Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 1737: Hải tộc chấn động (1)
Dao Nguyệt Vũ Đế, vẫn là nữ tử hiểu Diệp Tiêu Dao hắn nhất, hai người một cái nhíu mày một nụ cười, đều tràn ngập hiểu ngầm.
Trong vài ngày, Dao Nguyệt Vũ Đế mỗi ngày vì Diệp Huyền biểu diễn.
Khúc nhạc êm tai, tiếng cười cười nói nói, như trở lại từ trước, cũng làm cho tâm Diệp Huyền vẫn chinh chiến, từ từ yên tĩnh lại.
Bao lâu.
Diệp Huyền đã quên mình bao lâu, đã không có bình tĩnh như thế.
Trong những năm sống lại này, hắn mỗi thời mỗi khắc không đang tu luyện, không ngừng vì trở lại đỉnh phong mà nỗ lực.
Người thân, bằng hữu, người nhà, để hắn cảm thấy ấm áp, cũng dành cho hắn càng nhiều trách nhiệm cùng gánh nặng.
Vì lẽ đó hắn từ đầu đến cuối không có dừng lại bước chân qua.
Mà tận đến giờ phút này, hắn mới cảm nhận được Dao Nguyệt Vũ Đế quý trọng.
Chỉ có ở bên người nàng, hắn mới có thể cảm nhận được an tâm chân chính.
- Tiêu Dao, có thể nằm ở trong ngực của ngươi, thật sự là vui vẻ!
Dao Nguyệt Vũ Đế ngưng nhìn mặt biển nơi xa, khóe miệng mỉm cười, phương xa nước biển chập trùng, sóng nước lấp loáng, ánh mặt trời nhàn nhạt rơi ở trên mặt của nàng, có một loại mỹ lệ kinh tâm động phách.
Diệp Huyền nhẹ nhàng ôm Dao Nguyệt Vũ Đế, dưới ánh mặt trời, làn da của Dao Nguyệt Vũ Đế trắng hơn tuyết, hai mắt trong suốt như thanh tuyền, như minh châu sinh ngất, mỹ ngọc ánh huỳnh quang.
Bờ môi giống như hoa đào, tiên thúy ướt át, mang theo một vệt đỏ bừng, để Diệp Huyền không kìm lòng được hôn xuống.
Bờ môi mềm mại, mang theo từng tia từng tia ướt át, thơm ngọt.
- Khanh khách.
Dao Nguyệt Vũ Đế khẽ cười một tiếng, gò má ửng đỏ, da mặt mang theo trong suốt, một vệt ửng đỏ e thẹn, vẫn hồng đến lỗ tai, cực kỳ xinh đẹp.
Giờ khắc này nếu như có Hắc Long cung hoặc cường giả Huyền Vực thấy cảnh này, nhất định sẽ giật nảy cả mình, Dao Nguyệt Vũ Đế luôn luôn đoan trang hào phóng, thanh tân thoát tục, phảng phất như tiên nữ thanh nhã xuất trần, cũng có vẻ mặt e thẹn này giống như nữ tử tầm thường.
- Hi vọng thời gian vẫn đình trệ như thế a, như vậy ta liền có thể vĩnh viễn nằm ở trong ngực của ngươi.
Hai người nô đùa chốc lát, Dao Nguyệt Vũ Đế đột nhiên thở dài một hơi, nàng thật sợ hãi thời gian như vậy, vẻn vẹn chỉ là nháy mắt.
- Đúng vậy.
Diệp Huyền ngẩng đầu lên, hắn bây giờ, còn không cách nào bình tĩnh lại, Vô Lượng Sơn, Hải tộc, Chấp Pháp điện, từng cái từng cái đại địch ở bên, đều để người không thể an lòng.
Trong mấy ngày này, Diệp Huyền giảng giải những năm này mình rèn luyện, nhưng Dao Nguyệt Vũ Đế tại sao lại đi tới Hắc Long cung, Diệp Huyền vẫn không có hỏi.
Dao Nguyệt Vũ Đế suy nghĩ một chút, lúc này mới ôn nhu nói:
- Năm đó, ta nghe nói tin tức ngươi vẫn lạc, trong lòng cực kỳ lo lắng, liền lập tức chạy tới Thiên Sơn, nhưng mà ở trong Thiên Sơn cấm địa không đi bao lâu, lại bị một luồng lực lượng thần bí che kín.
- Lực lượng thần bí?
Ánh mắt của Diệp Huyền ngưng lại.
- Ngươi nói có phải là một loại hắc khí hay không?
Hắn suy nghĩ sâu sắc, tựa hồ hồi tưởng lại mỗi một khắc năm đó, cái bức hoạ khủng bố vô tận kia bao phủ lại mình.
- Đúng.
Dao Nguyệt Vũ Đế gật gù:
- Nguồn lực lượng này vô cùng đặc biệt, phảng phất như một loại Ma khí tà ác nào đó, ta nghĩ tất cả biện pháp, kết quả cũng không cách nào phá tan, sau đó ta gặp phải Thiên Giác Vũ Đế dưới trướng của ngươi...
- Thiên Giác Vũ Đế?
Diệp Huyền có chút bừng tỉnh, trước Hoàng Phủ Tú Minh từng nói với hắn, lúc trước sau khi hắn thân hãm Thiên Sơn, dưới trướng hắn Thiên Giác Vũ Đế ngay lập tức chạy đi Thiên Sơn, thế nhưng tin tức hoàn toàn không có, khả năng cũng vẫn lạc ở trong Thiên Sơn.
Chiếu nói như vậy, lẽ nào Thiên Giác Vũ Đế và Dao Nguyệt Vũ Đế đi Thiên Sơn thời gian là cùng lúc?
Dao Nguyệt Vũ Đế tiếp tục nói:
- Hắn cũng được tin tức ngươi vẫn lạc, lúc này mới đi tới Thiên Sơn cấm địa, hắn nói cho ta, Tiêu Dao ngươi bị vây ở trong Thiên Sơn cấm địa, muốn cứu ngươi ra, phải có Hải tộc Hải Thần châu, mới có thể loại trừ loại ma lực này, cứu ngươi ra, ta thấy lực lượng thần bí kia xác thực vô cùng đáng sợ, vì lẽ đó không thể chờ đợi được nữa liền tới Vô Tận Hải, không ngờ gặp phải Hải tộc tiến công Hắc Long cung.
- Việc sau đó ngươi cũng biết, ta bị nhốt ở Hắc Long cung, có tới trăm năm, mãi đến tận ngươi đánh vỡ Phong Giới đại trận.
Diệp Huyền trở nên trầm tư, hồi lâu mới ngưng tiếng nói:
- Thiên Giác Vũ Đế nói cho ngươi ta bị nhốt ở trong Thiên Sơn, chỉ có Hải Thần châu mới có thể cứu ta ra?
- Vâng.
Dao Nguyệt Vũ Đế tựa hồ từ trong lời nói của Diệp Huyền cảm thấy một tia không đúng:
- Chờ thời điểm ta đến, Thiên Giác Vũ Đế tựa hồ mới từ Thiên Sơn đi ra, hắn nói cho ta phương pháp dùng Hải Thần châu cứu ngươi ra là ngươi nói cho hắn.
- Ngươi xác định người kia thật là Thiên Giác Vũ Đế?
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh xuống, kiếp trước hắn bị nhốt ở Thiên Sơn cấm địa, thời điểm vẫn lạc, căn bản không có nhìn thấy Thiên Giác Vũ Đế, nói gì tới bảo hắn dùng Hải Thần châu cứu bản thân ra.
- Lẽ nào người kia không phải Thiên Giác Vũ Đế?
Dao Nguyệt Vũ Đế ngẩn ra.
- Tam đại Vũ Đế dưới trướng của ngươi, Thiên Giác Vũ Đế, Vô Song Vũ Đế, Tuyệt Đao Vũ Đế, ta đều từng gặp, chắc chắn sẽ không nhìn lầm, ta dám khẳng định người kia chính là Thiên Giác Vũ Đế. Hơn nữa thời điểm ta đến Thiên Sơn cấm địa, Thiên Giác Vũ Đế vô cùng chật vật, tựa hồ mới từ Thiên Sơn cấm địa trốn ra, vì lẽ đó ta cũng không có hoài nghi.
Diệp Huyền lắc đầu một cái, trầm giọng nói:
- Vậy ngươi hẳn là bị Thiên Giác Vũ Đế lừa, trước khi ta vẫn lạc căn bản chưa từng thấy hắn.
- Cái gì?
Dao Nguyệt Vũ Đế cả kinh.
Lúc này nàng cẩn thận ngẫm lại, cũng nghĩ đến không ít điểm đáng ngờ, đơn giản nhất chính là ngay cả nàng là Vũ Đế tam trọng đỉnh phong cũng không thể xông vào nơi sâu xa của Thiên Sơn cấm địa, năm đó Thiên Giác Vũ Đế mới cửu giai nhị trọng đỉnh phong lại làm sao xông vào Thiên Sơn cấm địa, nhìn thấy Diệp Huyền?
Nhưng mà Thiên Giác Vũ Đế lừa gạt nàng mục đích là gì?
Ánh mắt của Diệp Huyền cũng cực kỳ âm trầm, đầu óc không ngừng chuyển động.
Hiện tại hắn càng cảm giác năm đó hành trình Thiên Sơn, hẳn là một cái bẫy, chỉ có điều đến tột cùng là người phương nào bày xuống cạm bẫy, hắn vẫn không có manh mối, bây giờ nhìn lại, chẳng lẽ cùng Thiên Giác Vũ Đế dưới trướng của mình có quan hệ?
Huyền Thiên Hồn Tôn
Trong vài ngày, Dao Nguyệt Vũ Đế mỗi ngày vì Diệp Huyền biểu diễn.
Khúc nhạc êm tai, tiếng cười cười nói nói, như trở lại từ trước, cũng làm cho tâm Diệp Huyền vẫn chinh chiến, từ từ yên tĩnh lại.
Bao lâu.
Diệp Huyền đã quên mình bao lâu, đã không có bình tĩnh như thế.
Trong những năm sống lại này, hắn mỗi thời mỗi khắc không đang tu luyện, không ngừng vì trở lại đỉnh phong mà nỗ lực.
Người thân, bằng hữu, người nhà, để hắn cảm thấy ấm áp, cũng dành cho hắn càng nhiều trách nhiệm cùng gánh nặng.
Vì lẽ đó hắn từ đầu đến cuối không có dừng lại bước chân qua.
Mà tận đến giờ phút này, hắn mới cảm nhận được Dao Nguyệt Vũ Đế quý trọng.
Chỉ có ở bên người nàng, hắn mới có thể cảm nhận được an tâm chân chính.
- Tiêu Dao, có thể nằm ở trong ngực của ngươi, thật sự là vui vẻ!
Dao Nguyệt Vũ Đế ngưng nhìn mặt biển nơi xa, khóe miệng mỉm cười, phương xa nước biển chập trùng, sóng nước lấp loáng, ánh mặt trời nhàn nhạt rơi ở trên mặt của nàng, có một loại mỹ lệ kinh tâm động phách.
Diệp Huyền nhẹ nhàng ôm Dao Nguyệt Vũ Đế, dưới ánh mặt trời, làn da của Dao Nguyệt Vũ Đế trắng hơn tuyết, hai mắt trong suốt như thanh tuyền, như minh châu sinh ngất, mỹ ngọc ánh huỳnh quang.
Bờ môi giống như hoa đào, tiên thúy ướt át, mang theo một vệt đỏ bừng, để Diệp Huyền không kìm lòng được hôn xuống.
Bờ môi mềm mại, mang theo từng tia từng tia ướt át, thơm ngọt.
- Khanh khách.
Dao Nguyệt Vũ Đế khẽ cười một tiếng, gò má ửng đỏ, da mặt mang theo trong suốt, một vệt ửng đỏ e thẹn, vẫn hồng đến lỗ tai, cực kỳ xinh đẹp.
Giờ khắc này nếu như có Hắc Long cung hoặc cường giả Huyền Vực thấy cảnh này, nhất định sẽ giật nảy cả mình, Dao Nguyệt Vũ Đế luôn luôn đoan trang hào phóng, thanh tân thoát tục, phảng phất như tiên nữ thanh nhã xuất trần, cũng có vẻ mặt e thẹn này giống như nữ tử tầm thường.
- Hi vọng thời gian vẫn đình trệ như thế a, như vậy ta liền có thể vĩnh viễn nằm ở trong ngực của ngươi.
Hai người nô đùa chốc lát, Dao Nguyệt Vũ Đế đột nhiên thở dài một hơi, nàng thật sợ hãi thời gian như vậy, vẻn vẹn chỉ là nháy mắt.
- Đúng vậy.
Diệp Huyền ngẩng đầu lên, hắn bây giờ, còn không cách nào bình tĩnh lại, Vô Lượng Sơn, Hải tộc, Chấp Pháp điện, từng cái từng cái đại địch ở bên, đều để người không thể an lòng.
Trong mấy ngày này, Diệp Huyền giảng giải những năm này mình rèn luyện, nhưng Dao Nguyệt Vũ Đế tại sao lại đi tới Hắc Long cung, Diệp Huyền vẫn không có hỏi.
Dao Nguyệt Vũ Đế suy nghĩ một chút, lúc này mới ôn nhu nói:
- Năm đó, ta nghe nói tin tức ngươi vẫn lạc, trong lòng cực kỳ lo lắng, liền lập tức chạy tới Thiên Sơn, nhưng mà ở trong Thiên Sơn cấm địa không đi bao lâu, lại bị một luồng lực lượng thần bí che kín.
- Lực lượng thần bí?
Ánh mắt của Diệp Huyền ngưng lại.
- Ngươi nói có phải là một loại hắc khí hay không?
Hắn suy nghĩ sâu sắc, tựa hồ hồi tưởng lại mỗi một khắc năm đó, cái bức hoạ khủng bố vô tận kia bao phủ lại mình.
- Đúng.
Dao Nguyệt Vũ Đế gật gù:
- Nguồn lực lượng này vô cùng đặc biệt, phảng phất như một loại Ma khí tà ác nào đó, ta nghĩ tất cả biện pháp, kết quả cũng không cách nào phá tan, sau đó ta gặp phải Thiên Giác Vũ Đế dưới trướng của ngươi...
- Thiên Giác Vũ Đế?
Diệp Huyền có chút bừng tỉnh, trước Hoàng Phủ Tú Minh từng nói với hắn, lúc trước sau khi hắn thân hãm Thiên Sơn, dưới trướng hắn Thiên Giác Vũ Đế ngay lập tức chạy đi Thiên Sơn, thế nhưng tin tức hoàn toàn không có, khả năng cũng vẫn lạc ở trong Thiên Sơn.
Chiếu nói như vậy, lẽ nào Thiên Giác Vũ Đế và Dao Nguyệt Vũ Đế đi Thiên Sơn thời gian là cùng lúc?
Dao Nguyệt Vũ Đế tiếp tục nói:
- Hắn cũng được tin tức ngươi vẫn lạc, lúc này mới đi tới Thiên Sơn cấm địa, hắn nói cho ta, Tiêu Dao ngươi bị vây ở trong Thiên Sơn cấm địa, muốn cứu ngươi ra, phải có Hải tộc Hải Thần châu, mới có thể loại trừ loại ma lực này, cứu ngươi ra, ta thấy lực lượng thần bí kia xác thực vô cùng đáng sợ, vì lẽ đó không thể chờ đợi được nữa liền tới Vô Tận Hải, không ngờ gặp phải Hải tộc tiến công Hắc Long cung.
- Việc sau đó ngươi cũng biết, ta bị nhốt ở Hắc Long cung, có tới trăm năm, mãi đến tận ngươi đánh vỡ Phong Giới đại trận.
Diệp Huyền trở nên trầm tư, hồi lâu mới ngưng tiếng nói:
- Thiên Giác Vũ Đế nói cho ngươi ta bị nhốt ở trong Thiên Sơn, chỉ có Hải Thần châu mới có thể cứu ta ra?
- Vâng.
Dao Nguyệt Vũ Đế tựa hồ từ trong lời nói của Diệp Huyền cảm thấy một tia không đúng:
- Chờ thời điểm ta đến, Thiên Giác Vũ Đế tựa hồ mới từ Thiên Sơn đi ra, hắn nói cho ta phương pháp dùng Hải Thần châu cứu ngươi ra là ngươi nói cho hắn.
- Ngươi xác định người kia thật là Thiên Giác Vũ Đế?
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh xuống, kiếp trước hắn bị nhốt ở Thiên Sơn cấm địa, thời điểm vẫn lạc, căn bản không có nhìn thấy Thiên Giác Vũ Đế, nói gì tới bảo hắn dùng Hải Thần châu cứu bản thân ra.
- Lẽ nào người kia không phải Thiên Giác Vũ Đế?
Dao Nguyệt Vũ Đế ngẩn ra.
- Tam đại Vũ Đế dưới trướng của ngươi, Thiên Giác Vũ Đế, Vô Song Vũ Đế, Tuyệt Đao Vũ Đế, ta đều từng gặp, chắc chắn sẽ không nhìn lầm, ta dám khẳng định người kia chính là Thiên Giác Vũ Đế. Hơn nữa thời điểm ta đến Thiên Sơn cấm địa, Thiên Giác Vũ Đế vô cùng chật vật, tựa hồ mới từ Thiên Sơn cấm địa trốn ra, vì lẽ đó ta cũng không có hoài nghi.
Diệp Huyền lắc đầu một cái, trầm giọng nói:
- Vậy ngươi hẳn là bị Thiên Giác Vũ Đế lừa, trước khi ta vẫn lạc căn bản chưa từng thấy hắn.
- Cái gì?
Dao Nguyệt Vũ Đế cả kinh.
Lúc này nàng cẩn thận ngẫm lại, cũng nghĩ đến không ít điểm đáng ngờ, đơn giản nhất chính là ngay cả nàng là Vũ Đế tam trọng đỉnh phong cũng không thể xông vào nơi sâu xa của Thiên Sơn cấm địa, năm đó Thiên Giác Vũ Đế mới cửu giai nhị trọng đỉnh phong lại làm sao xông vào Thiên Sơn cấm địa, nhìn thấy Diệp Huyền?
Nhưng mà Thiên Giác Vũ Đế lừa gạt nàng mục đích là gì?
Ánh mắt của Diệp Huyền cũng cực kỳ âm trầm, đầu óc không ngừng chuyển động.
Hiện tại hắn càng cảm giác năm đó hành trình Thiên Sơn, hẳn là một cái bẫy, chỉ có điều đến tột cùng là người phương nào bày xuống cạm bẫy, hắn vẫn không có manh mối, bây giờ nhìn lại, chẳng lẽ cùng Thiên Giác Vũ Đế dưới trướng của mình có quan hệ?
Huyền Thiên Hồn Tôn
Đánh giá:
Truyện Huyền Thiên Hồn Tôn
Story
Chương 1737: Hải tộc chấn động (1)
10.0/10 từ 23 lượt.