Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 204: Hương Mính quận chúa
121@-Vừa rồi Diệp Huyền xuất thủ khiến cho hai tên này biết rõ lợi hại, cho nên vừa ra tay liền không hề lưu tình chút nào, bảo kiếm đâm ra liền huyễn hoá ra từng đạo kiếm hoa, cư nhiên là một bộ kiếm pháp vô cùng huyền diệu, bao phủ hết tất cả yếu huyệt toàn thân của Diệp Huyền, khiến cho khách khứa xung quanh kinh hô.
Bằng vào kiếm pháp này bọn họ liền biết, hai tên thiếu niên này nhất định có lai lịch không tầm thường.
- Xuy, với chút kiếm pháp nát này cũng dám lấy ra? Mềm yếu không hề có chút lực lượng nào, chẳng trách lại làm tay sai cho một ả đàn bà, hoá ra là hai tên ẻo lả.
Trước mắt bao người, Diệp Huyền hoàn toàn không quan tâm tới trường kiếm đang đâm về phía mình, còn vừa uống rượu vừa bình phẩm.
Tất cả người đứng xem ở đây đều trợn mắt há mồm, tên ngốc này ở đâu tới đây, sắp chết tới nơi rồi mà còn ngồi nói nhảm nữa.
Lời của Diệp Huyền khiến cho hai tên thiếu niên kia tức giận tới mức thiếu chút nữa phun máu, tức giận hét lên:
- Kiếm pháp rách nát? Xem bản thiếu gia giết chết ngươi thế nào đây.
Vèo!
Kiếm quang sáng chói, huyền khí phóng thích ra nồng đậm, bao phủ toàn thân Diệp Huyền, muốn chém hắn làm hai mảnh.
- Đủ rồi!
Lúc này, La Chiến luôn im lặng rốt cuộc cũng động, gã ngẩng đầu, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.
Oanh!
Thanh âm lăng không vang lên, một cỗ lực lượng khủng bố đột nhiên xuất hiện, nháy mắt liền đánh cho hai thiếu niên này bay ra xa, bịch bịch bịch, hai người liên tục lùi lại hơn mười bước, đạt mông ngồi phịch xuống ghế của chính mình, trường kiếm trong tay vẫn còn run lên không ngừng.
Người này là ai? Thực lực thật mạnh.
Khách khứa trong tửu lâu đều âm thầm kinh hãi, tuy rằng hai tên thiếu niên kia chỉ mới có mười sáu mười bảy tuổi, nhưng đều là võ sĩ tam trọng, có thể một kích nhẹ nhàng đánh lùi bọn họ, trung niên nhân vừa ra tay này ít nhất cũng phải là địa võ sư.
Ở vương thành này, tuy rằng địa võ sư cũng không thể xem là cao thủ đỉnh tiêm, nhưng cũng không phải dễ dàng gặp được.
- Hoá ra là có cao thủ toạ trấn, chẳng trách lại dám kiêu ngạo như thế.
Thanh âm của thiếu nữ lạnh lẽo, khoé miệng nhếch lên cười lạnh.
- Bất quá không có ai nói cho các ngươi biết, lúc tới vương thành thì hành vi đều phải thu liễm một chút sao?
Lúc này, tính tình của thiếu nữ vẫn cứ kiêu ngạo như cũ, nhìn thoáng qua hai tên thiếu niên, lạnh lùng nói:
- Gọi người cho ta.
Hai tên thiếu niên lạnh lùng trừng mắt nhìn La Chiến vừa ra tay với chúng, một trong số đó đột nhiên đi tới bên cạnh cửa sổ, lấy ra một quả đạn tín hiệu, kéo mạnh một cái.
Vèo!
Tiếng nổ bén nhọn vang vọng, một đạo pháo sáng màu đỏ bay thẳng lên bầu trời, sau đó liền ầm ầm nổ tung trên không, pháo hoa liền nổ tung ra.
Tất cả khách khứa có mặt ở lầu hai liền xôn xao lên, ánh mắt nhìn về phía ba người cũng thay đổi.
Dám thả đạn tín hiệu trong vương thành, đây cũng không phải chuyện mà người thường có thể làm được, dù sao thì nơi đây cũng là vương thành, nếu như là mấy kẻ tầm thường muốn liên lạc với nhau cũng lấy đạn pháo ra bắn thì chẳng phải cả vương thành đều lộn xộn hết rồi sao?
Ở trong vương thành này, chỉ có những quan lại quyền quý, quý tộc hiển hách thật sự mới có thể có tư cách sử dụng đạn tín hiệu, như vậy xem ra, thân phận của ba tên thiếu nam thiếu nữ này nhất định vô cùng kinh người.
Diệp Huyền lắc đầu, thản nhiên nói:
- Ăn một bữa cơm cũng bị mấy kẻ này phá hỏng rồi.
Thiếu nữ nghe xong thì mặt càng thêm lạnh, nhưng cũng không mở miệng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mấy người Diệp Huyền, khoé miệng lộ ra nụ cười lạnh.
Nàng rất chờ mong, lát nữa sau khi hắn biết mình đã đắc tội với ai thì thiếu niên này còn có gan nói ra những lời như vậy hay không.
- Thôi đi, mới tới vương thành, vẫn là bớt kéo phiền toái đi, đã cơm nước xong xuôi hết rồi thì chúng ta đi thôi.
Hoa La Huyên lẳng lặng nhìn tất cả những việc này, lắc đầu, lấy ra một tờ huyền phiếu, đặt lên bàn.
- Muốn đi sao, đả thương người của ta xong liền muốn chạy? Vừa rồi ta cho các ngươi vả miệng các ngươi lại không muốn, bây giờ muốn đi thì muộn rồi.
Thiếu nữ quát lạnh một tiếng, ngăn mọi người lại.
- Chó khôn không cản đường.
Diệp Huyền sờ lên mũi, thản nhiên nói.
- Ngươi nói cái gì? Muốn chết!
Thiếu nữ gầm lên một tiếng, hai ngón tay đột nhiên hoá thành lệ quang, đâm tới hai mắt Diệp Huyền.
- Hay cho một nữ nhân rắn rết, điêu ngoa ương ngạnh cũng phải có mức độ thôi.
Ánh mắt Diệp Huyền phát lạnh, hắn và đối phương căn bản không hề có thù oán gì, thậm chí còn không quen biết gì, cái gọi là ân oán cũng chỉ là Lãnh Dĩnh Oánh nói vài câu nói bọn họ mà thôi.
Còn đối phương thì bức người gây sự, một lời không hợp liền hạ sát thủ, hơn nữa xuất chiêu vô cùng ngoan độc.
Không dạy cho nàng một bài học thì lẽ nào cho rằng trên đời này ai cũng phải nhìn sắc mặt của nàng ta hay sao.
Trong lòng cười lạnh, Diệp Huyền lật tay, xuất thủ như linh dương quải sừng, không tìm ra sơ hở, nháy mắt liền bắt lấy cổ tay của thiếu nữ kia.
Thiếu nữ cả kinh, huyền khí bộc phát, cố gắng giãy thoát tay của Diệp Huyền, nhưng bị một Diệp Huyền khống chế, nàng sao có thể giãy thoát được, một cỗ cự lực đánh tới, nháy mắt liền kéo nàng tới sát Diệp Huyền.
- Các ngươi muốn chết sao, mau thả nàng ra!
Hai tên thiếu niên thấy thế liền giật mình mở miệng, trường kiếm biến ảo thành vô số tinh quang, đâm thẳng về phía Diệp Huyền, ra tay vô cùng tàn nhẫn.
- Cút về đi!
La Chiến quát khẽ một tiếng, đánh ra một chưởng.
Một tiếng ầm ầm vang lên, huyền khí khủng bố lại hàng lâm lần nũa, hai tên thiếu niên bay ra ngoài như diều đứt dây, bịch một tiếng té xuống dất, trường kiếm trong tay cũng rơi xuống đất leng keng rung lên.
- Ngươi muốn làm gì?
Thiếu nữ bị Diệp Huyền bắt lấy, toàn thân liền vô lực, huyền khí trong cơ thể lại không thể điều động được chút nào, đành phải dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Mãi cho tới lúc này, trong ánh mắt của nàng vẫn mang theo vẻ khinh miệt nồng đậm như cũ, giống như một vị công chúa cao quý, đang nhìn vào một tên ăn mày thấp hèn vậy.
- Muốn làm gì sao?
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:
- Ta sẽ không làm gì hết, chỉ trả hết những việc ngươi muốn làm với chúng ta lại cho ngươi mà thôi.
- Ngươi dám?
Ánh mắt thiếu nữ đột nhiên co rút lại.
- Ngươi có biết ta là ai không?
Thiếu nữ hét lên chói tai, cố gắng tìm kiếm cảm xúc sợ hãi hoặc nể sợ nào đó trong mắt Diệp Huyền.
Nhưng nàng thất vọng rồi, trong ánh mắt Diệp Huyền bình tĩnh mà thâm thuý, không chút gợn sóng.
Huyền Thiên Tôn Đế
Bằng vào kiếm pháp này bọn họ liền biết, hai tên thiếu niên này nhất định có lai lịch không tầm thường.
- Xuy, với chút kiếm pháp nát này cũng dám lấy ra? Mềm yếu không hề có chút lực lượng nào, chẳng trách lại làm tay sai cho một ả đàn bà, hoá ra là hai tên ẻo lả.
Trước mắt bao người, Diệp Huyền hoàn toàn không quan tâm tới trường kiếm đang đâm về phía mình, còn vừa uống rượu vừa bình phẩm.
Tất cả người đứng xem ở đây đều trợn mắt há mồm, tên ngốc này ở đâu tới đây, sắp chết tới nơi rồi mà còn ngồi nói nhảm nữa.
Lời của Diệp Huyền khiến cho hai tên thiếu niên kia tức giận tới mức thiếu chút nữa phun máu, tức giận hét lên:
- Kiếm pháp rách nát? Xem bản thiếu gia giết chết ngươi thế nào đây.
Vèo!
Kiếm quang sáng chói, huyền khí phóng thích ra nồng đậm, bao phủ toàn thân Diệp Huyền, muốn chém hắn làm hai mảnh.
- Đủ rồi!
Lúc này, La Chiến luôn im lặng rốt cuộc cũng động, gã ngẩng đầu, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.
Oanh!
Thanh âm lăng không vang lên, một cỗ lực lượng khủng bố đột nhiên xuất hiện, nháy mắt liền đánh cho hai thiếu niên này bay ra xa, bịch bịch bịch, hai người liên tục lùi lại hơn mười bước, đạt mông ngồi phịch xuống ghế của chính mình, trường kiếm trong tay vẫn còn run lên không ngừng.
Người này là ai? Thực lực thật mạnh.
Khách khứa trong tửu lâu đều âm thầm kinh hãi, tuy rằng hai tên thiếu niên kia chỉ mới có mười sáu mười bảy tuổi, nhưng đều là võ sĩ tam trọng, có thể một kích nhẹ nhàng đánh lùi bọn họ, trung niên nhân vừa ra tay này ít nhất cũng phải là địa võ sư.
Ở vương thành này, tuy rằng địa võ sư cũng không thể xem là cao thủ đỉnh tiêm, nhưng cũng không phải dễ dàng gặp được.
- Hoá ra là có cao thủ toạ trấn, chẳng trách lại dám kiêu ngạo như thế.
Thanh âm của thiếu nữ lạnh lẽo, khoé miệng nhếch lên cười lạnh.
- Bất quá không có ai nói cho các ngươi biết, lúc tới vương thành thì hành vi đều phải thu liễm một chút sao?
Lúc này, tính tình của thiếu nữ vẫn cứ kiêu ngạo như cũ, nhìn thoáng qua hai tên thiếu niên, lạnh lùng nói:
- Gọi người cho ta.
Hai tên thiếu niên lạnh lùng trừng mắt nhìn La Chiến vừa ra tay với chúng, một trong số đó đột nhiên đi tới bên cạnh cửa sổ, lấy ra một quả đạn tín hiệu, kéo mạnh một cái.
Vèo!
Tiếng nổ bén nhọn vang vọng, một đạo pháo sáng màu đỏ bay thẳng lên bầu trời, sau đó liền ầm ầm nổ tung trên không, pháo hoa liền nổ tung ra.
Tất cả khách khứa có mặt ở lầu hai liền xôn xao lên, ánh mắt nhìn về phía ba người cũng thay đổi.
Dám thả đạn tín hiệu trong vương thành, đây cũng không phải chuyện mà người thường có thể làm được, dù sao thì nơi đây cũng là vương thành, nếu như là mấy kẻ tầm thường muốn liên lạc với nhau cũng lấy đạn pháo ra bắn thì chẳng phải cả vương thành đều lộn xộn hết rồi sao?
Ở trong vương thành này, chỉ có những quan lại quyền quý, quý tộc hiển hách thật sự mới có thể có tư cách sử dụng đạn tín hiệu, như vậy xem ra, thân phận của ba tên thiếu nam thiếu nữ này nhất định vô cùng kinh người.
Diệp Huyền lắc đầu, thản nhiên nói:
- Ăn một bữa cơm cũng bị mấy kẻ này phá hỏng rồi.
Thiếu nữ nghe xong thì mặt càng thêm lạnh, nhưng cũng không mở miệng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mấy người Diệp Huyền, khoé miệng lộ ra nụ cười lạnh.
Nàng rất chờ mong, lát nữa sau khi hắn biết mình đã đắc tội với ai thì thiếu niên này còn có gan nói ra những lời như vậy hay không.
- Thôi đi, mới tới vương thành, vẫn là bớt kéo phiền toái đi, đã cơm nước xong xuôi hết rồi thì chúng ta đi thôi.
Hoa La Huyên lẳng lặng nhìn tất cả những việc này, lắc đầu, lấy ra một tờ huyền phiếu, đặt lên bàn.
- Muốn đi sao, đả thương người của ta xong liền muốn chạy? Vừa rồi ta cho các ngươi vả miệng các ngươi lại không muốn, bây giờ muốn đi thì muộn rồi.
Thiếu nữ quát lạnh một tiếng, ngăn mọi người lại.
- Chó khôn không cản đường.
Diệp Huyền sờ lên mũi, thản nhiên nói.
- Ngươi nói cái gì? Muốn chết!
Thiếu nữ gầm lên một tiếng, hai ngón tay đột nhiên hoá thành lệ quang, đâm tới hai mắt Diệp Huyền.
- Hay cho một nữ nhân rắn rết, điêu ngoa ương ngạnh cũng phải có mức độ thôi.
Ánh mắt Diệp Huyền phát lạnh, hắn và đối phương căn bản không hề có thù oán gì, thậm chí còn không quen biết gì, cái gọi là ân oán cũng chỉ là Lãnh Dĩnh Oánh nói vài câu nói bọn họ mà thôi.
Còn đối phương thì bức người gây sự, một lời không hợp liền hạ sát thủ, hơn nữa xuất chiêu vô cùng ngoan độc.
Không dạy cho nàng một bài học thì lẽ nào cho rằng trên đời này ai cũng phải nhìn sắc mặt của nàng ta hay sao.
Trong lòng cười lạnh, Diệp Huyền lật tay, xuất thủ như linh dương quải sừng, không tìm ra sơ hở, nháy mắt liền bắt lấy cổ tay của thiếu nữ kia.
Thiếu nữ cả kinh, huyền khí bộc phát, cố gắng giãy thoát tay của Diệp Huyền, nhưng bị một Diệp Huyền khống chế, nàng sao có thể giãy thoát được, một cỗ cự lực đánh tới, nháy mắt liền kéo nàng tới sát Diệp Huyền.
- Các ngươi muốn chết sao, mau thả nàng ra!
Hai tên thiếu niên thấy thế liền giật mình mở miệng, trường kiếm biến ảo thành vô số tinh quang, đâm thẳng về phía Diệp Huyền, ra tay vô cùng tàn nhẫn.
- Cút về đi!
La Chiến quát khẽ một tiếng, đánh ra một chưởng.
Một tiếng ầm ầm vang lên, huyền khí khủng bố lại hàng lâm lần nũa, hai tên thiếu niên bay ra ngoài như diều đứt dây, bịch một tiếng té xuống dất, trường kiếm trong tay cũng rơi xuống đất leng keng rung lên.
- Ngươi muốn làm gì?
Thiếu nữ bị Diệp Huyền bắt lấy, toàn thân liền vô lực, huyền khí trong cơ thể lại không thể điều động được chút nào, đành phải dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Mãi cho tới lúc này, trong ánh mắt của nàng vẫn mang theo vẻ khinh miệt nồng đậm như cũ, giống như một vị công chúa cao quý, đang nhìn vào một tên ăn mày thấp hèn vậy.
- Muốn làm gì sao?
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:
- Ta sẽ không làm gì hết, chỉ trả hết những việc ngươi muốn làm với chúng ta lại cho ngươi mà thôi.
- Ngươi dám?
Ánh mắt thiếu nữ đột nhiên co rút lại.
- Ngươi có biết ta là ai không?
Thiếu nữ hét lên chói tai, cố gắng tìm kiếm cảm xúc sợ hãi hoặc nể sợ nào đó trong mắt Diệp Huyền.
Nhưng nàng thất vọng rồi, trong ánh mắt Diệp Huyền bình tĩnh mà thâm thuý, không chút gợn sóng.
Huyền Thiên Tôn Đế
Đánh giá:
Truyện Huyền Thiên Tôn Đế
Story
Chương 204: Hương Mính quận chúa
10.0/10 từ 50 lượt.