Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 344: Tra tấn bức cung (1)
Trên mặt Thiên Khải hầu gia lộ ra vẻ tức giận bừng bừng.
- Người đâu, theo ta tới trị an sở một chuyến.
Lúc này, gã không chút do dự, đi thẳng tới trị an sở.
Cùng lúc đó, ở phủ Trần Quân hầu gia cũng diễn ra một màn y chang như vậy.
Còn Trần Tinh sau khi nhận được mệnh lệnh của Diệp Huyền thì lập tức chạy thẳng tới hiệp hội luyện dược sư.
Chỉ là đáp án cũng giống với Diệp Huyền lấy được mấy ngày trước, Hoa La Huyên vẫn còn ở lại trong vương cung, chưa từng trở lại.
Sau khi lưu lại tin tức, ba người Trần Tinh không chút do dự, trở lại Huyền Linh học viện tìm Thanh Lăng và Tả Lưu,.
Mấy ngày trước, sau khi Triệu Duy đạt được vị trí đứng đầu phong vân bảng xong thì lập tức xin tốt nghiệp khỏi học viện, nay đã không còn là học viên của Huyền Linh học viện nữa, Trần Tinh muốn tìm Triệu Duy thì chỉ có thể thông qua Thanh Lăng và Tả Lưu.
Sau khi nghe kể chuyện của Diệp Huyền xong, hai người Thanh Lăng không khỏi trợn mắt há mồm, Diệp Huyền này cư nhiên công khai đánh công tử nhà Thiên Khải hầu gia và Trần Quân hầu gia ở trước mặt mọi người?
Bất quá bọn họ cũng biết rõ sự tình lần này nghiêm trọng rồi, cho nên lập tức rời khỏi học viện, đi thông báo cho Triệu Duy.
Sau khi làm xong mọi thứ, lúc này Trần Tinh mới thở ra một hơi.
Tuy rằng không tìm được Hoa La Huyên, nhưng có bát vương tử ra tay, chuyện này chắc là sẽ ổn thỏa thôi.
Trị an sở.
Trong một gian phòng xem như sáng sủa sạch sẽ, Diệp Huyền đang ngồi ở đây.
Hắn bị đưa tới nơi này đã hơn một canh giờ rồi.
Cửa ra vào, hai tên thành vệ quân khí thế bất phàm đang nhìn Diệp Huyền với vẻ cảnh giác, tay phải đặt lên chuôi đao bên hông, giống như chỉ cần Diệp Huyền có bất kỳ hành động gì thì sẽ lập tức rút đao tương hướng vậy.
Ngoài ra, không ai để ý tới hắn.
Diệp Huyền biết rõ, tuy rằng nơi này sóng yên biển lặng, nhưng ở phía sau tuyệt đối là mạch nước ngầm đang bắt đầu khởi động, hai vị công tử của hai nhà hầu gia bị đánh, chuyện này thành vệ quân tuyệt đối sẽ không tùy tiện xử lý, tất cả đều phải xem hậu phương của hai bên làm thế nào.
Tin rằng tư liệu của mình lúc này cũng đã rơi vào trong tay của trưởng quan thành vệ quân rồi, xung đột của hai bên cũng sẽ tra được rõ ràng từ đầu chí cuối.
Đợi sau khi mọi chuyện được tra ra hết thì tiếp theo tuyệt đối sẽ không an tĩnh như vậy nữa.
Sau khi biết được điểm này, trong thời gian chờ đợi, Diệp Huyền cũng không lãng phí thời gian nữa, ngược lại nhắm mắt dưỡng thần, khoanh chân tu luyện.
Đã lấy được tâm mâu thạch rồi, như vậy thì lập tức có thể tu luyện thần linh đồng thị ngay rồi, Diệp Huyền cần phải nhanh chóng chuẩn bị mới được.
Hai gã thành vệ quân đứng gác ở cửa nhìn thấy Diệp Huyền lúc này cư nhiên còn có lòng dạ đi tu luyện thì cũng trợn mắt há mồm.
Két một tiếng, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Tiếng bước chân vang lên, một vị quan quân thành vệ quân mặt mày trắng nhợt như văn sĩ đi vào, sau lưng gã còn có một đám thành vệ quân đi theo.
Người này ánh mắt láo liên, khải giáp trước ngực có tuyên khắc một đồ án tinh mỹ, khí tức trên người hơi âm lãnh, bộ dáng kia, rõ ràng cũng là một tên cao quản trong thành vệ quân, đôi mắt nhỏ híp lại, đánh giá Diệp Huyền từ trên xuống dưới.
Ánh mắt kia bình thản mà khinh thường, rơi vào trên người Diệp Huyền, càng có một tia ý vị âm lãnh không hảo ý.
- Long thống lĩnh, người này chính là phạm nhân.
Một tên tiểu đội trưởng liền nịnh nọt lên tiếng, đồng thời kéo một cái ghế ra đặt ở sau lưng tên nam tử văn sĩ này.
Nam tử văn nhược đặt mông ngồi xuống, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Diệp Huyền, âm trầm nói:
- Ngươi tên là Diệp Huyền, là học viên của Huyền Linh học viện?
- Đúng vậy.
- Ha ha, từ khi nào thì học viên của Huyền Linh học viện lại ra tay ác độc như vậy.
Nam tử văn nhược âm lãnh cười:
- Chính là ngươi giết người trên đường, lại còn đánh hai vị công tử của Thiên Khải hầu gia và Trần Quân hầu gia trọng thương? Nói đi, rốt cuộc là ngươi có thâm thù đại hận gì với hai vị công tử, ý đồ mưu hại hai vị công tử ngay trên đường?
Đối phương vừa tới thì lập tức chụp mũ cho Diệp Huyền.
- Giết người trên đường chính là hai vị công tử trong miệng của ngươi, không phải ta, ta chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi.
Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào đối phương, nhướng mày, khẩu khí này dường như không đúng lắm.
- Nực cười, hai vị công tử thân phận cao quý, sao có thể giết người trên đường được? Ngược lại là ngươi, không biết tại sao, lòng mang bất mãn với hai vị công tử, ý đồ hành hung, nếu như không phải thủ hạ của hai vị công tử anh dũng ra tay thì nói không chừng hai vị công tử cũng đã chết trên tay của ngươi rồi.
Long thống lĩnh kia cười lạnh nói.
- Long thống lĩnh nói đúng lắm, tiểu tử, ngươi mau khai ra vì sao lại ghi hận hai vị công tử, tại sao lại muốn giết chết hai vị công tử ra đi, ta nói cho ngươi biết, thẳng thắng được khoan hồng, chống tự sẽ bị nghiêm trị.
Một tên thành vệ quân vì muốn nịnh bợ mà chống nạnh trừng mắt, nghiêm giọng quát lên.
Diệp Huyền lắc đầu:
- Ta không có gì để khai hết, vẫn là câu nói kia, người hành hung chính là hai vị công tử trong miệng các ngươi, ta chẳng qua là phòng vệ chính đáng mà thôi, căn bản là vô tội.
- Làm càn, có tội hay không không phải dựa vào ngươi nói là được, còn không khai cho ta.
Tên thành vệ quân kia đập bàn, tức giận quát.
Tiếng vỗ bàn vang lên bên tai tên Long thống lĩnh kia, khiến gã không khỏi thản nhiên liếc nhìn tên thành vệ quân kia một cái, tên thành vệ quân kia lập tức ngượng ngùng lùi lại phía sau.
Long thống lĩnh đứng dậy, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo:
- Diệp Huyền, người như ngươi ta thấy qua nhiều rồi, bản thống lĩnh không có nhiều thời gian để lãng phí với ngươi như vậy, ngươi khai cũng được, không khai cũng được, sự thật chính là sự thật, không ai có thể thay đổi được.
Nói xong, gã liền ném ra một trang giấy.
- Chuyện ngươi hành hung, đương sự thành vệ quân đã kể lại rõ ràng, hơn nữa còn kèm theo lời khai của vài nhân chứng có mặt ở đó, ngươi xem đi, nếu như không có vấn đề gì thì mau ký tên lên, ngươi cứ yên tâm, trị an sở chúng ta đều làm việc dựa theo luật pháp của vương quốc, tuyệt đối sẽ xử lý công bằng.
Diệp Huyền cầm lấy tờ lời khai, chỉ nhìn thoáng qua một cái liền cười lạnh.
Chỉ thấy bên trên, đổi trắng thay đen, nói Diệp Huyền hắn gặp phải hai tên công tử kia, trong lòng bất mãn, ý đồ hành hung, kết quả hộ vệ của hai tên công tử Trần Minh và Tần Thiên anh dũng ra tay.
Huyền Thiên Hồn Tôn
- Người đâu, theo ta tới trị an sở một chuyến.
Lúc này, gã không chút do dự, đi thẳng tới trị an sở.
Cùng lúc đó, ở phủ Trần Quân hầu gia cũng diễn ra một màn y chang như vậy.
Còn Trần Tinh sau khi nhận được mệnh lệnh của Diệp Huyền thì lập tức chạy thẳng tới hiệp hội luyện dược sư.
Chỉ là đáp án cũng giống với Diệp Huyền lấy được mấy ngày trước, Hoa La Huyên vẫn còn ở lại trong vương cung, chưa từng trở lại.
Sau khi lưu lại tin tức, ba người Trần Tinh không chút do dự, trở lại Huyền Linh học viện tìm Thanh Lăng và Tả Lưu,.
Mấy ngày trước, sau khi Triệu Duy đạt được vị trí đứng đầu phong vân bảng xong thì lập tức xin tốt nghiệp khỏi học viện, nay đã không còn là học viên của Huyền Linh học viện nữa, Trần Tinh muốn tìm Triệu Duy thì chỉ có thể thông qua Thanh Lăng và Tả Lưu.
Sau khi nghe kể chuyện của Diệp Huyền xong, hai người Thanh Lăng không khỏi trợn mắt há mồm, Diệp Huyền này cư nhiên công khai đánh công tử nhà Thiên Khải hầu gia và Trần Quân hầu gia ở trước mặt mọi người?
Bất quá bọn họ cũng biết rõ sự tình lần này nghiêm trọng rồi, cho nên lập tức rời khỏi học viện, đi thông báo cho Triệu Duy.
Sau khi làm xong mọi thứ, lúc này Trần Tinh mới thở ra một hơi.
Tuy rằng không tìm được Hoa La Huyên, nhưng có bát vương tử ra tay, chuyện này chắc là sẽ ổn thỏa thôi.
Trị an sở.
Trong một gian phòng xem như sáng sủa sạch sẽ, Diệp Huyền đang ngồi ở đây.
Hắn bị đưa tới nơi này đã hơn một canh giờ rồi.
Cửa ra vào, hai tên thành vệ quân khí thế bất phàm đang nhìn Diệp Huyền với vẻ cảnh giác, tay phải đặt lên chuôi đao bên hông, giống như chỉ cần Diệp Huyền có bất kỳ hành động gì thì sẽ lập tức rút đao tương hướng vậy.
Ngoài ra, không ai để ý tới hắn.
Diệp Huyền biết rõ, tuy rằng nơi này sóng yên biển lặng, nhưng ở phía sau tuyệt đối là mạch nước ngầm đang bắt đầu khởi động, hai vị công tử của hai nhà hầu gia bị đánh, chuyện này thành vệ quân tuyệt đối sẽ không tùy tiện xử lý, tất cả đều phải xem hậu phương của hai bên làm thế nào.
Tin rằng tư liệu của mình lúc này cũng đã rơi vào trong tay của trưởng quan thành vệ quân rồi, xung đột của hai bên cũng sẽ tra được rõ ràng từ đầu chí cuối.
Đợi sau khi mọi chuyện được tra ra hết thì tiếp theo tuyệt đối sẽ không an tĩnh như vậy nữa.
Sau khi biết được điểm này, trong thời gian chờ đợi, Diệp Huyền cũng không lãng phí thời gian nữa, ngược lại nhắm mắt dưỡng thần, khoanh chân tu luyện.
Đã lấy được tâm mâu thạch rồi, như vậy thì lập tức có thể tu luyện thần linh đồng thị ngay rồi, Diệp Huyền cần phải nhanh chóng chuẩn bị mới được.
Hai gã thành vệ quân đứng gác ở cửa nhìn thấy Diệp Huyền lúc này cư nhiên còn có lòng dạ đi tu luyện thì cũng trợn mắt há mồm.
Két một tiếng, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Tiếng bước chân vang lên, một vị quan quân thành vệ quân mặt mày trắng nhợt như văn sĩ đi vào, sau lưng gã còn có một đám thành vệ quân đi theo.
Người này ánh mắt láo liên, khải giáp trước ngực có tuyên khắc một đồ án tinh mỹ, khí tức trên người hơi âm lãnh, bộ dáng kia, rõ ràng cũng là một tên cao quản trong thành vệ quân, đôi mắt nhỏ híp lại, đánh giá Diệp Huyền từ trên xuống dưới.
Ánh mắt kia bình thản mà khinh thường, rơi vào trên người Diệp Huyền, càng có một tia ý vị âm lãnh không hảo ý.
- Long thống lĩnh, người này chính là phạm nhân.
Một tên tiểu đội trưởng liền nịnh nọt lên tiếng, đồng thời kéo một cái ghế ra đặt ở sau lưng tên nam tử văn sĩ này.
Nam tử văn nhược đặt mông ngồi xuống, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Diệp Huyền, âm trầm nói:
- Ngươi tên là Diệp Huyền, là học viên của Huyền Linh học viện?
- Đúng vậy.
- Ha ha, từ khi nào thì học viên của Huyền Linh học viện lại ra tay ác độc như vậy.
Nam tử văn nhược âm lãnh cười:
- Chính là ngươi giết người trên đường, lại còn đánh hai vị công tử của Thiên Khải hầu gia và Trần Quân hầu gia trọng thương? Nói đi, rốt cuộc là ngươi có thâm thù đại hận gì với hai vị công tử, ý đồ mưu hại hai vị công tử ngay trên đường?
Đối phương vừa tới thì lập tức chụp mũ cho Diệp Huyền.
- Giết người trên đường chính là hai vị công tử trong miệng của ngươi, không phải ta, ta chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi.
Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào đối phương, nhướng mày, khẩu khí này dường như không đúng lắm.
- Nực cười, hai vị công tử thân phận cao quý, sao có thể giết người trên đường được? Ngược lại là ngươi, không biết tại sao, lòng mang bất mãn với hai vị công tử, ý đồ hành hung, nếu như không phải thủ hạ của hai vị công tử anh dũng ra tay thì nói không chừng hai vị công tử cũng đã chết trên tay của ngươi rồi.
Long thống lĩnh kia cười lạnh nói.
- Long thống lĩnh nói đúng lắm, tiểu tử, ngươi mau khai ra vì sao lại ghi hận hai vị công tử, tại sao lại muốn giết chết hai vị công tử ra đi, ta nói cho ngươi biết, thẳng thắng được khoan hồng, chống tự sẽ bị nghiêm trị.
Một tên thành vệ quân vì muốn nịnh bợ mà chống nạnh trừng mắt, nghiêm giọng quát lên.
Diệp Huyền lắc đầu:
- Ta không có gì để khai hết, vẫn là câu nói kia, người hành hung chính là hai vị công tử trong miệng các ngươi, ta chẳng qua là phòng vệ chính đáng mà thôi, căn bản là vô tội.
- Làm càn, có tội hay không không phải dựa vào ngươi nói là được, còn không khai cho ta.
Tên thành vệ quân kia đập bàn, tức giận quát.
Tiếng vỗ bàn vang lên bên tai tên Long thống lĩnh kia, khiến gã không khỏi thản nhiên liếc nhìn tên thành vệ quân kia một cái, tên thành vệ quân kia lập tức ngượng ngùng lùi lại phía sau.
Long thống lĩnh đứng dậy, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo:
- Diệp Huyền, người như ngươi ta thấy qua nhiều rồi, bản thống lĩnh không có nhiều thời gian để lãng phí với ngươi như vậy, ngươi khai cũng được, không khai cũng được, sự thật chính là sự thật, không ai có thể thay đổi được.
Nói xong, gã liền ném ra một trang giấy.
- Chuyện ngươi hành hung, đương sự thành vệ quân đã kể lại rõ ràng, hơn nữa còn kèm theo lời khai của vài nhân chứng có mặt ở đó, ngươi xem đi, nếu như không có vấn đề gì thì mau ký tên lên, ngươi cứ yên tâm, trị an sở chúng ta đều làm việc dựa theo luật pháp của vương quốc, tuyệt đối sẽ xử lý công bằng.
Diệp Huyền cầm lấy tờ lời khai, chỉ nhìn thoáng qua một cái liền cười lạnh.
Chỉ thấy bên trên, đổi trắng thay đen, nói Diệp Huyền hắn gặp phải hai tên công tử kia, trong lòng bất mãn, ý đồ hành hung, kết quả hộ vệ của hai tên công tử Trần Minh và Tần Thiên anh dũng ra tay.
Huyền Thiên Hồn Tôn
Đánh giá:
Truyện Huyền Thiên Hồn Tôn
Story
Chương 344: Tra tấn bức cung (1)
10.0/10 từ 23 lượt.