Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 871: Nguy hiểm hạ xuống (2)
Trừ phi là một ít Yêu Vương thất giai, có khả năng ở dưới tình huống đạo sư của học viện không kịp cứu giúp, giết chết học viên tham gia sát hạch.
Có lẽ với thực lực củ học viện Lam Quang, muốn thanh trừ nguy hiểm trong dãy núi này, cũng không phải là chuyện gì không thể làm được.
- Ta đây cũng đã cân nhắc qua.
Trương Liệt nhíu mày nói:
- Căn cứ vào phân tích của ta, đạo sư của học viện Lam Quang, ở trước khi rèn luyện, thật sự thanh trừ uy hiếp ở rong phạm vi sát hạch. Nhưng ở dã ngoại, ngoài ý muốn phát sinh vấn đề là chuyện rất bình thường. Cho dù học viện Lam Quang cường thịnh mấy đi nữa, cũng không có khả năng loại bỏ sạch sẽ tất cả bất ngờ có thể xảy ra.
- Lấy một ví dụ rèn luyện đơn giản nhất. Ba người trước đó ngã xuống ở trong sát hạch sinh tồn, có một người lại mới vừa chạy trốn khỏi sự truy sát của một con yêu thú lục giai, đang chuẩn bị khôi phục thương thế. Thời điểm ngóc đầu trở lại, trong lúc vô ý lại xông vào hang động của một con yêu thú ngũ giai khác. Yêu thú này hết lần này tới lần khác chỉ dùng độc. Học viên kia ở dưới tình huống trọng thương, căn bản không kịp phản ứng, lại đi đời nhà ma.
- Giết chết hắn, chỉ là một con yêu thú ngũ giai.
- Mà ngươi cũng không thể để cho đạo sư của học viện, thanh trừ hết tất cả yêu thú ngũ giai ở bên trong dãy núi chứ? Nếu thật sự như vậy, sát hạch sinh tồn này còn có ý nghĩa gì nữa?
- Có thể, đây cũng là một truyền thống bồi dưỡng cường giả của học viện Lam Quang.
Trương Liệt nói, nhất thời khiến cho La Thành không còn lời gì có thể nói.
Thông qua Trương Liệt giảng thuật, Diệp Huyền cuối cùng cũng hiểu rõ, độ khó của sát hạch sinh tồn này.
Có nguy hiểm ngã xuống, đồng thời tỷ số thông qua cực thấp.
Chỉ có điều, mỗi lần chí ít còn có mấy người như vậy có thể thông qua.
- Năm sao?
Hắn cười nhạt. Cho dù chỉ có một, hắn cũng nắm chắc, khiến mình giành được thắng lợi.
Lúc này, đám người ở gần trường đấu võ đang bắt đầu dần dần tản đi.
- Ha hả, lần sát hạch nội viện này, thật đúng là thú vị. Hiện tại lại xem ba ngày sau, kết quả sát hạch sinh tồn như thế nào.
Ngồi ở trên ghế trọng tài, đám người Lỗ Tuấn đứng dậy, cùng nhau mỉm cười bàn luận. Tất cả đều chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của mấy đạo sư lại thoáng cứng lại, chau mày.
Sau một khắc, bọn họ đều ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời ngoài xa.
Phía dưới.
Bước chân Diệp Huyền đang bước ra, cũng dừng lại. Hắn ngẩng đầu chăm chú nhìn về phía bầu trời xa xa, chân mày nhíu lên.
- Diệp thiếu, ngươi làm sao vậy? Đang nhìn cái gì vậy?
La Thành và Trương Liệt nghi ngờ hỏi. Mỗi người đều ngạc nhiên ngẩng đầu.
Trên bầu trời, tinh không vạn dặm, xam thẳm giống như vừa được gột rửa, giống như tấm gương làm bằng ngọc bích.
Nhưng đột nhiên...
Một mảnh trời phía xa đột nhiên trở nên cuộn cuộn. Một khí lưu mãnh liệt chấn động kịch liệt. Biển mây giống như sóng đào vậy, cuồn cuộn xxô về phía trước.
Ngay sau đó từng tiếng xé gió chói tai vang vọng ở trong trời đất này.
Vèo vèo vèo vèo vèo!
Mấy đạo lưu quang ẩn chứa có khí tức kinh người, từ phía chân trời phía xa cuốn tới. Cùng theo đó, còn có một tiếng quát lớn.
- Học viện Lam Quang các vị, Đoàn mỗ của Huyền Cơ Tông, dắt theo các vị thái thượng trưởng lão Huyền Cơ Tông, tới trước bái phỏng.
Sóng âm cuồn cuộn ùn ùn kéo đến, vang vọng ở trên không trung học viện Lam Quang. Âm thanh rõ ràng, không ngừng truyền vào trong tai mỗi một học viên, chấn động lòng người.
- Thật cường đại.
- Thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông?
Trong lòng mọi người chợt run rẩy. Bọn họ ngẩng đầu lên, liền thấy năm bóng người vút qua phía trên trời cao của học viện Lam Quang. Năm bóng người, giống như năm pho tượng chiến thần. Mỗi người đều không chút kiêng kỵ nào phóng ra uy áp mạnh nhất của mình. khí tức khủng khiếp này, giống như là năm vị Ma thần từ trong Thái Cổ đi ra, trấn áp ở trong lòng mỗi người.
Trong đó một người dẫn đầu, thân mặc võ bào màu xanh, viền thêu tơ vàng bảy màu, đầu búi tóc, lưng đeo trường kiếm, dáng vẻ rất tiêu sái.
Huyền lực quanh người hắn, hình thành một vòng xoáy màu xanh, vấn vít ở xung quanh hắn, thật sự giống như trên bầu trời, không ở ở nhân gian.
Một biểu tình lạnh lùng, khẽ mỉm cười, hai tròng mắt sáng như sao vậy, thản nhiên nhìn kỹ về phía trước.
Ở bên cạnh hắn, bốn bóng người chia ra hai bên trái và phải, thần thái khác nhau. Điểm duy nhất tương đồng, là trên người bọn họ phát ra khí tức, giống như thái sơn áp đỉnh, đứng vững ở trên trời cao.
Trong đó đứng hơi nghiêng một góc, là một nam tử áo bào màu trắng lưng đeo chiến đao, khí chất tuyệt đối lạnh lùng. Ở quanh người hắn, từng bống hoa tuyết nhẹ nhàng tung bay, hình thành từng long quyển hoa tuyết rất nhỏ, không ngừng sinh diệt.
Sắc mặt của hắn trắng nõn, thần thái lại lạnh vô cùng, giống như là hàn băng Vạn Cổ. Đặc biệt, con ngươi của hắn căn bản không mang theo một tia tình cảm nào, khiến cho người ta không dám khinh thường.
Mọi người chỉ dùng ánh mắt nhìn hắn, đã cảm thấy có một hơi lạnh thấu xương, sinh ra ở đầu tim của mỗi người, lạnh lẽo tới tận xương tủy.
Mà một người bên cạnh hắn, lại hoàn toàn không giống với hắn.
Người này thân mặc võ bào màu đen, càng đội theo một cái mũ màu đen. Từng đạo lưu quang màu đen ở quanh người hắn tiêu tan, giống như mây khói tiêu tan.
Một khí tức tà khí khiến cho người ta buồn nôn, không ngừng tản mát ra, làm cho lòng người rất sợ hãi.
Mà một góc khác của nam tử đầu lĩnh áo bào xanh, là một con quái vật khổng lồ màu xanh đen. Cánh của nó vỗ nhẹ. Xung quanh hình thành từng vòng xoáy màu đen mãnh liệt.
Quái vật khổng lồ màu xanh đen này dài đến hơn mười thước, chiều rộng ba bốn thước, dáng vẻ dữ tợn.
Trên người của nó che kín một tầng vẩy giáp. Nhưng trên cánh của nó hết lần này tới lần khác lại có từng sợi lông chim. Trông nó có vẻ vô cùng quái dị. Đôi tròng mắt màu đỏ đen, yêu dị nhìn chằm chằm vào phía dưới.
Ở trên lưng quái vật này có một nam tử áo bào xanh đang đứng. Trường bào trên người hắn đón gió phấp phới.
Yêu thú biến dị Khôi Địa, đẳng cấp yêu thú này, tuy rằng chỉ là lục giai đỉnh phong, nhưng khí thế trên người nó, lại không thua kém gì so với Yêu Vương thất giai bình thường.
Tương truyền, tổ tiên của Khôi Địa, có huyết mạch của ma chó địa ngục. Một khi huyết mạch bạo phát, có thể hóa thành ma yêu, hủy diệt sinh linh.
- Yêu thú thật khủng khiếp.
Trong lòng đoàn người chấn động mãnh liệt, kinh ngạc nhìn Khôi Địa biến dị này bao trùm mảng lớn bầu trời. Yêu khí của nó mang theo tất cả cuốn ra, khiến cho người ta hít thở không thông.
Huyền Thiên Hồn Tôn
Có lẽ với thực lực củ học viện Lam Quang, muốn thanh trừ nguy hiểm trong dãy núi này, cũng không phải là chuyện gì không thể làm được.
- Ta đây cũng đã cân nhắc qua.
Trương Liệt nhíu mày nói:
- Căn cứ vào phân tích của ta, đạo sư của học viện Lam Quang, ở trước khi rèn luyện, thật sự thanh trừ uy hiếp ở rong phạm vi sát hạch. Nhưng ở dã ngoại, ngoài ý muốn phát sinh vấn đề là chuyện rất bình thường. Cho dù học viện Lam Quang cường thịnh mấy đi nữa, cũng không có khả năng loại bỏ sạch sẽ tất cả bất ngờ có thể xảy ra.
- Lấy một ví dụ rèn luyện đơn giản nhất. Ba người trước đó ngã xuống ở trong sát hạch sinh tồn, có một người lại mới vừa chạy trốn khỏi sự truy sát của một con yêu thú lục giai, đang chuẩn bị khôi phục thương thế. Thời điểm ngóc đầu trở lại, trong lúc vô ý lại xông vào hang động của một con yêu thú ngũ giai khác. Yêu thú này hết lần này tới lần khác chỉ dùng độc. Học viên kia ở dưới tình huống trọng thương, căn bản không kịp phản ứng, lại đi đời nhà ma.
- Giết chết hắn, chỉ là một con yêu thú ngũ giai.
- Mà ngươi cũng không thể để cho đạo sư của học viện, thanh trừ hết tất cả yêu thú ngũ giai ở bên trong dãy núi chứ? Nếu thật sự như vậy, sát hạch sinh tồn này còn có ý nghĩa gì nữa?
- Có thể, đây cũng là một truyền thống bồi dưỡng cường giả của học viện Lam Quang.
Trương Liệt nói, nhất thời khiến cho La Thành không còn lời gì có thể nói.
Thông qua Trương Liệt giảng thuật, Diệp Huyền cuối cùng cũng hiểu rõ, độ khó của sát hạch sinh tồn này.
Có nguy hiểm ngã xuống, đồng thời tỷ số thông qua cực thấp.
Chỉ có điều, mỗi lần chí ít còn có mấy người như vậy có thể thông qua.
- Năm sao?
Hắn cười nhạt. Cho dù chỉ có một, hắn cũng nắm chắc, khiến mình giành được thắng lợi.
Lúc này, đám người ở gần trường đấu võ đang bắt đầu dần dần tản đi.
- Ha hả, lần sát hạch nội viện này, thật đúng là thú vị. Hiện tại lại xem ba ngày sau, kết quả sát hạch sinh tồn như thế nào.
Ngồi ở trên ghế trọng tài, đám người Lỗ Tuấn đứng dậy, cùng nhau mỉm cười bàn luận. Tất cả đều chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của mấy đạo sư lại thoáng cứng lại, chau mày.
Sau một khắc, bọn họ đều ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời ngoài xa.
Phía dưới.
Bước chân Diệp Huyền đang bước ra, cũng dừng lại. Hắn ngẩng đầu chăm chú nhìn về phía bầu trời xa xa, chân mày nhíu lên.
- Diệp thiếu, ngươi làm sao vậy? Đang nhìn cái gì vậy?
La Thành và Trương Liệt nghi ngờ hỏi. Mỗi người đều ngạc nhiên ngẩng đầu.
Trên bầu trời, tinh không vạn dặm, xam thẳm giống như vừa được gột rửa, giống như tấm gương làm bằng ngọc bích.
Nhưng đột nhiên...
Một mảnh trời phía xa đột nhiên trở nên cuộn cuộn. Một khí lưu mãnh liệt chấn động kịch liệt. Biển mây giống như sóng đào vậy, cuồn cuộn xxô về phía trước.
Ngay sau đó từng tiếng xé gió chói tai vang vọng ở trong trời đất này.
Vèo vèo vèo vèo vèo!
Mấy đạo lưu quang ẩn chứa có khí tức kinh người, từ phía chân trời phía xa cuốn tới. Cùng theo đó, còn có một tiếng quát lớn.
- Học viện Lam Quang các vị, Đoàn mỗ của Huyền Cơ Tông, dắt theo các vị thái thượng trưởng lão Huyền Cơ Tông, tới trước bái phỏng.
Sóng âm cuồn cuộn ùn ùn kéo đến, vang vọng ở trên không trung học viện Lam Quang. Âm thanh rõ ràng, không ngừng truyền vào trong tai mỗi một học viên, chấn động lòng người.
- Thật cường đại.
- Thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông?
Trong lòng mọi người chợt run rẩy. Bọn họ ngẩng đầu lên, liền thấy năm bóng người vút qua phía trên trời cao của học viện Lam Quang. Năm bóng người, giống như năm pho tượng chiến thần. Mỗi người đều không chút kiêng kỵ nào phóng ra uy áp mạnh nhất của mình. khí tức khủng khiếp này, giống như là năm vị Ma thần từ trong Thái Cổ đi ra, trấn áp ở trong lòng mỗi người.
Trong đó một người dẫn đầu, thân mặc võ bào màu xanh, viền thêu tơ vàng bảy màu, đầu búi tóc, lưng đeo trường kiếm, dáng vẻ rất tiêu sái.
Huyền lực quanh người hắn, hình thành một vòng xoáy màu xanh, vấn vít ở xung quanh hắn, thật sự giống như trên bầu trời, không ở ở nhân gian.
Một biểu tình lạnh lùng, khẽ mỉm cười, hai tròng mắt sáng như sao vậy, thản nhiên nhìn kỹ về phía trước.
Ở bên cạnh hắn, bốn bóng người chia ra hai bên trái và phải, thần thái khác nhau. Điểm duy nhất tương đồng, là trên người bọn họ phát ra khí tức, giống như thái sơn áp đỉnh, đứng vững ở trên trời cao.
Trong đó đứng hơi nghiêng một góc, là một nam tử áo bào màu trắng lưng đeo chiến đao, khí chất tuyệt đối lạnh lùng. Ở quanh người hắn, từng bống hoa tuyết nhẹ nhàng tung bay, hình thành từng long quyển hoa tuyết rất nhỏ, không ngừng sinh diệt.
Sắc mặt của hắn trắng nõn, thần thái lại lạnh vô cùng, giống như là hàn băng Vạn Cổ. Đặc biệt, con ngươi của hắn căn bản không mang theo một tia tình cảm nào, khiến cho người ta không dám khinh thường.
Mọi người chỉ dùng ánh mắt nhìn hắn, đã cảm thấy có một hơi lạnh thấu xương, sinh ra ở đầu tim của mỗi người, lạnh lẽo tới tận xương tủy.
Mà một người bên cạnh hắn, lại hoàn toàn không giống với hắn.
Người này thân mặc võ bào màu đen, càng đội theo một cái mũ màu đen. Từng đạo lưu quang màu đen ở quanh người hắn tiêu tan, giống như mây khói tiêu tan.
Một khí tức tà khí khiến cho người ta buồn nôn, không ngừng tản mát ra, làm cho lòng người rất sợ hãi.
Mà một góc khác của nam tử đầu lĩnh áo bào xanh, là một con quái vật khổng lồ màu xanh đen. Cánh của nó vỗ nhẹ. Xung quanh hình thành từng vòng xoáy màu đen mãnh liệt.
Quái vật khổng lồ màu xanh đen này dài đến hơn mười thước, chiều rộng ba bốn thước, dáng vẻ dữ tợn.
Trên người của nó che kín một tầng vẩy giáp. Nhưng trên cánh của nó hết lần này tới lần khác lại có từng sợi lông chim. Trông nó có vẻ vô cùng quái dị. Đôi tròng mắt màu đỏ đen, yêu dị nhìn chằm chằm vào phía dưới.
Ở trên lưng quái vật này có một nam tử áo bào xanh đang đứng. Trường bào trên người hắn đón gió phấp phới.
Yêu thú biến dị Khôi Địa, đẳng cấp yêu thú này, tuy rằng chỉ là lục giai đỉnh phong, nhưng khí thế trên người nó, lại không thua kém gì so với Yêu Vương thất giai bình thường.
Tương truyền, tổ tiên của Khôi Địa, có huyết mạch của ma chó địa ngục. Một khi huyết mạch bạo phát, có thể hóa thành ma yêu, hủy diệt sinh linh.
- Yêu thú thật khủng khiếp.
Trong lòng đoàn người chấn động mãnh liệt, kinh ngạc nhìn Khôi Địa biến dị này bao trùm mảng lớn bầu trời. Yêu khí của nó mang theo tất cả cuốn ra, khiến cho người ta hít thở không thông.
Huyền Thiên Hồn Tôn
Đánh giá:
Truyện Huyền Thiên Hồn Tôn
Story
Chương 871: Nguy hiểm hạ xuống (2)
10.0/10 từ 23 lượt.