Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 109: Mặt ủ mày chau (1)
97@-- Diệp Huyền, rốt cuộc ngươi nói bậy nói bạ là có mục đích gì, theo ta được biết thì trước khi chúng ta rời khỏi học viện thì Vương Phi đã đột phá tới võ sĩ linh võ cảnh rồi, lấy thực lực của ngươi sao có thể đánh bại hắn trên lôi đài được.
- Đúng, thiên phú của Chu Huyên cũng không thua gì Vương Phi, ngay cả ba người bọn ta cũng không phải đối thủ, ngươi sao có thể đánh bại bọn họ được.
Mấy người Diệp Phách Thiên cũng cảm thấy nghi ngờ, đúng vậy, thực lực của Diệp Huyền bọn họ biết rất rõ, mấy năm nay luôn ở cảnh giới nhất mạch, sao có thể làm ra nhiều chuyện như vậy ở Tinh Huyền học viện? Một lần đánh bại hai thiên tài của hai đại gia tộc, chuyện này căn bản không thể nào.
Diệp Huyền cười lạnh, nói với vẻ khinh thường:
- Bất quá là hai tên phế vật mà thôi, có gì mà không thể, các ngươi kém bọn chúng, không có nghĩa là ta cũng kém bọn chúng, xem bộ dạng kinh ngạc của các ngươi kìa.
- Ngươi…
Trên mặt Diệp Vân lộ ra vẻ trào phúng.
- Bất quá chỉ là hai tên phế vật mà thôi? Ngươi nói mà không biết mắc cỡ, ngay cả ta cũng chỉ là lục mạch võ giả, Vương Phi và Chu Huyên đã là võ sĩ linh võ cảnh rồi, chỉ bằng ngươi mà cũng có thể đánh bại hắn? Ngươi bịa ra cả một câu chuyện hoang đường như vậy để gạt gia gia và mọi người rốt cuộc là có dụng ý gì, mau nói thật đi.
Không thể không nói, Diệp Vân thân là con của Diệp Triển Đường nên luôn đứng về phía cha của gã.
- Gạt? Ta cần phải gạt ai sao, võ sĩ linh võ cảnh mà thôi, trợn mắt chó của ngươi lên mà xem, đây là cái gì?
Diệp Huyền cũng không nói nhiều, trực tiếp thúc giục huyền khí, một cỗ huyền khí chi quang nồng đậm đột nhiên phóng ra từ trên người của hắn, khiến cho toàn trường chấn kinh.
- Đây là, là huyền khí chi quang, Huyền nhi, ngươi đột phá linh võ cảnh rồi?
Diệp Triển Vân là người đầu tiên phản ứng lại, kích động nắm lấy hai vai của Diệp Huyền, toàn thân run run, lệ nóng doanh tròng.
- Huyền nhi, ngươi…
Diệp Phách Thiên lão gia tử cũng sợ ngây người.
- Gia gia, phụ thân, hài nhi bất tài, vừa mới đột phá linh võ cảnh.
Lấy tính cách của Diệp Huyền, chuyện này hắn căn bản không muốn nói ra làm gì, nhưng vì để cho mấy người lão gia tử yên tâm thì chỉ có thể làm vậy.
- Huyền nhi, dùng huyền khí trùng kích!
Nghe vậy, Diệp Phách Thiên vẻ mặt kích động, vội nắm lấy cổ tay của Diệp Huyền bắt đầu thử khí tức của hắn, muốn xác định việc này.
Diệp Huyền hết lời để nói, nhưng đành phải làm theo ý muốn của lão gia tử đánh ra một cổ huyền khí.
Cảm nhận được kình lực mà thiếu niên vừa đánh ra, sắc mặt của Diệp lão gia tử bắt đầu thay đổi, nụ cười ngày càng lan rộng.
- Ha ha, quả nhiên đã đột phá rồi, cháu trai của ta quả nhiên đột phá, thật sự là ông trời phù hộ, ông trời phù hộ!
Cuối cùng Diệp lão gia tử cũng nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, cười tới mức mặt cũng nở hoa:
- Huyền nhi, ta nhớ năm nay ngươi mới mười bốn tuổi đúng không, nói vậy thì sang năm chẳng phải là có thể tiến vào Huyền Linh học viện của vương quốc đúng không?
Diệp Huyền sờ lên mũi:
- Hẳn là không thành vấn đề.
- Ha ha ha, tốt quá, quả thực là quá tốt rồi, bây giờ còn ai dám nói cháu trai của ta là phế vật nữa, ngươi, ngươi, cũng là do ngươi, hừ, cả một đám nông cạn, còn đòi giao cháu trai của ta ra, sống bấy nhiêu tuổi cũng uổng phí hết rồi. Huyền Linh học viện của vương quốc chính là thánh địa võ học của cả vương quốc, những thiên tài tốt nghiệp từ đó ra hầu hết đều có thể trở thành trụ cột của vương quốc, nếu như may mắn thì thậm chí còn có thể được sắc phong quý tộc, tới lúc đó Diệp gia sẽ không còn là hào cường của Thanh Sơn Trấn, mà còn có thể trở thành những quý tộc không thua kém gì tam đại gia tộc.
Lão gia tử dựng râu trừng mắt, hưng phấn tột đỉnh.
Những tộc nhân khác trong gia tộc cũng kích động hẳn lên.
Ngược lại với lão gia tử, Diệp Hiên và những tên vãn bối Diệp gia khác đứng một bên lúc này đều ngây ra, vẻ mặt không dám tin.
Tên Diệp Huyền lúc trước bị bọn họ gọi là phế vật, ức hiếp, hôm nay nhoáng một cái đã đột phá tới linh võ cảnh, nghịch chuyển lớn như vậy hung hăng dánh mạnh vào tim của mấy tên thiếu niên.
Lúc này thì bọn họ đều mê mang.
Ngay cả Diệp Huyền cũng đã đột phá tới linh võ cảnh rồi, chẳng lẽ nhưng kẻ được gọi là thiên tài gia tộc như bọn họ mới thực sự là phế vật?
Đúng lúc này, Diệp Triển Đường lại tạt thêm một chậu nước lạnh lên, mỉa mai:
- Phụ thân, người đừng mừng vội, Diệp Huyền quả thực đã đột phá linh võ cảnh, nhưng võ hồn của hắn lại là tử võ hồn, người như vậy cho dù có vào Huyền Linh học viện thì cũng không thể tốt nghiệp, thành tựu tương lai cũng chỉ có hạn thôi.
Nghe xong lời này, vẻ hưng phấn trên mặt của một số tộc nhân lập tức ảm đạm xuống.
Đúng vậy, võ hồn của Diệp Huyền chỉ là một tử võ hồn, cho dù có đột phá linh võ cảnh, có thể vào được Huyền Linh học viện, nhưng thành tựu tương lai vẫn có hạn như xưa thôi.
Võ hồn đối với một võ giả thật sự quá quan trọng.
- Đúng rồi.
Trong lúc mọi người đang cảm thấy tiếc nuối, thì Diệp Huyền đột nhiên sờ sờ mũi, mở miệng lần nữa:
- Gia gia, phụ thân, quên nói cho mọi người biết, ta chẳng những đột phá lên linh võ cảnh, còn thức tỉnh đại địa võ hồn nữa, hoá ra trước kia ta có song võ hồn, võ hồn lúc trước là một võ hồn khác.
Nói xong, Diệp Huyền trực tiếp thôi động đại địa võ hồn, quang mang màu vàng mờ ảo nháy mắt liền bao phủ toàn thân của hắn.
Đã nói với bọn họ chuyện đột phá rồi, vậy thì tiếp tục cho bọn họ hưng phấn thêm chút nữa đi.
Toàn trường thoáng chốc liền im bặt….
Trải qua đủ thứ chuyện, trò khôi hài trong đại sảnh rốt cuộc cũng kết thúc.
Diệp lão gia tử trực tiếp xử phạt thật nặng Diệp Triển Đường ngay tại chỗ, tước đi quyền nói chuyện của gã ở Diệp gia một năm, giao ra toàn bộ những mối làm ăn do gã quản lý, hội nghị gia tộc chỉ có thể ngồi nghe.
Nếu như không phải thực lực địa võ sư nhất trọng của Diệp Triển Đường vẫn còn có tác dụng quan trọng trong lúc hỗn loạn này thì gã phạm sai lầm lớn như vậy, phỏng chừng sẽ bị lão gia tử trực tiếp đá ra khỏi cao tầng của Diệp gia.
Mặc dù Vương Điền đã đi, nhưng sóng gió của Diệp gia cũng không vì vậy mà ngừng, lúc đêm khuya, lão gia tử triệu tập cao tầng trong gia tộc, mở hội nghị gia tộc.
Nội dung chủ yếu trong hội nghị chính là phải ứng phó với những đòn tấn công sắp tới của Vương gia như thế nào.
Huyền Thiên Tôn Đế
- Đúng, thiên phú của Chu Huyên cũng không thua gì Vương Phi, ngay cả ba người bọn ta cũng không phải đối thủ, ngươi sao có thể đánh bại bọn họ được.
Mấy người Diệp Phách Thiên cũng cảm thấy nghi ngờ, đúng vậy, thực lực của Diệp Huyền bọn họ biết rất rõ, mấy năm nay luôn ở cảnh giới nhất mạch, sao có thể làm ra nhiều chuyện như vậy ở Tinh Huyền học viện? Một lần đánh bại hai thiên tài của hai đại gia tộc, chuyện này căn bản không thể nào.
Diệp Huyền cười lạnh, nói với vẻ khinh thường:
- Bất quá là hai tên phế vật mà thôi, có gì mà không thể, các ngươi kém bọn chúng, không có nghĩa là ta cũng kém bọn chúng, xem bộ dạng kinh ngạc của các ngươi kìa.
- Ngươi…
Trên mặt Diệp Vân lộ ra vẻ trào phúng.
- Bất quá chỉ là hai tên phế vật mà thôi? Ngươi nói mà không biết mắc cỡ, ngay cả ta cũng chỉ là lục mạch võ giả, Vương Phi và Chu Huyên đã là võ sĩ linh võ cảnh rồi, chỉ bằng ngươi mà cũng có thể đánh bại hắn? Ngươi bịa ra cả một câu chuyện hoang đường như vậy để gạt gia gia và mọi người rốt cuộc là có dụng ý gì, mau nói thật đi.
Không thể không nói, Diệp Vân thân là con của Diệp Triển Đường nên luôn đứng về phía cha của gã.
- Gạt? Ta cần phải gạt ai sao, võ sĩ linh võ cảnh mà thôi, trợn mắt chó của ngươi lên mà xem, đây là cái gì?
Diệp Huyền cũng không nói nhiều, trực tiếp thúc giục huyền khí, một cỗ huyền khí chi quang nồng đậm đột nhiên phóng ra từ trên người của hắn, khiến cho toàn trường chấn kinh.
- Đây là, là huyền khí chi quang, Huyền nhi, ngươi đột phá linh võ cảnh rồi?
Diệp Triển Vân là người đầu tiên phản ứng lại, kích động nắm lấy hai vai của Diệp Huyền, toàn thân run run, lệ nóng doanh tròng.
- Huyền nhi, ngươi…
Diệp Phách Thiên lão gia tử cũng sợ ngây người.
- Gia gia, phụ thân, hài nhi bất tài, vừa mới đột phá linh võ cảnh.
Lấy tính cách của Diệp Huyền, chuyện này hắn căn bản không muốn nói ra làm gì, nhưng vì để cho mấy người lão gia tử yên tâm thì chỉ có thể làm vậy.
- Huyền nhi, dùng huyền khí trùng kích!
Nghe vậy, Diệp Phách Thiên vẻ mặt kích động, vội nắm lấy cổ tay của Diệp Huyền bắt đầu thử khí tức của hắn, muốn xác định việc này.
Diệp Huyền hết lời để nói, nhưng đành phải làm theo ý muốn của lão gia tử đánh ra một cổ huyền khí.
Cảm nhận được kình lực mà thiếu niên vừa đánh ra, sắc mặt của Diệp lão gia tử bắt đầu thay đổi, nụ cười ngày càng lan rộng.
- Ha ha, quả nhiên đã đột phá rồi, cháu trai của ta quả nhiên đột phá, thật sự là ông trời phù hộ, ông trời phù hộ!
Cuối cùng Diệp lão gia tử cũng nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, cười tới mức mặt cũng nở hoa:
- Huyền nhi, ta nhớ năm nay ngươi mới mười bốn tuổi đúng không, nói vậy thì sang năm chẳng phải là có thể tiến vào Huyền Linh học viện của vương quốc đúng không?
Diệp Huyền sờ lên mũi:
- Hẳn là không thành vấn đề.
- Ha ha ha, tốt quá, quả thực là quá tốt rồi, bây giờ còn ai dám nói cháu trai của ta là phế vật nữa, ngươi, ngươi, cũng là do ngươi, hừ, cả một đám nông cạn, còn đòi giao cháu trai của ta ra, sống bấy nhiêu tuổi cũng uổng phí hết rồi. Huyền Linh học viện của vương quốc chính là thánh địa võ học của cả vương quốc, những thiên tài tốt nghiệp từ đó ra hầu hết đều có thể trở thành trụ cột của vương quốc, nếu như may mắn thì thậm chí còn có thể được sắc phong quý tộc, tới lúc đó Diệp gia sẽ không còn là hào cường của Thanh Sơn Trấn, mà còn có thể trở thành những quý tộc không thua kém gì tam đại gia tộc.
Lão gia tử dựng râu trừng mắt, hưng phấn tột đỉnh.
Những tộc nhân khác trong gia tộc cũng kích động hẳn lên.
Ngược lại với lão gia tử, Diệp Hiên và những tên vãn bối Diệp gia khác đứng một bên lúc này đều ngây ra, vẻ mặt không dám tin.
Tên Diệp Huyền lúc trước bị bọn họ gọi là phế vật, ức hiếp, hôm nay nhoáng một cái đã đột phá tới linh võ cảnh, nghịch chuyển lớn như vậy hung hăng dánh mạnh vào tim của mấy tên thiếu niên.
Lúc này thì bọn họ đều mê mang.
Ngay cả Diệp Huyền cũng đã đột phá tới linh võ cảnh rồi, chẳng lẽ nhưng kẻ được gọi là thiên tài gia tộc như bọn họ mới thực sự là phế vật?
Đúng lúc này, Diệp Triển Đường lại tạt thêm một chậu nước lạnh lên, mỉa mai:
- Phụ thân, người đừng mừng vội, Diệp Huyền quả thực đã đột phá linh võ cảnh, nhưng võ hồn của hắn lại là tử võ hồn, người như vậy cho dù có vào Huyền Linh học viện thì cũng không thể tốt nghiệp, thành tựu tương lai cũng chỉ có hạn thôi.
Nghe xong lời này, vẻ hưng phấn trên mặt của một số tộc nhân lập tức ảm đạm xuống.
Đúng vậy, võ hồn của Diệp Huyền chỉ là một tử võ hồn, cho dù có đột phá linh võ cảnh, có thể vào được Huyền Linh học viện, nhưng thành tựu tương lai vẫn có hạn như xưa thôi.
Võ hồn đối với một võ giả thật sự quá quan trọng.
- Đúng rồi.
Trong lúc mọi người đang cảm thấy tiếc nuối, thì Diệp Huyền đột nhiên sờ sờ mũi, mở miệng lần nữa:
- Gia gia, phụ thân, quên nói cho mọi người biết, ta chẳng những đột phá lên linh võ cảnh, còn thức tỉnh đại địa võ hồn nữa, hoá ra trước kia ta có song võ hồn, võ hồn lúc trước là một võ hồn khác.
Nói xong, Diệp Huyền trực tiếp thôi động đại địa võ hồn, quang mang màu vàng mờ ảo nháy mắt liền bao phủ toàn thân của hắn.
Đã nói với bọn họ chuyện đột phá rồi, vậy thì tiếp tục cho bọn họ hưng phấn thêm chút nữa đi.
Toàn trường thoáng chốc liền im bặt….
Trải qua đủ thứ chuyện, trò khôi hài trong đại sảnh rốt cuộc cũng kết thúc.
Diệp lão gia tử trực tiếp xử phạt thật nặng Diệp Triển Đường ngay tại chỗ, tước đi quyền nói chuyện của gã ở Diệp gia một năm, giao ra toàn bộ những mối làm ăn do gã quản lý, hội nghị gia tộc chỉ có thể ngồi nghe.
Nếu như không phải thực lực địa võ sư nhất trọng của Diệp Triển Đường vẫn còn có tác dụng quan trọng trong lúc hỗn loạn này thì gã phạm sai lầm lớn như vậy, phỏng chừng sẽ bị lão gia tử trực tiếp đá ra khỏi cao tầng của Diệp gia.
Mặc dù Vương Điền đã đi, nhưng sóng gió của Diệp gia cũng không vì vậy mà ngừng, lúc đêm khuya, lão gia tử triệu tập cao tầng trong gia tộc, mở hội nghị gia tộc.
Nội dung chủ yếu trong hội nghị chính là phải ứng phó với những đòn tấn công sắp tới của Vương gia như thế nào.
Huyền Thiên Tôn Đế
Đánh giá:
Truyện Huyền Thiên Tôn Đế
Story
Chương 109: Mặt ủ mày chau (1)
10.0/10 từ 50 lượt.