Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 1029
151@-Hô!
Cả đại điện bị hỏa diễm ngập trời bao phủ, hỏa diễm từ bốn phương tám hướng ập tới.
Diệp Huyền vẫn không quan tâm, hắn thúc dục đại địa vũ hồn tạo thành áo giáp bảo hộ thân thể, ánh mắt sáng ngời và tập trung vào trận cơ.
Hỏa diễm ngập trời bao phủ Diệp Huyền, áo giáp nham thạch của Diệp Huyền tan vỡ và hóa thành than cốc.
Hỏa diễm cực kỳ đáng sợ, nhưng muốn diệt sát Diệp Huyền có thiên hỏa là không có khả năng.
- Đáng chết ah, vì cái gì tiểu tử này không chết, không phải chỉ là Vũ Tôn lục giai tam trọng sao?
Trần Tân gào thét đầy dữ tợn.
Ông!
Thời khắc mấu chốt Diệp Huyền cũng luyện hóa trận vân cuối cùng.
Trận cơ trong đại điện nhanh chóng sinh ra hào quang phức tạp và sáng long lanh.
Hô!
Đột nhiên Diệp Huyền khoát tay, trong đại điện xuất hiện vô số hào quang bảy màu, hào quang chiếu rõ gương mặt hoảng sợ của Trần Tân.
Trần Tân mở to mắt và không nói thành lời, ngay sau đó thân thể hắn hóa thành tro tàn và biến mất vô tung.
Sau khi khống chế Thiên Quyền trận cơ, quyền khống chế sát trận nằm trong tay Diệp Huyền lần nữa, không, hoặc có thể nói cả Thất Tinh Khôn Nguyên Trận đang nằm trong khống chế của Diệp Huyền.
Trong đại điện, Diệp Huyền thúc dục tánh mạng vũ hồn sinh ra hào quang khôi phục thương thế bản thân, hắn lập tức rời khỏi hoàng cung.
Trong Cổ Dương thành, Thiên Dịch lão nhân toàn lực trấn áp đám người Dược lão, toàn thân sinh ra ma uy ngập trời, đột nhiên thân thể hắn dừng lại và sắc mặt tái nhợt.
- Đáng chết, Thất Tinh Khôn Nguyên Trận của ta.
Hắn kinh sợ quay đầu nhìn vào Diệp Huyền đi ra khỏi hoàng cung.
Nhìn bầu trời đang đại chiến sinh tử, Diệp Huyền khoát tay ra hiệu thành công.
Ông ông ông...
Vô số hào quang bảy màu xuất hiện và hóa thành sát trận khủng bố bao phủ cường giả các thế lực, đồng thời màn sáng bao phủ Cổ Dương thành, dần dần biến mất, cảm giác ánh sáng xuyên phá màn đêm xuất hiện trong mắt mọi người.
Cảnh tượng bất ngờ làm mọi người bất ngờ.
- Huyền Diệp, ngươi thành công?
Cát Phác Tử không dms tin nhìn Diệp Huyền.
Diệp Huyền gật gật đầu, hắn lạnh lùng nói:
- Các vị, hiệu quả khốn trận của Thất Tinh Khôn Nguyên Trận đã tan vỡ.
Cái gì?
Diệp Huyền nói câu này liền đánh mạnh vào tâm thần mọi người nơi đây.
Một ít võ giả ở cửa thành lao ra bên ngoài.
Sau một khắc vô số âm thanh vui mừng sinh ra.
- Có thể đi ra ngoài, chúng ta có thể đi ra ngoài.
- Ha ha, quá tốt, chúng ta có thể đi ra ngoài.
- Đi, đi mau ah.
Dân chúng và võ giả sống sót trong Cổ Dương thành mừng rỡ như điên, bọn họ không ngừng lao bên ngoài.
- Thiên Dịch, đây là kế hoạch của ngươi sao?
Trên bầu trời, thanh niên áo xanh giao thủ với Tô Tú Nhất tức giận không nhỏ, hắn nhìn đám dân chúng và võ giả thoát đi lên gào thét.
- Tề thiếu chủ, ta...
Sắc mặt Thiên Dịch lão nhân tái nhợt, hắn không biết nên giải thích thế nào, hắn biết tại sao thanh niên áo xanh tức giận như thế, nếu những kẻ này truyền tin tức ra ngoài sẽ tạo thành phiền toái thật lớn.
- Tề thiếu chủ, những kẻ này giao cho ta giải quyết.
Sắc mặt âm trầm gian: ở giữa, Thiên Dịch lão nhân sắc mặt bỗng nhiên trở nên vô cùng dữ tợn:
- Muốn đi, các ngươi hỏi qua lão phu chưa?
Oanh!
Trong người Thiên Dịch lão nhân phóng xuất huyết khí ngập trời, quyền trượng trong tay Thiên Dịch lão nhân nô tung và hóa thành sương mù bao phủ dân chúng và võ giả Cổ Dương thành.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết sinh ra trong sương khói màu đen, vô số dân chúng và võ giả hóa thành huyết vụ và dung nhập vào bên trong sương mù.
Vô số màu tươi chảy ra như luyện ngục nhân gian.
Ánh mắt đám người Cát Phác Tử đỏ rực và thần thái tức giận, Thiên Dịch lão nhân vì ngăn cản tin tức truyền ra ngoài cho nên đồ sát dân chúng và võ giả không còn.
Cát Phác Tử tức giận nói:
- Thiên Dịch lão nhân, ngươi làm cái gì vậy?
Thiên Dịch lão nhân cười dữ tợn, nói:
- Những người này dù sao cũng chết, không bằng làm chất dinh dưỡng trong Phệ Hồn khô lâu của ta, tẩm bổ khô lâu quyền trượng của ta không phải tốt sao?
Hắn liếm láp đầu lưỡi, trong ánh mắt lộ ra thần sắc điên cuồng.
Đông lão phẫn nộ thúc dục hậu thổ tấn công Thiên Dịch lão nhân, nói:
- Thiên Dịch lão nhân, ngươi là ma quỷ.
- Ma quỷ?
Thiên Dịch lão nhân ngăn cản hậu thổ ấn và cười nhạo:
- Không chỉ đám võ giả kia, các ngươi cũng phải chết.
- Thật sao?
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh như băng, nội tâm hắn tức giận không nhỏ, hắn không phải người nhân từ nhưng Thiên Dịch lão nhân xem nhân mạng như cỏ rác đã chọc hắn giận dữ.
Diệp Huyền liền thúc dục Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, chỉ trong nháy mắt hào quang bảy màu bao phủ người ba thế lực lớn.
Oanh!
Thanh niên áo xanh bị hào quang bảy màu bao phủ cho nên thân thể run âẩy lui về phía sau, thực lực của hắn cũng không bằng Tô Tú Nhất, chỉ có thể dựa vào linh bảo cường đại và vũ hồn đánh ngang tay với Tô Tú Nhất mà thôi, hôm nay bị sát trận Thất Tinh Khôn Nguyên Trận bao phủ cho nên lộ ra sơ hở.
Tô Tú Nhất nắm lấy cơ hội, ánh mắt đại định, tay trái mở sách ra và hào quang như cầu vồng xuất hiện đánh tên thanh niên áo xanh bay ngược về phía sau.
- Thiên Dịch, nhìn chuyện tốt của ngươi.
Thanh niên áo xanh lau máu tươi trên khóe miệng, hắn tức giận nói ra, thần sắc hung ác dữ tợn.
Không chỉ có hắn, không ít người ba thế lực bị sát trận Thất Tinh Khôn Nguyên Trận oanh kích bị thương, không ngừng có người vẫn lạc.
Lúc này trải qua chiến đấu thời gian dài như thế, tất cả thế lực lớn có gần trăm tên cường giả Vũ Vương nhưng chỉ còn lại hai ba chục người, hơn nữa tất cả mang thương, chật vật không chịu nổi.
- Đáng chết.
Thiên Dịch lão nhân phẫn nộ nhìn Diệp Huyền:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi khống chế sát trận Thất Tinh Khôn Nguyên Trận Thiên Quyền thì có thể dùng sao? Nếu như Thất Tinh Khôn Nguyên Trận không thuộc về ta thì nó không cần tồn tại nữa.
Sắc mặt Thiên Dịch lão nhân đầy dữ tợn, hắn há miệng phun máu tươi, trong tay hắn xuất hiện một khối ngọc và điểm vào hoàng cung.
Sắc mặt Diệp Huyền thay đổi, hắn cả kinh nói:
- Đây là. Ngọc Hành trận cơ Thất Tinh Khôn Nguyên Trận?
Nếu như nói Thiên Quyền trận cơ là là quyền khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, như vậy Ngọc Hành trận cơ là trận cơ cung cấp năng lượng cho Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, toàn bộ Thất Tinh Khôn Nguyên Trận có tám thành năng lượng do Ngọc Hành trận cơ cưng cấp..
Thiên Dịch lão nhân vừa điểm vào hoàng cung liền có tiếng nổ lớn vang lên, cả Cổ Dương thành rung động rất mạnh.
Ầm ầm!
Tiếng nổ mạnh không ngừng sinh ra, sóng xung kích cũng đánh dân chúng chung quanh thành huyết vụ.
Huyền Thiên Tôn Đế
Cả đại điện bị hỏa diễm ngập trời bao phủ, hỏa diễm từ bốn phương tám hướng ập tới.
Diệp Huyền vẫn không quan tâm, hắn thúc dục đại địa vũ hồn tạo thành áo giáp bảo hộ thân thể, ánh mắt sáng ngời và tập trung vào trận cơ.
Hỏa diễm ngập trời bao phủ Diệp Huyền, áo giáp nham thạch của Diệp Huyền tan vỡ và hóa thành than cốc.
Hỏa diễm cực kỳ đáng sợ, nhưng muốn diệt sát Diệp Huyền có thiên hỏa là không có khả năng.
- Đáng chết ah, vì cái gì tiểu tử này không chết, không phải chỉ là Vũ Tôn lục giai tam trọng sao?
Trần Tân gào thét đầy dữ tợn.
Ông!
Thời khắc mấu chốt Diệp Huyền cũng luyện hóa trận vân cuối cùng.
Trận cơ trong đại điện nhanh chóng sinh ra hào quang phức tạp và sáng long lanh.
Hô!
Đột nhiên Diệp Huyền khoát tay, trong đại điện xuất hiện vô số hào quang bảy màu, hào quang chiếu rõ gương mặt hoảng sợ của Trần Tân.
Trần Tân mở to mắt và không nói thành lời, ngay sau đó thân thể hắn hóa thành tro tàn và biến mất vô tung.
Sau khi khống chế Thiên Quyền trận cơ, quyền khống chế sát trận nằm trong tay Diệp Huyền lần nữa, không, hoặc có thể nói cả Thất Tinh Khôn Nguyên Trận đang nằm trong khống chế của Diệp Huyền.
Trong đại điện, Diệp Huyền thúc dục tánh mạng vũ hồn sinh ra hào quang khôi phục thương thế bản thân, hắn lập tức rời khỏi hoàng cung.
Trong Cổ Dương thành, Thiên Dịch lão nhân toàn lực trấn áp đám người Dược lão, toàn thân sinh ra ma uy ngập trời, đột nhiên thân thể hắn dừng lại và sắc mặt tái nhợt.
- Đáng chết, Thất Tinh Khôn Nguyên Trận của ta.
Hắn kinh sợ quay đầu nhìn vào Diệp Huyền đi ra khỏi hoàng cung.
Nhìn bầu trời đang đại chiến sinh tử, Diệp Huyền khoát tay ra hiệu thành công.
Ông ông ông...
Vô số hào quang bảy màu xuất hiện và hóa thành sát trận khủng bố bao phủ cường giả các thế lực, đồng thời màn sáng bao phủ Cổ Dương thành, dần dần biến mất, cảm giác ánh sáng xuyên phá màn đêm xuất hiện trong mắt mọi người.
Cảnh tượng bất ngờ làm mọi người bất ngờ.
- Huyền Diệp, ngươi thành công?
Cát Phác Tử không dms tin nhìn Diệp Huyền.
Diệp Huyền gật gật đầu, hắn lạnh lùng nói:
- Các vị, hiệu quả khốn trận của Thất Tinh Khôn Nguyên Trận đã tan vỡ.
Cái gì?
Diệp Huyền nói câu này liền đánh mạnh vào tâm thần mọi người nơi đây.
Một ít võ giả ở cửa thành lao ra bên ngoài.
Sau một khắc vô số âm thanh vui mừng sinh ra.
- Có thể đi ra ngoài, chúng ta có thể đi ra ngoài.
- Ha ha, quá tốt, chúng ta có thể đi ra ngoài.
- Đi, đi mau ah.
Dân chúng và võ giả sống sót trong Cổ Dương thành mừng rỡ như điên, bọn họ không ngừng lao bên ngoài.
- Thiên Dịch, đây là kế hoạch của ngươi sao?
Trên bầu trời, thanh niên áo xanh giao thủ với Tô Tú Nhất tức giận không nhỏ, hắn nhìn đám dân chúng và võ giả thoát đi lên gào thét.
- Tề thiếu chủ, ta...
Sắc mặt Thiên Dịch lão nhân tái nhợt, hắn không biết nên giải thích thế nào, hắn biết tại sao thanh niên áo xanh tức giận như thế, nếu những kẻ này truyền tin tức ra ngoài sẽ tạo thành phiền toái thật lớn.
- Tề thiếu chủ, những kẻ này giao cho ta giải quyết.
Sắc mặt âm trầm gian: ở giữa, Thiên Dịch lão nhân sắc mặt bỗng nhiên trở nên vô cùng dữ tợn:
- Muốn đi, các ngươi hỏi qua lão phu chưa?
Oanh!
Trong người Thiên Dịch lão nhân phóng xuất huyết khí ngập trời, quyền trượng trong tay Thiên Dịch lão nhân nô tung và hóa thành sương mù bao phủ dân chúng và võ giả Cổ Dương thành.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết sinh ra trong sương khói màu đen, vô số dân chúng và võ giả hóa thành huyết vụ và dung nhập vào bên trong sương mù.
Vô số màu tươi chảy ra như luyện ngục nhân gian.
Ánh mắt đám người Cát Phác Tử đỏ rực và thần thái tức giận, Thiên Dịch lão nhân vì ngăn cản tin tức truyền ra ngoài cho nên đồ sát dân chúng và võ giả không còn.
Cát Phác Tử tức giận nói:
- Thiên Dịch lão nhân, ngươi làm cái gì vậy?
Thiên Dịch lão nhân cười dữ tợn, nói:
- Những người này dù sao cũng chết, không bằng làm chất dinh dưỡng trong Phệ Hồn khô lâu của ta, tẩm bổ khô lâu quyền trượng của ta không phải tốt sao?
Hắn liếm láp đầu lưỡi, trong ánh mắt lộ ra thần sắc điên cuồng.
Đông lão phẫn nộ thúc dục hậu thổ tấn công Thiên Dịch lão nhân, nói:
- Thiên Dịch lão nhân, ngươi là ma quỷ.
- Ma quỷ?
Thiên Dịch lão nhân ngăn cản hậu thổ ấn và cười nhạo:
- Không chỉ đám võ giả kia, các ngươi cũng phải chết.
- Thật sao?
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh như băng, nội tâm hắn tức giận không nhỏ, hắn không phải người nhân từ nhưng Thiên Dịch lão nhân xem nhân mạng như cỏ rác đã chọc hắn giận dữ.
Diệp Huyền liền thúc dục Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, chỉ trong nháy mắt hào quang bảy màu bao phủ người ba thế lực lớn.
Oanh!
Thanh niên áo xanh bị hào quang bảy màu bao phủ cho nên thân thể run âẩy lui về phía sau, thực lực của hắn cũng không bằng Tô Tú Nhất, chỉ có thể dựa vào linh bảo cường đại và vũ hồn đánh ngang tay với Tô Tú Nhất mà thôi, hôm nay bị sát trận Thất Tinh Khôn Nguyên Trận bao phủ cho nên lộ ra sơ hở.
Tô Tú Nhất nắm lấy cơ hội, ánh mắt đại định, tay trái mở sách ra và hào quang như cầu vồng xuất hiện đánh tên thanh niên áo xanh bay ngược về phía sau.
- Thiên Dịch, nhìn chuyện tốt của ngươi.
Thanh niên áo xanh lau máu tươi trên khóe miệng, hắn tức giận nói ra, thần sắc hung ác dữ tợn.
Không chỉ có hắn, không ít người ba thế lực bị sát trận Thất Tinh Khôn Nguyên Trận oanh kích bị thương, không ngừng có người vẫn lạc.
Lúc này trải qua chiến đấu thời gian dài như thế, tất cả thế lực lớn có gần trăm tên cường giả Vũ Vương nhưng chỉ còn lại hai ba chục người, hơn nữa tất cả mang thương, chật vật không chịu nổi.
- Đáng chết.
Thiên Dịch lão nhân phẫn nộ nhìn Diệp Huyền:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi khống chế sát trận Thất Tinh Khôn Nguyên Trận Thiên Quyền thì có thể dùng sao? Nếu như Thất Tinh Khôn Nguyên Trận không thuộc về ta thì nó không cần tồn tại nữa.
Sắc mặt Thiên Dịch lão nhân đầy dữ tợn, hắn há miệng phun máu tươi, trong tay hắn xuất hiện một khối ngọc và điểm vào hoàng cung.
Sắc mặt Diệp Huyền thay đổi, hắn cả kinh nói:
- Đây là. Ngọc Hành trận cơ Thất Tinh Khôn Nguyên Trận?
Nếu như nói Thiên Quyền trận cơ là là quyền khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, như vậy Ngọc Hành trận cơ là trận cơ cung cấp năng lượng cho Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, toàn bộ Thất Tinh Khôn Nguyên Trận có tám thành năng lượng do Ngọc Hành trận cơ cưng cấp..
Thiên Dịch lão nhân vừa điểm vào hoàng cung liền có tiếng nổ lớn vang lên, cả Cổ Dương thành rung động rất mạnh.
Ầm ầm!
Tiếng nổ mạnh không ngừng sinh ra, sóng xung kích cũng đánh dân chúng chung quanh thành huyết vụ.
Huyền Thiên Tôn Đế
Đánh giá:
Truyện Huyền Thiên Tôn Đế
Story
Chương 1029
10.0/10 từ 50 lượt.