Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 877: Cuộc chiến của cường giả (2)
Cuồng Chiến cắn răng nói:
- Người mà chúng ta muốn giết chỉ có một mình Huyền Diệp này mà thôi.
- Không có cái gì mà có đáng giá hay không, đây là tôn chỉ từ khi Lam Quang học viện chúng ta thành lập, cũng là niềm tin của Lam Quang học viện chúng ta. Đừng nói là một tên học viên thiên tài, coi như là một người bình thường thì cũng không cho phép Huyền Cơ Tông các ngươi đến đây ngang ngược.
- Hừ, như vậy thì đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.
- Hừ, phí lời quá nhiều, lần trước không chiến thoải mái, lần này, ta muốn ngươi có đi mà không có về.
Thanh Phong phẫn nộ quát một tiếng, chợt mạnh mẽ va chạm với Cuồng Chiến.
Ầm ầm!
Quang luân màu vàng và trường kiếm màu xanh không ngừng va chạm, tạo thành từng đạo gợn sóng màu vàng đen, cuốn lên sóng lớn kinh thiên.
Ở một bên khác, chiến đấu từ lâu đã khai hỏa.
- Bên ngoài đều nói Lam Quang học viện là người đứng đầu ba đại cự đầu, hôm nay ta muốn nhìn xem Lam Quang học viện các ngươi rốt cuộc có năng lực gì a.
Lãnh Vô Tẫn đứng ngạo nghễ phía chân trời giống như đóa mai bên trong gió tuyết, quanh thân hắn có từng bông hoa tuyết lạnh lẽo tung bay, giống như muốn đóng băng phiến thiên địa này lại.
Ánh mắt của hắn cao ngạo, nhưng mà đao lại càng cao ngạo, phảng phất như một võ giả cô độc, lạnh lùng hờ hững nhìn thiên địa.
- Như ngươi mong muốn.
Đối chiến với Lãnh Vô Tẫn là đạo sư võ hỏa hệ Ngô Thanh của học viện. Hắn cầm trong tay một thanh chiến đao, toàn thân nổi lên gân xanh, chiến ý phi phàm.
Theo uy thế của song phương va chạm, một hồi tranh tài trong nháy mắt đã khai hỏa.
Nếu như nói Lãnh Vô Tẫn là một đao khách cô độc lạnh lẽo, như vậy Ngô Thanh chính là một chiến sĩ nhiệt huyết cảm xúc mãnh liệt.
Một đao, lạnh lẽo, phong mang.
Một đao khác thì cuồng bá, nhiệt huyết.
Đây là tranh tài thuộc về đao khách, không phải là bình thường.
Người Tà Sát đối chiến chính là Vương Phong.
Kiệt kiệt.
Người của Tà Sát giống như bóng ma quỷ mị màu đen, không ngừng lấp loé ở trong hư không.
Có từng đạo khí lưu âm u đầy tử khí màu đen quanh quẩn ở quanh thân hắn, ẩn chứa lực phá hoại tất cả.
- Hừ, giấu đầu lòi đuôi.
Vương Phong cầm trong tay một thanh trường thương, trên mũi thương có luồng khí xoáy màu xanh lưu chuyển, mỗi khi đâm ra một thương đều có tiếng nổ vang to lớn vang vọng.
Mà Chu Triển Luân lại đối chiến với Dược lão, Chu Triển Luân này đi theo ngự thú chi đạo, liên hợp với yêu thú Khôi Địa biến dị, sức chiến đấu hết sức kinh người, cũng chỉ có Dược lão, mới có thể chống lại được hắn.
- Để ta tới đối phó đoạn Thiên Lang này.
Trong đó Lỗ Tuấn lại lần thứ hai tìm tới Đoạn Thiên Lang, ánh mắt đỏ hồng lên.
- Chỉ bằng vào ngươi?
Đoạn Thiên Lang cười xì một tiếng, thân hình của hắn ngạo nghễ đứng vững ở phía chân trời, trường kiếm màu tím đâm ra, hoa cỏ đầy trời tung bay, làm cho Lỗ Tuấn trong tiếng gào thét liên tiếp lui về phía sau.
Sưu sưu!
Một đạo kiếm quang bắn ra, ngực Lỗ Tuấn lần thứ hai xuất hiện một vết máu.
- Đáng ghét.
Lỗ Tuấn liên tục gào thét, đem Man Vương Phách Quyền triển khai đến mức tận cùng, thế nhưng vẫn như cũ không chống lại được Đoạn Thiên Lang liên tiếp tiến công.
- Bạo thể quyết!
Từng đạo từng đạo quang mang màu xám quanh quẩn ở quanh thân Lỗ Tuấn, thân thể của hắn trong nháy mắt tăng vọt lên mấy phần, hai tay thô to, càng giống như một người khổng lồ.
- Phá cho ta!
Ầm!
Nắm tay to đánh ra, phong vân bao phủ, toàn bộ bầu trời ở đòn đánh này đều bị chấn động, tạo ra gợn sóng kinh người.
- Hả? Lực lượng trong nháy mắt tăng lên khoảng ba phần mười, ngay cả tốc độ cũng tăng lên vừa một thành, có chút ý nghĩa.
Đoạn Thiên Lang hơi nhíu mày, chỉ là trên mặt vẫn tràn ngập vẻ tự tin, trường kiếm màu tím hóa thành một mảnh cánh hoa màu tím, trong phút chốc đã va chạm với nắm tay của Lỗ Tuấn.
Leng keng Keng!
Trong hư không truyền đến tiếng kim loại va chạm kéo dài, mỗi khi đánh xuống một đòn, bầu trời đều giống như bị đánh xuyên thủng qua, phun trào ra từng vòng quang mang Huyền lực to lớn.
- Giao chiến thật là mạnh mẽ.
Xa xa, vô số học viên lẩm bẩm nhìn giao chiến bên trên không đấu trường, lực lượng và uy thế mênh mông kia khiến cho trong lòng mỗi người đều chấn động dữ dội.
Bên trong các học viên ở đây, tuy rằng có rất nhiều người đều đến từ các thế lực lớn, bên người cũng không thiếu cường giả cấp bậc Võ Vương. Thế nhưng như ngày hôm nay có nhiều người như vậy, cảnh tượng gần mười người giao chiến với nhau hầu như là lần thứ nhất nhìn thấy.
Sưu!
Cánh chim màu tím trải rộng ra, Diệp Huyền cũng lạnh lùng nhìn về phía tình cảnh phía xa.
- Không thích hợp lắm.
Lông mày của hắn bắt đầu nhíu lại.
Chuyện hắn đánh chết trưởng lão Cuồng Phong Huyền Cơ Tông là sự thực, thế nhưng bây giờ Cuồng Chiến cũng chỉ có suy đoán mà thôi. Cũng không nắm được bất kỳ chứng cứ gì cả.
Dùng sự mạnh mẽ của Huyền Cơ Tông, căn bản không cần thiết vì một trưởng lão mà báo thù, để đắc tội với Lam Quang học viện như thế.
Dù sao Lam Quang học viện và Huyền Cơ Tông đều là một trong ba đại cự đầu của Mộng Cảnh Bình Nguyên, vì một trưởng lão mà ngang nhiên trở mặt cùng Lam Quang học viện. Đây vốn là chuyện không tốt, tự tìm phiền phức.
Nếu nói Huyền Cơ Tông nghe nói thiên phú của mình tốt, muốn đem giết chết chính mình từ trong trứng nước, chuyện này càng là lời nói vô căn cứ.
Cường giả Huyền Cơ Tông đến đây bắt người nói còn nghe được, thế nhưng bắt người không được lại còn ra tay đánh nhau, đây tuyệt đối không giống bình thường.
Thiên phú của hắn cao đến đâu thì cũng chỉ là Vũ tông cấp năm, đối với Huyền Cơ Tông mà nói, căn bản không quá quan trọng. Sau này có quá nhiều cơ hội giết hắn, hoàn toàn không cần thiết phải không nể mặt mũi với Lam Quang học viện như vậy.
Cách làm bây giờ của Huyền Cơ Tông, càng giống như là vì gây sự mà đến a.
- Mục đích của Huyền Cơ Tông này rốt cuộc là vì cái gì?
Trong lòng Diệp Huyền không khỏi có chút nghi hoặc.
Vào giờ phút này, chiến đấu hừng hực đã đến giai đoạn gay cấn tột độ.
Bởi vì người của Lam Quang học viện đông thế mạnh, cho nên làm cho cường giả Huyền Cơ Tông từ từ rơi vào hạ phong.
- Như vậy xuống, không được a.
Đoạn Thiên Lang, hơi nhướng mày.
- Nếu như vậy...
Trong chiến đấu, khóe miệng Đoạn Thiên Lang đột nhiên nở một một nụ cười lạnh lùng.
Sưu!
Trên trường kiếm màu tím của hắn đột nhiên bắn ra một đạo quang mang bén nhọn, mà khí tức trong thân thể hắn trong nháy mắt cũng đã tăng vọt.
- U mộng chi linh —— thiên huyễn thiểm diệt.
&
Huyền Thiên Hồn Tôn
- Người mà chúng ta muốn giết chỉ có một mình Huyền Diệp này mà thôi.
- Không có cái gì mà có đáng giá hay không, đây là tôn chỉ từ khi Lam Quang học viện chúng ta thành lập, cũng là niềm tin của Lam Quang học viện chúng ta. Đừng nói là một tên học viên thiên tài, coi như là một người bình thường thì cũng không cho phép Huyền Cơ Tông các ngươi đến đây ngang ngược.
- Hừ, như vậy thì đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.
- Hừ, phí lời quá nhiều, lần trước không chiến thoải mái, lần này, ta muốn ngươi có đi mà không có về.
Thanh Phong phẫn nộ quát một tiếng, chợt mạnh mẽ va chạm với Cuồng Chiến.
Ầm ầm!
Quang luân màu vàng và trường kiếm màu xanh không ngừng va chạm, tạo thành từng đạo gợn sóng màu vàng đen, cuốn lên sóng lớn kinh thiên.
Ở một bên khác, chiến đấu từ lâu đã khai hỏa.
- Bên ngoài đều nói Lam Quang học viện là người đứng đầu ba đại cự đầu, hôm nay ta muốn nhìn xem Lam Quang học viện các ngươi rốt cuộc có năng lực gì a.
Lãnh Vô Tẫn đứng ngạo nghễ phía chân trời giống như đóa mai bên trong gió tuyết, quanh thân hắn có từng bông hoa tuyết lạnh lẽo tung bay, giống như muốn đóng băng phiến thiên địa này lại.
Ánh mắt của hắn cao ngạo, nhưng mà đao lại càng cao ngạo, phảng phất như một võ giả cô độc, lạnh lùng hờ hững nhìn thiên địa.
- Như ngươi mong muốn.
Đối chiến với Lãnh Vô Tẫn là đạo sư võ hỏa hệ Ngô Thanh của học viện. Hắn cầm trong tay một thanh chiến đao, toàn thân nổi lên gân xanh, chiến ý phi phàm.
Theo uy thế của song phương va chạm, một hồi tranh tài trong nháy mắt đã khai hỏa.
Nếu như nói Lãnh Vô Tẫn là một đao khách cô độc lạnh lẽo, như vậy Ngô Thanh chính là một chiến sĩ nhiệt huyết cảm xúc mãnh liệt.
Một đao, lạnh lẽo, phong mang.
Một đao khác thì cuồng bá, nhiệt huyết.
Đây là tranh tài thuộc về đao khách, không phải là bình thường.
Người Tà Sát đối chiến chính là Vương Phong.
Kiệt kiệt.
Người của Tà Sát giống như bóng ma quỷ mị màu đen, không ngừng lấp loé ở trong hư không.
Có từng đạo khí lưu âm u đầy tử khí màu đen quanh quẩn ở quanh thân hắn, ẩn chứa lực phá hoại tất cả.
- Hừ, giấu đầu lòi đuôi.
Vương Phong cầm trong tay một thanh trường thương, trên mũi thương có luồng khí xoáy màu xanh lưu chuyển, mỗi khi đâm ra một thương đều có tiếng nổ vang to lớn vang vọng.
Mà Chu Triển Luân lại đối chiến với Dược lão, Chu Triển Luân này đi theo ngự thú chi đạo, liên hợp với yêu thú Khôi Địa biến dị, sức chiến đấu hết sức kinh người, cũng chỉ có Dược lão, mới có thể chống lại được hắn.
- Để ta tới đối phó đoạn Thiên Lang này.
Trong đó Lỗ Tuấn lại lần thứ hai tìm tới Đoạn Thiên Lang, ánh mắt đỏ hồng lên.
- Chỉ bằng vào ngươi?
Đoạn Thiên Lang cười xì một tiếng, thân hình của hắn ngạo nghễ đứng vững ở phía chân trời, trường kiếm màu tím đâm ra, hoa cỏ đầy trời tung bay, làm cho Lỗ Tuấn trong tiếng gào thét liên tiếp lui về phía sau.
Sưu sưu!
Một đạo kiếm quang bắn ra, ngực Lỗ Tuấn lần thứ hai xuất hiện một vết máu.
- Đáng ghét.
Lỗ Tuấn liên tục gào thét, đem Man Vương Phách Quyền triển khai đến mức tận cùng, thế nhưng vẫn như cũ không chống lại được Đoạn Thiên Lang liên tiếp tiến công.
- Bạo thể quyết!
Từng đạo từng đạo quang mang màu xám quanh quẩn ở quanh thân Lỗ Tuấn, thân thể của hắn trong nháy mắt tăng vọt lên mấy phần, hai tay thô to, càng giống như một người khổng lồ.
- Phá cho ta!
Ầm!
Nắm tay to đánh ra, phong vân bao phủ, toàn bộ bầu trời ở đòn đánh này đều bị chấn động, tạo ra gợn sóng kinh người.
- Hả? Lực lượng trong nháy mắt tăng lên khoảng ba phần mười, ngay cả tốc độ cũng tăng lên vừa một thành, có chút ý nghĩa.
Đoạn Thiên Lang hơi nhíu mày, chỉ là trên mặt vẫn tràn ngập vẻ tự tin, trường kiếm màu tím hóa thành một mảnh cánh hoa màu tím, trong phút chốc đã va chạm với nắm tay của Lỗ Tuấn.
Leng keng Keng!
Trong hư không truyền đến tiếng kim loại va chạm kéo dài, mỗi khi đánh xuống một đòn, bầu trời đều giống như bị đánh xuyên thủng qua, phun trào ra từng vòng quang mang Huyền lực to lớn.
- Giao chiến thật là mạnh mẽ.
Xa xa, vô số học viên lẩm bẩm nhìn giao chiến bên trên không đấu trường, lực lượng và uy thế mênh mông kia khiến cho trong lòng mỗi người đều chấn động dữ dội.
Bên trong các học viên ở đây, tuy rằng có rất nhiều người đều đến từ các thế lực lớn, bên người cũng không thiếu cường giả cấp bậc Võ Vương. Thế nhưng như ngày hôm nay có nhiều người như vậy, cảnh tượng gần mười người giao chiến với nhau hầu như là lần thứ nhất nhìn thấy.
Sưu!
Cánh chim màu tím trải rộng ra, Diệp Huyền cũng lạnh lùng nhìn về phía tình cảnh phía xa.
- Không thích hợp lắm.
Lông mày của hắn bắt đầu nhíu lại.
Chuyện hắn đánh chết trưởng lão Cuồng Phong Huyền Cơ Tông là sự thực, thế nhưng bây giờ Cuồng Chiến cũng chỉ có suy đoán mà thôi. Cũng không nắm được bất kỳ chứng cứ gì cả.
Dùng sự mạnh mẽ của Huyền Cơ Tông, căn bản không cần thiết vì một trưởng lão mà báo thù, để đắc tội với Lam Quang học viện như thế.
Dù sao Lam Quang học viện và Huyền Cơ Tông đều là một trong ba đại cự đầu của Mộng Cảnh Bình Nguyên, vì một trưởng lão mà ngang nhiên trở mặt cùng Lam Quang học viện. Đây vốn là chuyện không tốt, tự tìm phiền phức.
Nếu nói Huyền Cơ Tông nghe nói thiên phú của mình tốt, muốn đem giết chết chính mình từ trong trứng nước, chuyện này càng là lời nói vô căn cứ.
Cường giả Huyền Cơ Tông đến đây bắt người nói còn nghe được, thế nhưng bắt người không được lại còn ra tay đánh nhau, đây tuyệt đối không giống bình thường.
Thiên phú của hắn cao đến đâu thì cũng chỉ là Vũ tông cấp năm, đối với Huyền Cơ Tông mà nói, căn bản không quá quan trọng. Sau này có quá nhiều cơ hội giết hắn, hoàn toàn không cần thiết phải không nể mặt mũi với Lam Quang học viện như vậy.
Cách làm bây giờ của Huyền Cơ Tông, càng giống như là vì gây sự mà đến a.
- Mục đích của Huyền Cơ Tông này rốt cuộc là vì cái gì?
Trong lòng Diệp Huyền không khỏi có chút nghi hoặc.
Vào giờ phút này, chiến đấu hừng hực đã đến giai đoạn gay cấn tột độ.
Bởi vì người của Lam Quang học viện đông thế mạnh, cho nên làm cho cường giả Huyền Cơ Tông từ từ rơi vào hạ phong.
- Như vậy xuống, không được a.
Đoạn Thiên Lang, hơi nhướng mày.
- Nếu như vậy...
Trong chiến đấu, khóe miệng Đoạn Thiên Lang đột nhiên nở một một nụ cười lạnh lùng.
Sưu!
Trên trường kiếm màu tím của hắn đột nhiên bắn ra một đạo quang mang bén nhọn, mà khí tức trong thân thể hắn trong nháy mắt cũng đã tăng vọt.
- U mộng chi linh —— thiên huyễn thiểm diệt.
&
Huyền Thiên Hồn Tôn
Đánh giá:
Truyện Huyền Thiên Hồn Tôn
Story
Chương 877: Cuộc chiến của cường giả (2)
10.0/10 từ 23 lượt.