Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 554: Huyền thú đóng kịch (2)
Cho tới bây giờ nó còn nhớ rõ ràng, đối phương chỉ thổi một hơi đã giam cầm nó trong hư không, toàn thân không thể nhúc nhích, thủ đoạn thông thiên như vậy làm cho nó sợ hãi.
Mà tên kia khi đó thần thái ngữ khí giống như điện hạ.
Nghĩ đến chính mình năm đó chỉ biết làm mưa làm gió trong tộc quần, mà điện thờ lại lòng mang chủng tộc, vì tộc quần quật khởi mà dạo chơi nhân gian, biến bản thân thành nhân loại, thu liễm tu vi, lịch lãm rèn luyện sinh tử, loại lý tưởng hào hùng này đã thuyết phục Kim Lân và tự ti không thôi.
Hơn nữa điện hạ còn biết rõ Thiên Giới tồn tại, nghe nói tộc quần có một ít đại năng ưa thích dạo chơi nhân gian, chính là vì đạt được thêm cảm ngộ, có thể đột phá tiến vào Thiên Giới, chẳng lẽ điện hạ chính là tồn tại như vậy hay sao?
Nghĩ tới đây trong lòng Kim Lân càng kích động không chịu nổi.
Diệp Huyền tự nhiên không biết mình cố ý nói một phen làm lại Kim Lân sùng bái hắn tới cực điểm.
Kế tiếp bốn người một đường càn quét tiến về phía khu vực có cột sáng.
Khi cách cột sáng càng ngày càng gần, sau một ngày Diệp Huyền đã tới trước cột sáng.
Một tế đàn bao la xuất hiện trong tầm mắt mọi người, cột sáng thông thiên nằm ở giữa tế đàn.
Trừ Diệp Huyền ra, trước tế đàn có không ít người vây quanh.
- Không đúng.
Diệp Huyền mắt nhìn Kim Lân, đột nhiên hắn cau mày, Kim Lân ngay từ đầu cũng không có xuất hiện trong danh sách hai mươi mốt người đi vào truyền tống trận, một khi xuất hiện trước tế đàn nhất định sẽ làm người khác hoài nghi, hắn vội vàng truyền âm cho Kim Lân, bảo nó tách ra khỏi mình.
- Điện hạ, ngươi cũng không thể bỏ ta mặc kệ ah.
Kim Lân lập tức vội vàng, hiện tại nó đã khăng khăng một mực muốn đi cùng Diệp Huyền.
Trừ Diệp Huyền có thể thay giải trừ cấm chế phong ấn của nó ra, ân, Diệp Huyền có ý chí cao thượng cũng thuyết phục nó thật sâu.
- Ta không phải bỏ xuống ngươi, mà là phía trước nhiều nhân loại như thế, thân phận của ngươi không dễ giải thích.
- Ngươi nói vị trí phong ấn trung tâm sao?
- Phong ấn trung tâm?
Diệp Huyền sững sờ.
- Đúng, trong phong cấm chi địa từng phong ấn một đồ vật, là đại năng thành lập này phù quang bí cảnh này hao phí tinh lực cực lớn phong ấn nơi đây, mà thứ kia bị phong ấn ở khu vực trung tâm phong cấm chi địa, dường như nhân loại vào nhiều năm trước tiến vào trong phù quang bí cảnh, đồ vật bị phong ấn tự động phá vỡ phong ấn lao ra khỏi phong cấm chi địa, hiện tại không còn ở trên tế đàn, nó cũng rời khỏi truyền tống trận phong cấm chi địa.
Kim Lân cũng có phần quen thuộc phong cấm chi địa,.
- Phong ấn cái gì?
Rốt cuộcDiệp Huyền biết cấm chế trong sơn cốc bên ngoài phong cấm chi địa bị phá hư thế nào, thì ra là có đồ vật từ trong lao ra.
- Ta cũng không biết, đó là tồn tại thập phần khủng bố, vì phong ấn nó, đại năng năm đó thành lập phù quang bí cảnh đã tốn thời gian mấy năm mới hoàn toàn phong ấn thứ này.
Diệp Huyền lắc đầu, hắn khó có thể tưởng tượng trong nơi này phong ấn cái gì.
- Nói như vậy, cột sáng không còn cái gì?
Diệp Huyền nhíu mày truyền âm.
Kim Lân gật gật đầu.
Nghe Kim Lân nói thế, trong đầu Diệp Huyền có linh quang xuất hiện, khóe miệng của hắn cười lạnh, hắn lại truyền âm nói vài câu với Kim Lân.
Ánh mắt Kim Lân thay đổi:
- Điện hạ, đây chính là ngươi nói ah? Ngươi cũng không thể đổi ý.
Vừa dứt lời, không chờ Diệp Huyền nói cái gì nữa, Kim Lân lập tức lao vút về phía sau..
- Kim Lân đi nơi nào?
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch đều sững sờ một lúc.
- Hắn có chút việc cần xử lý, chúng ta cũng không cần quản hắn làm gì.
Diệp Huyền lúc này tươi cười nói một câu.
Lúc này ba người đi tới trước tế đàn.
- Diệp Huyền!
- Vân Ngạo Tuyết!
- Hạ Thất Tịch!
Nhìn thấy ba người Diệp Huyền đã đến, từng tiếng kêu kinh hỉ vang lên, Diệp Huyền nhíu mày nhìn sang, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư, Chúc Thiên Lam đã sớm ở nơi này, xem ra đám người DIệp Huyền tới nơi này trễ nhất.
Diệp Huyền cũng phát hiện hai mươi mốt người tiến vào phong cấm chi địa đã không hoàn chỉnh, mỗi đội ngũ hoặc nhiều hoặc ít thiếu đi vài ngời.
Như ba người Thiên Kim quốc chỉ còn lại Chúc Thiên Lam đại sư và một gã phó hội trưởng khác, Đông Thăng quốc cũng chỉ còn lại có Tả Nhất Minh và một người, Hỏa Ô quốc tắc chỉ còn Hứa Tín Hoa và một gã phó hội trưởng, Thạch Chân quốc cũng vẫn lạc một người.
Chỉ có ba đội ngũ còn nguyên vẹn, đó chính là đội ngũ Lưu Vân quốc, đội ngũ Diệp Huyền và đám người Loan Hồng.
Diệp Huyền nhìn thấy đám người Loan Hồng, mấy người Loan Hồng cũng mang theo sát cơ nhìn qua, khóe miệng cười sâm lãnh và âm trầm.
Đi trong phong cấm chi địa vài ngày, thực lực mọi người đều tăng lên một cấp bậc, đại đa số luyện hồn sư tam phẩm tất cả đều đột phá đến tứ phẩm, mà như Loan Hồng và Chúc Thiên Lam càng đột phá tới ngũ phẩm.
Diệp Huyền nhướng mày, xem ra mấy người Loan Hồng rất có thủ đoạn, muốn đột phá ngũ phẩm phải đánh chết hồn thú ngũ giai, người bình thường căn bản không làm được việc này.
- Diệp Huyền, ngươi đúng là mạng lớn ah, không ngờ không có chút việc gì.
Đột nhiên Loan Hồng cười lạnh.
- Ngươi cũng như thế thôi!
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng.
Hiện tại Loan Hồng hung hăng càn quấy, lát nữa sẽ làm hắn đẹp mặt.
Ánh mắt Loan Hồng lóe sáng.
Trong phong cấm chi địa hắn cũng ý đồ tìm kiếm tung tích của Diệp Huyền, nhưng phong cấm chi địa quá mức bao la, hơn nữa còn phải tìm kiếm săn giết hồn thú nên bọn họ mới buông tha việc này.
Hôm nay gặp được Diệp Huyền, gia hỏa này vẫn kiêu ngạo như thế, chẳng lẽ hắn không biết hắn đối mặt với địch nhân như thế nào sao?
Hắn thật cho rằng Lưu Vân quốc nho nhỏ có thể bảo trụ hắn hay sao?
Trong nội tâm có suy nghĩ như thế, trong lòng mấy người Loan Hồng lúc này cười lạnh liên tục.
Sau một phen trao đổi với nhau, Diệp Huyền lập tức dời mắt nhìn về phía êế đàn.
Cả tế đàn cao hơn mười mét, trung tâm tế đàn là một bệ đá, trên bệ đá khắp nơi đều là cấm chế và phù văn rậm rạp chằng chịt làm người ta rung động không thôi.
Trong đó mọi người chấn động nhất chính là Diệp Huyền.
Đối với cấm chế trong phù quang bí cảnh, hắn đã có một ít lý giải, lập tức phát hiện cấm chế trên tế đàn còn mạnh hơn phong ấn thiên hỏa và cấm chế Kim Lân đâu chỉ gấp trăm lần.
Huyền Thiên Hồn Tôn
Mà tên kia khi đó thần thái ngữ khí giống như điện hạ.
Nghĩ đến chính mình năm đó chỉ biết làm mưa làm gió trong tộc quần, mà điện thờ lại lòng mang chủng tộc, vì tộc quần quật khởi mà dạo chơi nhân gian, biến bản thân thành nhân loại, thu liễm tu vi, lịch lãm rèn luyện sinh tử, loại lý tưởng hào hùng này đã thuyết phục Kim Lân và tự ti không thôi.
Hơn nữa điện hạ còn biết rõ Thiên Giới tồn tại, nghe nói tộc quần có một ít đại năng ưa thích dạo chơi nhân gian, chính là vì đạt được thêm cảm ngộ, có thể đột phá tiến vào Thiên Giới, chẳng lẽ điện hạ chính là tồn tại như vậy hay sao?
Nghĩ tới đây trong lòng Kim Lân càng kích động không chịu nổi.
Diệp Huyền tự nhiên không biết mình cố ý nói một phen làm lại Kim Lân sùng bái hắn tới cực điểm.
Kế tiếp bốn người một đường càn quét tiến về phía khu vực có cột sáng.
Khi cách cột sáng càng ngày càng gần, sau một ngày Diệp Huyền đã tới trước cột sáng.
Một tế đàn bao la xuất hiện trong tầm mắt mọi người, cột sáng thông thiên nằm ở giữa tế đàn.
Trừ Diệp Huyền ra, trước tế đàn có không ít người vây quanh.
- Không đúng.
Diệp Huyền mắt nhìn Kim Lân, đột nhiên hắn cau mày, Kim Lân ngay từ đầu cũng không có xuất hiện trong danh sách hai mươi mốt người đi vào truyền tống trận, một khi xuất hiện trước tế đàn nhất định sẽ làm người khác hoài nghi, hắn vội vàng truyền âm cho Kim Lân, bảo nó tách ra khỏi mình.
- Điện hạ, ngươi cũng không thể bỏ ta mặc kệ ah.
Kim Lân lập tức vội vàng, hiện tại nó đã khăng khăng một mực muốn đi cùng Diệp Huyền.
Trừ Diệp Huyền có thể thay giải trừ cấm chế phong ấn của nó ra, ân, Diệp Huyền có ý chí cao thượng cũng thuyết phục nó thật sâu.
- Ta không phải bỏ xuống ngươi, mà là phía trước nhiều nhân loại như thế, thân phận của ngươi không dễ giải thích.
- Ngươi nói vị trí phong ấn trung tâm sao?
- Phong ấn trung tâm?
Diệp Huyền sững sờ.
- Đúng, trong phong cấm chi địa từng phong ấn một đồ vật, là đại năng thành lập này phù quang bí cảnh này hao phí tinh lực cực lớn phong ấn nơi đây, mà thứ kia bị phong ấn ở khu vực trung tâm phong cấm chi địa, dường như nhân loại vào nhiều năm trước tiến vào trong phù quang bí cảnh, đồ vật bị phong ấn tự động phá vỡ phong ấn lao ra khỏi phong cấm chi địa, hiện tại không còn ở trên tế đàn, nó cũng rời khỏi truyền tống trận phong cấm chi địa.
Kim Lân cũng có phần quen thuộc phong cấm chi địa,.
- Phong ấn cái gì?
Rốt cuộcDiệp Huyền biết cấm chế trong sơn cốc bên ngoài phong cấm chi địa bị phá hư thế nào, thì ra là có đồ vật từ trong lao ra.
- Ta cũng không biết, đó là tồn tại thập phần khủng bố, vì phong ấn nó, đại năng năm đó thành lập phù quang bí cảnh đã tốn thời gian mấy năm mới hoàn toàn phong ấn thứ này.
Diệp Huyền lắc đầu, hắn khó có thể tưởng tượng trong nơi này phong ấn cái gì.
- Nói như vậy, cột sáng không còn cái gì?
Diệp Huyền nhíu mày truyền âm.
Kim Lân gật gật đầu.
Nghe Kim Lân nói thế, trong đầu Diệp Huyền có linh quang xuất hiện, khóe miệng của hắn cười lạnh, hắn lại truyền âm nói vài câu với Kim Lân.
Ánh mắt Kim Lân thay đổi:
- Điện hạ, đây chính là ngươi nói ah? Ngươi cũng không thể đổi ý.
Vừa dứt lời, không chờ Diệp Huyền nói cái gì nữa, Kim Lân lập tức lao vút về phía sau..
- Kim Lân đi nơi nào?
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch đều sững sờ một lúc.
- Hắn có chút việc cần xử lý, chúng ta cũng không cần quản hắn làm gì.
Diệp Huyền lúc này tươi cười nói một câu.
Lúc này ba người đi tới trước tế đàn.
- Diệp Huyền!
- Vân Ngạo Tuyết!
- Hạ Thất Tịch!
Nhìn thấy ba người Diệp Huyền đã đến, từng tiếng kêu kinh hỉ vang lên, Diệp Huyền nhíu mày nhìn sang, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư, Chúc Thiên Lam đã sớm ở nơi này, xem ra đám người DIệp Huyền tới nơi này trễ nhất.
Diệp Huyền cũng phát hiện hai mươi mốt người tiến vào phong cấm chi địa đã không hoàn chỉnh, mỗi đội ngũ hoặc nhiều hoặc ít thiếu đi vài ngời.
Như ba người Thiên Kim quốc chỉ còn lại Chúc Thiên Lam đại sư và một gã phó hội trưởng khác, Đông Thăng quốc cũng chỉ còn lại có Tả Nhất Minh và một người, Hỏa Ô quốc tắc chỉ còn Hứa Tín Hoa và một gã phó hội trưởng, Thạch Chân quốc cũng vẫn lạc một người.
Chỉ có ba đội ngũ còn nguyên vẹn, đó chính là đội ngũ Lưu Vân quốc, đội ngũ Diệp Huyền và đám người Loan Hồng.
Diệp Huyền nhìn thấy đám người Loan Hồng, mấy người Loan Hồng cũng mang theo sát cơ nhìn qua, khóe miệng cười sâm lãnh và âm trầm.
Đi trong phong cấm chi địa vài ngày, thực lực mọi người đều tăng lên một cấp bậc, đại đa số luyện hồn sư tam phẩm tất cả đều đột phá đến tứ phẩm, mà như Loan Hồng và Chúc Thiên Lam càng đột phá tới ngũ phẩm.
Diệp Huyền nhướng mày, xem ra mấy người Loan Hồng rất có thủ đoạn, muốn đột phá ngũ phẩm phải đánh chết hồn thú ngũ giai, người bình thường căn bản không làm được việc này.
- Diệp Huyền, ngươi đúng là mạng lớn ah, không ngờ không có chút việc gì.
Đột nhiên Loan Hồng cười lạnh.
- Ngươi cũng như thế thôi!
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng.
Hiện tại Loan Hồng hung hăng càn quấy, lát nữa sẽ làm hắn đẹp mặt.
Ánh mắt Loan Hồng lóe sáng.
Trong phong cấm chi địa hắn cũng ý đồ tìm kiếm tung tích của Diệp Huyền, nhưng phong cấm chi địa quá mức bao la, hơn nữa còn phải tìm kiếm săn giết hồn thú nên bọn họ mới buông tha việc này.
Hôm nay gặp được Diệp Huyền, gia hỏa này vẫn kiêu ngạo như thế, chẳng lẽ hắn không biết hắn đối mặt với địch nhân như thế nào sao?
Hắn thật cho rằng Lưu Vân quốc nho nhỏ có thể bảo trụ hắn hay sao?
Trong nội tâm có suy nghĩ như thế, trong lòng mấy người Loan Hồng lúc này cười lạnh liên tục.
Sau một phen trao đổi với nhau, Diệp Huyền lập tức dời mắt nhìn về phía êế đàn.
Cả tế đàn cao hơn mười mét, trung tâm tế đàn là một bệ đá, trên bệ đá khắp nơi đều là cấm chế và phù văn rậm rạp chằng chịt làm người ta rung động không thôi.
Trong đó mọi người chấn động nhất chính là Diệp Huyền.
Đối với cấm chế trong phù quang bí cảnh, hắn đã có một ít lý giải, lập tức phát hiện cấm chế trên tế đàn còn mạnh hơn phong ấn thiên hỏa và cấm chế Kim Lân đâu chỉ gấp trăm lần.
Huyền Thiên Hồn Tôn
Đánh giá:
Truyện Huyền Thiên Hồn Tôn
Story
Chương 554: Huyền thú đóng kịch (2)
10.0/10 từ 23 lượt.