Huyền Giới Chi Môn

Chương 989: Đại trưởng lão Cự Viên Tộc (1)

Thạch Mục thấy thế, sắc mặt không hề thay đổi, bước nhanh về phía trước. Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay giống như cây thương chợt đâm về phía đằng trước.

Chỉ thấy toàn thân hắn đột ngột phát ra ánh sáng đen trắng. Hai cánh tay lộ ra ánh sáng màu vàng rạng rỡ, giống như thủy triều dũng mãnh rót vào đỉnh Tấn Thiết Côn, bao bọc toàn bộ Tấn Thiết Côn vào bên trong.

Coong.

Một tiếng động vang lên!

Một đầu Tấn Thiết Côn nhất thời phát ra một luồng ánh sáng màu vàng vô cùng chói mắt, chiếu sáng cả khoảng núi rừng.

Ánh sáng màu vàng lóe sáng tới cực điểm, giống như một ngọn lửa đang bốc cháy lên, chói mắt đến mức làm cho người ta không có cách nào nhìn thẳng.

Nhưng từ ở trong ánh sáng màu vàng gần như bốc cháy lên này, lại không cảm giác được bất kỳ nhiệt độ nào. Có thể cảm nhận được, chỉ có từng luồng ánh sáng sắc bén gần như có thể chặt đứt nguyên khí thiên địa.

Người thanh niên mặc áo màu lam này lấy tay che ở trên cặp mắt của mình, trong miệng cả kinh kêu lên:

- Mãn Đô đại nhân, cẩn thận...

Nhưng đã quá muộn. Con tê giác vô cùng lớn mặc áo giáp màu xanh kia đã mang theo khí thế cường hãn vô cùng, dùng cái sừng tê giác kiên cố không phá vỡ nổi ở trên trán mình đụng vào ánh sáng màu vàng phía trên đỉnh của Như Ý Tấn Thiết Côn.

Trong tiếng động cực lớn không thể dự đoán được, cũng không có nguyên khí thiên địa bắt đầu điên cuồng khỏi động, thậm chí không có vết tích va chạm mang đến sự phá hủy triệt để. Thạch Mục cùng Mãn Đô giống như chỉ lướt qua sát bên người nhau, vừa lao tới đối mặt, từng người liền vọt qua.


Thời điểm mọi người ở đây kinh ngạc không thôi, trong núi rừng đột nhiên vang lên một tiếng động nhỏ.

Phụt.

Trên thân thể con tê giác khổng lồ do Mãn Đô đã hóa thân thành, bỗng nhiên hiện ra từng vết rạn màu vàng, giống như những sợi dây nhỏ.

Ngay sau đó, dưới những vết rạn này bắt đầu chảy ra từng đạo huyết quang. Thân thể khổng lồ của hắn vỡ nát thành vô số mảnh nhỏ, giống như một bức tường bị sụp đổ, sụp xuống thành một đống. Ngay cả thần hồn của hắn đều vỡ nát sạch sẽ.

Sau khi Huyền Công lục chuyển đại thành, Thạch Mục thu ánh sáng màu vàng sắc bén trên toàn thân lại ở một điểm, mới sáng chế ra ra một thức này. Đây là lần đầu tiên hắn dùng để đối chiến, liền đại hoạch thành công.

Thạch Mục giơ một tay lên, thu hồi trường côn lại bên cạnh thân, một lần nữa để vào trong vỏ côn Thiên Cơ.

Sau đó, hắn thoáng nghiêng mặt, ánh mắt nhìn mấy người còn lại. Chỉ thấy sắc mặt những người đó đã trở nên vàng như màu đất, cực kỳ khó coi.

- Ngao...

Đúng lúc này, phía sau hắn đột nhiên truyền đến một tiếng gầm rú vô cùng thê lương. Chỉ thấy mấy trăm đạo kiếm ảnh huyết sắc bắn xuyên qua trên thân thể to lớn của Bạch Thạch, cắt thân thể của hắn thành mảnh nhỏ.

Sau một lát, từng đạo kiếm ảnh huyết sắc quay về một chỗ, hóa thành thanh tàn kiếm huyết sắc, trở lại trong tay phân thân của Thạch Mục. Bạch Thạch lại giống như Mãn Đô, rơi một kết quả chết không toàn thây.


Mấy võ giả Thiên Vị còn sót lại ở trong cứ điểm, lúc này sớm run sợ, ý chí chiến đấu hoàn toàn không có, đang muốn chạy trốn. Nhưng phân thân của Thạch Mục, thân hình giống như tia chớp đuổi theo, đều giết chết.

Nhìn những thây vụn nằm đầy đất, trong mắt Thạch Mục hiện lên một tia chán ghét.

Hắn phất tay một cái, Thân Ngoại Hóa Thân lập tức bay trở về, dung nhập trong cơ thể hắn.

Qua một hồi, Thải Nhi cũng vỗ cánh từ giữa không trung bay xuống, hạ xuống trên vai Thạch Mục.

- Thạch Đầu, từ sau khi ta trở lại bên cạnh ngươi, ta thấy ngươi càng lúc càng lợi hại.

Thải Nhi vừa vuốt mông ngựa, còn không quên khen mình một chút.

Sau khi Thạch Mục nghe xong, giơ tay lên thưởng cho hắn một đập, trong miệng nói:

- Là ai mới vừa nói, đánh không lại, nói trước một tiếng, bản thân chạy trốn?

- Đau đau đau! Thạch Đầu, ngươi hạ thủ không thể nhẹ một chút sao?

Thải Nhi không ngừng nói kêu lên.

- Từ tình huống nơi này có thể thấy được, nơi này chắc hẳn không phải là cứ điểm duy nhất Thiên Đình theo dõi Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc. Chúng ta vẫn nên đi tới sơn cốc kia trước, gặp tộc nhân của Bạch Viên Lão Tổ.


Ánh mắt Thạch Mục đảo qua bốn phía, trầm ngâm một chút, nói.

- Không sai. Nơi đây không thích hợp ở lâu. Bằng không cứu binh của những gia hỏa kia tới, tình hình sẽ không xong.

Thải Nhi lên tiếng.

Thạch Mục vừa dự định lên đường, liền nghe được trong rừng rậm xung quanh vang lên từng tiếng động. Mặt đất cũng truyền đến từng cảm giác chấn động.

Đúng lúc này, ánh mặt trời chiếu qua những khe hở trong rừng cây bỗng nhiên tối sầm lại.

Ngay sau đó, bảy bóng người cực lớn từ phía xa nhảy tới, từ giữa không trung rơi xuống, giống như mấy khối nham thạch cực lớn, đập vào xung quanh Thạch Mục, phát ra những tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc. Bụi bặm nổi lên bốn phía.

Ánh mắt Thạch Mục đảo qua. Hắn phát hiện trong bảy người đột nhiên xuất hiện, có sáu người chính là thủ vệ ở trong sơn cốc Di Thiên Cự Viên lúc trước. Dẫn đầu là một con vượn có bộ lông sáng như tuyết.

Con vượn lông trắng như tuyết, thân cao không quá ba trượng. So với mấy con vượn lớn xung quanh, thậm chí còn thấp hơn một chút. Chỉ có điều khí tức trên người hắn lại vượt qua hơn so với những con vượn lớn khác, đã đạt đến Thánh Giai trung kỳ. Trên người hắn mặc áo giáp ngân sắc, sau lưng khoác một áo choàng màu đỏ, có vẻ vô cùng uy mãnh.

- Gào...

Trong miệng con vượn lông trắng như tuyết phát ra một gào thét điên cuồng. Hai mắt màu vàng sậm lộ ra vài phần hung ác nham hiểm, ánh mắt lạnh giá nhìn trừng trừng vào Thạch Mục, mở miệng gằn lên từng chữ một:


- Là ngươi… giết Bạch Thạch?

Thải Nhi nhìn thấy trên gương mặt của Bạch Viên có một vết sẹo nhỏ, dài từ phía trái trán xuyên qua đến tận khóe miệng bên phải, lại cảm nhận được khí thế truyền ra từ người đối phương, không khỏi nảy sinh một cảm giác sợ hãi đối với hắn. Thải Nhi ghé vào bên tai Thạch Mục nhỏ giọng nói:

- Thạch Đầu, con vượn này thoạt nhìn thật hung dữ!

- Không sai. Chính là do ta giết chết. Chỉ có điều...

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, nghiêm mặt nói.

Kết quả hắn còn chưa nói hết lời, đã cảm thấy trước người có một cảm giác cực nóng lao tới. Một đạo quyền ảnh hỏa diễm cực lớn đã đập về phía gò má của hắn.

Trong lòng Thạch Mục thầm rùng mình, lui về phía sau một bước. Hắn giơ quyền phải đánh về phía trước.

Một luồng ánh sáng trắng bao gồm quyền ảnh lập tức hiện ra, mang theo hàn ý cuồn cuộn cùng quyền ảnh hỏa diễm này ầm ầm va chạm vào nhau.

- Ầm ầm.

Một tiếng động rất lớn vang lên!

Hai quyền ảnh một đỏ một trắng đồng thời trở nên tán loạn ra, biến mất ở trong không khí.

Huyền Giới Chi Môn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Huyền Giới Chi Môn Truyện Huyền Giới Chi Môn Story Chương 989: Đại trưởng lão Cự Viên Tộc (1)
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...