Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 1212
123@-Diệp Huyền cũng âm thầm kinh hãi, cũng không biết nơi thần bí này hình thành như thế nào, nơi này có quá nhiều bảo vật.
Thời điểm ở bên ngoài, Tiểu Tử Điêu bằng vào thân ảnh linh hoạt ngắt lấy vô số linh dược làm cho các đại gia tộc không có thu hoạch.
Nhưng nơi này có hủ cốt linh chướng bao trùm, bảo vật quá nhiều, dùng tốc độ Tiểu Tử Điêu cũng không thể lấy toàn bộ, bởi vậy còn lưu lại không ít bảo vật và bị các đại gia tộc đạt được.
- Ha ha, ba gốc Mộ Nham Hoa.
Các trưởng lão Chu gia không cảm thấy có gì trong thời gian dài như vậy cũng dần dần thở ra, lúc này đi cuhng quanh tìm kiếm.
Trong đó một trưởng lão Chu gia trong lúc vô tình đi ra phía sau một khối đá và mừng như điên, hắn lấy ba đóa Mộ Nham Hoa giao cho Chu Việt Đình.
Mộ Nham Hoa là lình dược bát giai, nó sống trong nham thạch, hấp thu thiên địa huyền khí, có tác dụng gia tăng cường độ thân thể võ giả trên diện rộng, trong đó ẩn chứa thành phần mộ nham càng có thể tăng kháng tính huyền nguyên, tăng cường phòng ngự của huyền nguyên hộ thể.
Thấy tình cảnh này người các thế lực khác không ngừng đỏ mắt.
Tất cả thế lực lớn hoặc nhiều hoặc ít đều có một ít linh dược bát giai, linh dược bát giai cũng phân tốt xấu, Mộ Nham Hoa là linh dược bát giai đỉnh cấp, nó có giá trị cực kỳ kinh người.
- Ha ha, ngươi làm không tệ, sau khi về sẽ cho ngươi một gốc Mộ Nham Hoa.
Chu Việt Đình mừng rỡ không thôi, đồng thời trào phúng:
- May mắn ta trước kia không giống Từ gia và Lâm gia đáp ứng tiểu tử kia, nếu không ba gốc Mộ Nham Hoa này phải phân ra một nửa, không công phân ra mấy thành bảo vật, kẻ đần mới làm thế.
Sắc mặt Lâm Quang Nguyên và Từ Nghiễm Lâm vô cùng khó coi.
- Đa tạ lão tổ.
Trưởng lão Chu gia thu được Mộ Nham Hoa thì vui mừng không thôi, một cây Mộ Nham Hoa có thể gia tăng thực lực của hắn lên hai thành.
Không chờ hắn vui mừng một hồi, đột nhiên...
- Chu Quân, mặt ngươi...
Trên mặt Chu Việt Đình xuất hiện hoảng sợ, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào đối phương.
- Lão tổ, mặt ta như thế nào?
Chu Quân mờ mịt sờ lên mặt của mình, ầm ầm ầm, da mặt hắn rơi xuống như từng khối thịt thối, sau khi rơi xuống đất liền hóa thành nước mủ.
Dọa!
Tất cả mọi người bị cảnh này dọa sợ, lông tơ toàn thân dựng đứng.
- Ta... Ta...
Chu Quân nhìn hai tay của mình, vẻ mặt vẻ mờ mịt, hắn sờ một cái huyết nhục trên tay rơi xuống, xương cốt lập tức lộ ra ngoài, xương tay của hắn từ màu trắng biến thành màu đen, chỉ qua vài giây xương cốt của hắn biến thành nước mủ.
- Lão tổ, cứu... Cứu ta...
Hắn gian nan ngẩng đầu lên, hắn còn sống sờ sờ trước mặt mọi người và sau đó hóa thành nước mủ không còn lại cái gì, nếu như không phải hắn lưu lại quần áo thì mọi người không cho rằng vừa rồi có Vũ Hoàng bát giai nhị trọng đã chết như thế.
Mọi người sợ hãi, bọn họ cảm giác nội tâm đang chấn động mạnh.
So với bị Sa Lịch vương giết chết, Chu Quân trước mặt tử vong quá đáng sợ làm cho bọn họ cảm thấy không dám tin tưởng.
Chu gia các cường giả trên mặt càng là không có một tia huyết sắc, sợ hãi nói:
- Lão tổ,... Chu Quân hắn...
Chu Việt Đình sợ hãi không nhỏ, căn bản không biết phát sinh cái gì, tức giận nói:
- Ai, là ai giết Chu Quân đứng ra cho ta.
Nhưng núi rừng yên tĩnh làm người ta sợ hãi.
- Hủ cốt linh chướng quả nhiên không hổ là hủ cốt linh chướng, giết người hủ cốt, tất cả chỉ đơn giản thế thôi.
Đúng lúc này Diệp Huyền lại lên tiếng, thần thái rất thản nhiên.
- Cái gì? Ngươi nói cái gì?
Chu Việt Đình nhảy dựng lên, hắn hoảng sợ nói với Diệp Huyền.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Giết chết trưởng lão Chu gia các ngươi không phải người khác, chính là hủ cốt linh chướng trong rừng rậm này.
- Không có khả năng.
Chu Việt Đình kinh sợ nói:
- Chúng ta đều phục dụng Giải Độc Đan, hơn nữa không ngừng giám thị tình huống thân thể, chúng ta căn bản không có trúng độc.”
- Thật sao?
Diệp Huyền nhìn bọn họ với dáng vẻ người đáng thương, nói:
- Các ngươi nên xốc tay áo của mình lên xem đi.
- Cái gì?
Người Chu gia tất cả đều kinh ngạc một hồi, dồn dập xốc lên tay áo của mình, từng cái từng cái ánh mắt nhất thời ngơ ngác, đáy mắt lộ ra sợ hãi.
Chỉ thấy trên cánh tay của bọn họ, hiện ra từng khối từng khối lấm tấm màu xanh, ngoại trừ Chu Việt Đình chỉ có chừng hạt gạo, những người khác đều to bằng nắm đấm trẻ con, có vẻ đặc biệt chói mắt cùng khủng bố.
- Không thể, cái này không thể nào.
Người Chu gia tất cả đều mặt lộ vẻ hoảng sợ, từng cái từng cái không thể tin được con mắt của mình.
Thời khắc này, không chỉ người Chu gia, người của những thế lực khác cũng vội vàng xốc tay áo của mình lên, kết quả ngoại trừ Chu gia, trên người những người khác đều bình yên vô sự, không có bất kỳ biến hóa nào.
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Chu Việt Đình một mặt dại ra, lẩm bẩm nói:
- Huyền Nguyên trong cơ thể ta căn bản không có nửa phần đình trệ, tinh lực cũng vô cùng trôi chảy, Huyền Thức cũng không có bất kỳ dị biến, làm sao sẽ trúng độc, này sao lại thế...
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Hủ Cốt Linh Chướng này, không tác dụng ở trên Huyền Nguyên, Huyền Thức, Huyền Hải, mà là trực tiếp dùng thân thể, từ bộ lông bắt đầu xâm lấn, đến da thịt, sau đó bắp thịt, cuối cùng xương cốt cốt tủy, tốc độ lan tràn cực nhanh, vì lẽ đó ngươi quan sát Huyền Thức cùng Huyền Nguyên, đương nhiên sẽ không có bất kỳ dị biến.
- Hơn nữa Hủ Cốt Linh Chướng còn có một đặc điểm, chính là tốc độ xâm lấn sẽ càng lúc càng nhanh, khả năng nó từ bắt đầu đến xâm lấn bộ lông, cần nửa canh giờ thời gian, từ bộ lông đến xâm lấn da thịt, cần gần nửa canh giờ thời gian, nhưng từ da thịt xâm lấn bắp thịt, chỉ cần nửa nén hương thời gian, mà từ bắp thịt đến xương cốt cốt tủy, thậm chí chỉ cần mấy hơi thở.
- Hiện ở trên người các ngươi đã xuất hiện biến hóa, điều này nói rõ độc chướng này đã tiến vào da thịt, tuổi thọ của các ngươi rất có thể chỉ có một nén nhang.
Diệp Huyền nói, khiến tất cả mọi người Chu gia không tự chủ được hít vào một ngụm khí lạnh, trên mặt lộ ra ngơ ngác vô biên.
- Giải Độc đan, nhanh dùng Giải Độc đan.
Người Chu gia cũng không còn ngạo nghễ như vừa bắt đầu, vội vàng lấy ra các loại đan dược dùng, đồng thời ngồi khoanh chân, điên cuồng thôi thúc Huyền Nguyên, ra sức bài độc.
Huyền Thiên Tôn Đế
Thời điểm ở bên ngoài, Tiểu Tử Điêu bằng vào thân ảnh linh hoạt ngắt lấy vô số linh dược làm cho các đại gia tộc không có thu hoạch.
Nhưng nơi này có hủ cốt linh chướng bao trùm, bảo vật quá nhiều, dùng tốc độ Tiểu Tử Điêu cũng không thể lấy toàn bộ, bởi vậy còn lưu lại không ít bảo vật và bị các đại gia tộc đạt được.
- Ha ha, ba gốc Mộ Nham Hoa.
Các trưởng lão Chu gia không cảm thấy có gì trong thời gian dài như vậy cũng dần dần thở ra, lúc này đi cuhng quanh tìm kiếm.
Trong đó một trưởng lão Chu gia trong lúc vô tình đi ra phía sau một khối đá và mừng như điên, hắn lấy ba đóa Mộ Nham Hoa giao cho Chu Việt Đình.
Mộ Nham Hoa là lình dược bát giai, nó sống trong nham thạch, hấp thu thiên địa huyền khí, có tác dụng gia tăng cường độ thân thể võ giả trên diện rộng, trong đó ẩn chứa thành phần mộ nham càng có thể tăng kháng tính huyền nguyên, tăng cường phòng ngự của huyền nguyên hộ thể.
Thấy tình cảnh này người các thế lực khác không ngừng đỏ mắt.
Tất cả thế lực lớn hoặc nhiều hoặc ít đều có một ít linh dược bát giai, linh dược bát giai cũng phân tốt xấu, Mộ Nham Hoa là linh dược bát giai đỉnh cấp, nó có giá trị cực kỳ kinh người.
- Ha ha, ngươi làm không tệ, sau khi về sẽ cho ngươi một gốc Mộ Nham Hoa.
Chu Việt Đình mừng rỡ không thôi, đồng thời trào phúng:
- May mắn ta trước kia không giống Từ gia và Lâm gia đáp ứng tiểu tử kia, nếu không ba gốc Mộ Nham Hoa này phải phân ra một nửa, không công phân ra mấy thành bảo vật, kẻ đần mới làm thế.
Sắc mặt Lâm Quang Nguyên và Từ Nghiễm Lâm vô cùng khó coi.
- Đa tạ lão tổ.
Trưởng lão Chu gia thu được Mộ Nham Hoa thì vui mừng không thôi, một cây Mộ Nham Hoa có thể gia tăng thực lực của hắn lên hai thành.
Không chờ hắn vui mừng một hồi, đột nhiên...
- Chu Quân, mặt ngươi...
Trên mặt Chu Việt Đình xuất hiện hoảng sợ, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào đối phương.
- Lão tổ, mặt ta như thế nào?
Chu Quân mờ mịt sờ lên mặt của mình, ầm ầm ầm, da mặt hắn rơi xuống như từng khối thịt thối, sau khi rơi xuống đất liền hóa thành nước mủ.
Dọa!
Tất cả mọi người bị cảnh này dọa sợ, lông tơ toàn thân dựng đứng.
- Ta... Ta...
Chu Quân nhìn hai tay của mình, vẻ mặt vẻ mờ mịt, hắn sờ một cái huyết nhục trên tay rơi xuống, xương cốt lập tức lộ ra ngoài, xương tay của hắn từ màu trắng biến thành màu đen, chỉ qua vài giây xương cốt của hắn biến thành nước mủ.
- Lão tổ, cứu... Cứu ta...
Hắn gian nan ngẩng đầu lên, hắn còn sống sờ sờ trước mặt mọi người và sau đó hóa thành nước mủ không còn lại cái gì, nếu như không phải hắn lưu lại quần áo thì mọi người không cho rằng vừa rồi có Vũ Hoàng bát giai nhị trọng đã chết như thế.
Mọi người sợ hãi, bọn họ cảm giác nội tâm đang chấn động mạnh.
So với bị Sa Lịch vương giết chết, Chu Quân trước mặt tử vong quá đáng sợ làm cho bọn họ cảm thấy không dám tin tưởng.
Chu gia các cường giả trên mặt càng là không có một tia huyết sắc, sợ hãi nói:
- Lão tổ,... Chu Quân hắn...
Chu Việt Đình sợ hãi không nhỏ, căn bản không biết phát sinh cái gì, tức giận nói:
- Ai, là ai giết Chu Quân đứng ra cho ta.
Nhưng núi rừng yên tĩnh làm người ta sợ hãi.
- Hủ cốt linh chướng quả nhiên không hổ là hủ cốt linh chướng, giết người hủ cốt, tất cả chỉ đơn giản thế thôi.
Đúng lúc này Diệp Huyền lại lên tiếng, thần thái rất thản nhiên.
- Cái gì? Ngươi nói cái gì?
Chu Việt Đình nhảy dựng lên, hắn hoảng sợ nói với Diệp Huyền.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Giết chết trưởng lão Chu gia các ngươi không phải người khác, chính là hủ cốt linh chướng trong rừng rậm này.
- Không có khả năng.
Chu Việt Đình kinh sợ nói:
- Chúng ta đều phục dụng Giải Độc Đan, hơn nữa không ngừng giám thị tình huống thân thể, chúng ta căn bản không có trúng độc.”
- Thật sao?
Diệp Huyền nhìn bọn họ với dáng vẻ người đáng thương, nói:
- Các ngươi nên xốc tay áo của mình lên xem đi.
- Cái gì?
Người Chu gia tất cả đều kinh ngạc một hồi, dồn dập xốc lên tay áo của mình, từng cái từng cái ánh mắt nhất thời ngơ ngác, đáy mắt lộ ra sợ hãi.
Chỉ thấy trên cánh tay của bọn họ, hiện ra từng khối từng khối lấm tấm màu xanh, ngoại trừ Chu Việt Đình chỉ có chừng hạt gạo, những người khác đều to bằng nắm đấm trẻ con, có vẻ đặc biệt chói mắt cùng khủng bố.
- Không thể, cái này không thể nào.
Người Chu gia tất cả đều mặt lộ vẻ hoảng sợ, từng cái từng cái không thể tin được con mắt của mình.
Thời khắc này, không chỉ người Chu gia, người của những thế lực khác cũng vội vàng xốc tay áo của mình lên, kết quả ngoại trừ Chu gia, trên người những người khác đều bình yên vô sự, không có bất kỳ biến hóa nào.
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Chu Việt Đình một mặt dại ra, lẩm bẩm nói:
- Huyền Nguyên trong cơ thể ta căn bản không có nửa phần đình trệ, tinh lực cũng vô cùng trôi chảy, Huyền Thức cũng không có bất kỳ dị biến, làm sao sẽ trúng độc, này sao lại thế...
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Hủ Cốt Linh Chướng này, không tác dụng ở trên Huyền Nguyên, Huyền Thức, Huyền Hải, mà là trực tiếp dùng thân thể, từ bộ lông bắt đầu xâm lấn, đến da thịt, sau đó bắp thịt, cuối cùng xương cốt cốt tủy, tốc độ lan tràn cực nhanh, vì lẽ đó ngươi quan sát Huyền Thức cùng Huyền Nguyên, đương nhiên sẽ không có bất kỳ dị biến.
- Hơn nữa Hủ Cốt Linh Chướng còn có một đặc điểm, chính là tốc độ xâm lấn sẽ càng lúc càng nhanh, khả năng nó từ bắt đầu đến xâm lấn bộ lông, cần nửa canh giờ thời gian, từ bộ lông đến xâm lấn da thịt, cần gần nửa canh giờ thời gian, nhưng từ da thịt xâm lấn bắp thịt, chỉ cần nửa nén hương thời gian, mà từ bắp thịt đến xương cốt cốt tủy, thậm chí chỉ cần mấy hơi thở.
- Hiện ở trên người các ngươi đã xuất hiện biến hóa, điều này nói rõ độc chướng này đã tiến vào da thịt, tuổi thọ của các ngươi rất có thể chỉ có một nén nhang.
Diệp Huyền nói, khiến tất cả mọi người Chu gia không tự chủ được hít vào một ngụm khí lạnh, trên mặt lộ ra ngơ ngác vô biên.
- Giải Độc đan, nhanh dùng Giải Độc đan.
Người Chu gia cũng không còn ngạo nghễ như vừa bắt đầu, vội vàng lấy ra các loại đan dược dùng, đồng thời ngồi khoanh chân, điên cuồng thôi thúc Huyền Nguyên, ra sức bài độc.
Huyền Thiên Tôn Đế
Đánh giá:
Truyện Huyền Thiên Tôn Đế
Story
Chương 1212
10.0/10 từ 50 lượt.