Huyền Môn Thiên Y
C17: Làm cả một ngày
"Không cần cảm ơn, tôi là bác sĩ mà. Sau này bà thử đổi kiểu trang phục khác, quen bạn trai, không có chuyện gì thì cười nhiều một chút, như thế mới tốt cho cơ thể."
Đường Hán nói xong thì rời khỏi nhà Hoa Phi Phi, khi anh quay lại quán ăn đã là nửa đêm rồi, trên đường không mấy bóng người, xung quanh đều rất yên tĩnh.
Đường Hán lấy ra ba mươi sáu khối linh thạch từ trong nhãn thần, thiết lập trận pháp Tam Thập Lục Thiên Cương thu thập tài sản trên xung quanh quán ăn. Đợi sau khi trận pháp này dần có hiệu lực, quán cơm sẽ khó làm ăn phát đạt..
Đường Hán đi từ cửa nhỏ vào nhà hàng, phát hiện phòng quản lý đèn vẫn sáng.
"Cô còn chưa ngủ à?"
Đường Hán đẩy cửa vào phòng, phòng quản lý là phòng xép, đằng sau là phòng ngủ, sau khi để Lạc Mỹ Huyên tiếp nhận vị trí của Chu béo liền để cô chuyển vào ở, còn anh thì ở lại kí túc xá lúc đầu.
"Ừm, còn có rất nhiều việc phải làm"
Lạc Mỹ Huyên không ngẩng đầu, gõ lốp bốp trên máy tình mà không gõ mấy thứ gì.
Đường Hán đi đến bên cạnh Lạc Mỹ Huyền, cô vừa mới tắm xong, tóc còn ướt nhẹp xõa trên vai. Trên người mặc bộ đồ ngủ có đai đeo màu tím bằng lụa.
Dù họa tiết đỏ sậm che gần hết làn da mịn như tuyết nhưng chiếc cổ thon như thiên nga, xương quai xanh gợi cảm và nửa dưới bộ ngực lộ ra vẫn khiến anh phải có suy nghĩ khác lạ.
Tuy rằng Đường Hán đã cố gắng hết sức kiềm chế bản thân không nhìn vào những nơi không nên nhìn, nhưng ánh mắt của anh vẫn không khỏi liếc nhìn anh lén nhìn một chút, một chút rồi mấy lần liên tiếp.
"Đẹp không?" Lạc Mỹ Huyên vẫn không ngẩng đầu lên như
"Đẹp." Đường Hán nói xong mới kịp phản ứng, vội vàng lắc đầu nói: "Không... Không... Không đẹp."
Nhìn thấy Lạc Mỹ Huyên ngẩng đầu nhìn anh chăm chằm, lại vội nói: "Không phải... Không phải, tôi không nhìn thấy gì hết."
"Đúng là coi thường kiểu đàn ông như anh thật đấy, muốn nhìn thì tự nhiên mà nhìn, cứ lén lén lút lút, dám làm mà không dám chịu."
Đường Hán gãi gãi cái mũi, một người đàn ông mà bị phụ nữ nói không có can đảm, quả thật là quá nhục.
Lạc Mỹ Huyên nói xong liền đứng dậy, bước ra từ phía sau phòng làm việc, thư giãn gân cốt, sau đó duỗi vai rồi duỗi eo.
Một vài động tác của cô vô tình bộc lộ hết thân hình xinh đẹp của mình, kết hợp với bộ đồ ngủ bằng lụa trong suốt, điều khủng khiếp nhất là bên trong thực sự có một khoảng chân không, hai điểm nhô ra dường như có sức hút cực mạnh, gần như hút lấy nhãn cầu của Đường Hán.
Trong lúc nhất thời, Đường Hán há hốc miệng, tim đập thình thịch, lỗ mũi cảm thấy nóng nóng.
Anh nhanh chóng quay đầu sang bể cá bên cạnh, nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn một cách không hài lòng.
Trước kia khi mặc bộ đồng phục của bồi bàn, anh chỉ nghĩ Lạc Mỹ Huyên có khuôn mặt xinh đẹp chứ không nhận ra cô lại sexy đến thế, không ngờ cởi bộ đồ bồi bàn ra lại đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành.
Lạc Mỹ Huyên nói: "Ông chủ các anh đều là lũ tư bản ác độc. Tôi đến đây để dọn dẹp mớ hỗn độn cho anh, tôi kiệt sức rồi, nhưng anh lại hẹn hò với một mỹ nữ và ăn chơi đàn đúm với nhau."
Đường Hán nói ra: "Nào có ăn chơi đàn đúm, tôi là bác sĩ, đi khám bệnh cho bệnh nhân thôi mà."
"Được, anh là bác sĩ, vậy qua đây khám bệnh cho tôi đi." Đường Hán hỏi: "Cô không thoải mái chỗ nào?"
"Làm cả một ngày, bả vai mỏi chết đi được, xoa bóp cho tôi đi." Lạc Mỹ Huyên kéo ghế qua rồi ngồi xuống.
Đường Hán đứng ở sau lưng Lạc Mỹ Huyền, cô mệt mỏi tựa vào người Đường Hán..
Đường Hán không khỏi há hốc mồm lần nữa, ở góc này, quả thực rất có lợi để quan sát, anh có thể nhìn trọn vẻ đẹp về đôi bồng đào của Lạc Mỹ Huyên.
"Đừng nhìn nữa, nhanh xoa bóp bả vai đi, tôi mỏi chết đi được rồi đấy.." Lạc Mỹ Huyên giống như lúc nào cũng biết được anh đang làm gì.
Đường Hán nhanh chóng đưa tay ra, nhẹ nhàng ấn vào hai huyệt đạo trên vai cô.
Lạc Mỹ Huyên mặc đồ ngủ, chỉ có hai dây buộc mỏng manh, đầu vai hoàn toàn để hở. Phần gáy trắng như tuyết, da thịt trắng nõn mềm mại, bàn tay cực kì mịn màng, khiến trong lòng Đường Hán không khỏi nổi lên một cơn lửa đốt.
Lạc Mỹ Huyên bề ngoài có vẻ cứng rắn nhưng thực ra cô còn chưa tiếp xúc thân mật như vậy với chàng trai khác, sau khi Đường Hán đặt tay lên vai cô, cô cứng đờ người, tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Này, tay cậu ấn vào đâu thế? Vai tôi mỏi chứ không phải đau ở ngực nhé."
"Không kìm lòng được, không... Không... Là tôi ấn nhầm chỗ ấy mà"
Huyền Môn Thiên Y