra một trăm hai mươi vạn!
Một thanh âm lạnh lẽo trực tiếp vang lên từ bao sương số sáu.
- Tên bệnh liệt dương bắn sớm nào dám đoạt bảo vật với bản thiếu gia?
Trần Tinh xách cổ họng la lớn lên, thanh âm kinh thiên động địa, vang vọng vào tai của từng người.
- A, người báo giá không phải là lục vương tử sao?
Mọi người cũng nhìn theo, sau khi nhìn thấy đó chính là bao sương số sáu thì lập tức ồn ào bàn tán, ánh mắt sáng trưng, khiến cho lục vương tử thiếu chút nữa là tự đào một cái hố chui xuống luôn rồi.
Tên mập chết bằm kia, ông nội mi.
Nếu như có thể, lục vương tử hận không thể trực tiếp chửi ầm lên!
Gã tính điệu thấp một chút, nhưng bởi vì có Trần Tinh nhảy ra, nháy mắt liền thất bại.
- Hừ, thứ mà các ngươi muốn, bản vương sẽ không để cho các ngươi được như ý.
Thanh âm âm lãnh của lục vương tử vang lên trong phòng đấu giá.
Mọi người đều giật mình hiểu ra, hóa ra lục vương tử này là cố ý muốn đối nghịch với tên mập kia.
Nhớ tới hành vi của lục vương tử lúc trước, mọi người không khỏi rối rít bàn tán.
Thần sắc của lục vương tử lúc này mới thoáng trở nên dễ nhìn một chút, không khỏi cảm thấy dễ chịu vì hành động của mình lúc nãy.
Tuy rằng lúc trước tranh giành với Trần Tinh thua lỗ không ít tiền, nhưng hiện tại lập tức liền có hồi báo rồi, người khác đều cho rằng chính mình hôm nay đấu giá như vậy chỉ vì không để cho đối phương dễ chịu mà thôi, chứ không phải có vấn đề về chỗ đó đó nên mới muốn mua long cốt tráng dương thảo.
- Ha ha, liệt dương chính là liệt dương, nói nhiều như vậy làm gì chứ.
Trần Tinh khinh thường cười.
Tên mập chết bầm!
Lục vương tử siết chặt nắm đấm, trong mắt lóe lên sát khí, hận không thể bằm thây Trần Tinh thành ngàn vạn đoạn, tiện nhân này đúng là vô pháp vô thiên.
Chỉ là hận ý trong lòng của gã còn chưa xả được chút nào, Trần Tinh lại cao giọng la lên lần nữa:
- Nếu như ngươi đã không muốn để cho lão tử được như ý thì lão tử cũng xuất huyết một lần, hai trăm vạn huyền tệ!
Trần Tinh báo giá phải nói là vui vẻ lâm li, dù sao Huyền thiếu bảo mình ra giá, còn kêu mình hung hăng đẩy giá lên, đừng sợ giá cao, với tính cách của gã, đương nhiên là không kiêng nể gì cả.
Lục vương tử ở trong bao sương gần như sắp phun máu!
Gã chỉ là nói cho oai vậy thôi, nhưng vẫn thật lòng muốn mua long cốt tráng dương thảo này nha, bị Trần Tinh nói như vậy, long cốt tráng dương thảo vốn chỉ giá trị vài chục vạn huyền tệ trực tiếp tăng lên gấp mấy lần, khiến cho trong lòng gã nhỏ máu.
Thiếu chút nữa nghẹn một hơi không thở ra nổi.
Nhìn thấy lục vương tử không nói gì, trong lòng Trần Tinh không khỏi nổi lên nghi hoặc, âm thầm truyền âm nói:
- Huyền thiếu, ngươi xác định tên lục vương tử này thật sự một lòng muốn mua long cốt tráng dương thảo này cho bằng được sao? Hai trăm vạn huyền tệ, hắn sẽ không coi tiền như rác như vậy chứ? Cho dù bản thân hắn thật sự bị yếu sinh lý bắn sớm gì đó, thì vẫn có rất nhiều loại dược vật trị được, cũng không cần phải bỏ nhiều tiền như vậy để mua long cốt tráng dương thảo này nha.
Huyền Thiên Tôn Đế
Đánh giá:
Truyện Huyền Thiên Tôn Đế
Story
Chương 336: Long cốt tráng dương thảo (2)
10.0/10 từ 50 lượt.