Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 219: Đánh lén sau lưng (2)
119@-Chẳng lẽ hắn thực sự cho rằng gã không đỡ nổi một chiêu này sao? Tự đại như vậy, thì cứ ở đó mà thừa nhận lửa giận của Tào Hạc đi.
Oanh!
Huyền khí linh võ cảnh nhị trọng trong nháy mắt liền kéo lên tới cực hạn, kết hợp với bạch hạc võ hồn tạo thành lực lượng không gì địch nổi, hung hăng đánh về phía Diệp Huyền.
Phanh!
Sau một khắc, cảnh tượng khiến cho tất cả mọi người đều khiếp sợ liền xảy ra, chân phải của Diệp Huyền nhìn như nhẹ nhàng không có gì, nhưng bên trong dường như lại ẩn chứa một loại huyền diệu nào đó, nháy mắt phá vỡ vòng huyền khí trước người Tào Hạc.
Một cỗ khí tức huỷ diệt nháy mắt bao phủ toàn thân Tào Hạc, khiến cho gã nháy mắt liền cảm thấy lạnh buốt vô cùng, ngay cả máu dường như cũng ngừng chảy.
Chân phải của Diệp Huyền đạp thẳng lên ngực của Tào Hạc, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên liên hồi, toàn thân Tào Hạc tứa máu, thân hình bay ngược ra sau rồi nện xuống đất thật mạnh như diều đứt dây.
Bạch hạc võ hồn trên đỉnh đầu của gã kêu lên một tiếng sau đó lặng lẽ tán loạn, biến mất vô hình.
Tào Hạc kêu lên một tiếng, lại phun ra thêm một búng máu, mặt trắng như giấy, lung lay sắp đổ.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều sững sờ, ngây ra, kinh ngạc, nhìn tất cả trước mắt nhưng vẫn không dám tin.
Thực lực của Diệp Huyền cư nhiên khủng bố như vậy.
Học viên cũ linh võ cảnh nhị trọng lại không đỡ nổi một chiêu của hắn.
Đây là biểu hiện nên có của một tân sinh sao?
- Thật khiến cho ta thất vọng.
Trước mắt bao người, Diệp Huyền khẽ lắc đầu, nhìn về phía quan chủ khảo:
- Ta muốn hỏi, đây là khảo hạch nhập học của Huyền Linh học viện sao?
- Đây là tố chất của học viên cũ của Huyền Linh học viện sao?
- Loại rác rưởi đánh lén sau lưng, ngu xuẩn cuồng vọng tự đại!
- Thật khiến ta thất vọng.
Lời nói của Diệp Huyền giống như tiếng chuông cổ gõ vào lòng từng người, khiến cho không ít học viên cũ ở đây đều phải cúi gằm mặt xuống.
Bọn họ muốn phản bác, nhưng tất cả những việc trước mắt lại khiến bọn họ phản bác không được.
Không lâu trước đó, bọn họ cũng đều dùng ánh mắt cao ngạo khinh thường nhìn Diệp Huyền, lấy thân phận học viên cũ nghĩ mình cao hơn Diệp Huyền.
Hôm nay, tân sinh mà bọn họ xem thường lại có thể dễ dàng đánh bại Tào Hạc trong số bọn họ, khiến cho bọn họ cúi mặt không mở miệng được.
Một thiếu niên khác vội vàng chạy tới bên cạnh Tào Hạc đỡ hắn dậy, sau khi kiểm tra qua một phen thì ánh mắt liền tràn đầy vẻ âm lãnh:
- Các hạ, ngươi không cảm thấy ngươi hạ thủ quá độc ác rồi sao?
- Đối với kẻ tiểu nhân đánh lén sau lưng thì ta cần phải nương tay sao?
- Ngươi…
- Sao hả? Không phục chứ gì?
Diệp Huyền nheo mắt nhìn gã:
- Vừa rồi hình như ngươi cũng luôn miệng mắng tiện dân tiện dân đúng không, nếu như ngươi không phục thì cứ lên thử đi.
Thiếu niên kia nghe vậy xong thì mặt mày trắng bệch, chỉ cúi đầu không nói gì nữa.
Thực lực của gã cũng sang sàng với Tào Hạc, nếu Tào Hạc đã thua Diệp Huyền thì gã rõ ràng cũng không thể nào thắng nổi.
Đúng lúc này, một tiếng chế giễu lạnh lùng vang lên:
- Chỉ mới thắng Tào Hạc mà thôi, thắng một người lớp cấp thấp thì ngươi đã kiêu ngạo như vậy rồi, ai không biết còn tưởng rằng ngươi đã xưng bá Huyền Linh học viện rồi ấy chứ.
- Đủ rồi, nơi này là trung tâm khảo hạch của tân sinh, không phải nơi cho các ngươi tranh cường háo thắng.
Quan chủ khảo của trung tâm khảo hạch đột nhiên nhíu mày mở miệng vẻ không kiên nhẫn, gã nhìn về phía Diệp Huyền, thản nhiên nói:
- Ngươi đã thông qua khảo hạch rồi, bất quá, người trẻ tuổi, có nhuệ khí là chuyện tốt, nhưng nhuệ khí quá cao thì khó tránh khỏi dễ gây hoạ lớn, ta thấy ngươi nên thu liễm một chút thì tốt hơn.
Đám học viên cũ kia sửng sốt một hồi, sau đó mới nhếch mép cười lạnh, xem ra ấn tượng của lão sư về tên tiểu tử này rất tệ.
Huyền Linh học viện này chính là học viện cường đại nhất ở Lưu Vân Quốc, toạ lạc ở vương thành, bên trong có vô số vương tôn quý tộc và thiên tài theo học, có thể làm lão sư ở nơi này há có thể là dạng người không có bối cảnh?
Còn chưa nhập học đã để lại ấn tượng xấu cho lão sư rồi, đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
- A.
Diệp Huyền thản nhiên cười rồi nói:
- Ta cũng muốn thu liễm, nhưng có một đám ngu ngốc cứ muốn tìm tới ta xin ăn đòn, ta cũng không thể xem như không thấy được.
Ánh mắt của quan chủ khảo khựng lại một cái, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Huyền, khí tràng giống như gió mạnh quét qua toàn trường, khiến cho mọi người cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Không ít học viên cũ đều cười thầm trong bụng. Tiểu tử này xui xẻo rồi, chọc giận lão sư thì sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!
- Ha ha ha, thú vị, thú vị lắm.
Chợt thấy quan chủ khảo đột nhiên cười phá lên, không khí đông cứng nháy mắt liền biến mất sạch sẽ:
- Được rồi, đây là số của các ngươi, cầm lấy số đi làm thủ tục nhập học đi.
Quan chủ khảo ném ra mấy khối lệnh bài, rơi vào trong tay của mấy người Diệp Huyền, ánh mắt như có như không nhìn Diệp Huyền vài cái, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
- Còn các ngươi nữa, mau đưa Tào Hạc đi trị liệu đi, Viên Sơn, ngươi tiếp tục an bài tân sinh khảo hạch đi.
- Vâng, lão sư!
Viên Sơn cung kính nói, ánh mắt khẽ liếc nhìn bóng lưng mấy người Diệp Huyền rời đi, lộ ra quang mang âm lãnh.
Có số rồi, mấy người Diệp Huyền liền nhanh chóng hoàn tất thủ tục nhập học.
Hình thức ban cấp của Huyền Linh học viện cũng hơi giống với Tinh Huyền học viện, học kỳ đầu tiên khi mới nhập học, bất luận là ai, mặc kệ thực lực ra sao thì đều sẽ ở ban tân sinh, học kỳ thứ hai, căn cứ phân chia thực lực thì mới chia lớp lần nữa, chia làm hai ban là ban cấp thấp và ban cấp bao.
Ban đê cấp là những học viên có thực lực từ võ sĩ nhất trọng tới võ sĩ tam trọng, còn ban cao cấp thì là những học sinh thực lực võ sư nhất trọng tới võ sư tam trọng.
Ở Huyền Linh học viện này, học kỳ dài nhất là sáu năm, sau sáu năm, mặc kệ thực lực của học viên ra sao, đều phải tốt nghiệp, ngoài ra, chỉ cần đạt tới võ sư tam trọng cũng có thể tốt nghiệp sớm.
Bình thường những học viên đã tốt nghiệp thuận lợi, chỉ cần nguyện ý thì đều có thể tìm được một công tác không tệ ở vương thành, hoặc muốn gia nhập một vài gia tộc lớn cũng rất dễ dàng.
Huyền Thiên Tôn Đế
Oanh!
Huyền khí linh võ cảnh nhị trọng trong nháy mắt liền kéo lên tới cực hạn, kết hợp với bạch hạc võ hồn tạo thành lực lượng không gì địch nổi, hung hăng đánh về phía Diệp Huyền.
Phanh!
Sau một khắc, cảnh tượng khiến cho tất cả mọi người đều khiếp sợ liền xảy ra, chân phải của Diệp Huyền nhìn như nhẹ nhàng không có gì, nhưng bên trong dường như lại ẩn chứa một loại huyền diệu nào đó, nháy mắt phá vỡ vòng huyền khí trước người Tào Hạc.
Một cỗ khí tức huỷ diệt nháy mắt bao phủ toàn thân Tào Hạc, khiến cho gã nháy mắt liền cảm thấy lạnh buốt vô cùng, ngay cả máu dường như cũng ngừng chảy.
Chân phải của Diệp Huyền đạp thẳng lên ngực của Tào Hạc, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên liên hồi, toàn thân Tào Hạc tứa máu, thân hình bay ngược ra sau rồi nện xuống đất thật mạnh như diều đứt dây.
Bạch hạc võ hồn trên đỉnh đầu của gã kêu lên một tiếng sau đó lặng lẽ tán loạn, biến mất vô hình.
Tào Hạc kêu lên một tiếng, lại phun ra thêm một búng máu, mặt trắng như giấy, lung lay sắp đổ.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều sững sờ, ngây ra, kinh ngạc, nhìn tất cả trước mắt nhưng vẫn không dám tin.
Thực lực của Diệp Huyền cư nhiên khủng bố như vậy.
Học viên cũ linh võ cảnh nhị trọng lại không đỡ nổi một chiêu của hắn.
Đây là biểu hiện nên có của một tân sinh sao?
- Thật khiến cho ta thất vọng.
Trước mắt bao người, Diệp Huyền khẽ lắc đầu, nhìn về phía quan chủ khảo:
- Ta muốn hỏi, đây là khảo hạch nhập học của Huyền Linh học viện sao?
- Đây là tố chất của học viên cũ của Huyền Linh học viện sao?
- Loại rác rưởi đánh lén sau lưng, ngu xuẩn cuồng vọng tự đại!
- Thật khiến ta thất vọng.
Lời nói của Diệp Huyền giống như tiếng chuông cổ gõ vào lòng từng người, khiến cho không ít học viên cũ ở đây đều phải cúi gằm mặt xuống.
Bọn họ muốn phản bác, nhưng tất cả những việc trước mắt lại khiến bọn họ phản bác không được.
Không lâu trước đó, bọn họ cũng đều dùng ánh mắt cao ngạo khinh thường nhìn Diệp Huyền, lấy thân phận học viên cũ nghĩ mình cao hơn Diệp Huyền.
Hôm nay, tân sinh mà bọn họ xem thường lại có thể dễ dàng đánh bại Tào Hạc trong số bọn họ, khiến cho bọn họ cúi mặt không mở miệng được.
Một thiếu niên khác vội vàng chạy tới bên cạnh Tào Hạc đỡ hắn dậy, sau khi kiểm tra qua một phen thì ánh mắt liền tràn đầy vẻ âm lãnh:
- Các hạ, ngươi không cảm thấy ngươi hạ thủ quá độc ác rồi sao?
- Đối với kẻ tiểu nhân đánh lén sau lưng thì ta cần phải nương tay sao?
- Ngươi…
- Sao hả? Không phục chứ gì?
Diệp Huyền nheo mắt nhìn gã:
- Vừa rồi hình như ngươi cũng luôn miệng mắng tiện dân tiện dân đúng không, nếu như ngươi không phục thì cứ lên thử đi.
Thiếu niên kia nghe vậy xong thì mặt mày trắng bệch, chỉ cúi đầu không nói gì nữa.
Thực lực của gã cũng sang sàng với Tào Hạc, nếu Tào Hạc đã thua Diệp Huyền thì gã rõ ràng cũng không thể nào thắng nổi.
Đúng lúc này, một tiếng chế giễu lạnh lùng vang lên:
- Chỉ mới thắng Tào Hạc mà thôi, thắng một người lớp cấp thấp thì ngươi đã kiêu ngạo như vậy rồi, ai không biết còn tưởng rằng ngươi đã xưng bá Huyền Linh học viện rồi ấy chứ.
- Đủ rồi, nơi này là trung tâm khảo hạch của tân sinh, không phải nơi cho các ngươi tranh cường háo thắng.
Quan chủ khảo của trung tâm khảo hạch đột nhiên nhíu mày mở miệng vẻ không kiên nhẫn, gã nhìn về phía Diệp Huyền, thản nhiên nói:
- Ngươi đã thông qua khảo hạch rồi, bất quá, người trẻ tuổi, có nhuệ khí là chuyện tốt, nhưng nhuệ khí quá cao thì khó tránh khỏi dễ gây hoạ lớn, ta thấy ngươi nên thu liễm một chút thì tốt hơn.
Đám học viên cũ kia sửng sốt một hồi, sau đó mới nhếch mép cười lạnh, xem ra ấn tượng của lão sư về tên tiểu tử này rất tệ.
Huyền Linh học viện này chính là học viện cường đại nhất ở Lưu Vân Quốc, toạ lạc ở vương thành, bên trong có vô số vương tôn quý tộc và thiên tài theo học, có thể làm lão sư ở nơi này há có thể là dạng người không có bối cảnh?
Còn chưa nhập học đã để lại ấn tượng xấu cho lão sư rồi, đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
- A.
Diệp Huyền thản nhiên cười rồi nói:
- Ta cũng muốn thu liễm, nhưng có một đám ngu ngốc cứ muốn tìm tới ta xin ăn đòn, ta cũng không thể xem như không thấy được.
Ánh mắt của quan chủ khảo khựng lại một cái, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Huyền, khí tràng giống như gió mạnh quét qua toàn trường, khiến cho mọi người cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Không ít học viên cũ đều cười thầm trong bụng. Tiểu tử này xui xẻo rồi, chọc giận lão sư thì sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!
- Ha ha ha, thú vị, thú vị lắm.
Chợt thấy quan chủ khảo đột nhiên cười phá lên, không khí đông cứng nháy mắt liền biến mất sạch sẽ:
- Được rồi, đây là số của các ngươi, cầm lấy số đi làm thủ tục nhập học đi.
Quan chủ khảo ném ra mấy khối lệnh bài, rơi vào trong tay của mấy người Diệp Huyền, ánh mắt như có như không nhìn Diệp Huyền vài cái, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
- Còn các ngươi nữa, mau đưa Tào Hạc đi trị liệu đi, Viên Sơn, ngươi tiếp tục an bài tân sinh khảo hạch đi.
- Vâng, lão sư!
Viên Sơn cung kính nói, ánh mắt khẽ liếc nhìn bóng lưng mấy người Diệp Huyền rời đi, lộ ra quang mang âm lãnh.
Có số rồi, mấy người Diệp Huyền liền nhanh chóng hoàn tất thủ tục nhập học.
Hình thức ban cấp của Huyền Linh học viện cũng hơi giống với Tinh Huyền học viện, học kỳ đầu tiên khi mới nhập học, bất luận là ai, mặc kệ thực lực ra sao thì đều sẽ ở ban tân sinh, học kỳ thứ hai, căn cứ phân chia thực lực thì mới chia lớp lần nữa, chia làm hai ban là ban cấp thấp và ban cấp bao.
Ban đê cấp là những học viên có thực lực từ võ sĩ nhất trọng tới võ sĩ tam trọng, còn ban cao cấp thì là những học sinh thực lực võ sư nhất trọng tới võ sư tam trọng.
Ở Huyền Linh học viện này, học kỳ dài nhất là sáu năm, sau sáu năm, mặc kệ thực lực của học viên ra sao, đều phải tốt nghiệp, ngoài ra, chỉ cần đạt tới võ sư tam trọng cũng có thể tốt nghiệp sớm.
Bình thường những học viên đã tốt nghiệp thuận lợi, chỉ cần nguyện ý thì đều có thể tìm được một công tác không tệ ở vương thành, hoặc muốn gia nhập một vài gia tộc lớn cũng rất dễ dàng.
Huyền Thiên Tôn Đế
Đánh giá:
Truyện Huyền Thiên Tôn Đế
Story
Chương 219: Đánh lén sau lưng (2)
10.0/10 từ 50 lượt.