Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 391: Hắc ấn huyền bảo (2)
Sở Vân Phi lấy ra một bức họa, đúng là bức họa Diệp Huyền đã họa ra ở cửa thứ ba lúc tham gia khảo hạch của Sở Vân Phi ở Huyền Linh học viện.
Diệp Huyền mỉm cười gật đầu:
- Đúng vậy.
Sở Vân Phi nháy mắt liền trở nên kích động, hai tay ôm quyền, còn thiếu nước không quỳ xuống dập đầu mà thôi:
- Kính xin đại sư vui lòng chỉ giáo.
- Chỉ giáo, chỉ giáo cái gì?
- Chính là lưu thủy kiếm ý này.
Sở Vân Phi kích động nói:
- Lưu thủy kiếm ý mà đại sư ngươi họa ra, ngụ ý hùng hậu, như sông lớn chảy về đông, không thể vãn hồi, càng có một loại hào tình của nhân vật phong lưu thiên cổ, chí khí ngút trời, so với lưu thủy kiếm ý mà tại hạ lĩnh ngộ được quả thực cách biệt một trời một vực, như trăng sáng với ánh đom đóm, kính xin đại sư chỉ điểm.
Lúc trước khi Sở Vân Phi nhìn thấy lưu thủy kiếm ý mà Diệp Huyền vẽ ra đã chấn kinh khó mà nhịn nổi, sau khi biết được người khảo hạch chính là Diệp Huyền thì lại càng khiến cho trong lòng gã khó mà nhịn nổi.
Nhưng bởi vì Diệp Huyền xuất quỷ nhập thần, gã một mực không thể thỉnh giáo được, hôm nay vất vả lắm mới tìm được một cơ hội, đương nhiên không thể bỏ qua.
- Ta cũng không biết lưu thủy kiếm ý gì hết.
Diệp Huyền mỉm cười lắc đầu:
- Ta chỉ là dựa theo yêu cầu khảo hạch của Sở Vương đại nhân mà vẽ lại thôi, nếu không có chuyện gì thì ta xin cáo từ trước.
- Cái gì?
Sở Vân Phi mở to mắt:
- Không thể nào như vậy được!
Gã bước nhanh tới trước mặt của Diệp Huyền:
- Lưu thủy kiếm ý trong bức tranh này rõ ràng vô cùng thâm ảo, sao đại sư ngươi lại không biết được chứ.
Diệp Huyền ngừng bước, thản nhiên nói:
- Sở Vương đại nhân, ta nghe nói ngươi là đệ nhất cao thủ của Lưu Vân Quốc, là cường giả võ tông tam trọng, lưu thủy kiếm ý này lại không phải thứ quá mức cao thâm, cần gì phải chấp nhất như vậy?
- Chấp nhất, sao có thể không chấp nhất!
Sở Vân Phi đã bình tĩnh lại, nghiêm giọng nói:
- Võ giả chúng ta, nghịch thiên tu hành, một đường vượt qua bao chông gai, không thứ gì cản được, muốn đi tới đỉnh cao hơn, chỉ có không ngừng cầu tiến, chẳng lẽ không đúng sao? Ta xem nước chảy, đi hết thiên sơn vạn thủy của vương quốc, nhưng lại không thể nhìn ra thâm ảo trong đó, một lòng truy cầu, có thiên đị chứng giám.
Diệp Huyền hơi động một chút, cười nói:
- Ngươi là thống lĩnh cấm vệ quân, là đệ nhất cường giả của Lưu Vân Quốc, nghe đồn có tên võ tông ngạo thiên, vốn đã ngạo tiếu vương quốc. Nhưng ngươi biết đó, người sống trên đời, như thương hải tang điền, từ xưa tới nay, bao nhiêu nhân vật phong lưu, cuối cùng đều phải chôn vùi trong đất sâu, tựa như lưu thủy, hóa thành hư vô, đã chảy đi mất, lại truy cầu như vậy, chẳng phải thật đáng buồn hay sao?
- Lưu thủy kiếm y, lưu thủy kiếm ý, ha ha, rốt cuộc là kiếm ý như lưu thủy, hay là lưu thủy như kiếm ý….
Diệp Huyền cười lớn, xoay người rời đi, chỉ để lại một mình Sở Vân Phi đang đứng ngây ngốc ở nơi đó, giống như một khúc gỗ.
Còn chưa đi ra khỏi vương cung, Diệp Huyền lại bị người khác gọi lại.
- Diệp Huyền đại sư….
Một đạo thanh âm tao nhã, mang theo vẻ trắng trong thuần khiết vang lên, một thanh niên mặc hoa phục, khí chất cao quý phiên phiên như ngọc bước ra từ một góc gần đó.
- Hóa ra là tứ vương tử điện hạ.
Diệp Huyền gật đầu.
Tứ vương tử Triệu Thiên mỉm cười:
- Diệp Huyền đại sư, ngày xưa gặp được ở Thanh Huyền Sơn, tại hạ sơ sót bỏ qua cơ hội kết giao cùng đại sư, hôm nay cố ý chờ đại sư, hy vọng đại sư có thể tới quý phủ của tại hạ gặp mặt một chuyến.
Ngữ khí của Triệu Thiên vô cùng thành khẩn, vẻ cao cao tại thượng ngày đó cũng triệt để biến mất không còn bóng dáng, giống như vô cùng có thành ý.
- Ta còn có việc phải làm, không quấy rầy tứ vương tử.
Diệp Huyền lắc đầu, Triệu Thiên này nhìn như hòa nhã, thái độ chân thành, chỉ là trên người ẩn ẩn có khí tức âm lãnh, bản thân Diệp Huyền không thích chút nào.
Huống hồ gì đối phương mời mình, bất quá là vì Triệu Kính xem trọng mình, nên mới cố gắng kết giao mà thôi.
- Diệp Huyền huynh đệ.
Ngay tại lúc này, bát vương tử Triệu Duy cũng đi ra từ trong cung, nhìn thấy Diệp Huyền thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
- Triệu Duy huynh.
Diệp Huyền cười nhạt đáp lời.
Trong số các vị vương tử, chỉ có bát vương tử Triệu Duy là xem như hợp khẩu vị của hắn.
- Nghe nói ngươi đã xuất quan rồi, hai ngày nay ta đều không tìm được ngươi, không ngờ ngươi đã ở trong vương cung rồi, không biết ngươi đang chuẩn bị đi đâu? Ta tiễn ngươi một đoạn đường.
- Đi thôi.
Hai người cùng nhau rời khỏi vương cung.
Tứ vương tử Triệu Thiên nhìn bóng lưng hai người rời đi, nụ cười trên môi dần phai nhạt, trong mắt lóe lên một tia âm lãnh.
Gã xoay người trở lại tẩm cung của mình, vỗ tay một cái, một tên thị tùng mặc hắc y nhanh chóng đi tới trước mặt gã.
- Hắc Nhất, chuyện kia ngươi chuẩn bị thế nào rồi?
Triệu Thiên âm trầm mở miệng.
- Điện hạ, tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ điện hạ ngươi phân phó mà thôi.
- Ừ, ngươi không để lộ thân phận của ta đấy chứ?
- Điện hạ ngươi cứ yên tâm, chuyện này chỉ có một mình thuộc hạ biết được, những người khác không thể nào biết.
- Tốt lắm, lập tức thông báo cho người bên kia, động thủ đi.
- Dạ, điện hạ!
Tên thị tùng mặc áo đen kia nhanh chóng rời khỏi tẩm cung.
- Diệp Huyền, bản vương đã cho ngươi cơ hội, chính ngươi không biết nắm lấy, vậy thì cũng đừng trách bản vương, còn có lão bát nữa, không ngờ hôm nay ngươi lại chủ động ra chịu chết, xem ra đây cũng là do ông trời sắp đặt, đừng trách tứ ca tâm ngoan thủ lạt, muốn trách thì trách ngươi gần đây thanh danh lên cao, phụ vương lại càng ngày càng có hảo cảm với ngươi.
Trong mắt Triệu Thiên lộ ra một tia quang mang âm lãnh, khóe miệng mang theo vẻ trào phúng:
- Lão đại cũng thật là ngu ngốc, ta vốn còn cho rằng hắn là đối thủ cạnh tranh của ta, không ngờ hắn lại vô dụng như vậy, qua ngày hôm nay, để xem còn ai có thể tranh ngôi vị thái tử với ta được nữa.
Quang mang âm tà lóe lên trong đáy mắt của Triệu Thiên một cái liền biến mất.
Trên đường cái, Diệp Huyền ngồi trong xe ngựa của Triệu Duy, hai người đang nói chuyện với nhau.
- Diệp huynh, ta nghe nói mấy ngày nay ngươi một mực ở lại trong vương cung, thật sự có việc này sao?
Triệu Duy nhìn như vô ý hỏi một câu.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, đưa mắt nhìn Triệu Duy:
- Triệu huynh, chẳng lẽ ngươi cũng thích hóng hớt như vậy sao, ta biết rõ Triệu huynh muốn hỏi điều gì, bất quá ta muốn nói chính là, Triệu huynh ngươi chớ nên nóng vội, ngươi có nghe nói, đương kim bệ hạ năm đó đăng cơ làm vương thế nào hay không?
Huyền Thiên Hồn Tôn
Diệp Huyền mỉm cười gật đầu:
- Đúng vậy.
Sở Vân Phi nháy mắt liền trở nên kích động, hai tay ôm quyền, còn thiếu nước không quỳ xuống dập đầu mà thôi:
- Kính xin đại sư vui lòng chỉ giáo.
- Chỉ giáo, chỉ giáo cái gì?
- Chính là lưu thủy kiếm ý này.
Sở Vân Phi kích động nói:
- Lưu thủy kiếm ý mà đại sư ngươi họa ra, ngụ ý hùng hậu, như sông lớn chảy về đông, không thể vãn hồi, càng có một loại hào tình của nhân vật phong lưu thiên cổ, chí khí ngút trời, so với lưu thủy kiếm ý mà tại hạ lĩnh ngộ được quả thực cách biệt một trời một vực, như trăng sáng với ánh đom đóm, kính xin đại sư chỉ điểm.
Lúc trước khi Sở Vân Phi nhìn thấy lưu thủy kiếm ý mà Diệp Huyền vẽ ra đã chấn kinh khó mà nhịn nổi, sau khi biết được người khảo hạch chính là Diệp Huyền thì lại càng khiến cho trong lòng gã khó mà nhịn nổi.
Nhưng bởi vì Diệp Huyền xuất quỷ nhập thần, gã một mực không thể thỉnh giáo được, hôm nay vất vả lắm mới tìm được một cơ hội, đương nhiên không thể bỏ qua.
- Ta cũng không biết lưu thủy kiếm ý gì hết.
Diệp Huyền mỉm cười lắc đầu:
- Ta chỉ là dựa theo yêu cầu khảo hạch của Sở Vương đại nhân mà vẽ lại thôi, nếu không có chuyện gì thì ta xin cáo từ trước.
- Cái gì?
Sở Vân Phi mở to mắt:
- Không thể nào như vậy được!
Gã bước nhanh tới trước mặt của Diệp Huyền:
- Lưu thủy kiếm ý trong bức tranh này rõ ràng vô cùng thâm ảo, sao đại sư ngươi lại không biết được chứ.
Diệp Huyền ngừng bước, thản nhiên nói:
- Sở Vương đại nhân, ta nghe nói ngươi là đệ nhất cao thủ của Lưu Vân Quốc, là cường giả võ tông tam trọng, lưu thủy kiếm ý này lại không phải thứ quá mức cao thâm, cần gì phải chấp nhất như vậy?
- Chấp nhất, sao có thể không chấp nhất!
Sở Vân Phi đã bình tĩnh lại, nghiêm giọng nói:
- Võ giả chúng ta, nghịch thiên tu hành, một đường vượt qua bao chông gai, không thứ gì cản được, muốn đi tới đỉnh cao hơn, chỉ có không ngừng cầu tiến, chẳng lẽ không đúng sao? Ta xem nước chảy, đi hết thiên sơn vạn thủy của vương quốc, nhưng lại không thể nhìn ra thâm ảo trong đó, một lòng truy cầu, có thiên đị chứng giám.
Diệp Huyền hơi động một chút, cười nói:
- Ngươi là thống lĩnh cấm vệ quân, là đệ nhất cường giả của Lưu Vân Quốc, nghe đồn có tên võ tông ngạo thiên, vốn đã ngạo tiếu vương quốc. Nhưng ngươi biết đó, người sống trên đời, như thương hải tang điền, từ xưa tới nay, bao nhiêu nhân vật phong lưu, cuối cùng đều phải chôn vùi trong đất sâu, tựa như lưu thủy, hóa thành hư vô, đã chảy đi mất, lại truy cầu như vậy, chẳng phải thật đáng buồn hay sao?
- Lưu thủy kiếm y, lưu thủy kiếm ý, ha ha, rốt cuộc là kiếm ý như lưu thủy, hay là lưu thủy như kiếm ý….
Diệp Huyền cười lớn, xoay người rời đi, chỉ để lại một mình Sở Vân Phi đang đứng ngây ngốc ở nơi đó, giống như một khúc gỗ.
Còn chưa đi ra khỏi vương cung, Diệp Huyền lại bị người khác gọi lại.
- Diệp Huyền đại sư….
Một đạo thanh âm tao nhã, mang theo vẻ trắng trong thuần khiết vang lên, một thanh niên mặc hoa phục, khí chất cao quý phiên phiên như ngọc bước ra từ một góc gần đó.
- Hóa ra là tứ vương tử điện hạ.
Diệp Huyền gật đầu.
Tứ vương tử Triệu Thiên mỉm cười:
- Diệp Huyền đại sư, ngày xưa gặp được ở Thanh Huyền Sơn, tại hạ sơ sót bỏ qua cơ hội kết giao cùng đại sư, hôm nay cố ý chờ đại sư, hy vọng đại sư có thể tới quý phủ của tại hạ gặp mặt một chuyến.
Ngữ khí của Triệu Thiên vô cùng thành khẩn, vẻ cao cao tại thượng ngày đó cũng triệt để biến mất không còn bóng dáng, giống như vô cùng có thành ý.
- Ta còn có việc phải làm, không quấy rầy tứ vương tử.
Diệp Huyền lắc đầu, Triệu Thiên này nhìn như hòa nhã, thái độ chân thành, chỉ là trên người ẩn ẩn có khí tức âm lãnh, bản thân Diệp Huyền không thích chút nào.
Huống hồ gì đối phương mời mình, bất quá là vì Triệu Kính xem trọng mình, nên mới cố gắng kết giao mà thôi.
- Diệp Huyền huynh đệ.
Ngay tại lúc này, bát vương tử Triệu Duy cũng đi ra từ trong cung, nhìn thấy Diệp Huyền thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
- Triệu Duy huynh.
Diệp Huyền cười nhạt đáp lời.
Trong số các vị vương tử, chỉ có bát vương tử Triệu Duy là xem như hợp khẩu vị của hắn.
- Nghe nói ngươi đã xuất quan rồi, hai ngày nay ta đều không tìm được ngươi, không ngờ ngươi đã ở trong vương cung rồi, không biết ngươi đang chuẩn bị đi đâu? Ta tiễn ngươi một đoạn đường.
- Đi thôi.
Hai người cùng nhau rời khỏi vương cung.
Tứ vương tử Triệu Thiên nhìn bóng lưng hai người rời đi, nụ cười trên môi dần phai nhạt, trong mắt lóe lên một tia âm lãnh.
Gã xoay người trở lại tẩm cung của mình, vỗ tay một cái, một tên thị tùng mặc hắc y nhanh chóng đi tới trước mặt gã.
- Hắc Nhất, chuyện kia ngươi chuẩn bị thế nào rồi?
Triệu Thiên âm trầm mở miệng.
- Điện hạ, tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ điện hạ ngươi phân phó mà thôi.
- Ừ, ngươi không để lộ thân phận của ta đấy chứ?
- Điện hạ ngươi cứ yên tâm, chuyện này chỉ có một mình thuộc hạ biết được, những người khác không thể nào biết.
- Tốt lắm, lập tức thông báo cho người bên kia, động thủ đi.
- Dạ, điện hạ!
Tên thị tùng mặc áo đen kia nhanh chóng rời khỏi tẩm cung.
- Diệp Huyền, bản vương đã cho ngươi cơ hội, chính ngươi không biết nắm lấy, vậy thì cũng đừng trách bản vương, còn có lão bát nữa, không ngờ hôm nay ngươi lại chủ động ra chịu chết, xem ra đây cũng là do ông trời sắp đặt, đừng trách tứ ca tâm ngoan thủ lạt, muốn trách thì trách ngươi gần đây thanh danh lên cao, phụ vương lại càng ngày càng có hảo cảm với ngươi.
Trong mắt Triệu Thiên lộ ra một tia quang mang âm lãnh, khóe miệng mang theo vẻ trào phúng:
- Lão đại cũng thật là ngu ngốc, ta vốn còn cho rằng hắn là đối thủ cạnh tranh của ta, không ngờ hắn lại vô dụng như vậy, qua ngày hôm nay, để xem còn ai có thể tranh ngôi vị thái tử với ta được nữa.
Quang mang âm tà lóe lên trong đáy mắt của Triệu Thiên một cái liền biến mất.
Trên đường cái, Diệp Huyền ngồi trong xe ngựa của Triệu Duy, hai người đang nói chuyện với nhau.
- Diệp huynh, ta nghe nói mấy ngày nay ngươi một mực ở lại trong vương cung, thật sự có việc này sao?
Triệu Duy nhìn như vô ý hỏi một câu.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, đưa mắt nhìn Triệu Duy:
- Triệu huynh, chẳng lẽ ngươi cũng thích hóng hớt như vậy sao, ta biết rõ Triệu huynh muốn hỏi điều gì, bất quá ta muốn nói chính là, Triệu huynh ngươi chớ nên nóng vội, ngươi có nghe nói, đương kim bệ hạ năm đó đăng cơ làm vương thế nào hay không?
Huyền Thiên Hồn Tôn
Đánh giá:
Truyện Huyền Thiên Hồn Tôn
Story
Chương 391: Hắc ấn huyền bảo (2)
10.0/10 từ 23 lượt.