Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 381: Âm Quý Mộc
Dương An nói vậy, sau đó lại ngượng ngùng quay sang thỉnh giáo Diệp Huyền:
- Diệp Huyền đại sư, vô căn chi thủy lục giai này ta đã từng nghe nói qua, bất quá hai loại thuần âm chi vật khác là Âm Sát Thạch và Âm Quý Mộc rốt cuộc là cái gì?
Mặt già của lão hơi đỏ lên, đường đường là luyện dược sư ngũ phẩm, hội trưởng luyện dược sư cung đình, hơn mười loại vật thuần âm mà Diệp Huyền viết ra, lão chỉ biết được có một nửa trong số đó, nói ra nhất định sẽ bị người ta cười nhạo.
Chỉ là tình huống hiện tại không phải lúc để lão giữ thể diện.
- Âm Sát Thạch là một loại đá sinh trưởng ở những nơi có âm khí nồng đậm, chúng nó hình thành cũng có chút giống với huyền thạch, chỉ có điều ở bên trong huyền thạch là ẩn chứa huyền khí trong thiên địa, còn thứ ẩn chứa trong âm sát thạch này lại là âm khí, loại đá này, càng là nơi có âm sát chi khí nồng đậm, thì mới có thể xuất hiện.
- Còn Âm Quý Mộc là một loại thụ mộc đặc biệt có âm thuộc tính, bình thường chỉ to cỡ chừng cánh tay người, nhưng lại vô cùng nặng, trên thân có hoa văn như một đám nòng nọc nhỏ màu đen, rất dễ dàng phân biệt, bất quá Âm Quý Mộc có một đặc điểm chính là sẽ không tản mát ra khí tức âm thuộc tính, hơn nữa điều kiện sinh trưởng vô cùng hà khắc.
- Trong ba loại thuần âm chi vật này, Âm Sát Thạch là dễ kiếm nhất, hai loại khác, ta đoán chừng trong liên minh thập tam quốc cũng khó mà tìm ra tung tích….
Diệp Huyền nói xong, chợt thấy trong mắt Khô Trần lộ ra vẻ kích động:
- Diệp Huyền đại sư, ngươi nói hoa văn trên Âm Quý Mộc giống như một đám nòng nọc nhỏ màu đen? Hơn nữa vô cùng nặng?
- Đúng vậy!
Diệp Huyền nghi hoặc nhìn về phía Triệu Kính.
- Diệp Huyền đại sư, những đặc điểm của Âm Quý Mộc mà ngươi đã nói, giống hệt với một khúc gỗ mà ta từng tìm đươc.
Vẻ mặt Triệu Kính vô cùng kích động, sắc mặt cũng ửng đỏ lên.
- Là thật sao?
Diệp Huyền lắc đầu, vẻ mặt kinh nghi:
- Bệ hạ, điều kiện sinh trưởng của Âm Quý Mộc này vô cùng hà khắc, theo như ta được biết thì trong liên minh thập tam quốc này không thể nào có Âm Quý Mộc tồn tại được.
- Ta cũng không biết chuyện này, bất quá Âm Quý Mộc mà ta có được kia quả thật giống hệt như những gì đại sư đã nói,
Triệu Kính lập tức đứng lên:
- Diệp Huyền đại sư, kính xin chờ một lúc.
- Diệp Huyền đại sư, chính là cái này.
Thứ xuất hiện trước mặt Diệp Huyền chính là một nhánh củi màu xám lớn chừng một nắm tay, ở bên ngoài có dấu chém, ở bên ngoài của khúc cây kia có hoa văn như một đám nòng nọc nhỏ màu đen, xưa cổ, nặng nề.
Diệp Huyền lập tức liền giật mình, khúc cây này cư nhiên thật sự là Âm Quý Mộc, hơn nữa nhìn qua tuổi đời của nó cũng không cao lắm.
- Bệ hạ, Âm Quý Mộc này của ngươi là lấy được ở đâu? Hẳn là chặt xuống còn chưa được mấy chục năm đúng không?
Vẻ mặt của Diệp Huyền đột nhiên trở nên kích động.
Âm Quý Mộc có trợ giúp rất lớn đối với việc trị liệu thương thế của Triệu Kính, nhưng một loại bảo vật khác đi cùng với Âm Quý Mộc lại có trợ giúp cực lớn đối với bản thân Diệp Huyền.
- Đây thật sự là Âm Quý Mộc sao?
Triệu Kính kích động tới mức muốn khóc tới nơi, hưng phấn nói:
- Khúc gỗ này là mười năm trước, lúc Phù Quang bí cảnh mở ra, một vị luyện hồn sư thiên tài của Lưu Vân Quốc chúng ta lấy được, nghe hắn nói, lúc ấy nơi Âm Quý Mộc này sinh trưởng có huyền khí vô cùng nồng đậm, thậm chí còn tạo thành lốc xoáy, bởi vậy liền khiến cho thiên tài của mấy đại vương quốc cùng ra tay, chặt khúc cây cao chừng một người ra thành nhiều đoạn, mỗi người lấy một khúc.
- Phù quang bí cảnh.
Ánh mắt của Diệp Huyền trở nên ngưng tụ:
- Vậy hắn có nói qua, ở bên cạnh của Âm Quý Mộc này có tảng đá màu trắng nào hay không?
- Có!
Triệu Kính gật gật đầu, lại lấy ra thêm một hộp gỗ:
- Theo như luyện hồn sư kia đã nói, lúc ấy ở bên cạnh Âm Quý Mộc còn có một ít khối đá màu trắng, cũng đã bị bọn họ chia nhau sạch sẽ, hắn lấy được hai khối, cũng dâng lên cho trẫm cùng lúc đó.
Mở hộp gỗ ra, hai khối đá trắng noãn liền xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
- Quả nhiên là Nhũ Tủy Thạch!
Trên mặt Diệp Huyền liền xuất hiện ý cười.
Dương An không dám thở mạnh một cái, dè dặt hỏi một câu.
Lúc này, Diệp Huyền trong mắt hắn đã không còn là một thiếu niên thần bí nữa, mà là một vị luyện dược đại sư cao cao tại thượng.
Mấy người Hoa La Huyên cũng cẩn thẩn kiềm nén hô hấp, vểnh tai lên chờ nghe, ai cũng lộ ra vẻ khao khát ham học hỏi.
Phải biết rằng tới cấp bậc như bọn họ, đặc biệt là ở một nơi như Lưu Vân Quốc này, đã không còn ai có thể chỉ điểm luyện dược chi thuật cho bọn họ được nữa rồi, chỉ có bình thường tự bản thân mình không ngừng lục lọi thử nghiệm mới có thể thu hoạch được một chút.
Hiện tại Diệp Huyền xuất hiện, trong nháy mắt liền mở ra một con đường trước mặt bọn họ, hôm nay những lời Diệp Huyền đã nói, giống như một con đường rộng rãi thênh thang xuất hiện, hai người bọn họ giống như đã ẩn ẩn nhìn thấy trình độ cao hơn trên luyện dược chi đạo đang giơ tay ngoắc bọn họ.
Cơ hội ngàn năm một thuở khó có được như vậy, Dương An cũng bất chấp xấu hổ và ngại ngùng, vẻ mặt vô cùng khiêm tốn, giống như học sinh nho nhỏ đang chờ mong được dạy bảo.
Diệp Huyền mỉm cười gật đầu, nhìn thấy Nhũ Tủy Thạch khiến cho tâm tình của hắn rất tốt:
- Đúng vậy, Nhũ Tủy Thạch này quả thật là một loại bảo vật, sinh ra cùng với Âm Quý Mộc, hoặc là nói, chỉ có nơi có Nhũ Tủy Thạch thì mới có thể sinh ra Âm Quý Mộc, Nhũ Tủy Thạch này có thể cho thêm vào để luyện chế các loại đan dược, nhưng quan trọng nhất chính là tác dụng kích phát của nó đối với huyền mạch, có thể kích thích tiềm năng của thân thể, khiến cho huyền khí lấp đầy huyền mạch nhanh hơn.
Đám người Dương An đều bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra Nhũ Tủy Thạch này là một loại bảo vật có thể kích phát huyền mạch, khiến cho huyền khí lấp đầy nhanh hơn, nói như vậy thì có tác dụng giống như một số loại đan dược có thể đề thăng đẳng cấp của võ giả rồi, đúng là thứ tốt.
Huyền Thiên Hồn Tôn
- Diệp Huyền đại sư, vô căn chi thủy lục giai này ta đã từng nghe nói qua, bất quá hai loại thuần âm chi vật khác là Âm Sát Thạch và Âm Quý Mộc rốt cuộc là cái gì?
Mặt già của lão hơi đỏ lên, đường đường là luyện dược sư ngũ phẩm, hội trưởng luyện dược sư cung đình, hơn mười loại vật thuần âm mà Diệp Huyền viết ra, lão chỉ biết được có một nửa trong số đó, nói ra nhất định sẽ bị người ta cười nhạo.
Chỉ là tình huống hiện tại không phải lúc để lão giữ thể diện.
- Âm Sát Thạch là một loại đá sinh trưởng ở những nơi có âm khí nồng đậm, chúng nó hình thành cũng có chút giống với huyền thạch, chỉ có điều ở bên trong huyền thạch là ẩn chứa huyền khí trong thiên địa, còn thứ ẩn chứa trong âm sát thạch này lại là âm khí, loại đá này, càng là nơi có âm sát chi khí nồng đậm, thì mới có thể xuất hiện.
- Còn Âm Quý Mộc là một loại thụ mộc đặc biệt có âm thuộc tính, bình thường chỉ to cỡ chừng cánh tay người, nhưng lại vô cùng nặng, trên thân có hoa văn như một đám nòng nọc nhỏ màu đen, rất dễ dàng phân biệt, bất quá Âm Quý Mộc có một đặc điểm chính là sẽ không tản mát ra khí tức âm thuộc tính, hơn nữa điều kiện sinh trưởng vô cùng hà khắc.
- Trong ba loại thuần âm chi vật này, Âm Sát Thạch là dễ kiếm nhất, hai loại khác, ta đoán chừng trong liên minh thập tam quốc cũng khó mà tìm ra tung tích….
Diệp Huyền nói xong, chợt thấy trong mắt Khô Trần lộ ra vẻ kích động:
- Diệp Huyền đại sư, ngươi nói hoa văn trên Âm Quý Mộc giống như một đám nòng nọc nhỏ màu đen? Hơn nữa vô cùng nặng?
- Đúng vậy!
Diệp Huyền nghi hoặc nhìn về phía Triệu Kính.
- Diệp Huyền đại sư, những đặc điểm của Âm Quý Mộc mà ngươi đã nói, giống hệt với một khúc gỗ mà ta từng tìm đươc.
Vẻ mặt Triệu Kính vô cùng kích động, sắc mặt cũng ửng đỏ lên.
- Là thật sao?
Diệp Huyền lắc đầu, vẻ mặt kinh nghi:
- Bệ hạ, điều kiện sinh trưởng của Âm Quý Mộc này vô cùng hà khắc, theo như ta được biết thì trong liên minh thập tam quốc này không thể nào có Âm Quý Mộc tồn tại được.
- Ta cũng không biết chuyện này, bất quá Âm Quý Mộc mà ta có được kia quả thật giống hệt như những gì đại sư đã nói,
Triệu Kính lập tức đứng lên:
- Diệp Huyền đại sư, kính xin chờ một lúc.
- Diệp Huyền đại sư, chính là cái này.
Thứ xuất hiện trước mặt Diệp Huyền chính là một nhánh củi màu xám lớn chừng một nắm tay, ở bên ngoài có dấu chém, ở bên ngoài của khúc cây kia có hoa văn như một đám nòng nọc nhỏ màu đen, xưa cổ, nặng nề.
Diệp Huyền lập tức liền giật mình, khúc cây này cư nhiên thật sự là Âm Quý Mộc, hơn nữa nhìn qua tuổi đời của nó cũng không cao lắm.
- Bệ hạ, Âm Quý Mộc này của ngươi là lấy được ở đâu? Hẳn là chặt xuống còn chưa được mấy chục năm đúng không?
Vẻ mặt của Diệp Huyền đột nhiên trở nên kích động.
Âm Quý Mộc có trợ giúp rất lớn đối với việc trị liệu thương thế của Triệu Kính, nhưng một loại bảo vật khác đi cùng với Âm Quý Mộc lại có trợ giúp cực lớn đối với bản thân Diệp Huyền.
- Đây thật sự là Âm Quý Mộc sao?
Triệu Kính kích động tới mức muốn khóc tới nơi, hưng phấn nói:
- Khúc gỗ này là mười năm trước, lúc Phù Quang bí cảnh mở ra, một vị luyện hồn sư thiên tài của Lưu Vân Quốc chúng ta lấy được, nghe hắn nói, lúc ấy nơi Âm Quý Mộc này sinh trưởng có huyền khí vô cùng nồng đậm, thậm chí còn tạo thành lốc xoáy, bởi vậy liền khiến cho thiên tài của mấy đại vương quốc cùng ra tay, chặt khúc cây cao chừng một người ra thành nhiều đoạn, mỗi người lấy một khúc.
- Phù quang bí cảnh.
Ánh mắt của Diệp Huyền trở nên ngưng tụ:
- Vậy hắn có nói qua, ở bên cạnh của Âm Quý Mộc này có tảng đá màu trắng nào hay không?
- Có!
Triệu Kính gật gật đầu, lại lấy ra thêm một hộp gỗ:
- Theo như luyện hồn sư kia đã nói, lúc ấy ở bên cạnh Âm Quý Mộc còn có một ít khối đá màu trắng, cũng đã bị bọn họ chia nhau sạch sẽ, hắn lấy được hai khối, cũng dâng lên cho trẫm cùng lúc đó.
Mở hộp gỗ ra, hai khối đá trắng noãn liền xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
- Quả nhiên là Nhũ Tủy Thạch!
Trên mặt Diệp Huyền liền xuất hiện ý cười.
Dương An không dám thở mạnh một cái, dè dặt hỏi một câu.
Lúc này, Diệp Huyền trong mắt hắn đã không còn là một thiếu niên thần bí nữa, mà là một vị luyện dược đại sư cao cao tại thượng.
Mấy người Hoa La Huyên cũng cẩn thẩn kiềm nén hô hấp, vểnh tai lên chờ nghe, ai cũng lộ ra vẻ khao khát ham học hỏi.
Phải biết rằng tới cấp bậc như bọn họ, đặc biệt là ở một nơi như Lưu Vân Quốc này, đã không còn ai có thể chỉ điểm luyện dược chi thuật cho bọn họ được nữa rồi, chỉ có bình thường tự bản thân mình không ngừng lục lọi thử nghiệm mới có thể thu hoạch được một chút.
Hiện tại Diệp Huyền xuất hiện, trong nháy mắt liền mở ra một con đường trước mặt bọn họ, hôm nay những lời Diệp Huyền đã nói, giống như một con đường rộng rãi thênh thang xuất hiện, hai người bọn họ giống như đã ẩn ẩn nhìn thấy trình độ cao hơn trên luyện dược chi đạo đang giơ tay ngoắc bọn họ.
Cơ hội ngàn năm một thuở khó có được như vậy, Dương An cũng bất chấp xấu hổ và ngại ngùng, vẻ mặt vô cùng khiêm tốn, giống như học sinh nho nhỏ đang chờ mong được dạy bảo.
Diệp Huyền mỉm cười gật đầu, nhìn thấy Nhũ Tủy Thạch khiến cho tâm tình của hắn rất tốt:
- Đúng vậy, Nhũ Tủy Thạch này quả thật là một loại bảo vật, sinh ra cùng với Âm Quý Mộc, hoặc là nói, chỉ có nơi có Nhũ Tủy Thạch thì mới có thể sinh ra Âm Quý Mộc, Nhũ Tủy Thạch này có thể cho thêm vào để luyện chế các loại đan dược, nhưng quan trọng nhất chính là tác dụng kích phát của nó đối với huyền mạch, có thể kích thích tiềm năng của thân thể, khiến cho huyền khí lấp đầy huyền mạch nhanh hơn.
Đám người Dương An đều bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra Nhũ Tủy Thạch này là một loại bảo vật có thể kích phát huyền mạch, khiến cho huyền khí lấp đầy nhanh hơn, nói như vậy thì có tác dụng giống như một số loại đan dược có thể đề thăng đẳng cấp của võ giả rồi, đúng là thứ tốt.
Huyền Thiên Hồn Tôn
Đánh giá:
Truyện Huyền Thiên Hồn Tôn
Story
Chương 381: Âm Quý Mộc
10.0/10 từ 23 lượt.