Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 94: Bắt hết tất cả lại (2)
Sắc mặt của Vương Thông trầm xuống, không nể mặt? Cái tên Lâm Hùng này vừa tới, không nói không rằng đã trực tiếp bắt người, đã cho hai nhà bọn họ chút mặt mũi nào đâu.
- Lâm thống lĩnh, trong chuyện này có phải là có hiểu lầm gì hay không?
Vương Thông cố nén lửa giận không nổi cơn thịnh nộ:
- Lần này Vương gia và Chu gia ta tới Tinh Huyền học viện chính là vì muốn đòi lại một cái công đạo cho đệ tử của hai gia tộc chúng ta, Vương Phi của Vương gia ta và Chu Huyên của Chu gia bị đệ tử Diệp Huyền của Tinh Huyền học viện đánh thành phế nhân trước mặt mọi người, tới bây giờ còn chưa rõ sống chết, chúng ta tới chỉ là vì muốn đòi lại một cái công đạo, tuyệt đối không phải tụ tập gây chuyện, kính xin Lâm thống lĩnh minh xét.
- Đúng vậy, Chu Trùng ta cũng có chút quen biết với Cổ thống lĩnh của thành vệ quân các ngươi, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm.
- Ha ha, nói không sai, ở Lam Nguyệt thành ai mà không biết hai nhà Chu, Vương ta đều là những công dân tốt tuân thủ pháp luật, tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện như tụ tập gây sự.
Đám người Chu Trùng cũng mỉm cười bước lên giải thích.
- Thật sao, chậc chậc, có những kẻ đúng là không biết xấu hổ là gì.
Diệp Huyền đột nhiên cười lạnh.
- Các ngươi bao vây Tinh Huyền học viện, mắng chửi nơi dạy học, đây không phải là tụ tập gây sự thì là gì? Vừa rồi ta còn nghe thấy kẻ nào đó uy hiếp ta, nói nếu như ta bước ra khỏi cửa học viện nửa bước thì sẽ giết chết ngay tại chỗ, đây cũng xem như uy hiếp và đe doạ trắng trợn đúng không? Lâm thống lĩnh, hiện tại ta muốn kiện Vương gia và Chu gia đe doạ ta trước mặt nhiều người, mong rằng Lâm thống lĩnh xem xét, làm chủ cho tiểu dân.
Diệp Huyền quát lớn.
Trần Tinh cũng vội vàng bước ra, vừa lau nước mắt vừa lau nước mũi la lên:
- Đúng rồi, Lâm thống lĩnh, ta chính là Trần Tinh đệ tử Trần gia, vừa rồi ta cũng nghe thấy trưởng lão của Chu gia và Vương gia đe doạ Huyền thiếu, nói muốn giết chết hắn tại chỗ, trong mắt bọn họ không có luật pháp vương quốc, hai lỗ tai của ta nghe rõ ràng, rành mạch, kính xin Lâm thống lĩnh làm chủ cho Huyền thiếu của chúng ta, chúng ta thân là học viên của Tinh Huyền học viện, một lòng học tập, bình thường ngay cả một cọng cỏ cũng không nỡ giẫm đạp, không ngờ lại bị người ta đe doạ như vậy, cầu thống lĩnh đại nhân chủ trì công đạo.
Dân chúng ở đây suýt nữa choáng váng đầu óc, Diệp Huyền và Trần Tinh quả thực là nghĩ gì nói đó, thật giống như cho rằng Lâm thống lĩnh sẽ chủ trì công đạo cho bọn họ không bằng.
Lần này Lâm thống lĩnh tới quả thật có chút là lạ, nhưng chuyện này tất có ẩn tình bên trong, há có thể quan tâm tới sống chết của một học viên nho nhỏ như ngươi.
Mọi người còn đang nghĩ ngợi chưa xong thì đã nhìn thấy một việc khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ không thôi.
- Cái gì? Còn có chuyện như vậy?
- Quả thật là coi trời bằng vung, tội không thể tha, ban ngày ban mặt, ngay trong Lam Nguyệt thành ta lại xảy ra chuyện khinh thường pháp kỷ thế này, Lâm Hùng ta thân là thống lĩnh thành vệ quân, cảm thấy tiếc thương sâu sắc, người đâu, mau bắt trưởng lão Vương gia và Chu gia lại, một tên cũng không tha.
Mọi người triệt để choáng váng, hai người này rốt cuộc muốn làm gì đây? Hình như đi sai hướng rồi.
- Lâm thống lĩnh, từ từ đã, trong chuyện này tất có hiểu lầm, chuyện gì cũng phải từ từ nói, chuyện gì cũng phải từ từ nói.
Chu Trùng vội vàng bước lên nói.
- Hừ, có lời gì thì các ngươi cứ giữ lại đó đợi về thành vệ sở hãy nói, có phải là tụ tập gây chuyện hay không, bản thống lĩnh tự có định đoạt, không cần các ngươi dạy cho ta, bắt tất cả lại cho ta, không được bỏ sót tên nào.
Lâm Hùng vừa dứt lời thì một đoàn thành vệ quân đã bước lên.
Soàn soạt một tiếng, dân chúng xung quanh lập tức sợ hãi vội vàng lùi lại sau vài bước, sợ bị vạ lây.
- Lâm phó thống lĩnh, xem ra ngươi không muốn cho Vương gia chúng ta mặt mũi rồi đúng không?
- Ha ha, mặt mũi, mặt mũi của Vương gia các ngươi đáng giá bao nhiêu tiền?
Lâm Hùng cười nhạo một tiếng.
- Ngươi… chỉ là một phó thống lĩnh mà thôi, cũng dám ở đây diễu võ giương oai, gọi ngươi một tiếng thống lĩnh thì ngươi thật sự tự dát vàng lên mặt mình rồi sao, ta lại muốn nhìn xem thành vệ quân các ngươi ai dám bắt ta.
Trong lòng Vương Thông vốn đang vô cùng phẫn nộ, bị Lâm Hùng làm như vậy thì càng thêm tức giận, y cười lạnh, mắt lộ ra sát khí, lực lượng địa võ sư nhị trọng cường đại nháy mắt liền bùng phát bên ngoài thân thể y, hình thành một cỗ gió xoáy mãnh liệt, giống như một pho tượng chiến thần.
- Quả nhiên là coi trời bằng vung, ngay cả thành vệ quân cũng không để vào mắt.
Lâm Hùng nheo mắt, cười lạnh nói:
- Hôm nay Lâm Hùng ta muốn bắt ngươi, có gan thì ngươi cứ thử phản kháng đi, bắt lại hết cho ta.
Tiếng hét phẫn nộ của Lâm Hùng vừa dứt thì một đám thành vệ quân liền bắt đầu ra tay bắt người.
Vương gia và Chu gia chính là tam đại gia tộc của Lam Nguyệt thành, là bá chủ một phương của Lam Nguyệt thành, khi nào thì thành vệ quân cũng dám động thủ với bọn họ? Đối mặt với thành vệ quân vây bắt, bọn họ đều rút vũ khí ra, giằng co với nhau, đồng thời đưa mắt nhìn về phía đám người Vương Thông, rõ ràng chỉ cần chủ tử mở miệng thì bọn họ sẽ ra tay phản kích ngay.
Ánh mắt Vương Tuyên như bắn ra lửa, huyền khí ngoài thân chấn động một cái, lập tức đánh cho thành vệ quân đứng gần gã bắn ngược ra ngoài, đồng thời sải bước đi về phía Lâm Hùng, trên người tản ra khí tức khiến cho người ta sợ hãi, sát khí nồng đậm giống như thực chất quanh quẩn trong không trung.
- Làm càn.
Lâm Hùng thấy thế thì giận tím mạnh, quát lớn:
- Kỷ Linh.
- Có thuộc hạ.
- Bắt tất cả lại hết cho ta, nếu như ai dám phản kháng thì giết không cần hỏi. Quả là coi trời bằng vung, Lam Nguyệt thành dưới trướng vương quốc, Vương gia và Chu gia các ngươi ai cũng cho rằng đây là thiên hạ của các ngươi chắc.
- Vâng!
Mệnh lệnh vừa hạ xuống thì tình trạng xô đẩy giằng co trước kia lập tức thay đổi, một đám thành vệ quân như lang như hổ, chỉ mấy giây đã có nơi đổ máu, tràng diện mơ hồ phát triển về hướng hỗ loạn.
Huyền Thiên Hồn Tôn
- Lâm thống lĩnh, trong chuyện này có phải là có hiểu lầm gì hay không?
Vương Thông cố nén lửa giận không nổi cơn thịnh nộ:
- Lần này Vương gia và Chu gia ta tới Tinh Huyền học viện chính là vì muốn đòi lại một cái công đạo cho đệ tử của hai gia tộc chúng ta, Vương Phi của Vương gia ta và Chu Huyên của Chu gia bị đệ tử Diệp Huyền của Tinh Huyền học viện đánh thành phế nhân trước mặt mọi người, tới bây giờ còn chưa rõ sống chết, chúng ta tới chỉ là vì muốn đòi lại một cái công đạo, tuyệt đối không phải tụ tập gây chuyện, kính xin Lâm thống lĩnh minh xét.
- Đúng vậy, Chu Trùng ta cũng có chút quen biết với Cổ thống lĩnh của thành vệ quân các ngươi, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm.
- Ha ha, nói không sai, ở Lam Nguyệt thành ai mà không biết hai nhà Chu, Vương ta đều là những công dân tốt tuân thủ pháp luật, tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện như tụ tập gây sự.
Đám người Chu Trùng cũng mỉm cười bước lên giải thích.
- Thật sao, chậc chậc, có những kẻ đúng là không biết xấu hổ là gì.
Diệp Huyền đột nhiên cười lạnh.
- Các ngươi bao vây Tinh Huyền học viện, mắng chửi nơi dạy học, đây không phải là tụ tập gây sự thì là gì? Vừa rồi ta còn nghe thấy kẻ nào đó uy hiếp ta, nói nếu như ta bước ra khỏi cửa học viện nửa bước thì sẽ giết chết ngay tại chỗ, đây cũng xem như uy hiếp và đe doạ trắng trợn đúng không? Lâm thống lĩnh, hiện tại ta muốn kiện Vương gia và Chu gia đe doạ ta trước mặt nhiều người, mong rằng Lâm thống lĩnh xem xét, làm chủ cho tiểu dân.
Diệp Huyền quát lớn.
Trần Tinh cũng vội vàng bước ra, vừa lau nước mắt vừa lau nước mũi la lên:
- Đúng rồi, Lâm thống lĩnh, ta chính là Trần Tinh đệ tử Trần gia, vừa rồi ta cũng nghe thấy trưởng lão của Chu gia và Vương gia đe doạ Huyền thiếu, nói muốn giết chết hắn tại chỗ, trong mắt bọn họ không có luật pháp vương quốc, hai lỗ tai của ta nghe rõ ràng, rành mạch, kính xin Lâm thống lĩnh làm chủ cho Huyền thiếu của chúng ta, chúng ta thân là học viên của Tinh Huyền học viện, một lòng học tập, bình thường ngay cả một cọng cỏ cũng không nỡ giẫm đạp, không ngờ lại bị người ta đe doạ như vậy, cầu thống lĩnh đại nhân chủ trì công đạo.
Dân chúng ở đây suýt nữa choáng váng đầu óc, Diệp Huyền và Trần Tinh quả thực là nghĩ gì nói đó, thật giống như cho rằng Lâm thống lĩnh sẽ chủ trì công đạo cho bọn họ không bằng.
Lần này Lâm thống lĩnh tới quả thật có chút là lạ, nhưng chuyện này tất có ẩn tình bên trong, há có thể quan tâm tới sống chết của một học viên nho nhỏ như ngươi.
Mọi người còn đang nghĩ ngợi chưa xong thì đã nhìn thấy một việc khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ không thôi.
- Cái gì? Còn có chuyện như vậy?
- Quả thật là coi trời bằng vung, tội không thể tha, ban ngày ban mặt, ngay trong Lam Nguyệt thành ta lại xảy ra chuyện khinh thường pháp kỷ thế này, Lâm Hùng ta thân là thống lĩnh thành vệ quân, cảm thấy tiếc thương sâu sắc, người đâu, mau bắt trưởng lão Vương gia và Chu gia lại, một tên cũng không tha.
Mọi người triệt để choáng váng, hai người này rốt cuộc muốn làm gì đây? Hình như đi sai hướng rồi.
- Lâm thống lĩnh, từ từ đã, trong chuyện này tất có hiểu lầm, chuyện gì cũng phải từ từ nói, chuyện gì cũng phải từ từ nói.
Chu Trùng vội vàng bước lên nói.
- Hừ, có lời gì thì các ngươi cứ giữ lại đó đợi về thành vệ sở hãy nói, có phải là tụ tập gây chuyện hay không, bản thống lĩnh tự có định đoạt, không cần các ngươi dạy cho ta, bắt tất cả lại cho ta, không được bỏ sót tên nào.
Lâm Hùng vừa dứt lời thì một đoàn thành vệ quân đã bước lên.
Soàn soạt một tiếng, dân chúng xung quanh lập tức sợ hãi vội vàng lùi lại sau vài bước, sợ bị vạ lây.
- Lâm phó thống lĩnh, xem ra ngươi không muốn cho Vương gia chúng ta mặt mũi rồi đúng không?
- Ha ha, mặt mũi, mặt mũi của Vương gia các ngươi đáng giá bao nhiêu tiền?
Lâm Hùng cười nhạo một tiếng.
- Ngươi… chỉ là một phó thống lĩnh mà thôi, cũng dám ở đây diễu võ giương oai, gọi ngươi một tiếng thống lĩnh thì ngươi thật sự tự dát vàng lên mặt mình rồi sao, ta lại muốn nhìn xem thành vệ quân các ngươi ai dám bắt ta.
Trong lòng Vương Thông vốn đang vô cùng phẫn nộ, bị Lâm Hùng làm như vậy thì càng thêm tức giận, y cười lạnh, mắt lộ ra sát khí, lực lượng địa võ sư nhị trọng cường đại nháy mắt liền bùng phát bên ngoài thân thể y, hình thành một cỗ gió xoáy mãnh liệt, giống như một pho tượng chiến thần.
- Quả nhiên là coi trời bằng vung, ngay cả thành vệ quân cũng không để vào mắt.
Lâm Hùng nheo mắt, cười lạnh nói:
- Hôm nay Lâm Hùng ta muốn bắt ngươi, có gan thì ngươi cứ thử phản kháng đi, bắt lại hết cho ta.
Tiếng hét phẫn nộ của Lâm Hùng vừa dứt thì một đám thành vệ quân liền bắt đầu ra tay bắt người.
Vương gia và Chu gia chính là tam đại gia tộc của Lam Nguyệt thành, là bá chủ một phương của Lam Nguyệt thành, khi nào thì thành vệ quân cũng dám động thủ với bọn họ? Đối mặt với thành vệ quân vây bắt, bọn họ đều rút vũ khí ra, giằng co với nhau, đồng thời đưa mắt nhìn về phía đám người Vương Thông, rõ ràng chỉ cần chủ tử mở miệng thì bọn họ sẽ ra tay phản kích ngay.
Ánh mắt Vương Tuyên như bắn ra lửa, huyền khí ngoài thân chấn động một cái, lập tức đánh cho thành vệ quân đứng gần gã bắn ngược ra ngoài, đồng thời sải bước đi về phía Lâm Hùng, trên người tản ra khí tức khiến cho người ta sợ hãi, sát khí nồng đậm giống như thực chất quanh quẩn trong không trung.
- Làm càn.
Lâm Hùng thấy thế thì giận tím mạnh, quát lớn:
- Kỷ Linh.
- Có thuộc hạ.
- Bắt tất cả lại hết cho ta, nếu như ai dám phản kháng thì giết không cần hỏi. Quả là coi trời bằng vung, Lam Nguyệt thành dưới trướng vương quốc, Vương gia và Chu gia các ngươi ai cũng cho rằng đây là thiên hạ của các ngươi chắc.
- Vâng!
Mệnh lệnh vừa hạ xuống thì tình trạng xô đẩy giằng co trước kia lập tức thay đổi, một đám thành vệ quân như lang như hổ, chỉ mấy giây đã có nơi đổ máu, tràng diện mơ hồ phát triển về hướng hỗ loạn.
Huyền Thiên Hồn Tôn
Đánh giá:
Truyện Huyền Thiên Hồn Tôn
Story
Chương 94: Bắt hết tất cả lại (2)
10.0/10 từ 23 lượt.